Chương 416: Sự lựa chọn duy nhất

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:45

- Còn muốn chạy? Dương Lăng nhìn thấy Hồng Nương Tử định nhấc chân đi bèn lập tức nói: - Ta vốn cho rằng Hồng Nương Tử nhất ngôn tựa ngàn vàng, thật không ngờ... Mặt của Hồng Nương Tử gay gắt như một miếng vải đỏ, nàng nghiến răng gằn giọng căm hận đáp lại: - Hôm nay ngươi gọi ta ra đây là muốn ức hiếp ta có phải không? Chẳng phải ngươi muốn đàm phàn hay sao? Nói chuyện công trước đi! Hồng Nương Tử chẳng cần dựa vào ai mà cũng sống được đến ngày hôm nay. Đừng nghĩ rằng là ngươi thì có thể muốn làm gì ta thì làm nhé. - Nói chuyện công, nói chuyện tư, kỳ thực hai chuyện này có thể cùng đàm đạo một lúc sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dương Lăng vừa nói vừa đứng dậy, từ từ đi về phía của Hồng Nương Tử: - Ta không ban ơn để nhận đền đáp, càng không phải trong lúc sinh tử của các người mà đến uy hiếp nàng. Người khác không hiểu nàng, ta lại còn không hiểu nàng hay sao? Lên tiếng là đánh Thiểm Tây nhưng lại ngấm ngầm công kích Thái Hành, Oanh Nhi, nàng tưởng là ta không nhìn ra âm mưu thực sự của nàng hay sao? Nàng tưởng rằng nếu không phải là ta cố ý ngấm ngầm tha cho cho nàng một phen, thì nàng có thể qua được Hoàng Hà hay sao? Hai tay của Dương Lăng nắm chặt lấy vai của Hồng Nương Tử, nàng đang định giương hai cánh tay, nghe thấy những lời đó thì bỗng hai mắt trợn trừng lên, cứ thế mặc nhiên để cho hắn giữ lấy bờ vai hao gầy của mình, ngây người nói: - Ngươi... Ngươi đã biết từ đầu sao? Bọn ta... không lừa gạt ngươi? Dương Lăng không trả lời, kéo nàng đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng nói: - Đừng cố cãi làm gì nữa Oanh Nhi, ban nãy nàng nói "Đừng tưởng là ta", câu nói này đã làm bại lộ tâm ý thật sự của nàng rồi. Nàng cũng biết là quan hệ của chúng ta không bình thường, phải vậy không? Gương mặt Hồng Nương Tử đỏ ửng lên, cảm xúc trong lòng hỗn loạn. Người đàn ông đứng trước mặt đây khiến cho nàng đánh không được, mắng chửi cũng không được; hận không được, yêu cũng không được, khiến cho Oanh Nhi suy nghĩ trước sau, cảm nhận được nỗi đau dày xé tâm can, quả thật chỉ muốn lao vào vòng tay của hắn... Không, là sà xuống mặt bàn mà khóc một trận thật lớn, nào còn nói được nên lời nào? Dương Lăng để cho Oanh Nhi ngồi xuống ghế, lấy đôi đũa làm bằng ngà voi nhét vào tay của nàng, rồi vừa rót rượu mời, vừa nhẹ nhàng nói: - Nào, ăn chút gì trước đã rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Hồng Nương Tử gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vẫn còn chưa kịp nhai thì nước mắt đã tuôn xuống như mưa, nàng nghẹn ngào nói: - Rút cuộc là kiếp trước ta đã nợ ngươi những gì? Nếu như không gặp tên oan gia nhà ngươi; nếu như không có đêm hôm đó... Nếu như không..., Hồng Nương Tử ta trước giờ một thân tung hoành, không có gì vướng bận lưu luyến, sao ta có thể rơi vào bước đường này được cơ chứ. Dương Lăng, ta hận ngươi, ngươi ức hiếp ta, ngươi ức hiếp ta, hu hu hu... Hồng Nương Tử không thể nào giả bộ được nữa, quay người lại ôm chầm lấy Dương Lăng, vùi mặt trong lòng hắn, khóc to lên thành tiếng. Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm một cái, lo sợ Oanh Nhi cứ cố chấp ương ngạnh, chỉ cần nàng phá bỏ được cái vẻ ngoài cứng nhắc đó thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn rồi. Nếu Dương Lăng biết rằng Hồng Nương Tử đã có con với hắn, đã đem lòng yêu hắn sâu đậm, cơ bản chẳng cần phải để cho hắn đi tìm đủ mọi cách dày vò trái tim người khác như vậy, không biết liệu như vậy Dương Lăng có cảm thấy đau xót hay không. Dù sao thì lúc này ở khóe môi của hắn đang nở một nụ cười đắc y và có chút gian trá. Trí giả hành sự, chuyển họa thành phúc, nhân bại thành thắng. Dương Lăng vốn dĩ quá thành thạo với việc tìm kiếm những yếu tố có lợi cho mình trong số những cái bất lợi. Nếu như đối thủ còn là một nữ nhi đã trót vướng chân đau khổ trong lưới tình nữa thì,... muốn không đê tiện vô sỉ cũng khó. Dương Lăng để mặc cho Hồng Nương Tử khóc trong vòng tay của mình; để mặc cho nàng tự do bộc phát hết những tình cảm bấy lâu nay đã giày vò giằng xé trong lòng. Mãi cho đến khi nước mắt đã làm ướt đẫm áo của hắn, mãi cho đến khi Oanh Nhi tự động rời khỏi vòng tay của mình, e thẹn cúi đầu không dám ngẩng lên, tới lúc đó Dương Lăng mới đến ngồi bên cạnh nàng, lấy ra một chiến khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng; nhẹ nhàng nói: - Oanh Nhi, xem bộ dạng của nàng kìa, những ngày qua không gặp mà nàng lại gầy đi rồi, cằm nhọn hơn, mắt to hơn, da cũng đen đi một chút rồi... Thôi Oanh Nhi nghe những lời đó, trong lòng không kìm nén được cảm xúc, cứ để mặc cho hắn vừa nói vừa sờ lên vai, lên môi của mình, phải chăng bản thân mình đã trở nên vô cùng khó coi? Trong lòng Oanh Nhi bất giác cảm thấy có chút hốt hoảng, nhưng lại nghe thấy Dương Lăng tiếp tục nói: - Tuy không còn đẹp như trước nữa nhưng thật khiến cho ta nhìn mà thấy xót xa. Thôi Oanh Nhi thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng không muốn đáp lại lời của hắn. Nàng lườm Dương Lăng một cái, rồi quay ngoắt đi tựa như đang tức giận hắn vậy. Dương Lăng vừa gắp thức ăn cho nàng vừa nói: - Yên tâm ăn đi, đừng sợ, trong thức ăn và rượu đều không có hạ độc đâu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Thôi Oanh Nhi hắng giọng một tiếng rồi ăn một miếng lớn, cố ý liếc xéo hắn một cái, dường như muốn ra uy đe nẹt câu "Không hạ độc, đừng sợ" của hắn. Dương Lăng cười nhìn nàng nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: - Sao ta nỡ hạ độc nàng được cơ chứ? Cũng chỉ là bỏ chút thuốc tê giống như năm xưa ở Đại Đồng thôi... Thôi Oanh Nhi vừa mới nuốt được một ngụm rượu thì bị sặc, ho đến nỗi đỏ hết cả mặt mày. Nàng trợn mày lên, phẫn nộ nói: - Ngươi... ngươi vô sỉ, dám bỏ những thứ đê tiện đó vào trong rượu của ta. Thôi Oanh Nhi e sợ tác dụng thuốc, lại đi vào vết xe cũ, bèn định quay người ngay lập tức rời đi, Dương Lăng soải cánh tay dài ta ôm thật chặt bờ eo thon tròn của nàng, cười nói: - Đùa một chút thôi mà, đùa một chút thôi mà, sao ta lại vô sỉ như vậy được cơ chứ? Không bỏ thuốc, quả thật là không bỏ thuốc, không tin ta uống một ngụm cho nàng nhìn nhé. Không đợi Hồng Nương Tử ngăn cản, Dương Lăng lấy chén rượu của Oanh Nhi, uống nốt phần rượu còn lại. Thôi Oanh Nhi vừa giận lại vừa buồn cười, nhìn thấy hắn cố ý kề môi vào đúng nơi nàng vừa mới uống thì nàng cố làm ra vẻ không nhìn thấy, sẵng giọng nói: - Con người ngươi sao lại không có chút đứng đắn nào vậy? Thật uổng cho thân phận Quốc Công gia! - Đương nhiên là đứng đắn rồi, Quốc Công gia mà, cũng phải có chút khí phách của một Quốc Công gia chứ. Sao ta lại có thể làm những chuyện của lũ đạo tặc vô lại như vậy được? Ta sẽ đợi nàng chủ động vì ta mà nới áo cởi dây. - Ngươi! Thôi Oanh Nhi lại bị hắn trêu chọc thêm một lần nữa, quả thật có chút tức giận: - Ngươi không có lấy một chút nghiêm chỉnh đứng đắn nào. Oanh Nhi phủi tay định quay người đi, nhưng trong giọng nói đó có chút tức giận của một thiếu nữ, ẩn ý nũng nịu, chứ không hề cảm thấy có sự phẫn nộ thực sự. Dương Lăng mỉm cười nắm chặt lấy tay nàng không buông, nhẹ nhàng nói: - Oanh Nhi, nàng không bằng lòng sao? Thôi Oanh Nhi bị ánh nhìn thâu suốt, nặng tình và có chút bá đạo của hắn làm cho lúng túng bối rối trong lòng. Đôi mắt đó không còn dám nhìn nàng nữa, lúng túng nhìn xuống, trong phòng đột nhiên không gian trở nên tĩnh lặng, nhất thời một bầu không khí êm dịu kiêu sa lan tỏa trong khắp nơi. Thôi Oanh Nhi chưa từng được trải nghiệm qua cái cảm xúc đó, nàng đang bị nó làm cho choáng ngợp, bối rối vô cùng. Dương Lăng đột nhiên ho một tiếng, thoắt cái đã thay đổi một bộ mặt khác, nghiêm giọng nói: - Các ngươi tập trung làm phản, tung hoành Nam Bắc, tội nặng tày trời. Nay đã bại tại đây, theo lý mà nói thì triều đình sẽ dốc dức diệt trừ tận gốc mầm giặc, bố cáo thiên hạ tội danh của các ngươi, nghiêm trị theo quốc pháp, không niệm tình ban hồng ân... - Hả? Hồng Nương Tử mơ hồ chớp mắt một cái, dường như có chút không theo kịp được luồng tư duy nhanh như tia chớp đó của Dương Lăng. - Ta đang nói chuyện công. Dương Lăng hắng giọng một cái giải thích. - Ồ! Oanh Nhi ngoan ngoãn đáp lại, giọng nói nhẹ tựa như tiếng kêu của một con mèo con. Uy Quốc Công của Hoàng triều Đại Minh cùng với thủ lĩnh Hồng Nương Tử oai phong một cõi, lãnh đạo đội quân tạo phản cuối cùng của Bạch Y Quân tung hoành thiên hạ, hai người bọn họ mở một buổi hội đàm chiêu an ở trong một biệt thự vốn là nơi tránh nóng của gia một gia đình phú hào được xây ở trên lưng chừng núi. Một tay Dương Lăng ôm lấy eo thon của Hồng Nương Tử, còn cánh tay kia thì gắp thức ăn cho nàng, miệng luôn mồm nói về những chính sách của triều đình. Nào những là hội nghị, thỏa hiệp hòa bình, nhiệt liệt, bạn tốt, tất cả đều được tiến hành bàn thảo trong một không gian dịu dàng êm ái như vậy...