Viễn cổ tiên vực!
Đây là nơi tồn tại ngoài giới nội và giới ngoại, viễn cổ tiên vực!
Nơi này cổ xưa hơn so với tứ đại tiên rất nhiều, hầu như là lúc giới nội giới ngoại còn sơ khai thì nó đã tồn tại. Nơi này trong vô số ngàn năm qua đều được gọi bằng một cái tên - Viễn cổ tiên vực!
Phong Tôn từ nơi này đi ra, tiên phi cũng từ đây xuất hiện. Hết thảy chuyện tình thời viễn cổ đều từ nơi này mà bắt đầu!
Đại địa mênh mông, Ánh mắt bởi vì không còn tấm màn ngăn cách nên có thể nhìn rõ mọi vật, hình như trong bầu trời hôn ám kia có vô số những cơn lốc quét qua. Năm tháng trôi qua, thời gian vô tận, những cơn lốc này dường như đã tồn tại từ lúc ban đầu, ở trên bầu trời này không ngừng xoay chuyển.
Trên bầu trời hôn ám bất ngờ lại có chín mặt trời, ẩn trong sương mù, chỉ lộ ra hình dáng, khiến cho bước chân Vương Lâm sững lại. Đó là chín mặt trời bên trong sương mù, ẩn trong gió
-Nơi này có chín mặt trời...
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn trước kia đã từng nhìn thấy Tiên Cương đại lục, thấy trên bầu trời có chín vầng mặt trời treo cao. giờ phút này khi hắn ở nơi đây lại thấy chín vầng mặt trời một lần nữa trong lòng lập tức xuất hiện một phán đoán!
-Ở nơi này theo ta thấy chỉ là một bộ phận của Tiên Cương đại lục...mặc dù không phải như vậy thì nhất định cũng sẽ có quan hệ rất sâu đậm với Tiên Cương đại lục...
Vương Lâm trầm mặc, yên lặng nhìn hết thảy mọi vật trong thiên địa. Tu vi hắn càng cao thì hắn lại biết được càng nhiều chuyện. Nhưng thứ này vốn ẩn dấu và bị che đậy tầng tầng lớp lớp những bức màn bí ẩn trong năm tháng, dần dần bị hắn không ngừng xé mở, cuối cùng sẽ đụng tới bí ẩn có liên quan tới tất cả mọi chuyện của giới nội giới ngoại hiện nay.
Bí ẩn này có lẽ rất tàn khốc, có lẽ là kết thúc, nhưng cũng có khi chỉ là bắt đầu.
Hơn hai ngàn năm tu đạo, vô số lần trải qua sinh tử khiến cho Vương Lâm ngày hôm nay đã có thể bước vào viễn cổ tiên vực, tiến vào thánh địa chí cao vô thượng trong trái tim tu sĩ.
Mặt đất vô cùng yên tĩnh, sừng sững đứng vô số pho tượng. Những pho tượng này giống như người sống bị hóa thạch, vẫn duy trì các động tác khi còn sống, hoặc là đứng thẳng, hoặc quỳ xuống, hoặc ngửa mặt lên trời rống giận, hoặc thần sắc dữ tợn. Những pho tượng này giống như thiên quân vạn mã, ở trên mặt đất này yên lặng trải qua vô số năm tháng.
Trầm mặc rất lâu, Vương Lâm đứng trên không trung, ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói mắt. Hai mắt hắn nhìn về phía chín mặt trời ở trên cao. thân thể bước từng bước đi tới. Thân ảnh Vương Lâm như cầu vồng, tạo nên tiếng gió rít kinh thiên động địa.
Trong tiếng rít gào này, Vương Lâm bay thẳng về phía mặt trời thứ nhất.
Trong phút chốc Vương Lâm đã tới gần mặt trời treo cao kia. Lốc xoáy ẩn trong sương mù cạnh mặt trời ầm ầm cuốn y phục và mái tóc bạc của Vương Lâm bay phất phới, giống như muốn thổi bay đi vậy.
Nhưng thân thể hắn lúc này bất động như núi cao, mặc cho gió lốc thổi qua mà chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Diện mạo của hắn bởi mái tóc bạc che đi, mơ hồ nhìn không rõ nhưng có thể thấy được ánh mắt của hắn lúc này đang bừng sáng. ở trước mặt trời thứ nhất, thân thể Vương Lâm vô cùng nhỏ bé, chẳng khác nào một hạt bụi, không thể so sánh được với nó. Nhưng hạt bụi này lại tỏa ra khí tức cường đại kinh thiên. dưới khí tức này, ai dám nói hắn là hạt bụi chứ! dưới khí tức này, ai dám tranh đua với hắn!
Ngay cả mặt trời thứ nhất này cũng không đủ tư cách! Còn xa xa mới đủ!
Vương Lâm nhìn sương mù cuốn động che lấp mặt trời, tay phải giơ lên vung tay áo về phía trước. Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Chỉ thấy sương mù đang cuồn cuộn trong nháy mắt liền bị cuốn về bốn phía, giống như lực lượng của một cái phất tay của Vương Lâm có thể so sánh với thiên uy.
Sương mù này bị cuốn đi liền khiến cho mặt trời thứ nhất liền rõ ràng trong mắt Vương Lâm.
Hai mắt hắn lóe lên hàn quang, tay phải vung về phía trước. Một cái vung này khiến cho ánh sáng mặt trời thứ nhất lập tức tối sầm lại, giống như bị chấn động mấy lần, sau đó không ngờ sụp đổ trước mặt Vương Lâm.
Tiếng ầm ầm vang vọng, tràn ngập trong thiên địa mênh mông này. Chỉ thấy mặt trời thứ nhất không ngừng sụp đổ, ánh sáng vô tận bên ngoài ảm đạm đi, cuối cùng tiêu tán vô hình. Mặt trời này trước mặt Vương Lâm thu nhỏ lại, từ xa nhìn lại, nó tuy vẫn còn khổng lồ vô cùng như so với trước thì đã hoàn toàn khác biệt.
-Mặt trời nơi này rõ ràng là vật do thần thông pháp thuật ngưng tụ ra! Bên trong nó có ẩn chứa một lực lượng thiên kiếp. Vật này chính là căn nguyên dẫn dắt thiên kiếp! ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải giơ lên vung lên mấy lần. mỗi một lần vung lên, mặt trời kia lại không ngừng nhỏ đi.
Một lát sau, theo cái vung tay cuối cùng của Vương Lâm, mặt trời đó phát ra một tiếng ngân khẽ, ầm ầm tứ phân ngũ liệt, hoàn toàn sụp đổ trước mặt Vương Lâm.
Cùng với sự sụp đổ của nó, một tia lôi đình xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Tia sét này có chín màu, không ngừng biến hóa, giống như bị phong ấn bên trong mặt trời này. Bởi có sự tồn tại của nó mà thiên kiếp đầu tiên thường thường là thiên lôi!
Nhìn thấy tia sét chín màu bị phong ấn bên trong mặt trời thứ nhất, Vương Lâm lờ mờ thấy được lần đầu tiên mình đối mặt với thiên kiếp năm xưa, từng đạo sấm sét hủy thiên diệt địa giáng xuống.
-Ta đã sớm hoài nghi vạn vật trong thiên địa này tuyệt đối không thể xuất hiện mà không có đạo lý. Hết thảy vạn vật sinh ra đều có nhân quả, dù là thiên kiếp cũng không thể tự động xuất hiện mà phải có một lực lượng kỳ dị nào đó, hoặc một tồn tại cường đại tạo ra!
Vương Lâm thì thào, tay phải giơ lên hướng về phía tia sét chín màu bị phong ấn kia chụp một cái. Một trảo này của hắn khiến tia sét ầm vang, lao thẳng tới Vương Lâm, trong phút chốc đã bị hắn nắm trong tay.
Tia sét trong tay hắn không ngừng vặn vẹo, giống như vĩnh viễn không bị khuất phục bởi Vương Lâm, trừ phi Vương Lâm cường đại vượt qua người đã chế tạo ra nó năm xưa.
Cảm nhận tia sét này, hai mắt Vương Lâm lộ vẻ do dự.
-Ta có thể thấy thiên kiếp xuất hiện thế nào...ta cũng đã từng đoán ra. Chỉ là ta rốt cục có muốn ấn chứng suy đoán kia hay không...
Một hồi lâu, hai mắt Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán, thần thức mênh mông tràn ra, trực tiếp tiến vào bên trong tia sét. Hắn muốn nhìn xem thiên kiếp này rốt cục là do ai chế tạo ra.
Ngay khi thần thức này tiến vào trong tia sét, trong đầu Vương Lâm liền ầm một tiếng, trước mặt thấy mơ hồ một mảnh, giống như năm tháng đã nghịch chuyển lại vô số ngàn năm.
Chậm rãi hắn thấy được một vùng thiên địa. Vùng thiên địa này ẩn chứa ánh sáng bảy màu vô tận. ánh sáng bảy màu này bao phủ mặt đất, khiến cho cả thế giới này giống như mộng ảo. Thế giới này rất lớn, vô biên vô hạn.
Trong ánh sáng bảy màu này có một nam tử trung niên mặc đạo bào bảy màu. Nam tử này thần sắc cao ngạo, hai mắt lấp lánh hữu thần, trên cơ thể tỏa ra một luồng uy áp cường đại tới cực điểm.
Giống như hắn đứng ở nơi đó, thiên địa ở dưới chân, vạn vật phải thuần phục. Bởi vì hắn so với thiên không còn lớn hơn! dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn là thiên địa lập tức sẽ sụp đổ. Bên trong thần sắc cao ngạo kia còn ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận.
Đôi môi người này không dày, thoạt nhìn rất khắc bạc, trông vô cùng thiếu ân nghĩa. Trong tích tắc khi nhìn thấy nam tử bảy màu này, tâm thần Vương Lâm ầm vang. Nam tử này là nam tử hắn nhìn thấy trên bức tượng ở cái khe trữ vật cơ hồ giống hệt nhau, hoàn toàn là một người!
Vương Lâm nhớ rõ năm đó khi tới Thất Thải giới cứu Thanh Thủy cũng đã gặp một người hóa thân có bảy màu. Nhưng nếu so với người này thì người kia hoàn toàn không bằng, giống như là trăng sáng với vầng trăng vậy.
Mà dù thần sắc và hình dạng hai người có chút tương tự nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng quyết không thể nghĩ hai người đó là một.
-Động phủ của bốn tôn tự thành một giới, ấn chứa tạo hóa của thiên địa. Vạn vật nơi này là do ta tạo thành, cho dù có kém Sâm La giới của đại tôn nhưng cũng không kém nhiều. Chỉ có đáng tiếc một điểm là không có thiên đạo bên trong, không thể tiến hành diễn hóa ra năm tháng, sinh không được chúng linh, không thể lấy ra hương nhân, nhưng hết thảy điều này ngày sau sẽ thay đổi. Bổn tôn sẽ cướp được thiên đạo! Có thiên đạo, từ nay về sau động phủ của bổn tôn liền xuất hiện chúng sinh, xuất hiện năm tháng, xuất hiện tu sĩ, nếu có tu sĩ thì nhất định phải có kiếp nạn...kiếp nạn thứ nhất là lôi...
Nam tử trung niên bảy màu kia vừa nói, tay phải vừa giơ lên vung về phía bầu trời. Lập tức bầu trời ầm ầm. từng đạo sấm sét liền phá vỡ hư vô hiện ra, trực tiếp xuất hiện trong tay nam tử này.
Tay phải hắn bắt quyết, chỉ trong chốc lát liền ngưng tụ hết những tia sét lại với nhau, hình thành một luồng sấm sét của thiên kiếp.
-Từ nay về sau, ngươi chính là sấm sét thiên kiếp trông coi động phủ của lão phu, trừng phạt chúng sinh có ý tu luyện nghịch thiên.
Hình ảnh tiêu tán, thần thức của Vương Lâm trở về cơ thể, thân thể ầm ầm chấn động, hai mắt lộ vẻ phức tạp, nhìn tia sét vẫn đang giãy giụa trong bàn tay.
-Ta sớm đã đoán ra...
Vương Lâm thì thào.
-Động phủ... Động phủ... chiến lão quỷ từng nói tới giới nội là nội phủ. hết thảy hóa ra là như thế. Chỉ là ta vẫn không muốn tin...nếu như đám người tán Linh thượng nhân trong bảy trăm dặm thiên địa lúc trước phát hiện ra hết thảy bí mật thì chắc hắn phải phát điên mất...Động phủ...động phủ...hóa ra thế giới Vương Lâm ta sinh ra, hóa ra giới nội giới ngoại chẳng qua chỉ là do một động phủ của đại tôn trên Tiên Cương đại lục biến thành!! Hóa ra tất cả là như vậy. Thật là buồn cười. Hóa ra tất cả chúng sinh giới nội giới ngoại đều là bởi thế mà sinh ra...nghịch tu, nghịch tu...thiên kiếp này sở dĩ trừng phạt nghịch tu bởi lẽ nghịch tu bản thân đã có ý nghịch thiên. Bọn họ hầu hết cuối cùng lựa chọn tìm hiểu thiên địa này là thứ gì, cho nên thiên kiếp mới trừng phạt họ... Thứ này so với bảy trăm vạn dặm thiên địa thì cao minh hơn rất nhiều. Ta vốn phải sớm đoán được...ta sớm đã có thể đoán được...ta chỉ là không muốn tin tất cả chuyện này là sự thật...
Vương Lâm cười điên cuồng. Hắn chỉ vào bầu trời, tiếng cười càng lúc càng lớn.