Dương Lăng trở về Trấn Phủ ty thay áo choàng, ra lệnh cho bốn gã thân binh tạm ở lại đó, một mình chạy tới Giáo Phường ty ở thành nam.
Xưa nay quan chức không thể ngang nhiên ra vào nơi hoa bướm, huống chi đang lúc để tang Tiên đế. Tuy Dương Lăng không đi thăm kỹ nữ, nhưng tâm tình y cũng vẫn khẩn trương, kéo vành nón sùm sụp. Mặc dù trong thành Bắc Kinh y cũng chẳng quen biết được bao nhiêu người, hơn nữa nếu không phải là ông lão thì cũng là lão thái giám, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Dương Lăng lén lén lút lút vào Giáo Phường ty. Y thấy có trên mười người đàn ông cũng lén lén lút lút trước sau mò vào như y, mỗi người đều mặc áo dài, đội mũ rộng vành, có người còn xòe quạt che mặt, ai nấy đều lấm la lấm lét nhìn quanh.
Tuy Tiên đế mất, nhưng dân đen hạ đẳng cũng chẳng có tư cách gì để tang cho Hoàng Thượng, nên kỹ viện cứ theo lệ thường mà mở cửa. Điều ngạc nhiên chính là không hiểu sao hôm nay những người tới chơi kỹ nữ cũng đều có vẻ lén lút như y. Dương Lăng kín đáo quan sát một hồi vẫn không phát hiện ra đám nô bộc đội mũ xanh của Giáo Phường ty, trong lòng đang cảm thấy lạ, chợt có một gã đàn ông cầm cây quạt che mặt đi tới nhìn nhìn y một hồi.
Tên che mặt thấp giọng cười nói:
- Lão đệ! Việc đấu giá tốn tiền nhiều lắm đó, ngươi cũng muốn đến nếm thử mùi vị của nữ thần y à? Hắc hắc! Ta thấy nên chờ hai ngày nữa hãy trở lại, ta cho ngươi làm ấm phòng là được.
Dương Lăng nghe hắn nói chuyện dơ bẩn, không khỏi khẽ nhíu mày ác cảm, nhưng vừa nghe hắn nói tới đấu giá, lòng chợt nhẹ nhõm: "Chẳng lẽ vị Cao tiểu thư kia còn chưa bị người ta chà đạp à?"
Y vội che giấu vẻ ác cảm, rồi giả như một khách làng chơi đáp lời:
- Nữ thần y đại danh đỉnh đỉnh, ta cũng tới mong nhờ vào vận khí, tự nhiên không so được với huynh đài tiền nhiều thế mạnh rồi.
Người nọ thấy y nói chuyện khách khí, mà hai bên không quen biết nhau nên thu cây quạt đánh xoạt, nhìn xung quanh rồi thì thào:
- Lão ca ta sớm sẽ được thôi. Giáo Phường ty bao nhiêu năm nay chưa có gia quyến của phạm quan, muốn chơi khuê nữ đàng hoàng cũng khó.
Dương Lăng nhìn lên vị nhân huynh tự xưng là lão ca này. Tóc lão tuy còn đen, nhưng mặt đầy nếp nhăn, xem bộ dáng thật sự là tiều tụy già nua rồi.
Vị nhân huynh đó vẫn đắc chí nói tiếp:
- Lão đệ! Loại việc ong bướm về những tiểu thư chưa biết sự đời này không thích hợp với ngươi đâu, ta bỏ bạc ra không phải để hưởng thụ mùi vị trên giường, biết chưa? Mà chính là ta muốn cái gia thế của nàng, đem tiểu thư của lục phẩm ngự y đương triều đặt dưới thân mình thì quả là thoải mái!
Dương Lăng nghe hắn vô sỉ như vậy, hận không thể một cước đá bay hắn ra ngoài, chỉ nghe tên "Đại ca" này vẫn trơ mặt mo nói tiếp:
- Nghe nói vừa rồi khi muốn nàng đón khách, nàng đã đập đầu vào cạnh bàn, mọi người ở Giáo Phường ty phải xông vào cứu người. Cũng không biết hôm nay thẻ bài có mở được hay không? Chậc chậc, phía dưới chưa thấy đỏ mà phía trên lại đỏ trước! (wm: Hic)
Trước mặt hai người có một gã đàn ông mặc trường bào màu xanh, mặt dài như ngựa nghe giọng nói của hắn bèn quay đầu lại nhìn. Vừa thấy rõ tướng mạo hắn, gã lập tức thấp giọng cả kinh kêu lên:
- Quản lão bản?
Vị nhân huynh này giật bắn cả người, vội vã muốn đưa cây quạt lên che mặt nhưng chậm mất rồi. Hắn nhìn thấy người nọ, cũng thất thanh buột miệng:
- Đái viên ngoại! Sao là... khụ khụ...
Lời còn chưa dứt, vị Đái viên ngoại vội xông tới che miệng hắn, thấp giọng:
- Câm miệng, chớ để người ta nghe được!
Quản lão bản gỡ tay gã, trừng mắt hỏi:
- Đã tới đây còn ai không có ý định đó chứ? Ngươi còn sợ gặp người khác hay sao?
Đái viên ngoại cười ngượng nghịu, hỏi lại:
- Ngươi không sợ? Ngươi không sợ thì làm gì phải che mặt?
Quản lão bản cười gượng đáp:
- Nàng chỉ là người giúp ta bán thuốc, Quản Bình Triều ta cũng chẳng sợ gì cả, muốn chơi thì chơi thôi. Nhưng Cao tiểu thư đã từng cứu người vô số, là nữ thần y nổi danh kinh sư, nhiều người biết tiếng. Nếu bị người ta biết được việc này thì thanh danh của ta cũng hơi bị ảnh hưởng.
Hắn liếc mắt nhìn Đái viên ngoại, khẽ cười lạnh nói tiếp:
- Nhưng Đái đại viên ngoại Đái Tiểu Lâu nhà ngươi thì không nên tới đây chứ. Không nói tới trong nhà của ngươi đã có chín bà, vợ đẹp thiếp xinh, mà Cao tiểu thư đã từng cứu mạng cho ngươi. Ngươi cũng không biết xấu hổ mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à?
Đái viên ngoại đỏ mặt, vô sỉ đáp:
- Cứu mạng thì đã sao? Hừ! Ngươi chẳng biết ta phải khẩn cầu cô ta bao nhiêu lần, cô nàng mới bằng lòng đến thăm bệnh cho ta. Ta đã tốn mất hai mươi lượng vàng, mà khi tới nhà cô ta còn phán bảo ta phải làm nhiều việc thiện, chớ để "vi phú bất nhân" (làm giàu thì không nhân đức). Đã thế, ta hôm nay sẽ cho cô nàng biết mặt, bắt cô ta nằm dưới người của ta để biết cái gì gọi là vi phú bất nhân.
Đây đúng là đồ vô sỉ! Nếu không phải Dương Lăng cũng đang lén lút không muốn người ta biết đến, nhất định y sẽ tìm cớ để tống hai tên bại hoại này tới Cẩm Y Vệ cải tạo lại. Hai tên sắc quỷ đang nói chuyện thì Hữu Thiều Vũ Tư Không Minh mặc đồng phục của nhạc nghệ quan Giáo Phường ty, tay áo thêu hồng tuyến, đầu đội khăn xanh từ hậu đường đi ra.
Tư Không Minh tiến vào đại sảnh liền vỗ vỗ tay ra hiệu, tiếng xì xào khắp nơi lập tức im bặt. Tư Không Minh cười nói với vẻ lưu manh:
- Đa tạ các vị tới cổ động. Chắc hẳn tất cả mọi người đều biết cô nương hôm nay là con gái của quan lục phẩm triều đình đã phạm tội, ngự y Cao Đình Hòa. Nàng là một thần y ngang hàng với Kim Châm Lưu của Dã Cúc Trai, Tam Chỉ Điền của Hạnh Hoa Cư, xưng là tam đại thần y kinh sư, thân phận rất cao quý. Các vị xưa nay bất luận danh phận to lớn thế nào, có bạc nhiều ít ra sao thì đến cả một đầu ngón tay của Đại tiểu thư nhà người ta cũng chẳng đụng tới được, phải không?
Bên dưới ầm ầm vang lên những tiếng hưởng ứng. Tư Không Minh cười đắc ý, nói tiếp:
- Nhưng hôm nay lại khác! Chỉ cần các vị chịu bỏ tiền ra, các vị muốn chơi vị Đại tiểu thư này ra sao thì chơi. Ha ha, cơ hội này dù đốt đèn tìm cũng chẳng thấy. Được rồi! Không nói nhảm nữa, đêm nay giá mở động đào là ba trăm lượng, các vị cảm thấy thích hợp thì cứ việc ra giá.
Hắn vừa phán ba trăm lượng, phía dưới chợt ồ lên. Tuy nói mọi người đều giàu có nhưng ba trăm lượng bạc cho một đêm với gái thì cũng quá đắt. Lập tức đã có những người thoái lui. Quản lão bản cùng Đái viên ngoại mặc dù cũng xót ruột, nhưng vừa nghĩ tới vị Đại tiểu thư xưa nay họ chỉ có thể cúi đầu khom lưng mà hôm nay có cơ hội đoạt được ngọc thể, mặc tình mây mưa ngang dọc gì cũng được, lại thật sự không đành buông tay.
Quản lão bản mất cả buổi mới dám bỏ chừng đó tiền, rốt cục nghiến răng hô:
- Ta xuất ba trăm lượng!
Đái viên ngoại liếc mắt nhìn hắn, cao giọng:
- Ba trăm lẻ một lượng!
Dương Lăng vuốt ngực, cũng hơi yên tâm. Hôm nay y lấy bạc muốn hoàn lại cho Mã Vĩnh Thành, nhưng lão không nhận, y cũng chưa trả lại cho Ấu Nương, trong ngực còn số ngân phiếu trị giá bốn ngàn lượng bạc. Y cũng không còn quá lo âu nữa: đêm nay cứ giả làm khách làng chơi bao Cao tiểu thư, rồi ngày mai tới cung tìm vị thái giám Quản Sự kia mà nhờ vả.
Sau một hồi trả giá, cuối cùng chỉ còn lại có Quản lão bản, Đái viên ngoại và một vị công tử còn đang tiếp tục đấu giá. Lúc này giá đã lên tới bốn trăm sáu mươi lượng. Dương Lăng đột nhiên cao giọng hô:
- Ta ra năm trăm lượng!
Y tăng một hơi luôn bốn mươi lượng khiến ba người kia không khỏi bất ngờ liếc nhìn y. Tư Không Minh mặt mày hớn hở:
- Tốt tốt! Mời vị công tử này bước lên phía trước.
Dương Lăng bước ra phía trước. Hai tên đểu cáng giả làm người đạo mạo và vị công tử kia đều liếc mắt nhìn y đánh giá cẩn thận. Hữu Thiều Vũ Tư Không Minh thấy y bèn cười hà hà đi đến gần. Đột nhiên hắn ngẩn người ra, lộ vẻ kinh dị; nhưng vẻ kinh ngạc chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, hắn lập tức cười ha ha nịnh hót:
- Vị công tử này vừa gặp đã biết ngay là người phong lưu phóng khoáng, là chủ nhân thương hương tiếc ngọc. Cao tiểu thư lần đầu mây mưa cũng không chịu nổi mạnh tay, tối nay cứ giao cho công tử đi.
Đái viên ngoại vừa nghe thế vội ra giá:
- Chậm đã! Ta trả năm trăm hai mươi lượng.
Dương Lăng lập tức đáp:
- Sáu trăm lượng!
Tư Không Minh cười hắc hắc, bảo:
- Chúng ta cho phép các vị đưa giá tiền, nhưng cô nương đó giao cho ai thì do ta định đoạt. Vừa rồi trước mặt bao nhiêu người ở đây, ta đã nói là Cao tiểu thư tối nay giao cho vị công tử này, ta còn có thể nuốt lời hứa hay sao? Cứ năm trăm lượng đi. Công tử gia, mời ngài ra phía sau.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Vị Nhạc Quan này có bệnh à? Sao lại không quan tâm đến tiền bạc như thế! Trong lòng Dương Lăng cũng thầm thấy lạ, nhưng lúc này y cũng cố không nghĩ gì nhiều, lập tức theo vị Thiều Vũ đại nhân ra sau sảnh trong tiếng bàn luận ồn ào của mọi người.
Tư Không Minh thật sự biết mặt Dương Lăng. Mấy ngày trước, trong lễ tang tiễn Hoằng Trị lên trời, đại điển tân đế đăng cơ, Tả Hữu Thiều Vũ Giáo Phường Ty cùng phụ trách âm nhạc cung đình. Tả Hữu Ty Nhạc cả ngày quanh quẩn trong cung, còn Dương Lăng là thống lĩnh cấm quân thị vệ, luôn luôn tuần phòng trong hoàng thành. Y không chú ý tới mấy tên ca múa nhạc này, nhưng Tư Không Minh lại nhận được nhân dạng của y. Vừa rồi hắn nhận ra đây là Dương đại nhân vinh quang tột đỉnh trước mặt Hoàng Thượng, làm sao hắn có thể không cố ý lấy lòng cho được?
Tư Không Minh đưa Dương Lăng tới một tiểu lâu rường cột chạm trổ, thấp giọng cười nói:
- Tiểu nhân xin được đưa công tử tới nơi này thôi. Cao tiểu thư tính tình dữ dằn, nhưng đã bị tiểu nhân trói lại trên giường rồi, công tử gia đêm nay nhất định sẽ tận hứng.
Nữ thân quyến của phạm quan bị sung vào chốn này trước nay không cần dùng dược vật đánh mê. Bởi vì những người thích loại này phần lớn cũng thích vẻ xấu hổ và giận dữ của các nàng. Tư Không Minh nghĩ rằng Dương Lăng cũng là loại người như vậy, hắn cười nịnh:
- Mấy cái thứ thuốc Chiến Thanh Kiều, Trợ Tình Hoa quả là vô dụng với tiểu nhân. Nhưng nhìn công tử uy vũ bất phàm, chắc việc kéo cương sải vó, chỉ huy ngàn quân cũng là việc dễ dàng, huống chi chỉ điều khiển một cô gái?
Dương Lăng nghe thế rùng mình trong lòng, quay đầu nhìn hắn. Vừa bắt gặp ánh mắt y, Tư Không Minh lập tức khiêm tốn cúi đầu, rồi khẽ cười:
- Tiểu nhân là Tư Không Minh, là Hữu Thiều Vũ của Giáo Phường ty. Hôm nay có thể giúp công tử, quả là vinh hạnh của tiểu nhân. Công tử cứ việc thưởng ngoạn thoải mái, tiểu nhân xin cáo từ.
Tư Không Minh âm thầm báo cho Dương Lăng biết một ít thông tin về mình để y nhớ phần nhân tình này, rồi lặng yên lui xuống. Dương Lăng nghe trong giọng lưỡi hắn có vẻ đã nhận biết được mình, trong lòng kinh nghi vô cùng. Nhưng bây giờ đã đến trước cửa, y cũng không thể bất kể nỗi khổ của cô gái này mà quay đầu bỏ đi. Dương Lăng định thần, đẩy cửa lầu ra, bước vào phòng.
Căn lầu không rộng, trong phòng có đầy đủ bàn ghế. Trên bàn còn có một bầu rượu, vài món thịt nguội, xem ra Giáo Phường ty nhận bạc rồi chiêu đãi khách hàng cũng rất chu đáo. Phía trong là một cái giường hoa, cửa mùng được vén lên hai bên treo vào hai chiếc móc vàng, có một cô gái đang nằm trên giường. Nàng chỉ mặc quần áo lót, nhìn lên thấy có người đi vào thì sợ hãi tới mức muốn rách cả khóe mắt, lập tức hoảng sợ giãy giụa.
Nàng vừa giãy giụa, lập tức cả chiếc giường hoa đều rung lên. Lúc này Dương Lăng mới phát hiện tay chân nàng bị mấy dải băng trắng cột vào bốn góc giường gỗ. Mái tóc cô gái rối bời, trên đầu quấn đầy băng trắng, lờ mờ rỉ một ít máu, gương mặt đỏ rực, miệng cũng bị bịt bởi một dãi băng vải trắng để ngăn nàng cắn lưỡi tự tử, nàng đang điên cuồng vặn vẹo giãy giụa. Ngoại trừ vóc người uyển chuyển phổng phao, còn nếu chỉ nhìn gương mặt thì thật sự nhìn không ra là đẹp hay xấu.
Dương Lăng vội vàng đóng cửa phòng, đi đến bên người nàng. Ánh mắt cô gái đó càng thêm vô cùng lo lắng bi phẫn. Nàng càng liều mạng giãy giụa mạnh hơn, miệng ú ớ. Dương Lăng vội nói:
- Cô nương đừng sợ! Ta... chỉ muốn đến cứu cô thôi.
Cô gái nghe xong giật mình ngơ ngác, ngừng không giãy giụa nữa, ánh mắt kinh hoảng nửa tin nửa ngờ đánh giá y. Dương Lăng thấy nàng chỉ mặc áo lót, thân thể mềm mại lồ lộ, bộ ngực căng phồng như một hòn đảo nổi lên giữa hồ nước, trước mặt một thanh niên xa lạ thì hơi bất nhã, vội vàng kéo một cái áo ngủ bằng gấm đắp cho nàng, rồi nhẹ giọng:
- Tiểu thư chớ hoài nghi! Tại hạ được sự ủy thác của hai chị em Cao Văn Lan, Cao Văn Cử tới đây cứu tiểu thư.
Cao tiểu thư nghe tới tên hai người em họ của mình, lúc này mới tin. Nàng ú ớ, mắt không kìm được lệ tuôn ròng ròng. Dương Lăng vội dặn:
- Tôi mở trói cho tiểu thư, tiểu thư chớ để lộ ra. Sau đó chúng ta sẽ bàn tới cách cứu tiểu thư chạy trốn sau.
Cao Văn Tâm gật đầu lia lịa, Dương Lăng gỡ băng bịt miệng và cởi trói tay chân nàng. Cao tiểu thư vươn tay kéo tấm chăn che lên người, run giọng:
- Thiếp đa tạ đại ân của ân công cứu mạng!
Dương Lăng quay đầu đi chỗ khác, đáp:
- Cao tiểu thư không cần phải cám ơn tại hạ. Nếu có thể giúp được thì tại hạ nhất định sẽ viện thủ tương trợ. Nhưng có mấy lời khó nghe tại hạ cũng nên nói cho cô nương biết trước,...
Y hít dài một hơi, trầm giọng:
- Cô nương là khâm phạm, tại hạ không đoan chắc có thể cứu thoát được cô nương.
Cao Văn Tâm dán chặt đôi mắt sưng đỏ vào y hồi lâu, rồi buồn bã cười nói:
- Dù sao thiếp vẫn phải đa tạ công tử! Chỉ cần bản thân thiếp có thể thanh thanh bạch bạch mà chết, thiếp cũng đã vô cùng cảm kích đại ân đại đức của công tử rồi.
Dương Lăng thầm thở dài trong lòng. Y cố tươi tỉnh nói:
- Cao tiểu thư, không phải Dương mỗ vô tình. Nhưng Dương mỗ cũng có nhà có cửa, không thể làm bừa, không úy kỵ gì. Chà... Có thể đặc xá cho cô nương được hay không, tất cả đều do một câu của hoàng đế. Sáng sớm ngày mai tại hạ sẽ tiến cung, trước hết nhờ thái giám Quản Sự hoãn việc xử lý cô nương. Còn việc cứu cô nương ra ngoài... Dương mỗ còn phải tìm biện pháp khác.
Cao Văn Tâm lau nước mắt đáp:
- Thiếp không sợ chết, chỉ sợ bị mất trong sạch thôi. Nếu có thể thoát được thì đương nhiên là tốt rồi. Nếu không thể, thì thà chết cũng xong. Công tử không cần phải khó xử. Công tử hôm nay cứu thiếp, đã là ân huệ lớn lao rồi. Thỉnh giáo cao tính đại danh của công tử?
Dương Lăng quay đầu lại nhìn nàng, không che giấu chút nào đáp ngay:
- Tại hạ Dương Lăng, tham tướng Thần Cơ doanh!
Con ngươi của Cao Văn Tâm chợt mở lớn, vui mừng thốt:
- Dương Lăng Dương Thị Độc?
Cõi lòng vốn đã tuyệt vọng của nàng trong nháy mắt tràn ngập nỗi mừng rỡ vô chừng. Người này chính là thị độc Đông cung đã dám kháng chỉ, là đại thần cực kỳ tin cẩn của hai vị đế vương cũ lẫn mới. Nếu như mình thật sự có thể thoát khỏi cảnh này, ngoại trừ y ra thì còn ai có thể giúp mình được chứ?
...
Sắc trời sáng dần, Cao Văn Tâm còn đang ngủ say. Nàng đã lo lắng hãi hùng mất mấy ngày, hôm qua lại mất máu khá nhiều rồi còn bị buộc phải uống một hồ rượu mạnh, nên đến nửa đêm về sáng thì rốt cục nàng không kìm được phải ngủ thiếp đi.
Cao Văn Tâm đang ngủ say, đột nhiên cảm giác như bên cạnh có người. Mấy hôm nay nàng thường xuyên rất cảnh giác nên vô cùng mẫn cảm. Mặc dù ý thức vừa mới trở lại, nàng vẫn hơi giật mình, rồi bỗng mở to đôi mắt. Mở mắt ra đã thấy ngay một cặp mắt sáng quắc, nàng sợ hãi đến hơi co rúm cả người. Tập trung nhìn kỹ, thấy rõ đó là Dương Lăng, nàng không khỏi hấp tấp kéo chăn lên tới cằm.
Dương Lăng mỉm cười, vươn vai nói:
- Nhìn tiểu thư ngủ rất ngon, tại hạ không đành lòng gọi tiểu thư dậy, không ngờ tiểu thư đã tỉnh rồi.
Cao Văn Tâm lúng túng đáp:
- Dương đại nhân nói đùa rồi, tiểu nữ thật sự quá mức mệt mỏi...
Dương Lăng cười cười nói:
- Tại hạ biết! Bây giờ tại hạ phải vào cung rồi. Nếu mọi việc thuận lợi, có lẽ buổi chiều Giáo Phường ty sẽ phái người đưa cô nương tới một phòng riêng, tại hạ sẽ tìm cơ hội từ từ góp lời với Hoàng Thượng. Nếu chiều tối mà tại hạ vẫn không có tin tức thì...
Mặt Cao Văn Tâm trắng bệch đi, nàng cắn môi, bình tỉnh đáp:
- Thiếp hiểu. Nếu đêm nay trước lúc lên đèn, chỗ thiếp vẫn không có biến hóa gì, như vậy là sự không thể thành, thiếp sẽ tìm cơ hội để tự tử... Bất kể như thế nào, thiếp cũng vô cùng cảm kích ân huệ của đại nhân.
Dương Lăng vô lực xua xua tay, thở dài một tiếng, bước luôn ra ngoài phòng, không hề quay đầu lại.
********************
Tại nha môn Chung Cổ ty... Lưu Cẩn đang uy phong lẫm liệt chỉ huy hơn mười tên tiểu thái giám bận rộn đánh chuông gõ trống. Cảnh Dương Chung được tám tiểu thái giám dùng một chiếc vồ bằng gỗ lớn dộng vào. Đây là loại chuông không khắc toàn bộ bát quái, chỉ khắc có vài quẻ, trên đất nước Đại Minh chỉ có ba cái. Một cái ở Thiên Bồn, một cái ở Đông Nhạc miếu, một cái ở ngay chính Ngự Hoa viên này, đại biểu cho tam tài Thiên Địa Nhân.
Trong Ngự Hoa Viên có một cái Thất Bảo Đăng Lậu (đồng hồ nước, trong đó bày một cái đèn thất bảo) khổng lồ, cao một trượng sáu thước, dẫn nước chảy từ Ngự hoa viên vào chạy các linh kiện máy móc, tự động vận chuyển. Trong những linh kiện máy móc đó có bánh xe, vòng bi, cần, trục quay; ở hai đầu ống dẫn có vòi nước để điều chỉnh tốc độ nước chảy nhanh chậm. Trong Thất Bảo Đăng Lậu có mười hai cái thẻ bài tượng trưng cho các canh giờ, luân phiên báo giờ, còn có bốn khúc gỗ nhỏ lần lượt đập vào chuông, gõ vào trống để báo thời khắc.
Ngay khi tên tiểu thái giám thấy đúng thời khắc, lập tức gã ra đứng trước cửa hoa viên dùng cờ nhỏ thông báo cho thái giám chấp chưởng Chung Cổ ty là Lưu Cẩn đang đứng trên lầu Cảnh Dương Chung. Lưu Cẩn liền chỉ huy đám tiểu thái giám đánh Cảnh Dương Chung, gõ Tư Thần Cổ, tuyên cáo buổi triều sớm bắt đầu, bá quan lên triều.
Lúc này đã đánh chuông gõ trống xong, Lưu Cẩn đang bước xuống lầu, định đi tới nha môn Chung Cổ ty uống một ngụm trà, ăn chút lót dạ. Đột nhiên lão nhìn thấy Dương Lăng đi tới nên vội bước lên đón tiếp, cười nói:
- Dương đại nhân! Sao rỗi rãi tới nơi này thế?
Dương Lăng chắp tay chào:
- Lưu công công! Dương mỗ hôm nay có ý đến tìm ngài.
Lưu Cẩn ngạc nhiên hỏi:
- Dương đại nhân có chuyện gì mà tìm chúng ta? Tới đây, cùng tới Chung Cổ ty uống ngụm trà, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện cũng không muộn.
Dương Lăng vội vươn tay giữ chặt lấy lão:
- Công công chậm đã! Dương mỗ có việc này thực sự cũng hơi gấp. Không có thời gian đi Chung Cổ ty đâu!
Y kéo Lưu Cẩn qua một bên, đem sự tình từ đầu chí cuối kể lại.
Dương Lăng cũng không hề giấu diếm lão chút nào, việc này là muốn cho Chính Đức mở lời tha người. Nếu giấu diếm, sau này để Chính Đức biết sẽ cho rằng y cố ý che giấu thiên tử. Không bằng y thản nhiên làm người tốt, lúc đó cho dù Chính Đức không bằng lòng cũng sẽ không bắt tội y.
Lưu Cẩn nghe y kể xong, cười nói:
- Ừm! Việc này mười phần thì tám chín là Hồng thượng thư vì muốn lấy lòng Hoàng Thượng mà trừng phạt nặng. Việc gia quyến các quan phạm tội bị bán vào Giáo Phường ty chắc là vạn tuế gia cũng không biết đâu.
Lão nhìn nhìn khắp nơi, lại nhỏ giọng nói:
- Chúng ta nói thực với đại nhân nhé. Hoàng Thượng giận Cao thái y chữa bệnh lại khiến Tiên đế chết nên kéo đám người liên can ra ngoài chém sạch. Nhưng sau đó điều tra mới rõ, thật ra là vì lúc Tiên đế phát bệnh, Trương Du nhất thời kinh hoảng nên lấy nhầm dược vật. Hắc! Cao thái y, Lưu viện phán đều chết oan cả. Nhưng việc này đã xảy ra rồi thì làm sao bây giờ? Đành đâm lao phải theo lao thôi!
Dương Lăng rợn tóc gáy, sững sờ: "Đường đường là thiên tử, thì ra cũng có thể khiến người ta phải chết uất ức như vậy. Chỉ một đạo ý chỉ của hắn là có thể làm cho hàng vạn hàng nghìn đầu người rơi xuống. Còn lần này, lại chỉ vì một tên tiểu thái giám nhất thời kinh hoảng nên lấy nhầm thuốc đã làm cho bao nhiêu người phải mất mạng."
Y cau mày hỏi:
- Nếu nói như vậy, chẳng phải Cao tiểu thư càng thêm oan uổng sao? Người chết thì thôi, sao lại để người vô tội phải chịu cảnh như vậy?
Lưu Cẩn không đồng ý, đáp:
- Việc này có gì mà to chuyện? Vì thể diện của hoàng gia, cho dù chết một ngàn người, một vạn người thì cũng đâu có sao? Huống chi việc Trương Du lấy nhầm thuốc đã phong thanh lan truyền ra ngoài rồi. Nếu Hoàng Thượng tha cho nàng, chẳng phải là càng khẳng định việc này là đúng hay sao? Do đó, việc đặc xá nàng là vạn lần không thể được. Nhưng mà...
Dương Lăng vừa nghe thế vội la lên:
- Nhưng mà cái gì? Lưu công công đừng thừa nước đục thả câu nữa, xin mau mau chỉ dạy ta đi!
Lưu Cẩn cười gian hai tiếng đáp:
- Đại nhân quả là có lòng thương người. Việc cứu người thực ra cũng không khó, việc này chỉ cần khi làm việc phải nhớ tới thể diện của Hoàng Thượng, có thể làm sao cho có vẻ Hoàng Thượng ban ơn cho bầy tôi! Ha ha, việc đặc xá một con nhóc đâu phải là chuyện gì lớn?
Dương Lăng biết rõ điều Lưu Cẩn giỏi nhất chính là việc phỏng đoán tâm tư của Chính Đức, vội vàng truy vấn:
- Dương mỗ vốn định nhờ công công tiến cử tại hạ đi gặp công công Quản Sự Giáo Phường ty, không nghĩ tới công công còn có diệu kế như thế, vậy xin Lưu công công vui lòng chỉ giáo. Nếu cô gái kia thoát đại nạn, nhất định sẽ mang ơn công công rất nhiều, lập bài vị trường sinh cho người, mỗi ngày đều thắp ba nén hương.
Lưu Cẩn được y bốc thơm, cả gương mặt nở to như hoa cúc. Lão vội vàng khoát tay khiêm tốn một hồi, mãi cho đến lúc Dương Lăng sốt ruột không chịu nổi nữa, lão mới kéo tay y lại gần, ghé tai nói nhỏ một tràng.
Dương Lăng nghe xong vui vẻ chắp tay thi lễ:
- Dương Lăng nghĩ việc này khó như lên trời, công công vừa ra tay, lập tức giải quyết dễ dàng. Kế này cực diệu, chỉ cần đại công cáo thành, Dương Lăng sẽ bày tiệc rượu đáp tạ công công.
Lưu Cẩn cười tủm tỉm đáp:
- Dương đại nhân không cần khách khí. Chỉ bằng vào giao tình giữa ngài và ta, một việc nhỏ như thế này thì chúng ta còn không hỗ trợ nhau sao? Đi thôi, ta trước hết đưa ngài đi gặp Tĩnh công công của Giáo Phường ty, thu xếp ổn thoả cho cô gái kia. Tĩnh công công xưa nay gần như không để ý gì tới chúng ta. Nhưng từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, hắn thật ra cũng tỏ ra nịnh bợ ta. Chút việc như thế này, hắn nhất định sẽ phải ưng thuận.
*****************
Buổi triều sớm đã tan, thượng thư bộ Hình Hồng Chung, thượng thư bộ Công Từ Quán trở về triều phòng, nhận lại những văn thư trình cho nội các hôm qua. Vừa vào đã thấy thượng thư bộ Lại Mã Văn Thăng đang ngồi trong triều phòng chau mày, vẻ mặt đầy ưu sầu. Hồng Chung không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Mã Đại nhân, cớ gì mà than thở thế?
Mã Văn Thăng thấy hai vị đồng liêu, không khỏi thở dài đáp:
- Ba vị đại học sĩ đã tới hậu cung vấn an Thái Hoàng thái hậu, thương lượng việc đại hôn của Hoàng Thượng, lão phu ở đây chờ ý kiến. Ý chỉ bổ nhiệm quan chức không được làm quan ở quê mình vừa ban thì hằng ngày cổng nhà lão phu đều có đủ thứ quan lại tới càu nhàu, than thở không dứt. Lão phu thật sự chịu không thấu rồi!
Hồng Chung cười nói:
- Đó cũng không phải là việc xấu hoàn toàn. Cũng có một số quan lại ở tỉnh hơi nghèo nàn được bổ nhiệm tới tỉnh giàu có, chẳng phải họ đều hoan hô cả sao? Nhưng đạo ý chỉ này của Hoàng Thượng quả là làm thay đổi rất nhiều. Đám đại quan ở biên giới ai mà không có bạn thân bạn cũ, về quên quán của mình mà làm quan còn có thể nâng đỡ lẫn nhau, cũng đỡ được nhiều thứ. Lúc này phải dời tới chỗ mới, sẽ không còn cơ hội nữa. Chẳng lẽ phải đưa cả gia tộc dòng họ đi cả sao?
Thượng thư bộ Công Từ Quán có người em họ làm quan ở Kim Lăng, lần này cũng phải thuyên chuyển đi chỗ khác, nghe xong hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phương cách này vốn đã không được tính toán kỹ. Nghe nói là do tên thái giám chưởng ấn Chung Cổ ty Lưu Cẩn cùng với tên thống lĩnh Dương Lăng, cả hai tên ngu không hiểu chính sự buông lời gièm pha, làm cho bây giờ tiếng oán than dậy đất.
Mã Văn Thăng cau đôi lông mày trắng, can ngăn:
- Việc này tuy hơi lỗ mãng, nhưng thực ra không phải là không có ích. Bằng không, ba vị đại học sĩ nội các cũng sẽ không tán thành. Bây giờ thánh chỉ đã ban, chúng ta là bầy tôi thì phải nên thống nhất thi hành mới đúng. sau này đừng nói những lời như thế này nữa!
Từ Quán thấy lão không vui, cũng cười lạnh đáp:
- Đại nhân quả là lấy bụng quân tử để đo lòng tiểu nhân. Tuy Dương Lăng được tin cậy nhưng vẫn không thể nhúng tay vào việc triều chính. Rốt cuộc không phải là y muốn lấy việc công làm việc tư, tới làm quan ở một vùng thật giàu có hay sao?
Lão lấy cuộn công văn của mình rồi giận dữ ra khỏi triều phòng. Liếc mắt nhìn thấy thủ hạ tâm phúc là tả thị lang bộ Công Lý Kiệt đang vội chạy tới đón, lão không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lý Kiệt! Việc đốc thúc xây dựng Thái Lăng là đại sự, sao ngươi lại tự tiện hồi kinh như vậy?
Vốn Lý Kiệt đang vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy lão không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới đón, báo:
- Đại nhân! Ở lăng xảy ra chuyện lớn rồi.
Từ Quán ngập ngừng hỏi:
- Ở lăng đã xảy ra chuyện à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Kiệt nhìn nhìn chung quanh, rồi tới gần lão nói nhỏ:
- Đại nhân! Huyền Cung Thái Lăng tiết khí, Kim Tỉnh phun nước rồi.
Thượng thư bộ Công Từ Quán nghe xong buột miệng "A" một tiếng, biến sắc, cuộn văn thư đang ôm trong lòng chợt rơi xuống đất.