Chương 1963: Nhìn Thấy Chưa?

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:25:16

Vương Lâm rời đi nhưng Thiên Tôn Niết lại vang lên những tiếng ầm ầm như sóng trào. Những chuyện có liên quan tới việc Vương Lâm xông lên Thiên Tôn Niết khiến mọi người kích động và nổi lên những tâm tư bất đồng. Nhưng tất cả đều nhớ kỹ cái tên Vương Lâm này. Cái tên này đã thay thế Minh Đạo Tôn, trở thành tên của đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn! Bạch Phát Dược Thiên Tôn! Tất cả mọi chuyện có liên quan tới Hồn Khải đều bị mọi người yên lặng đặt trong lòng, chẳng có ai nhắc tới nữa. Mà bọn họ hiểu rõ, dù là bọn họ có Hồn Khải thì tuyệt đối không thể xông qua tầng thứ mười bảy! Vương Lâm rời đi, Thiên Tôn Niết này bất ngờ trào dâng nhiệt khí, khiến rất nhiều tu sĩ sau khi thấy việc này đều xông lên. Đạo Nhất Đại Thiên Tôn yên lặng nhìn Vương Lâm rời đi. Hai mắt bừng sáng, thân thể nhoáng một cái liền lập tức rời đi. Hắn muốn lập tức xuất phát, đi tìm tới nơi ở của Vương Lâm, dù phải trả giá bao nhiêu cũng mời chào người này về dưới trướng! Võ Phong thầm than một tiếng. Từ sau khi Vương Lâm xông qua tầng mười bảy, hắn đã hiểu rằng mời chào người này so với Minh Đạo Tôn năm đó sẽ còn khó hơn rất nhiều! Cũng may ta và hắn đã có thiện duyên, dù không mời chào thành công thì ngày sau quan hệ so với các Đại Thiên Tôn khác cũng tốt hơn rất nhiều. Võ Phong Đại Thiên Tôn trầm ngâm, thân ảnh biến mất. Trong hoàng thành tại Trung Châu truyền ra tiếng ầm vang. Chỉ thấy long ỷ trong cung điện đã bị Tiên Hoàng đánh một chưởng tan vỡ. Bên cạnh hắn, Minh Đạo Tôn đang khoanh chân mở mắt ra, đôi mắt vô thần cúi đầu không nói. Minh Đạo, ta ban cho ngươi cơ hội tiến vào nơi cảm ngộ của Tiên Tổ bế quan. Lần khuất nhục này có thể rửa sạch hay không đều phải dựa vào bản thân ngươi! Vương Lâm nọ nhất định sẽ tới hoàng thành, nếu người giết được hắn thì ngươi sẽ là đệ nhất nhân trong đám Dược Thiên Tôn! Lúc này Minh Đạo không có do dự như trong dĩ vãng mà yên lặng gật đầu. Trên Đế Sơn tại Trung Châu. Cửu Đế Đại Thiên Tôn lúc này đứng dậy, thu hồi ánh mắt trên phiến lá thu, một lúc lâu mở bừng đôi mắt, hai mắt lóe sáng. Minh Đạo Tôn này ta không thể mời chào được, nhưng lần này Tiên Hoàng cũng từng có hiềm khích với Vương Lâm, vậy ta muốn xem ai có thể đấu với ta lần này! Cửu Đế Đại Thiên Tôn quay đầu, nhìn thoáng qua Hải Tử Thiên Tôn vừa mở mắt, cười ha hả nói. Hải Tử, theo vi sư thôi. Vi sư muốn nhận Vương Lâm này làm đồ đệ. Khiến hắn trở thành sư huynh của ngươi có được không ? Hải Tử Thiên Tôn ngẩn ra, lập tức trở nên kinh hỉ. Đông Châu, trong Tử Dương Tông, hai mắt tu sĩ trung niên kia bừng sáng, thì thào không ngừng. Tầng mười bảy. Người này lại xông qua được tầng mười bảy. Nhân vật như vậy nhất định bị các Đại Thiên Tôn còn lại tranh đoạt! Tiểu tổ tông, chúng ta mau đi thôi. Các ngươi mau tính ra vị trí của người này, chúng ta đi tìm hắn! Hai cô bé bên cạnh hắn trừng mắt, lập tức đứng dậy. Ba người hóa thành một cơn gió, chợt biến mất trong thạch thất. Nhưng bọn họ vừa biến mất, Tham Lang đang vui mừng ở phía sau thì bỗng một cánh tay nhỏ bé liền hiện ra túm lấy hắn. À! Lại quên mang theo tiểu lang rồi. Tiểu lang ngoan, không ai quên ngươi đâu. Vừa rồi biểu hiện của ngươi không tồi. Đi cùng chúng ta đi. Nước mắt Tham Lang tuôn rơi. Bị cánh tay nhỏ bé kia túm lấy cố, biến mất khỏi thạch thất. Tại Đại Thánh Châu, trong động phủ Vương Lâm lựa chọn để bế quan trước khi tới Thiên Tôn Niết, thân thể hắn đang ngồi khoanh chân ở đó. Cách đó không xa. Hải Long đã thu nhỏ lại rất nhiều, lười biếng nằm đó, Lưu Kim Bưu đang không ngừng di chuyển trên người nó, lúc thì vỗ về êm ái, lúc thì gãi gãi vài cái. Hải Long nọ híp đôi mắt, trông rất thoải mái, thậm chì còn hừ hừ vài tiếng, uốn uốn người. Hắc hắc, thế nào, thoải mái không? Kim Bưu đại gia năm đó ở động phủ giới đã từng học kỹ thuật đặc biệt này. Đây là một thủ thuật xoa bóp do một tông môn chuyên nuôi dường mãnh thú dùng thời gian rất lâu mới nghiên cứu ra. Mỗi ngày xoa bóp một lần có thể khiến huyết mạch tăng tốc độ lưu thông, cũng khiến cho sảng khoái muốn chết đó! Nhịn đi, nhịn đi. Không nên cử động, còn chưa hết đâu! Ngươi nếu không nhịn được thì ta sẽ không làm cho ngươi nữa! Lưu Kim Bưu đầy đầu mồ hôi nhưng không hề cảm thấy mệt, sau khi làm tới nửa canh giờ mới thở hồn hền nằm sang một bên. Con bà nó, mệt chết lão tử rồi. Đại gia Hải Long, ta làm cho ngươi xong rồi, tới phiên ngươi đó! Lưu Kim Bưu nhìn Hải Long một cái. Ta thật sự là Hải Long, lần trước không phải đã nói rồi sao, ta từ một địa phương cố xưa học được một loại thần thông, giờ mới biến thành người được đó! Hải Long kia do dự nhìn Lưu Kim Bưu vài lần, thân thể xoay một cái, hình như không tình nguyện lắm. Thấy vẻ mặt của Hải Long, Lưu Kim Bưu lập tức mở to hai mắt, lộ vẻ tức giận. Này, ngươi không nói lý à. Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu không tới hầu hạ Kim Bưu đại gia thì từ nay về sau ta không xoa bóp cho ngươi nữa! Đây là hai bên cùng có lợi, ngươi đã biết chưa? Ta nói cho ngươi biết, bên cạnh chủ nhân còn có một người tên là Hứa Lập Quốc. Người này đặc biệt âm hiểm, rất thích phá hoại. Ngươi nếu không hợp tác thì sau này khi hắn tới ngươi phải cẩn thận rồi đó. Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ kiêng kỵ, nhìn Hải Long, thấp giọng nói. Hải Long nọ chần chừ cả nửa ngày, thần sắc lộ vẻ phẫn nộ, giống như mấy ngày này nó đã bị Lưu Kim Bưu không biết dùng phương pháp gì tẩy não, luôn nghĩ Hứa Lập Quốc là một tên rất kinh khủng, chuyên thích bắt nạt Hải Long, giống như rất không thích cái tên Hứa Lập Quốc chưa từng gặp này. Một lúc lâu sau, nó mới mở rộng miệng ra, hướng về phía Lưu Kim Bưu phun ra một ngụm nguyên thần khí. Luồng nguyên thần khí này vô cùng nồng đậm. Sau khi phun lên người Lưu Kim Bưu liền bị hắn hấp thu. Trong ánh mắt Lưu Kim Bưu hiện lên vẻ hưng phấn, sau khi hấp thu liền vội vàng thổ nạp. Hừ hừ, Lưu Kim Bưu ta đúng là lợi hại. Hải Long này ngốc nghếch dễ lừa, có nó trợ giúp thì tu vi ta sẽ gia tăng rất nhanh. Hơn nữa ta và nó đồng khí tương liên, từ từ khiến nó căm tức Tiểu Hứa tử kia. Đợi tới lúc hắn xuất hiện thì không cần ta thu thập, con Hải Long này sẽ khiến hắn đẹp mặt. Ha ha, Tiểu Hứa tử. Ngươi đợi đó! Trong lúc Lưu Kim Bưu này đang đắc ý thì Vương Lâm mở hai mắt, trong mắt lóe sáng, sau khi nhìn thấy Lưu Kim Bưu và Hải Long liền hơi sửng sốt một chút. Nhướng mày, Vương Lâm thấy Hải Long có vẻ tình nguyện, cũng không để ý nữa. Một lúc lâu sau, Hải Long phun hết. Lười biếng nằm dài ra. Đợi tới khi Lưu Kim Bưu kết thúc thổ nạp, hoàn toàn hấp thu xong nguyên thần khí của Hải Long thì Vương Lâm mới đứng lên, liếc mắt nhìn Lưu Kim Bưu một cái. Đừng làm loạn nữa, phải đi rồi. Lưu Kim Bưu bị ánh mắt của Vương Lâm đảo qua, giống như toàn bộ tâm tư đều bị Vương Lâm nhìn thấy hết, đôi mắt mở lớn. Lộ vẻ xấu hổ, vội vàng đứng dậy. Chủ nhân tu luyện xong rồi sao? Vâng vâng, người nói chúng ta phải đi tới đâu. Hay... chúng ta đi tìm Hứa Lập Quốc? Hải Long đang bỏ dậy nhưng vừa nghe thấy cái tên Hứa Lập Quốc thì lập tức đôi mắt lộ vẻ tức giận, trong lòng nhớ kỹ cái tên Hứa Lập Quốc này chuyên môn bắt nạt Hải Long, hận tới thấu xương. Có khách sắp tới, sau đó sẽ tới Trung Châu thôi. Còn có thể tìm được Hứa Lập Quốc hay không thì phải xem vào cơ duyên rồi. Vương Lâm vung tay áo lên, đem theo Hải Long và Lưu Kim Bưu. Thân thể nhoáng một cái liền ra ngoài động phủ, khi xuất hiện đã ở trên một đỉnh núi. Hắn đứng đó, thân thể đón gió, bạch y tung bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Người nào sẽ là người đến đầu tiên đây... Vương Lâm thì thào. Hành động kinh thiên của hắn chính là vì giờ phút này! Tạm không nói tới Vương Lâm và Lưu Kim Bưu cùng Hải Long bị Lưu Kim Bưu làm cho căm ghét Hứa Lập Quốc, trong hoàng thành tại Trung Châu xa xa có một người đang mặc y phục màu đỏ, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí cất bước trên được, đột nhiên hắt xì một cái. Hoàng thành này hoàng đô của Tiên Tộc chiếm một phần lớn, xa xa nhìn lại giống như một châu. Thành trì này phàm nhân không thể tạo thành, trừ phi vô số người trải qua mấy vạn năm xây dựng có lẽ mới có khả năng hoàn thành. Tòa thành này to lớn vô biên vô hạn, hoàn toàn có thể sánh với các châu khác! Ở phía đông của thành trì này có một con phố phồn hoa. Một thanh niên mặc hoa sam đang đi lại nghênh ngang, vẻ mặt đắc chí, dẫn theo hơn mười hộ vệ. Mỗi một hộ vệ không ngờ đều là bậc toàn năng bước thứ ba. Thậm chí kinh người hơn là trong đó có một hộ vệ mặc tử bào. Không ngờ đã đạt tới tu vi Kim Tôn! Đoàn hộ vệ này toàn nam tử, trầm mặc đi phía sau, cả đường đi không nói một lời. Bên cạnh thanh niên này còn có hai người. Một trong số đó là một thiếu niên thần sắc cao ngạo mặc thanh sam, tuy nhiên khi đi lại lại hơi bất đồng với người thường, giống như chân có tật vậy. Tên còn lại cũng là một thanh niên, mặc y phục màu đỏ. Vẻ mặt giống như tiểu nhân đắc chí, lúc này liên tục hắt xì bảy tám cái. Ồ! Hứa đại nhân làm sao vậy, chẳng lẽ đêm qua chơi bị gió lạnh thổi vào, dọc đường đi toàn nghe thấy tiếng hắt xì của ngươi thôi. Giọng nói của thanh niên cao ngạo kia rất chói tai. Phì, cái đồ không ra trai không ra gái nhà người. Hứa gia gia của ngươi tối qua ra ngoài sảng khoái như thế. Thế nào, muốn đi với ta không? Được thôi, hôm nay chúng ta cùng nhau đi. Đôi mắt thanh niên kia trợn lên, trông rất giống hung thần ác sát. Ta vô sỉ sao? Hứa gia gia nhà ngươi chính là vô sỉ như thế. Đêm nay ngươi phải cân thận đó, ta sẽ tới phòng ngươi vô sỉ một đêm, hắc hắc. Ngươi phải cẩn thận đó. Gã thanh niên họ Hứa nhìn đối phương từ trên xuống dưới, lộ nụ cười dâm đãng. Đừng ầm ĩ nữa. Các ngươi ầm ỹ tới hai ngày nay còn chưa yên. Tiểu Hồng, ngươi đi đá cửa cho bổn vương, cho nhà họ Lý này biết bổn vương lợi hại. Con bà nó, dám bắt nạt ta! Còn cả ngươi nữa, Tiểu Thanh, nhớ rõ nếu thấy không ổn thì lập tức bóp nát ngọc giản nói cho ca ca ta biết, để ca ca ta tới giáo huấn bọn họ! Thanh niên mặc hoa sam hừ một tiếng, chỉ về một tỏa phủ đệ nằm như hùng sư ở cách đó không xa. Tỏa phủ đệ nọ cực kỳ khổng lồ, từ xa nhìn lại tràn ngập một luồng uy áp kiến tâm thần người ta chấn động. Đại môn đóng chặt, không có chút hộ vệ, ở trên cửa có một tấm biến viết hai chữ lớn màu vàng! Lý phủ! Hai chữ này lộ ra một luồng tiền khí kinh thiên, tràn ngập trong thiên địa. Được rồi! Thanh niên họ Hứa tinh thần phấn chấn, giống như thích nhất là làm chuyện cáo mượn oai hùm này, chống tay vào hông, đi về phía đại môn nọ hung hăng đá một cái. Chỉ nghe bịch một cái, cánh cửa này chẳng động đậy chút nào. Nhưng thanh niên họ Hứa này lại chẳng thèm để ý, giống như sớm đã biết là sẽ như vậy. Người của Lý phủ nghe cho rõ. Hứa gia gia nhà các ngươi tới, còn không mau mở cửa đón khách! Thanh niên mặc hoa sam nghe hắn nói thế lập tức cười ha hả, thần sắc hưng phấn, thuận miệng nói với thanh niên mặc thanh y ở bên cạnh. Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa. Phải học theo hắn. Biết tại sao bổn vương lại coi trọng Hứa Lập Quốc chưa? Đón khách, hai chữ này dùng thật tốt đó!