Chương 1773: Cổ Mộ Truyền Thừa

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:24:47

Thấy nửa hồn còn lại của Chưởng Tôn, Vương Lâm không vui sướng mà ngược lại còn hơi thương cảm. Cái tên Chưởng Tôn khi Vương Lâm còn ở bước thứ hai đã nghe như sấm bên tai, sau đó ở Thái Cổ Tinh Thần giới ngoại cũng mấy lần giao chiến với hắn. Người này có thể nói là một đời kiêu hùng nhưng vận mệnh lại rất bi thảm, chỉ là một nô bộc của người điên. Sau khi người điên mất tích, hắn không thể không bái đạo nhân bảy màu làm thầy, nghe theo lệnh hắn. Cho tới ngày nay bị Vương Lâm lấy đi nửa hồn, rơi vào kết cục như vậy. Tất cả dường như là luân hồi của việc năm xưa Chưởng Tôn tập trung các bậc toàn năng của giới ngoại vây giết Phong Tôn, đánh cho Phong Tôn phải diệt vong, chỉ còn chút tàn hồn trong Thiên Nghịch. Kẻ giết người lại bị người ta giết! Vương Lâm thầm than một tiếng, hướng về phía đám người Lam Mộng Đạo Tôn ôm quyền. - Xin đa tạ. - Ta có thể giúp được ngươi là được. Dù thế nào thì đây cùng là lời hứa của ta đối với ngươi! Ánh mắt của Lam Mộng Đạo Tôn chuyển từ ác quỷ nhìn lại phía Vương Lâm, từ từ cất lời, hai tiếng cuối cùng lại càng nhấn mạnh hơn. - Năm đó ngươi trả lại truyền thừa cho ta, khiến mặc lưu phân thần của ta đại thành, giúp ngươi cũng coi như kết thúc một lần nhân quả. Đồ Ti, cũng có thể là Thác Sâm, thân thể hóa thành kích thước của người thường, bình tĩnh nói. Vương Lâm cũng không phân biệt nổi người trước mặt là Đồ Ti hay Thác Sâm. Nhưng hắn mơ hồ hiểu ra chút chuyện phát sinh trên thân thể này. Còn về Vân Dật Phong, hắn cười khổ, không trả lời Vương Lâm. Hắn thua nên phải nghe theo mệnh lệnh của Vương Lâm ở nơi này. Chút khí phách này Vân Dật Phong vẫn có. Dù không có thệ huyết thì hắn cũng không thèm đổi ý. - Ta trước đây giúp người rời đi, hôm nay ngươi giúp ta đánh với Chưởng Tôn, xem như hai bên cân bằng. Ngươi về sau cũng không cần để trong lòng nữa. Vương Lâm nhìn về phía Đường San, nhẹ giọng nói. Đường San trầm mặc trong chốc lát liền gật đầu. Ngọn núi xa xa nơi trước kia Ác quỷ Dĩ Ti tồn tại lúc này sau khi sụp đổ liền lộ ra một cái hố sâu, từ trong đó truyền ra những luồng Đạo Cổ lực. Nơi đó là nơi thông tới tầng cuối cùng của vùng đất cổ mộ. Tiến vào nơi đó có thể đi tới nơi trái tim của Diệp Mịch mà Vương Lâm đã từng thấy. Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên vặn vẹo. Xa xa trong thiên địa, mấy đạo cầu vồng gào thét lao tới. Một luồng thần thức cực kỳ cường đại ầm ầm quét ngang nơi này. Biến cố đột ngột này lập tức khiến Vương Lâm chú ý. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc từ từ trở nên âm trầm. Chiến lão quỷ đã đuổi tới rồi! - Ngươi đi xuống đi. Lão phu đã đáp ứng là sẽ giúp ngươi, vậy thì lúc này ta vẫn sẽ giúp ngươi! Lam Mộng Đạo Tôn than nhẹ, toàn thân tràn ngập lam quang, cả người trong chốc lát bộc phát ra một luồng chiến ý kinh thiên. Ánh mắt hắn lấp lánh, chăm chú nhìn vào bầu trời. Đồ Ti trầm mặc nhìn Vương Lâm một cái. Hắn không nói gì nhưng thân thể lại phát ra những tiếng nổ bùng bùng, ngẩng đầu nắm tay. - Mã sư thúc cũng sẽ ra tay, lúc này giúp ngươi trì hoãn một thời gian. Vân Dật Phong cười khổ, xuất ra một nắm lớn đan dược, nuốt lấy, tay phải giơ lên chụp vào khoảng không một cái. Lập tức toàn thân hắn liền có ánh sáng ngũ hành lóe lên, mơ hồ hình thành một bộ áo giáp. Đường San không nói gì mà vung tay phải lên. Lập tức bốn phía mọi người đều hiện lên bảy kim môn. Nàng hít sâu một hơi, nhìn về bầu trời phía trước. Vương Lâm mở miệng nhưng không nói gì thêm. Đã có Ác quỷ Dĩ Ti ở nơi này nhưng lại không thể khống chế hành động của nó, cần phải đi theo bên cạnh. Bởi vậy nếu hắn không ở nơi này thì Ác quỷ Dĩ Ti cũng chẳng có tác dụng gì. Hướng về phía mọi người vái sâu một cái, Vương Lâm biết lúc này không phải lúc nhiều lời. Hắn muốn đạt được truyền thừa cuối cùng của Diệp Mịch ngoài mắt trái, sau đó tiến vào đệ ngũ hoa tìm kiếm cánh cửa thật. Nhưng muốn làm được điều đó thì điều kiện tiên quyết là Chiến lão quỹ phải không được đuổi theo phía sau. Lúc này đối phương đã tới gần. Vương Lâm hít sâu một hơi, không chút do dự, tiến thẳng về phía cái hố sâu ở ngọn núi. Trong tích tắc khi thân ảnh hắn biến mất, bầu trời ầm vang, thân ảnh Chiến lão quỷ đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Bên ngoài thân thể hắn có ánh sáng bảy màu lóe lên. Đó là bởi vì hắn sau khi cắn nuốt đạo nhân bảy màu, hai hồn trong cơ thể dù chưa dung hợp nhưng lại khiến hắn đạt được lợi ích lớn, có thể phát huy càng nhiều tu vi hơn! Mà hắn và đạo nhân bảy màu bất đồng. Hắn vừa là hồn phách của Thất Thải Tiên Tôn, vừa là Chiến lão quỷ. Bản thân Chiến lão quỷ là hạng người tu vi cao thâm, sau khi dung hợp lại cắn nuốt đạo nhân bảy màu, lúc này đã đạt tới rất gần Thất Thải Tiên Tôn năm đó! - Đám kiến hôi các ngươi cút đi cho lão phu! Giọng nói của Chiến lão quỷ ầm ầm vang lên, giống như tiếng sấm sét ầm ầm thét gào trong tầng thứ hai này. Mặt đất sụp đổ, bầu trời tan nát. Tại tầng cuối cùng của vùng đất cổ mộ, thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra. Trong tích tắc này, hắn lập tức mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Tiếng động này truyền vào tâm thần Vương Lâm, dẫn động trái tim hắn đập theo, nhảy loạn trong lồng ngực hắn, khiến cho hắn cảm thấy như trong và ngoài cơ thể có hai trái tim bất đồng đang đập vậy. Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn khắp bốn phía nơi này. Tầng cuối cùng này không có trời, không có đất, chỉ có một vật đầy máu lớn tới trăm trượng, tràn ngập tám phương. Mỗi một lần trái tim đó đập đều khiến lồng ngực Vương Lâm đau nhói, giống như trái tim hắn sắp vỡ tan vậy. Tất cả mọi thứ ở nơi này cũng không giống lắm so với những gì hắn nhìn thấy trong đại điện truyền thừa. Dù sao thì năm đó hắn cũng chỉ mới mơ hồ đảo qua, lúc này mới được chân chính bước chân vào nơi đây. Vương Lâm biết thời gian gấp gáp. Hắn không biết ở tầng trên đám người Lam Mộng Đạo Tôn có thể trì hoãn được Chiến lão quỷ bao lâu. Nhưng mỗi một nhịp thở hắn lãng phí thì Chiến lão quỷ lại càng có khả năng đuổi theo. Giờ phút này hắn không thể cẩn thận quan sát nữa mà thân thể nhoáng lên, dùng tốc độ nhanh nhất, hóa thành một đạo cầu vồng gào thét, xuyên qua những mạch máu ở nơi này. Cũng may là nơi này không tồn tại bất cứ loại mãnh thú nào. Vương Lâm dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước, không gặp phải chút trở ngại nào. Trong phút chốc hắn đã lướt qua khoảng cách vô tận nhưng trái tim kia dường như cũng nhận thấy Vương Lâm đang tới gần, tiếng tim đập càng ngày càng dày đặc. Tiếng đập thình thịch dường như có một lực lượng yêu dị nào đó, khiến cho trống ngực hắn cũng đập y hệt, làm sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, trái tim đau đớn. Loại cảm giác này càng ngày càng tăng, cuối cùng hoàn toàn hòa họp với âm thanh thình thịch kia. Trái tim Vương Lâm đau như bị kim châm. Loại đau đớn này rất khó có thể nói cho rõ ràng! Nhưng tất cả những biến hóa quỷ dị này đối với Ác quỷ Dĩ Ti đi phía sau Vương Lâm lại không hề có chút ảnh hưởng. Đầu lưỡi nó vươn dài, vẻ hung sát trong mắt càng ngày càng đậm, mơ hồ tỏa ra cảm giác nôn nóng. Dưới sự đau đớn kịch liệt đó nhưng Vương Lâm không hề dừng lại chút nào, giống như một cơn cuồng phong tràn tới. Thân ảnh của hắn nhanh chóng tới trung tâm của trái tim này. Hắn nhìn mạch máu thật lớn nối liền với trái tim, tràn ra bốn phương tám hướng. Trái tim này mỗi khi đập lại khiến những mạch máu này chuyển động. Ở nơi này, trống ngực của Vương Lâm đã hoàn toàn không sai lệch với trái tim khổng lồ kia chút nào, giống như vô cùng ăn ý. Một dòng máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra. Đây là dấu hiệu trái tim của hắn sắp sụp đổ. Bên trong thân thể hắn, toàn bộ mạch máu đều đang căng phồng lên, máu huyết chuyển động lúc nhanh lúc chậm, cũng mơ hồ theo tiếng tim đập mà có dấu hiệu vỡ ra. Đây không phải là thần thông, không phải là pháp thuật, càng không phải là đạo thuật. Nhưng lực sát thương của tiếng trống ngực này lại cực kỳ kinh người, cho dù Vương Lâm có thân thể Đạo Cổ thì cũng không tài nào kháng cự nổi. Trừ phi hắn không có trái tim nữa, sắc mặt tái nhợt, Vương Lâm giơ tay ôm ngực, giữ chặt nơi đó. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim đang đập, thậm chí chấn động cả cánh tay bên ngoài! Lảo đảo tiến tới, Vương Lâm cắn răng gầm nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lên trên trái tim khổng lồ kia, thân thể bay lên phía trên trái tim đang đập không ngừng đó. Mạnh mẽ đè nén sự đau đớn, Vương Lâm ngồi khoanh chân trên trái tim. Hắn nhắm hai mắt lại, toàn bộ thần thức ngưng tụ ở trái tim trong thân thể. - Diệp Mịch, ta đã truyền thừa cả thần thức của ngươi, truyền thừa huyết mạch của ngươi, truyền thừa cả đôi tay ngươi. Hôm nay ta tới nhận truyền thừa trái tim ngươi, khiến cho truyền thừa viên mãn! Ngươi nếu đồng ý thì nên khiến trái tim này ngừng đập, để mình trái tim ta đập mà thôi! Thần niệm của Vương Lâm truyền vào trong trái tim dưới thân. Ngay trong nháy mắt khi thần niệm của hắn truyền vào, trái tim lại một lần nữa đập kịch liệt, không hề nghe theo lời nói của Vương Lâm, hoàn toàn trái ngược và bài xích. - Ta đã vượt qua hầu hết Cổ Thần tổn kiếp, đạt được Đạo Cổ tán thành. Truyền thừa của ngươi ta vốn đã đạt được hơn phân nửa, hôm nay muốn truyền thừa trái tim của ngươi. Ta biết ngươi không cam tâm. Nhưng ngươi đã chết rồi. Ngươi nên truyền thừa cho ta, ta sẽ hoàn thành những di nguyện mà ngươi chưa hoàn thành nổi!!! Thân nhân của ngươi ở Tiên Cương đại lục Vương Lâm ta cũng sẽ thay ngươi chiếu cố, bảo vệ bọn họ được yên ổn! Ngươi đánh với Thất Thải Tiên Tôn một trận, tan nát thân thể mà chết. Ta và Thất Thải Tiên Tôn cũng phải đánh một trận, vô luận là thắng hay bại cũng phải tiếp tục cuộc chiến của ngươi năm đó! Trái tim dưới thân Vương Lâm đang đập bỗng nhiên sững lại. Nó dừng lại trong thoáng chốc nhưng lại giống như có dấu hiệu đập điên cuồng trở lại. Cùng lúc đó, một thần niệm cực kỳ thê lương, mang theo oán hận cực độ bỗng nhiên tràn vào trong tâm thần của Vương Lâm: - Trả mắt trái lại cho ta!!! - Ta nhất định sẽ tìm mắt trái về cho ngươi! Đây là lời hứa của Vương Lâm ta với Diệp Mịch ngươi!! Vương Lâm mở bừng đôi mắt, lập tức mở miệng nói. Trong nháy mắt khi hắn nói ra lời này, trái tim dưới thân hắn ầm ầm chấn động, sau đó từ từ ngừng đập, lựa chọn đập cùng một nhịp với trái tim của Vương Lâm. Một luồng khí tức Đạo Cổ mênh mông từ trong trái tim này ầm ầm tràn ra, tuôn vào trong cơ thể Vương Lâm. Bị luồng khí tức này tràn tới, mái tóc bạc trắng của Vương Lâm tung bay, giống như bị cuồng phong thổi qua. Tám tinh điểm trên mi tâm của hắn chợt xoay tròn, mơ hồ xuất hiện dấu hiệu hình thành tinh điểm thứ chín!