Cửu Đế không cam lòng, bất đắc đĩ rời đi. Thân ảnh hắn dần dần hư hóa, chậm rãi biến mất, ở bên cạnh cơn lốc nước biển này chỉ còn lại năm người Huyền La.
- Các ngươi cũng lui lại đi. Âm thanh vào ngày cuối cùng thì ngay cả bổn tôn cũng phải dùng toàn lực. Các ngươi dù có lưu lại nhưng cuối cùng cũng không có cách nào bước vào Thái Cổ Thần Cảnh...
Điểm này lão phu cũng chỉ mới ngày trước mới phát hiện ra thôi.
Cổ Đạo nhìn cơn lốc nước biển, chậm rãi nói.
Ba người Huyền La trầm mặc, hướng về phía Cổ Đạo vái một cái. Sau khi nhìn thấy ba người Cửu Đế bất đắc dĩ rời đi, bọn họ cũng đã biết lần này mở ra bọn họ không thể tham dự rồi.
Đang chuẩn bị rời đi thì Vương Lâm đứng dậy, đi về phía Huyền La.
- Sư tôn.
Huyền La ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, khuôn mặt lộ nụ cười.
- Sư tôn sắp chuyển thế. Đệ tử lúc này bước vào Thái Cổ Thần Cảnh, nếu có thể bình yên đi ra thì sẽ bảo vệ sư tôn chuyển thế...nếu không thể đi ra thì có vật này cũng có thể khiến sư tôn bình an.
Vương Lâm nhìn Huyền La, giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức một ngọc giản hiện ra, được hắn cũng kính đưa cho Huyền La.
Huyền La cầm ngọc giản, không lập tức thăm dò mà nhìn Vương Lâm, hồi lâu mới mở miệng khẽ nói.
- Bảo vệ bản thân cho tốt...
Vương Lâm gật đầu.
Huyền La nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa liền xoay người cùng Tống Thiên và Cực Cổ Đại Thiên Tôn hóa thành ba đạo cầu vồng hướng về phía sau gào thét bay đi, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Giờ phút này ở bên ngoài bức tường nước này chỉ còn hai người là Vương Lâm và Cổ Đạo đang yên lặng đứng đó.
Thời gian trôi qua, trong chớp mất đã tới hoàng hôn, khoảng cách tới lúc Thái Cổ Thần Cảnh mở ra chỉ còn nửa canh giờ. Cơn lốc nước biển ầm vang, đạt tới đỉnh điểm, hình thành một dòng xoáy hư vô, nhanh chóng chuyển động, bất chợt giống như đột ngột chuyển từ tĩnh sang động vậy.
Nhưng càng là như vậy lại càng nói rõ tốc độ của nó đã nhanh tới kinh người rồi.
Theo dòng xoáy kia chuyển động, nước biển trong cơn lốc này giống như bị dòng xoáy hấp thụ, dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi bức tường nước, chui thẳng vào bên trong dòng xoáy.
Dòng xoáy như hắc động cắn nuốt hết thảy, không ngừng hấp thu một lượng lớn nước biển vào, khiến cho bức tường nước biển này nhanh chóng giảm đi trong phạm vi lớn.
- Vào lúc nước biển ở đây rút đi hết thì Thái Cổ Thần Cảnh sẽ mở ra...
Cổ Đạo nhìn bức tường nước, chậm rãi nói giọng nói trong tiếng ầm vang này vẫn truyền rõ ràng vào tai Vương Lâm.
- Ta bước vào Thái Cổ Thần Cảnh này là vì làm cho thê tử sống lại, còn ngươi... Là vì cái gì?
Vương Lâm nhìn dòng xoáy đang nhanh chóng cắn nuốt nước biển, không bao lâu nữa sẽ khiến tường nước biến mất hoàn toàn, chậm rãi nói. ... Vì một đáp án!
Cổ Đạo quay đầu nhìn về phía Vương Lâm.
- Sau khi ta nhận được truyền thừa ký ức của Cổ Tổ thì trong đó có một phần khiến ta phân vân không dám khẳng định. Ta đợi ngày này đã rất lâu rồi. Ngươi tới đã giúp ta có cơ hội tìm được đáp án này!
- Đáp án.
Vương Lâm thì thào.
- Tìm được đáp án này thì có lẽ ta có thể rời khỏi mặt đất Cổ tộc đi tới bất cứ địa phương nào mà ta muốn rồi.
Trong mắt Cổ Đạo hiện lên một tia phức tạp.
- Ngươi từ đầu lâu của Tiên tổ hẳn cũng thấy được là trước khi chết Tiên tổ rất an bình, không có thống khổ gì... Cổ tổ cũng chết đi như vậy...
Hắn chết đi, trong ký ức ta có thể cảm nhận được là còn mang theo một tia tiếc nuối, mang theo vẻ không tin mà đi tới tử vong.
Hai người bọn họ lấy cái giá là cái chết để đồng thời tìm ra đáp án cũng vì Tiên tộc và Cổ tộc để lại truyền thừa, có lẽ cũng là để bảo vệ.
Cổ Đạo thì thào.
Tiếng ầm vang không ngừng truyền ra bốn phía. Dòng xoáy nọ cắn nuốt khiến bức tường nước biển còn không tới một nửa. Rất nhiều nước biển biến mất trong dòng xoáy, không biết đi đâu.
Chẳng bao lâu sau, tất cả nước biển đều sắp biến mất.
- Cổ tổ và Tiên tổ phát hiện ra một bí ẩn mà bọn họ không thể tin nổi. Bọn họ phân vân, cuối cùng vì muốn tìm chân tướng mà phải tử vong...
Ta lúc này cũng muốn tìm một đáp án.
Cổ Đạo thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, nhìn bức tường nước đang nhanh chóng thu nhỏ lại, cất giọng khàn khàn nói.
Vương Lâm trầm mặc.
Thời gian nửa canh giờ dần dần trôi qua. Tất cả nước biển trong bức tường nước đều bị dòng xoáy hút sạch toàn bộ. Sau đó tiếng ầm vang liền truyền ra kinh thiên động địa, ở phía trước Vương Lâm và Cổ Đạo đã không còn tường nước mà chỉ còn chín cây cột lớn thông thiên, tỏa ra ánh sáng chín màu chói mắt, tạo thành đại môn của Thái Cổ Thần Cảnh, chậm rãi mở ra!
Trong nháy mắt khi nó mở ra, một luồng sóng gợn từ trong đại môn lan tỏa ra, tốc độ lan ra khó có thể tưởng tượng được, giống như ngay lập tức quét ngang vùng bình nguyên mênh mông này vậy, hướng về phía mặt đất Cổ tộc và Tiên tộc nhanh chóng tràn tới.
Làn sóng gợn này sau khi tràn qua vùng bình nguyên mênh mông, nơi này liền lặng gió. Ba đạo cầu vồng do đám người Tống Thiên đang bay đi xa đứng yên không nhúc nhích trên bầu trời.
Trên mặt đất, tại đại lục của Cổ tộc, phàm nhân cũng được, tu sĩ cũng tốt, tất cả sinh linh khi bị sóng gợn này đảo qua đều duy trì động tác đang thực hiện trong nháy mắt, toàn bộ đứng yên.
Lửa, sông nước, tất cả mọi vật trong khoảng khắc này cũng đều bất động.
Trên mặt đất của Cực Cổ có một khu vực đang có mưa. Nhưng giờ phút này nước mưa cũng đứng yên trong không trung, không động đậy.
Trên mặt đất của Tiên tộc cũng như vậy. Ba người Cửu Đế, còn cả Song Tử và Tiên Hoàng, vô số tu sĩ và phàm nhân, tiên thú cũng không động đậy nữa.
Thiên địa ngũ hành, tất cả mọi pháp tắc đều đình chỉ vận chuyển. Tất cả trong chớp mắt này đều đọng lại.
Cả Tiên Cương đại lục trong tích tắc này hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có trung tâm của vùng bình nguyên mênh mông này, đại môn do chín cây cột tạo thành chậm rãi mở ra. Cho tới một lát sau, nó mở ra hoàn toàn ánh sáng chín màu trong đó bao phủ, mơ hồ lộ ra một thông đạo không biết đi tới địa phương nào.
- Lần mở ra này quả nhiên không giống với trong quá khứ...
Cổ Đạo thì thào. Lực lượng ẩn chứa trong sóng gợn kia có thể khiến tất cả tồn tại dưới Đạp Thiên cảnh đứng yên.
Hai mắt Cổ Đạo lóe sáng, không chần chừ chút nào, thân thể ở phía trước Vương Lâm nhoáng lên, lao thẳng về phía đại môn tỏa ánh sáng chín màu, dần dần biến mất trong đó, không còn thấy đâu nữa.
Giờ phút này bên ngoài đại môn chỉ còn một mình Vương Lâm. Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa liền tiến về hướng đại môn kia, bước từng bước đi vào.
Sau khi Vương Lâm đi vào trong đại môn của Thái Cổ Thần Cảnh này, tất cả tồn tại trên Tiên Cương đại lục vừa bị đứng yên trong nháy mắt liền khôi phục. Quỷ dị chính là không có ai phát hiện ra tích tắc bị đứng yên kia.
Tu sĩ không, tộc nhân Cổ tộc không, ngay cả tất cả Đại Thiên Tôn cũng không hề ý thức được, vừa rồi bọn họ đã mất đi thời gian mười nhịp thở.
Thời gian mười nhịp thở này từ trong thiên địa, từ trong mỗi một phàm nhân, mỗi một tu sĩ và tộc nhân Cổ tộc, từ tám Đại Thiên Tôn mà mất đi.
Giống như có một lực lượng quỷ dị hút đi. Lực lượng này lấy thời gian mười nhịp thở của vạn vật của Tiên Cương đại lục này, hút vào trong đại môn của Thái Cổ Thần Cảnh.
Khi Tiên Cương đại lục khôi phục thì chín cây cột trong vùng bình Nguyên mênh mông kia bộc phát ra ánh sáng ngập trời xong liền biến mất.
Chín cây cột biến mất, đại môn của Thái Cổ Thần Cảnh cũng biến mất theo.
Ở trung tâm của vùng bình nguyên mênh mông này, sau khi đại môn tán đi hoàn toàn, chỉ còn lại duy nhất dòng xoáy kia, bên trong truyền ra tiếng nước biển rít gào. Chỉ thấy nước biển vô tận từ bên trong dòng xoáy tràn ra. Mưa rơi tầm tã trên vùng bình nguyên mênh mông kia.
Nước biển rơi xuống, trong tiếng ầm vang. Chỉ mấy canh giờ sau, vùng bình nguyên mênh mông nọ lại trở thành biển rộng. Biển rộng vô biên vô hạn như trước, sóng biển cuồn cuộn. Tiếng ầm vang tiêu tán dần, bị tiếng sóng biển thay thế.
Tất cả đều khôi phục như ban đầu. Mặt đất Tiên Tộc cũng thế, mặt đất Cổ tộc cũng vậy, toàn bộ đều khôi phục sự bình yên. Kể cả hai thân ảnh trong một gian nhà tao nhã tại Hắc Thạch Thành của Thủy Cổ Nhất Mạch cũng vậy.
Căn nhà nọ không lớn, bên trong bày biện tương đối đơn giản nhưng lại tràn ngập vẻ ấm áp. Trên giường có một bà lão đang nằm. Trên mặt bà tràn đầy nếp nhăn nhưng vẫn có thể thấy khi còn trẻ nàng rất xinh đẹp.
Bên cạnh bà lão này là một nữ tử. Nữ tử này mặc y phục màu trắng, nhìn không rõ hình dáng, chỉ có thể thấy mái tóc buông xuống, bóng lưng rất xinh đẹp. Chẳng qua vẻ xinh đẹp này lại bị bao phủ trong sự bi ai, khiến người ta không khỏi sinh ra ý thương tiếc.
Giống như một con cá trong nước, không nhìn thấy nước mắt nhưng khi để nàng trong nước, có lẽ khi ngươi đưa tay vốc một vốc nước, đưa lên môi thì lại có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
- Đông Mai, ta sắp đi gặp Thưởng Di rồi... Ngươi đừng khóc... Ta đi rồi chỉ còn một mình ngươi thôi... Ngươi và ta bất đồng. Ta chỉ là tộc nhân bình thường, tuổi thọ có hạn. Nhưng ngươi có cổ mạch, có thể tu hành... Ngươi... Cần phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Vẻ mặt bà lão kia không nỡ, mở miệng khẽ nói.
- Nàng chính là Tống Trí.
Tống Trí dù sao cũng chỉ là một tộc nhân tầm thường mà thôi, tuổi thọ năm trăm năm đã là cực hạn của nàng.
- Ta biết trên người ngươi còn có nhiều chuyện... Ta đã rất nhiều lần thấy ngươi khóc một mình, nhìn bầu trời mà ngơ ngẩn... Ta thậm chí còn nhớ rõ năm đó khi ta cùng ngươi nói tới cảnh trong Đạo cổ Hoàng thành, nói tới nam tử tên là Vương Lâm kia, nói tới chuyện của hắn và Lý Mộ Uyên, vẻ mặt ngươi ảm đạm nhưng gắng cười.
Đông Mai, đáp ứng ta, nếu không thể quên được thì cũng không cần phải tự khiến mình khó chịu.
Bà lão nhìn người bạn lớn lên từ thủa nhỏ với mình, thì thào nói.
Nàng vĩnh viễn nhớ tới khi lần đầu tiên mình nói với Đông Mai về người tên Vương Lâm kia, vẻ mặt Đông Mai buồn bã tới mức nào.
Nàng cũng nhớ rõ khi năm trăm năm trước, khi Vương Lâm tiễn mình về, cũng nói với mình chuyện của hắn và Lý Mộ Uyển, còn nói với mình về một nữ tử tên là Lý Thiến Mai.
- Lý Thiến Mai chuyển thế và Đông Mai là một người sao...
Bà lão không nói ra những lời này mà nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, chậm rãi nhắm mắt lại.