Lưu Cẩn cũng không ngu xuẩn, Thanh Thành cuồng sĩ tự nâng cao mình như vậy, tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi quá mà chạy đến nhà tìm Lưu thái giám ông ta trêu chọc, làm bộ làm tịch thì chắc chắn có mục đích, lẽ nào y muốn đầu nhập vào ta, xin một chức quan lớn?
Nghĩ đến đây, Lưu Cẩn không hề do dự lập tức cung kính khom người cởi giày. Người đọc sách chính là như vậy, thích chơi đùa, tự cao tự đại, nhưng không sao cả, Lưu Bị còn ba lần đến lều tranh mà, ta cởi giày cho y thì có gì không được chứ?
Chuyện này cũng giống như thanh niên yêu đương vậy, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô nương vui mừng mở cờ trong bụng, nàng bảo ta đi đông ta không dám đi tây, tận hưởng khí thế của công chúa. Đợi khi thành thân rồi, thì ta ngủ phía trên, ăn cơm trước, không cần phải rửa chén, đầu tư ngắn hạn nhưng được lợi lâu dài nha.
Lưu Cẩn là ai chứ? Ngay lúc cần dùng người thì Thanh Thành cuồng sĩ liền tìm đến cửa, chỉ danh tiếng của y thôi thì đã cho mình thể diện rồi. Ta có thể làm người trên vạn người, thì lẽ nào không có chút độ lượng này hay sao.
Tay Lưu Cẩn đã đụng đến giày của y rồi, Lư Sĩ Kiệt lại đột nhiên đỡ lấy tay của ông ta, tươi cười nói: - Không dám không dám, tại hạ chỉ đùa với Lưu công một chút mà thôi. Lưu công dưới một người trên vạn người, văn võ cả triều ai cũng cúi đầu, lại có thể chiêu hiền đãi sĩ như thế, thật khiến Lư mỗ thật lòng thán phục.
Lưu Cẩn cũng tiện thể dừng tay, đứng dậy cười nói: - Lư công tử là đồng hương của ta, lại là tài tử nổi danh Tần Xuyên Ba Thục, Lưu Cẩn ngưỡng mộ công tử đã lâu. Ta về quê thăm viếng quá vội vàng nên chưa có cơ hội tiếp kiến công tử. Hôm nay công tử đến nhà, Lưu Cẩn mừng rỡ vô cùng, dù là dắt ngựa đốt đèn, chùi giày cởi giày cũng cam tâm tình nguyện.
Lư Sĩ Kiệt rất cảm động, liền vội đứng dậy, vái dài một cái nói: - Trăm nghe không bằng một thấy, Lưu công đức độ rộng lượng, Lư mỗ khâm phục vô cùng.
- Ai nha nha, hà tất khách khí như vậy, mau mau mời ngồi, mời ngồi. Lưu Cẩn tự ngồi xuống vị trí chủ tọa, đợi khi nha hoàn dâng trà lui ra, lúc này ông ta mới nắm tay ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏ: - Lư công tử đến kinh khi nào vậy, không biết hôm nay đến đây là?
Lư Sĩ Kiệt cười ha ha, phất ống tay áo một cái, động tác hết sức phóng khoáng, đáng tiếc đã sắp bước vào tháng chạp rồi nên không thể cầm quạt trong tay, bằng không thì cầm quạt lông vấn khăn trên đầu cũng rất có khí thế đó.
Lư Sĩ Kiệt cười vang xong, lại nghiêm mặt nói: - Lư mỗ nhìn đại thế trong thiên hạ, đương kim triều đình có thể nói người cai quản chính sự, phân ưu cho Hoàng thượng ngoài trừ Lưu công thì không còn người thứ hai nữa. Lưu công được Hoàng thượng tín nhiệm, gánh trọng trách trên vai, quyền khuynh thiên hạ, có thể nói là thăng tiến thuận lợi, nhưng người không nghĩ xa thì tất có lo gần. Lưu công có nắm quyền thiên hạ, chủ trì chính sự thiên hạ, trong lòng có tự tin không?
Ánh mắt Lưu Cẩn chợt lóe, cũng thu lại nụ cười chắp tay nói: - Lưu Cẩn nguyện nghe cao kiến của Lư công tử!
Lư Sĩ Kiệt nói: - Luận uy vọng tài học, kinh nghiệm chính trị thì Lưu công không sánh bằng Lý Tiêu Dương Tam Đại học sĩ. Luận văn thao võ lược, chính tích chiến công thì không bằng Uy Quốc công gia, nhưng hiện tại Lưu công gánh vác thiên hạ, ngồi ở trung tâm cầm quyền thay Thiên tử, thử hỏi trong thiên hạ ai có thể phục chứ?
Lưu Cẩn gật đầu nói: - Công tử nói đúng! Nếu không phải người trong thiên hạ không chịu khuất phục, ông ta hà tất phải khốc pháp nghiêm hình, làm ra chiếc gông một trăm tám mươi cân để ép người ta cúi đầu chứ?
Lư Sĩ Kiệt vuốt ve đầu gối nói: - Đương kim Hoàng thượng tuổi nhỏ, tính còn ham chơi, thế nên giao hết đại sự thiên hạ cho Lưu công. Nếu Lưu công không thể lập nên công trạng phi thường, chiến tích trác tuyệt thì không thể trấn phục lòng người. Nếu Hoàng thượng lớn thêm vài tuổi, sinh lòng quan tâm đại sự triều đình, thấy Lưu công không có công tích gì, lúc đó dù cho không giảm lòng tin thì cũng phải đoạt lại quyền lực.
- Cho Lưu công một chức quan nhàn hạ để yên ổn hưởng phúc, an hưởng tuổi già. Nhưng, trị chính thì có địch thủ, thi hành thì kết oán thù, nếu công công không có đại quyền thì làm sao yên ổn hưởng phúc, an hưởng tuổi già chứ?
Lư Sĩ Kiệt đã nói trúng tâm sự của Lưu Cẩn. Lão là nội họan, tuy được Hoàng thượng tin sủng lại khó phục ngoại thần, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có quyền lực, dùng cách thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết để chinh phục bá quan. Tuy phương pháp này nhanh chóng mang lại hiệu quả, nhưng một khi thất thế thì bị trở mặt cắn ngược cũng rất khốc liệt.
Trong mắt nhóm ngoại thần, hoạn quan còn không bằng cả con chó, người thành thật như Vương Nhạc còn bị đám đại thần đức cao vọng trọng như Lưu Kiện, Tạ Thiên đề nghị xử tử, nếu bản thân mình thất thế, không bị bọn họ chém chết tươi mới là lạ.
Lưu Cẩn lập tức nghiên nghị đứng dậy, chắp tay vái dài như trẻ con thỉnh giáo lão sư, kính cẩn nói: - Theo cao kiến của công tử, cục diện hiện tại của Lưu Cẩn phải làm sao trị chính lập uy, trấn nhiếp quần thần, chế phục thiên hạ đây? Mong rằng công tử chỉ điểm bến mê cho Cẩn.
Lư Sĩ Kiệt nâng chén trà, hít hà uống một ngụm, lắc đầu rung đùi nói: - Trị chính khó ư? Trị chính dễ sao? Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Người trị chính phải biết lợi ích của dân, phải biết quan trường vô thường, phải biết làm người khó khăn. Người trị chính, có khả năng thì có chỗ đứng, người mạnh thì thắng, người khôn thì thành, hiểu yêu cầu của dân, quan tâm yêu cầu hưng thịnh chính trị, quan tâm
Lư Sĩ Kiệt nói đến khô miệng, bưng chén lên uống trà. Lưu Cẩn bị nói đến không hiểu ra sao lại vươn dài cổ lên nhìn trái nhìn phải, gia nhân hai bên trái phải cũng đều không hiểu làm sao. Lưu Cẩn âm thầm thở dài: Tài tử đúng là tài tử, sâu xa khó hiểu, đáng tiếc không có Trương Văn Miện ở đây, cũng không biết vị tài tử này đến cuối cùng là đang nói gì nữa?
Lão khùng khục súc miệng, nuốt nước miếng, cười làm lành ngồi xuống nói: - Phải phải phải, nghe vua nói một buổi bằng đọc sách mười năm. Lư công tử tài cao, Lưu Cẩn thô thiển nghe thấy thật khó ngộ ra bản chất trong đó, ôi! Thật đáng tiếc mà, công tử chỉ là du ngoạn đến Kinh sư, không thể ở đây lâu dài được, bằng không sớm chiều thỉnh giáo để cai trị giang sơn xã tắc, tạo phúc cho lê dân bách tính, đó thật sự là một chuyện tốt nha.
Lư Sĩ Kiệt khẽ mỉm cười nói: - Lưu công, tại hạ học hành nhiều năm, bây giờ đã hơn ba mươi, cũng muốn ổn định, thành gia lập nghiệp, báo đáp triều đình, làm được những việc oanh oanh liệt liệt. Nhưng chí khí cao xa cũng cần có một cành cây cao mà đậu, không biết Lưu công có nguyện ý tiếp nhận không?
Lưu Cẩn mừng rỡ, vội học theo vẻ nho nhã lễ độ trong kịch mà thi lễ: - Vẫn luôn mong muốn mà không dám mở lời. Nếu Lư công tử chịu bày mưu giúp Cẩn, Cẩn tất khoản đãi như thượng khách.
Lưu Cẩn cũng thành tâm, lập tức dặn dò bày rượu thiết yến khoản đãi Lư Sĩ Kiệt, lại cho người gọi Trương Văn Miện đến tiếp rượu. Tuy rằng Trương Văn Miện ghen tị với danh tiếng tài học của Lư Sĩ Kiệt, nhưng lại không chán ghét giống như Trương Thái, bởi vì Lư Sĩ Kiệt cũng không phải người làm quan, trong mắt Trương Văn Miện là một người có tài nhưng không gặp thời, có cảm giác là người lưu lạc chân trời, cho nên kết giao làm quen cũng có phần ăn ý.
Hai thư sinh căm ghét thế tục có rượu đưa lối mà công kích tình hình chính trị đương thời, chỉ trích bá quan, rất có cảm giác đương kim thiên hạ ta không quan tâm là gì cả. Chầu rượu này càng uống càng vui vẻ, cuối cùng vứt bỏ luôn chủ nhân bữa tiệc này là Lưu Cẩn, hai phụ tá kề vai sát cánh, thoải mái thóa mạ, cực kỳ sảng khoái.
Lưu Cẩn cười híp mắt chỉ mời rượu. Lư Sĩ Kiệt có bảy tám phần say rồi, lưỡi cũng bắt đầu lớn hơn, liền căm giận bất bình mắng to Dương Lăng có mắt không tròng, ở suối Vọng Trúc Tứ Xuyên nhục mạ y trước mặt mọi người. Trong câu còn mắng bọn người Dương Thận là lũ nịnh hót vì họ không có nghĩa khí nói lời ngay thẳng giúp y.
Hơn nữa y không ngừng nhắc đến chuyện Dương Thận thi khoa cử rồi làm quan, trở thành Đô Cấp Sự Trung, không thể che giấu sự ghen tỵ, không ngừng hô hào rùm beng tài học của mình hơn xa Dương Thận, là Dương Lăng có mắt không tròng, không nhìn ra nhân tài.
Lưu Cẩn nghe thấy rất mừng, thầm nghĩ: - Khó trách cuồng sĩ này đến nhà đầu nhập vào ta. Hóa ra không phải vì vinh hoa phú quý, mà là muốn so tài tranh cao thấp với bạn tốt ngày xưa. Dương Lăng trọng dụng Dương Thận, sỉ nhục y trước mặt mọi người. Có câu sĩ khả sát, bất khả nhục, lấy tính tình của Thanh Thành cuồng sĩ đương nhiên muốn tranh giành cho hả giận rồi.
Lư Sĩ Kiệt ứng phó với Trương Văn Miện nhưng vụng trộm quan sát sắc mặt Lưu Cẩn. Đường đường một vị đứng đầu Nội đình mà lại đối đãi chân thành như vậy, thật sự khiến Lư Sĩ Kiệt cảm động vô cùng. Nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, Lưu Cẩn làm bất cứ việc gì đến cuối cùng cũng vì quyền của bản thân, lợi của bản thân mà thôi. Hôm nay ông ta cung kính đối với mình như vậy, chỉ là vì mình có thể trợ giúp cho quyền lợi của ông ta. Nếu thật sự hiến ra sách lược lợi nước lợi dân, tổn hại lợi ích của ông ta, thì ông ta có còn trọng dụng không? Ông ta sẽ cung kính như vậy sao?
Lưu Cẩn âm thầm thở dài: - Việc gặp gỡ trong đời người thật xảo diệu vô cùng a. Hành động ở Ba Thục của Dương Lăng đã thành toàn cho Lưu Cẩn ta. Trước hết là bị ta thừa cơ tước hết đại quyền, bây giờ lại đưa một tài tử vào dưới trướng ta. Ha ha, chỉ là không biết so sánh tài học của Lư Sĩ Kiệt này và Dương Thận, thì không biết ai là Tôn Tẫn, ai là Bàng Quyên đây?
Lư Sĩ Kiệt nghĩ xong băn khoăn trong lòng cũng thở dài một tiếng: - Lưu Cẩn nhiệt thành đối đãi, chỉ tiếc chính tà bất lưỡng lập. Lư Sĩ Kiệt ta cũng chỉ đành làm Bàng Sĩ Nguyên vào Tào doanh một lần vậy.
Lưu Cẩn bảo Thạch Văn Nghĩa phái người đi Xuyên Thiểm điều tra toàn bộ hành tung trong hai năm gần đây của Lư Sĩ Kiệt, những người đã kết giao, biết được quá trình kết oán của y và Dương Lăng nên rốt cuộc yên lòng. Lư Sĩ Kiệt đã trở thành mưu sĩ tâm phúc của Lưu Cẩn. Có Trương Văn Miện khuấy động dòng nước, lại có Lư Sĩ Kiệt ra sức tạo sóng, Lưu Cẩn bắt đầu tiến hành cải cách chính trị vào cuối năm Chính Đức Nguyên Niên.
Ngoài trừ việc nắm chặt quyền lực, sưu cao thuế nặng thu thập rất nhiều tài vật, thu nhận hối lộ ra, thì không thể phủ nhận cải cách chính trị của Lưu Cẩn dưới sự trợ giúp của đám người Lư Sĩ Kiệt, Trương Văn Miện, Trương Thái cũng có rất nhiều điều hữu ích đối với đế quốc Đại Minh. Chỉ là Lưu Cẩn thuộc loại người chỉ lo cái lợi trước mắt, căn bản không có kiên nhẫn mà làm từng bước, dùng đến vài năm thậm chí là vài chục năm để thúc đẩy quốc sách này.
Hơn nữa những người mà lão dùng đều là những kẻ nịnh hót bợ đỡ, còn những người không chịu đầu phục lão thì cho dù Lưu Cẩn có ban ra mệnh lệnh gì cũng nhất nhất chống lại, cho dù là chính sách thật sự có lợi cho triều đình thì khi đến các địa phương cũng chỉ nhiễu dân loạn chính mà không đạt được kết quả gì cả. Nếu không thể dùng phương pháp thích hợp mà từng bước ổn định thúc đẩy thực hiện thì cho dù là chính sách chính xác cỡ nào cũng chỉ đạt được những hiệu quả trái ngược mà thôi.
Hơn nữa Trương Thái trước nay ở Kinh sư chưa từng khảo hạch nghiêm khắc đối với quan viên, việc chỉnh đốn từ trên xuống dưới, nhanh gọn dứt khoát như vậy đã khiến tiếng oán than dậy đất. Lưu Cẩn để đảm bảo mệnh lệnh của mình được chấp hành nghiêm túc liền lệnh cho Xưởng Vệ nghiêm khắc xử lý mọi âm thanh phản đối.
Lưu Cẩn giống như một chiếc xe lu thật lớn vậy. Lão muốn mở đường đi ở đâu, thì mặc kệ phía trước là hoang dã, ao nước hay là hoa màu đều chỉ cần đè thẳng xuống một đường thôi. Tham quan ô lại và năng thần thanh liêm đều bị giam chung một phòng. Tiêu chuẩn để lão xét xử có tội hay không là phải coi có nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của lão hay không.
Mưa gió nổi lên, mạch nước ngầm dần khỏi động. Mùa đông năm trước, tiểu Vương tử Thát Đát dẫn theo mấy vạn thiết kỵ tập kích biên giới, hạ gục mấy thành, chấn động triều dã, nạn dân chen chúc vào kinh thành. Nhưng mùa đông năm nay, mưa gió lại đến từ nội bộ, đến từ bên dưới, giống như ngọn núi lửa đã tích lũy đủ lực lượng vậy, khiến người ta ngửi thấy mùi lưu huỳnh, nhưng không ai biết lúc nào thì nó bùng nổ.
Có lẽnếu thiếu đi một lực lượng nào đó, một người nào đó thì nó có thể vĩnh viễn không bùng nổ. Hoặc là, sẽ bùng nổ ngay khi sự thương tổn đã tràn ngập không thể cứu vãn được nữa. Hoặc là trời xanh sẽ phái một người sinh ra vào đúng thời cơ để chấp hành sứ mệnh lịch sử này.
Nhưng, người kia vẫn còn đó. Sự dày vò của Lưu Cẩn vẫn chưa vượt ra khỏi sự kiểm soát của hắn. Hắn đang lẳng lặng chờ đợi, nghỉ ngơi lấy sức, đợi chiều hướng phát triển đến một ngày nào đó, rồi nhẫn nại đợi con mồi tự mình chui vào cạm bẫy tử vong.
Người kia chính là Uy Quốc công Dương Lăng.
Dương Lăng tịnh dưỡng thật sự rất tốt, vừa không cần thượng triều, lại không cần quan tâm chính sự. Chẳng qua chỉ ngẫu nhiên đến chỗ tuyển tú đến giờ mão nhìn một cái, thời gian luyện khí đổi thành sau giờ ngọ, luyện kiếm thì đổi sang buổi tối, lòng nhẹ nhàng thì người mập lên, nghe nói Dương Quốc công đã mập lên vài cân rồi.
Theo lời nha đầu Tuyết Lý Mai kia oán giận mấy ngày nay thì lão gia càng ngày càng hung mãnh, thường hay đè nàng đến không thở nổi. Vì thế Dương Lăng liền tích cực hưởng ứng, yên lòng lý trí mà đổi nàng lên trên, hưởng thụ "đảo ngược dưới nến" của nàng.
Nói đến hai vị mỹ thiếp xuất thân từ "Thời Hoa Quán" của hắn thì sức eo cũng không tệ lắm, có điều có thể do là tính cách, nên Ngọc Đường Xuân vẫn luôn xấu hổ khi ở trên hắn. Vòng eo nhỏ nhắn của nàng mềm dẻo hữu lực, khi ra sức triền miên dưới người Dương Lăng thì có một sức mạnh vô tận, khiến cho Dương Lăng chỉ có thể ra sức đè thân thể mềm mại không xương của nàng xuống mà đâm vào để tiểu yêu tinh này an phận một chút.
Còn về động tác có độ khó cao như "Đảo ngược dưới nến" này thì phải bảo đảm duy trì được tiết tấu và kỹ xảo phát huy, trước mắt chỉ có Tuyết Lý Mai thân hình mềm nhẹ dựa vào con ngựa con như có điện phản lực kinh người của nàng mới có thể miễn cưỡng làm được "trước sau vẹn toàn".
Đêm qua khi Dương Lăng ở trong phòng Ấu Nương, phu thê nguyên phối, tâm đầu ý hợp ở cùng với Ấu Nương, hơn nữa cảm giác như được tắm gió xuân, dù là thân thuộc cũng giống như mưa gió mùa xuân vậy, tâm linh giao hòa với nhau, loại cảm giác kỳ diệu này cũng chỉ cảm nhận được khi ở cùng với Ấu Nương thôi.
Vốn sáng sớm tỉnh lại, Dương Lăng đang muốn lôi kéo kiều thê vào chuyện sinh hoạt, nhưng tiểu Dương Đại Nhân lại gào lên một tiếng như xé cổ họng, hai vị chỉ đành vội mặc lại quần áo rời giường. Không còn cách nào khác cả, Dương Đại Nhân mà Hoàng thượng phong nhận được ngàn vạn sủng ái, địa vị của Dương Lăng ở trong nhà đã rơi xuống thứ hai rồi.
- Mới sáng tinh mơ mà người trong nhà đều đứng trong sân đốt pháo bông, còn không phải có bệnh sao? Dương Lăng âm thầm than thở một câu.
Tiểu Dương Đại Nhân để ý nhất là hắn. Tiểu tử kia cuộn lại trong lòng Dương Lăng, được bao lấy bằng tấm thảm lông lạc đà cực kỳ kín đáo, trên đầu còn đội một chiếc mũ da hổ lông mềm như nhung, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, hai tròng mắt đen tuyền trong suốt, mở to nhìn các vị di nương đang đốt pháo bông.
Nói là đốt pháo bông cho hắn, nhưng Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai lại vừa kêu vừa đùa, chơi vui vẻ hơn bất cứ ai, ngay cả Ấu Nương cũng hưng phấn bừng bừng gia nhập vào, chỉ có Cao Văn Tâm tuy cười thật tươi nhưng chung quy tính trẻ con cũng ít, nàng dịu dàng đứng bên cạnh Dương Lăng, thỉnh thoảng kẹp lại góc chăn cho cục cưng.
- Này, hôm nay thiên thời địa lời nhân hòa, đừng có đốt pháo, các nàng đến phòng khách đánh bài đi. Chuyện tuyển Phò mã cũng gần xong rồi, bây giờ chỉ còn hơn hai mươi ứng viên thôi. Đã bảy tám ngày rồi ta không có đi, bây giờ phải đi tuyển chọn, được rồi được rồi, chúng ta về đi.
Dương Lăng ôm nhi tử vừa xoay người thì giống như bị người ta bấm một cái vậy, tiểu tử kia đột nhiên khóc rống lên. Ấu Nương vội vàng bỏ pháo xuống chạy qua, Dương Lăng vội vàng ôm nhi tử quay lại nhìn pháo đang cháy, Tiểu Dương Đại Nhân hai mắt tỏa sáng, tiếng khóc két một cái thì dừng lại.
Dương Lăng đưa nhi tử cho Ấu Nương, dở khóc dở cười nói: - Đây là đứa nhỏ hư đốn gì vậy, nhiều đồ chơi vậy mà không chơi, lại cứ thích ra ngoài đi dạo, lại còn xem pháo.
Hàn Ấu Nương ôm nhi tử qua, hôn một cái lên má nó, thản nhiên nói với Dương Lăng: - Con trai mà, xông xáo một chút không tốt sao? Ha ha, tướng công bận công sự thì đi đi, hiếm khi Ngọc Nhi các nàng cũng chơi rất vui vẻ, bọn muội ở đây thêm một lát rồi về phòng.
- Ừ, sắp nổi gió rồi, đừng ở ngoài quá lâu, cẩn thận lạnh. Dương Lăng như được đại xá rởi khỏi hậu hoa viên, lập tức đến tiền sảnh gọi Lưu đại bổng chùy nói: - Chuẩn bị mã xa đến Chư Vương Quán
Thân hình Lưu Đại Bổng Chùy thẳng tắp, thẳng thắn đáp: - Quốc công gia đợi một lát, ta gọi bọn thị vệ.
Nói xong Lưu Đại Bổng Chùy xoay người, thân hình giống như một cây lao vậy, tác phong tướng mạo nhà binh vô cùng nghiêm túc, trước nay chưa từng thấy. Dương Lăng hiếu kỳ, vội nói: - Đợi đã, Đại Bổng Chùy, lúc ngươi ở trong quân cũng không tuân thủ quy củ như vậy, sao bây giờ lại hóp bụng ưỡn ngực nghiêm chỉnh như vậy hả? Bây giờ không giống như trong quân, không cần gò bó như vậy.
Lưu Đại Bổng Chùy nhếch miệng cười nói: - Tiểu nhân không bị gò bó.
Gã kéo kéo góc áo, ngại ngùng cười nói: - Tay nghề may áo của Tiểu Vân cô nương rất tốt, nhưngquần áo may hơi nhỏ chút, tiểu nhân không đứng thẳng chỉ e sẽ làm rách quần áo mất.
Dương Lăng nghe thấy thì cười ha ha, nói:
- Quản gia, gọi Tiểu Vân ra đây đo lại cho Đại bổng chùy, vừa hay sắp năm mới rồi, bảo nàng làm lại một bộ cho Đại bổng chùy.
- Không cần không cần. Đại Bổng Chùy vội vàng lắc đầu: - Nàng làm bộ mới bồi thường cho tiểu nhân, có lòng là được rồi, thật không dám làm phiền người ta.
Lần trước y phục của Lưu Đại Bổng Chùy bị Vân Nhi giở trò, lấy kéo cắt lộn xộn tán loạn, sau đó mới ra sức giặt cho gã, một mực nói là y phục của gã hư rồi, kết quả là vừa giặt thì liền nát. Lưu Đại Bổng Chùy biết rõ đây là một cái cớ, trong lòng khó chịu nên chạy đến hậu viện muốn tìm nàng ta lý luận.
Tiểu Vân là nha hoàn bên cạnh đại phu nhân Hàn Ấu Nương, nghiễm nhiên là nội tổng quản trong phủ Quốc công, tôi tớ nô tỳ từ trên xuống dưới ai mà không nói giúp cho nàng ta chứ, kết quả là Lưu Đại Bổng Chùy vốn không tức giận, nhưng bị bọn họ ngươi một câu ta một câu chế nhạo một phen, liền nổi giận lôi đình, dứt khoát há miệng mắng to lên.
Hàn Ấu Nương nghe được tin tức thì ra hỏi, biết được người bên cạnh mình ức hiếp gia tướng hộ viện, liền hung hăn răn dạy Tiểu Vân một phen, sau đó đưa cho nàng ta một xấp vải, phạt nàng ta làm lại một bộ bồi thường cho Lưu Đại Bổng Chùy. Tiểu Vân thấy Lưu Đại Bổng Chùy xoay tới xoay lui, chỉ nhìn thân hình của gã một cái liền tức giận bất bình bỏ đi, kết quả lần này cũng không phải là thật lòng muốn chỉnh gã, nhưng lại bị bộ y phục này làm cho nghẹn khuất.
Vốn dĩ việc này cứ như vậy là được. Nhưng đám chị em trong hậu viện lại nhàn rỗi không gì làm, không dễ gì mới có việc vui như vậy nên thường xuyên lấy chuyện của Lưu Đại Bổng Chùy và Tiểu Vân ra đùa giỡn. Lúc mới bắt đầu nàng ta cũng không tránh khỏi xấu hổ quẫn bách, nhưng chuyện giữa nam và nữ lạ như vậy đó. Vốn dĩ trong lòng không có người này, nhưng ngày nào cũng có người nhắc tới người này trước mặt nàng ta, lại còn kéo bọn họ vào chung một chỗ đùa giỡn vô số lần, rồi thì tư thái oai hùng anh dũng của Lưu Đại Bổng Chùy cũng dần dần ghi dấu trong lòng Tiểu Vân.
Phải nói là hiện tại Lưu Đại Bổng Chùy là đầu lĩnh gia tướng mà triều đình phê chuẩn cho vào phủ Uy Quốc công, bổng lộc, phẩm cấp khi còn trong quân cũng là thất phẩm, nếu cẩn thận tính ra thì nàng không xứng với người ta. Trong lòng cô nương có tâm sự nên mỗi lần thấy Lưu Đại Bổng Chùy thì thần thái lại không được tự nhiên. Ấu Nương và Tiểu Vân sớm chiều làm bạn nên dần phát hiện tâm tư của nàng. Hai ngày nay có nhắc qua với Dương Lăng, Dương Lăng cũng có lòng thúc đẩy việc tốt này, cho nên nhân dịp tạo cơ hội cho bọn họ.
Lưu Đại Bổng Chùy dẫn theo đám gia tướng đi lấy xe ngựa binh khí ra, Tiểu Vân cũng cầm một cây thước tới gian nhà chính.
Dương Lăng cười mỉm chi nói: - Tiểu Vân, hai ngày trước làm bộ quần áo kia cho Đại Bổng Chùy, tay nghề cắt may không chê vào đâu được. Đại bổng chùy thích lắm, đáng tiếc là kích cỡ hơi nhỏ, gã mặc vào sợ sẽ bị căng rách nên đi đường cẩn thận vô cùng, với cái khổ người đó thì việc này chẳng phải là hành xác sao? Tay nghề của cô khéo léo, phiền cô đo lại khổ người gã, rồi may lại một bộ khác đi. Cũng sắp qua năm mới rồi, làm xong y phục, ta sẽ bảo Đại Bổng Chùy phát một phần quân lương cho cô coi như quà cuối năm.
Khuôn mặt Tiểu Vân đỏ lên, cực kỳ nhanh nhẹn liếc nhìn Đại Bổng Chùy đang ở phía sau một cái, quỳ xuống nói:
- Lão gia dặn dò, Tiểu Vân dĩ nhiên tuân mệnh.
Dương Lăng cười cười, vừa chạy ra ngoài vừa nói to: - Đại Bổng Chùy, đi, để Tiểu Vân cô nương đo người cho ngươi, nhanh lên coi, phải lập tức vào thành đó.
Lưu Đại Bổng Chùy thẹn thẹn thùng thùng đi vào trong nhà. Phía sau vang lên tiếng cười trộm của đám anh em. Cao quản gia lớn tuổi thành tinh, Đại Bổng Chùy còn chưa vào nhà thì lão đã bơi ra ngoài như con cá vàng vậy.
Lưu Đại Bổng Chùy cao lớn vạm vỡ, đáng thương cho Vân Nhi cô nương dáng người nhỏ xinh cầm thước mềm đo vòng eo cho gã quả thật giống như dang đôi tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo của gã vậy, chẳng những cô nương đỏ bừng cả mặt, mà ngay cả Đại Bổng Chùy mặt than cũng hóa thành màu gan lợn rồi.
Cô nương đo xong vóc người, lại ngồi xổm xuống đo chân gã, Lưu Đại Bổng Chùy ha ha nói: - Chân...chân cũng phải đo à?
- Ừm, người tangười ta có chút vải vụn, không làm được cái gì cả, làmlàm giày cho ngươi cũng được. Ngươichịu không? Tiểu Vân cô nương ngẩng đầu liếc gã một cái.
Lưu Đại Bổng Chùy gãi đầu, cười ngây ngô nói: - Vui chứ, sao lại không vui. Tiểu Vân cô nương rất khéo tay, đường may y phục này rất chắc, nếu là ở thôn ta, thì sẽ là cô nương thêu thùa may vá số một số hai đó.
Tiểu Vân được gã khen nên nhoẻn miệng cười, đứng lên nói: - Khéo tay thì sẽ không làm quần áoHì hì, bị nén chắc khó thở lắm nhỉ? Lúc ta làm còn tưởng làm hơi lớn chứ, lần này ta cũng không cố ý chỉnh ngươi nha.
Lưu Đại Bổng Chùy ngượng ngùng nói: - Ta biết mà, không trách được Tiểu Vân cô nương, là ta đây vừa ngốc vừa thô, tốn vải.
Tiểu Vân phì cười, lườm gã trắng mắt, sẵng giọng nói:
- Chỉ tốn vải thôi sao? Còn phí tay nghề của người ta nữa.
- Phải phải phải Cô nương này vừa đứng gần thì Lưu Đại Bổng Chùy bắt đầu nói lắp rồi, gã nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu lại nhìn, rồi đột nhiên lấy một món đồ từ trong lòng ra nhanh như chớp nhét vào tay Tiểu Vân, vội vàng hấp tấp nói một câu: - Ta tặng cho cô. Sau đó bỏ chạy ra ngoài, chạy đến gian nhà chính thì đẩy cửa ra thất tha thất thểu té ngã vào trong đám thị vệ.
Vân Nhi cô nương kinh hô một tiếng, thấy gã không sao thì mới thở phào ra, nàng phát hiện đám thị vệ nhìn về phía nàng, liền vội vào kéo tay áo ra che đi món đồ trong tay
Mười lăm mười sáu thị vệ dắt ngựa ra khỏi cửa phủ, nha đầu Vân Nhi nhẹ nhàng, khe khẽ kéo tay áo trên tay kia ra, đưa mắt nhìn thì thấy trong tay cầm một cái bánh trung thu hơi nhỏ, lại có hai cái hộp nhỏ dày như vậy xếp chồng lên nhau, chiếc hộp có những đóa hoa trắng nhỏ li ti được vẽ trên mặt lụa, chính giữa có ba chữ "Mạt Lỵ Phường".
Một nụ cười ngọt ngào động lòng người nở rộ bên môi Vân Nhi: - Ai nói gã vừa ngốc vừa thô chứ, chẳng phải cũng biết lấy lòng con gái sao? Son phấn ở Mạt Lỵ Phường rất đắt tiền. Gãlại không tiếc sao.
Vân Nhi dịu dàng ngọt ngào cười, giống như một cành hoa nhài tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Một cô nương được người ta sủng người ta yêu thì dù có là một cô gái bình thường đi chẳng nữa, thì lúc này cũng tỏa ra thần thái cao quý xinh đẹp như công chúa vậy.
Một công chúa cao quý xinh đẹp chân chính lại không có niềm vui của một tiểu nha hoàn.
Công chúa Vĩnh phúc vốn tính nhẫn nhục chịu đựng, bản thân vui vẻ, bản thân giận dữ, bản thân muốn có cái gì, muốn cự tuyệt cái gì, nàng đều nghiêm ngặt tuân thủ quy củ, không thể dễ dàng biểu hiện ra, trước mặt sau lưng mọi người vĩnh viễn là một công chúa hoàng gia tao nhã cao quý.
Nhưng nàng cũng là một cô gái, hơn nữa còn là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng có thể chứa được bao nhiêu tâm sự, gánh bao nhiêu gánh nặng chứ? Hôm đó ở hậu viện Chư Vương Quán nhìn thấy những người được chọn làm Phò mã kia đã làm nàng sợ hãi, mấy ngày nay liên tiếp mơ thấy ác mộng, bọn thị nữ bên cạnh ra sức an ủi nàng, nói chỉ là sơ tuyển thôi, người cuối cùng được chọn trong đám người ứng tuyển Phò mã sẽ không nông cạn như vậy đâu, nhưng trong lòng của nàng vẫn lo sợ.
Hơn nữa nghe nói bây giờ Dương Lăng cả ngày đều ở nhà vui vẻ với kiều thê mỹ thiếp, nên cực kỳ buồn bực đến Báo Viên nói chuyện tán gẫu với ca ca. Chuyện chung thân đại sự của mình mà hắn hoàn toàn không để trong lòng, trong lòng công chúa Vĩnh phúc đau khổ không thôi. Tất Chân là một thái giám, Quốc cữu chỉ chú trọng thân phận, địa vị của đối phương để chọn ra lang quân như ý, e rằng cũng chỉ có Dương Lăng mới hiểu tâm ý của mình, mình thích người như thế nào thôi, hắnhắn sao lại không xem mình ra gì như vậy chứ?
Công chúa Vĩnh phúc tức giận vung tay áo, phía sau ôi chao một tiếng, công chúa Vĩnh Thuần duyên dáng tránh ra, đắc ý nói: - May mà bản công chúa thân thủ linh hoạt, tỷ tỷ tức giận với ai vậy?
- Tú Đình? Sớm vậy mà dậy rồi sao? Sao lại tới sớm vậy?
- Tỷ tỷ hồ đồ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy? Hôm nay Tương Nhi vào kinh đó, muội mong chờ đã lâu lắm rồi, Tương Nhi còn ồn ào hơn cả muội nữa. Có muội ấy ở đây, muội sẽ không buồn nữa, lát nữa muội ấy sẽ đến đây bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu, mẫu hậu và Hoàng thượng. Muội sẽ dẫn nàng vào trong viện ném tuyết. Tỷ, tỷ đi không? Vĩnh Thuần vừa giũ tuyết trên áo vừa cười nói.
Vĩnh Phúc thở dài xa xăm nói: - Muội đó, còn nhỏ không biết mùi đau buồn mà, cả ngày chỉ biết chơi đùa. À! Tương Nhi, Tương Nhi đến cũng tốt, nếu tỷ thật sự vào "Thập Vương Quán" thì cũng có người theo tỷ nói chuyện giải buồn mà. Tỷhiện tại thật sự ngưỡng mộ Tương Nhi. Muội ấy cũng là công chúa, nhưng lại không cần theo quy củ của công chúa mà tương lai phải vào ở trong "Thập Vương Phủ".
Công chúa Vĩnh Thuần trợn trắng mắt, nói: - Từ lâu đã nói tự tỷ chọn đi, tỷ lại không chịu, chọn trúng ai thì nói với đại ca, huynh ấy là Hoàng thượng mà, hạ chỉ xuống thì ai dám không lấy chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của công chúa Vĩnh Phúc choáng váng, khẽ hứ một tiếng, sẵng giọng nói: - Nói bậy gì đó, tỷ tỷ không gả đi được sao? Sao lại có cô gái nào tự xuất đầu lộ diện đi chọn hôn phu chứ, còn không khiến người ta chê cười sao.
Nàng quay đầu nói với Tiểu Đinh Tử: - Tiểu Đinh Tử, nói với Ngự thiện phòng, bảo bọn họ chuẩn bị một mâm ngự thiện, nói bản công chúa và công chúa Vĩnh Thuần muốn khoản đãi công chúa Tương Nhi.
Tiểu Đinh Tử đáp lời rồi đi, Vĩnh Thuần lại cười hì hì nói: - Tỷ tỷ, muội nghe Mã Tổng quản nói, người ứng tuyển Phò mã chỉ còn lại hai mươi mốt người thôi, thật sự là ngàn tuyển vạn chọn nha. Ngày mai quan chủ tuyển sẽ tuyển chọn lần cuối, sau đó dẫn người vào cung. Nghe nói, hoàng huynh đã dán cáo thị nói hôm nay là ngày cuối cùng, có điều tiêu chuẩn của những người vẫn muốn báo danh đã được nâng cao, phải có công danh trong người mới được đó.
Công chúa Vĩnh Phúc mờ mịt, trong lòng giật mình, vội nói: - Muội nóingày mai là dẫn người tiến cung sao?
Công chúa Vĩnh Thuần kéo dài giọng nói: - Ngày mai tuyển chọn lần cuối rồiTỷ tỷ, người được chọn ra ngày mai mới có tư cách tiến cung, không phải là ngày mai tiến cung.
Công chúa Vĩnh Phúc nhẹ nhàng thở ra. Nàng đi đến cửa đại điện, chỉ thấy hoa tuyết tung bay, công chúa Vĩnh Phúc nắm chặt bàn tay nhỏ, căng thẳng lẩm bẩm: - Hôm nay tuyết lớn, "Chư Vương Quán" chắc không có nhiều chuyện lắm, muội muội, cho người gọi Dương đại nhân tiến cung một chuyến. Tỷtỷ muốntỷ muốntỷ muốnừm? Này, Vĩnh Thuần! Vĩnh Thuần?
Vĩnh Thuần đã chạy ra xa từ lâu, vừa hét lớn với nàng: - Đừng muốn nữa, muội đi gọi người.
Vĩnh Phúc thả tay ra, đi hai bước ngoài hành lang, thướt tha đứng đó, ngây ngẩn ngắm nhìn tuyết trắng lượn lờ rơi xuống. Trên thân cây mai đã phủ lên một tầng tuyết diêm rồi.
Nàng vươn bàn tay trắng nõn ra, hoa tuyết không một tiếng động rơi vào lòng bàn tay, nhanh chóng hóa thành một hạt sương trong, trong vắt như giọt lệ trong lòng nữ nhi.
Vĩnh Phúc không khỏi khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn qua, tuyết rơi mờ mịt, bóng người trong cung mờ ảo.
Quy củ trong cung là không được bước nhanh, bất cứ lúc nào cũng phải bước đi thong thả, duy trì sự nghiêm túc và trang trọng của hoàng cung, trên con đường nhỏ hẹp, cho dù là cầm ô, hay là khoác áo, thì đám cung nhân cũng vùi đầu mà đi trong màn tuyết mênh mông, yên lặng tuyên bố mùa đông đã hoàn toàn đến rồi.