Vương Lâm nói xong, bình nhỏ tự động bay ra khỏi tay rơi xuống một mảnh đất trống cách đó không xa. Sau khi bình ngọc dung nhập vào trong lòng đất, có một đám đất chậm rãi xếp chồng lên nhau.
Vương Lâm vung tay phải lên, hắn dùng hai ngón tay vẽ trên hư không. Những luồng tinh quang lóe lên, một tấm bia xuất hiện trên ngôi mộ, trên bia viết vài chữ nhỏ như rồng bay phượng múa.
-Tôn Thái chi mộ!
-Đối với người tu đạo chúng ta, trăm năm nghìn năm trôi qua như nháy mắt, tất cả thân nhân không còn lại được mấy người. Cho dù có còn cũng chỉ là những cảm giác huyết mạch không thân thuộc...Một khi bước chân trên con đường tu đạo thì sinh tử khó lường, một đời nhất định toàn gian khổ.
-Đi trên tiên lộ, quay đầu lại cũng không thấy ánh đèn, mà phía trước cũng đầy sương mù bao phủ.
Vương Lâm thở dài nhìn mộ của Tôn Thái, ánh mắt lộ ra cảm khái.
-Hôm nay ngươi chết tha hương còn có ta đem tro cốt ngươi về quê nhà...Nếu có một ngày Vương Lâm ta chết, không biết có người nào đem tro cốt ta về Chu Tước... ...
Vương Lâm trở nên trầm mặc, hắn xoay người bỏ đi.
-Đây đều là nhân quả!
Vương Lâm không ngừng bước chân, hắn chậm rãi đi về phía trước rồi dần biến mất ở phương xa. Nhưng bài đồng dao vẫn vang vọng bên tai, vẫn còn ở trong lòng rất lâu mà không tan... ...
-Hoa hạnh nở trắng trước hiên nhà... ...
-Tu đạo, tu đạo, phàm nhân thì muốn thành tiên, muốn bước trên con đường của tiên nhân. Nhưng không biết loại người đang tiến trên con đường này lại có rất nhiều kẻ ao ước muốn có một cuộc sống bình thường như bao phàm nhân khác.
-Lại có bao nhiêu người như Tôn Thái phải chết nơi đất khách quê người, tro tàn bay theo gió, không tìm được đường về quê hương...Có rất nhiều bậc cha mẹ và người thân mãi cho đến khi lìa đời cũng không nhìn thấy đứa con của mình quay về...Nhưng không biết nếu được lựa chọn lại, nếu có thể được đi lại từ đầu, người tu đạo có còn tiến ra nửa bước kiên định như trước đây hay không... ...
-Lời đồng dao này vang lên những chua xót và nhắn nhủ của biết bao đời, được đồng tử cất tiếng ca. Người ngoài nghe thì không hiểu, nhưng kẻ tu đạo nghe lại cảm thấy xót xa...Tên của bài đồng dao này chắc chắc sẽ là...Không tu đạo... ...
Lúc này trong đất trời không còn hình bóng của Vương Lâm, cả người hắn đã dung nhập vào hư vô rồi biến mất. Nhưng những cảm xúc và minh ngộ của Vương Lâm về bài đồng dao lại vĩnh viễn lưu lại trong đất trời.
Vương Lâm tiến một bước trên bầu trời rồi phóng thẳng về phía trước. Lúc này trên người hắn có rất nhiều cảm xúc, lần này mặc dù chỉ là khoảng thời gian ngắn nhưng lại mang đến cho hắn những tâm sự khó vứt bỏ.
Phía Tây và phía Bắc của Liên Minh đã trở thành vùng đình chiến của tu sĩ La Thiên, ở vị trí gần chiến trường trước đây nhất có một tu chân tinh. Hành tinh này vẫn được bảo toàn nguyên vẹn trong cuộc chiến trước đây, tuy linh khí trên tinh cầu đã không còn nhiều lắm, nhưng vấn đề này lại không để cho Liệt Vân Tử phải chú ý.
Liệt Vân Tử đang khoanh chân ngồi trên một đỉnh núi trong hành tinh này. Bên cạnh lão còn có một người thanh niên, vẻ mặt người này rất âm trầm, tuy lúc này cũng khoanh chân ngồi xuống nhưng ánh mắt lại nhìn về phương xa giống như đang chờ một điều gì đó.
Nếu lúc này Vương Lâm có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người thanh niên này chính là Hứa Đình, người tưởng chừng đã chết trong trận đại chiến trước đây.
Bầu trời bốn phía xung quanh Liệt Vân Tử có mười ba huyết cầu đang lơ lửng. Những huyết cầu này chính là những La Phù năm xưa còn lại.
Tu sĩ La Thiên trên tu chân tinh này không nhiều, chỉ có lác đác vài người. Người có địa vị như Liệt Vân Tử phải ở lại chỗ này vì phối hợp với mười ba huyết cầu kia để đề phòng Liên Minh Tu Chân tấn công tiền tuyến một lần nữa.
Liệt Vân Tử dùng thần thức dung nhập vào mười ba huyết cầu, điều này làm cho thần thức lão tăng mạnh đến mức độ không thể tưởng tượng nổi. Vì vậy mà tất cả những động tĩnh trong chu vi rất rộng trên bầu trời đều không thể thoát khỏi tâm thần của lão.
Vương Lâm tiến ra trong những con sóng rung động, hắn đến hành tinh này để tìm Liệt Vân Tử, đây là chuyện thứ hai hắn muốn làm sau khi từ hư vô quay trở về. Trước khi Vương Lâm đi vào hư vô đã có một luồng thần niệm truyền vào tai hắn, người truyền thần niệm đến chính là Liệt Vân Tử.
Liệt Vân Tử đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi trong tu chân tinh. Lúc này lão chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt này mười ba huyết cầu bên ngoài cơ thể lập tức chấn động, mười ba con mắt màu đỏ cùng hiện ra trên mười ba huyết cầu.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về một phía, một luồng uy áp khổng lồ được ngưng tụ lại tạo thành thuật thần thông có thể làm cho bầu trời phải sụp đổ.
Khóe miệng Liệt Vân Tử lộ ra một nụ cười, chậm rãi nói:
-Ngươi đến rồi!
Với tu vi của lão tất nhiên cũng phát hiện Vương Lâm có chút thay đổi, nhưng cũng không phải là nhìn thấu tất cả. Dù sao lão cũng không bằng Viêm Lôi Tử nên cũng không nhìn được thông suốt.
Trong mắt Hứa Đình chợt lóe lên hàn quang, hắn hừ lạnh một tiếng rồi không thèm che giấu sát khí đang bùng ra. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào thân hình Vương Lâm đang dần lộ ra.
Thân thể Vương Lâm xuất hiện ở vị trí ánh mắt của mười ba con mắt đỏ ngưng tụ lại. Vẻ mặt hắn vẫn như thường, giống như không cảm nhận được luồng uy áp khổng lồ ở bốn phía. Hắn cũng không thèm nhìn Hứa Đỉnh đang bùng ra sát khí mà hướng về phía Liệt Vân Tử ôm quyền nói:
-Hứa Mộc xin ra mắt Liệt Vân Tử tiền bối.
Liệt Vân Tử vung tay phải lên, những con mắt đỏ trên mười ba huyết cầu chợt lóe rồi ẩn vào trong làm lực lượng kỳ dị biến mất. Vẻ mặt Vương Lâm từ đầu đến cuối không có bất kỳ biến hóa nào, hắn tiến về phía trước một bước rồi đứng trên đỉnh núi đối mặt với Hứa Đình.
-Hứa Mộc! Ngươi... ...
Hứa Đình quát khẽ.
-Ồn ào!
Vương Lâm lạnh lùng đưa mắt nhìn Hứa Đình, ánh mắt này lại giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp đâm thẳng vào hai mắt tên này. Hứa Đình chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, vẻ mặt hắn lập tức có thay đổi lớn, tâm thần chấn động rồi toàn thân đột nhiên mềm nhũn ra. Hình như một câu nói vừa rồi của Vương Lâm có ẩn giấu ý chí thiên địa, chưa nói đến chuyện máu huyết toàn thân hắn phải nghịch chuyển, tiên nguyên trong cơ thể lại giống như sắp tan vỡ.
-Thình thịch, thình thịch, thình thịch... ...
Trong nháy mắt tất cả những âm thanh khác đều bị cắt đứt bên tai Hứa Đình, hắn chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình đang điên cuồng đập mạnh, mồ hôi chảy ra như mưa.
Đối với Hứa Đình, vừa rồi Vương Lâm đã làm hắn sinh ra một loại cảm giác giống như đối mặt với trưởng bối trong gia tộc, trong cơ thể hắn không sinh ra được nửa điểm phản kháng. Điều làm hắn càng cảm thấy hoảng sợ, là trong một tiếng "Ồn ào!" lại có một luồng khí tức khổng lồ còn nồng đậm hơn rất nhiều lần so với thiên uy làm cơ thể hắn liên tục run rẩy. Giống như hắn đang đứng dưới chân một người khổng lồ mà người này chỉ cần rống lên một tiếng là có thể làm cho tất cả thân thể, nguyên thần của hắn hoàn toàn vỡ nát.
Hứa Đình phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, cơ thể hắn lập tức lui về phía sau, rồi ngẩn người ra nhìn Vương Lâm. Hứa Đình cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại không thể hiểu nổi vì sao lại trở thành thế này... ...
Trong mắt Liệt Vân Tử đột nhiên bùng ra tinh quang. Lão a lên một tiếng rồi nhìn về phía Vương Lâm, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Vương Lâm không thèm nhìn về phía Hứa Đình mà ôm quyền hướng về phía Liệt Vân Tử rồi bình tĩnh nói:
-Không biết trước đây tiền bối cho gọi vãn bối tới có gì phân phó!
Giọng nói của Vương Lâm rất bình thản, nhưng Liệt Vân Tử lại càng trở nên ngưng trọng. Lúc này ánh mắt lão nhìn về phía Vương Lâm có sự khác biệt lớn so với trước đây, không còn ánh mắt giống như nhìn những vãn bối tầm thường nữa.
Đây là hiệu quả xao sơn chấn hổ(Động cỏ đánh rắn) mà Vương Lâm mong muốn! Với sự nhạy bén của hắn, sao lại không hiểu Liệt Vân Tử muốn làm chuyện gì được? Năm xưa hắn không có tư cách, nhưng hiện nay hắn đã có.
-Năm xưa khi phong tiên lão phu đã cho ngươi xem qua Chiến Tự Thiếp là bảo vật quan trọng của Chiến Gia, cũng đã từng hứa cho ngươi xem qua Đệ Nhị Phúc. Hôm nay ta gọi ngươi và Hứa Đình tới chính là muốn để hai người các ngươi xem qua!
Liệt Vân Tử nói xong thì vung tay phải tạo ra một trảo trên hư không, trước người lão lập tức vang lên một tiếng rục rịch, một khe nứt tự nhiên xuất hiện.
Một luồng hắc quang từ trong khe nứt bay ra, một bức tranh màu đen bị hắc quang bao phủ từ trong khe nứt bay đến tay trái Liệt Vân Tử. Bức tranh lặng lẽ lơ lửng ở phía trước rồi đứng yên bất động.
-Đây là Đệ Nhị Phúc trong Tam Phúc Chiến Tự Thiếp của Chiến Gia ta.
Liệt Vân Tử đẩy tay trái về phía trước, ánh mắt sáng rực như đuốc của lão nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt hiện lên sự chờ mong.
Vương Lâm vung tay phải lên chụp lấy bức tranh Chiến Tự Thiếp. Hắn chưa vội mở ra mà khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Liệt Vân Tử rồi trầm giọng nói:
-Liệt Vân Tử tiền bối, tranh Đệ Nhị Phúc này vãn bối không thể nhìn rõ được!
Liệt Vân Tử nhìn về phía Vương Lâm rồi dần trở nên âm trầm. Nhưng trong đầu lão lại vang vọng tiếng quát khẽ vừa rồi của Vương Lâm, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi cười lên ha hả, nói:
-Tốt! Hứa Mộc ngươi rất can đảm và sáng suốt. Ngươi muốn gì, cứ nói!
Vương Lâm chỉ tay lên mười ba huyết cầu La Phù đang lơ lửng trên bầu trời, bình tĩnh nói:
-Khi xem bức tranh Đệ Nhị Phúc, vãn bối muốn một cái La Phù!
Liệt Vân Tử trở nên trầm mặc, vẻ mặt như cười như không, nói:
-Pháp bảo này ngươi có thể sử dụng sao?
Vương Lâm khẽ mỉm cười, hắn không trả lời vấn đề này mà bình thản nói:
-Trước khi vãn bối đến đây đã ước hẹn với sư huynh, mấy ngày sau hắn sẽ đến tìm vãn bối đi làm một chuyện.
Liệt Vân Tử nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, lão cười lên ha hả, nói:
-Tặng ngươi!
Lão nói xong thì vung tay phải tạo thành một trảo trên hư không. Một huyết cầu lập tức rơi xuống, nó nhanh chóng co rút lại chỉ còn như nắm tay rồi bị Liệt Vân Tử ném về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cẩn thận chụp lấy huyết cầu, sau khi kiểm tra thì đặt vào túi trữ vật.
-Bây giờ ngươi có thể nhìn được rồi!
Liệt Vân Tử trầm giọng nói.
-Nếu Thứ Phẩm Lôi Tiên Hứa Đình đã chuẩn bị cùng ta tiếp nhận may mắn lần này, thì có lẽ để cho Hứa Đình xem trước cũng được. Dù sao năm xưa bức tranh Đệ Nhất Phúc cũng được hắn nhìn trước!
Vương Lâm ném bức tranh trong tay về phía Hứa Đình.
Lúc này tâm thần Hứa Đình chấn động vẫn chưa được khôi phục trở lại, hắn ngẩn người ra rồi chụp lấy bức tranh theo bản năng. Trong nháy mắt khi Hứa Đình mở bức tranh ra, một tiếng gầm rống giống như sấm sét đột nhiên truyền ra từ trong bức tranh.
Một luồng chiến ý nồng đậm bùng lên không trung rồi phóng thẳng về phía Hứa Đình.
Thân thể Hứa Đình chấn động, hắn chỉ cảm thấy cuồng phong đập thẳng vào mặt, giống như trong bức tranh này đang phong ấn một con hung thú viễn cổ mà bây giờ lại được mở phong ấn ra. Hung thú này tỏa ra những ngọn lửa hung tàn ngập trời, lại ẩn giấu lửa giận sau rất nhiều vạn năm. Trong nháy mắt tất cả mọi thứ phát tiết ra ngoài, giống như muốn thôn phệ tất cả mọi thứ.
Vẻ mặt Liệt Vân Tử lộ ra vẻ khẩn trương khó thể nhìn thấu, với tu vi và tuổi tác của lão thì loại cảm giác căng thẳng này thật sự là vô cùng hiếm thấy. Lão biết rõ trong gia tộc của mình rất nhiều năm qua có bao nhiêu kẻ thiên tư hơn người có thể kiểm tra bức tranh Đệ Nhất Phúc, nhưng đến khi cầm trong tay Đệ Nhị Phúc còn chưa kịp mở ra hoàn toàn đã bị luồng chiến ý không thể tưởng tượng nổi bên trong đánh thẳng vào.
Nhẹ thì trọng thương tàn phế, nặng thì...Hình thần câu diệt mà chết.