Chương 952: Trâm Cài Tóc

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:18:43

Thân thể màu tím này đúng là Sát Vực Giới giới chủ! Lúc này hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có máu tươi chảy xuống, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Một tia chớp màu đỏ từ màn sương mù bên trên thiên không giáng xuống, tốc độ của nó quá nhanh, hạ xuống cũng không nhằm vào nam tử tóc tím mà lóe ra không không trung, không ngờ thẳng tới Thần Ma Tử kia! Thần Ma Tử sắc mặt đại biến, muốn né tránh, nhưng trước Cực Cảnh, hắn không có tư cách né tránh. Cực Cảnh tia chớp nhoáng lên một cái trực tiếp xuyên thấu qua ngực hắn. Lão nhân hai mắt lập tức ảm đạm, thân thể nhanh chóng tan vỡ. Có thể nói, người này là một Tịnh Niết tu sĩ chết thống khoái nhất, mãi cho tới khi ý thức tiêu tan, cũng không cảm thấy đau đớn. Tia chớp màu đỏ kia xuyên thấu thân thể lão nhân, không chút tạm dừng, quét ngang một vòng chung quanh. Chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm vang vọng không ngừng.Trong nháy mắt, tuyệt đại bộ phận tu sĩ chung quanh thân thể ầm ầm tan vỡ! Đây chính là lực lượng Cực Cảnh của Thanh Thủy! Vương Lâm đối với việc Thần Ma Tử kia tới gần dĩ nhiên đã mở ra Tam Nhãn chuẩn bị thi triển căn nguyên lực. Nhưng lúc này Thanh Thủy tương trợ, cũng không cần phải nghĩ ngợi lao thẳng tới Huyễn Hư Tử đang ở trước mặt kia. Mây tím quay cuồng trên bầu trời, kịch liệt co rút lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu to bằng nắm tay, bồng bềnh trên lòng bàn tay của Thanh Thủy. Bên cạnh Thanh Thủy còn có một chiếc phượng trầm màu tím đang quanh quẩn. Thanh Thủy ánh mắt nhìn chiếc trâm cài tóc, lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng khi hắn nhìn về phía tu sĩ Sát Vực giới bên dưới, vẻ dịu dàng trong mắt liền biến mất, chỉ còn lại vô tận lạnh lùng, từ không trung bước xuống. -Mảnh đất nơi Thanh Thủy ta muốn đồ sát, tuyệt không giữ lại người sống! Nam tử tóc tím sắc mặt trắng bệch, ngay lập tức, cánh tay phải bấm niệm thần chú chỉ một cái vào hư không. Lập tức cánh tay phải này ầm một tiếng tan vỡ, hóa thành vô số huyết nhục cấp tốc xoay tròn quanh người hắn. Trong phút chốc một khe hở hiện ra, hắn không do dự, nhoáng lên một cái nhảy vào trong khe hở. -Lưu lại làm bạn của pháp bảo di vật thê tử ta, ngươi đứng lại, toàn bộ đều phải chết! Thanh Thủy nói xong, nâng tay phải lên, chỉ tới trước. Dưới một chỉ này, Thanh Thủy trong miệng truyền ra tiếng động âm trầm. -Tiên Thuật, Băng Sơn! Lời vừa nói ra, lập tức trong Sát Vực Giới này, mặt đất không ngừng run rảy. Không ngờ tự nhiên xuất hiện sáu tòa núi lớn, sàu tòa núi lớn này cao gần hai ngàn trượng, trong nháy mắt khi xuất hiện liền tạo thành uy áp vô cùng vô biên. Trong khoảnh khắc Thanh Thủy nói ra Sơn Băng. Sau tòa núi cao ngất ngưởng này nhoáng lên một cái, sáu hợp thành một, hình thành một ngọn núi trông không khác gì thật cả! Một câu Sơn Băng, ngọn núi ầm ầm chấn động, phía trên đỉnh núi lập tức hóa thành tảng lớn khói đen phun ra, trong chớp mắt đã đầy trời. Một ngọn lửa đỏ, cũng lập tức từ trong ngọn núi phun ra ngoài. Ngọn lửa này cực kỳ nóng, có thể hủy diệt hết thảy mọi sinh linh. Trong lúc phun ra, ngọn lửa hóa thành một khối lượng khói đen vô cùng lớn, khói đen hóa thành tảng đá lớn, từ trên không trung hung hăng đập xuống. Mặt đất chấn động, giống như tận thế. Một mảnh tro bụi tràn đầy kịch độc che lấp cả bầu trời, khiến cho hết thảy trời đất toàn bộ giống như hóa thành một đống hoang tàn như nhau vậy. Còn có dung nham tràn ra như sóng cuộn, từ đỉnh núi tràn xuống, trong nháy mắt, trong Sát Vực Giới này tràn ngập khí tức cực nóng cùng hủy diệt vô cùng. Trong dung nham, ẩn chứa sức mạnh của thiên địa, phá hủy vạn vật thế gian! Tu sĩ bên trong Sát Vực giới, lập tức một số người không có đủ tu vi, bị bụi độc tố kia bám tới, cả đám người kêu lên thảm thiết, thân thể héo rũ, trong nháy mắt hóa thành hư vô tan biến mất. Càng có thêm nhiều người, trong dung nham giãy giụa, có điều dung nham này quá ư hùng mạnh, mặc dù bọn họ thi triển thần thông pháp bảo gì, cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn này. Nam tử tóc tím vừa mở ra cái khe kia, dưới sự tấn công của Sơn Băng, lập tức sụp đổ tan biến. Hắn sắc mặt trắng bệch cấp tốc lui về phía sau. Tu vi của hắn là Toái Niết sơ kỳ, lại thi triển ra Không Niết pháp bảo bị tàn phá kia đối kháng một trận với Thanh Thủy. Lúc này trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là cấp tốc bỏ chạy. -Đáng tiếc trong Sát Vực Giới chỉ có một mình ta là Toái Niết tu sĩ. Tịnh Niết tu sĩ đại bộ phạn lại đi tới tổng bộ Liên Minh. Nếu không, có được đủ người hiệp trợ ta thi triển chín mươi chín kiếm trận, tuy nhiên mặc dù có thể thi triển ra chín mươi chín kiếm trận, cũng sợ không thể chống cự lại được loại thần thông này! Còn có Huyễn Hư Tử kia sắc mặt tái nhợt buông tha đấu pháp với Vương Lâm, cấp tốc lùi lại phía sau. Mắt thấy Vương Lâm đuổi theo không bỏ, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, cũng đem chín kiếm hợp nhất làm một kia ném về phía sau. Hắn cũng biết Vương Lâm để ý tới chín kiếm này, cho nên muốn bỏ kiếm chạy lấy người. Vương Lâm hai mắt chợt lóe, buông tha truy kích, tay phải hư không đưa về phía trước. Lập tức chín thanh kiếm toàn bộ bị chộp vào trong tay. Chín thanh kiếm này lập tức trở nên giãy giụa kịch liệt. Thanh Thủy trong mắt tràn ngập sát khí, bàn tay mở ra, hướng vê phía trước đẩy tới, trong miệng quát khẽ: -Sơn, Băng thứ nhất! Thanh Thủy vừa nói xong, dung nham từ trong ngọn núi phun trào ra đang chảy xuống mặt đất kia, lập tức sôi trào, không ngờ từ trên mặt đất bốc thẳng lên, thẳng tới chân trời. Trong quá trình vọt lên này, ầm ầm tan vỡ, hóa thành một lực tấn công khó có thể tưởng tượng được tràn ngập toàn bộ Sát Vực Giới. Lập tức có hơn mười tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ bị ngọn lửa dung nham vờn quanh thân mình, hóa thành tro bụi tiêu tan. -Băng thứ hai! Thanh Thủy lại hét lên! Toàn bộ Sát Vực giới kịch chấn, chóp núi kia ầm ầm sụp đổ, càng nhiều hơn dung nham và ngọn lửa cùng với bụi bặm vô tận phun ra bên ngoài. -Băng thứ ba! Thanh Thủy hai tay bấm niệm thần chú, hướng tới ngọn núi xa xa chỉ ra! Trong nháy mắt, ngọn núi này chân chính ầm ầm sụp đổ, vô số đá vụn bay ra bốn phía chung quanh. Từng tảng lửa lớn quét ngang không trung, trong chớp mắt làm cho không trung nơi đây hoàn toàn bị bao trùm bằng lửa đỏ, không còn bất cứ vật gì tồn tại! Theo ngọn núi sụp đổ, vô tận dung nham hóa thành biển lớn, hóa thành vô số những đợt sóng trào. Ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ mặt đất! Không trung, ngọn lửa vô tân. Mặt đất, tràn ngập dung nham, trong đó còn có đám bụi kịch độc nữa! Những tiếng kêu thất thanh nổi lên bốn phía, chỉ trong thời gian ngắn, ngoại trừ nam tử tóc tím kia và Huyễn Hư Tử ra, toàn bộ tu sĩ ở đây đều diệt vong! Ngay cả Huyễn Hư Tử, lúc này nguyên lực cũng tan rã, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ đã nồng đậm cực điểm rồi. Nam tử tóc tím kia cười khổ, đơn giản buông tha chống cự, ánh mắt phức tạp nhìn Thanh Thủy. Hắn biết đối phương tạm thời không có ý giết mình, nếu không mà nói, vừa rồi trong mây tím kia, đối phương sẽ không bỏ qua cho mình. Toàn bộ kiến trúc bên trong Sát Vực Giới tiêu tan hoàn toàn! Vương Lâm ngơ ngác nhìn một cảnh trước mặt, hắn không thể nghĩ được, Sơn Băng này lại có uy lực tuyệt thế như vậy! -Đây là tiên thuật...Sơn Băng! Thanh Thủy vung tay áo, lập tức từ trong dung nham dưới mặt đất mười tám đạo ngân quang bay lên. Dưới một trảo của Thanh Thủy, mười tám đạo ngân quang này lập tức run rẩy, bị nhập thành một đoàn, ném tới Vương Lâm. -Ngươi thích vật này, thì cho ngươi! Vương Lâm thu lấy ngân đoàn vào trong túi trữ vật. Thanh Thủy nhoáng lên một cái, hóa thành một mảnh hắc phong quét ngang, cuồn cuộn quấn lấy Huyễn Hư Tử cùng nam tử tóc tím rồi hung hăng bước tới trước một bước. Lập tức toàn bộ Sát Vực Giới ầm ầm vài tiếng, cuối cùng tan vỡ. Sát Vực Giới vốn là một nơi cạnh một cái khe không gian trong Tiên Giới năm đó, lúc này không gian sụp đổ, Sát Vực Giới hóa thành vô số mảnh nhỏ, bị hư vô thôn phệ. Dưới chân Thanh Thủy, lập tức lốc xoáy thật lớn xuất hiện, thân thể hắn chìm vào bên trong, gật đầu với Vương Lâm, chậm rãi nói: -Ta còn chuyện phải làm, Hứa Mộc, hôm nay từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại, ngươi tự giải quyết cho tốt!!! Nói xong cả người hắn mang theo lốc xoáy có Huyễn Hư Tử cùng nam tử tóc tím ở trong biến mất. Vương Lâm trầm mặc, đồng thời một bước tiến tới, tiến vào trong lốc xoáy, rời khỏi Sát Vực Giới đang sụp đổ này! Trong tinh không, bóng dáng Vương Lâm biến ảo xuất hiện. Hắn thở dài một tiếng quay đầu nhìn lại phía xa xa, một lúc lâu sau Vương Lâm thân mình nhoáng lên, dung nhập vào hư vô, hướng tới Thiên Vận tinh, nơi Na Di đang ở. Xa xa trước mắt, Thanh Thủy bình tĩnh bước đi, phía sau hắn Huyễn Hư Tử cùng nam tử tóc tím thần sắc ảm đạm, ở trên mi tâm của hai người lúc này đang lóe lên ấn độc đáo của tiên giới, nô ấn! Trong tay Thanh Thủy cầm một vật, vật này chính là chiếc trâm cài tóc màu tím. Nhìn vật này, Thanh Thủy trong mắt dần dần dịu dàng, chỉ có điều vẻ dịu dàng này ẩn chứa vô số bi thương cùng tưởng niệm. "Tạo hóa trêu người..." Cả đời Thanh Thủy, chỉ chảy qua hai lần lệ rơi. Lần đầu tiên, là quốc gia của Thanh Thủy bị diệt, cha mẹ bỏ mình, hắn một tu sĩ nho nhỏ chạy thoát khỏi cửu tử nhất sinh. Cái cảm giác bi phẫn sắp phải chết này khiến cho hắn chảy nước mắt. Lần thứ hai, là mình khi điên cuồng ở Lôi Tiên giới, tự tay giết người mình yêu rồi tỉnh lại, hối hận rơi lệ! Trầm cài tóc màu tím này, làm cho Thanh Thủy nổi lên những suy tưởng vô tận. Hắn vẫn nhớ rõ, năm mình trở thành đệ tử của Bạch Phàm, hắn đã đưa chiếc trâm cài tóc này, cho nàng... Hắn vẫn không quên được, cảnh hạnh phúc trước kia. Trong lòng đau đớn, khóe mắt Thanh Thỉu chảy xuống vài giọt nước, nước mắt này, là lần thứ ba... -Hàm Yên... Trí nhớ giống như nước chảy trong lòng bàn tay, chậm rãi chảy xuống theo khe hở, cảm giác lạnh như băng khiến cho người ta không thể nào quên đi được... Trong lơ đãng, bi thương đã bao phủ toàn bộ con người hắn. Trước mắt Thanh Thủy, hiện ra cảnh cũ, ánh mắt thê tử ảm đạm vô thần khi chết đi, trong tay vẫn cầm lấy chiếc trâm cài tóc này. Mũi nhọn ở trầm cài tóc, đã cắm thật sâu trong lòng bàn tay nàng, máu tươi chảy xuống theo thân chiếc trầm cài, tích tích từng tiếng rơi xuống đất. "Thanh Thủy, thiếp không phải bị chàng giết, chính thiếp, thiếp tự giết mình... Chàng không cần phải khổ sở, không cần phải bi ai cả đời, chàng không làm thương tổn thiếp..." Vì không muốn để cho Thanh Thủy sau khi tỉnh lại bi phẫn cùng áy náy, nữ nhân này, trong nháy mắt khi Thanh Thủy điên cuồng, đã mỉm cười tự tuyệt. Ánh mắt nàng dịu dàng mang theo vẻ quyến luyến, lộ ra nồng đậm trên mặt. Mặt nàng mỉm cười, lại giống như một tiếng khóc không lời, hóa thành một loại lực lượng cho Thanh Thủy! Khi đó Thanh Thủy tỉnh lại. "Phu quân trong lòng ta, là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Hán không bởi vì nhất thời mà không có chí tiến thủ, lại càng không mờ mịt đần độn cả đời, mà là sẽ đem lực lượng hóa thành một niềm tin chấp nhất...Tìm ra hết thảy nguyên nhân!" Thanh Thủy trong mắt lộ ra bi ai, lẩm bẩm nói: "Hàm Yên, nàng yên tâm đi, ta sẽ tìm ra hết thảy nguyên nhân..."