- Mong chàng lên đường bình an...
Mộc Băng Mi cầm ô đứng trong mưa, nhìn Vương Lâm nhẹ nhàng nói. Lời nói của nàng vang lên trong tiếng mưa ào ào, rất nhu hòa, không chút lạnh lùng.
Nàng không lựa chọn rời đi, tới nơi này chỉ là muốn nhìn Vương Lâm lần cuối. Sau khi nhìn hắn lần này, có lẽ sau này không biết tới năm tháng nào mới có thể gặp lại.
Tâm tư của nàng Vương Lâm không đoán nối. Mộc Băng Mi này vốn không phải là một nữ tử đơn giản. Nàng nếu lựa chọn lưu lại thì nhất định là có lý do.
Hắn sẽ không cưỡng ép, cũng không muốn cưỡng ép.
Thời gian nửa tháng ly biệt trôi qua trong mưa. Vào hoàng hôn ngày nọ, nước mưa dường như trở nên dày đặc, nối liền cả thiên địa, hình thành một bức rèm che khuất vạn vật, nhìn lại giống như chỉ thấy một vùng mông lung.
Vương Lâm đứng dậy, bước từng bước về phía bầu trời. Phía sau hắn, tất cả mọi người đều đứng dậy, hóa thành từng đạo cầu vồng, trong ánh hoàng hôn của một ngày mưa gió, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Đứng trên bầu trời, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng quá mặt đắt không xa ở phía dưới. Mộc Băng Mi đang cầm ô, vẫn đứng đó, ánh mắt như ẩn như hiện trong màn mưa. Giống như đang cố nhìn kỹ Vương Lâm.
Dáng người thướt tha dưới tán ô trong mưa, y phục theo gió nhẹ bay, mái tóc phất phơ, trong ánh hoàng hôn khiến người ta thương cảm.
Nhìn Mộc Băng Mi, Vương Lâm đứng trầm mặc giữa không trung.
- Nếu ta còn sống nhất định sẽ trở về...
Hồi lâu, Vương Lâm chậm rãi nói.
- Nếu ta còn ở thế gian, nhất định sẽ đón chàng...
Tán ô của Mộc Băng Mi hơi hạ xuống, che khuất khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói.
Tay phải Vương Lâm giơ lên, chụp vào hư không một cái. Lập tức bảy đạo bổn nguyên trong cơ thể đồng thời vận chuyển, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Trong ánh sáng vạn trượng xuyên thấu qua nước mưa, chiếu rọi xuống mặt đất, một thanh kiếm ánh sáng biến ảo ra.
Kiếm này dung hợp lực lượng bổn nguyên của Vương Lâm, cũng tràn ập khí tức Đạo Cổ, uy lực kinh người!
- Ta không biết khi nào mới có thể quay về động phủ giới này. Có lẽ là ngàn năm, vạn năm. Có lẽ lâu hơn. Có lẽ phải tới khi chết... thanh kiếm này tặng cho nàng, bảo trọng!
Vương Lâm than nhẹ, xoay người hướng về phía bầu trời bước đi.
Phía sau hắn, tất cả những người muốn rời đi đều biết thành những đạo cầu vồng gào thét lao đi. Lý Thiến Mai ở bên trong ngẩng đầu nhìn lại Mộc Băng Mi trên mặt đất, sau đó phóng vút theo.
Mộc Băng Mi đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn những đạo cầu vồng rời đi, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, khiến cho thế giới trước mắt nàng trở nên mơ hồ. Hình dáng nàng lúc này có lẽ giống như một thê tử đưa tiễn trượng phu rời khỏi nhà, nhìn thân ảnh hắn càng ngày càng xa.
- Bảo trọng...
Mộc Băng Mi nhẹ giọng nói, lời nói chỉ có nàng mới nghe rõ, cầm thanh kiếm bổn nguyên của Vương Lâm lưu lại, hướng về phía xa xa trong mưa. Nhẹ nhàng rời đi.
Trên bầu trời, Vương Lâm nhìn hết thảy mọi vật quen thuộc, nội tâm dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn mơ hồ có dự cảm, chuyện của động phủ giới còn lâu mới chấm dứt.
- Có trận pháp này, ở giới nội giới ngoại trừ phi có những nhân vật như Chưởng Tôn, nếu không không thể tiếp tục có chiến tranh! Dù có vài người như thế thì cũng đã trọng thương, lại có Lam Mộng đạo tôn và Nam Vân Tử tọa trấn, sẽ không gặp chuyện gì không may được. Nhưng ta còn có một vài ý nghĩ cần tính tới...
Chu Tước chiến tướng rời đi nhưng trong vùng đất Điên Lạc còn có Chu Tước đời đầu tiên.
Hai người này nếu thật sự có quan hệ phân thân thì lúc này cũng đã tiêu tán rồi... chẳng qua không biết lão Chu Tước đời thứ hai có còn ở chỗ này hay không...
Vương Lâm trầm mặc, mang theo đám người rời khỏi Tiên Giới.
Hắn không đi tới Điên Lạc tìm kiếm.
- Vùng đất Điên Lạc không đơn giản như vậy... cây kim của la bàn Thiên Nghịch...
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Trong lòng hắn luôn có một suy đoán, chẳng qua lúc này cũng không đi dò xét.
- Còn Xích Hồn Tử được ta thả ra... còn cả người thần bí dường như bị phong ấn ở Tiên Giới đã ra tay trợ giúp ta trong trận đánh với Thất Đạo Tông... Người này đúng ra phải rời khỏi Phong Tiên Giới rồi. Bọn họ không biết giờ đang ở nơi nào. Có lẽ đại môn của động phủ giới mở ra thì họ cũng đi rồi.
- Còn có rất nhiều chuyện chưa thế giải thích được...
Vương Lâm nhắm hai mắt, bước một bước về phía trước. Hắn lưu lại những nghi vấn này, đợi tới lúc trở về từ Tiên Cương đại lục lại tìm hiểu hết.
- Tiên Cương đại lục không phải nhà ta. Nhà ta là nơi này... Lần này rời đi chỉ là như một đứa con xa nhà, cuối cùng cũng sẽ có ngày trở lại!
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong mắt lóe sáng.
- Nếu ta không chết, có thể quay về động phủ giới này một lần nữa thì tất cả bí ẩn của nơi này đều sẽ bị ta khám phá!
Với tu vi của Vương Lâm ngày này, hắn vốn có thể đi thăm dò chuyện này rồi. Nhưng hắn không làm như vậy mà chỉ lưu lại những đầu mối đều khiến hắn nhớ tới quê hương.
Có thể nói đây cũng là một loại chấp niệm. Bởi vì có những chuyện còn chưa giải quyết nên khiến cho chắn dù là trong năm tháng có quên hết thảy nhưng vĩnh viễn không quên quê hương.
Trong tinh không, mấy chục đạo cầu vồng gào thét lao đi. dưới sự dẫn đầu của Vương Lâm hướng về phía đại môn của động phủ trong La Thiên tinh vực. Tu vi của mọi người đều không tầm thường, lúc này triển khai tốc độ như lưu tinh lao đi.
Tốc độ Lý Thiến Mai vốn hơi chậm nhưng có Vương Lâm chiếu cố nên cũng không ngại gì.
Trong khi thời gian một tháng còn mấy ngày, Vương Lâm mang mọi người tới trước đại môn của động phủ ở La Thiên tinh vực, nhìn kim môn sừng sững trong tinh không, tỏa ra kim quang nhu hòa, trông vô cùng đồ sộ.
Kim môn này quá lớn, giống như chống đờ cả tinh không, Ở bên cạnh kim môn, Huyền La đang ngồi khoanh chân trong kim quang. Một luồng uy áp kinh người từ trên thân thể hắn lan ra, bao phủ bốn phía.
Hầu như trong nháy mắt khi đám người Vương Lâm tiến tới, hai mắt Huyền La bỗng nhiên mở ra, trong mắt tràn ngập kim quang, ánh mắt đảo qua những người phía sau Vương Lâm.
- Liều mạng vài ngày cũng không có vấn đề gì. Những người này đều có tư cách chuyển thế đầu thai!
Lời nói của Huyền La vang vọng trong tinh không. Khi hắn thấy số lượng người thế này thì nội tâm cũng thả lòng không ít. Ở đây tổng số không tới hai mươi người, có thể khiến hắn đờ tốn sức lực một chút.
Hắn vốn tưởng sẽ có mấy trăm, thậm chí mấy ngàn người đồng thời chuyển thế. Nếu là như vậy thì hắn sẽ phải rất cố sức. Dù sao nhân số càng nhiều thì khó khăn càng lớn. Như lúc này mới là tốt nhất.
Trên thực tế đây cũng là do Vương Lâm không gióng trống khua chiêng báo cho tất cả những người có thể rời khỏi nơi này biết chuyện. Nếu không thì tất nhiên sẽ có càng nhiều người muốn thử rời khỏi nơi này. Hắn không làm như vậy cũng đều là vì Huyền La.
Vương Lâm không muốn nợ nhiều ân tình hơn nữa. Lúc này đây đã là cực hạn của hắn. Mà hắn không muốn bởi vì nhân số quá nhiều mà tạo thành gánh nặng và thương tổn cho Huyền La.
Huyền La đứng dậy, hai tay bắt quyết bỗng nhiên vung về hai bên. Lập tức tinh không chấn động, một vùng sóng gợn chợt xuất hiện, quét về tám hướng. Những tiếng nổ ầm vang không ngừng truyền khắp tinh không.
Tiếng nổ đó lúc đầu còn không kịch liệt nhưng gần như chỉ trong chốc lát đã ầm ầm như sấm sét, cuối cùng hầu như thay thế tất cả mọi âm thanh trong trời đất. Trong tiếng nổ và sóng gợn này, y phục Huyền La Đại Thiên Tôn vũ động, giống như bên trong có một lượng khí lưu lớn đang bành trướng ra. Mái tóc của hắn không ngừng tung bay.
Một mặt trời huyết sắc khổng lồ bất ngờ mơ hồ xuất hiện phía sau Huyền La. Mặt trời này xuất hiện, tinh không liền trở nên ảm đạm. Giống như không thê đua sáng với nó.
Trong tích tắc khi mặt trời này xuất hiện, tay phải Huyền La bắt quyết chụp vào hư không.
- Long Hoàng thiên nhất linh, lấy tên của lão phu - Huyền La, ra lệnh cho ngươi huyễn xuất!
Giọng nói của Huyền La tràn ngập một luồng lực lượng kỳ dị. Trong tiếng nói này. Tinh không ầm vang kịch liệt. Chỉ thấy trong vô số gợn sóng truyền ra, tại tinh không trong nháy mắt này lại xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ, chuyến động nhanh chóng. Từ xa nhìn lại, nó dường như muốn hút cả tinh không vào trong đó.
Sâu trong dòng xoáy là một vùng đen kịt, giống như thông tới một thế giới khác vậy.
Ngay khi dòng xoáy chuyến động tới một trình độ nhất định, một tiếng long ngâm trừ bên trong dòng xoáy điên cuồng truyền ra. Tiếng long ngâm này kinh thiên động địa. Lúc truyền ra liền khiến tai Vương Lâm chỉ còn nghe thấy những tiếng ù ù.
- Rống!
Tiếng động đó càng thêm kịch liệt, truyền khắp tinh không, làm cho đám người phía sau Vương Lâm sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Huyền La tràn ngập sợ hãi.
Tiếng gầm đó cũng khiến tâm thần Vương Lâm chấn động nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào dòng xoáy kia.
Chỉ thấy tiếng gầm không ngừng truyền ra trong dòng xoáy. Vương Lâm dù không hình thấy hình ảnh sâu trong dòng xoáy nhưng trong đầu hắn lại có thể tưởng tượng ra một con rồng đang uốn lượn không ngừng muốn xé tan dòng xoáy này, gầm thét lao ra.
Một lát sau, khi tiếng gầm thét kia đã khiến tinh không muốn sụp đổ thì dòng xoáy ầm vang. Một cái đầu khổng lồ từ bên trong đó mạnh mẽ lao ra. Bởi vì cái đầu quá lớn khiến cho dòng xoáy như không thể thừa nhận nổi, lập tức tan rã, hóa thành những điểm u quang nhanh chóng tỏa về bốn phía, bị cuốn đi.
Cái đầu khổng lồ đó là một cái đầu rồng!
Trên đỉnh đầu nó có một cái sừng dài, hai sợi râu ước chừng mấy trăm trượng tung bay, lân phiến màu tím đậm, thần sắc dữ tợn. ánh mắt vô tình lạnh lùng.
Tất cả hợp thành một con quái vật khiến người ta nhìn mà kinh hầi!
Quỳ dị hơn là cái sừng trên đầu nói không phải sắc bén mà hình vuông, xa xa nhìn lại trông giống như một chiếc vương miện!
Chỉ mỗi cái đầu đã dài gần ngàn trượng, lúc này sau khi chui ra khỏi dòng xoáy, thân thể nó liền uốn một cái, khiến tinh không ầm vang, giống như muốn hoàn toàn lao ra!
- Đây là một trong cửu binh Long Hoàng thiên nhất của lão phu, tìm được từ vùng man hoang phía đông của Tiên Cương đại lục. Nơi đó tồn tại vô số mãnh thú hung hãn tới cực điểm. Con rồng này là một trong những đỉnh cao ở đó!
Nó có lực lượng của tu sĩ Không Kiếp trung kỳ, năm đó bị lão phu giết chết, lấy hồn phách luyện lại thân thể, xương cốt tế thành binh khí! Binh khí này là một cây roi, lão phu muốn dùng cây long tiên này mở quy tắc của Tiên Cương đại lục, cho các ngươi chuyển thế đầu thai, mở ra một lỗ hổng trong thiên địa!
Giọng nói của Huyền La vang vọng, hướng về phía con rồng chụp một cái.
Con rồng ngửa đầu gầm thét, thân thể ầm ầm từ hư vô lao ra. Hai ngàn trượng, ba ngàn trượng, năm ngàn trượng, cho tới vạn trượng, mấy vạn trượng ầm ầm xuất hiện, lao thẳng tới phía Huyền La, nhanh chóng thu nhỏ lại trong tay hắn, cuối cùng hóa thành một cây long tiên huyết sắc dài trăm trượng!
Cây tiên này truyền ra uy áp kinh người, dù là Vương Lâm thì trong tích tắc khi nhìn thấy cây tiên này đồng tử cũng co rút lại, âm thầm kinh hãi. Hắn có cảm giác dù là bản thân cũng không thể thừa nhận lực lượng một tiên này!
- Vật này cường đại không thể tưởng tượng nổi.