Chương 498: Tử Hệ Lão Lục

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:34

- Hoá Ma chỉ! Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, ngâm khẽ! Đốm lửa màu tím trên đầu ngón tay trỏ bỗng nhiên loé lên lao về phía trước, va chạm với Tử Ma thủ của Triệu Hân Mộng. Tử quang hoàn toàn dung nhập vào trong tinh điểm màu tím, dưới một tiếng ầm vang đã lập tức điên cuồng tràn ra. Một trận biến hoá kỳ dị không ngừng diễn ra bên trong. Biến hoá này diễn ra không đến mấy tức thời gian liền sụp đổ. Chỉ thấy một đạo quầng sáng màu tím từ bên trong phát ra, hoá thành một cỗ ma khí, ầm ầm tản ra xung quanh. Ma lực ẩn chứa bên trong quầng sáng phát ra so với ma lực bên trong Hoá Ma chỉ của Vương Lâm phải cao hơn mấy lần. Hiển nhiên sau khi trải qua biến hoá kỳ dị kia đã nghịch chuyển mà sản sinh ra. Thân mình Triệu Hân Mộng lập tức lui ra phía sau, tay phải vỗ lên túi trữ vật, trong tay nàng xuất hiện một hạt châu, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt, trong miệng thốt nhẹ: - Thu! Lời này vừa ra, ma lực đang khuếch tán ra bốn phía đột nhiên dừng lại, sau đó lấy tốc độ cực nhanh, điên cuồng hướng về hạt châu trong tay của Triệu Hân Mộng. Nháy mắt đã bị hạt châu hấp thu hoàn toàn. Hạt châu nguyên bản trắng tinh không chút bụi đã trở nên một màu tối đen, giống như ẩn chứa oan hồn bên trong, không ngừng tản mát ra từng trận âm hàn khí. - Lão Thất, sư tỷ không cùng ngươi tranh đoạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử nhưng ma lực sau khi dị hoá này cũng phải thuộc về ra! Triệu Hân Mộng cầm hạt châu, khẽ cười nói. Vương Lâm nhìn vào hạt châu kia, trầm giọng nói: - Ngươi bắt chước Tử Ma thủ chính là nhằm khiến ta sử dụng Hoá Ma chỉ, sau đó hấp thu ma lực bên trong phải không?! Sư tỷ, nếu ngươi trực tiếp nói ra thì sư đệ cũng không phản cảm. Nhưng đã thế này thì ngươi nếu muốn cũng không có khả năng đạt được ma lực kia. Nháy mắt khi Vương Lâm nói ra, ma khí đen đặc trong hạt châu trên tay Triệu Hân Mộng lập tức tiêu tan, như chưa từng bao giờ xuất hiện quá. Hạt châu đang tối đen nhanh chóng trở nên trắng bạch trở lại. Ma lực này cũng không phải chân chính là tu ma lực mà là một tia hư ảo do Vương Lâm lấy tiên lực chuyển hoá mà thành. Do đó hắn tuỳ tâm sở dục, tâm niệm khẽ động liền có thể khiến nó sụp đổ. Loại tiên lực nghịch hoá này không thể cho người khác. Nếu không dưới sự nghiên cứu của đối phương tự nhiên có thể tìm ra phương pháp chân chính tu luyện Hoá Ma chỉ. Vương Lâm từng đáp ứng Tư Đồ Nam, ba thức sát chiêu này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Sắc mặt của Triệu Hân Mộng trầm xống, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn hạt châu trong tay, hạt châu này lập tức vỡ vụn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm, hạ giọng nói: - Lão Thất, ta chỉ muốn một tia ma lực của ngươi, ngươi nếu cho ta thì ta sẽ lập tức bỏ cuộc rời đi. Nếu không... Vương Lâm nhìn Triệu Hân Mộng. Hắn và nàng cũng có chút liên quan nhưng tổng thể mà nói thì cũng không ai nợ nần gì ai cả. Lúc này đây nghe vậy, Vương Lâm bình thản nói: - Tứ sư tỷ, việc này tại hạ không giúp được! Triệu Hân Mộng nhìn về phía Vương Lâm, một lúc nay nâng tay phải lên, trong miệng thốt nhẹ: - Cửu chuyển luyện tiên quyết! Lời này vừa nói ra một cỗ kim quang mênh mông từ trong cơ thể của Triệu Hân Mộng điên cuồng lao ra. Cùng với đó sắc mặt của nàng cũng bị kim quang bao phủ, cảm giác đầy vẻ quỷ dị. Tay phải của nàng lúc này cũng giống như tạo thành từ kim chúc, phát ra từng trận kim mang. Một cỗ tiên lực có kim thuộc tính từ trong tay phải chậm rãi ngưng tụ, hình thành một đạo kim sắc lốc xoáy, chậm rãi chuyển động phía trên tay phải. Một vòng..hai vòng..ba vòng..bốn vòng..năm vòng ... Tổng cộng quay tròn năm vòng, kim sắc lốc xoáy mới dừng lại một chút, xoay tròn ngược hướng. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, hắn đưa tay trái lên, tam chuyển kim tiên lực bị giữ trong tay này đột nhiên phát ra ngưng tụ trong lòng bàn tay. Chỉ thấy một lốc xoáy dồng dạng, vô thanh vô tức xuất hiện ở trên tay trái Vương Lâm, chậm rãi xoay tròn. Một vòng, hai vòng, ba vòng! Trong mắt Triệu Hân Mộng hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng giao cho Vương Lâm Cửu chuyển luyện tiên quyết cũng chỉ có mấy ngày, nhưng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đối phương đã tuy luyện ra tam chuyển lực. Điểm này vượt quá khả năng tưởng tượng của nàng! - Lão Thất, tam chuyển lực đối với ta cũng vô dụng! Triệu Hân Mộng thu hồi vẻ kinh ngạc trong mắt, bình thản nói. Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường. Tiên lực trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, một đạo trong đó theo tay trái dung nhập vào tam chuyển kim tiên lực. Bỗng nhiên, tam chuyển lực lại chuyển động mạnh, không ngờ lại xoay tròn thêm một vòng. - Hiện tại là tứ chuyển! Vương Lâm nói xong, một đạo tiên lực trong cơ thể lại bay ra, tiến vào trong tay trái! Tứ chuyển kim tiên lực lại chuyển! - Hiện tại là ngũ chuyển! Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong cơ thể cũng phải chịu đau đớn cực lớn. Kim tiên lực trên tay trái có chút không thể khống chế được. Nhưng vẻ tiêu sái của Vương Lâm khiến Triệu Hân Mộng cũng không thể biết được. Dù sao hết thảy những việc đã trải qua ở Chu Tước Tinh, loại đệ tử danh môn chính phái như Triệu Hân Mộng từ trước tới nay không có khả năng nếm trải. Lúc này đây, dưới con mắt của Triệu Hân Mộng, thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, sắc mặt thong dong, căn bản nhìn không ra chút manh mối nào. Vương Lâm khẽ mỉm cười, nhìn về phía Triệu Hân Mộng, nói: - Ngươi có muốn nhìn một chút lục chuyển kim tiên lực của ta không? Sắc mặt của Triệu Hân Mộng trầm xuống, nhìn Vương Lâm chậm rãi nói: - Mặc dù ngươi thực sự có lục chuyển lực cũng không phải là đối thủ của ta! Vương Lâm cười lớn, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức chiến phủ của Cự Ma Tộc hoá thành một đạo hắc mang lao ra, trực tiếp phiêu phù giữa hư không. Cùng lúc đó, Khu Thú quyển nơi cổ tay Vương Lâm bay ra, phịch một tiếng hoá thành Xạ Thần xa. - Có thêm hai thứ này nữa, đánh với ngươi thì như thế nào?! Triệu Hân Mộng nhìn Vương Lâm, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói: - Ta đã xem thường ngươi. Lão Thất, sư tỷ bỏ cuộc! Nói xong, thân mình Triệu Hân Mộng lui lại, phiêu phù phía trước chỗ Tử hệ. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía chân trời một đạo vòng cung màu tím điên cuồng gào rít xông tới. Những đệ tử của sáu hệ kia đều đưa mắt nhìn về chỗ tử khí bay đến. Trong đó không ít người liếc mắt một cái, biểu tình liền trở nên cổ quái. Thần thái của Thiên Vận Tử vẫn như thường, không thèm liếc nhìn tử khí này một cái, chắp tay sau đít, sắc mặt rất bình thản. Tử khí gào rít xông tới, bỗng nhiên dừng lại ở trăm trượng bên ngoài. Tử khí tán ra, thân mình một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người này thái dương trắng bệch, khuôn mặt gầy yếu. Cả người thoạt nhìn như một thanh lợi kiếm, tản mát ra từng trận hàn mang. Loại khí tức này thật ra có chút tương tự như những đệ tử của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu. Hắn mặc tử y, quần áo giống như đúc với của đám người Vương Lâm và Bạch Vi. Hắn đứng đó, hướng về Thiên Vận Tử ôm quyền trầm giọng nói: - Đệ tử Trần Đào bái kiến Sư phụ! - Là hắn! Bạch Vi ánh mắt ngưng trọng. Tứ sư tỷ Triệu Hân Mộng cũng chăm chú nhìn về phía người này, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia phức tạp. - Tử hệ Lão Lục! - Người đạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử trước thời Tôn Vân! - Nghe nói người này đi theo Sư phụ đã rất lâu. Năm đó, sau khi thua Tôn Vân cùng của Tử hệ thì rời khỏi Thiên Vận Tông, ra tinh ngoại rèn luyện! Từng trận nghị luận nho nhỏ từ trong hàng đệ tử của Lục hệ truyền đến. Ánh mắt Thiên Vận Tử nhìn lại trên người Trần Đào, trong mắt hiện lên một vẻ tán thưởng, nói: - Ngươi có thể sớm trở về là tốt rồi! Vẻ mặt Trần Hào đầy phong trần nói: - Nguyên bản đệ tử sẽ không về trễ nhưng khi đi ngang qua Hắc Mặc Tinh thì nơi đó xuất hiện một loại bảo vật. Đệ tử rất vui mừng, muốn tới tay để dâng lên cho Sư phụ nên mới có chút trì hoãn! Thiên Vận Tử cười lớn nói: - Bảo vật như thế nào mà có thể hợp ý ngươi? Thần sắc của Trần Đào như thường, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một thứ. Đó chính là một đoá hoa có sáu cánh. Nhan sắc của đoá hoa này là màu trắng nhưng sáu cánh hoa cũng có sáu màu đỏ, da cam, hồng, lục, xanh lam, tím. Dưới sự phụ trợ của sáu màu nay, đoá hoa màu trắng không những không có cảm giác lộn xộn, ngược lại có một cỗ xuất trần, như thăng hoa từ sáu màu ánh sáng vậy, rất xinh đẹp. - Chính là đoá kỳ hoa này. Kiến thức của đệ tử hạn hẹp, không biết loài hoa này rốt cuộc là gì nhưng tại Hắc Mặc Tinh, nó bị ba con thượng phẩm hoang thú chém giết tranh đoạt với nhau. Đệ tử cũng phải hao phí một phen tâm tư mới có thể cướp đoạt được nó! Trần Đào đưa đoá hoa về phía trước, cung kính nói. Đoá hoa này từ từ bay về phía Thiên Vận Tử, dừng lại trước người lão. Thiên Vận Tử nhìn đoá hoa này, trầm ngâm một chút rồi nói: - Đoá hoa này chính là Thất thải lưu ly quang. Mười năm mọc rễ, trăm năm ra lá, ngàn năm khởi quang, vạn năm nở hoa một lần! Mỗi lần nở hoa chỉ có một loại nhan sắc, liên tục nở hoa đến sáu lần, lần thứ bảy mới có thể tản mát ra ánh sáng bảy màu. - Vật này chính là thứ mà yêu thú cực kỳ yêu thích. Nếu là nuốt vào bảy màu này, đối với yêu thú cực kỳ có lợi. Nó được coi là một trong thiên địa kỳ bảo. Trong Tu Chân Liên Minh, nó được xếp thứ chín mươi ba trong số các thiên tài địa bảo. Lão phu nói có đúng không, Tôn Trưởng lão? Thiên Vận Tử nói xong, nhìn về phía Tôn Trưởng lão. Tôn Trưởng lão khẽ mỉm cười gật đầu, nói: - Đúng vậy! Đây chính là Thất thải lưu ly quang. Chỉ có điều hoả hậu hơi kém một chút, chưa xuất ra cánh hoa thứ bảy. Tuy nhiên với thần thông của Thiên Vận đạo hữu, thì không mất quá nhiều thời gian, có thể khiến bảy cánh hoa cũng xoè ra. Thiên Vận Tử nâng tay lên, nắm lấy đoá hoa trước người, cười nói: - Được, vật này vi sư sẽ nhận lấy! Ánh mắt Trần Đào chợt loé lên, nhìn về phía ba người Vương Lâm của Tử hệ, bình thản nói: - Người của Tử hệ ta quả là ngày càng ít. Bạch Vi, Triệu Hân Mộng, đã lâu không gặp! Sắc mặt của Bạch Vi có chút không quá tự nhiên, không nói gì cả. Còn về phía Triệu Hân Mộng, đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhẹ giọng nói: - Ta biết là đại thọ vạn năm tuổi của Sư phụ ngươi nhất định sẽ trở về! Trần Đào nhìn Triệu Hân Mộng một lúc, dời ánh mắt sang Vương Lâm. Chẳng qua chỉ dừng lại trên người Vương Lâm một cái liền không chú ý thêm nữa. - Tôn Vân đâu? Triệu Hân Mộng than thầm, nhẹ giọng truyền âm mấy câu. Trần Đào biến sắc, quay ngoắt về phía Triệu Hân Mộng, sau đó đảo qua nhìn về phía Vương Lâm, chậm rãi nói: - Ngươi chính là lão Thất sao? Hãy xưng tên đi! - Vương Lâm! Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lại người này. Tu vi của Trần Đào cũng không chút che dấu. Từ khi ngươi này tiến đến, Vương Lâm có thể nhìn ra tu vi của hắn tuyệt đối đã vượt qua Anh Biến kỳ, hẳn là đã đạt tới Vấn Đỉnh. Còn là cảnh giới nào của Vấn Đỉnh thì Vương Lâm nhìn không thấu. - Ngươi không xứng là Thất sư đệ của ta! Thất sư đệ của ta chỉ có Tôn Vân! Ánh mắt Trần Đào bình tĩnh, rời mắt khỏi Vương Lâm. Thuỷ chung Thiên Vận Tử vẫn quan sát đệ tử của mình, mỉm cười không nói. - Sư phụ, lần này đệ tử trở về là muốn một lần nữa đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Mong sư phụ đáp ứng! Trần Đào nhìn về phía Thiên Vận Tử, cung kính nhưng cũng rất kiên quyết nói. Thiên Vận Tử khẽ mỉm cười nói: - Thiên Vận Thất tử, trong Tử hệ, trước mắt chỉ còn lại ngươi và Thất sư đệ của ngươi là có tư cách. Nhưng chỉ một người đạt được mà thôi! Khoé miệng Trần Đào lộ ra một tia hàn ý, gật đầu. Không chút do dự, thân mình hắn tiến về phía trước một bước, liền tới trước người Vương Lâm. Tay phải hắn so với tia chớp còn nhanh hơn mấy lần, nhoáng cái đã đánh ra một đạo ấn quyết, với khí thế như sét đánh, bỗng nhiên rơi vào trước người Vương Lâm một trượng. Chỉ nghe một trận tiếng nổ ầm ầm vang lên. Thân mình Vương Lâm lập tức bạo lui, Chiến phủ của Cự Ma Tộc xuất hiện trước người ngăn trở lực công kích của ấn quyết. Cùng lúc đó, kim tiên lực trên tay phải của Vương Lâm hơi phóng ra phía trước mới có thể khiến cho thân mình Vương Lâm chỉ thối lui hơn mười trượng phía sau. Khi thân mình dừng lại, sắc mặt của Vương Lâm trở nên âm trầm, chăm chú nhìn về phía Trần Đào. Hắn vừa rồi hết sức chăm chú. Một cái ấn quyết của đối phương cũng không phải công kích vào người hắn mà chỉ có tác dụng chấn nhiếp. Dù nó chỉ dừng lại ở giữa hư không nhưng uy lực của dư ba vẫn khiến cho thân mình Vương Lâm bị đẩy lui. Loại lực lượng này hiển nhiên Vương Lâm không thể địch lại. Vương Lâm cũng không biết lúc này đây đáy lòng Trần Đào cũng hết sức kinh ngạc. Một thức thần thông vừa rồi của hắn uy lực rất lớn, tuy nói chỉ rơi xuống hư không nhưng uy lực của dư ba ít nhất có thể khiến tiểu tử Anh Biến trung kỳ này bị đẩy lui hơn trăm trượng bên ngoài. Do đó có tác dụng chấn nhiếp, không cần động thủ cũng trực tiếp đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Nhưng hiện tại lại chỉ có thể khiến đối phương lùi ra hơn mười trượng mà thôi. Khoảng cách này tất nhiên không có tác dụng đe doạ như trước mà ngược lại, chính mình đẩy hắn ra dường như làm hắn muốn đánh một trận với mình vậy. - Ngươi, bỏ cuộc đi! Trần Đào nhướn mày, lãnh đạm nhìn về phía Vương Lâm, với một giọng điệu hết sức chắc chắn, chậm rãi nói. Vương Lâm nhìn Trần Đào, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo. Sự hống hách của người này là cực kỳ rõ ràng. Hắn không thốt ra lời nào, ngũ chuyển kim tiên lực trên tay trái bỗng nhiên nâng lên, tống về phía trước. Ngũ chuyển kim tiên lực lập tức xoay ngược lại, mang theo một tiếng động kỳ dị, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Trần Đào. Trần Đào liếc mắt nhìn con lốc ngũ chuyển kim tiên lực, hạ giọng nói: - Pháp thuật này không phải dùng như thế! Nói xong, tay phải hắn đẩy về phía trước một cái, con lốc kim tiên lực gào rít mà đến bỗng nhiên dừng hẳn lại trước ngón trỏ tay phải của Trần Đào, truyền ra từng trận vù vù. Ngón trỏ tay phải của Trần Đào bắn về phía cơn lốc này. Con lốc kim tiên lực này không ngờ dừng một chút rồi nó lại chậm rãi tăng thêm một vòng, uy lực của nó đã lớn hơn nữa. Lúc này đây, nó đã đạt đến sáu vòng. Ngón tay của Trần Đào vẫn chưa dừng lại, liên tiếp bắn ra ba lần. Bỗng nhiên, một cỗ khí tức như có thể huỷ thiên diệt địa từ con lốc này điên cuồng truyền ra. Lúc này đây, con lốc này đã đạt tới chín vòng! Trần Đào ngẩng đầu nhìn Vương Lâm với ánh mắt khinh miệt. Tay phải hắn ấn về phía trước một cái, cơn lốc cửu chuyển kim tiên bỗng nhiên thay đổi phương hướng, gào rít lao đến Vương Lâm. Sắc mặt của Vương Lâm rất âm trầm, thân mình lập tức lui về sau, tay phải hư không bắt lấy chiến phủ, thân mình nhảy lên bổ xuống một cái. Chỉ nghe thấy một trận ầm ầm vang lên, bên trên chiến phủ có một đạo phủ mang dài chừng mười trượng, điên cuồng gào rít xông ra, trực tiếp bổ xuống cơn lốc cửu chuyển đang gào rít lao tới. Phủ mang loé lên xông qua, nhưng cơn lốc cửu chuyển cũng chỉ nhoáng lên một cái, hơi dừng một chút, rồi lại cực nhanh xông đến thẳng chỗ Vương Lâm. Vương Lâm lâm nguy bất loạn, tay phải đưa ra vẽ lên giữa không trung. Lập tức một đạo ngân mang bọc lấy phía trên cơn lốc cửu chuyển đang lao đến kia. Cùng lúc đó, Vương Lâm thi triển thuấn di. Chẳng qua mục tiêu thi triển không phải là bản thân hắn mà là ngân mang đang bao bọc lấy cơn lốc cửu chuyển kia. Từng đạo Thuấn di thuật bị hai tay Vương Lâm huy vũ cực nhanh. Gần như chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành tất cả, trong miệng hắn thốt nhẹ: - Đại Na Di! - Lời này vừa ra, cơn lốc cửu chuyển bị ngân mang bao bọc lấy kia đã tới trước người, cách Vương Lâm ba trượng. Từng trận khí tức huỷ diệt điên cuồng ập tới người Vương Lâm, nhưng thần sắc của hắn vẫn không có nửa điểm hoảng hốt. Cơn lốc cửu chuyển điên cuồng mà đến nhưng ngay lúc chỉ còn cách một trượng là đánh tới Vương Lâm thì bỗng nhiên ngân mang bao bọc bên ngoài nó loé lên kịch liệt, cuối cùng không ngờ ở trước mặt Vương Lâm biến mất sạch sẽ, như chưa từng xuất hiện vậy! Cảnh tượng này khiến cho những tu sĩ xung quanh nhìn thấy lập tức hai mắt ngưng trọng. Trong mắt Thiên Vận Tử hiện lên một tia tán thưởng, hơi gật đầu. Ánh mắt của Trần Đào chợt loé, đối với Vương Lâm đáy lòng đã không còn khinh thường như trước nữa. Hết thảy những điều này đều phát sinh cực nhanh. Gần như nháy mắt khi cơn lốc cửu chuyển biến mất, chiến phủ trong tay Vương Lâm thu lại, kết ấn quyết, điểm một cái về phía Xạ Thần xa cách đó không xa, trong miệng hét lên: - Hồn thú, hiện! Xạ Thần xa kia, Trần Đào chỉ có hơi liếc mắt nhìn, cũng không quá mức chú ý, lúc này mới quay ngoắt người lại nhìn về phía chiếc xe này. Chỉ thấy một cỗ ý niệm bất khuất bỗng nhiên phóng lên cao. Cùng lúc đó một Hồn thú khổng lồ điên cuồng ngưng hình lao ra, phát ra tiếng gầm rít dữ dội. Thanh âm này xuyên thấu thiên địa, những đệ tử của sáu hệ còn lại lập tức đều lâm vào khiếp sợ, bọn họ chưa bao giờ gặp qua con Hồn thú nào như thế. Sau khi nghe được tiếng gầm rít bất khuất của nó, trong lòng đệ tử của sáu hệ khác, thực lực của Vương Lâm lập tức được đẩy lên cao. Cho dù ánh mắt của những tu sĩ từ khắp nơi đến mừng thọ cũng đều lộ ra quang mang kỳ dị. Nhất là vài vị lão quái có tu vi cao thâm lại nhìn chằm chằm Hồn thú này, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Ngay cả Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu sau khi nhìn thấy Hồn thú này trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Vương Lâm đang ở giữa không trung quát khẽ: - Nuốt hắn! Hồn thú gầm rít nhảy lên, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã tới trước Trần Đào. Trong mắt Trần Đào hiện lên một tia chiến ý, hai tay nhanh chóng bấm quyết, một đạo tử sắc quang cầu lập tức hình thành ở trước người hắn. Ngay khi Hồn thú lao tới, nó lập tức nổ tung. Một tiếng nổ ầm vang lên, khiến cho đại bộ phận tu sĩ xung quanh bị chấn động nổ cả màng nhĩ. Chỉ thấy giữa không trung, thân mình Trần Đào cũng chưa bị đụng tới nhưng quần áo trên người có nhiều chỗ đa bị phá nát, bộ dáng có chút chật vật. Về phần Hồn thú thì bị lực công kích đẩy lùi ra sau mấy trăm trượng, thân mình nó lúc lắc một cái, lại điên cuồng vọt tới. Lúc này đây nhiều chỗ trên toàn thân nó xuất hiện dấu vết của thiết liên. Thiết liên kia thẳng tắp, một đầu là thân thể nó, đầu kia chính là Xạ Thần xa. Chiến ý trong mắt của Trần Đào càng thịnh, ngẩng đầu cười điên cuồng, quát: - Một đầu súc sinh khá lắm, cũng khiến ta có chút hứng thú! Nói xong, hắn xé phang quần áo trên người, lộ ra nửa thân người trên trần trụi. Hăn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một trường thằng (1) màu đen. Sợi dây này giống như sợi gân của một sinh vật nào đó bị Trần Đào rút ra. Lập tức có một cỗ mùi vị chứa đầy khí tức hoang dã tràn ra, ập thẳng vào mặt. (1) trường thằng: sợi dây thừng dài.