Chương 439: Bất Đồng.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:27

Thân mình Vương Lâm xuất hiện trong Thi Âm Tông, tay phải điểm vào hư không một cái, lập tức một hồn phách lóe ra xuất hiện phía trước người hắn. Hồn phách này trước khi hắn rời khỏi hang động chỗ người khổng lồ đã âm thầm thả ra để xem xét thực hư. Bên trong hang động kia có một sức mạnh kỳ dị, thần thức bị hạn chế rất nhiều, nhưng đối với thuộc tính âm khí của hồn phách ảnh hưởng không lớn. Tay phải Vương Lâm điểm vào hồn phách một cái. Ít lâu sau, ánh mắt hắn chớp động, cười lạnh một tiếng, thân mình khẽ đạp, biến mất khỏi Thi Âm Tông. Ở bình nguyên phía trên Thi Âm Tông, Vương Lâm vừa mới xuất hiện bỗng nhiên thần sắc khẽ động, ánh mắt nhìn ra xa về phía bắc. Chỉ thấy ở chân trời phía bắc, một đám khí màu lam trông như một cơn sóng dữ che trời phủ đất gào thét mà đến. Bên trong biển khí màu lam kia, một đồng tử toàn thân mặc y phục màu đỏ, chắp tay sau lưng, từng bước đi tới. Đồng tử này tướng mạo tuấn tú, mặt trắng như ngọc, thoạt nhìn cũng có chút đáng yêu, nhưng hai mắt lại lộ ra một vẻ độc ác ngợp trời. Vẻ độc ác này được ẩn giấu rất sâu, cũng không phải vì Vương Lâm mà hiện ra, mà vì đây là tính cách của người này. Hắn từng bước đi tới, dường như trời đất đều chấn động. Mang theo đám khí kia, mỗi nơi hắn đi qua đều trở thành một thế giới lạnh lẽo, khắp nơi đều tràn ngập một màu lam buồn thảm. - Ha ha, Vương Lâm, ngươi thấy thân thể của lão tử thế nào. - Con mẹ nó, sau mấy vạn năm, rốt cuộc lão phu cũng có thân thể. Với bản lãnh của lão phu, lần này có thân thể, nhất định phải khoái hoạt một phen. Nghe nói bọn nữ tu của Phong Loan Tinh nguyên âm dồi dào, năm đó lão phu vẫn muốn đến. Lần này sau khi rời đi, nói gì cũng phải tới đó một chuyến. - Vương Lâm, ngươi đi không? Vương Lâm chau mày, nhìn đồng tử này suy nghĩ, bình thản nói: - Không đi! Đồng tử này chính là Tư Đồ Nam, hắn đã đoạt xá thành công, sau đó nuốt luôn tứ tổ làm cho thời gian dung hợp thân thể nhanh hơn. Giờ phút này tuy chưa hoàn toàn trọn vẹn nhưng bản lãnh của hắn cũng đã đạt tới Vấn Đỉnh Kỳ. - Ngươi đúng là chán chết. Tu tiên tu tiên, tu cái rắm á. Ngươi biết vì sao lão phu tu tiên không? Tư Đồ Nam ánh mắt khẽ đảo, nói. - Ta nói cho ngươi biết, mục đích tu tiên của lão phu là muốn chiếm đoạt hết đàn bà trong thiên hạ, cướp đoạt bảo vật trong thiên hạ, giết hết những người mà lão phu thấy không vừa mắt. Đây chính là mục đích thật sự của lão phu năm đó tu tiên ở Tứ Thánh Tinh, nếu không, tu luyện buồn tẻ như vậy ai có thể chịu được? - Lão phu năm đó khi luyện tới Trúc Cơ Kỳ, liền quyết định bỏ dở tu luyện, trốn ra khỏi môn phái đi tới một tiểu quốc gần như không có một người tu chân nào. Ở nơi đó có một tên thập thân vương đáng ghét, mỗi ngày hắn đều có nữ nhân hầu hạ, thật là thoải mái. Thấy không vừa mắt, lão phu liền dùng pháp thuật lập tức tiêu diệt. Mười năm, lão phu đã ở nơi đó hưởng thụ mười năm. Tư Đồ Nam ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng. Vẻ mặt này cho thấy những ngày đó đối với hắn rất đáng nhớ. Vương Lâm thân mình khẽ động, hướng về phía trước bay đi, trong miệng bình thản nói: - Nếu đã thoải mái như vậy, sao không ở nơi đó hưởng thụ cả đời. Tư Đồ Nam trên mặt lộ vẻ tức giận, nói: - Ngươi cho rằng lão phu không muốn thế hả. Nếu không có cái tên Kết Đan tu sĩ đáng chết đến tìm ta gây phiền toái, thì cả đời này lão phu đã ở chỗ đó hưởng thụ rồi. Tên Kết Đan tu sĩ kia bản lãnh cao hơn ta, lão phu trải qua trăm nghìn cay đắng chạy trối chết mới thoát được, sau đó cắn răng tiếp tục tu luyện. Lần này lão phu chịu được vài chục năm, luyện tới Kết Đan Kỳ, rồi lại cắn răng luyện tới Kết Đan Hậu Kỳ, đến lúc này mới xuất quan lần nữa. Vương Lâm không thể không cười, nhìn Tư Đồ Nam, cười nói: - Sau đó ngươi đi báo thù? - Báo thù mười năm, cái tên Kết Đan tu sĩ kia đã sớm bị người ta giết chết. Sau khi ta xuất quan, tìm đến một tu chân quốc cấp hai, ở nơi đó lại tiếp tục ngày này qua ngày khác được Trúc Cơ nữ tu hầu hạ, cuộc sống như vậy sung sướng khỏi phải nói. Lại còn có phàm nhân trong hoàng cung, lão tử cũng giống như hoàng đế, được hắn phong cho làm Tịnh Kiên Vương gì đó. Tên tiểu tử hoàng đế kia tính tình rất hợp với lão tử, có cái gì tốt cũng đều đưa cho lão phu thưởng thức. Cuộc sống đó bây giờ nhớ lại ta vẫn vô cùng lưu luyến. Vương Lâm sờ sờ cằm, cười nói: - Có phải sau đó lại gặp Nguyên Anh tu sĩ? Tư Đồ Nam ánh mắt ngơ ngác, nói: - Đúng vậy, không đến ba năm sau, có một gã Nguyên Anh tu sĩ đui mù để ý đến Trúc Cơ nữ tu là lô đỉnh của lão phu. Lão phu đánh không lại hắn, chỉ còn cách bỏ chạy, làm con mẹ nó lão phu lại phải bế quan tu luyện. Lần này lão phu luyện một mạch đạt đến Nguyên Anh Hậu Kỳ mới xuất quan. Sau đó, lão tử ở một tu chân quốc cấp ba tiếp tục làm Tố Thân Vương, tận hưởng đàn bà trong thiên hạ. Lúc ấy không biết có bao nhiêu đạo hữu đã phải ghen tị. Vương Lâm cười to, nói: - Sau đó, chắc ngươi lại gặp phải Hóa Thần tu sĩ? Tư Đồ Nam than thở, nói: - Đúng là xui xẻo, không đến mười năm sau, lão tử giết một người, chọc tức một Hóa Thần tu sĩ, suýt nữa phải bỏ mình, sau đó ta được đệ nhất Chu Tước tử cứu. Khi đó hắn chưa phải là Chu Tước Tử, chỉ là Diệp Vô Ưu, nhưng bản lãnh của hắn khi đó cũng không cao, cũng không thể cứu ta cả đời. Sau đó ta rơi vào đường cùng, đành bỏ lại hết đám đàn bà chạy trối chết. Giờ phút này, lão phu học thông minh, bế quan tu luyện, cảm ngộ nhân sinh, rốt cuộc đã đột phá được Nguyên Anh, đạt tới Hóa Thần, rồi tiếp tục tu luyện đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, lúc này lão phu mới lại xuất quan. Vương Lâm nghe Tư Đồ Nam kể chuyện, cũng thấy có chút thú vị, liền hỏi: - Tiếp theo thế nào? - Tiếp theo đương nhiên là báo thù. Lão phu tới tận cửa xử lý tên Hóa Thần tu sĩ kia, sau đó lại đi tìm một tu chân quốc tiếp tục hưởng thụ. Đáng tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang, Diệp Vô Ưu đến tìm ta, nói muốn cùng với ta đi tiên giới. Sau đó ta đi tiên giới, kiếm được một lượng lớn tiên ngọc, bế quan tu luyện đạt tới Anh Biến Kỳ. Vốn định đi tới một tu chân quốc tiếp tục làm thân vương, dù sao với bản lãnh của lão phu khi đó không có nhiều người có thể kiếm chuyện. Dù sao lão tử cũng không muốn tu luyện, vô cùng buồn tẻ, chỉ muốn nửa đời sau được ngày ngày hưởng lạc. Nhưng lão thất phu Diệp Vô Ưu kia nói với ta là muốn chơi đùa, đi khỏi Tứ Thánh Tinh, tự mình sẽ lập ra một tu chân quốc cấp sáu. Lúc đó lão tử cũng muốn biết chơi đùa như thế nào, nhất thời hoa mắt, đồng ý với đề nghị lão tặc này. Con mẹ nó, vì cái lý tưởng này mà lão phu ngày đêm tu luyện, cùng hắn hối hả ngược xuôi, cuối cùng hắn trở thành người đứng đầu tất cả các tông phái ở Chu Tước quốc. Bọn ta hai người cùng nhau phấn đấu, cuối cùng thật sự đã làm cho một tu chân quốc cấp bốn phát triển từng bước trở thành cấp sáu. Lão tử cùng với hắn lần lượt đạt tới Vấn Đỉnh, được tu chân liên minh ban cho thứ phế vật Tu Tinh Chi Tinh. Lão tử lúc ấy tràn đầy nhiệt huyết, muốn ở lại trên Chu Tước Tinh chơi đùa một chút. Đáng tiếc, không ngờ lại xuất hiện Tiên Di Tộc. Tiên Di Tộc này dám lấy đi lạc thú của lão tử, làm sao có thể tha cho bọn chúng. Một trận đại chiến nổ ra, tối tăm trời đất. Tiên Di Tộc có mấy người đàn bà không tồi, khi ấy đã bị lão tử cướp về chơi đùa. Sau đó Diệp Vô Ưu hi sinh bản thân cùng với một vài lão bằng hữu phong ấn Tiên Di Tộc, lão tử lúc ấy nản lòng thoái chí, chuẩn bị rời khỏi Chu Tước Tinh, tìm một tu chân tinh thấp kém nào đó tiếp tục làm thân vương. Đáng tiếc, lão tặc Diệp Vô Ưu sắp chết cũng không tha cho ta, bắt ta phải làm đệ nhị Chu Tước Tử. Những chuyện tiếp theo ngươi cũng biết rồi. Lão tử bị người ta phá nát thân thể, trốn trong Thiên Nghịch Châu, mãi cho đến khi gặp ngươi, lúc này đây lão tử mới lại có được thân thể. Trước tiên lão tử sẽ đi báo thù, báo thù xong nhất định phải đến Phong Loan Tinh chơi đùa một phen, sau đó tìm một tu chân quốc tiếp tục làm thân vương! Mục đích tu tiên của ta và ngươi cũng không khác nhau lắm, nhân sinh vẫn là cần hưởng thụ. Trong mắt Tư Đồ Nam lộ ra một vẻ cảm khái như hiểu rõ nhân sinh đều giống nhau. - Ta không giống như ngươi! Vương Lâm bình thản nói, ánh mắt bình tĩnh. Sau khi nghe Tư Đồ Nam nói về nhân sinh xong, Vương Lâm biết mình chắc chắn không thể làm được như hắn, thoải mái hưởng thụ nhân gian. Không biết từ khi nào trong lòng Vương Lâm bắt đầu theo đuổi bản chất của việc tu luyện, hắn muốn biết điểm tận cùng của việc tu luyện là ở chỗ nào. Hắn với Tu Đồ Nam hoàn toàn khác nhau. Niềm kiêu hãnh của hắn đó là từng bước đi tới đỉnh điểm của việc tu tiên, đứng đầu thiên hạ, hiểu rõ được thiên đạo chân tình. Tư Đồ Nam chăm chú nhìn Vương Lâm. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra đứa nhỏ mà mình nhìn nó lớn lên đột nhiên có một chút xa lạ, nhưng bên trong vẻ xa lạ này còn có một chút mơ hồ quen thuộc. Nói là xa lạ bởi vì vẻ mặt này hắn chưa bao giờ thấy qua ở Vương Lâm, đây là một vẻ kiêu ngạo mà hắn rất chán ghét. Vẻ mặt này ngoại trừ Vương Lâm hắn còn thấy qua ở một người khác, người đó làm cho hắn vừa kính vừa giận, đó là đệ nhất Chu Tước Tử Diệp Vô Ưu!