Hồn huyết đỏ tươi như máu kia sau khi xuất hiện liền giáng xuống, màu sắc của nó đột nhiên biến hóa, chuyển dần sang màu tím. Một lát sau, ở trên không trung phía trên pho tượng tiên tổ nơi nó giáng xuống bất ngờ biến thành màu tím!
Màu tím này chính là hồn huyết của Cổ Tổ!
Khí tức linh hồn ở bên trong càng thêm mãnh liệt, khiến cho toàn bộ bầu trời trong khoảnh khắc này đều bị nhuốm một màu tím.
Toàn bộ hoàng thành của Thủy cổ, bao gồm cả tân hoàng Kế Đô lúc này đều nhìn thấy giọt máu màu tím kia dung nhập vào trong pho tượng của Cổ Tổ. Cùng lúc đó, một luồng tử quang mãnh liệt chói mắt khuếch tán ra, tạo thành một vòng sáng màu tím, từ trên đầu của pho tượng Cổ Tổ nhanh chóng tràn xuống.
Trong nháy mắt, vòng sáng màu tím này đã biến mất vào trong tổ miếu ở dưới chân của pho tượng, không còn nhìn thấy nữa.
Vương Lâm ngồi khoanh chân trong tổ miếu, lúc này nơi đây tràn ngập màu tím. Luồng tử quang kia hóa thành vô số điểm sáng ngưng tụ lại thân thể hắn, cùng với giọt hồn huyết ở trong cơ thể hắn nhanh chóng dung hợp.
Sau Cổ Đạo Tam Phần Thần, chính là ban thưởng của Cổ Tổ. Hồn huyết này chính là như vậy!
Phàm là tộc nhân của cổ tộc nhìn thấy cảnh tượng tử huyết từ trên pho tượng cổ tộc hạ xuống lúc này đều chấn động tâm thần không thể tin vào những gì trước mắt. Đây là hồn huyết, là hồn huyết của Cổ Tổ!!
- Nghe đồn nếu được ban cho ba giọt hồn huyết thì có thể sáng tạo ra một mạch cổ. Trong lần ban thưởng của Cổ Tổ này hắn đã có được một giọt hồn huyết!
- Chẳng lẽ chỉ cần hoàn toàn vượt qua cổ Đạo Tam Phần Thần là có thể có được hồn huyết sao!!
Tiếng xôn xao vang vọng thiên địa. Kế Đô nhìn pho tượng Cổ Tổ kia, hít sâu một hơi, ngay cả hắn cùng không ngờ tới nghĩa phụ lại đạt được hồn huyết của Cổ Tổ!
Khi giọt máu màu tím kia biến mất, bầu trời dần dần khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu, như thể hết thảy đã kết thúc. Dù sao khi ban thưởng của Cổ Tổ giáng xuống thì lúc này Tam Tôn Thất Kiếp đã hoàn toàn kết thúc.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi ý niệm này hiện lên trong đầu mọi người, chỉ thấy trên bầu trời dị biến lại xuất hiện khiến càng nhiều tiếng kinh hô xôn xao vang lên từ trong các góc của hoàng thành Thủy cổ này.
- Vẫn chưa chấm dứt!! Bầu trời vẫn tiếp tục biến hóa, sự ban thưởng của Cổ Tổ vẫn chưa chấm dứt!!
- Màu tím... lại là màu tím!
- Không thể nào có chuyện hồn huyết vẫn còn giáng xuống?
Tiếng xôn xao nổi lên kinh thiên, trong khi tất cả tộc nhân đều không thể tin, bọn họ chứng kiến màu tím trên không trung vốn đã tiêu tan nhưng trong nháy mắt lại tỏa ra hào quang chói mắt. Ở cuối bầu trời như xuất hiện một cơn lốc xoáy màu tím, cơn lốc xoáy này không ngừng chuyển động, ở chính giữa như có một cái hố đen.
Cái hố đen kia chính là chỗ tử quang nồng đậm nhất. Dần dần, một giọt máu tươi màu tím chậm rãi hạ xuống, ngay khi nhìn thấy rõ giọt máu màu tím này gần như tất cả mọi người đều trở nên khiếp sợ ngợp trời!
- Lại là hồn huyết!!
- Hai giọt, hắn đã có được hai giọt hồn huyết!!
Giọt hồn huyết kia chậm rãi hạ xuống, cuối cùng dung nhập vào đầu pho tượng của Cổ Tổ, lóe lên tử quang, nhanh chóng tràn xuống, biến mất bên trong tổ miếu.
Tiếng xôn xao vẫn nổi lên liên tục. Ở xung quanh Vương Lâm sâu trong tổ miếu, những điểm sáng màu tím càng ngày càng nhiều, rất nhanh ngưng tụ lại thân thể hắn lần lượt biến mất vào trong cơ thể hắn.
Cuối cùng, ngay khi đem toàn bộ những điểm sáng màu tím kia dung nhập vào thân thể, trong thân thể Vương Lâm đã có được ba giọt hồn huyết. Bỗng nhiên hắn mở mạnh hai mắt.
Ngay khi hắn mở mắt ra, chỉ thấy pho tượng Cổ Tổ kia bùng phát ra hào quang màu tím mãnh liệt. Nguyên thần của Vương Lâm lúc trước bao trùm pho tượng này bị tử quang vờn quanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được thu nhỏ lại, dần dần từ bên ngoài pho tượng này co rút lại, biến mất ở bên trong tổ miếu, không thấy bóng dáng.
Bầu trời chậm rãi khôi phục lại như thường, không còn một chút màu tím nào nữa. Pho tượng Cổ Tổ kia cũng bình thường trở lại, vẫn ngước nhìn thiên địa như trước, thần sắc khinh thường, mang theo một vẻ khinh miệt và liều lĩnh.
Khi những sự dị thường trong thiên địa biến mất, rất nhiều tộc nhân trong hoàng thành Thủy Cổ cũng dần dần bình tĩnh trở lại từ trong nỗi khiếp sợ. Chỉ là đáy lòng họ dậy sóng ngợp trời, nhưng thần sắc bên ngoài cũng cố gắng nén lại.
Ánh mắt họ nhìn về phía tổ miếu lộ ra những hàm ý khác nhau, có ghen ghét, có hâm mộ, có sự phức tạp, có vẻ cảm khái .
Trong tổ miếu, ở phía trước Vương Lâm, Nguyên thần đã ngưng tụ lại từ trên pho tượng Cổ Tổ đang lơ lửng dần dần chồng lên thân thể hắn. Sau khi dung hợp, thân thể khô héo của Vương Lâm như được cung cấp sức sống vô tận, nhanh chóng khôi phục lại.
Trong vòng vài nhịp thở, thân thể từ lúc như một cái xác khô đã khôi phục lại như thường, nhưng cũng không còn giống như trước khi bước vào tổ miếu, mà sức mạnh ẩn chứa bên trong đã khác biệt vô số lần!
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự biến hóa của Nguyên thần trong cơ thể. Nguyên thần hắn rất mạnh, thần thức tản ra chẳng những có thể bao trùm toàn bộ mặt đất của cổ tộc, thậm chí ngay cả vùng trũng khổng lồ hình thành sau khi nước biển mênh mông bay lên không trung cũng bị thần thức này tràn ngập.
Thần thức hùng mạnh như vậy, cần phải là một Nguyên thần gần như bất diệt mới có thể tạo ra được. Hiện giờ, Nguyên thần của Vương Lâm sau ba lần tan vỡ rồi dung hợp lại đã đạt tới một trình độ khó tin.
Hắn có thể cảm nhận được quy tắc trong thiên địa, có thể cảm nhận được sự vận chuyển của vạn vật, thậm chí có thể thấy được quỹ đạo lưu chuyển của thời gian.
Cũng hùng mạnh thêm không chỉ có Nguyên thần của hắn mà còn có thân thể. Thân thể hắn vốn đã cực kỳ cường hãn, nhưng hiện giờ lại càng cường đại hơn. Cái cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh này khiến cho Vương Lâm cảm thấy có thể đánh một quyền phá nát bầu trời.
- Không biết trạng thái lúc này của ta so với cổ Đạo Đại Thiên Tôn thì hơn kém thế nào?
Trong lúc thì thào, Vương Lâm đứng lên đi ra ngoài tổ miếu.
Sau một trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn đi ra ngoài tổ miếu. Từng bước bước đi, ngay khi hắn ra khỏi tổ miếu, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, chiếu vào trong mắt hắn. Hắn nhìn bầu trời, nhìn thấy gợn sóng cách đó vạn dặm, nhưng hắn lại không nhìn thấy sư tôn Huyền La.
Huyền La, ngay khi giọt hồn huyết thứ hai giáng xuống đã rời đi. Hắn không muốn gặp Vương Lâm, yên lặng xoay người rời đi, đi về phía Đạo cổ.
Hắn tới đây chính là giúp Vương Lâm hộ pháp, lúc này hộ phép đã xong, hắn không biết sau khi gặp lại Vương Lâm, bản thân phải nói những gì, chỉ có thể rời khỏi.
Nhìn bầu trời, nhìn về phía Huyền La rời khỏi, Vương Lâm trầm mặc, trong mắt hắn không hề có vẻ phức tạp, mà là một sự nhu hòa.
- Trước khi đi, phải tới bái kiến sư tôn một lần.
Vương Lâm nhẹ giọng tự nói.
- Đạp Thiên Kiều, không biết hiện giờ ta có thể bước lên cây cầu thứ tư hay không! Nhưng bất kể thế nào thì việc này cũng đã xong, thời gian tới khi Thái cổ Thần Cảnh mở ra còn ba trăm năm, ba trăm năm này, ta không định ở lại Đại Lục Tiên Cương, ta muốn về nhà.
Mang Uyển nhi về nhà.
Vương Lâm thu ánh mắt đang nhìn trời lại, xoay người hướng về phía hoàng cung bước đi.
Hắn đã từng đồng ý với Kế Đô tới chứng kiến hắn trở thành hoàng tôn!
Trong hoàng cung, thiên địa không một chút đao động, nhưng thân ảnh Vương Lâm từ trong hư không đi ra một cách quỷ dị. Trước ánh mắt của vô số tộc nhân trong hoàng cung này nhìn lại, Vương Lâm nhìn Kế Đô, trên mặt lộ ra một nụ cười.
- Ngươi sẽ là một hoàng tôn ưu tú!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Kế Đô kinh ngạc nhìn Vương Lâm, hắn có thể cảm nhận được nghĩa phụ muốn rời khỏi.
- Làm một hoàng tôn tốt, dẫn dắt tộc nhân của ngươi ngày càng hùng mạnh!
Vương Lâm giơ tay phải lên hướng lên mặt đất của đại điện tung một trảo, lập tức chiếc mũ vua đang đặt trên ngai vàng tự động bay lên, lao ra khỏi đại điện bay thằng tới Vương Lâm, bị hắn bắt lấy.
Hắn lại vung một cái, chiếc mũ này bay về phía Kế Đô, chậm rãi hạ xuống trên đỉnh đầu hắn, khiến cho Kế Đô đang mặc hoàng bào này trong khoảnh khắc này đã trở thành hoàng tôn chính thức!
Trong lúc mỉm cười, Vương Lâm xoay người bước về phía hư không ở đằng xa, biến mất khỏi hoàng thành Thủy cổ này, biến mất ở trước mắt mọi người, biến mất ở trước mắt Kế Đô.
-Nghĩa phụ!!
Kế Đô hướng về phía Vương Lâm rời khỏi hô lớn lên một tiếng, một sự đau thương ly biệt dâng lên trong lòng hắn. Hắn vĩnh viễn không thể quên được tất cả những gì mình có được lúc này đều là nhờ Vương Lâm.
Vương Lâm đã đi rồi.
Hắn rời khỏi Thủy cổ nhất mạch, ở giữa thiên địa nhìn về phía tiên tộc, nhìn về chỗ của Thất Đạo Tông. Sau khi trầm mặc ít lâu, hắn đi về phía hoàng thành của Đạo cổ mà hắn đã rời khỏi hai trăm năm trước.
Bên trong hoàng thành của Đạo cổ, hắn đi tới ngoài Huyền La ra không ai phát hiện ra. Ở hậu sơn của Đạo cổ Điện, trong căn phòng hắn đã từng ở ít lâu, Vương Lâm nhìn thấy Huyền La.
Sư đồ hai người ở trong căn phòng sau khi trầm mặc thật lâu, trên mặt Huyền La hiện lên một nụ cười.
- Đã về rồi sao.
- Đệ tử bái kiến sư tôn.
Trong căn phòng, Vương Lâm tìm được sự ấm áp mà hắn đã xa cách suốt hai trăm năm. Hắn đã quên bản thân hiện giờ đã là một cao thủ có thể so với cổ Đạo, trong mắt hắn Huyền La là sư tôn, còn hắn là đệ tử.
Hậu sơn của Đạo cổ Điện giống như là một đào viên, Vương Lâm đã ở lại nơi này ba năm.
Ba năm này đối với Vương Lâm mà nói giống như là một hồi lắng đọng tâm linh, khiến cho hắn dần dần hoàn toàn điều khiển được thực lực vừa tăng vọt. Hắn làm bạn bên cạnh Huyền La vì Huyền La đã bỏ qua việc chuyển thế, nên sau ba năm, ở trước mắt Huyền La, Vương Lâm hướng về Huyền La vái một cái rồi xoay người bay lên trời.
Huyền La nhìn đệ tử này của hắn, hắn biết lần này Vương Lâm rời đi, có lẽ ba trăm năm sau mới có thể gặp lại.
Thân ảnh Vương Lâm biến mất giữa thiên địa. Ở một nơi rất gần vùng trũng do mặt biển mênh mông dâng lên không hóa thành, trong một ngọn núi sâu, Vương Lâm đem Nguyên thần và tu vi của mình sau khi dung hợp đã đạt tới đỉnh phong, hắn lại muốn bước lên Đạp Thiên Kiều!
Với tu vi của hắn hôm nay, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua giới hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào thiên địa hư ảo kia, trải qua quá trình Đạp Thiên.
Mấy ngày sau, một gợn sóng vô hình từ trong núi sâu khuếch tán ra bốn phía, sau khi tạo nên một uy áp mà cho dù là Đại Thiên Tôn cũng khó có thể bước vào. Vương Lâm xuất hiện ở vùng đất Đạp Thiên mà hắn rất quen thuộc!
Bầu trời vẫn mông lung, mặt đất bị sương mù lượn lờ, cũng vô cùng mơ hồ. Không nhìn được quá xa, ở phía trước hắn có sáu cây cầu, mỗi cây cầu ở phía sau lại càng lớn hơn, nhất là ở phía sau cây cầu cuối cùng là một khung ảnh hư ảo khiến cho Vương Lâm khi nhìn tới như bị chìm đắm vào bên trong.
Ở phía sau hắn có ba cây cầu.
Vị trí của hắn lúc này chính là ở trước cây cầu thứ tư trăm năm trước, nơi hắn đã đạp vào khoảng không.
Hồi lâu sau, hắn thu ánh mất nhìn khung cảnh hư ảo ở phía sau cây cầu thứ chín lại, nhìn cây cầu thứ tư khổng lồ ở dưới chân, giơ chân phải lên, hạ xuống một bước!