Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn cho rằng chuyện này cũng không phải xảo hợp. Chẳng lẽ năm xưa vị tiền nhân chế tạo Cự Phú đã từng được thấy thanh Tiên kiếm này sao? Nhưng chuyện này hắn căn bản không thể giải thích được.
Vị tiền bối kia ở Triệu Quốc tối đa cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi. Với thực lực của người này thì sao có thể tiến vào Tiên Giới, rồi lại gặp được thanh tiên kiếm này, thậm chí cũng không biết nó nằm ở chỗ nào vào lúc cuối cùng mới được cô gái mặc đồ trắng triệu hồi ra chứ!
Vương Lâm trầm mặc. Hắn nhớ lại năm đó khi nhìn thấy Cự Phú thì ở hai bên có ghi lại những chuyện xưa của vị tiền bối kia khi còn sống.
Người này vốn là một kẻ vô dụng ở Hằng Nhạc phái, nhưng cuối cùng lại cứu nguy cho Hằng Nhạc Phái một lần kiếp nạn. Sau đó ông ta chết đi, chỉ để lại thanh Cự Phú trong Kiếm Các cho người có duyên.
- Một người vô dụng, cũng có thể giải cứu môn phái khỏi kiếp nạn. Khi đó mình cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ xem ra trên người vị tiền bối này chắc chắn có bí mật!
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhìn lên thanh tiên kiếm trong tay.
- Tiên kiếm không có Kiếm Hồn thì Kiếm Uy cũng mất. Nếu muốn sử dụng nó phải có một Kiếm Hồn... ...
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vỗ vào túi trữ vật.
- Hứa Lập Quốc! Đi ra!
Một đạo ô mang từ trong túi trữ vật bay ra rồi hóa thành hình dạng của Hứa Lập Quốc. Sau khi hắn hiện thân, hai tay lập tức đấm liên tục lên ngực, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn mãnh liệt.
- Lão tử rốt cuộc cũng được đi ra ngoài! Ha ha... ...
Hứa Lập Quốc gào lên vài tiếng.
Lúc này, Lôi Oa và Văn Thú vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào nhau, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc vội vàng khép miệng lại, cẩn thận nhìn về phía hai con thú.
Tay phải Vương Lâm vung lên một trảo. Hứa Lập Quốc rên lên một tiếng bị hắn chộp vào trong tay rồi ném vào trong tiên kiếm.
Tiên kiếm lập tức rung lên, ánh sáng màu vàng chậm rãi tỏa ra.
Vương Lâm nhướng mày, tay phải khẽ điểm lên mi tâm, từng đạo du hồn lập tức bay ra. Dưới ý niệm của Vương Lâm tất cả liền chui vào trong tiên kiếm.
Màu sắc của thanh kiếm lập tức tối lại. Không lâu sau, tất cả kim sắc đã biến thành hắc mang.
Tay phải Vương Lâm đặt lên thanh kiếm. Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:
- Lấy du hồn làm Kiếm Hồn chỉ có thể phát huy được một chút uy lực của kiếm này mà thôi. Nếu như có thể bắt được thôn hồn sẽ làm cho uy lực của thanh kiếm này khôi phục trở lại. Đáng tiếc là không có thời gian, sau này ta nhất định phải bắt được thôn hồn.
Vương Lâm đứng thẳng người lên rồi thu đại kiếm lại, tay trái đặt lên trên Bảo Tháp, nó lập tức thu nhỏ lại, rơi vào trong tay, bị hắn bỏ vào túi trữ vật.
Sau đó Vương Lâm hít thở sâu, thu hồi Lôi Oa và Văn Thú. Cơ thể hắn khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Hạnh Hoa Thôn, trong nhà Chu gia, một người phụ nữ trung niên trong tay ôm một bé gái. Trong mắt bà lộ ra cái nhìn hiền hậu.
- Như nhi! Cha con lần này đi đến Trương Gia Thôn lấy nhân sâm. Khi cha về sẽ dùng nó bồi bổ thân thể cho con. Hài tử này cũng không biết bị làm sao mà cơ thể cứ yếu ớt như vậy, ôi!
Người phụ nữ lại bế con một lúc, trong miệng bà khẽ cất lên một khúc ca dân dã. Cô bé gái nhắm chặt hai mắt, tiếng hít thở đều đặn, rõ ràng đã ngủ say rồi.
Đợi một lúc lâu đến khi đứa bé hoàn toàn ngủ say, người phụ nữ mới khẽ đặt bé gái sang một bên. Bà hôn nhẹ lên cái trán của nó, đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.
Người phụ nữ vừa mới đi ra thì trong phòng đã có thêm một bóng người.
Vương Lâm ngơ ngẩn nhìn đứa bé gái, trong mắt hắn lộ ra vẻ âu yếm. Tay phải hắn run rẩy khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé, khẽ nói:
- Uyển nhi!... ...
- Ta đã quên là ngày nào tháng nào năm nào chúng ta gặp nhau ở bên ngoài Tu Ma. Muội mỉm cười, đau buồn, ánh mắt chăm chú nhìn vào ta.
Cặp lông my xinh đẹp của đứa bé gái hơi run lên. Nó chậm rãi mở mắt, hai mắt trắng đen rõ ràng nhìn Vương Lâm không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nguyên Anh chìm vào giấc ngủ ở trong cơ thể yếu đuối, không thể lưu lại được bất kỳ kí ức nào của ngày xưa. Nhưng có một số chuyện mà con người luôn khắc cốt ghi tâm. Cho dù nàng có quên âm thanh của hắn, không nhớ gương mặt hắn, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn thì những cảm nhận sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Đứa bé gái nhìn vào mắt Vương Lâm. Cặp mắt nó dần dần không còn vẻ đen trắng phân minh nữa mà trở nên mơ màng. Thân thể yếu đuối của nó cũng không nhận ra được một hạt lệ đang chảy xuống từ trên khóe mắt.
Vương Lâm đau lòng, rất đau. Hắn ngơ ngẩn nhìn đứa bé gái.
Ngươi cho ta một giọt nước mắt, ta có thể nhìn thấy cả đại dương trong lòng ngươi... ...
Vương Lâm nhìn bé gái rất lâu...Rất lâu... ...Thời gian có thể trôi qua, năm tháng có thể phôi pha, nhưng ánh mắt của hắn vẫn mãi mãi tồn tại.
- Ta sẽ đến đón muội... ...
Vương Lâm nói khẽ. Hắn nhìn bé gái thật kỹ, rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa mới bước đi, hai mắt bé gái lập tức bốc lên một làn hơi nước. Nó dùng âm thanh non nớt mà thút thít khóc.
Bà mẹ đang ở bên ngoài nấu cơm lập tức đậy nắp nồi đi vào. Bà vội vàng ôm lấy con, khẽ âu yếm.
Dần dần đứa bé không khóc nữa, nhưng ánh mắt của nó lại nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt vẫn còn mơ màng như cũ... ...
Thiết Nham ngồi khoanh chân trong động phủ. Hắn thủ hộ đứa bé gái đã một năm rồi. Hắn dường như đã quen với cuộc sống thế này rồi. Lữ Phi nửa năm trước dùng truyền âm ngọc giản nói muốn đến thay thế cho Thiết Nham nhưng bị hắn cự tuyệt.
Thiết Nham từ khi bước vào giới Tu Chân thì chưa từng có được một năm thể nghiệm như thế này. Mỗi ngày hắn đều dùng thần thức tra xét khắp thôn, mỗi một hộ một nhà, thậm chí mỗi cái tên hắn đều nhớ rõ.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu. Thiết Nham trong mấy tháng gần đây đã không thèm ngồi tĩnh tọa, mỗi ngày đều chìm đắm vào bên trong thế giới phàm nhân.
Vương Lâm đi vào trong động phủ. Khi hắn nhìn thấy Thiết Nham, hai mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Thiết Nham vội vàng đứng dậy ra mắt Vương Lâm.
- Rất tốt! Ngươi So với Lữ Phi nếu vẫn có cảm ngộ như vậy thì chắc chắn sẽ Hóa Thần trong một ngày gần đây. Nhưng ngươi cần chú ý phải là Nguyên Anh viên mãn mới có thể được.
Vương Lâm trầm giọng nói.
Thiết Nham ngẩn người rồi gật đầu.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, hắn lấy ra một cái tượng gỗ Tuế Nguyệt đặt ở bên cạnh, nói:
- Vật này cho ngươi, hãy cảm nhận cho tốt!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Thiết Nham lẳng lặng nhìn tượng gỗ, hình như có chút tỉnh ngộ.
Vương Lâm ngồi lên Văn Thú bay thẳng về phía Tiên Di Chi Địa.
Lúc này ở trong Tu Ma lại có một dòng chảy chuyển động, phun trào ra trong Toái Tinh Loạn.
Thân thể Cổ Thần ở trong Toái Tinh Loạn, trong huyết hải.
Lúc này huyết hải có rất nhiều thay đổi so với năm xưa. Tất cả những thạch trùy năm xưa đều đã biến mất, chỉ còn chỗ của Thác Sâm là vẫn còn.
Toàn bộ huyết hải chỉ có không tới một trăm người tu sĩ. Trong mi tâm bọn họ có một sợi dây màu đỏ. Bọn họ lúc này đều đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, chìm vào trong biển máu.
Trong đám này có rất nhiều người Vương Lâm quen biết, chẳng hạn như Cổ Đế.
Trên người những tu sĩ này đều phát ra một luồng cảm giác yêu dị, tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm. Theo sự thổ nạp của bọn họ, huyết tương trong biển máu dần dần dung nhập vào bên trong cơ thể của họ.
Trong huyết hải, ở chỗ của Thác Sâm năm đó, trên thạch trùy là một người đàn ông có mái tóc đỏ dài đến tận eo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Đầu hắn cúi thật thấp xuống.
Trên mặt đất dưới người hắn có rất nhiều nét chữ được khắc bằng móng tay.
Toàn bộ những chữ này đều chỉ là một cái tên.
"Vương Lâm!"
Người đàn ông này chính là Thác Sâm, người đạt được truyền thừa lực lượng của Cổ Thần . Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc đỏ che phủ cả khuôn mặt nhìn không rõ diện mạo. Chỉ nhìn thấy hai mắt của hắn lấp lánh phía sau mái tóc đỏ, trong đó lộ ra một tia u quang căm hận đến cực điểm.
- Vương Lâm! Cơ thể của Cổ Thần đã đến thời hạn, đang dần suy kiệt. Không còn bao lâu nữa ta sẽ đột phá ra. Ngươi đừng nên chết sớm, thay ta bảo tồn cho tốt ký ức truyền thừa!