Chương 172: Đệ Nhị Ma Đầu

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:14:46

Vương Lâm không định trong một lần giải quyết hết bọn tiểu thú, mà là muốn bọn chúng tránh đường. Quả nhiên bọn tiểu thú dưới sự tấn công như vũ bão của phi kiếm đã tránh sang hai bên. Vương Lâm không nói một lời thuận theo khe hở đã mở ra giữa bầy tiểu thú mà đi vào trong Hắc tháp. Tới bên ngoài Hắc tháp thân mình vừa dừng lại. Mấy trăm thanh phi kiếm đang bay xung quanh lập tức được hắn thu hết vào túi trữ vật. Cùng đó hắn cũng triệu hồi Ma đầu. Ma đầu đang vui sướng nuốt thần thức của tiểu thú không để ý tới lời triệu tập của Vương Lâm. Cực cảnh thần thức trong mắt Vương Lâm lóe lên, hừ lạnh một tiếng. Âm thanh truyền tới tai Ma đầu, lập tức khiến nó run bắn người, không dám tiếp tục cắn nuốt nữa, thân mình nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một đạo khói đen. Hai mắt nhấp nháy, thèm thuồng nhìn thần thức tiểu thú đang tiêu tán trở về cơ thể của chúng, miễn cưỡng tiến vào trong tháp, lơ lửng bên cạnh Vương Lâm. Nó không hiểu, đầu óc tên sát tinh này có vấn đề ở đâu, lại bỏ không giết nhiều kẻ địch như vậy, mà gọi nó quay về. Vương Lâm đứng trong Hắc tháp tập trung nhìn bọn tiểu thú. Hắn không để ma đầu tiếp tục cắn nuốt cũng là có nguyên nhân. Hắn cũng vừa mới nghĩ tới vấn đề đó. Bọn tiểu thú tập trung nhiều một chỗ liền hình thành cơn lốc. Ở nơi này chính là chỗ trong Hành Thổ chi địa có nhiều cơn lốc nhất. Có thể thấy, số lượng bọn tiểu thú đông không thể đếm xuể. Ngoài việc chúng có thể tấn công bằng sóng âm và thần thức, cơ thể chúng rất là yếu ớt. Nếu như số lượng không nhiều thì rất dễ tiêu diệt, đặc biệt với bản lĩnh của Mạnh Đà Tử, chỉ cần phát tán khói độc là coi như xong. Nhưng Vương Lâm vẫn chưa thể quên cảnh tượng ở trên đỉnh Hắc tháp mà hắn được chứng kiến mấy hôm trước, những cơn lốc đen kịt kéo về ngưng tụ ở một phương. Việc bay về một phương như vậy là có chủ ý. Chứng tỏ đám tiểu thú được một phương pháp đặc biệt nào đó triệu tập. Một khi số lượng bị giết quá nhiều, chúng có thể gọi đồng bọn tới, mà một khi rơi vào vòng tuần hoàn như vậy, đợi khi chúng bị giết đến một số lượng nhất định, nhất định sẽ hình thành một cơn đại cuồng phong. Đồng thời nếu số lượng bị giết quá lớn rất có thể sẽ gọi cả những cơn lốc vốn đã bị Mạnh Đà Tử thu hút. Nếu như vậy không phải là tên gù giúp hắn mở đường mà là hắn sẽ phải giúp Mạnh Đà Tử kiềm chế những cơn lốc. Trận chiến vừa rồi đã có khoảng hai trăm tiểu thú bị Vương Lâm và Ma đầu tiêu diệt. Lúc này ánh mắt Vương Lâm sáng lên, nhìn bầy tiểu thú bên ngoài đang dần dần ngưng tụ lại hình thành cơn lốc lớn. Sau khi bay mấy vòng quanh cái tháp nơi Vương Lâm đứng nó không thèm để ý tới nữa và bay về phía trước. Đợi khi cơn lốc này đã bay xa, Vương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng toát ra một luồng khí lạnh. Nơi này thật là quái dị, dường như trái với lẽ thường. Bất luận là ai, chỉ cần bị bọn tiểu thú bao vây, sau khi biết được sức tấn công bằng sóng âm và thần thức của chúng thật yếu ớt e rằng sẽ muốn tiêu diệt sạch bọn chúng, để tránh chúng tập hợp đông thêm. Nhưng nếu làm như vậy, chỉ cần tiêu diệt đến một mức độ nhất định, một khi bọn tiểu thú gọi đồng bọn tới, tới lúc đó trừ khi là người có tu vi nghịch thiên nếu không thì chỉ có con đường chết mà thôi. Vương Lâm ngồi khoanh chân trong Hắc tháp, sau khi thổ nạp một chút rồi chăm chú nhìn những cơn lốc đen vẫn không ngừng bay theo một phương nhất định. Hắn trầm ngâm một lúc, không vội vã đi ra, mà lưu lại trong Hắc tháp. Hắn nhìn Ma đầu, khuôn mặt nó đang thể hiện môt vẻ buồn bực, đầy tiếc nuối. Đôi mắt nó không ngừng nhấp nháy nhìn những cơn lốc mỗi lúc một bay xa hơn. Vương Lâm cũng không giải thích. Lạnh lùng nói: - Không cần biết ngươi đã nuốt bao nhiêu thần thức, phải nôn ra cho ta một nửa. Ma đầu ngần ngừ hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ nếu như nó phóng ra ngoài liệu Vương Lâm có đuổi theo không. Nhưng nhìn thấy ánh mắt không mấy lương thiện của Vương Lâm thì toàn thân nó run lên vội vàng nôn ra linh hồn thần thức của đám tiểu thú. Sau khi nôn ra hai mươi linh hồn nó làm ra vẻ mệt mỏi, trong lòng đắc ý: - Ngươi là người có bản lĩnh cũng phải ăn thứ do ta nôn ra. Nếu có bản lĩnh thì đừng ăn! Vương Lâm hiển nhiên không hay biết những suy nghĩ trong lòng Ma đầu. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đắc ý của nó lóe lên, hắn cũng có thể là đã đoán ra được mấy phần. Nhưng những chuyện như vậy, hắn cũng không thèm tính toán với nó. Hắn dồn sự chú ý của mình vào hai mươi linh hồn tiểu thú trước mặt mình. Sau một hồi quan sát rất kỹ càng, ánh mắt Vương Lâm chớp động, một tay tóm lấy hai mươi linh hồn đứng dậy đi lên tầng trên Hắc tháp. Đến giữa một tầng nào đó, hắn thăm dò xung quanh, cảm thấy không gian nơi đó tương đối phù hợp. Thế là Cực cảnh thần thức được tung ra, nhanh chóng bao lấy xung quanh. Ma đầu vẫn luôn đi theo sau Vương Lâm, muốn tận mắt chứng kiến hắn sẽ ăn những linh hồn chiếm đoạt được của mình ra sao. Đang đắc ý thì bỗng nhiên phát hiện tứ phía bị đã bị thần thức bao trùm. Những tia chớp màu đỏ không ngừng bay xung quanh khiến cho hắn sợ mềm nhũn người, trong lòng thầm nghĩ: - Xong rồi, xong rồi, tên sát tinh này muốn xử lý ta rồi... Hắn sợ hãi đang định quỳ xuống cầu xin, thì thấy Vương Lâm vẫn không thèm nhìn mình, chỉ chăm chú nhìn hai mươi linh hồn tiểu thú mà chẳng nói một lời. Thế là, hắn vội nuốt lời cầu xin lại, trong lòng thầm nghĩ vẫn còn may mắn. Vương Lâm đứng quan sát đám linh hồn tiểu thú. Thần thức của chúng tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nói mạnh không phải mạnh nói yếu cũng không đúng. Nếu như không phải Ma đầu được hắn tạo ra có một chút đặc tính giống như du hồn, e rằng việc cắn nuốt những thần thức có tu vi không kém nó bao nhiêu không phải là chuyện dễ ràng. Cũng chính là nhờ sự thành công của Ma đầu, vì vậy mà trong lòng Vương Lâm có ý nghĩ sẽ tạo thêm một Ma đầu nữa. Hắn hiểu rõ khiếm khuyết lớn nhất của mình chính là pháp bảo không nhiều, mà dùng lại chẳng được bao nhiêu. Cho đến bây giờ cũng vẫn chỉ có phi kiếm mà thôi, còn những cái khác thì đều là những pháp bảo không mấy tác dụng. Ngoài phi kiếm ra thì cái mà hắn có nữa chính là Ma đầu. Phải nói rằng Ma đầu rất được việc. Ví như chuyện vừa rồi, nếu như không phải là tung Ma đầu ra đối phó với thần thức, e rằng Vương Lâm sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi. Ngoài hai cái này còn có sợi Long cân, cuộn tranh. Nhưng tiếc là khí tức trong cuốn tranh lại quá quỷ dị, Vương Lâm không muốn sử dụng nó nếu như chưa hiểu rõ ràng về nó. Điểm mấu chốt trong việc nuôi dưỡng Ma đầu, là ở tính đặc biệt về linh hồn của nó. Tên Ma đầu thứ nhất vì bản thân vốn là Nguyên Anh kỳ, có chút tương đồng với Du hồn, vì vậy dưới sự huấn luyện của Vương Lâm cuối cùng cũng có được một chút đặc tính của Du hồn. Chỉ có điều là không thể so sánh với khả năng khiến cho sinh linh lầm vào hạo kiếm của du hồn mà thôi. Nếu như là Du hồn thì nó chẳng kể tu vi nào, chỉ cần nuốt linh hồn vào là có thể hấp thu những tinh hoa huyết nhục tồn tại trong đó. Trừ khi gặp phải kẻ thần thông quảng đại mới có thể khắc chế. Nếu không thì chỉ có nuốt hồn mới là địch thủ của nó. Còn Ma đầu do Hứa Lập Quốc hóa thành chỉ có thể cắn nuốt những kẻ đồng giới với mình. Nếu như cao hơn một tầng gặp phải Nguyên Anh kỳ mà cứ cố gắng thôn phệ, chắc chắn sẽ gặp phải thất bại. Lúc này Vương Lâm lại nhìn về phái linh hồn của đám tiểu thú vốn có khả năng dung hợp. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy nhiều cá thể thần thức như vậy. Không ngờ lại có thể dung hợp lại làm một, hình thành một thần thức mới. Tính đặc thù đó làm nảy sinh trong đầu Vương Lâm ý nghĩ muốn chế tạo ra một Ma đầu nữa. Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, vỗ vào túi trữ vật xuất ra mấy chiếc hồn kỳ, lơ lửng hai bên thân mình hắn. Trong hồn kỳ phong ấn rất nhiều linh hồn, mà đại bộ phận là ma tu. Cũng có bộ phận là linh hồn sinh vật trong Tu Ma hải. Hắn hất tay phải, một đạo linh lực giam cầm lập tức xuất hiện, đem mười mấy linh hồn tiểu thú nhốt vào trong. Còn trơ lại một cái không lay động bên ngoài. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn giơ tay lấy ra một linh hồn từ trong hồn kỳ. Sau khi lưu lại trong đó một dấu ấn liền ném ra ngoài. Đáng tiếc là cũng giống như Hứa Lập Quốc lúc đầu, cơ bản nó cũng không thể cắn nuốt. Nó chỉ láo liên nhìn bốn phía. Nhưng Vương Lâm cũng không hề sốt ruột. Sau khi đã có kinh nghiệm dưỡng ma lần đầu, hắn đã hiểu rất rõ để biến một linh hồn bình thường thành thần thức có đặc tính du hồn cần rất nhiều thời gian. Bước đầu tiên phải cần hắn thúc đẩy một chút. Mắt Vương Lâm lóe lên ánh đỏ. Cực cảnh thần thức lập tức hóa thành một cái võng màu hồng, xuất hiện xung quanh thần thức của tiểu thú, từ từ co lại. Bị ép buộc, tiểu thú thần thức nhanh chóng bay vào phía trong, mắt nhìn cái võng màu hồng ngày càng bó sát lại, nó chỉ còn cách bay về phía cái hồn phách kia. Ánh mắt Vương Lâm tập trung, chăm chú nhìn trong khoảnh khắc chỉ nhìn thấy thần thức tiểu thú gia tăng tốc độ, một lát sau đâm phải linh hồn. Tuy nhiên nó vẫn hoàn toàn chưa cắn nuốt, mà chỉ dung hợp lại với chúng, Vương Lâm có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thần thức của tiểu thú như lớn mạnh lên mấy phần. Hắn có chút kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng phải cần rất nhiều lực khí mới có thể ép chúng cắn nuốt đối phương, cũng như Hứa Lập Quốc mới đầu vậy. Nhưng không ngờ bọn tiểu thú này chỉ cần bức bách chút xíu thôi thì ngay lập tức đã dung hợp chứ hoàn toàn không phải là cắn nuốt lẫn nhau cũng đã đạt được kết quả tương tự như vậy rồi. Vương Lâm không nói một lời cái võng màu hồng lại. Sau đó hắn lại lấy thêm một linh hồn nữa ra. Sau khi lưu lại một chút thần thức liền ném đi. Lần này không cần Vương Lâm bức bách thần thức tiểu thú đó đã tiến lên dung hợp với nó. Cứ như thế, Vương Lâm càng ngày càng thấy hưng phấn, ánh mắt hắn nhấp nháy, hai tay điểm liên tiếp vào hồn kỳ, lập tức mấy chục linh hồn bay ra. Sau khi được hắn lưu lại thần thức liền đẩy chúng ra ngoài. Trong nháy mắt tiểu thú thần thức bỗng nhiên lay động lao vào mấy cái linh hồn với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ cần vừa chạm trúng cái nào liền dung hợp ngay, rồi lại tiếp tục đâm vào những cái tiếp theo. Thời gian chưa hết một nén nhang, mấy chục linh hồn đã được nó dung hợp hết sạch. Lúc này, thần thức tiểu thú đã lớn mạnh lên rất nhiều, dường như đã vượt qua Kết Đan sơ kỳ và đã có những dấu hiệu của Kết Đan trung kỳ. Vương Lâm càng lúc càng cảm thấy hưng phấn, tay phải hắn run run cầm một chiếc hồn kỳ lên. Mấy trăm linh hồn còn lại trong đó nhất loạt bay ra, sau khi được hắn hạ lạc một tia thần thức thì đồng loạt bay về hướng thần thức tiểu thú. Thần thức của tiểu thú lập tức kêu lên một hồi. Đây là lần đầu tiên nó cất lên tiếng kêu trong tháp. Âm thanh vừa phát ra lập tức hóa thành những đợt sóng rầm rầm tản ra tứ phía, vẻ mặt Vương Lâm lộ rõ vẻ vui mừng, ánh mắt không nhừng nhìn ngó xung quanh. Hắn biết là mình đã nhặt được bảo bối. Không hiểu vì sao thần thức của tiểu thú lại cổ quái như thế, cứ như thể là nó sinh ra để làm Ma đầu vậy, không cần phải hối thúc cũng tự động dung hợp. Ngoài ra điều làm cho Vương Lâm càng vui mừng là hắn không ngờ nó có thể tấn công bằng sóng âm phát ra từ cơ thể mình. Hơn nữa, thần thức phát ra sóng âm để tấn công hiển nhiên là một loại phương pháp tấn công chuyên nhằm vào linh hồn. Sau khi sóng âm xuất hiện vốn tưởng là sẽ dung hợp với những linh hồn kia bỗng nhiên giảm tốc độ có dấu hiệu vỡ tan ra.