Chương 752: Nhân Quả

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:18:15

Trong nháy mắt khi Lý Nguyên quay đầu, toàn bộ ngọn lửa bao phủ xung quanh bị tượng đá hấp thu. Từ trong những vết nứt, ánh sáng màu hồng lan ra càng lúc càng mạnh. Có thể ngửi thấy trong những tia sáng màu hồng đó có cả mùi tanh, hiển nhiên là máu của Cát Hồng. Trong làn ánh sáng đó ẩn chứa một hơi thở rất mạnh, lan về phía cuốn họa trục. Trong hai mắt của tượng đá vào lúc này cũng có vô số vết nứt, tỏa ra ánh sáng màu hồng. Từ xa nhìn lại nó mang tới một sự lung linh, gây cho người ta một ảo giác. Giống như từ đôi mắt đó đang chảy ra hai hàng lệ nóng. - Ta...ta sai lầm rồi sao... - Lý Nguyên kinh ngạc nhìn tượng đá, thì thào nói, ánh mắt có chút thất thần. Ánh mắt của Vương Lâm lạnh như băng. Bản thân Lý Nguyên cũng chẳng có gì đáng sợ, dù sao thì tu vi cũng chỉ là tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn, Vương Lâm có thể đánh một cách dễ dàng. Nhưng trong người Lý Nguyên lại ẩn chứa một thứ hơi thở rất mạnh, hơi thở đó do nô ấn mang lại. Hơi thở đó khiến cho người ta cảm giác Lý Nguyên có một điều gì đó thần bí. Hơi thở này khiến cho Vương Lâm cảm thấy e ngại. Lần đầu tiên khi hắn phát hiện ra làn hơi thở đó chính là khi Lý Nguyên đứng dưới tượng đá nói ra đoạn nhân quả kia. Lúc đó, hắn chợt có chút co rúm người lại. Mặc dù chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng vẫn bị Vương Lâm nhìn thấy. Lúc đó, hắn cũng chỉ ghi nhớ việc này vào trong lòng. Mãi cho tới khi Cát Hồng chết, ánh mắt của nàng nhìn pho tượng đá khiến cho Vương Lâm sực tỉnh, thoáng hiểu ra. Cát gia chắc chắn là hậu nhân của tiên nhân. Còn về phần Lý gia, có lẽ thực sự bọn họ vô tội. Bởi vì sự liều lĩnh của tổ tiên khiến cho cả gia tộc suy yếu, muôn đời trở thành đầy tớ, cống hiến tuổi thọ và tu vi, chậm rãi khiến cho linh hồn bất diệt của vị tiên nhân từ từ hồi phục. Người của Lý gia có lẽ thực sự muốn phản kháng nhưng hiển nhiên lần nào cũng thất bại. Mãi cho tới khi cách đây mấy vạn năm trước, vị tổ tiên của Lý gia, người mang tới cho Lý gia hy vọng. Nhưng nô ấn qua bao nhiêu năm tích lũy, giấu bên rong hồn của đầy tớ cũng đồng dạng thức tỉnh mà sinh ra người có thiên tư tuyệt luân của Lý gia. Vì vậy mà việc giải khai nô ấn thực tế là làm sống lại chủ nhân của nó. Mỗi một lần thất bại, trước đó Vương Lâm tưởng rằng người nhà Cát gia lại xuất hiện biến cố. Nhưng mãi cho tới cuối cùng, hắn mới phân tích vì sao Lý Nguyên nhất định phải tìm tới chính bản thân mình. Lẽ ra đối phương chắc chắn đã chuẩn bị rất là đầy đủ, đồng thời cũng không tính đến trường hợp khi vào Lôi tiên giới lại gặp mình. Tất cả những việc này, sau khi Vương Lâm nhìn thấy pho tượng đá đã suy nghĩ cẩn thận về Lý gia và Cát gia thì chợt hiểu ra. Bởi vì đối phương thấy được trong trận đánh của hắn với Tu sĩ Âm Hư đã sử dụng cây roi nhân quả. Vì vậy mà Lý Nguyên mới lựa chọn hắn. Cái roi nhân quả khi đánh ra chính là nhân quả. Mấy vạn năm trước, lần đầu tiên luân hồi thất bại, nguyên nhân không phải do hắn, không phải do pháp khí, không phải do Cát gia mà là do tiên nhân trong tượng đá không muốn. Người đó không muốn dùng cách này để sống lại. Đoạn tuyệt tất cả huyết mạch để sống lại linh hồn bị phong ấn đó chính là quả. Có thể tưởng tượng làm sống lại tiên nhân thì một mình Cát Hồng cũng không đủ. Chỉ sợ rằng lúc này, bên ngoài Lôi tiên giới, Cát gia cũng đang tiến hành một loại hiến tế nào đó. Tất cả những điều đó là để cho tiên nhân trong tượng đá sống lại. Nhưng hệ quả của nó là linh hồn đó chống cự không muốn. Linh hồn của tiên nhân làm sao có thể đơn giản như vậy. Lấy roi nhân quả mà quất, chỉ sợ là kể cả Vương Lâm cũng sẽ rơi vào bên trong, chẳng biết sinh tử thế nào. Nếu việc này không có sự xuất hiện của hắn, thì Lý Nguyên chắc chắn cũng chuẩn bị phương pháp, nhưng gã cũng không biết được có thể thành công hay không. Vì vậy mà trước đó, gã đã nói bản thân nắm chắc được bảy phần, có thêm roi nhân quả nắm chắc tới chín thành. Vương Lâm lớn mật đoán rằng trong túi trữ vật của Lý Nguyên cũng có thể có một loại pháp bảo có ý cảnh nhân quả. Điều đó cũng giải thích tại sao mấy vạn năm trước sau khi thất bại, Cát gia vẫn giữ ba loại pháp khí. Hơn nữa lại còn không hề giấu tin tức đó mà thay đổi tin tức khiến cho toàn tộc đều biết. Mục đích của bọn họ đó là chờ đợi người đầy tớ của Lý gia bước vào luân hồi lần thứ hai. Vì vậy mà sau khi Lý Nguyên tới Cát gia mới có thể thuận lợi như vậy. Chỉ có điều Vương Lâm lại nghĩ tới cảnh tượng trên đường đi cách đối xử của Lý Nguyên đối với Cát Hồng. Kết hợp với những chuyện mà Lý Nguyên đã nói, hắn càng thêm tin tưởng rằng linh hồn của Lý Nguyên cũng chưa tiêu tan vẫn tồn tại như cũ. Chuẩn xác mà nói thì Lý Nguyên chỉ có một linh hồn. Nhưng trong linh hồn đó lại có hai suy nghĩ. Một thứ chính thức là của Lý Nguyên còn một thứ khác thì lại là tàn hồn của nô ấn. Dưới sự xung đột của hai loại suy nghĩ đó khiến cho cấm chế của Lý gia không thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó. Vì vậy mà mỗi lần Lý Nguyên thi triển cấm chế đều có một chút ảnh hưởng. Mai Hoa thuật như thế mà Phá Diệt cấm chế hóa thành sợi tơ đen cũng vậy. Hiểu rõ tất cả điều đó, Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía Lý Nguyên đang ngơ ngác mà im lặng. Hắn cảm giác Lý Nguyên có một chút đáng thương. Hắn chính là một tên đầy tớ, vì làm cho chủ nhân sống lại mà dốc hết sức. Giống như những hình ảnh có trong thủ ấn của tượng đá. Khi chủ nhân chết, người đầy tớ đứng trên mũi kiếm quay đầu lại với một ánh mắt đau đớn. Chủ nhân đứng trên chuôi kiếm đã không còn. Trên thế gian như chỉ còn một mình hắn đứng trên mũi kiếm. Vô số năm chờ đợi, hai lần luân hồi hiến tế nhưng cuối cùng vẫn không thoát được nhân quả. Lý Nguyên kinh ngạc nhìn tượng đá, rồi quỳ gối trên mặt đất. - Chủ nhân... Ta...ta thực sự sai lầm rồi. Vào lúc này, những vết nứt trên pho tượng càng lúc càng nhiều. Ánh sáng màu hồng càng lúc càng đậm, tỏa ra rực rỡ. Ngoài ra, những tia sáng đỏ như máu cũng nhiều lên, ngưng tụ lại một chỗ giống như những giọt lệ thực sự. - Tại sao người không muốn thức tỉnh? Ta chỉ muốn trên chuôi kiếm luôn có chủ nhân đứng trên, còn ta đứng ở mũi kiếm có thể vì ngài chinh chiến. - Lý Nguyên thì thào tự nói, ánh mắt có chút gì đó đau thương. Vương Lâm yên lặng nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn với Lý Nguyên không có mối thù sinh tử. Vào lúc này cũng chỉ than thầm rồi thu hồi cây roi nhân quả. - Nguyên nhân ngoài sự cố chấp tới mức cực đoan ra dẫn tới lầm lẫn lớn. Niềm tin của người đó sau thất bại mấy vạn năm trước đã không yên. Vì vậy mà lần thứ hai, niềm tin bị tổn hại đã sụp đổ. Vết nứt trên tượng đá càng lúc càng nhiều. Thậm chí ngay cả trên thạch kiếm và pho tượng người đầy tớ trên mũi kiếm cũng xuất hiện những vết nứt. Từng làn ánh sáng màu hồng từ bên trong hắt ra, làm cho bầu trời xuất hiện một làn ánh sáng mờ. Ánh sáng màu hồng tỏa ra từ tượng đá càng lúc càng đậm. Cuối cùng, ánh sáng đó chầm chậm kéo dài rồi bị bức họa đang tung bay trước đó hấp thu. Lúc bắt đầu, bức họa hút ánh sáng màu hồng cũng không nhiều. Nhưng sau đó, càng lúc càng có nhiều ánh sáng màu hồng lóe lên từ trong tượng đá bay vào trong bức họa. Tới cuối cùng, ánh sáng màu hồng gần như thành một luồng sáng chui vào trong bức họa. Cảnh tượng kỳ dị đó khiến cho Lý Nguyên đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt đang thừ ra chợt xuất hiện một sự hưng phấn. - Chủ nhân! Ánh sáng màu hồng càng lúc càng nhiều, bất cứ tia sáng nào lộ ra ngoài liền bị hút vào trong bức họa. Từ từ, ánh sáng màu hồng càng lúc càng nhạt, giống như thoát hết ra ngoài. Cuối cùng, một tia sáng màu hồng từ trong tượng đá bay ra, chui vào trong bức họa. Pho tượng đá chợt run lên, giống như mất đi linh hồn, không còn sự linh động nữa, chẳng khác gì một pho tượng bình thường. Sau khi hấp thu toàn bộ ánh sáng màu hồng, bức họa tỏa ra ánh sáng chói mắt tạo thành một vầng sáng. Ở một góc của nó chậm rãi xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ bắt đầu thiêu đốt bức tranh. Cũng không phải chỉ một cạnh của nó mà toàn bộ bốn cạnh của bức họa vào lúc đó chợt tản ra một làn khói xanh, bay lên bầu trời nhưng không tiêu tán. Lý Nguyên nhìn cảnh tượng đó, sự kích động trong mắt càng nhiều. Ánh mắt của Vương Lâm nhìn chăm chú diễn biến trước mặt. Bức tranh bốc cháy từ xung quanh lan vào đến giữa. Hình ảnh tiên nhân đang đứng trên chuôi kiếm vào lúc này có hồn phách, đứng trong bức họa lúc ẩn lúc hiện. Cuối cùng, cả bức họa bao phủ bởi ngọn lửa rồi hóa thành tro, bị gió thổi bay mà rớt xuống mặt đất. Đám khói xanh bốc lên từ bức họa không hề bị gió thổi tan mà phiêu diêu giữa không trung, hóa thành một hình người. Bóng người đó hết sức mơ hồ không thể nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng Vương Lâm có thể nhìn thấy dưới chân người đó, khói xanh hóa thành hình một thanh kiếm. Nơi người đó đứng chính là chuôi kiếm.