Bạch Vi cười với Vương Lâm, mắt phượng đảo quanh, xoay người rời đi.
Vương Lâm cười khổ, đối với Bạch Vi hắn thật sự có chút đau đầu, lúc này trong túi trữ vật bỗng nhiên truyền ra từng trận dao động, trong đầu lập tức có thanh âm của Hứa Lập Quốc vang vọng.
-Cực phẩm!!! cực phẩm!!! chủ nhân, đây là cực phẩm à. Hứa Lập Quốc ta cả đời gặp qua vô số người, nhưng còn chưa bao giờ gặp được người có phong tư bực này. Nhất là khi nàng liếc mắt một cái trước khi rời đi. Cái liếc mắt của nàng làm xương cốt Hứa gia gia ta mềm nhũn cả gia. Tiểu nương tử này thật mạnh mẽ à. Chủ nhân, cho ta xuất hiện đi, người không thích nàng nhưng ta thích à. Nhìn thấy nàng, ta liền nhớ tới Mị Cơ lúc trước.
Đối với lời của Hứa Lập Quốc, Vương Lâm không để ý tới, nguyên thần vừa chuyển liền khu trừ thanh âm của Hứa Lập Quốc.
Lúc này bên người Vương Lâm truyền tới tiếng cười khẽ, bóng dáng của Triệu Hân Mộng biến ảo xuất hiện, nhìn ánh mắt Vương Lâm có chút khang khác.
Vương Lâm càu mày, đứng dậy, ngồi trên ghế, trầm giọng nói:
-Tứ sư tỷ, chuyện của tỷ, ta sẽ cân nhắc.
Triệu Hân Mộng nhìn Vương Lâm, trầm mặc một chút rồi hạ giọng nói:
-Tu vi của ta tuy không cao, nhưng tu đạo ngàn năm, tấm thân này vẫn là xử nữ. Nếu ngươi giúp ta gia cố phong ấn, ta... ta có thể đem nguyên âm ngàn năm của mình cho ngươi.
Nói tới đây, Triệu Hân Mộng vẻ mặt đỏ rực, xốc ống tay áo của mình lên cho Vương Lâm coi cung sa màu đỏ trên cánh tay.
Nàng cắn môi buông tay áo, liếc mắt nhìn Vương Lâm, xoay người rời đi.
"Đây là hi vọng cuối cùng của ta, hắn có thể chiến một trận với lt, tu vi này tuyệt không dưới Khuy Niết, rất có thể đạt tới Tịnh Niết rồi. Nếu hắn giúp ta, tất nhiên có thể đem phong ấn này hoàn toàn ngăn chặn..." Triệu Hân Mộng u oán than thở, bóng dáng biến mất ở xa xăm.
"Nếu là tìm người khác tương trợ, có sư tôn ở đây, sợ rằng không có người dám làm..."
Trong phòng Vương Lâm, ánh mắt hắn trầm ngâm, trợ giúp Triệu Hân Mộng là chuyện nhỏ, nhưng làm như vậy, hiển nhiên là không nể mặt Thiên Vận Tử.
"Nếu Triệu Hân Mộng này nói thực, việc phong ấn đối với sư tôn chẳng có nghĩ địa lý gì. Tất nhiên là có thâm ý trong đó... nói vậy... trong lòng hắn cũng có chút mâu thuẫn sao."
Trong trầm ngâm, kiếm tiên mà Hứa Lập Quốc ẩn thân bên trong liền xao động, khiến trong túi trữ vật truyền ra từng trận dao động nhiễu loạn suy nghĩ của Vương Lâm. Hắn nhướng mày, vỗ túi trữ vật, lập tức Hứa Lập Quốc cùng kiếm tiên bay ra, một đoàn sương màu đen tràn ngập trước mặt Vương Lâm, sau một lát co rút lại ngưng tụ hóa thành bộ dạng Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc hai mắt sáng loáng, sau khi xuất hiện dùng cái mũi của mình hít hà nơi Bạch Vi vừa đứng, trên mặt lộ ra vẻ say mê, lẩm bẩm nói:
-Cực phẩm!! Cực phẩm à! Nàng so sánh với tiểu nha đầu ở Yêu Linh Chi Địa thì hơn rất nhiều, nếu có thể...
Hứa Lập Quốc trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa.
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, thân mình hắn lập tức run lên. Hắn cảm thấy lạnh lẽo xẹt qua người, loại lạnh lẽo này, có thể trực tiếp truyền vào trong linh hồn khiến cho hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Chết tiệt, sát tinh này tu vi sao lại cao như thế, không có thiên lý à, trước kia thấy hắn, tuy nói lão tử rất e ngại nhưng cũng không có như bây giờ bị ma đầu sát tinh chết tiệt này liếc mắt một cái linh hồn liền run rẩy, phảng phất như sát tinh này chỉ cần có một ý niệm trong đầu cũng có thể làm cho Hứa gia gia ta hồn bay phách lạc vậy." Hứa Lập Quốc sắc mặt đại biến, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ nịnh hót, cong người, nịnh bợ nói.
-Chủ nhân uy vũ, tu vi lại tăng thêm một bậc, có thể thấy được thiên tư của ngài tuyệt luân...
Không đợi Hứa Lập Quốc nói xong, Vương Lâm cắt ngang, bình thản nói:
-Ngươi vội vã đi ra như thế, hẳn là có chuyện gì?
Thanh âm của hắn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Hứa Lập Quốc hắn hiểu rõ, khi cần nhất định phải đánh một phen, nếu không chắc chắn sẽ coi trời bằng vung. Loại ma đầu này, là hắn sáng tạo ra, sợ rằng cũng chỉ có hắn mới hiểu hết được người này.
Trước khi Hứa Lập Quốc bị luyện thành ma đầu, trong lòng có rất nhiều oán khí, hơn nữa tính cách như thế, cuối cùng sau khi bị luyện hóa trở thành ma đầu, lập tức càng trầm trọng thêm. Phảng phất như trời sinh như vậy, chỉ có vĩnh viễn mạnh hơn nó mới có thể khắc chế được nó.
Lúc trước trong U Minh Thú. Hứa Lập Quốc này được lão nhân Tiên Tuyển Tộc cho rằng là một người trung thành. Nhưng trên thực tế, trung thành của hắn, sợ rằng một chút cũng không có, đây là do thói quen bị áp lực của Vương Lâm tạo thành trong gần ngàn năm mà thôi.
Hứa Lập Quốc trong lòng luôn sinh ra tâm tư không phục, điểm này, Vương Lâm biết rõ.
"Hỏng rồi, ma đầu sát tinh này hôm nay sẽ động thủ với ta..." Hứa Lập Quốc trong lòng khẩn trương, liếm liếm môi, vội vàng a dua nói:
-Chủ nhân, kỳ thực ta đi ra ngoài, cũng chỉ vì chúc mừng tu vi của chủ nhân tinh tiến. Từ khi ta anh minh thần võ lựa chọn đi theo chủ nhân, gần như mỗi lần ta hiện thân, tu vi của chủ nhân đều tinh tiến. Thời gian dài qua, tiểu nhân trong lòng đã nghĩ. Nếu thêm vài lần nữa không chừng tu vi của chủ nhân sẽ rất cao ha hả...
Hứa Lập Quốc vừa nói, vừa cẩn thận đánh giá Vương Lâm, chuẩn bị thay đổi lời nói bất cứ lúc nào.
Vương Lâm cau mày, khóe miệng mỉm cười, liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, bình thản nói:
-Ngươi có lòng, tạm thời không cần vào trong kiếm tiên, ở bên người ta, để ngươi có thể kế thừa kiếm ý đi.
Hứa Lập Quốc vội vàng vỗ ngực nói:
-Chủ nhân yên tâm, tiểu Hứa tử nói cái gì cũng không để người mất mặt, nhất định sẽ tu luyện thần thông thật tốt.
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Lập Quốc cũng đang chửi thầm.
"Cũng là Hứa đại gia ta thông minh, phản ứng nhanh, tống ra vài câu mê mang, làm cho đại ma đầu sát tinh này cũng phải cam bái hạ phong! Dù tu vi ngươi cao tới đâu, cũng không qua nổi thần thông của Hứa gia gia ta!"
Vương Lâm không để ý tới Hứa Lập Quốc, khoanh chân ngồi xuống thổ nạp.
Hứa Lập Quốc phảng phất du hồn, trôi nổi nửa ngày trong phòng, thật sự nhàm chán, trong đầu không khỏi nhớ tới Bạch Vi tuyệt đại tao nhã. Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, lúc này mới dùng cái mũi ngửi ngửi, trên mặt lại lộ ra vẻ say mê.
"Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân... Nàng cũng là trinh nữ, nữ nhân nào gặp qua Hứa đại gia ta, sẽ là không để ý tới nam nhân nào khác..." Hứa Lập Quốc tâm thần nhộn nhạo, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể đi ra ngoài tìm Bạch Vi nói chuyện tâm tình một phen.
Trong đầu một chút ảo tưởng, Hứa Lập Quốc càng cảm giác thấy xao động trong lòng, nhưng nghĩ tới Vương Lâm, không khỏi than ngắn thở dài.
"Nghĩ lại năm đó Hứa gia gia ta đi theo Ma Tộc lão tổ, lão tổ đối với ta tốt vô cùng, đem Mị Cơ cho ta. Những ngày tháng đó, thật sự muốn màu muôn vẻ... Đáng tiếc, hiện giờ ở bên người tên sát tinh này, cả ngày bị hắn nhốt trong túi trữ vật, cuộc sống tốt trước kia đã đi xa rồi." Hứa Lập Quốc nghĩ tới đây, trong lòng tức giận.
"Ít hôm nữa tu vi lão tử ngày một cao hơn, nhất định phải cho sát tinh này đẹp mắt, cùng lắm thì lão tử liều mạng ... liều mạng..." hắn đang nghĩ, đột nhiên mí mắt Vương Lâm vừa động, lập tức vẻ mặt lại nịnh bợ, cúi người lộ ra nụ cười lấy lòng.
Nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy Vương Lâm trợn mắt, Hứa Lập Quốc trong lòng thầm mắng: "Thực không hiểu hưởng thụ, có người hiến thân cho Hứa gia gia ta, ta nhất định sớm nhào lên rồi, càng không phải nói tới mỹ nhân ẩn tình đưa tình..." Hứa Lập Quốc thầm than, hắn cũng biết tu vi của mình không đủ, suy nghĩ nửa ngày, đơn giản khoanh chân ngồi một bên, cảm ngộ kiếm ý viễn cổ truyền thừa.
"Hứa gia gia nhà ngươi phải cố gắng, bằng không chênh lệch với ma đầu sát tinh này càng lúc càng lớn, sợ rằng cả đời này cũng không thể thoát khỏi ma trảo của hắn."
Hứa Lập Quốc sau khi ngồi xuống, Vương Lâm mở hai mắt, tinh quang chợt lóe ra, nhưng không khép kín lại, không để ý tới Hứa Lập Quốc. Chỉ có điều trong lòng Vương Lâm đã quyết định, phải đem ma đầu này tế luyện lại một phen.
Thời gian vội vàng qua đi, nháy mắt đã tới trưa, ánh mắt trời chói chang ở trên lầu, làm cho toàn bộ những nơi tối tăm của mặt đất bị biến mất. Trên trời cao mây xanh thăm thẳm, làm cho lòng người dâng lên một sự yên lặng vô cùng.
Vương Lâm mở hai mắt, đứng dậy, nhoáng lên một cái, cửa phòng tự mở ra, đi ra ngoài. Hứa Lập Quốc vội vàng đứng dậy theo phía sau, hai mắt loạn chuyển, đánh giá khắp nơi, cố nén kích động trong mắt.
-Muốn đi gặp mỹ nhân rồi!
Vương Lâm đạp không mà đi, hướng xuống chân núi Tử Phong. Xa xa, có thể thấy bóng người lóe ra trên Thiên Vận Tông Thất phong, người tới người lui, hiển hiện ra phong tư một đại phái.
Cũng có chú ngữ nhất tề ngâm xướng quanh quẩn, cũng là đệ tử bậc thấp trong nội tông Thiên Vận Tông, đang thuần thục chú ngữ.
Linh lực nồng đậm, tràn ngập bên trong Thiên Vận Tông, chẳng qua lúc này là giữa trưa, linh lực có tính hỏa mạnh, không thích hợp thổ nạp. Cũng không có cảnh tráng lệ linh lực cuồn cuộn xoay tròn như hoàng hôn hay sáng sớm.
Tử hệ nhất mạch, ở trong thất hệ Thiên Vận Tông có địa vị thấp nhất, thậm chí ngay cả đệ tử đích truyền của Thiên Vận bên trong cũng chỉ có năm người tính cả Vương Lâm mà thôi.
Kể từ đó, đệ tử tầm thường bái nhập Tử Phong không còn nhiều nữa, Tử Phong to như vậy, lúc giữa trưa cũng có chút hiu quạnh, người không nhiều lắm.
Đi xuống núi, dọc theo đường đi Vương Lâm không gặp được bất kỳ thân ảnh nào. Hứa Lập Quốc đi theo sau Vương Lâm, ánh mắt dừng lên người, không có chỗ nào không thích hợp, ngược lại còn có chút sảng khoái. Nhất là nghĩ ngay lập tức sẽ được gặp mặt mỹ nữ kia. Hứa Lập Quốc trong lòng ngứa ngáy, chỉ hận tốc độ Vương Lâm quá chậm.
Nhìn bóng dáng Vương Lâm, Hứa Lập Quốc trong lòng thầm nhủ: "Sát tinh này tu luyện nhiều năm như vậy, tuy nói không có ai sinh lạc thú, nhưng tu vi tăng trưởng. Cho dù là Hứa gia gia ta cũng không thể không phục hắn! Năm đó chỉ là tiểu tu sĩ kết đan, hôm nay đã trở thành người có đại thần thông..." Vừa nghĩ tới đây, Hứa Lập Quốc vội vàng bỏ đi ý nghĩ của mình, lại nghĩ khác: "Cũng không thể như hắn, người này cuộc sống có cái gì lạc thú đây, nhất là tu vi của sát tinh này có thể là nói từ trong mưa tanh gió máu mới đạt được. Hứa Lập Quốc ta không thích hợp, không bằng ôm mỹ nhân còn thoải mái hơn."
"Nếu ta giống như hắn, sớm muốn cũng có ngày bị người tiêu diệt. Chính là không biết sát tinh này ngày nào đó vận khí kém, bị người giết... Không đúng, nếu hắn bị người giết, ta phỏng chừng cũng không có kết cục tốt nào. Nói không chừng bị người ta hủy diệt đi thần trí làm một kiếm linh tầm thường." Hứa Lập Quốc trong lòng miên man suy nghĩ. Vương Lâm dĩ nhiên đã tới dưới chân núi Tử phong.
Dưới chân núi có một mái đình hóng mát, có một bóng dáng màu tím, lẳng lặng đứng trong đình. Từ xa nhìn lại, rất có một cảm giác phóng khoáng, chẳng qua vẻ âm nhu kia, khiến cho bóng dáng lộ ra một cảm giác nhu nhược.
Lúc này một cơn gió thổi tới, làm cho mái tóc đen của bóng dáng màu tím đó bay lên, người này nâng tay phe phẩy sợi tóc, xoay người, uyển chuyển cười với Vương Lâm.
Cảnh tượng này, nếu như không biết được chi tiết, trước mặt người khác thật là làm cho nhiều nữ nhân phải xấu hổ.
-Vương sư huynh quả nhiên đúng hẹn.
Trong mắt Bạch Vi lấp lóe ánh sáng, khẽ cười nói.
Vương Lâm thần sắc tuy nói bình thường, nhưng Hứa Lập Quốc phía sau hắn, hai mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Bạch Vi, nếu không có Vương Lâm ở đây, hắn đã trực tiếp nhào tới rồi.
-Vật này là?
Bạch Vi ánh mắt dừng trên người Hứa Lập Quốc, Hứa Lập Quốc toàn thân lượn lờ một màn sương màu đen. Lúc này lập tức thu lại, màn sương đen dung nhập vào trong cơ thể, hóa thành bản thể, hai mắt lộ ra quang mang, nhưng thần sắc cực kỳ nghiêm túc. Hắn đang muốn nói chuyện thì, nghe thấy một tiếng hừ lạnh dọa hắn vội vàng hiện ra khuôn mặt nịnh bợ theo bản năng.
Biến hóa cực nhanh làm cho Bạch Vi không khỏi sửng sốt.
-Đây là khí linh của ta, Bạch huynh, không biết phường thị huynh nói lúc trước ở nơi nào, mời dẫn đường.
Vương Lâm không giới thiệu nhiều lắm.
Có Vương Lâm ở đây, Hứa Lập Quốc ngứa ngáy tận trong lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra nhiều lắm, chỉ có đôi mắt --- nhìn Bạch Vi, trong đầu thầm mắng: "Ma đầu sát tinh Vương Lâm chết tiệt này, mình không muốn ăn thì thôi, còn không cho Hứa gia gia nhà người tới ăn, không có thiên lý, không có thiên lý mà!"
-Vương sư huynh!
Bạch Vi mặt nhăn sẵng giọng.
Vương Lâm lập tức thấy xấu hổ, loại xấu hổ này, hắn cả đời rất ít khi gặp phải, chỉ có hai lần, gần như toàn bộ đều là do Bạch Vi gây lên.
Hắn trong xấu hổ, Hứa Lập Quốc phía sau hắn ánh mắt cũng đăm đăm, nhìn chằm chằm vào Bạch Vi trong lòng hò hét: "Thương thiên có mắt, khiến cho ta gặp phải tình yêu cả đời mình, ta chịu không nổi rồi!!" Màn sương đen trong cơ thể Hứa Lập Quốc kịch liệt quay cuồng, tràn ngập ra bên ngoài, phảng phất như muốn mở miệng thật lớn, nuốt trọn Bạch Vi vào trong.
Lúc này, cái gì là Vương Lâm, cái gì là sát tinh, đều bị hắn để qua sau đầu. Trong mắt hắn bây giờ, chỉ có mặt nhăn mày cười Bạch Vi. Thân mình hắn vừa lao ra, hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải xuyên thấu màn sương đen, trực tiếp chụp lên linh hồn Hứa Lập Quốc ở bên trong.
Hứa Lập Quốc mạnh mẽ xoay người, hướng về Vương Lâm vừa lộ vẻ dữ tợn, ngay lập tức cánh tay phải Vương Lâm hơi động. Hứa Lập Quốc vội vàng nịnh bợ nói:
-Chủ nhân, chủ nhân, ta sai rồi, thực đã sai rồi.
-Bạch...Bạch sư muội, mời dẫn đường.
Vương Lâm cầm lấy Hứa Lập Quốc trầm giọng nói.
Bạch Vi tự nhiên cũng nhìn ra được cái gì, hứng thú liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, lại làm cho hắn trở nên kích động.
Che miệng cười, Bạch Vi vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh phi kiếm dừng dưới chân, hóa thành một đạo kiếm quang bay thẳng tới chân trời. Vương Lâm thần sắc thong dong, một bước tiến tới đuổi theo kiếm quang.
"Bạch Vi này năm đó tuy rằng có chút nữ tính, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng như bây giờ. Âm khí trong cơ thể tràn ngập, thậm chí ngay cả tâm tính cũng thay đổi nhiều lắm." Vương Lâm thần sắc khẽ động, hắn có cảm giác, ở phía sau mình, có một thân ảnh âm thầm đi theo. Hắn không cần phải quay đầu lại cũng biết thân ảnh đó là Triệu Hân Mộng.