Chương 441: Đi đến Cô Tô

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:48

Hứa Thái hấp tấp đi ra ngự thư phòng, nhìn chung quanh, thấy Giang Bân đang từ chỗ bóng cây phía ngoài cung điện đi tới,vội nói: - Mau vào đi, Hoàng Thượng triệu khiến huynh đấy. Giang Bân đáp lại một tiếng, thấy Hứa Thái sắc mặt nặng nề, liền hỏi: - Hứa đại nhân, Hoàng Thượng hôm nay triệu kiến, rốt cuộc có chuyện gì?. Hứa Thái cười nhẹ, nói: - Không nên hỏi thì đừng nên hỏi, nhanh vào đi, Hoàng thượng đang có trọng trách giao cho ngươi đấy. Giang Bân thấy Hứa Thái trả lời như thế, trong lòng cũng hồi hộp, gã vội vàng sửa sang lại y phục, nhanh chóng đi tới cửa ngự thư phòng, cao giọng nói: -Thần Giang Bân cầu kiến Hoàng Thượng!. Trương Thiên Sư và Phù Bảo đứng ở hành lang đợi rất lâu vẫn không thấy Hoàng Thượng triệu kiến, Trương Phù Bảo bực mình nói: - Sớm biết vậy muội sẽ không cùng huynh đến rồi, Hoàng Thượng có ý gì, triệu người ta vào cung, lại để người ta ở đây không thèm ngó tới. Trương Thiên Sư liền nói: - Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe được. Muội không thấy con cá lọt lưới cuối cùng Ninh vương thế tử này cũng đã bị bắt rồi, Hoàng Thượng sắp khởi binh rồi hay sao? Trương Thiên Sư lắc đầu, gã bắt đầu suy đoán mục đích Hoàng Thượng triệu kiến gặp mình, chỉ là đàm kinh luận đạo sao? Ngài ấy vừa về Nam Kinh, lập tức triệu kiến liên tục các trọng thần nắm giữ trọng binh, e rằng chắc có đại sự, những việc này đương nhiên là mình không thể nhúng tay vào. Vậy trong thời khắc cấp bách như vậy, Hoàng Thượng còn có tâm trạng đâu mà triệu kiến gặp mình làm gì? Trương Thiên Sư liếc mắt nhìn Phù Bảo muội muội đang chu cái miệng nhỏ nhắn đứng kế bên, lông mày muội muội cong cong, đường môi tinh tế, dịu dàng quyến rũ, hiện rõ trước mặt, cảm thấy khí sắc đó không giống với ngày thường, nếu là người bình thường nhìn vào chỉ cảm thấy khí sắc này rất tốt, nhưng đương nhiên Trương Thiên Sư nhận ra sự khác biệt đó. Gã chợt nghĩ đến những thay đổi thần sắc muội muội lúc nãy bèn quan sát kỹ. Từ tướng mạo của muội muội cho thấy, không nghi ngờ gì nữa đúng là Hồng Loan tinh động, nhưng đối phương sẽ là ai? Dựa và mũi đoán đức lang quân, nhìn sống mũi muội ấy cân đối, đoan chính mượt mà, sống không mấu khớp, không nếp vân không nốt ruồi, da vẻ tươi tắn, đây là tướng mạo gả cho tướng quý nhân, dựa vào ngày sinh tương hợp suy đoán, nam tử sánh đôi phẩm bậc con nhà vương hầu trở lên, chẳng lẽ... Trong đầu của Trương Thiên Sư chợt ngẫm ra: - Lẽ nào Hoàng Thượng đã chọn trúng Phù Bảo, có ý muốn nạp muội làm Phi? Nếu không thì còn có chuyện gì để kêu mình hồi kinh? Ngài ấy cũng đường đường là một Đại khánh Pháp vương, tất có khuynh hướng đối với Phật Gia, sao lại vội vàng leo lên dãy Long Hổ sơn đã có cảm giác gần gũi đối với Đạo gia mình như thế được? Nhưng sao đang trong lúc bận quốc sự còn triệu mình đến gặp? Nếu Trương Thiên Sư biết được vị Hoàng Thượng này đối với thần phật đều có hứng thú, chẳng những tự xưng mình là Đại khánh Pháp Vương, còn đặc biệt triệu tập những thầy tu đạo I-xlam đức cao trọng vọng của đạo Ít- xlam, đạo Hồi giáo đức cao trọng vọng, thậm chí chạy đến đảm nhiệm đức cha nhà thờ Thiên Chúa. Có lẽ không suy nghĩ lung tung như vậy rồi. Trương Thiên Sư nói thầm: "Đáng tiếc không biết ngày sinh của Hoàng Thượng, nếu không có thể bấm tay bói một cái, bây giờ chỉ dựa vào tướng mạo, đành phải định tâm trong phòng suy đoán kỹ càng mới có thể biết được. Nhưng muội muội xinh đẹp vui vẻ, linh động khéo léo, tính khí rất giống với Hoàng Phi Đường Nhất Tiên mà Hoàng Thượng sủng ái, dựa vào điểm này suy ra, Hoàng Thượng đối với muội muội không thể nào không có cảm tình. Hơn nữa lúc này muội muội sao Hồng Loan động. Người chân mệnh đang ở gần đâu đây, ngoài Hoàng Thượng ra thì không có người thứ hai khác. Trương Thiên Sư nghĩ đến đây tim gã đập mạnh phình phịch, gã chưa bao giờ có ý nghĩ làm quốc cữu, nếu quả thật Hoàng Thượng chọn trúng Bảo Phù, muội muội thích hay không thích, đồng ý hay không chuyện đó muội muội cũng không tự quyết định được, làm quốc cữu cũng phải làm, không làm cũng phải làm, đâu có sự chọn lựa nào? - May mắn... Đương Kim Hoàng Thượng không phải là ông già lụ khụ. Tuổi tác cũng tương đương với Phù Bảo, Trương Thiên Sư cũng chỉ có thể coi như may mắn thôi. Lại qua lúc lâu, Giang Bân mặt đầy hồng quang từ ngự thư phòng bước ra, cùng Hứa Thái rời khỏi cung điện. Hai người đi tới trước mặt huynh muội Trương Thiên Sư, biết đây là quốc sư nhận được thánh chỉ hồi Nam Kinh, còn hạ thấp người hành lễ. Trương Thiên Sư nhìn mặt Giang Bân đỏ bừng, hai vết sẹo trên má cũng tái tím. Xem ra không giống như muốn khởi binh đánh giặc. Ngược lại giống như thăng quan tiến chức, không kìm được liền bật cười: "Mình đã quá khẩn trương rồi. Bây giờ Hoàng Thượng còn có thể khởi binh với ai? Hoàng Thượng triệu kiến công thần vào cung phong thưởng sau đại chiến công thắng trận rồi. Nếu là vậy, vui mừng triệu kiến huynh muội ta đàm kinh luận đạo cũng không có gì lạ, lẽ nào ta đã suy nghĩ hơi nhiều? Nếu là như vậy, sao tướng mạo muội muội lại xuất hiện khí sắc kỳ lạ, người chân mệnh của muội ấy là ai?" Trương Thiên Sư còn chưa kịp suy đoán cặn kẽ, một tiểu hoàng môn vội vàng chạy ra, cất giọng nói: - Hoàng Thượng truyền huynh muội Thiên Sư tiếp kiến. Trương Thiên Sư vội vàng lấy lại khí thái và phủi phủi áo bào, cùng muội muội nhanh chóng đi theo tiểu hoàng môn vào ngự thư phòng ... Trong điện công chúa Vĩnh Phúc, Chu Tương Nhi khóc sướt mướt không ngừng, Vĩnh Phúc thấy vậy trong lòng khổ sở, tính mạng người yêu không thể không quan tâm, danh tiết của muội muội cũng không thể bỏ mặc, thật là khó xử cho một vị thiếu nữ mới tròn đôi tám tuổi thanh xuân. Qua lúc lâu, nàng mới thở dài một tiếng, ôm chặt bờ vai Tương Nhi, cố kìm nén nổi lòng như dao cắt ở trong lòng, khẽ nói: - Tương Nhi, trong lòng tỷ có lời muốn nói với muội, nếu muội cảm thấy có lý, đồng ý theo như vậy, thì Tỷ sẽ đứng ra quyết định cho muội, được không? Chu Trương Nhi đang tựa đầu vào vai Vĩnh Phúc nhếch miệng khóc than, nghe Vĩnh Phúc nói vậy, liền nuốt nước bọt lau khô hai má, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy, khẽ nói: - Tỷ tỷ nói đi. Công chúa Vĩnh Phúc kéo nàng ngồi xuống, sâu kín nói: - Tương Nhi, muội muội giờ là công chúa, trong thiên hạ tất cả thuộc vương gia, quận chúa đều ước ao được như muội, nhưng tuổi muội còn quá nhỏ, không biết nổi khổ của công chúa hoàng gia. Tỷ ở trong cung, đã gặp nhiều những cô công chúa đó, mới vừa tròn tuổi xuân thì, thì đã chiêu phò mã, từ đó bị giam cầm điêu tàn theo năm tháng trong thập vương Phủ, cả ngày chỉ có đám thái giám và cung nữ đi theo, ngẩng đầu chỉ có thú và cung tường, mùa đông thì ngắm tuyết, mùa hè thì nghe tiếng mưa, ở đến người già tóc bạc, thời gian phu thê chung sống cùng mười mấy năm không bằng số lần hai tháng của đôi vợ chồng bình thường. Nàng vuốt nhẹ mái tóc Tương Nhi. Mái tóc của Tương Nhi dính nước chưa khô, mái tóc đen mượt mài như tơ lụa, trong mắt Vĩnh Phúc lóe lên thương tiếc và ánh mắt ngưỡng mộ nói: - Một tiểu giai nhân như vậy, muội có cam chịu được cuộc sống như vậy không? Tương Nhi, Dương Lăng là nhất phẩm Quốc Công đương triều, địa vị tôn kính, lại tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú. Hắn nhìn thấy thân thể muội, cũng là duyên phận do định mệnh sắp đặt cho muội, nếu muội gả cho hắn, nói về danh tiết thì cũng xứng đáng. Tuy hắn sớm đã có thê thiếp, thì cũng tốt hơn kiếm một phò mã sống những ngày như kiểu Ngưu Lang Chức Nữ, như ở Thiên đường nhân gian rồi. Nếu thật sự giết hắn đi, mặc dù nói là muội vì trinh tiết của nữ nhi, Dương Lăng đó là quốc công, với muội, với Thục Vương Phủ đều tuyệt đối không bỏ qua chuyện này đâu. Hơn nữa chuyện này lan truyền ra ngoài, đối với danh tiết của muội có ít lợi gì? Bây giờ chỉ có kế này vẹn toàn nhất, chính là gả cho hắn. Tương Nhi, muội...muội có bằng lòng không? Càng nói về sau giọng Vĩnh Phúc run run lên. Chu Tương Nhi cười thầm: "Tỷ Tỷ quả nhiên nghĩ tới biện pháp này, làm mình đỡ phải nhắc." Tương Nhi làm bộ ra vẻ do dự nghĩ một lúc, mới ngượng ngùng gật đầu, khẽ nói: - Trong lòng muội rối như tơ vò. Cũng không biết nên làm thế nào mới phải nữa. Nói ra Dương Lăng cũng có ơn với Thục Vương Phủ ta, nếu không phải vì sự trong trắng cả đời người con gái, muội sẽ không...không...Giờ chỉ có thể nghe theo lời Tỷ an bài thôi. Nhưng...nhưng chắc Hoàng Huynh có đồng ý không? Trong khóe mắt Vĩnh Phúc tràn ra nước mắt, nàng vội vàng nghiêng đầu đi, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bờ vai nàng, công chúa Vĩnh Phúc lặng lẽ lau đi nước mắt, gượng cười nói: - Có gì mà không chịu chứ? Muội quên rồi sao, Hoàng Huynh vốn muốn đem tỷ gả cho hắn ta. Chu Tương Nhi lắp bắp nói: - Muội... muội biết chứ, nhưng bây giờ một công chúa biến thành hai công chúa, cái này khó như lên trời, chuyện này liên quan đến thể diện Hoàng Gia, Hoàng huynh sẽ đồng ý sao? Vĩnh Phúc lắc đầu thấp giọng nói: -Tỷ đã có cách, lúc nữa Tỷ sẽ kêu Dương Lăng tìm cơ hội cầu thân với Hoàng thượng. Nói là hắn với công chúa tình đầu ý hợp với nhau. Vì vậy biết đã phạm vào đại tội xin Hoàng Thượng ban hôn. Hoàng huynh cho rằng là tỷ, nhất định sẽ đồng ý. Chờ hynh ấy trả lời, như vậy khi Thánh chỉ đã thốt ra khó mà thu hồi lại được rồi. Hiện tại tỷ đang ở hoàng am tu hành, từ bỏ danh hiệu công chúa, Dương Lăng nói tên của muội ra thì sẽ không bị mắc tội khi quân phạm thượng, mà là do Hoàng thượng hiểu lầm, đành ngậm bồ hòn, Hoàng huynh chỉ còn cách chấp nhận thôi. Nói tới đây, nàng không kìm được nước mắt, chảy ra, đã dốc hết tâm trí mới được Dương Lăng thổ lộ tình cảm với mình, trong lòng chỉ mong sống những ngày tháng êm đềm bên chàng, ai ngờ ngược lại phải may áo cưới cho người khác, còn phải đích thân thúc đẩy hôn sự này, đành ngậm bồ hòn, nàng Vĩnh Phúc chỉ có thể chịu đau khổ sao? Chu Tương Nhi ngơ ngác há to mồm cảm thấy có điều gì không ổn: "Việc này ...hình như nằm ngoài dự tính của nàng và Dương Lăng. Hắn vốn nghĩ thuận lợi cho cả đôi bề, sao bây giờ lại... Suy nghĩ lúc lâu, Tương Nhi ngộ ra không phải có sự không khớp, hóa ra hai công chúa biến thành một công chúa thôi, chẳng qua nhân vật chính là Vĩnh Phúc đổi thành nàng mà thôi. Chu Tương Nhi sốt ruột nói: - Tỷ tỷ không thích hắn nữa sao? Vĩnh Phúc buồn bã nói: -Tất cả là do định mệnh an bài, tỷ tỷ suy nghĩ đủ mọi cách, kết cục là ông trời đưa đẩy..., có lẽ là tỷ với hắn không có duyên phận, giờ không làm như vậy thì có thể làm gì? Muội muội, muội cũng đừng có oán hắn nữa, hãy nghe theo tỷ, chuyện này tỷ sẽ an bài!. - Không, không không! Chu Tương Nhi vội vàng lắc đầu, từ trong lòng Vĩnh Phúc bật dậy, nói: - Tỷ tỷ yêu hắn sâu đậm như vậy, bây giờ làm như thế, không nói ai khác, nếu Vĩnh Thuần biết, sẽ hận muội suốt đời rồi. Tương Nhi không phải là người không có lương tâm, tỷ kêu muội làm sao yên tâm? Tỷ mặc kệ muội, muội sẽ đi nói với hắn. Tỷ không nghĩ ra cách, hắn nhất định sẽ có cách, chuyện này là do hắn gây ra, thì để hắn giải quyết! Chu Tương Nhi nói xong, liền bật người đứng dậy định đi hậu Điện. Vĩnh Phúc liền kéo nàng lại, lúng túng nói: - Muội đừng gạt tỷ, muội còn muốn làm hại hắn sao? Lúc này Chu Tương Nhi mới phát hiện trong tay còn đang cầm bảo kiếm, liền vội vàng đưa kiếm vào tay Vĩnh Phúc, buông tay nói: - Như vậy tỷ đã yên tâm chưa? Tỷ tỷ ơi là tỷ, tỷ rõ ràng khẩn trường lo cho hắn, hà tất phải quanh co làm khổ mình như vậy? Tương Nhi nói xong không chờ Vĩnh Phúc trả lời thì đã liền phi thẳng ra hậu điện. Vĩnh Phúc liền thở dài: - Nếu tính cách của mình thẳng thắn dứt khoát như Tương Nhi, thì sẽ không...không đến nỗi như hôm nay, kết quả đem người yêu của mình dâng tặng cho muội ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng Vĩnh Phúc liền đau khổ. Chu Tương Nhi vội vàng chạy vội tới hậu điện. Thấy Dương Lăng liền nhỏ giọng nói: - Chuyện này đùa hơi quá rồi, Vĩnh Phúc tỷ đồng ý giúp huynh nói với Hoàng Thượng cho chúng ta thành thân, nhưng xuất giá lúc hai vị công chúa thật khó xử, tỷ vì muội và huynh mà hy sinh bản thân mình. Dương Lăng giật mình, liền hỏi rõ chân tướng, trong lòng rất cảm động. Hắn và Tương Nhi bàn tính một hồi, sau đó cùng sánh bước đi ra. Vĩnh Phúc vừa thấy hắn tới. Không kìm được liền quay đầu đi, Dương Lăng đi tới bên cạnh nàng, chợt nắm lấy tay nàng, khẽ nói: - Tú Ninh! Vĩnh Phúc hất tay hắn ra hai lần nhưng không hất ra được, vừa nghe thấy hắn nồng nàn gọi như vậy, người run run, như không còn sức để vùng vẫy, để mặc cho hắn nắm tay. Hưởng sự an ủi vuốt ve mà từ đây về sau không có nữa, khẽ nói: - Huynh đừng lo, Tương Nhi đã đồng ý rồi, còn Hoàng huynh...để muội đi nói. Dương Lăng cảm động nói: - Tú Ninh, huynh đã nói với Tương Nhi rồi. Muội ấy cũng đồng ý rồi, bây giờ huynh chỉ hỏi muội, Dương Lăng mặt dày mày dạy, muội và Tương Nhi đều gả cho huynh được không? Vĩnh Phúc giật mình hoảng hốt, trố mắt nhìn Dương Lăng, cuối xuống giống như đã gật đầu, nhưng chợt tỉnh ngộ ra, nàng liền lắc đầu rồi nói: - Không được, chuyện này không thể được, đem một công chúa gả cho huynh thì đã là chuyện rất khó rồi, Hoàng Huynh dù có hoang đường đến mấy cũng sẽ không gả cùng lúc hai công chúa cho một người đâu? Nghìn xưa đến nay chưa bao giờ có chuyện như này, Hoàng huynh sao có thể chấp thuận? Đôi mắt Dương Lăng lóe sáng nói: - Cách là do con người suy nghĩ mà ra, chỉ cần muội không chê bai, huynh nhất định sẽ nghĩ ra được cách, muội hứa với huynh đồng trước được không? Vĩnh Phúc đờ người nhìn Dương Lăng nói: - Huynh thật sự có cách? Dương Lăng nặng nề gật đầu nói: - Đương nhiên là huynh sẽ dùng theo cách của muội. Trước tiên lừa Hoàng thượng ban hôn gả công chúa cho, chỉ cần đợi Hoàng Thượng đồng ý hôn sự của Tương Nhi, như vậy thì được rồi. Không phải bây giờ muội không còn là công chúa nữa sao, chỉ cần ta cưới một vị dân nữ, thì sẽ không ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Hoàng Thất rồi, chỉ cần muội chấp thuận, lẽ nào Hoàng Thượng không đồng ý sao? Công chúa Vĩnh Phúc cười khổ nói: -Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, đây không phải là tự gạt mình gạt người sao? Cho dù muội không còn danh hiệu công chúa, suy cho cùng vẫn là người của Hoàng thất, nói ra thì Hoàng Thượng vẫn đem hai công chúa gả cho một người, mặc dù theo Hoàng thất tông pháp mà nói, muội lấy thân phận là dân nữ lấy một người như vậy là không vi phạm kỷ cương, nhưng theo lý mà nói thì không thuận tình. -Thì ra là vậy. Dương Lăng cau mày lại, suy nghĩ hồi lâu, mắt hắn sáng lên nói: - Huynh có cách rồi! Hắn nói nhỏ vào tai Vĩnh Phúc, gò má Vĩnh Phúc dần dần đỏ bừng như hai đóa mây hồng, nàng lắp bắp nói: - Như vậy có được không? - Sao lại không được, nếu nói về tôn nghiêm Hoàng Thất, so với huynh thì còn chuyện gì to tác hơn? Gả thì mất thể diện, không gả thì càng mất thể diện, muội nói đi Hoàng thượng sẽ chọn cách nào. Công chúa Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt nàng dần dần hé ra tia hy vọng. - Muội đồng ý chứ? Vĩnh Phúc xấu hổ liếc mắt nhìn Tương Nhi một cái, như không dám thừa nhận sự gật đầu của chính mình. Dương Lăng cười ha ha, ôm chặt vai nàng, Vĩnh Phúc chưa từng được nam nhân chạm sát như vậy, nhất thời thẹn thùng tim đập dồn dập, nhưng không vùng vẫy ra, đành áp sát khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng ngực hắn. Dương Lăng giương tay còn lại ra, ra hiệu cho Tương Nhi. Tương Nhi nhếch cái mũi lại, tỏ vẻ không tình nguyện đi tới. Dương Lăng ôm chặt hai vị công chúa yêu kiều thơm ngào ngạt vào trước ngực, khí thế ngút trời nói: - Hai muội yên tâm, chỉ cần hai muội đồng ý, còn về Hoàng Thượng sẽ dễ thương lượng! Chu Tương Nhi đang ngẫm nghĩ: -Tên khốn này muốn mình giúp Hắn gạt Hoàng tỷ, bây giờ lại kêu Hoàng tỷ giúp hắn gạt Hoàng Thượng, lẽ nào vợ hắn cũng đều bị hắn gạt cưới về? Tên lừa gạt này! Lúc này nghe hắn nói tới cái gì cam tâm tình nguyện, không kìm được liền giẫm mạnh lên chân hắn một cái, hờn dỗi nói: - Huynh hay quá, ai cam tâm tình nguyện chứ? Vĩnh Phúc khẽ trách nói: - Tương Nhi! Chu Tương Nhi liếc mắt nhìn nói: - Người ta chỉ đùa chút thôi mà. Trong lòng Chu Tương Nhi ức quá, miệng thì nói chuyện với Vĩnh Phúc, còn tay thì nhẹ nhẹ hướng ra sau hông Dương Lăng. Dương Lăng đã từng nếm mùi đau khổ bị nàng véo, vừa nhận ra hành động của nàng, liền thu lại nét tươi cười, ho một tiếng nói: - Hôm nay vào cung vốn đi triệu kiến Hoàng Thượng, ta ở đây lâu quá không tiện. Tú Ninh, Tương Nhi, huynh đi đây, về chuyện chúng ta, chờ huynh đến Tô Châu ắt có sắp xếp, chúng ta chờ thời cơ hành động! Dương Lăng nói phi nhanh như chớp. Tay nhỏ bé của Tương Nhi dịch tới sau hông hắn, ra vẻ vừa định véo, Dương Lăng đã nhanh chóng né ra phía trước, sau đó phong độ quay người, hướng về hai vị công chúa phong độ thánh thoát hành lễ. Trong mắt người tình Tây Thi luôn đẹp, huống chi Dương Lăng vốn phong độ thanh thoát, anh tuấn bất phàm, đây cũng là lần đầu hắn điềm đạm tự nhiên ở trước mặt công chúa, hiện rõ tính cách nam nhi. Công chúa Vĩnh Phúc si mê nhìn Hắn, thấy Dương Lăng hướng về hai vị công chúa cáo biệt, nhưng ánh mắt kia lại luôn nhìn trầm trầm vào nàng, trong lòng chợt thấy vui mừng hạnh phúc: -Hắn ...Hắn để ý đến ta ta nhiều hơn. Chu Tương Nhi bĩu môi, cau mày lườm hắn, nét mặt cười như không cười, rõ ràng là mượn cơ hội lén nhìn dụng ý kêu hắn đi. Dương Lăng đi ra cửa, thuận tay đóng luôn cửa lại, sau đó lắng tai nghe lén, chỉ nghe tiếng Vĩnh Phúc nói: -Tương Nhi. Sau này không được như thế, phải có nề nếp ý tứ, muội và tỷ đã đồng ý gả cho quốc công rồi, thì đã là thê tử của quốc công, tam cương ngũ thường sao có thể không tuân? Chu Tương Nhi ngụy biện nói: -Tỷ tỷ, người ta chỉ đùa chút thôi mà. Tương Nhi, nói đùa cũng phải đúng lúc đúng chỗ, phận nữ nhi tam tòng tứ đức, dù là công chúa Hoàng Gia, con gái cưng của trời, cũng không thể cậy vào để kiêu căng! Chu Tương Nhi càn rỡ với Dương Lăng, đối với công chúa Vĩnh Phúc thì không dám như vậy, chỉ chu cái miệng nói: - Được rồi, sau này người ta không như vậy nữa là được rồi! Dương Lăng nghe thấy liền vui mừng, đây quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sau này trái ớt hiểm này có Vĩnh Phúc trị rồi, hậu cung có người bảo vệ rồi. Dương Lăng đi khỏi chỗ công chúa Vĩnh Phúc, vòng qua vườn ngự uyển đi tới hành lang phía ánh sáng mặt trời. Bốn tên tùy tùng bị đuổi đi lúc nãy đang đứng ở đây, nhìn thấy vị quốc công bị công chúa cầm kiếm truy đuổi tới cung điện, bộ dạng lúc đó không ra làm sao. Giờ đi ra rất phong độ, giống như sắc xuân tràn đầy, dương dương đắc ý, bước đi rất khí thế, không khỏi tỏ vẻ khâm phục: - Bất luận là chỗ Hoàng thượng hay là công chúa, đều sẽ ngợi khen. Vị quốc công này thật bản lĩnh! Nếu bọn cung nữ biết vị quốc công gia này đã xơi cùng lúc hai công chúa, không biết có còn hứng thú sùng bái hắn nữa không. Giang Bân ha ha cười, gã thở hơi dài, ôm Vương Mãn Đường vào lòng, qua hồi lâu mới cười híp mắt nói: - Những ngày này chuyện trong nhà giao cho nàng quản lý, lão gia ta phải đi Tô Châu, Hàng Châu một chuyến. Vương Mãn Đường vuốt mái tóc đen nhánh, những sợi tóc đen nhánh bám trên thân đầy mồ hôi, có chút hất không ra: - Dạ, lão gia yên tâm đi, bao giờ người trở về ạ? - Chắc cũng nửa tháng, nhiều nhất là nửa tháng Hoàng Thượng sẽ hồi kinh rồi. Ánh mắt của nàng hình như sắp rơi lệ, gượng nói: - Nghe nói Tô Châu, Hàng Châu rất nhiều mỹ nữ đẹp, lão gia không mang về vài cô chứ? Giang Bân vỗ vỗ nàng, ha ha cười, sau đó mắt hơi nheo lại, như có chút mệt mỏi, Vương Mãn Đường thấy thế bèn không nhiều lời nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực gã. Giang Bân nhắm mắt lại, vừa điều hòa hít thở, vừa hồi tưởng lại chuyện hôm nay. Bây giờ Giang Bân thật sự mở mày mở mặt lòng đầy vui sướng, kể từ hôm bị tên vô lại Tiền Ninh làm tức hộc máu. Nỗi nhục này luôn khắc sâu trong lòng gã, chịu đựng càng lâu, càng in sâu, mối thù này càng khắc sâu hơn. Gã trở nên trầm lặng hơn. Bất kể ở nhà hay bên ngoài, gã không bao giờ thổ lộ với ai một lời, mỗi lần vì công việc chạm mặt Tiền Ninh, đối mặt với ánh mắt chế nhạo khinh thường của y, Giang Bân cố nén đi sự kích động muốn bổ nhào chặt đứt đầu y. Gã muốn thấy Tiền Ninh sụp đổ, chứ không phải sụp đổ cùng với y, tôn nghiêm nam nhi một ngày không lấy lại được, sức ép kiềm nén trong đầu gã sẽ không thể giải ra được. Hôm nay, kỳ vọng của gã cuối cùng đã tới, tin tức này thậm chí còn hơn hẳn tin tức liên quan đến tiền đồ mà gã luôn coi trọng, là đề bạt gã làm Phó tổng binh Nam Kinh mà gã vừa được nghe. - A, hôm nay trong rừng đúng lúc nghe được Trương Thiên Sư tiết lộ thiên cơ, nói quốc công số mệnh cả đời may mắn có duyên vợ chồng với công chúa Vĩnh Phúc. Y nói quốc công cả đời cao quý không thể nói bằng lời, nhất định không dễ gì vì chuyện này mà bị Hoàng Thượng khiển trách trừng phạt đâu. Hoàng thượng sẽ vì nể trọng quốc công mà phá lệ gả công chúa cho hắn chứ? Bất luận nói thế nào, cả đời hắn cao quý không thể nói bằng lời, chứng tỏ cây đại thụ này không bao giờ ngã, làm môn hạ dưới sự bao che của hắn thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Không biết chuyện của hắn với công chúa giải quyết ra sao, quốc sư sợ không dám nói. Tốt hơn ta nên yên lặng theo dõi diễn biến, nói không chừng lúc nào đó ta có thể giúp quốc công một tay... Gã thở phào hơi dài nhẹ nhỏm nghĩ: - Hoàng Thượng đích thân chế ngự Tiền Ninh, không cần hỏi cũng biết, nhất định là do Uy Quốc Công Dương Lăng sắp đặt. Hoàng Đế không thể nào biết được giữa ta với Tiền Ninh từng có ân oán cá nhân, với khả năng của ngài ấy cũng có giới hạn, sự bày mưa đặt kế này cũng do Dương Lăng, như vậy trong mắt Uy Quốc công gã đã trở thành một nhân vật được trọng dụng rồi. Phải biết rằng, địa vị hai Trực Lệ không giống với những nơi khác, Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ cộng thêm Trung đô Phượng Dương, ba nơi này xưa nay không phong vương, hơn nữa người của hai nơi Nam, Bắc đô và Trung đô cũng rất được Đại Minh coi trọng, điều động binh mã của ba nơi này không phải nghe theo theo Đô chỉ huy sứ ti của vùng này, mà theo trực thuộc của kinh sư. Phó Tổng Binh Nam Kinh gã vốn vĩ không lệ thuộc theo sự cai quản Đô chỉ huy sứ ti Nam Trực Lệ, mà lệ thuộc vào triều đình, chịu sự chỉ huy trực tiếp của Hoàng thượng. Gã nào đơn giản chỉ thành Phó tổng binh vậy thôi, có thể lên được vị trí này, chứng tỏ gã giống như Hứa Thái, đã được coi là Thân quân Thiên Tử, có thể nói từ đây tiền đồ sáng lạng rồi. Tin vui lớn như vậy, song gã còn nghe nói Tiền Ninh sắp rơi đài khiến gã phấn khởi. Quả nhiên Tiền Ninh và Ninh Vương có cấu kết. Y chết chắc rồi! Mà nhiệm vụ này sẽ do gã chấp hành. Gã đường đường chính chính lĩnh binh tới Phủ Tiền Ninh, đưa tên súc sinh này ra công lý, để y trở thành kẻ phạm tội dưới chân gã. Gã biết, lần này Hoàng đế không chỉ muốn hạ một mình Tiền Ninh đâu, Ninh Vương cũng xong đời, số quan viên bị liên lụy chắc cũng không ít. Xưa nay Giang Bân vốn tùy tiện, nhưng lần này lại giữ kín như bưng, thậm chí chuyện này gã cũng không thổ lộ nửa lời với Vương Mãn Đường. Nỗi phấn khởi này, bừng cháy sôi sục trong người gã, gã không muốn chờ đợi thêm nữa mà muốn lập tức đi chinh phục hưởng thụ cảm giác sung sướng đó, nhưng gã chỉ có thể bất động, đợi Hoàng đế an bài xong mọi chuyện mới có thể phát động bắt người, bây giờ phải kiềm nén nỗi kích động này lại. Phủ Dương Lăng, Ngũ Hán Siêu hấp tấp tới gặp sau đó nghiêm trang ngồi đối diện với hắn. Nhìn quân phục trên ái tướng của mình, nét mặt càng ngày càng hiện ra khí chất chín chắn thành thục, trong lòng Dương Lăng tràn đầy hài lòng về Ngũ Hán Siêu. Hắn không phải cất giấu nữa, Dương Lăng mang cái hộp bấy lâu nay cất giữ ra. Dương Lăng đi thong thả nói: - Chúng ta nhất định phải bí mật tiến hành bố trí, đầu tiên phải bảo đảm an toàn Hoàng đế Bệ hạ hồi kinh, về đến triều chính, sau đó mới phát động bắt người. Vì chưa biết ngoài những người trên danh sách ra còn có những tên phản loạn ẩn núp khác không, những người này thuộc quan chức nào, cho nên hành động lần này hết sức bí mật, không làm thì thôi, đã làm thì phải nhanh như sấm sét. Dương Lăng ngồi xuống ghế nói: -Trước khi Hoàng thượng đi sẽ xử tử Ninh Vương thế tử, để chế ngự những đại thần có có ý đồ bất chính, đề phòng bọn họ cùng quá làm liều, làm loạn bỏ trốn. Đồng thời Hoàng thượng sẽ ở Tô Châu, Hàng Châu quan sát khu vực lập bến cảng và công thương, tỏ vẻ không hồi kinh vội, thời gian này, các ngươi phải sớm có chuẩn bị trước. Dương Lăng nói: - Kế sách âm mưu tạo phản của Ninh Vương, truyền tin đi, thu hối lộ, thậm trí những quan viên các nơi chuẩn bị tiếp ứng cho lão, ta đã chiếu theo danh sách thẩm duyệt, bắt giữ ai, giáng chức ai, đã thông qua phê duyệt của Hoàng thượng, toàn bộ hành động phải gọn gàng sạch sẽ, để những người có tâm địa bất chính trở tay không kịp như kế hoạch đã định! Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói: -Vì...Đại Minh chúng ta bây giờ không thể nào chịu đựng nổi sự giày vò nữa. - Ngũ Hán Siêu gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của hắn, sau đó liền hỏi: - Vậy đại nhân sắp đặt cụ thể thế nào, thuộc hạ phải làm gì? Dương Lăng khẽ mỉm cười nói: - Hoàng đế sẽ du tuần ở Tô Châu, Hàng Châu trước, trong thời gian này, ngươi lấy lý do trong trận chiến Ninh Vương mưu phản đã lập công và phá hỏng thời cơ chiến đấu, nhân cơ hội chỉnh đốn lại quân đội, bố trí người đáng tin cậy nắm giữ trọng binh. Trong kinh, Hoàng thượng đã hạ lệnh Định Quốc công Từ Quang Tộ trấn thủ trung quân Đô đốc Phủ, Lục Hoàn khống chế Binh bộ, Trương Vĩnh, Võ Định Hậu, Quách Huân giám sát mười hai doanh đoàn. Ngô Kiệt Nội Xưởng, Tây Xưởng Miêu Quỳ quản chế một số quản sự thái giám cùng một số thái giám, Cẩm Y Đồng Tri Y Vệ và Ti Lễ Giám của Cẩm Y Vệ và Ti Lễ Giám đã bị Ninh Vương mua chuộc. Dương Lăng hít một hơi, lại nói: - Nam Kinh bên này, do Giang Bân nắm giữ binh mã, âm thầm giám sát Tiền Ninh và những đại thần có quan hệ với Tiền Ninh. Sẽ phái Hứa Thái hồi kinh, khống chế Ngoại Tứ Gia quân, đồng thời lực lượng cơ động lần này còn phải phòng ngự chiến sự bên ngoài. Còn ngươi, sẽ đảm nhiệm chức phó tướng Khai Phong Phủ Hà Nam. Ngũ Hán Siêu liền hỏi: - Hà Nam Phủ có đại quan cấu kết với Ninh Vương? Sắc mặt Dương Lăng nặng nề gật gật đầu, nói: - Hiện đã tra ra, quan viên Hà Nam cấu kết với Ninh Vương, đang đợi Ninh Vương phát binh Bắc thượng, lập tức tương ứng. Chuẩn bị tàu lương thực giúp họ vượt sông thẳng tiến kinh thành. Trừ những phản nghịch này ra, Án Sát Sứ Hà Nam cũng từng nhận hối lộ của Ninh Vương. Trước mắt vẫn chưa biết người này có đáng tin hay không, nhưng vì tính thận trọng, trọng trách quan trọng này không thể giao cho Hà Nam Đô Chỉ Huy Sứ, ngươi đi để giám sát bọn họ, khi thời cơ chín muồi bắt giữ Bố chính sứ, giám sát Án Sát Sứ. Ngũ Hán Siêu trịnh trọng gật gật đầu, Dương Lăng lại nói: - Cũng may Ninh Vương không dám mua chuộc bè phái khắp nơi quá mức, lo sợ qúa tay sẽ lộ sơ hở, người mà lão mua chuộc đều là đại thần của phủ đạo và hai đô một đường Bắc thượng cần lợi dụng đến, như vậy phạm vi chúng ta cần phải giám sát cũng sẽ không quá rộng. Nam Kinh có Giang Bân, Hà Nam có ngươi, Bắc Kinh cũng có trung thần nắm giữ, có thể bình an loại trừ lường trước tai họa ngầm. Vì lý do an toàn, chờ sau khi hoàn thành xong toàn bộ việc này, Hoàng thượng sẽ tiến hành thay đổi nhân viên quân chính quan trọng các phủ đạo Đại Minh. Hán Siêu, ngày mai sẽ hạ chiếu chỉ xuống, có thể ngươi không được về An Khánh, mà phải lập tức khởi hành rồi. Vâng! Quốc Công yên tâm, Hán Siêu nhất định hoàn thành sứ mệnh! Hán Siêu thẳng người, nghiêm nghị đáp. Dương Lăng cũng đứng lên cười nói: -Bây giờ chắc bụng Tiểu Ái to lắm? Phái ngươi đi lúc này, hy vọng cô ấy không oán trách ta. Ngũ Hán Siêu cũng cười: - Ha ha, ty chức và Tiểu Ái có được như hôm nay, ty chức tuổi còn trẻ có thể làm chức phó tướng, bất luận công tư, là nhờ ân đức to lớn của đại nhân, ty chức và Tiểu Ái khắc khi trong lòng, cảm kính như gia phụ gia mẫu. Đại trượng phu chí hướng thiên hạ. Nàng hy vọng ty chức lập thật nhiều chiến công. Hơn nữa...bây giờ Tiểu Aí là người tâm phúc gia phụ mẫu, ty chức giống như người ngoài. Ôi, trước kia gia phụ cả ngày răn dạy ty chức, gia mẫu còn có thiên vị, bây giờ Tiểu Aí và gia mẫu hợp lại với nhau, Hán Siêu sống những ngày đau khổ rồi, cũng may đúng lúc đi tránh được họa. Dương Lăng sớm biết Ngũ Tri phủ có tật sợ vợ. Ngũ phu nhân có tiếng là sư tử Hà Đông, Tống Tiểu Ái cũng có bản tính này, giờ đây được gia mẫu cưng chiều, lại có mẹ chồng làm chỗ dựa như thế, oai phong ở Ngũ gia không cần nói cũng biết, Hắn không những cảm thông mà còn bật cười. Tiễn Ngũ Hán Siêu ra cửa, thấy y ung dung nói, lại lập tức dặn dò một cận binh theo sau đưa thư đi An Khánh. Dương Lăng liền lắc đầu than thầm: - Ngũ Hán Siêu là người bản lĩnh, giống như một mãnh hổ rời núi, nhưng khi ở trước mặt Tiểu Aí, thì ngoan ngoãn như một con mèo. Dương Lăng ta không thể có ngày như thế. Tiểu nha đầu Tương Nhi là một trái ớt cay, tuy ớt hiểm vị tuyệt diệu, nhưng xuất thân từ tấm biển Hoàng Gia Đại Minh, chưa chắc dễ ăn đâu, chỉ có Vĩnh Phúc mới trấn áp được nàng, hay là có cãi vả mới có hạnh phúc! Ừ, Quốc sự coi như xong, vì sự ổn định và hòa bình lâu dài Đại viện Dương Gia, phải nghĩ cách thuận lợi để nghênh đón hai vị công chúa về an cư gia mới được. Chính Đức Hoàng Đế từ Hiếu Lăng, ngự giá bằng thuyền trùng trùng điệp điệp đi đến Tô Châu. Lúc này đã là tháng hai đầu xuân. Thành Cô Tô! Tô Châu đối với Đại Minh, giống như Thượng Hải của Trung Quốc. Tô Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, không chỉ phong cảnh đẹp như tranh, giống như thiên đường của nhân gian. Về mặt kinh thế, nơi đây cũng là chỗ giàu nhất thiên hạ, thuế của thiên hạ đều xuất từ Giang Nam. Mà thuế phú của Giang Nam lại xuất từ Tô Châu. Nhân khẩu ba phủ Tô Châu, Tùng Giang, Thường Châu không bằng một phần trăm của Đại Minh, nhưng số thuế các nơi đó nộp, lại chiếm một phần tư Đại Minh, như vậy có thể thấy sự giàu có của Giang Nam. Thành Cô Tô được thân sĩ nổi tiếng Đại Minh liệt vào địa danh một trong năm đại đô thiên hạ nhất định phải tham quan, cung quyến từ hậu phi, thê thiếp quan lại, cho tới thất phụ dân gian thậm chí giang hồ nghệ nữ, đều mặc trang phục Tô Thức, học tiếng Tô Châu, tập hát Ngô ca. Lấy đó làm niềm tự hào. Đặc biệt đối với kỹ nữ mà nói, trang phục thì phải là Ngô trang, nói tiếng Tô Châu, am hiểu Ngô ca, trở thành kỹ năng thiết yếu, nếu không sẽ không thể ngẩng đầu. Người Tô Châu cho rằng người tao nhã, thì tứ phương tùy cho là tao nhã. Người Tô Châu cho rằng người phàm tục, thì tứ phương cho là phàm tục, đây chính là thành Cô Tô thành xưa kia. Bây giờ, Đại Minh mở biển thông thương, giao du tứ hải, phát triển công thương, lấy thành Cô Tô làm cầu nối, nơi đây lại là một cảnh tượng như thế nào? Dương Lăng còn chưa kịp xem, thậm chí hắn còn chưa kịp tâm sự với Cốc Đại Dụng. Hai người đều phò trợ bên cạnh Hoàng đế Chính Đức, đi về hướng Thương Lãng Đình. Nơi này, chính là nơi Chính Đức Hoàng Đế lưu tại Tô Châu. Dương Lăng quấn ống tay áo, ngắm nhìn nước biếc quanh co, liễu rủ đón gió, nước đá chập trùng, sườn núi uốn lượn ngoằn ngoèo, hòa hợp thành một cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp trong Thương Lãng Đình, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn: - Giang Nam, hay là phúc địa của Dương mỗ ta! Đại Lâu Nhi, Văn Tâm, Liên Nhi, A Đức Ny, vừa cương, vừa nhu, vừa văn, vừa võ, tứ đại mỹ nhân này đều dệt mộng tơ tình cùng ta ở Giang Nam. Hắn trộm ngắm nhìn phía sau có đôi chị em gái yêu kiều thướt tha đẹp như hoa, miệng hé cười: - Giờ đây chỉ có hai người, giở một chút thủ đoạn phong lưu ra, lẽ nào cũng không trị nổi hai nha đầu kia, lẽ nào thanh niên kiệt xuất đệ nhất Đại Minh ta kém cỏi? Dương Lăng ngước mắt nhìn lên trời, cười với con mắt kiêu ngạo, chợt nghĩ tới hai vị tiểu công chúa mặc dù giải quyết dễ dàng, nhưng sau lưng công chúa còn có một chỗ dựa vững chắc, chính là Hoàng Đế Chính Đức tính cách giống như con lừa, vai Dương Lăng hạ xuống, sống lưng cong lại, như không có chút sức lực nữa... Tương Nhi nhìn thấy Dương Lăng và Cốc Đại Dụng một người bên trái, một người bên phải đi cạnh phía sau Hoàng Huynh, hạ vai, khom lưng, không rời hai bước, giọng hờn mát nói với Vĩnh Phúc: - Tỷ tỷ nhìn tên không ra gì đó... Mắt Công chúa Vĩnh Phúc uyển chuyển liếc ngang, Tương Nhi lập tức chuyển giọng nói: - Ha ha ha, tỷ xem hắn phong thần ngọc lãng, phong thái như phượng, ruột gan từng mảnh trong bầu tuyết, cử chỉ buông lỏng trước gió vi vu, Phan An Tống Ngọc cũng không như vậy. Vĩnh Phúc tươi cười, vui vẻ nói: - Ừ, lời Tương Nhi nói, mặc dù không hay, cũng có chút khác biệt rồi. Tương Nhi đứng lại, nhếch mép, thầm nghĩ: -Tỷ tỷ thích hắn, kể cả con ngươi tỷ cũng không màng, Hắn cái gì cũng tốt. Sao mình không có cảm giác như vậy? Mình nhìn thấy hắn...ngoài bắt nạt hắn ra, vẫn cứ muốn ức hiếp hắn.