Bá Nhan Khả Hãn chinh phạt bộ tộc Ngõa Lạt, Hỏa Si xua trâu ngựa làm tiên phong trong đêm ở sông Đồ Nhĩ Căn, trận cước của Bá Nhan đại loạn, bị bức phải vội vã lùi lại, Hỏa Si thừa thế đánh lén, đại quân Bá Nhan tan vỡ toàn diện.
Sau đó, đội quân Hỏa Si khí thế đại thịnh mở màn tuyên cáo thắng lợi vòng sang hướng Hòa Lâm Cách Nhĩ, cắt đứt đường lui của bộ lạc Ngõa Lạp Đặc. Trong tình huống trong ngoài giáp công, đội thiết kỵ hai vạn người của đại tướng Sắc Cổ Sắc bị diệt hoàn toàn, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm nhận được tin tức gấp rút lui binh, bị bộ lạc Ngạc Nhĩ Đa Tư đuổi theo không tha, thất bại ngàn dặm.
Tình thế thảo nguyên chuyển biến đột ngột, Đại Hãn tân nhiệm của Ngõa Lạt là Hỏa Si tiếng tăm vang dội lên đỉnh cao.
Giặc cùng đường chớ buông tha! Hỏa Si căn bản không để Bá Nhan có cơ hội nghỉ ngơi, dốc hết tinh binh của ba Vạn Hộ cánh phải thảo phạt Bá Nhan, chiến hỏa từ tây sang đông, từ từ thiêu đốt cả dải Liêu Đông. Trong khoảng nửa tháng, Hỏa Si giống như được thần tương trợ, mỗi lần công chiến sát phạt đều liệu được tiên cơ, hơn trăm trận chiến lớn nhỏ chiến vô bất thắng.
Bá Nhan Mãnh Khả hao binh tổn tướng bị bức phải tụ tập Ngõa Lạp Đặc, Khoa Nhĩ Thấm và tướng sĩ bản bộ, tổng số binh có thể chiến đấu ước chừng bảy vạn người, bày trận ở Tái Âm Sơn Đạt, bày tỏ thái độ quyết một trận tử chiến với quân Ngõa Lạt ở đây.
Mặt trời đỏ nửa treo nơi chân trời, chiếu lên sa mạc một lớp vàng óng ánh.
Cỏ lau nơi chân trời chập chờn trong gió, giống như từng bó từng bó đuốc đang bùng cháy.
Lý Đại Nhân đã chạy về sa mạc từ sớm. Lúc này, y đang đứng trên một sườn núi sa mạc với Bá Nhan Mãnh Khả, quan sát tình thế xa gần.
- Đại Hãn, tuy Hỏa Si dũng mãnh, nhưng liên quân bộ tộc Ngõa Lạt không thể có sức chiến đấu hùng mạnh như vậy được, có thể dễ dàng đánh bại đội quân của ngài như vậy. Xem xét trận chiến này, Hỏa Si có thể lường trước được tiên cơ của ta, tất có nội gián ứng chiến, không chừng đã tiết lộ tin tức của quân ta cho bọn họ biết.
Lý Đại Nhân trầm giọng nói.
Bá Nhan Mãnh Khả dừng bước, âm u lạnh lẽo cười nói:
- Ta hiểu! Nhưng vấn đề là chúng ta không biết là ai tiết lộ tin tức. Nếu bắt giữ người lung tung thì không cần Hỏa Si đến tấn công lần nữa, bản thân chúng ta không chiến mà vỡ rồi.
Lý Đại Nhân lo lắng nói:
- Đại Hãn, nên nghĩ cách nha! Lẽ nào chúng ta cứ bị động chịu đòn như vậy cho đến khi toàn quân bị diệt?
Bá Nhan Mãnh Khả quay đầu lại nhìn thấy vẻ lo lắng của y, trong lòng lặng lẽ lóe lên tia ấm áp.
Bá Nhan thất bại bên sông Đồ Nhĩ Căn, khi đó Lý Đại Nhân vừa rời khỏi thành Đóa Nhan, căn bản không biết lộ tuyến tấn công và bày binh bố trận của ba lộ đại quân của ông ta, cho nên tuyệt đối có thể loại trừ được y, cũng tức là nói, y là người có thể tin tưởng được.
Bá Nhan Mãnh Khả vỗ bờ vai của y, nói:
- Tình hình hiện tại của bên Đóa Nhan Tam Vệ thế nào?
Lý Đại Nhân nói:
- Bạch Y Quân Dương Anh và Đóa Nhan Nữ vương Ngân Kỳ đã thành lập hôn ước, nội bộ Đóa Nhan Tam Vệ đã diệt trừ Bạch Âm dã tâm bừng bừng, chính thức thành lập bộ lạc Đại Đóa Nhan, ba bộ thành một, A Cổ Đạt Mộc được phong Phó Hãn.
Điều chỉnh, tập hợp thế lực nội bộ đang gióng trống khua chiêng mà tiến hành dưới sự giúp đỡ của Dương Anh. Qua hơn một tháng đã có thể hình thành chỉ huy, điều hành thống nhất, phỏng chừng không bao lâu nữa, Đóa Nhan Nữ vương sẽ điểm quân xuất phát, gia nhập trận chiến trên thảo nguyên. Nếu chúng ta còn không nhanh chóng phân cao thấp với bộ tộc Ngõa Lạt thì hậu quả khó lường.
Bá Nhan Mãnh Khả như thoáng suy nghĩ, gật đầu, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, đây là do ta suy nghĩ không chu toàn, mà nguyên nhân chủ yếu lựa chọn quyết một trận tử chiến ở đây với Hỏa Si, ngươi nhìn xem địa hình nơi này...
Ông ta nâng roi ngựa lên, chỉ ra mảnh đất mênh mông, chậm rãi nói:
- Hồ nước của Tái Âm Sơn Đạt đang khô hạn, ngoại trừ vùng ốc đảo chúng ta đang đóng quân ra, những nơi khác của mảnh đất đều là sa mạc, sườn núi, bây giờ đã là tháng chín rồi, bão cát càng lớn hơn, ban đêm rất rét lạnh.
Sa mạc sườn núi nơi này tuyệt đối không nuôi dưỡng được mấy vạn đại quân, đại quân Hỏa Si chạy cả đoạn đường dài, truy giết đã hơn một tháng rồi, tuy rằng tiến công cả một đường, chiến thắng cả một đường, quân tâm sĩ khí cực vượng, nhưng bây giờ nhất định cũng trong tình trạng người ngựa mệt mỏi, đã tiêu hao hết cấp dưỡng rồi.
Bá Nhan Mãnh Khả thản nhiên cười nói:
- Dùng kế, vòng vo, vây kín, mai phục, đánh lén, cho dù ta làm thế nào thì Hỏa Si đều có thể đoán được tiên cơ, trăm trận lớn nhỏ, chiến vô bất thắng. Bây giờ, ta bày ra tư thế quyết một trận tử chiến, ngươi nói một thủ lĩnh bách chiến bách thắng, đã được binh sĩ của y tôn dùng là quân thần lại gặp phải tình trạng lương thảo không thể tiếp tục kéo dài, binh lính mệt mỏi muốn về, y có nghênh chiến hay không?
Ánh mắt Lý Đại Nhân chợt lóe, loáng thoáng hiểu được ý của Bá Nhan Mãnh Khả, ông ta nghiêm nghị nói:
- Đó là đương nhiên! Một tướng lĩnh dẫn binh chính là linh hồn của toàn quân, nhiều khi những gì mà y làm đều được quyết định bởi đại thế lòng quân hướng về, chứ không phải chỉ nghe theo ý chỉ của y.
- Đại Hãn và Hỏa Si vẫn luôn có công có thủ, có thắng có bại, cho đến lần này y lại đoạt được quyền bính của Diệc Bất Lạt, lợi dụng nội gián mới lấy được toàn thắng. Bây giờ y đã chiếm được ưu thế tuyệt đối thì không lý nào lại thu binh để Đại Hãn nghỉ ngơi hồi sức, sĩ khí hùng mạnh của đội quân bách thắng mong muốn tiến công hoàn toàn trong chiến dịch thì càng phải như vậy.
- Ha ha ha ha...
Bá Nhan cười to, gật đầu nói:
- Không sai! Trận chiến này là trận chiến thắng làm vua thua làm giặc, có thể xoay chuyển chiến cuộc hay không đều nằm ở trận chiến này! Nội gián ẩn mình kia tất nhiên sẽ tiếp tục tiết lộ cho Hỏa Si biết tình hình của ta, Hỏa Si thành công nhờ nội gián, hôm nay, ta muốn y chết cũng phải chết nhờ nội gián.
Ánh mắt Lý Đại Nhân chợt lóe, nói:
- Tương kế tựu kế?
- Không sai! Tương kế tựu kế!
Bá Nhan thưởng thức mà nhìn y, nói:
- Ta biết ngươi đến quan ngoại đầu nhập vào ta là muốn dẫn binh nhập quan báo thù cho phụ thân ngươi. Ta từng hợp tác với phụ thân ngươi, đáng tiếc thất bại trong gang tấc, không giết được cẩu hoàng đế kia. Tuy nói vì trận chiến này mà làm ta bị tổn thương nguyên khí, những kẻ dã tâm bừng bừng như Hỏa Si, Gia Tư Bố thoát khỏi khống chế của ta, có điều ta chưa từng oán hận Lý Giáo chủ.
Bá Nhan Mãnh Khả tiến lên trước mấy bước, đón lấy ánh mặt trời to lớn, gió đêm thổi chòm râu ông ta tung bay như một ngọn lửa, ông ta xúc động nói:
- Lý Giáo chủ cũng là người làm đại sự, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, một đời nam nhi phải thực hiện khát vọng của mình bằng sức lực của chính mình, bất luận thành bại thì đời này cũng không hối tiếc!
- Đại Hãn!
Lý Đại Nhân nước mắt lưng tròng, đột nhiên lạy một cái.
Bá Nhan Mãnh Khả từ từ quay đầu lại, vầng trán rộng được mặt trời chiếu vào sáng bóng:
- Bây giờ ta hoài nghi mấy người có thông đồng với địch, thân thủ ngươi xuất chúng, thủ hạ ngươi mang đến ai ai cũng đều thân thủ bất phàm, việc này ta muốn giao cho ngươi làm. Trận chiến này, phải lợi dụng nội gián này để đạt được mục đích của ta, đồng thời trận chiến này cũng phải đào gã ra.
Đôi giày da đã mài đến trắng bệch nghiền nát một gốc cây hành, Bá Nhan Mãnh Khả cất cao giọng nói:
- Nếu Bá Nhan Mãnh Khả ta thống nhất đại mạc lần nữa, vậy thì đại đô trung nguyên sớm muộn gì cũng sẽ về tay ta. Đến lúc đó, ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm Thừa tướng của ta, chúng ta cùng nhau hưởng dụng thế giới phồn hoa này, cùng nhay chinh phục giang sơn gấm vóc này!
Lý Đại Nhân ngẩng đầu chăm chú nhìn Bá Nhan một lát, cuối cùng cung kính cuối thấp đầu:
- Thần, Lý Đại Nhân, nguyện vì Đại Hãn mà góp chút sức mọn!
Đại tướng Đóa Nhan Vệ Ba Nhã Nhĩ đã tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến cuối, hai thị vệ của ông ta dựa theo phân phó mà dốc hết sức từ khi sinh ra mà chà xát toàn thân ông ta cho đến giờ vẫn còn đỏ thẫm đỏ thẫm.
Trên đầu ông ta đội mũ nhọn, mặc áo Mông Cổ màu lam mới tinh, eo buộc đai lưng rộng màu xanh biếc, chân mang một đôi giày da trâu, trang trí họa tiết mây cỏ, hai tay đang cầm một chiếc khăn trắng tinh, đang cất cao giọng hát trước cửa sổ nhỏ:
- Bỉ kháp ma thái nhật thiếp (Ta yêu nàng).
- Lòng ta đầy dịu dàng hát cho nàng nghe, ngập tràn dịu dàng.
- Dê bò không hiểu lời ca của ta, chỉ ăn no cỏ xanh, trốn dưới bóng râm mà nghỉ ngơi.
- Chó chăn nuôi của ta cũng chạy theo truy đuổi con thỏ hoang can đảm kia, hoàn toàn không quan tâm đến ưu thương của ta.
- Diều hâu bay qua nơi chân trời, lại thờ ơ hững hờ với tiếng ca của ta, không hề vẫy đôi cánh mà lượn thẳng một đường.
- Ôi...cô nương xinh đẹp, nàng đứng trên bờ đê xa xa,
- Ta muốn vươn tay khẽ vuốt lấy lọn tóc bay bay của nàng, lại nắm lấy tay nàng đi về phía trời chiều.
- Nhưng nàng đứng trên bờ đê xa xa, ta không với tới nàng, ta chỉ nhìn thấy áng mây nơi chân trời, đang đi xa, đang đi xa...
- Ta đứng trên sườn núi cao, ta không nhìn thấy nàng, ta chỉ nhìn thấy áng mây nơi chân trời, đang đi xa, đang đi xa...
"Cót két", cửa sổ được đẩy ra.
Thành Khởi Vận ghé vào bên cửa sổ, uể oải mà vẫy tay:
- Đi đi, đi đi, cầu xin ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, cũng đừng đến đây nữa...
Thành Khởi Vận đã dùng hết mọi lời lẽ mới đuổi được Ba Nhã Nhĩ đang đau lòng đi. Thành Khởi Vận vội vàng đóng cửa sổ, đặt mông ngồi xuống ghế, trước tiên là lấy hai cục bông ra khỏi tai rồi ném lên bàn, sau đó hai tay bám lấy bàn, mệt mỏi mà chau mày, hung hăng chửi bới:
- Con nhỏ đó, lại dám chơi ta! Nếu không phải vì đại kế của hắn, hừ!
Thành Khởi Vận còn chưa dứt lời thì một âm thanh càng thô lỗ hơn đang gào hát ngoài cửa sổ:
- Tuấn mã mạnh mẽ nhớ thương đàn ngựa, Nãi Nhân Đài anh hùng nhớ thương cô nương xinh đẹp. Tuy có thảo nguyên rộng lớn, nhưng không biết nơi nào có vũng bùn. Tuy có nữ nhân yêu mến, lại không biết tâm nguyện của nàng. Tuấn mã dưới chân, bộ pháp nhẹ nhàng khéo léo của ngươi khiến người ta say mê. Cô nương âu yếm ơi, tính cách quật cường của nàng khiến ta đau lòng, ta ôm chú dê nhỏ, hoang mang mà đi trên sa mạc.
Thành Khởi Vận lại phất tay:
- Người đâu! Người đâu! Đuổi tên trộm dê này ra cho ta, phong tỏa viện tử này, không cho phép ai đi vào nữa.
- Tiểu thư, đây là phủ Nữ vương Đóa Nhan, làm vậy không thích hợp đâu. Tập tục của bọn họ khác với người Hán chúng ta, ra ra vào vào vốn không biết kiêng kỵ, hơn nữa...Mấy tướng lĩnh Nãi Nhân Đài, Ba Nhã Nhĩ đều là những đại tướng mà ngài cần nể trọng khi tập hợp ba bộ. Ngài có thể cự tuyệt lời cầu thân của bọn họ, nhưng không cho phép bước vào cửa chính là hành vi không lễ phép ở chỗ này của bọn họ, đây là hành vi sĩ nhục tôn nghiêm của một dũng sĩ nha.
Sở Linh luôn đảm nhiệm công tác quản lý tuần tra các xưởng, cửa hiệu quan ngoại cố nhĩn cười nói.
Thành Khởi Vận rên rỉ một tiếng, bất đắc dĩ nhặt hai cục bông lên nhét vào lỗ tai một lần nữa.
Sự việc bắt nguồn từ tranh chấp của nàng và Thôi Oanh Nhi. Bạch Y Quân bao vây Phúc Dư Vệ, vừa đấm vừa xoa, bức các thủ lĩnh tộc trưởng các tộc Phúc Dư Vệ tuân thệ nguyện ý trung thành với Nữ vương Đóa Nhan, sau khi ba bộ hợp nhất Thôi Oanh Nhi lập tức hỗ trợ Ngân Kỳ tiến hành chỉnh lý tập hợp lực lượng vũ trang của Tam Vệ một lần nữa.
Thân phận nàng là vị hôn phu của Nữ vương Ngân Kỳ, lại là Phó Hãn thảo nguyên, Bắc Anh Vương, hơn nữa đất đai và thảo nguyên ở lưu vực sông Oát Nan mà nàng có được còn lớn hơn cả địa bàn Đóa Nhan Tam Vệ, bất luận là thân phận, địa vị, thực lực đều đủ để Ngân Kỳ yên tâm để nàng phối hợp với mình làm những chuyện này.
Nhưng sự sơ sài của Thôi Oanh Nhi khiến Thành Khởi Vận nhìn không quen mắt. Nàng muốn nghiêm ngặt tiến hàng chỉnh lý triệt để đối với Đóa Nhan Tam Vệ dựa theo cơ cấu lệ thuộc của thế lực quan nội, lợi dụng cơ hội Thát Đát và Ngõa Lạt nội chiến không ngớt mà chỉnh lý lực lượng này còn lớn hơn, xây dựng nền tảng vững chắc để Dương Lăng bắc chinh Tây Bá Á Lợi.
Nhưng bản thân Thôi Oanh Nhi xuất thân là mã tặc, Bạch Y Quân của nàng không có quân kỷ nghiêm khắc gì cả, tác phong chỉnh lý Đóa Nhan Tam Vệ dĩ nhiên cũng rất thô lỗ. Bản kế hoạch chỉnh quân cực kỳ tường tận mà Thành Khởi Vận soạn ra cả một quyển sách dày như vậy mà Thôi Oanh Nhi vừa nhìn thấy thì đầu đau đến muốn nứt, liền lấy lý do sự phân tán tộc nhân của Đóa Nhan Tam Vệ, trong thời gian ngắn không thể nào đạt được hiệu quả chỉnh lý như vậy được, ngược lại còn khơi dậy sự phản cảm của bọn họ để cự tuyệt chấp hành.
Hai người đã vì thế mà cãi nhau không ngừng cả ngày, người duy nhất có thể trấn áp được các nàng lại chạy đến Nô Nhi Can Đô Ti bí mật điều động bố trí quân Minh, chuẩn bị phối hợp đại chiến thảo nguyên. Những người còn lại ai có thể quản được hai con hổ cái này chứ, ai ai cũng chuồn mất dạng, hai người đều cố chấp không ai nhường ai.
Thành Khởi Vận là phái lý luận, nếu nói đấu võ mồm thì Thôi Oanh Nhi làm sao qua được nàng. Nhưng Thôi Oanh Nhi là phái hành động, mặc cho ngươi ba hoa chích chòe, ta tự có chủ ý của mình, kiên quyết không nghe ý kiến của ngươi. Hai người ngày nào cũng cương với nhau, Thôi Oanh Nhi bị nàng ta lải nhải cả ngày cũng thực phiền, ngay chính lúc không thể nào thoát khỏi sự giằng co với nàng ta thì Ngân Kỳ lại cho nàng một cơ hội tốt.
"Dương Anh" là vị hôn phu của cô gái nhỏ Ngân Kỳ này. Sư thông minh tháo vát, dáng vẻ anh tuấn của y đã khiến trái tim tiểu cô nương hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, mỗi ngày nàng đều chú ý đến mọi thứ của người trong lòng.
Hơn nữa hai người chỉnh lý Tam Vệ, điều động vũ trang, cả ngày đều ở bên nhau, một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người khiến nữ nhân đều ghen tị như Thành Khởi Vận thường xuyên lui tới bên cạnh Dương Anh, nàng sao có thể không chú ý đến chứ?
Đương khi hai người lần nữa đóng cửa phòng tranh đấu giống như hai con gà trống thì Nữ vương Ngân Kỳ đùng đùng nổi giận chạy đến bắt gian. Thôi Oanh Nhi trong lúc kinh ngạc thì cái khó ló cái khôn, chỉ nói một câu thì đã khiến tiểu oán phụ đổi giận thành vui:
- Tỷ ấy...thực ra tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột!
Thành Khởi Vận là nhân vật bậc nào chứ, lập tức lên tiếng hỗ trợ, hai người ngươi một câu ta một câu tự thuật, Ngân Kỳ được nghe một câu chuyện vô cùng cảm động:
- Tỷ tỷ của Dương Anh Dương Tiểu Lâu gả cho một đại phú thương, nhưng do mỹ mạo kinh người của nàng, kết quả là bị một tham quan Đại Minh nhìn trúng, để có được nàng mà ra tay hãm hại khiến trượng phu nàng chết thảm trong ngục.
Nàng không cam lòng hầu hạ kẻ thù, liền ôm theo gia sản chạy đến tái ngoại, hóa thân thành một đại thương nhân. Còn Dương Anh, vì muốn báo thù cho phu thê tỷ tỷ nên mới gia nhập Bạch Y Quân đối kháng với triều đình. Một câu chuyện hồng nhan bạc mệnh, quan bức dân phản cứ thế mà ồ ạt nóng hồi tuôn ra.
Tỷ đệ hai người thân cận chút thì có gì kỳ lạ chứ? Nói ra bây giờ Thành Khởi Vận lắc mình biến thành Dương Tiểu Lâu còn trở thành tỷ tỷ của Nữ vương Ngân Kỳ, hẳn là phải càng thêm kính trọng mới phải. Sự tình vốn dĩ cứ thế là trôi qua, nhưng Thôi Oanh Nhi chán ghét giằng co với Thành Khởi Vận, thế là lòng mang tư tâm nói với nàng hai tâm sự: một là tỷ tỷ y ở bên ngoài có quá nhiều điều bất tiện, bây giờ còn chưa rõ trong Tam Vệ còn có người phản đối hay không, y rất lo lắng sự an toàn của tỷ tỷ.
Việc này dễ làm, phu quân có chuyện, nương tử phải ra sức! Ngân Kỳ vỗ ngực, Thành Khởi Vận liền trở thành chim trong lồng ở phủ Nữ vương này.
Chuyện thứ hai chính là tỷ tỷ tuổi trẻ thủ tiết, làm đệ đệ rất không yên lòng, nhưng lại không tiện ra mặt làm mai để tỷ tỷ tìm được một nam nhân thích hợp. Hơn nữa tỷ tỷ vì bị người ta bức hại phá nhà, nên rút kinh nghiệm xương máu, không muốn gả cho người đọc sách hay thương nhân nữa, chỉ thích võ sĩ uy vũ hùng tráng.
Ngân Kỳ vừa nghe thì mặt mày hớn hở, việc này cũng dễ làm, dưới trướng Đóa Nhan Vệ khoan nói tới cái khác, xú nam nhân tục tằn thô lỗ thì nhiều. Thế là dưới sự ám chỉ của Nữ vương, đại tướng Đóa Nhan Vệ lui tới phủ Nữ vương như nước chảy, triển khai hoạt động quần hùng cầu thân. Thành Khởi Vận bận rộn ứng phó, lần này thi bên tai Thôi Oanh Nhi cuối cùng cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Tháng tám tháng chín, cuối thu trời mát, chính là ngày tốt để người Mông Cổ nói chuyện hôn nhân cưới gả. Lại nói tiếp, mấy đại tướng Ba Nhã Nhĩ, Nãi Nhân Đài tuổi gần bốn mươi, đã thành thân từ lâu rồi, có điều người Mông Cổ theo chế độ một chồng nhiều vợ, khác với chế độ một vợ nhiều thiếp của Trung Nguyên. Bọn họ ngoài trừ thiếp ra thì số lượng thê tử cũng không hạn chế.
Thành Cát Tư Hãn lập pháp quy định rõ ràng "Chỉ cần con cháu đông đúc thì không cho phép có người ghen ghét", còn chuyện một nam tử có thể cưới bao nhiêu thê từ thì cũng không có hạn chế, chỉ cần ngươi nuôi đưỡng được thì muốn lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, cho nên ở chỗ bọn họ mới xuất hiện tình trạng hoàng hậu của Đại Hãn nhiều hơn mười người.
Người càng hiển quý thì thê tử càng nhiều, một quý tộc có mấy chục thê tử là chuyện bình thường, đương nhiên, thông thường mà nói, địa vị của vợ cả rất cao, trừ phi không có con trai. Nãi Nhân Đài, Ba Nhã Nhĩ đều có nhiều thê tử, trong đó còn có tiểu thiếp mà phụ thân bọn họ nạp khi còn sống, thê tử của huynh đệ chết trận trên sa trường vân vân, việc này phù hợp với phong tục Mông Cổ, do vậy mà hai người hoàn toàn không vì thế mà ngừng theo đuổi.
Nãi Nhân Đài cất cao giọng hát ngoài cửa sổ, rất có pphong phạm của Mạt Ngõa La Đế, thanh âm kia cao vút, Thành Khởi Vận nhét bông vào lỗ tai mà còn cảm thấy khó chịu như ma âm xuyên não, nhưng lại không tiện hóa thành người đàn bà chanh chua mà đánh đuổi người ta đi, chỉ đành chịu khổ kiên nhẫn: Trời ơi, ngày mà đám sói này phát xuân khi nào mới xong đây!
Ngay khi Thành Khởi Vận đang đau khổ không chịu nổi, đại cứu tinh Lưu Đại Bổng Chùy đến rồi.
Bây giờ Thôi Oanh Nhi trú đóng lâu dài trong Đóa Nhan Vệ, vì chiến hỏa thảo nguyên bay tán loạn nên cử Phong Lôi, Kinh Phật Nhi quay về sông Oát Nan để chủ trì đại cục. Lưu Đại Bổng Chùy luôn chủ trì luyện binh, khai hoang, xây thành sau khi hoàn thành việc di dời thành trì liền đến Đóa Nhan Tam Vệ, hỗ trợ Thôi Oanh Nhi chỉnh lý quân đội.
Gã cực kỳ hứng thú chạy vào tiểu viện, nhìn thấy Nãi Nhân Đài hai tay ôm bụng, vừa í í a a hát, vừa thay đổi trọng tâm hai chân trái phải, bả vai run run rẩy rẩy, vội bước lên cười nói:
- Nãi Nhân Đài, đợi đã, trước tiên đừng hát nữa.
Nãi Nhân Đài trừng mắt nhìn gã, nói:
- Đại Bổng Chùy huynh đệ, huynh phải có thứ tự trước sau chứ. Huynh muốn hát cũng phải đợi ta hát xong đã.
Cái miệng rộng của Lưu Đại Bổng Chùy nhếch lên, thầm nghĩ:
- Ta hát? Ngươi có biết đây là nữ nhân của ai không hả, nếu ta sống đủ rồi muốn tìm một cái cây treo cổ chết thì cũng còn mạnh hơn việc có mưu đồ với nàng ta nha!
Nãi Nhân Đài tiếp tục hát:
- Bạch mã lưng hoa, ngươi khe khẽ hí, ta đã biết rồi.
- Người trong lòng ta, nàng khe khẽ cười, ta đã biết rồi.
- Này, huynh có biết không hả.
Lưu Đại Bổng Chùy nhổ nước miếng, tiếp tục ngắt lời:
- Ta nói huynh này, là Nữ vương Ngân Kỳ và Bắc Anh Vương chúng ta bảo ta đến tìm Thành...đến tìm Dương phu nhân, nói là có chuyện gấp muốn thương lượng.
- Khàn!
Tiếng hát của Nãi Nhân Đài đột nhiên dừng lại, hai vương cho mời vậy nhất định là có chuyện lớn. Hơn nữa mình đã hát hết mấy khúc rồi, ở đây không chút động tĩnh nào, vừa hay tìm được cớ xuống đài, thế là ông ta vội vàng nói:
- À, hóa ra là có chuyện, vậy huynh mau đi mời Dương phu nhân ra đi.
Thành Khởi Vận nghe thấy Đại Bổng Chùy bẩm báo, liền vội vàng chạy ra. Nãi Nhân Đài cười chất phát, ánh mắt chằm chằm nhìn theo vị mỹ nhân mà một trăm nữ nhân của hắn cộng lại, đi đường cũng không có đẹp như nàng xuyên qua hoa phật liễu mà đi thẳng về phía đại sảnh nghị sự của Nữ vương.
- Không kịp báo cho triều đình Đại Minh rồi, mái ngói còn có ngày trở mình, huống chi là con á clang đánh không chết Bá Nhan Mãnh Khả này! Chúng ta nên lập tức điểm quân xuất phá!
Thôi Oanh Nhi nhướng mày liễu lên, anh khí bừng bừng nói.
Thành Khởi Vận chắp tay dạo bước, trầm tư một lúc rồi nói:
- Trận chiến Tái Âm Sơn đạt này, bất luận là ai thắng ai bại đều là kẻ thù của chúng ta, thừa dịp bọn họ hai hổ tranh chấp tổn thương cực lớn, khinh kỵ của chúng ta vội vàng tiến lên, đả kích nặng nề, đây có thể xem là một cách tốt biến phức tạp thành đơn giản, biến khó thành dễ. Cơ hội trôi qua trong tức thì, chúng ta đích thật không kịp trưng cầu ý kiến khắp nơi, để chuẩn bị thích đáng.
Ngân Kỳ thấy đôi tỷ đệ này ý kiến giống nhau thì cúi đầu nói:
- Được, vốn dĩ ta không trông cậy Đại Minh xuất binh, chỉ dựa vào thực lực của Đóa Nhan Vệ chúng ta và Bạch Y Quân đã đủ để chiến một trận với họ rồi, chúng ta xuất binh đi!
Bằng không! Lần xuất binh này chính là đoạt lấy tiên cơ, đánh một cách bất ngờ, cho nên phải tập trung tinh kỵ, ngày đêm chạy đi, đuổi đến khi mà song phương đang đại chiến hoặc là sau đại chiến vẫn chưa kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ thì quyết một trận tử chiến với họ, như vậy, tinh binh mà chúng ta có thể tập hợp sẽ hạn chế hơn.
Thành Khởi Vận nhíu hàng chân mày đen, đột nhiên giậm chân trầm giọng nói:
- Nữ vương, ta thấy như vậy đi, lập tức phái khoái mã thông báo cho Vệ Sở Đại Minh, thỉnh cầu quan binh Đại Minh vượt biển Bộ Ngư Nhi đến chi viện, đồng thời thỉnh cầu quân Minh trong quan ra khỏi Cổ Bắc Khẩu. Ta...huynh đệ ta lập tức truyền lệnh Bạch Y Quân vượt qua sông Khắc Lỗ Luân nam hạ, Đóa Nhan Tam Vệ phái binh tướng đi về phía tây vượt qua Đại Hưng An Lĩnh, tập kích Tái Âm Sơn Đạt. Nữ vương trấn thủ thành Đóa Nhan an ổn ở hậu phương, các ngươi thấy thế nào?
- Cứ như vậy đi!
Hồng Nương Tử đánh nhịp tán thưởng:
- Nữ nhân dong dài cuối cùng cũng nói được một câu sảng khoái.
- Được! Dương đại ca, muội...muội nghe lời huynh, quyết đoán xuất binh, trừ đi họa lớn!
Ánh mắt nóng bỏng của Ngân Kỳ nhìn chằm chằm Hồng Nương Tử, ngọt ngào nói.
Da đầu Hồng Nương Tử tê rần, vội vàng dời ánh mắt đi, đổi lấy vẻ mặt u oán của Ngân Kỳ.
- Ừ!
Sóng mắt Thành Khởi Vận lưu chuyển, nửa cười nửa không nói:
- Vậy thì ta đi thông báo một tiếng, mời A Cổ Đạt Mộc đại nhân và các thống soái lập tức đến nghị sự, huynh đệ ta lập tức xuất chinh rồi, các ngươi...nói chuyện đi nhé.
Thành Khởi Vận xoay người ra ngoài, ra khỏi đại sảnh thì ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời cười ha ha ha ba tiếng trong im lặng:
- Ta bị nam nhân theo đuổi rất phiền, còn sợ Hồng Nương Tử cô bị nữ nhân theo đuổi mà lạnh người sao? Ha ha ha ha!
Đại sảnh yên tĩnh một mảnh, Hồng Nương Tử lén nhìn, chỉ thấy Nữ vương Ngân Kỳ đỏ bừng mặt, khẽ vuốt góc áo, đang ẩn tình đưa mắt nhìn "y".
Ánh thu ba mông lung của tiểu giai nhân, như si như mê, nhìn thấy Hồng Nương Tử quay đầu qua nhìn nàng, Ngân Kỳ tuy ngượng ngùng như không nỡ né tránh. Nàng đỏ mặt đưa tình nhìn nhau với Thôi Oanh Nhi một lát, không ngờ...không ngờ cắn đôi mội anh đào, cất bước mèo con rất nữ nhân mà từng bước từng bước đi về phía "y"...
Sau đó, ngửa mặt xinh đẹp, vẻ mặt thẹn thùng, đôi môi anh đào mềm mịn xinh như hoa nhẹ nhàng rung động...
Hồng Nương Tử nổi da gà đầy người, từng sợi từng sợi tóc dựng đứng lên:
- Nàng...nàng nàng...nàng muốn hôn ta!!!
Tái Âm Sơn Đạt.
Đương khi đại quân Ngõa Lạt giống như thủy triều xuất hiện phía chân trời, vô số chiến mã cuốn cát vàng bay đầy trời, khói bụi mịt mù, căn bản không nhìn rõ rốt cuộc có bao nhiêu người, đại quân của Bá Nhan bất giác xôn xao, dù sao cũng là đội binh lâu bại, cho dù chiến sĩ có kiên cường hơn nữa thì cũng khó tránh khỏi sĩ khí ảm đạm.
Chính lúc này, Bá Nhan Mãnh Khả đột nhiên giơ roi thúc ngựa chạy về phía trước, ba quân kinh ngạc, mắt thấy Bá Nhan Mãnh Khả làm đầu tàu gương mẫu, xông lên phía trước ba quân, thân binh của bọn họ giơ cao đại kỳ đầu sói màu đen, theo sát phía sau ông ta, nặng nề cắm đại kỳ xuống dưới đất, đầu nhọn bọc sắt cắm vào trong cát vàng khoảng hai thước.
Chúng binh sĩ Thát Đát tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, lập tức phát ra tiếng kêu to như sói gào, quân tâm tan rã, sĩ khí ảm đạm bị hành động vọt trước binh tốt của Khả Hãn khích lệ mà bị quét sạch, tướng sĩ toàn quân nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu của bọn họ đã bị khơi dậy.
Bặc Nhi Hài ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy hết cử động của Bá Nhan, không khỏi âm thầm cười lạnh. Phục binh hai cánh, nhân số, địa điểm, phương thức quyết chiến dự bị, ông ta đã nói cho Hỏa Si toàn bộ, Hỏa Si đã có kế sách vẹn toàn, Bá Nhan dùng cách này đều khơi dậy sĩ khí thì có lợi gì cho đại cục chứ.
- Bắn tên lệnh, chuẩn bị chiến đấu!
Bá Nhan Mãnh Khả trầm giọng quát.
Một lực sĩ bên cạnh tháo ngạnh cung tứ thạch xuống, đặt lên một tên lệnh, hướng về phía trời cao, hít sâu một hơi, chậm rãi khéo dây cung, "vù" một tiếng, tên lệnh phát ra tiếng rít the thá, bay lên như diều gặp gió, bắn vào trời cao.
Bặc Nhi Hài kinh ngạc phát hiện, thiết kỵ Thát Đát không hình thành trận hình chọc thủng quân địch theo như kế hoạch quyết chiến với đại quân Ngõa Lạt đã được quyết định trước đó, mà ngược lại, mấy ngàn người phía trước lần lược cầm cung trong tay, rút mũi tên lông vũ lắp lên, dùng thế bắn cung nghiêng người chỉ lên trời cao, ngàn vạn lợi tiễn chặt chẽ như rừng, lẳng lặng đợi đó.
Cùng lúc đó, các lộ đại quân hậu trận lại di chuyển ngay ngắn chỉnh tề tại chỗ, dưới sự chỉ huy của lá cờ ngũ sắc đỏ vàng lam đen trắng, hình thành trận hình kỵ binh giao thoa trước sau lại độc lập với nhau.
Nếu có ai có thể bay lên trời cao, thì sẽ phát hiện trên sa mạc trống trải trận doanh Thát Đát đã biến thành một trận hình quỷ dị chính giữa trống trải, hai bên bày bố kỵ binh dày đặc theo hình sừng thú, nhưng cung tiễn thủ khinh kỵ ở phía trước dày đặc rậm rạp, từ đối diện căn bản không nhìn ra được biến hóa bên trong trận doanh của Bá Nhan.
Mấy con Hải Đông Thanh lẩn quẩn trên không, đó chính là mắt ưng mà Đại Hãn Mông Cổ Bá Nhan Mãnh Khả nuôi dưỡng, bọn chúng một mặt quan sát tình hình địch, một mặt phụ trách đối phó chim chóc lạ, đả kích tý ưng của người Ngõa Lạt.
- Đây...đây là sao đây? Không thực hiện đột phá trung ương?
Bặc Nhi Hài rối rít hỏi.
Bên cạnh ông ta cách không xa là Ba Dát Tốn Tháp Bố, đại tướng tâm phúc của Bá Nhan Mãnh Khả. Ba Dát Tốn Tháp Bố lạnh lùng cười, đoạn nói:
- Tiến công là cách phòng thủ tốt nhất, ai nói không tiến hả? Trước tiên lấy cung tiễn áp chế nhuệ khí thì có gì không tốt?
- Vậy...vậy đây...
Bặc Nhi Hài quay đầu lại chỉ ra, vừa vặn nhìn thấy một khinh kỵ chạy đến, kỵ sĩ trên ngựa mặc áo nhẹ màu trắng, ngọc thụ lâm phong, chính là người Hán mà Đại Hãn vô cùng tin tưởng Lý Đại Nhân.
- Bặc Nhi Hài đại nhân, quân lệnh của Đại Hãn bây giờ sẽ do tại hạ tiếp quản nhân mã của ngài!
Lý Đại Nhân mặt mày hớn hở cười nói.
Tiếng trống trận hùng hồn vang lên, Bá Nhan Mãnh Khả một mình cưỡi ngựa lên trước, một tay cầm cương đứng yên bất động như được đúc từ sắt, một tiếng huýt gió kỳ quái vang lên, bầu trời xanh biếc như được gột rửa phía sau ông ta bị mây đen bao phủ, vô số lợi tiễn sắc nhọn đuổi theo, hình thành một đám mây đen nặng nề bắn về phía bộ tộc Ngõa Lạt.
Cùng lúc đó, người Ngõa Lạt cũng phát huy bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung, mũi tên dày đặc đối chọi nhau bắn thẳng đến, mấy thanh đại kỳ nặng nề ở phía trước Bá Nhan Mãnh Khả được huy động lên hết, mấy chục tấm khiên sắt hình thành một bức tường rắn chắc cản ngay trước mặt ông ta. Dường như Bá Nhan Mãnh Khả căn bản không nhìn thấy mưa tên dày đặc rậm rạp kia, ông ta chậm rãi rút bội đao bên hông ta, vung mạnh về phía trước.
Ba Sá Tốn Tháp Bố lập tức hung hăn vung roi quất vào mông ngựa, suất lĩnh kỵ binh bản bộ xông mạnh lên, giống như là đuổi theo mũi tên tung bay đầy trời kia. Cùng lúc đó, Bố Nhĩ Hải và Bố Nhĩ Thông mỗi người cũng dẫn theo ba ngàn kỵ binh vọt lên từ hai cánh.
Lang Nhan tiễn sắc bén dữ tợn mang theo tiếng rít gào hung ác, hung ác bắn vào trong trận doanh tiên phong của hai bên, tiếng xé gió vang vọng giữa hai quân, tiếng kêu thảm của người trúng tiễn và tiếng hí vang của chiến mã hòa cùng tiếng vang nặng nề của gót sắt đạp đất, giống như một khúc điếu ca bi tráng, vô số chiến sĩ ngã khỏi ngựa, lập tức bị vô số chiến mã đạp thành thịt băm, cát vàng tung bay, rất nhan bọn họ đã không còn hình người nữa.
Ba đội kỵ binh của Bá Nhan giống như ba mũi trọng tiễn, hung hăn xâm nhập vào trận doanh của đại quân Ngõa lạt. Thế tiến của hai đại quân đều rất mạnh, tiên phong kỵ binh hai bên giống như một lưỡi đao sắc bén đâm đến, xen kẽ lẫn nhau, xâm nhập vào trong trận doanh của đối phương.
Dũng sĩ ưu tú nhất của hai bộ tộc Ngõa Lạt và Thát Đát chém giết nhau, trên chiến trường tiếng kêu giết ngất trời, kêu rên liên tục, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số binh lính và chiến mã ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả sa mạc.
Một tiêu nhân mã, lại một tiêu nhân mã, từng đội từng đội quân mũi nhọn phảng phất như đều chiến đấu vì mình mà chọc vào trong đại quân Ngõa Lạt kéo đến như thủy triều, lợi đao trong tay các dũng sĩ đụng phải nhau vung ra từng cơn mưa máu, hàng nghìn hàng vạn thương mâu và lưỡi đao sắc lạnh đan xen vào nhau, bắn ra tia sáng lốm đốm. Các chiến sĩ giết đỏ cả máu gào thét giống như dã thú, trong trận quyết chiến liều chết không ai để ý có ai ngã xuống cạnh mình, có ai bị vó ngựa cùa họ giẫm thành đống bùn, chỉ có chém giết, chiến đấu không ngừng nghỉ.
"Vù vù", trong trận doanh Ngõa Lạt vang lên tiếng kèn thê lương, Hỏa Si phát hiện trận thế của Bá Nhan hoàn toàn khác với tình báo nhận được, lập tức cảnh giác thổi kèn hiệu lên, nhưng khí thế quân Ngõa Lạt liên tiếp chiến đấu không thất bại lên như cầu vồng, đã hoàn toàn quên mất sự sợ hãi đối với thiết kỵ Thát Đát ngày xưa. Bọn họ không hề chùn bước mà tiến quá sâu vào trong quân địch, mà cách tấn công phân tán mà đối phương áp dụng lại tự bao vây lại càng khiến bọn họ căn bản không thể nào thoái lui hoàn toàn về phía sau.
Lúc này Hỏa Si muốn cưỡng ép thu binh thì chi bằng vứt bỏ mọi e dè mà lấy cứng đối cứng đánh với đối phương một trận, nếu là thế thì hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết đâu, thế nhưng bây giờ kèn hiệu vừa thổi lên, có người muốn lui, có người muốn công, ngược lại bọn họ đã tự mình rối loạn rồi.
Bây giờ đã rất rõ ràng rồi, Bá Nhan Mãnh Khả sử dụng trận pháp tiến công tung hoành thiên hạ không đi mà không có lợi của lão tổ tông Thành Cát Tư Hãn của ông ta:
- Tiến như núi đào bụi cỏ, bày trận như biển, tiến công xuyên qua mà chiến.
Cái gọi là "bày trận như biển" chính là khi tác chiến như vậy thì trước tiên phái ra đội quân tiên phong, chia thành nhiều đội quân mũi nhọn, giữa các đội ngũ phân tán bố trí, hình hình chính diện rộng lớn, không thấy lợi không tiến, giữa động tĩnh phải biết địch mạnh yếu, trăm ngựa vờn quanh có thể bao vây vạn chúng, ngàn ngựa dàn trải có thể kéo đến trăm dặm.
Nếu là vậy, vậy thì bước tiếp theo Bá Nhan Mãnh Khả sẽ phải dùng "tiến công xuyên qua mà chiến". Tiến công xuyên qua mà chiến chính là đặt chủ lực ở phía sau "bày trận như biển", vậy thì kỵ binh chủ lực được bố trí dày đặc quần tụ với nhau, đợi tiên phong của kẻ thủ vùng vẫy đến kiệt sức, bộ lộ ra điểm yếu thì đội chủ lực này liền thừa cơ đánh thẳng vào trái tim của kẻ thù, "đục thủng" trận hình của địch.
Để đảm bảo thực hiện được được "đục thủng", "trận biển" thì đội ngũ cũng phải đồng thời khởi xướng tiến công từ bốn phương tám hướng đồng thời, khiến cho quân địch không thể phán đoán được "cái đục" ở đâu. Cách chiến đấu này hoàn toàn khác với cách phòng thủ chính diện khi đối phó với kỵ binh mà quân đội người Hán thường dùng.
Hỏa Si nghĩ đến đây, từ từ rút trường đao dài rộng của y ra, vung mạnh về phía trước, tiếng trống trận vang lên bên người y, Hỏa Si tự mình dẫn quân chủ lực đột phá từ giữa, đánh thẳng về phía trước, áo choàng đỏ như máu thổi bay ra phía sau, giống như cái miệng khổng lồ của tử thần dữ tợn vậy.
- "Trận biển" đối "trận biển", "đục chiến" đối "đục chiến", đã là như vậy vậy thì để chúng ta dựa vào thực lực chân chính mà quyết một trận sinh tử đi!
Bá Nhan Mãnh Khả vẫn sừng sững đứng trước trận, từng đội ngũ bên người vẫn không hề e dè mà xông lên giết, nhảy vào trong trận doanh của quân địch, hai bên giết xen cùng một chỗ. Ông ta trước sau vẫn bất động, cho đến khi diều hâu trong không trung phát ra tín hiệu, trung quân của địch quân triển khai, nhân mã của đại đội đang tiến công mạnh mẽ về phía ông ta từ trung lộ, Bá Nhan Mãnh Khả lúc này mới đột nhiên vung tay, nhận lấy một lá cờ đen đầu sói màu đen từ trong tay thân binh.
Mặt gấm màu đen, đầu sói màu trắng trông rất sống động. Đầu sói chính là dấu hiệu của gia tộc Hoàng Kim ông ta, cờ lớn màu đen chính là cờ xí của Đại Khả Hãn...
Hỏa Si đích thân dẫn theo tinh binh của ba Vạn Hộ cánh phải chạy điên cuồng đến từ phía trung lột, người cản giết người, phật cản giết phật, không ai có thể ngăn được bước tiến của y, phát động trước tiên, tiến công trước tiên thì có thể đánh bại thế tiến công của Bá Nhan. Đối thủ thực lực ngang nhau, ai ra tay trước thì chiếm được tiên cơ, đại thảo nguyên không tin chuyện hậu phát chế nhân.
Gần, càng gần, đã nhìn thấy cờ lớn đầu sói đang giương nanh múa vuốt, tinh thần Hỏa Si rung lên, giục ngựa gấp hơn, chính vào lúc này, một tiếng ca bi tráng thê lương truyền đến:
- Trời sao xoay chuyển, chư quốc chiến tranh, ngay cả công phu nằm ngủ trên giường cũng không có.
- Không có khi rảnh để nghĩ suy, chỉ có dốc sức làm việc.
- Không có nơi để trốn tránh, chỉ có xung phong đánh giặc.
- Nói đến là đến, phá vỡ cả hòn đá vững chãi.
- Nói tiến công là tiến công, phá hủy cả nham thạch cứng rắn.
- Bổ cả núi cao ra, làm cạn khô cả nước sâu, giết địch dũng cảm như vậy.
Hỏa Si dẫn theo tinh kỵ bản bộ vừa hưng phấn chém giết tiến lên, vừa ngạc nhiên nhìn về phía trước. Tiếng ca thê lương kia lây nhiễm đến các binh sĩ trong trận đại chiến, người cất tiếng hát theo càng ngày càng nhiều, trên chiến trường chém giết truyền đến tiếng ca bi thương hữu lực khắp nơi:
- Trên trời chỉ có một vầng dương, dưới đất chỉ cần một quân vương.
Vì vinh quang của Đại Hãn, ta đánh vang trống trận bằng da bò đen.
- Ta cưỡi khoái mã màu đen, ta mặc áo giáp bằng sắt.
- Ta cầm lấy trường thương bằng théo, ta cài xong mũi tên bọc bằng quả đào núi, lên sa trường!
- Nếu cha mẹ hỏi ta, thì nói ta đang trên đường. Nếu ái thê hỏi ta, thì nói ta vẫn ở nhân gian...
Hỏa Si xông lên gần hơn, y nhìn thấy, Bá Nhan Mãnh Khã chính tay cầm lấy cờ lớn đầu sói của Khả Hãn Mông Cổ, đang cất cao giọng hát cùng các binh sĩ, trước người sau người ông ta có tất nhiều thị vệ vừa hát vừa rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Hỏa Si ngẩn ngơ, mồ hôi tuôn ra khi cố gắng chém giết theo nếp nhăn nơi khóe mắt mà chảy vào trong mắt y, khóe mắt cay xè co quắp mấy cái. Hỏa Si chợt mỉm cười, nụ cười đó có chút tàn khốc, có chút đắc ý, còn mang theo hương vị khó nói thành lời:
- Đây là khúc điếu ca cuối cùng của quân vương cùng đường bí lối sao?
- Giết!
Hỏa Si nghiêm nghị quát, cương đao đầm đìa máu tươi trong tay ào ào chỉ thẳng về hướng Bá Nhan phía trước.
Cách mấy trăm thước, tiếng vó ngựa, tiếng hí vang, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng thét gào bi thảm, còn có tiếng ca thê lương bi thương, dường như cũng không che giấu được tiếng quát hàm chứa sát ý vô tận của y. Bá Nhan Mãnh Khả nơi xa ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sắc bén kia khó khăn lắm mới chống lại được đôi mắt của Hỏa Si.
Hỏa Si nhìn thấy, phía sau Bá Nhan được dựng lên một cây cờ cao cao, một người treo ngược nhanh chóng được kéo lên đến đỉnh. Người nọ vẫn còn sống, hai chân bị trói bằng dây thừng treo ngược trong không trung, người đó còn đang vặn vẹo giãy giụa, đáng tiếc hai tay của ông ta cũng bị trói ngược ra sau, chỉ có thể phí công mà giãy giụa, lắc lư chao đảo trên đỉnh cột, làm cho cả cột cờ cao lớn cũng hơi lay động theo.
Một mũi lợi tiễn xé gió bắn lên, đầu mũi tên còn mang theo đốm lửa, "oành" một tiếng, người treo ngược trên tận đỉnh cột lập tức biến thành người lửa, ngọn lửa kia càng ra sức giãy giụa vặn vẹo trên đỉnh cột.
Hỏa Si lại rít vào một ngụm khí lạnh, y vẫn không biết người trên đỉnh cột là ai, càng không rõ hành động này của Bá Nhan là có ý gì, nhưng "thiên đăng" trên đầu cột kia vừa thắp lên thì tiếng kèn hiệu hữu lực cũng ô ô vang lên.
Quân Thát Đát dường như đột nhiên nhận được một sức sống mới, vẻ tàn ác của các chiến sĩ trong trận chém giết đột nhiên tăng vọt, từng đợt tiếng kêu "giết giết giết" giống như núi thở sóng gào vang lên từ bốn phương tám hướng, các đội quân mũi nhọn đột nhập trùng vây đột nhiên dùng thế công càng mãnh liệt hơn mà tiến công vào những kẻ địch trước sau trái phải.
Sát khí vô hình nhanh chóng khuếch tán ra từ trung tâm chiến trường, cuồn cuộn tản sang hai bên không thể ngăn cản được, huyết tính của mỗi chiến sĩ đều trút hết ta một cách vô cùng sâu sắc. Trong lòng Hỏa Si căng thẳng, "tiến công như đục thủng mà chiến", Bá Nhan muốn điều động chủ lực phía sau phát động đột phá chính giữa!
Y lập tức không chút do dự mà quát to lên:
- Tiến lên, người giết chết Bá Nhan Mãnh Khả được phong Vạn Hộ, thưởng vạn kim!
Cùng lúc đó, Bá Nhan Mãnh Khả cũng rút đao ra khỏi vỏ, hào hùng hét lớn một tiếng, dẫn theo nhân mã của ông ta xông thẳng lên, tuấn mã kia lại nhanh như điện chớp, hai mắt toát lên màu máu khiến cho Bá Nhan Mãnh Khả thoạt nhìn giống như một con hùng sư đang nổi giận.
- Lên!
Các binh lính của Bá Nhan Mãnh Khả đều kẹp chặt bụng ngựa, lấy chuôi đao đánh mạnh vào mông ngựa, xua chiến mã anh dũng nghênh chiến với chiến kỵ của Hỏa Si. Ngựa dữ hí vang, các dũng sĩ quên cả sống chế phóng ngựa nhày ra đống thi thể chất cao, người trước ngã xuống người sau tiến lên, tất cả mọi thứ đều rơi vào trong hải dương màu máu đao thương dựng thẳng như rừng.
Trái tim Hỏa Si run rẩy rồi, bởi vì y ngạc nhiên phát hiện, Bá Nhan Mãnh Khả đích thân thống lĩnh cũng là một đội đao nhọn, rất nhiều nơi ở hai cánh trái phải, đại quân như nước lũ được tạo thành từ hai đội tuấn mã giống như là càng cua vượt qua hai bên đang giao chiến mà xông về phía trung bộ của quân Ngõa Lạt.
Cái Bá Nhan Mãnh Khả dùng căn bản không phải là phương pháp chiến trận của Thành Cát Tư Hãn, ông ta đã lợi dụng suy nghĩ mà tất cả người Mông Cổ đều sẽ phán đoán theo quán tính, lấy mình làm mồi nhử, hấp dẫn những kẻ săn mồi hung tàn đến bên cạnh mình, thừa dịp chiến tuyến của đại quân Ngõa Lạt kéo dài, giằng co hỗn chiến đầu đuôi khó nhìn nhau mà áp dụng trận hình xung phong hai cánh mà kỵ binh người Hán quen dùng, muốn chia đại quân Ngõa Lạt làm hai, chia ra mà diệt.
Mà y, thủ lĩnh Hỏa Si của quân Ngõa Lạt và rất nhiều tướng lĩnh chủ yếu đều xông lên trước nhất. Bây giờ, y từ người săn mồi biến thành kẻ bị săn mồi, y phải chiến đấu vì sự sinh tồn của mình rồi!