Tất cả tộc nhân Vương gia ở trong Triệu Quốc đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Vương Trác cũng dõi ánh mắt về phía chân trời rồi than nhẹ một tiếng. Bên cạnh hắn là một người thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi tướng mạo rất anh tuấn. Lúc này, nó khẽ nói:
-Lão Tổ gia gia! Lão Tổ tông đang ở trên trời sao?
Vương Trác xoa xoa đầu người thiếu niên, bình thản nói:
-Đúng vậy! Đó là một người đệ đệ mà cả cuộc đời này Tổ gia gia kính phục nhất!
Trong một khe núi giữa một cánh rừng rậm trong lãnh thổ Sở Quốc, một con hổ thân thể khổng lồ và cực kỳ uy mãnh đang gầm rống phóng thẳng về phía một con lợn rừng. Nó dễ dàng cắn chết con mồi rồi ném thẳng ra phía sau cho bảy tám con hổ cái. Con hổ ngẩng đầu lên gầm rống. Nó đột nhiên ngậm miệng lại, cặp mắt hổ đảo lên bầu trời rồi đứng im như tượng.
-Cuối cùng cũng đi rồi! Hổ gia gia cứ nhìn thấy hắn thì trong lòng đã phát lạnh.
Một lúc sau, con hổ này lại gầm rống, trong tiếng gầm lộ ra một tia khoan khoái.
Nó xoay người dẫn theo một đàn hổ cái phóng thẳng vào trong rừng sâu đi tìm con mồi kế tiếp.
Tiểu Bạch vẫn đang đợi lời kêu gọi của Chu Như. Trong lòng nó vẫn cảm giác được cuối cùng sẽ có một ngày Chu Như đến dẫn nó đi.
Trong thôn Phượng Hoàng ở Sở Quốc, phụ mẫu Chu Như đang ngồi trong sân nhà nhìn nàng, trên khóe miệng mang theo một nụ cười thoải mái. Một nhà ba người đang ngồi nói chuyện, đột nhiên Chu Như ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
-Thúc thúc... ...
Chu Như ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Nàng mơ hồ cảm thấy thúc thúc đang từ từ rời khỏi nơi đây. Khoảng cách của thúc thúc với nàng càng ngày càng xa, khoảng cách kéo dài đến tận cùng giống như cả một cuộc đời... ...
Trên vùng đất Tiên Di Tộc Chu Tước Tinh, Vân Tước Tử đang ngồi trên một đỉnh núi, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời. Khoảng thời gian ngắn ngủi làm lão trở nên già nua hơn so với một năm trước. Khi rời khỏi Chu Tước mộ lão đã bị thương rất nặng. Lão dùng một năm để chữa thương và cũng có khôi phục, nhưng nguyên khí đã bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa lão còn cảm thấy tuổi thọ của mình đang giảm xuống, cảm giác mỏi mệt len lỏi trong tim. Tuổi thọ của Tiên Di tộc cao hơn nhiều so với tu sĩ, nếu không với tu vi của Vân Tước Tử nhiều năm trước đã đứt thọ mà chết rồi.
-Hậu sinh khả úy... ... - Một lúc sau, Vân Tước Tử mới thở dài.
Trên vùng đất của Tiên Di tộc, cách Vân Tước Tử mấy vạn dặm, một người thanh niên trên người lấp lánh những ký hiệu màu vàng đang ngẩng đầu nhìn lên trời, trên mặt hắn lộ ra vẻ bùi ngùi.
- Vương huynh! Huynh còn nhớ ta không... ...
Người này chính là thiếu tộc trưởng Tiên Di Tộc, trên người hắn có rất nhiều cố sự phức tạp. Trong Chu Tước mộ hắn không cướp được Tu Tinh Chi Tinh nhưng cũng không bị chết.
-Vương huynh! Tại hạ cũng muốn rời khỏi Chu Tước Tinh. Hy vọng ngày sau chúng ta còn có thể gặp lại!
Lúc này tất cả tu sĩ trên Chu Tước Tinh đều cảm nhận được những cơn sóng dao động trên trời. Theo ánh mắt của bọn họ, Vương Lâm và Tư Đồ Nam đã vượt qua những cơn cuồng phong rồi bước vào tinh không.
Tiếng kêu gọi của tổ tiên Cự Ma Tộc vẫn liên tục vang lên từ Thi Âm Tông bên dưới lòng đất trên Chu Tước tinh.
Thác Sâm ở trong Cổ Thần chi địa vẫn cười ha hả. Ngày hắn thoát khỏi vòng vây khốn đã không còn xa nữa.
Trong Tu Ma Hải, tiếng đồn Tru Sát Lệnh trăm ngày của vạn ma vẫn còn vang vọng không tiêu tán... ...
Có một truyền thuyết, một người tu sĩ tên là Vương Lâm đã để lại một tượng đài trên Chu Tước Tinh... ...
Một đạo cầu vồng giống như lưu tinh đang bay đi như tên bắn trong tinh không bên ngoài Chu Tước Tinh. Đạo cầu vồng kia chính là một cái la bàn, mặc dù nó bị thiếu mất một góc nhưng tốc độ lại rất nhanh. Lúc này, Vương Lâm đang ngồi trên la bàn còn Tư Đồ Nam lại đang khoanh chân ngồi bên cạnh.
-Vương Lâm! Chúng ta tiện đường đi đến Giao Dịch Tinh mua một ít đồ vật. Sau đó, ta và ngươi sẽ tách ra... ... - Giọng nói của Tư Đồ Nam hơi trầm xuống. Vương Lâm có chút trầm mặc, chậm rãi nói:
-Cuối cùng cũng có một ngày phải nói lời tạm biệt. Không phải lão muốn làm thân vương trên Phượng Loan Tinh chứ?
Tư Đồ Nam vừa nghe thấy hai chữ thân vương thì lập tức cười ha ha, nói:
-Đúng vậy! Đó là mục tiêu của lão tử!
Vương Lâm mỉm cười, Tinh La Bàn bên dưới bay thẳng về phía hư vô bên trái dựa theo mục tiêu Tư Đồ Nam chỉ ra trên tinh đồ.
- Lão đi qua giao Dịch Tinh từ mấy vạn năm trước, bây giờ không biết còn tồn tại không? - Vương Lâm nói. Tư Đồ Nam trầm ngâm một lát, nói:
-Chắc là vẫn còn! Đó là tinh cầu tự do buôn bán, nghe nói đã tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ cần không gặp phải biến cố lớn thì chắc chắn vẫn còn.
-Ở đó có đủ loại pháp bảo và tài liệu. Người vào đó thường là những tu sĩ ở tất cả những tinh cầu tu chân nên cực kỳ náo nhiệt. Năm xưa ta và Diệp Vô Ưu đã từng đến đó một lần để trao đổi một số bảo bối.
Vương Lâm gật đầu. Lần này hắn đi đến Giao Dịch Tinh, thứ nhất là muốn tiễn chân Tư Đồ Nam. Lão đi vào trong đó mua một số dụng cụ dùng để đi lại trong tinh không.
Thứ hai, Vương Lâm muốn đi đến đó xem có mua được những tài liệu sửa chữa, hoàn thiện Tinh La Bàn hay không. Tinh La Bàn của hắn dù sao cũng không phải là chính phẩm, bên trong nó vẫn còn thiếu một số vật liệu. Nếu có tài liệu Vương Lâm sẽ tế luyện Tinh La Bàn để nó trở nên hoàn chỉnh. Như vậy ngoài việc tốc độ tăng lên, nó sẽ có thêm thuộc tính công kích.
Sau khi bay được vài ngày, từ xa Vương Lâm đã nhìn thấy một tinh cầu nhỏ. Đây không phải là Giao Dịch tinh như trong lời nói của Tư Đồ Nam, mà là Nguyệt Tinh bên ngoài Chu Tước Tinh.
Bản tôn đang yên lặng ngồi ở chỗ này. Khi Tinh La Bàn bay đến Nguyệt Tinh, bản tôn đang ở một chỗ rất sâu trong lòng đất đột nhiên mở to hai mắt rồi tung ra một quyền, chỉ thấy những vết nứt giống như rất nhiều ác long từ sâu trong lòng đất đột nhiên hướng thẳng về phía trước.
Trong những tiếng kẹt kẹt, từ một thung lũng trên Nguyệt Tinh đột nhiên truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, cùng lúc đó có một đạo hắc ảnh chợt lóe rồi bay thẳng lên bầu trời.
Một người với mái tóc màu đỏ tung bay, gương mặt sắc nhọn như đao lộ ra vẻ cương nghị, ba điểm tinh cầu chậm rãi xoay chuyển trên mi tâm lộ ra cảm giác yêu dị. Đặc biệt là đôi mắt dày đặc hàn quang của hắn, giống như một khối băng lạnh ngàn năm. Trên làn da màu cổ đồng của hắn dày đặc những hoa văn lộn xộn khiến cho làn da trở nên thô ráp, nhưng làn da sần sùi lại khiến cho cơ thể hắn toát ra vẻ hoang dã. Bản tôn lúc này giống như một con hung thú thời viễn cổ vô cùng kiêu ngạo.
-A!
Tư Đồ Nam trở nên kinh ngạc. Tuy hắn đã được nghe Vương Lâm nói về chuyện của bản tôn nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt. Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn qua, với kiến thức của hắn cũng cảm thấy chấn động trong lòng.
-Tốt! - Hai mắt Tư Đồ Nam trở nên sáng rực.
Sau khi ánh mắt lạnh lẽo của bản tôn nhìn thấy Tư Đồ Nam thì hòa hoãn trở lại. Hắn gật đầu rồi bước thẳng lên Tinh La Bàn. Tư Đồ Nam nhìn bản tôn rồi lại nhìn sang Vương Lâm, lão gật đầu nói:
-Tốt! Với tu vi của ta cũng rất khó nhìn ra các ngươi là một thể. Như thế này ta cũng yên tâm. Chắc chắn sau khi hợp thể thì tu vi của ngươi sẽ tăng thêm một tầng.
Vương Lâm mỉm cười, nói:
-Nếu ta hợp thể với bản tôn sẽ đạt đến đỉnh của Anh Biến trung kỳ!
Cơ thể bản tôn khẽ động rồi dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Thân hình Vương Lâm khẽ chấn động, sau một lúc lâu hai mắt hắn mới lộ ra một tia hàn quang. Hắn nắm chặt lấy bàn tay, bình thản nói:
-Loại cảm giác này thật tuyệt!
Sau khi Vương Lâm dung hợp với bản tôn, Tinh La Bàn tiếp tục bay thẳng về phía Giao Dịch tinh.
Thoáng cái đã qua một tháng. Trong một tháng này Vương Lâm và Tư Đồ Nam cũng không nhàn rỗi. Tư Đồ Nam đem tất cả những pháp thuật thần thông lão biết dạy cho Vương Lâm. Trừ lần đó ra thì hai người đấu pháp với nhau rất nhiều lần. Lúc bắt đầu Tư Đồ Nam còn áp chế tu vi để có thể đánh ngang tay với Vương Lâm.
Tu vi tương đồng, không sử dụng pháp bảo mà chỉ đấu pháp bằng pháp thuật thì những nhược điểm của Vương Lâm lộ ra ngay lập tức.
Trong tay Tư Đồ Nam có đủ loại pháp thuật được thi triển ra liên tục. Mặc dù lão không sử dụng pháp bảo nhưng cũng rất mạnh. Lúc này Vương Lâm tuy có bản tôn nên không đến nổi phải thua, nhưng cũng rất chật vật.
Dưới sự chỉ bảo của Tư Đồ Nam, Vương Lâm dần biết sử dụng những pháp thuật trước đây chưa từng thử qua. Hơn nữa sau khi được Tư Đồ Nam truyền thụ pháp thuật, hắn đã có thể đánh ngang tay với lão. Sau đó Tư Đồ Nam đề cao tu vi hạn chế ở mức Anh Biến hậu kỳ.