Phong Tôn lớn lên ở nơi này, nơi này tên là Triệu Quốc, là thánh địa chân chính của Chu Tước Tinh. Lão già kia thanh âm phức tạp, chỉ về Triệu Quốc ở phía trước, chậm rãi nói với đệ tử ở bên cạnh.
Ở phía trước của bốn người, ở biên giới của Triệu Quốc có một dải hào quang bao quanh. Hào quang này tạo thành hình tròn tràn ngập khắp bốn phía của Triệu Quốc, trở thành một trận pháp.
Trận pháp này có tác dụng ngăn cản người ngoài đi vào.
Trên Chu Tước Tinh, kể cả chín đại tông môn chỉ cần đưa ra bái thiếp là có thể tuỳ ý tới thăm. Duy chỉ có nơi này là không cho tất cả tu sĩ bên ngoài tiến vào nửa bước. Đây là một yêu cầu kiên quyết do Chu Vũ Thái, người đứng đầu Chu Tước Tinh đưa ra khi cải tạo Chu Tước Tinh trong phạm vi lớn. Bất cứ nơi nào cũng có thể đi tới, nhưng duy chỉ có Triệu Quốc này là không cho phép động vào bất cứ một cây cỏ gì.
Lão già kia đứng ở bên ngoài đám hào quang, thanh âm bình tĩnh.
Ba đệ tử của hắn thần sắc cung kính, nhìn Triệu Quốc ở bên trong đám hào quang, nhìn ngọn núi lờ mờ ở đằng xa, yên lặng nhìn Tiệu Quốc ôm quyền vái một cái.
Nếu không tuân thủ quy định, những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào Triệu Quốc đều sẽ bị nghiêm trị!
Lão già kia trong lúc nói ánh mắt loé lên, quay đầu nhìn hai người bọn Vương Lâm từ trên trời hạ xuống cách đó mấy trăm trượng.
Ba đệ tử của hắn sửng sốt nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm cùng với người điên kia, lập tức phẫn nộ cười rộ lên.
Chu Tước Tinh này đúng là không lớn, đi đâu cũng bị người khác làm phiền.
Hai người này thực sự thô tục không chịu nổi, đúng là làm cho người ta khó chịu.
Người điên kia cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hưng phấn, rất vui vẻ hướng về phía bốn người kia gào to lên.
Tiểu nương tử các ngươi, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ha ha, xem ra các ngươi rất có duyên với bổn vương đấy. Đến đây đến đây, vì duyên phận của chúng ta, bổn vương sẽ có phần thưởng.
Vương Lâm dường như không nghe thấy tiếng gào thét của người điên kia, hắn yên lặng nhìn Triệu Quốc, trước mắt trở nên mơ hồ, trong lòng nổi lên từng cơn đau xót. Tâm tình không thể nói ra khiến cho hắn chậm rãi đi về phía trước, dần dần tới gần đám hào quang ở bên ngoài Triệu Quốc.
Đối với mấy thanh âm của người điên, ba đệ tử của lão già kia ánh mắt đều loé lên lửa giận. Nếu không phải là có sư tôn ở bên cạnh, thì bọn họ đã sớm dạy cho hắn một bài học rồi.
Lão già kia nhíu mày, đang muốn mở miệng thì đột nhiên thần sắc sững lại, quắc mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm. Hắn nhìn thấy Vương Lâm càng ngày càng tới gần trận pháp của Triệu Quốc, hình như đang muốn phá vỡ trận pháp này.
Sắc mặt trầm xuống, lão già này không để ý tới người điên kia nữa, mà tiến tới đi thẳng về phía Vương Lâm, trong miệng trầm giọng quát.
Vị đạo hữu này, đây thánh địa của Triệu Quốc, cố hương của Phong Tôn, không cho phép người ngoài bước vào, mong đạo hữu hãy tự trọng!
Lới nói của lão già này ầm ầm vang lên, chấn động bốn phía, khiến cho người điên kia càng hoảng sợ.
Người điên kia trừng mắt nhìn lão già này, lập tức gào to lên.
Con bà nó, ngươi hù doạ bổn vương, ngươi đón tiếp ta mà lại hù doạ ta hả.
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt hắn không hề có trận pháp hào quang này, chỉ có cảm giác quen thuộc mà Triệu Quốc mang lại cho hắn mà thôi. Cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, khiến cho hắn quên hết tất cả những ngươời bên cạnh.
Hắn bước tới một bước đã tới gần trận pháp hào quang kia, lập tức khiến cho trận pháp này nổi lên gợn sóng, hướng về bốn phía khuếch tán ra, như thể trên hào quang phía trước Vương Lâm xuất hiện một vòng xoáy rất lớn. Vòng xoáy này nhanh chóng xoay tròn, khiến cho gợn sóng kia càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng bất ngờ cuốn theo cả trận pháp của Triệu Quốc này.
Đạo hữu dừng tay!!
Lão già kia sắc mặt đại biến, không nghĩ ngợi thân thế như một tia chớp lao thẳng tới Vương Lâm, muốn ngăn cản hành động của hắn. Trong mắt hắn, hành động này của Vương Lâm đã mạo phạm tới cố hương của Phong Tôn, phải bị trừng trị thích đáng!
Hắn đã nhìn thấy thì nhất định phải ngăn cản!
Nhưng tốc độ của hắn vẫn quá chậm, ngay khi tiến lại gần, trên trận pháp ở trước Vương Lâm , vòng xoáy kia đã thành hình, trong lúc xoay tròn dường như có hai bàn tay vô hình xâm nhập vào trong trận pháo, nhẹ nhàng tách ra, để lộ ra một lỗ hổng rất lớn.
Thân thể Vương Lâm thuỷ chung không dừng lại chút nào, mang theo nỗi nhớ cố hương, mang theo những suy nghĩ phức tạp sau khi nhìn thấy những thứ quen thuộc, bước qua lỗ hổng tiến vào Triệu Quốc, giẫm lên mảnh đất mà hắn đã vô cùng quen thuộc!
Lão già trong mắt loé lên hàn quang, hơi do dự một chút, trong tiếng hừ lạnh cũng đi qua lỗ hổng đuổi theo.
Thật to gan, dám phá vỡ trận pháp của Triệu Quốc, một mình tiến vào Triệu Quốc. Ngươi gặp phải đại hoạ rồi, không bao lâu nữa sẽ có người đến trừng phạt ngươi, một khi lão phi đã nhìn thấy, thì quyết sẽ không để cho ngươi mạo phạm Phong Tôn như vậy.
Thân thể lão già nhoáng lên một cái, sau khi bước vào trong lỗ hổng liền đuổi theo Vương Lâm ở phía trước.
Ngay khi trận pháp này bị Vương Lâm tách ra, gần như tất cả những tu sĩ đại thần thông trên Chu Tước Tinh đều phát hiện ra. Bọn họ thần sắc biến đổi, lập tức nổi lên vẻ âm trầm và phẫn nộ.
Dám xông vào cố hương của Phong Tôn, muốn chết sao!
Lão phu muốn xem người này to gan như thế nào, dám phá trận pháp của Triệu Quốc.
Từng đạo cầu vồng từ khắp nới trên Chu Tước Tinh gào thét bay lên, lao thẳng tới Triệu Quốc! Cùng lúc đó, trong chín đại tông môn của Triệu Quốc, chín đạo khí tức ầm ầm nổi lên ngợp trời, mang theo âm trầm, hướng thẳng tới Triệu Quốc.
Phá vỡ trận pháp tiến vào Triệu Quốc, chuyện này đối với Chu Tước Tinh mà nói là một đại sự tối quan trọng, là việc làm mạo phạm tới Phong Tôn, là một việc làm không thể tha thứ, cần phải trừng phạt thích đáng!
Ở bên ngoài trận pháp, ba đệ tử của lão già kia đứng thừ người ra. Bọn họ nhìn lỗ hổng trên trận pháp, sau khi nhìn thấy Vương Lâm tiến vào, sư tôn đuổi theo, trong thời gian ngắn nhất thời không biết phải làm sao.
Ngược lại người điên kia vỗ tay, hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, vừa gào lớn lên, vừa đi về phía lỗ hổng.
Ha ha, vui quá vui quá...
Thân thể người điên này loé lên, hoà thành một đám kinh quang tiến vào bên trong lỗ hổng. Ba để tử của lão già kia do dự một chút, rồi nhìn nhau, cắn răng cùng bước theo vào.
Vương Lâm nhìn núi sông rất thân thuộc ở bên dưới, nhìn đỉnh Hằng Nhạc Sơn ở đằng xa, nhìn những ngôi nhà cỏ từ hơn hai ngàn năm trước trên đỉnh núi, cảm giác thân thuộc kia càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Hằng Nhạc Phái...
Trên mặt Vương Lâm hiện lên một vẻ đau khổ, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Dưới bước chân của hắn có gợn sóng nổi lên, thân thể chợt biến mất.
Ngay khi hắn biến mất, lão già đang đuổi theo thần sắc âm trầm, đồng tử trong hai mắt co rút lại.
Sóc Địa Thành Thốn!! Tu vi của người này ta nhìn không thấu, không ngờ lại biết thuật Súc Địa Thành Tốn! Nhưng nơi này là cố hương của Phong Tôn, có rất nhiều tu sĩ đại thần thông đang ở đây, người này tu vi có cao tới đâu thì cũng khó có thể tránh khỏi sự trừng phạt!
Lão già ảnh mắt loé lên, tản thần thức ra, thân thể nhoáng về phía trước, dưới chân cũng có gợn sóng nổi lên, không ngờ cũng thi triển thuật Súc Địa Thành Thốn.
Dưới Hằng Nhạc Sơn, ở bên ngoài một khu rừng, đã trở thành một thành trì, thành trì này được gọi là Hoàng Tổ Hảo... Điều này trước khi Vương Lâm trở về cũng đã biết, nhưng ở bên trong thành trì này có một ngôi nhà dường như tồn tại vĩnh cửu, không hề thay đổi.
Căn nhà này chính là nhà của hắn năm đó...
Ở xung quanh căn nhà này có một cái sân lớn, ở phía đông của cái sân này có một ngôi mộ đã được hậu nhân đời đời tu bổ, yên lặng nằm ở đó, như đang đợi đứa con đi xa trở về.
Ở bên trong căn nhà này không có người nào, bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Trong sự yên tĩnh này, thân ảnh Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong sân, xuất hiện ở trước ngôi mộ kia. Hắn nhìn tấm bia trên mộ, trong mắt mơ hồ chảy xuống hai hàng nước mắt.
Vương Lâm khóc, quỳ xuống trước mộ.
Ký ức thời thơ ấu hiện giờ không còn hiện lên trong đầu Vương Lâm như năm đó, lúc này hắn kiệt sức gục xuống ở trước mộ của cha mẹ, nước mắt không ngường chảy xuống. Hắn kinh ngạc nhìn tấm bia kia, tâm thần trong lúc bi ai những vẫn rất bình tĩnh.
Dường nhu ở nơi này, trái tim hắn mới thật sự thuộc về chính mình, mới thật sự được dừng lại nghỉ ngơi.
Toàn bộ nơi này đều không hề thay đổi, tất cả mọi thư đều giống như năm đó. Nơi này chính là nhà của hắn, thật sự là nhà của hắn...
Giơ tay phải lên run rẩy vuốt ve tấm bia trên mộ cha mẹ, vuốt những nét khắc lõm trên đó, nước mắt của Vương Lâm càng ngày càng nhiều.
Hắn trẻ lại Chu Tước Tinh không chỉ là để bái tế mộ cha mẹ, hắn trở lại Chu Tước Tinh không phải chỉ để thực hiện sự hiếu thảo ở trước mộ cha mẹ...
Chu Tước Tinh mang theo ký ức nửa đời của Vương Lâm, mang theo nỗi nhớ cha mẹ, mang theo tất cả mọi thứ của hắn, khiến cho hắn mỗi lần mệt mỏi, mỗi lần nhìn lên bầu trời đầu lạc vào trong mộng tưởng.
Cây có gốc rễ, lá rụng về cội. Người có hồn, hồn phải thương nhớ người thân.
Con không cần gì cả...Chỉ cần cha mẹ còn sống... để cho con và Uyển Nhi còn có Bình Nhi... chúng ta cả nhà đoàn tụ... ta không cần gì khác cả...
Đã rất lâu Vương Lâm không khóc giống như lúc này.
Hắn thật sự rất thương nhớ cha mẹ.
Tiếng khóc thống khổ này vang lên giữa thiên địa yên tĩnh rất lâu không tiêu tan, vang vọng khắp nơi.
Đã là người thì ai cũng có cha mẹ, cái cảm giác đau khổ khi cha mẹ qua đời, theo năm tháng trôi qua có vẻ như chậm rãi tiêu tan, có vẻ như dần dần phai nhạt, nhưng trên thực tế chính là bị chôn giấu ở trong lòng, chôn giấu ở trong linh hồn mà không ai hay...
Càng về sau này, cái cảm giác đau khổ kia cũng sẽ càng ngày càng được chôn sâu, nhưng một khi trào ra, thì sẽ thảm thiết đến kinh ngạc, khiến cho trời đất cũng phải động lòng!
Người có tình cảm, cho nên mới được gọi là người!
Ngươi dám xông vào cố hương của Phong Tôn...
Đúng lúc này, ở trên không trung của căn nhà hiện lên gợn sóng, lão già kia bước ra. Thần sắc hắn âm trầm, hai mắt mang theo một vẻ tức giận. Hắn rất tôn trọng Phong Tôn, cố hương của Phong Tôn hắn quyết không cho ai xâm phạm.
Lúc nãy đuổi theo, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm đang quỳ ở trước mộ, nhìn thấy những giọt nước mắt của Vương Lâm, nghe tiếng khóc từ trong tim của hắn, lập tức liền dừng lời nói lại.
Thân thể hắn run lên, ngây ra ở đó, trong đầu chấn động. Hắn biết đây là đâu, hắn biết trong mộ chôn những người nào, hắn biết trong thiên địa này chỉ có một người mới có tư cách quỳ ở chỗ đó, mới có tư cách ở trước ngôi mộ đó mà khóc rống lên như vậy!
Cha, mẹ...Thiết Trụ quay về thăm cha mẹ đây...
Vương Lâm vuốt ve tấm bia mộ, giống như là nhìn thấy cha mẹ, như thể bọn họ đang đứng trước mặt mình, đang nhìn hắn, khiến cho ánh mắt ấm áp của hắn dường như suốt hai ngàn năm chưa hề tiêu tan.