Chương 398: Lão Tổ Xuất Hiện

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:18

Thanh âm của Vương Lâm vang vọng trên bầu trời của tộc Cự Ma. Vào lúc này, nơi một mảnh bình nguyên trong tộc, ở độ sâu dưới một ngàn trượng có một tòa động phủ trong suốt, bên trong có một người đang ngồi. Người này khoanh chân ngồi đó thổ nạp. Thoáng nhìn tướng mạo người đó cũng có đường nét rất dễ nhìn. Lúc này, hắn chợt mở hai mắt, ánh mắt như có thể xuyên thấu động phủ nhìn trực tiếp về phương xa. Trong khoảng khắc, ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, lẩm bẩm: - Vương Lâm tiểu bối! Cứ để cho ngươi kiêu ngạo một lúc. Đợi sau khi lão phu hoàn toàn dung hợp sẽ đi giết ngươi cũng không muộn. Hừ! Tuy ngươi phong ấn tộc Cự Ma của ta, nhưng chỉ cần lão phu đoạt xá thành công sẽ lại giải khai. - Nói xong, hắn lại tiếp tục nhắm mắt, chìm vào thổ nạp. Đúng lúc này, đột nhiên từ trong túi trữ vật của lão xuất hiện một làn khói đen. Lão già nhướng mày, mở mắt rồi vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, thanh kiếm tiên năm đó lão đoạt được của Vương Lâm lập tức bay ra. Từ trên kiếm tiên tỏa ra một làn khói đen rồi hóa thành hình dạng của Hứa Lập Quốc. Nhưng lúc này, hai mắt Hứa Lập Quốc đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía xa, lớn tiếng nói: - Chủ nhân! Ta có thể cảm nhận được tên gia hỏa đó. Chủ nhân! Ta và người này có mối thù không đội trời chung. Chủ nhân! Người thả ta ra ngoài, ta sẽ đi liều mạng với hắn. Lão tổ của tộc Cự Ma liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái. Trong hai năm qua, hắn tiếp xúc với Hứa Lập Quốc tương đối nhiều vì vậy mà đối với sự huyền diệu của kiếm hồn cũng có cảm giác yêu thích. - Ngươi muốn giết hắn, chờ lão phu đoạt xá xong cũng không muộn. - Hứa Lập Quốc vội vàng gật đầu, nét mặt tỏ vẻ lấy lòng, cúi người nhìn Cự Ma lão tổ, cảm kích nói: - Cám ơn chủ nhân đã quan tâm tới ta. So với Sát Thiên đao Vương Lâm thì tốt hơn nhiều. Ta nhất định trung thành với chủ nhân. Nhưng chủ nhân... Chờ đến khoảng khắc cuối cùng của Vương Lâm có thể cho tiểu nhân đâm hắn một đao cuối cùng hay không? Lão tổ của tộc Cự Ma cười ha hả, nói: - Cuối cùng thì năm đó tên Vương Lâm làm gì mà khiến ngươi oán hận hắn như vậy? Hứa Lập Quốc nghiên răng nghiến lợi, nói: - Chủ nhân không biết. Ta vốn hận Vương Lâm thấu xương. Bà mẹ nó! Hắn bắt ta làm tất cả mọi việc. Có khi lại gọi ta ra đánh chửi một trận. Mà điểm này cũng chẳng đáng là gì. Quan trọng là hắn không hề cho ta một chút lợi lộc, không giống như chủ nhân thường xuyên cho ta một chút linh thạch để hấp thu. Chủ nhân! Chờ sau khi chúng ta giết chết Vương Lâm, người thưởng cho tiểu nhân một ít nữ tu nhé. Nếu không...nếu không chủ nhân gọi tiểu muội muội tiên tử đó ra đi. Mấy tháng nay không gặp nàng, ta thấy nhớ. Cự Ma lão tổ mỉm cười, nói: - Việc này chẳng có gì. Bây giờ không vội. Chờ sau khi giết chết Vương Lâm ta sẽ xuất Phượng Loan chi hồn cho ngươi và nàng gặp nhau. Bây giờ, lão phu phải bế quan tu luyện. Ngươi trở về đi. - Vừa nói, hắn vừa giơ tay chộp một cái. Nét mặt Hứa Lập Quốc tuy lấy lòng, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng. Hắn chui vào trong kiếm tiên rồi đển cho lão tổ Cự Ma tộc nhét vào trong túi trữ vật. - Kiếm hồn có đầy đủ tham niệm của con người như thế này, thật dễ không chế. Linh thạch, nữ tu, lão phu đều cho hết. Ta không tin nó có thể phản lại lão phu. Hơn nữa, còn có cả Phượng Loan chi hồn. Kiếm hồn vô cùng mê mẩn đối với nàng thì làm sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay của ta? - Cự Ma lão tổ cười lạnh, rồi nhắm hai mắt lại bắt đầu tu luyện. Phượng Loan chi hồn chính là do một lần vô ý hắn tìm được pháp hồn bên trong một pháp bảo. Pháp hồn đó có một vẻ đẹp thiên kiều bá mị, toàn thân toát ra một sự dâm dục. Năm đó với định lực của lão mà còn suýt chút nữa bị mê mẩn. Cũng may pháp hồn có điểm bị vỡ nát nên lão mới tránh được một kiếp. Vì vậy mà lão vô cùng e ngại cái loại pháp hồn này. Từ sau khi có được Kiếm tiên, lão thấy Hứa Lập Quốc có điểm quái dị. Nên để khống chế kiếm hồn, lão liền xuất ra pháp hồn. Quả nhiên đúng như dự đoán của bản thân, Hứa Lập Quốc vừa nhìn thấy pháp hồn liền giống như một con sói đói, thần hồn điên đảo. Vương Lâm đứng trên bầu trời Cự Ma tộc chờ đợi một chút vẫn không thấy Cự Ma lão tổ xuất hiện, sắc mặt liền trở nên âm trầm. Phạm vi của tộc Cự Ma quá lớn, có vô số ngọn núi. Nếu đối phương thực sự muốn tránh thì tìm kiếm có điểm phiền toái. Thần thức của hắn tản ra, ánh mắt bất chợt nhìn về phía một ngọn núi. Đây là ngọn núi cao nhất ở tộc Cự Ma. Không biết vì sao mà khi Vương Lâm nhìn về phía ngọn núi, trong lòng hắn chợt xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Đang định đi xem xét một phen thì đột nhiên hắn sững người nhìn về phương Bắc, khóe miệng mỉm cười. - Hứa Lập Quốc... Thân hình Vương Lâm thoáng động rồi biến mất. Hắn nhanh chóng lao về phía Bắc. Vào lúc này, hắn sử dung thân thể tam tinh Cô Thần mà phi hành với một tốc độ nhanh như sét đánh. Sau mấy lượt thuấn di liền xuất hiện ở mặt Bắc của tộc Cự Ma. Khi tới đây, hắn có thể thấy nơi đây là một mảnh bình nguyên. Ánh mắt Vương Lâm sáng như sao, thần thức đảo qua liền phát hiện ở đây có một chút quái dị. Sâu dưới đất ngàn trượng có một tầng trở ngại. Mỗi khi thần thức đảo qua liền bị đẩy trượt sang một bên. Nếu không có thần thức quét qua cự ly gần rất khó phát hiện ra điều đó. Khóe miệng điểm một nụ cười lạnh, tay phải Vương Lâm nắm thành quyền, quát khẽ một tiếng rồi đánh thẳng xuống mặt đất. "Ầm". Một tiếng nổ kinh thiên động địa lan ra xung quanh. Trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt. Những vết nứt lan rộng với một tốc độ nhanh chóng. Trong nháy mắt nó liền tản ra trong chu vi trăm trượng, đồng thời không ngừng tách sâu xuống bên dưới. Những tiếng động trong nền đất vọng lên một lúc lâu sau mới chầm chậm biến mất. Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hắn quát khẽ một tiếng, hữu quyền lại đánh ra một lần nữa lên mặt đất. Những chấn động lại tiếp tục lan ra. Vào lúc này, mặt đất giống như một con rồng đang uốn lượn, phát ra những âm thanh ầm ầm. - Cự Ma lão tổ, lăn ra đây! - Vương Lâm hét lớn một tiếng, lại tiếp tục đấm xuống một quyền. "Bịch" Dưới một quyền đó, bình nguyên của tộc Cự Ma lập tức sụt xuống biến thành một cái hố to. Một cái bóng màu xanh từ bên trong chợt lóe lên rồi xuất hiện giữa không trung. - Tằng Ngưu! - Người đó độ tuổi trung niên, nhưng ánh mắt thì lại không phù hợp với độ tuổi. Vào lúc này, hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, quát: - Không nghĩ là phải chấm dứt đối với ngươi nhanh như vậy. Nhưng nếu ngươi đã tìm đến ta thì đúng là muốn chết. - Vừa nói, thân hình hắn giống như một tia chớp vọt tới gần Vương Lâm, tay phải vung lên. Vương Lâm cười ha hả, không lùi mà tiến. Tay phải cũng đánh ra, va chạm với Cự Ma lão tổ. "Uỳnh" Bão cát nổi lên bốn phía. Vô số đất đá dưới chân giống như bị một cơn lốc cuốn lên không trung. Cụ Ma lão tổ lùi lại phía sau mấy trượng. Khớp xương nơi nắm tay của lão xuất hiện mấy vết nứt, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Vương Lâm cũng lùi lại sau mấy bước. Nắm tay của hắn run lẩy bẩy. Hắn có thể cảm giác được một luồng lực khổng lồ chảy vào trong cơ thể, điên cuồng xé nát tất cả mọi thứ. Nhưng nó nhanh chóng bị Nguyên Thần áp chế, hóa giải. - Luyện Thể thuật của tộc Cự Ma quả nhiên là huyền diệu. - Ánh mắt Vương Lâm lóe lên quang mang kỳ dị rồi lại tiếp tục xông lên. Trong lòng Cự Ma lão tổ thầm kêu khổ. Thân thể lão vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, thực lực chỉ phát huy được tám phần. Nhưng cho dù là tám phần, mức độ mạnh mẽ của thân thể cũng vô cùng kinh khủng. Đây chính là thiên phú của tộc Cự Ma, thậm chí không hề e ngại một số loại pháp bảo. Nhưng vào lúc này, lão cùng với Vương Lâm đối quyền nhưng đầu khớp xương cứng rắn nhất trên thân thể lại xuất hiện rạn nứt. Kết quả như vậy làm sao mà lão không sợ hãi. - Ngươi tu luyện công pháp gì? - Cự Ma lão tổ lui lại phía sau. Sắc mặt âm trầm. Nhưng tốc độ của Vương Lâm quá nhanh, một quyền lao tới khiến cho bốn phía hình thành một luồng không khí bao bọc. Lại có vô số sợi tơ linh lực từ trong hư không xuất hiện, hướng về phía thân thể lão mà trói buộc. Một tia sáng trong mắt Cự Ma lão tổ lóe lên. Lão hét lớn một tiếng, thân thể thoáng động làm cho luồng khí và những sợ tơ biến mất. Đồng thời hắn nhảy lên, chân phải đá ngang về phía trước trúng nắm tay của Vương Lâm. Một tiếng nổ kinh thiên động địa, vọng khắp tộc Cự Ma. Sắc mặt của Cự Ma lão tổ ửng đỏ, nhanh chóng lui lại. Hữu quyền của Vương Lâm có cảm giác đau đớn. Sau khi lui lại mấy trượng, hắn mới có thể dừng lại. Lúc này, hắn nhìn chằm chằm Cự Ma lão tổ, mà hít một hơi thật sâu. Thân thể Cự Ma lão tổ còn chưa dung hợp đã có được uy lực kém tam tinh Cổ Thần một bậc. Nếu thân thể hắn dung hợp toàn bộ, chỉ sợ rằng so với thân thể của tam tinh Cổ Thân cũng chẳng hề kém là mấy. Sắc mặt Cự Ma lão tổ hết sức âm trầm. Trước đó, lão nhìn thấy Vương Lâm hủy diệt mười hai Cự Ma Thiên mới không muốn hiện thân. Vào lúc này, bị đối phương tìm ra chỗ bế quan mới đành phải nghênh chiến. Vương Lâm nhìn Cự Ma lão tổ chằm chằm, thân thể vừa động lại tiếp tục vọt tới. Cự Ma lão tổ gầm nhẹ một tiếng, thân hình đột nhiên trở nên to lớn, hóa thành một người khổng lồ cao mười trượng. Hắn không nói hai lời nhanh chóng sử dụng tiên lực trong cơ thể. Nhất thời từ trên thân thể hắn tỏa ra một vầng ánh sáng màu vàng. Mức độ ngưng tụ tiên lực của hắn hơn xa Lý Nguyên Phong. Dù sao thì Cự Ma lão tổ cũng tự bản thân mình từng bước tu luyện tới Anh Biên sơ kỳ. - Thân thể lão phu đang trong khoảng khắc dung hợp nên không muốn dụng tới tiên lực. Hôm nay, ngươi bức lão phu phải dùng tiên lực chính là tìm đường chết. - Cự Ma lão tổ hét lớn một tiếng, ánh sáng toàn thân trở nên rực rỡ giống như một mặt trời từ trên cao giáng xuống. Đồng thời, thân hình hắn thoáng động. Một cái động khẽ đã khiến cho bầu trời phát ra nhưng âm thanh chấn động. Không trung xung quanh người hắn lập tức xuất hiện vô số vết nứt không gian. Vô số những cơn gió Tịch Diêt từ bên trong thổi ra, quét xuống mặt đất. Một quyền đầm ra mang theo ánh sáng vàng rực rỡ. Bên trong ánh sáng vàng còn ẩn chứa tiên lực mạnh mẽ. Đây chính là một kích toàn lực của tu sĩ Anh Biến kỳ. Nếu là tu sĩ tầm thường sau khi có được tiên lực thường sử dụng pháp thuật thần thông để ra tay. Nhưng đối với tộc Cự Ma mà nói thì vũ khí tốt nhất của họ chính là thân thể. Vì vậy mà một quyền của hắn không chỉ có cả tiên lực mà mang theo cả lực bộc phát của thân thể. Uy lực của một quyền khiến cho bình nguyên phương Bắc của tộc Cự Ma ầm ầm sụt xuống. Vô số đất đá từ bên dưới bắn lên. - Vương Lâm! Nhận lấy cái chết. - Lão tổ của tộc Cự Ma cũng hoàn toàn bất đắc dĩ. Bây giờ, một khi sử dụng tiên lực, thân thể chưa dung hợp hoàn toàn có thể sẽ bị phá hủy mà phải đi tìm thân thể khác. Nếu không, thân thể này bị tiên lực công phá, trừ phi tu vi của hắn đạt tới Anh Biến trung kỳ nếu không sẽ không thể dung hợp được cái thân thể đó nữa. Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Vương Lâm. Một quyền của đối phương khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm. Đây là lần thứ hai sau khi bổn tôn và phân thân dung hợp có cảm giác nguy hiểm. Lần thứ nhất chính là khi đối mặt với sứ giả của Thiên Đạo luân hồi. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm lại không hề sợ hãi. Hắn gầm nhẹ một tiếng, từ mi tâm của hắn ba cái điểm sáng màu tím nhanh chóng. Lập tức, một làn khí màu tím bao phủ lấy thân thể của hắn. Đồng thời, phía sau hắn, hư ảnh Cổ Thần lại một lần nữa xuất hiện.