Chương 305: Dùng trí lấy Đô Đô trại

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:29

Đô Đô trại thế núi hùng vĩ, vách đá dốc thẳng đứng, bóng cây che lấp mặt trời, bụi rậm trùng sinh, trải qua mấy ngày liền mưa to cọ rửa, đường hẹp quanh co như ruột dê đã thay diện mạo mới, bụi cỏ bên dưới và đất cát bên trong tán cây vẫn vô cùng lầy lội, đi không bao xa thì giày đã dính toàn bùn lầy, dường như lớp bùn lầy này nặng cả mười cân, khiến người ta cất bước cũng khó khăn. Công sai nha dịch và cường dân ở các huyện lân cận đều được điều động đến, bao vây tứ phía, mở ra một vành đai cách ly tránh lửa. Lấy Đại Long Đàm, Lượng Thương Khẩu, Quan Âm Lĩnh, Đại Thạch Bàn làm phòng tuyến phía đông, phía tây thì xây Võ Tiểu Nga Mi cách li, phía tây nam là sông Lạc Nhạn, bình phong tự nhiên, phía bắc liền là đường núi hiểm trở nối thông đến đại trại Cửu Ti sơn, dọc đường đi sườn đồi khe sâu không ngừng nối gót, chính giữa hiểm yếu lại là do đại quân Tống Tiểu Ái đóng quân, không cần phái người trông coi. Quân đội phía trước quan binh không còn giơ cao lá chắn từng phút từng giây phòng bị cạm bẫy hay cơ quan dưới chân, cung nỏ trong lùm cây, đá tảng, lôi thạch gỗ lăn trên vách đỉnh núi, bộ đội tiền phong lúc lên núi khiêng củi gỗ dễ cháy, đến bên rừng rậm dày đặc thì phóng hỏa, quân binh phía sau thanh lý sạch sẽ một bên của mình, ngọn lửa lớn tức thì cuồn cuộn khói lan vào trong rừng sâu. Ngọn lửa lớn không những phá hỏng những cơ quan ám hố trong rừng, hơn nữa ngọn lửa còn chưa đến nơi, khói lửa mù mịt đã đuổi bọn Man phỉ phải chạy ra ngoài, bọn chúng cùng bọn dã thú kinh hãi chạy ra khỏi rừng rậm, hướng về nơi sâu hơn. Quan binh thì ung dung chậm rãi đuổi theo sau, dọc đường dập tắt tàn lửa, từng bước thận trọng mà tiến, ngọn lửa đã đun chín lớp bùn lầy dưới đất, đi lại không chậm như lúc ban đầu khi đi trong rừng rậm nữa. Khi gặp phải thế núi hoặc đầm lầy làm cắt ngang ngọn lửa, quan binh liền châm hỏa lần nữa, bọn Man phỉ khi mất đi lợi thế về địa hình hiểm trở, cuối cùng cũng đành trấn thủ ở nơi không có cỏ cây để đốt, cũng khó lòng ứng phó được thế công kích của quan binh, huống hồ khói nồng nặc hun đến mắt họ sưng tấy như quả đào, tầm nhìn khó khăn, cho nên khó lòng hình thành thế trở kích hiệu quả. Quan binh trước tiên châm lửa công phá Đổng Bố Bá và Hồng Nham, tiếp theo hướng đến công kích điểm quân sự trọng yếu. A Hắc hoang mang vội vàng tổ chức sĩ binh lập thành tuyến phòng bị thứ hai. Đồng thời chống chọi với đám khói mịt mù cố gắng thanh lý đám gỗ lau dễ bốc lửa, tránh đại hỏa lan rộng qua đây, trọng binh đều bố trí ở chính diện để chống địch. Chính vào lúc này, tả hữu hai bên đều có khói lửa truyền đến, quan binh hai phía cùng phát động công kích. A Hắc kinh hãi, vội vàng gọi A Ngõa, A Quế hai người chia nhau soái lĩnh người ngựa trong trại nghênh giặc ở hai phía hiểm phong tả hữu. Quan binh lấy lửa làm vũ khí, tùy hỏa mà tiến, tình hình chiến sự của hai bên trong làn khói lửa vẫn vô cùng kịch liệt. Tuy nhiên, mất đi sự yểm hộ của rừng rậm, người Man giống như bị con cá chạch trong lò tro, còn quan binh lúc này chẳng còn lo lắng về ám khí cạm bẫy trái phải nên càng chiến càng sung mãn, cuộc chiến tuy diễn ra chậm rãi, nhưng từng bước chắc nịch, kiên quyết tiến vào địa phận quân sự trọng yếu của Man phỉ. Chiều ngày hôm sau, Dương Lăng cùng Thôi Quý dẫn theo ba mươi sáu ngàn người, nhân lúc quân chủ lực của Man phỉ đang nghênh địch ở chính diện, tả hữu đang chống chọi liền lặng lẽ đánh về phía Ngũ Đô Đô... Tại Cáp Mỗ Lĩnh Lưu Lãng đang nằm trên một tảng đá thạch lớn có đỉnh bằng phẳng, bốn vách như được gọt dũa, đầu tựa lên cánh tay. Đờ đẫn nhìn về khoảng trời xanh thẳm, trong không trung thoang thoảng đưa đến đám mây đầy sương khói, còn có chút mơ hồ. Vị Khâm Sai đại nhân này cũng thật lợi hại, nghe nói trước kia Man nhân tác loạn, có rất ít quan binh có thể đánh đến nơi này. Những nơi hiểm trở vô bờ như Bặc Vương sơn, Đông La Lĩnh, Lăng Tiêu thành, chỉ riêng một địa điểm kể trên cũng đủ cản trở quan binh mười năm trời, chẳng trách Man nhân chẳng xem triều đình ra gì. Lần này, tất cả đều bị dẹp bằng rồi, trước núi Cửu Ti chỉ còn lại nơi hiểm yếu là Đô Đô trại này thôi, quân Minh thế như hỏa công, e rằng Đô Đô trại này cũng chẳng chống đỡ được mấy hôm nữa. Cũng may là đã nghe lời Cát lão ti, kết nối đường dây với triều đình, nếu không lão tử cũng phải chôn thây ở chốn này cùng với Man tử rồi. Lưu Lãng nhổ bỏ cọng cỏ trong miệng, bò dậy nhìn về phía xa. Lão tử còn trở về, chính là thủ bị, đường đường là quan thủ bị. Còn hơn tên súc sinh Miêu bách hộ đoạt điền sản ta, hại chết phụ thân ta, nghe nói Oa nhi mẹ hắn vẫn chưa tái giá, vì sợ con trai mình bị con của vệ sở địa phương ức hiếp, dọn đến quê ở. Phụ nữ tốt này, theo ta chẳng được hưởng phúc một ngày. Nhưng ta vẫn không dám nghe ngóng tung tích của hai mẹ con, quan phủ đang truy nã ta, ả quỷ phụ kia cùng dòm ngó ta gắt gao. Lần này lão tử cũng là đại quan rồi, áo gầm về làng. Quay đầu tìm lại hai mẹ con nàng ta, đám súc sinh dám ức hiếp ta mở mắt mà xem, ha ha... Lưu Lãng nghĩ đến chuyện ngồi kiệu quan, khua chiêng gõ trống trở về vệ sở, nở mày nở mặt xuất hiện trước đám người đã ức hiếp gã ngày trước, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to. - Ngươi cười cái quái quỷ gì thế! Đại ca nói quan binh lần này rất lợi hại, ở đây cũng phải cẩn trọng một chút, có khi lại có người mò đến đây đấy. Dưới tảng đá bỗng nhiên có tiếng người phụ nữ lạnh lùng hầm hừ nói. - Ơ? Lưu Lãng cúi đầu xuống, chỉ thấy người phụ nữ thân cao không tới một mét rưỡi, trên mặc áo vải bố dưới mặc váy cỏ, đen nhánh béo lùn và đang cầm một cái tam cổ cương xoa bóng loáng, mặt rộng môi dẹt, mắt nhỏ lông mày rậm, giống hệt như con cóc tinh trên tranh vẽ. Lưu Lãng nhảy xuống từ trên đá tảng, cười hì hì nói: - Sợ cái gì? Chỉ dựa vào nơi này, có đá có nước, hiểm trở khó leo, quan binh phóng hỏa vô dụng, ta chỉ cần phái mười người ném đá từ trên cao xuống, thì đừng hòng có tên nào có thể bén mảng leo lên, ha hà, đại ca đi rồi à? Vóc dáng của gã còn cao hơn người phụ nữ kia hai cái đầu hơn, người phụ nữ này chính là thê tử của gã, bào muội của A Đương tên là A Âu. Nàng ta vừa tiễn xong không yên tâm, cố tình chạy lên nhìn A Đương xuống núi. - Ư, đại ca về trại rồi, những trại khác rất nguy hiểm, đại ca đã điều động hai trăm sĩ dũng từ đại trại đi trợ chiến, sau trại trông rỗng, cho nên chúng ta phải hết sức cẩn trọng trong trận này. - Hi hi hi, tòa Cáp Mô Lĩnh này của chúng ta, phái ba mươi người là đủ thủ tới mưa gió chẳng thấu rồi, huống hồ có đến một trăm sáu mươi người hơn chứ. Lưu Lãng chỉ chỉ xuống dưới núi, dưới núi là một dãy đá thạch lởm chởm, chỗ xanh biếc ở giữa là thác suối đầm đầm thanh mát, các khe rãnh nối liền với nhau, trực tiếp tạo thanh dòng chảy hướng, về phía xa. - Thấy chưa, trong vòng hai dặm không có một cây nào, quan binh muốn xông vào, ta có thể phát hiện từ xa rồi, có gì mà phải sợ? Ngươi đi uống rượu đi, trước đó hai ngày Cát lão ti đã đưa đến bình rượu lâu năm, còn có thịt hươu nấu chín, thơm phất ấy, ta dẫn vài người trông coi ở đây là được rồi. Gã biết rằng A Âu mê rượu như mạng sống mình, lời này vừa nói ra, A Âu quả nhiên thèm cháy nước miếng, mặt mày hớn hở mà nói: - Được! Rượu của Cát lão ti mang đến xưa nay đều không tồi, còn ngon và thơm hơn cả rượu chúng ta ủ nữa. Nàng ta quơ cương xoa rồi xoay người bước đi vài bước, đến bên cửa hang thì bỗng nhiên quay lại nói: - Này, ngươi có muốn uống một chút hay không? Lưu Lãng cười khan nói: - Hì, trời còn chưa tối, nàng uống trước đi, ta canh giữ núi, muộn chút sẽ uống cho đã. Gương mặt đen đúa của A Âu bỗng đỏ ửng lên, không ngờ lại có chút xấu hổ liếc nhìn gã một cái, lúc này mới lắc mình vào động. A Âu có sức mạnh to lớn vô cùng, còn dũng mãnh hơn cả nam tử, hơn nữa tửu lượng vô cùng lớn, một khi uống rượu say cũng thích cùng gã điên loan đảo phượng một phen, nghe theo lời gã. Hiểu ý của gã, nên tràn đầy vui vẻ bước vào trong động. Lưu Lãng nhìn nàng ta vào trong động, sắc mặt trở nên âm trầm: - Mẹ nó, chốn khỉ ho cò gáy hoang vu ba năm chục ngàn người, cũng dám vung cờ tạo phản chống đối với quan phủ Minh triều, đây chẳng phải là muốn tìm đường chết hay sao? Không phải lão tử nhẫn tâm, tiếp tục chơi với các người, chỉ có thể xong đời mà thôi. Thê tử kết tóc se duyên của ta đó nha. Đấy mới là phụ nữ tốt hiền lương thục đức, có cơ hội cải tà quy chính, đổi lấy chức quan, lão tử không đồng ý, tổ tông ta hắn tức đến nhảy dựng lên đấy. Nhớ đến thê tử kết tóc dịu dàng yếu đuối, trắng trẻo xinh đẹp như nguyệt nha, Lưu Lãng bỗng chốc nóng ruột một phen, cũng giống như tên tiểu tử trẻ tuổi đang nôn nóng chờ động phòng, hận không thể gắn cánh lập tức bay về quê nhà Bảo Ninh. Trong lúc vô tình gã nhìn ra xa, đột nhiên một phen, lại định thần nhìn kỹ lại, thì ra cây cao nhất ở phía xa trong rừng có chút khác lạ, Lưu Lãng vẻ mặt căng thẳng, vội vàng trèo lên tảng đá, tay cầm lương bổng nhìn về phía xa, một nam nhân mình mặc áo vải, phong cách người Hán đột ngột chạy đến, nói nhỏ: - Đại ca, cây ngã rồi, e rằng họ tới rồi. Người này thân thể cường tráng, diện mạo thật thà, tên là Hà Thực Tại, vốn dĩ là lưu dân vô công rồi nghề, không cách nào kiếm sống đành chạy lên núi, đơn thuần vì miếng cơm manh áo, xin một chỗ an thân lập mệnh. Nhất là không nguyện chống đối với triều đình. Là một trong những tay tâm phúc mà Lưu Lãng lôi kéo được. Lưu Lãng nhảy khỏi tảng đá, thấp giọng nói: - Hẳn là không sai được. Sao rồi? Bỏ thuốc vào rượu chưa? Hà Thực Tại gật gật đầu, cười nói: - Yên tâm đi đại ca, là Quái Đậu Tử đích thân phối thuốc, người Man đều thích uống rượu, gã đang ở trong động khuyên cùng vài huynh đệ chuốc bọn chúng uống say đấy, chỉ có điều rượu Cát lão ti đua đến hơi ít, tổng cộng mới có năm đàn, không đủ uống nha. Lưu Lãng cười ha hả nói: - Bọn chúng đâu có ngu, thật sự để bọn chúng say khướt hết, bọn chúng cũng không chịu đâu, năm đàn vừa dùng, giải khuây đỡ thèm cũng được, chẳng phải bỏ thuốc rồi sao? Quái Đậu Tử cái gì không được, chứ phối thuốc mê tuyệt đối là hữu dụng. Quái Đậu Tử tuổi tác không nhỏ, sáu mươi tuổi đầu, thân người khòm khòm, vốn dĩ là tên đại đạo có mở một quán rượu tại con đường vùng núi hoang vu, chuyên bỏ thuốc cướp của lừa tiền tài tính mạng người khác, tuổi đã già nên sau này vốn dĩ cũng thôi không làm nữa, chẳng ngờ có một lần trông thấy tay nải hành thương dày cộm, nhất thời động lòng tham, kết quả những người đó đều là người tầm mắt hiểu biết, tên này để lộ sơ hở, bị quan phủ truy nã, nên mới chạy lên núi. Người ta nói lá rụng về cội, giờ lo lắng chết rồi thi thể chôn ở đá lạ quê người hoang vu hẻo lánh, trở thành tâm bệnh lớn nhất của gã, đương nhiên cùng đánh cùng nhịp với Lưu Lãng, cũng tuyệt đối dốc sức cho triều đình. Màn đêm dần buông xuống, sắc đêm trên núi ập xuống cực nhanh chóng, nhìn xuống núi đã một mảng tối đen như mực, Lưu Lãng vội vã quay vào trong động báo bình an, sau đó mượn cớ tái tuần tra một vòng mà đi ra khỏi động, Quái Đậu Tử cứ như âm hồn vậy bám theo sau. Lưu Lãng nói nhỏ: - Thế nào rồi? Quái Đậu Tử nhỏ giọng nói: - Man nhân bất kể nam nữ, không một ai là không mê rượu, rượu do Cát lão ti đưa đến không đủ, ta cũng đã bỏ thuốc vào rượu trái cây do Man nhân tự ủ, những Man nhân thủ sơn cũng bị rủ vào uống vái chén, đoán chừng không tới nửa canh giờ nữa, tất cả sẽ lăn ra ngủ, người của chúng ta đều chuẩn bị xong cả rồi. - Ừ. Phụ cận cũng có vài tên gác đêm, đều là người Hán do Lưu Lãng lôi kéo được, trong đám người Man cũng có kẻ khiếp sợ muốn hàng, nhưng dù sao cũng không cùng chủng tộc, Lưu Lãng không yên tâm, kế hoạch của bản thân căn bản chưa dám tiết lộ cho đám người đó biết. Gã tháo cây đuốc trên cây xuống, hướng xuống dưới núi vẽ thành ba vòng tròn, đợi một lúc lâu, mới thấy trong màn đêm bỗng có ánh sáng lóe lên, chỉ lóe một lần rồi không còn thấy bóng dáng nữa, nếu chẳng phải đã nhìn chằm chằm vào vị trí đó, sẽ có người cho rằng mình bị hoa mắt cũng nên. Lưu Lãng an tâm, nói: - Thành rồi, hậu trại hôm nay còn điều hai trăm người đi nơi khác chi viện, nơi này bị đánh hạ, quan binh cũng có thể tiến quân thần tốc. Quái Đậu Tử thấp giọng nói: - Còn những người Man này thì làm thế nào? Còn thê tử của ngươi nữa? Lưu Lãng nặng nề nhỏ nước bọt, cắn răng nói: - Dược tính phát tác liền trói lại hết, Yên đại nhân đã đồng ý không giết họ, lão tử cũng chỉ có thể làm đến mức này, dù sao cũng không thể chịu chết cùng bọn Man tử được. A Âu... nếu chẳng phải ta muốn dừng chân lại đây, liệu ta có đồng ý lấy ả không? Đây con mẹ nó chỉ đơn thuần là kiếm làm phu quân, ban đầu ta không đồng ý, ca ca của nàng ta có thể mổ bụng khoét tim, ăn tươi nuốt sống ta đấy, cứ trói lại hết đi! Kế quay đầu kiếm Ngũ Đô Đô, ta nghĩ cách để cho ca tử nàng ta một con đường sống, cũng xem như báo đáp ân tình của bọn họ. Quái Đậu Tử gian trá xáo huyệt cười hì hì, xoay người bỏ đi... Dương Lăng cực kỳ thận trọng, ba ngàn sáu trăm tinh binh tuyển chọn kỹ lưỡng, vẫn chia làm hai bộ, sáu trăm ở trước, tiến vào vùng rừng rậm hai bên của Cáp Mô Lĩnh trước, còn lại ba ngàn người ngựa thì đi theo từ phía xa. Thấy ngọn lửa trên núi quay ba vòng, trong lòng Dương Lăng yên tâm, tức thì phất tay, tướng quân Du Kích Thôi Quý đích thân soái lĩnh ba trăm tên Đặc Chủng binh mặc áo ngắn, giả trang sơ sài, lưng mang đơn đao, trên vai phối thêm xạ tiễn, chậm rãi yên ắng tiến vào trong Cáp Mô Lĩnh. Đợi khi bọn họ xuống tới núi, người Man trên núi đã bị dược tính phát tác. Tính háo rượu của người Man quả thật không thể tin được, huống hồ vốn dĩ số lượng mười chén, một hai chén chẳng qua là giải khát, cho nên không tên nào là thấy rượu mà không uống, đây cũng là để giữ tính mạng của họ. Nếu không Man binh thủ động bên ngoài, Lưu Lãng ắt phải dùng thủ đoạn diệt trừ hết. Lúc này đỡ tốn sức lực, Lưu Lãng sai người trói hết Man binh đang ngủ say ngáy khò khò kia quăng vào động, sau đó vội vàng ra cửa động. Đem hơn mười cái thang di động quăng xuống núi, sau đó lại lấy hai cây đuốc ném xuống núi. Thôi Quý trông thấy tín hiệu, trước tiên phái hơn mười tâm phúc tử sĩ trèo lên, xem xem quả nhiên khống chế được cục diện, lúc này mới phát ra tín hiệu cho người mình mới biết, Thôi Quý yên tâm để toàn bộ binh sĩ lên núi, ba trăm sĩ binh lặng lẽ leo núi Cáp Mô Lĩnh, Lưu Lãng vội vàng lên trước tiếp đón. Thôi Quý cười hì hì cho gã uống viên thuốc an thần trước: - Lưu thủ bị, hôm nay cũng nhờ ngươi lập công đầu, tránh phải thương vong quân binh, nói cho ngươi biết, hôm nay lĩnh binh đến công là Khâm Sai Dương đại nhân, ngươi mặt mày rạng rỡ rồi nhé, chốc nữa lấy được Ngũ Đô Đô, chỉ cần ngươi lập thêm một công nữa, Dương đại nhân sẽ có thưởng. Tiểu tử ngươi tiền đồ rộng mở rồi. Lưu Lãng vừa nghe mừng rỡ, vội vàng bồi cười nói: - Dương đại nhân đích thân đến? Ai cha cha, đích thân đại nhân lâm trận, đây quả thật là... Quý đại nhân yên tâm, tại hạ nhất định dốc hết sức lực. Lúc Thôi Quý phát tín hiệu cho người đỉnh núi, Lưu Lãng thì khiêng quần áo người Man cho binh sĩ thay, một canh giờ sau, toàn bộ quan binh đã leo lên đến Cáp Mô Lĩnh, Cáp Mô Lĩnh nho nhỏ đã chật kín người, đâu đâu cũng là binh lính. A Âu và đám người Man đã tỉnh lại, vừa thấy mình bị trói, lại thấy Lưu Lãng cùng đám người Hán đi đi lại lại, tức thì hiểu ra mọi chuyện, không khỏi chửi bới ầm cả lên. Lúc này Dương Lăng cũng leo lên núi, Lưu Lãng nghe nói Khâm Sai đã đến, sợ hắn nghe thấy tiếng chửi bới khó nghe của người Man, vội vàng kêu người bịt miệng đám người Man lại, nhưng vừa chặn được vài cái mồm thì Dương Lăng đã bước vào trong động, Thôi Quý và Lưu Lãng ra nghênh đón, giả vờ chẳng thèm nghe thấy tiếng chửi bới inh tai điếc óc kia. Cũng may thật ra Dương Lăng căn bản chẳng hiểu tiếng Man, hắn thấy Lưu Lãng, trước tiên là khen ngợi một phen, phải biết rằng việc Lưu Lãng chịu hàng, không những đỡ tiêu tốn vài ngàn binh mã, dậy lửa trong núi, đối với quân Minh mà nói cũng đồng dạng tạo thành khó khăn rất lớn, khiến cho bước tiếp theo công đánh sau khi lên núi bị chậm lại. Mà A Hắc quyết đoán đốn cây chặt rừng, đối với việc tiếp tục công hỏa cũng tạo thành thế bất tiện rất lớn. Đồng thời tuy rằng Tống Tiểu Ái thủ giữa Cửu Ti thành và Đô Đô trại, nhưng ai biết người Man có phải còn mật đạo nào khác? Nếu Lưu Lãng kiên trì thủ Ngũ Đô Đô, Cửu Ti thành lại phái ra viện binh, thắng bại giữa hai bên, nói không chừng sẽ thất bại trong gang tấc, người này thực sự đã lập công lao rất lớn. Lưu Lãng có được lời khen của đích thân Khâm Sai đại nhân, vui mừng khôn xiết, mọi người nghị luận một phen, liền quyết định đánh Ngũ Đô Đô. Trước tiên, lấy những vật dễ cháy trên Cáp Mô Lĩnh ra châm lửa, quan binh tứ phía hò reo, làm ra vẻ giết chóc kịch liệt, không bao lâu sau, hậu sơn phái ra do thám đuổi đến xem tình hình, người vừa ló mặt, đã bị quan binh chế phục, tức thì Lưu Lãng và mấy thân tín lĩnh theo mười mấy quan binh ăn mặc như người Man mò mẫm đến phía hậu trại. Giữa hai đỉnh núi Cáp Mô Lĩnh và Ngũ Đô Đô có con lươn hẹp, giữa con lươn bị người đạp đến cọng cỏ sống không nổi, bên phía con lươn cũng có người Man trấn thủ, ngoài ra nếu cứng rắn mà công, trái lại có thể công được, chỉ là khó tránh khỏi tiêu hao thời gian, đồng thời thương vong cũng không nhỏ. Lưu Lãng lĩnh hơn mười tên xông lên con lươn, dọc đường dùng Man ngữ lớn tiếng kêu la. Man tử đối diện kinh hãi hỏi tình hình, vừa nghe toàn là người quen, không khỏi bỏ cung tên xuống nói: - Xảy ra chuyện gì vậy? Lưu Lãng vừa chạy vừa nói: - Không xong rồi, quan binh tạo thang leo lên. Lại dùng lửa công núi, chúng tôi không chống đỡ nổi, mau mau! Phải lập tức thông qua A Đương, phái binh viện trợ. Man tử đầu lĩnh nhảy ra từ góc tối, kinh hãi nói: - Cái gì? Cáp Mô Lĩnh thất thủ rồi ư? Lưu Lãng lớn tiếng nói: - Vẫn chưa, nhưng quan binh công phá rất mạnh, để phòng vạn nhất, phải phái binh chi viện ngay. Ngươi là đầu gỗ hả? A Âu đang ở phía trước... Gã nói xong đã vọt lên trước, giơ tay chém xuống "xoẹt" một tiếng, một cái đầu người đang yên đang lành rơi xuống dưới đất. Làm người Man thất kinh không hiểu đầu đuôi ra sao, những quan binh đi theo cũng giơ cao chém xuống, cung tên bay loạn xạ, chỉ có hai tên Man tử kịp chạy đi vài trượng, cũng bị tên lạnh bắn chết ngay tại chỗ. Núi này thất thủ. Phía trước chính là hậu trại của Ngũ Đô Đô, quan binh có thể thần tốc mà tiến. Lưu Lãng lại chủ động giết giặc, múa may kỹ xảo, dẫn theo mười mấy người tiến vào trại trước, dùng đao ép A Đương. Dùng tên bắn chết Man binh hộ vệ bên cạnh gã, đại đội quan binh hung hăng mà vào, tứ phía giết chóc Man binh chạy tán loạn, Ngũ Đô Đô thất thủ. Những Man binh tinh lẹ thì sớm chạy đến Tứ Đô Đô báo tin, lúc quan binh trọng thương đến được Tứ Đô Đô, trên núi cung tiễn như mưa, lôi thạch lăn xuống ầm ầm, bắn chết đè chết một số quan binh, Thôi Quý đuổi đến, sắn tay áo lên chỉ thốt lên hai từ: - Phóng hỏa! Ngọn lửa bùng cháy, trên núi liền không còn ai đứng vững, người Man liền đuổi nhau xuống núi. Cản trở quan binh trong thung lũng, nhánh quân tinh nhuệ do Dương Lăng đích thân dẫn đầu, phía sau là Khâm Sai đô chiến, phía trước là Thôi Quý dũng tướng chỉ huy, Lưu Lãng dẫn theo đám người giả dạng Man tử, một tay buộc ký hiệu quan binh trà trộn giao chiến hai bên và không ngừng đánh lén, làm cho người Man đầu óc choáng váng, quan binh chỉ trả một cái giá cực nhỏ, liền công hạ được chủ trại Tứ Đô Đô. Sơn trại đều làm từ hàng rào, sao có thể chịu được hỏa công? Đây còn do đường núi hiểm trở, quan binh không thể vận chuyển đại pháo lên đây, nếu không chỉ tốn hai pháo, liền bùng nổ thành bình địa, nhưng tướng canh giữ của Tứ Đô Đô sơn A Li rất hiểu mình bại thì có nghĩa là gì, người này hung hãn ác độc thắng A Đương, đích thân giết thê tử, hài nhi, sau đó ép toàn bộ người Man tử thủ sơn trại, triển khai vật lộn với quân Minh về nhà ở, cây cỏ, giếng nước, triển phòng... Đây là một trận huyết chiến thực thụ, xong hơn ba ngàn chiến sĩ quân Minh, già trẻ lớn bé trên Đô Đô trại cũng chỉ hơn hai ngàn người, mặc dù người Man ôm ý nghĩ liều chết huyết chiến không lùi, cả ngọn núi Tứ Đô Đô vẫn dần rơi vào tay quân Minh. Dương Lăng ở hậu phương chỉ huy quan binh vận chuyển thương binh, tạm giam tù binh và hàng dân, Thôi Quý phía trước phóng hỏa phóng đến nghiện, dọc đường thấy trại đốt trại, thấy lĩnh đốt lĩnh, hành quân qua nơi nào thì nơi đó khô cằn tàn lụi. A Hắc nghe tin Ngũ Đô Đô và Tứ Đô Đô thất thủ, cũng thấy trong màn đêm mà ánh lửa bùng lên tứ phía, cách biệt lực lượng quá lớn, từ bỏ Tứ Đô Đô, lệnh cho Tam Đô Đô, Nhị Đô Đô trực tiếp rời trại, ngay cả phụ nữ trẻ em lão ấu cũng ném cho quan binh, tập trung toàn bộ chiến lực bảo toàn chủ núi Đại Đô Đô, đồng thời phái người men theo đường nhỏ đến cầu cứu viện binh Cửu Ti thành. Đến lúc này quan binh công như thần tốc, rạng sáng hôm sau, quân binh bao vây Đại Đô Đô. Tảng sáng, cỏ cây chẳng có sương sớm thanh lạnh, mà phủ lên tàn tro dơ bẩn đen nghịt. Những quan binh bị thương dưới sự dìu dắt của nhóm sĩ binh lui khỏi chiến trường, tù binh Man binh và phụ nữ cũng bị áp giải đi theo xuống núi. Ngoài núi Yên Cao Tài phụ trách giải quyết hậu trường. Phụ nữ già trẻ lão ấu bị phân tán đi các thôn trại mỗi châu mỗi huyện, mỗi thôn không quá ba năm hộ, được nha sai canh phòng nghiêm ngặt, tránh bọn họ lại tập kết lần nữa, xảy ra biến cố. Trong núi, tạm thời rơi vào giai đoạn tĩnh lặng. Mấy mươi nghìn đại quân tập trung dưới chân núi Đại Đô Đô, trên núi cũng yên lặng như tờ. Trời đã sáng rồi, nhưng vì mấy hôm trời mưa to, mây mù buổi sáng mờ mịt, phía xa mười trượng cũng chẳng thấy bóng người, lúc này không dễ công núi, quan quân cũng tạm thời tiến vào trạng thái chỉnh đốn và nghỉ ngơi. Một đêm chưa được nghỉ ngơi, lại bôn ba không ngừng, Dương Lăng cũng có chút mệt mỏi, nhưng những ngày tháng luyện võ không nghỉ, nhất là luyện nội công Võ Đang chính tông, đối với tịnh thân dưỡng tính, cường tráng khí lực, kỳ thật có hiệu quả không thể tả được, cộng thêm không có đích thân tác chiến, xem ra Dương Lăng còn tràn đầy tinh thần hơn sĩ binh nhiều. Sắp xếp sĩ binh thủ vệ, đồng thời lệnh cho đại bộ phận sĩ binh dựng trại nghỉ ngơi tạm thời, đợi tất cả bận xong, Dương Lăng và đám đông chư tướng tụ họp lại leo lên một dốc núi nhỏ của Đại Đô Đô, sương mù vẫn không tan. Núi Đại Đô Đô cao chừng bốn năm trăm trượng, mây mù len lỏi khó thấy hình dạng, một tướng lĩnh lo lắng giơ tay thử hướng gió, nói: - Đại nhân, coi bộ dạng, chốc nữa e rằng lại có mưa, mưa lớn mà xuống, lũ bất ngờ ập đến, quân ta ở dưới chân núi, địch ở trên núi, nếu không nhân cơ hội dầm mưa đánh hạ. Đối với quân ta đại đại bất lợi, theo mạt tướng thấy, không thể nghỉ ngơi, tất phải gắng gượng thêm, tức thì công núi. Lý Trạch cũng nói: - Nếu kéo dài chiến sự, e rằng viện quân Cửu Ti thành sẽ đuổi đến, quan trọng nhất là, còn có một tòa Ẩn Bá sơn, nhất là hậu trại Đô Đô, trước Cửu Ti sơn địa hình núi trùng điệp, chúng ta không phái binh vây hãm, nơi đấy có con đường tắt thông từ Cửu Ti thành sang Đô Đô trại, cự ly khá gần, chỉ sợ không lâu sau viện binh sẽ đến. Xem ra chúng ta cùng lắm phái ra hai ngàn người, tình hình bình thường thì không sợ, nhưng nếu mưa lớn mà xuống, cùng khó nói đấy. Nhìn sắc trời, Dương Lăng cũng cảm thấy lo sợ trời mưa giàn giạ, thời này không có binh khí tượng, ai có thể đoán được thời tiết trong vài ngày trước đó, nhưng loại thời tiết này muốn công núi căn bản là không tưởng, giờ mây mù dày đặc khắp trời, chẳng trông thấy gì cả, người Man chỉ cần ném đá thạch từ cao xuống liền có thể tổn thương người, quan binh làm sao tác chiến? Địa mạo xung quanh, cùng với con đường tắt giữa Ẩn Bá sơn và Đô Đô trại đã năm sẵn trong tâm trí Dương Lăng rồi, hắn nhắm mắt suy nghĩ giây lát, nói với Lý Sâm: - Chúng ta còn bao nhiêu lương thực? Lý Sâm nói: - Đủ ăn một ngày rưỡi. Dương Lăng chắp tay bước đi, hỏi: - Vị nào am hiểu thiên tượng, xem thời tiết này mưa sẽ kéo dài bao lâu? Người tướng lĩnh đầu tiên đề cập đến mưa to liền chắp tay nói: - Đại nhân, mạt tướng có am hiểu đôi chút, e rằng lại là một trận mưa to. Tuy nhiên hai ngày trước đó đã có trận mưa to rồi, hơn nữa trận mưa này xem ra cực kỳ lớn, sẽ không mưa quá lâu. Cùng lắm một ngày, cũng là thời gian dài nhất rồi. Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, trầm ngâm nói: - Mưa lớn mà xuống, lũ đến bất ngờ, Man nhân ở phía xa tại Cửu Ti thành, con đường chính yếu có Tống tổng binh thủ vệ, chúng không đến được đâu. Nhưng điều lo lắng duy nhất chỉ có Ẩn Bá sơn mà thôi. Lúc này nếu công núi, trước tiên là thương vong khó lòng đếm xuể, hơn nữa thời gian công quá lâu, giữa đường mưa to bão bùng, quân ta làm sao xử lý đây? E rằng lúc đó Man nhân thừa cơ hội xuống núi, quân ta sẽ toàn quân tan tác, dưới địa hình hiểm yếu thế này, một khi đại quân tan tác thì... Hắn đột ngột dừng bước nói: - Dùng binh ắt phải tùy cơ tất thắng, nhưng quân ta thắng lợi trong tầm tay, lúc này mạo hiểm toàn quân tan tác, thật sự không đáng. Truyền lệnh, tam quân tức thì dời cư chỗ cao bốn bề của Đại Đô Đô, vây kín nó lại, vây nhưng không đánh, cứ đợi cơn mưa to qua đi. Lương thực phải tiết kiệm, vạn nhất thế mưa liên miên thì khó lòng thu xếp, chí ít lương thực phải duy trì hai đến ba hôm nữa. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại nói: - Ẩn Bá sơn ở trong núi sâu, vốn muốn lấy hạ Đô Đô trại, tiến binh Cửu Ti sơn rồi mới đối phó nó, nếu nó phái viện binh tự mình nộp mạng, thế thì quá tốt. Lý Trạch, ngươi soái lĩnh binh sĩ lui khỏi Đô Đô trại, lập tức đến Thuyền Thuyền Thạch, người Man ở Ẩn Bá trại nếu muốn viện trợ, tất phải đi qua lối này. Dương Lăng gọi Lý Trạch đến, vẽ địa hình lên đất, lại tường tận sắp xếp một phen, Lý Trạch nhận lệnh mà đi. Sau khi Dương Lăng hạ lệnh, đại quân bắt đầu di tản khỏi chỗ cao, chiếm cứ phần lớn sườn núi cao hiểm trở xung quanh. Sau nửa ngày, mưa to tầm tã, dày đặc mịt mùng, giọt mưa vừa to vừa gắt, rớt xuống da thịt đau nhức, nếu người đứng dưới mưa, hai mắt quả thực chẳng thấy gì. Thấy thiên uy như vậy, quan binh tướng lĩnh không khỏi hoảng sợ biến sắc, nếu buổi sáng mạo hiểm tấn công núi, trong vòng nửa ngày không đánh hạ được Đại Đô Đô, trận mưa này e rằng sẽ giúp bọn người Man, mấy mươi ngàn tinh binh toàn bộ chôn vùi tại chốn này. Mưa đến lúc hoang hôn thì dịu lại, nhưng theo tiếng bò rống, lũ hội tụ khắp nơi bất ngờ rít gào dưới chân núi, dòng nước xiết vẩn đục, xen lẫn đá vụn, cây ngã ra sức giãy giụa, chảy về phía xa xa. Tình hình như vậy, ai cũng đừng hòng động thủ đánh giặc, cũng chẳng cần lo lắng người Man trên núi sẽ xuống núi đánh lén, quân Minh liên lục công núi hai ba ngày liền ngả đầu ra ngủ, trái lại được nghỉ ngơi một đêm thật ngon giấc. Quân Lý Trạch vừa rời khỏi núi, cơn mưa vừa hay ập đến, thấy cảnh tượng này, Lý Trạch không khỏi thầm tán thưởng Dương Lăng thần cơ diệu toán, đối với việc người Man ở Ẩn Bá sơn có đuổi đến chi viện hay không, hắn cũng không dám chắc, nhưng nếu Man tử thật sự đến, phục kích tiêu diệt nhánh quân này. Một là có thể giảm thiểu mối nguy cho Đô Đô trại, hơn nữa quân sinh lực bị diệt, Ẩn Bá trại cũng là vật trong bàn tay, căn bản không cần đánh, lúc đánh Cửu Ti sơn thì tiện thể đánh hạ, cho nên Lý Trạch trái lại không dám trễ nải thời cơ. Y lệnh cho quân đội đóng quân tại chỗ, tránh khỏi trận mưa to nhất, sau đó dầm mưa xuất phát, cưỡng ép lên đường, cuối cùng đến lúc chạng vạng tối, đến được Thuyền Thuyền Độ. Thuyền Thuyền Độ cũng không quá hiểm yếu, bởi vì trong núi có nhiều tảng đá to, được cọ rửa ngàn vạn năm trở nên bóng loáng trơn láng, lúc nước cạn thì lộ lên mặt trước, đen kịt nhẵn bóng, nhìn từ xa cũng giống như con thuyền nhỏ, do đó được người ta đặt tên gọi là Thuyền Thuyền Độ. Nơi này xưng là Độ Khẩu cũng chẳng biết bao nhiêu năm rồi, nhiều lần lũ lớn thay đổi tuyến đường, nước ở đây cũng trở nên cạn đi, đã không còn gọi là Độ Khẩu nữa. Người bình thường cuốn ống quần lên, lội bộ là có thể đi qua. Lúc Lý Trạch dẫn quân đuổi đến, Thuyền Thuyền Độ đã có bộ dạng như vậy, tiếng nước như sấm, mặt nước cao hơn bình thường ba thước, chảy nhanh đến kinh người. Ly Trạch biết lũ nơi đây khó mà lường trước được, đến nhanh, đi cũng nhanh, nói không chừng đến nửa đêm, thế nước đột ngột hạ xuống, cũng hoặc giả nửa đêm bất chợt thế nước trào dâng, để tránh nước lũ kim sơn. Y đóng quân ở phía đồi cao sau rừng, phía bờ sông thì sắp xếp cảnh vệ dày đặc, lại đích thân đi tuần tra. Sáng hôm sau, mặt trời vừa mọc, thái dương đỏ ửng cao cao treo lên không trung, mưa đến nửa đêm đã tạnh, lại trải qua cơn lũ nửa đêm, giờ dòng nước dưới chân núi cũng không quá sâu, coi bộ dạng hôm nay thích hợp phóng hỏa, cũng thích hợp giết người. Trong lều Dương Lăng, sớm sớm đã tụ họp các tướng lĩnh, nghiêm chỉnh ngồi đợi đại nhân hạ lệnh. Dương Lăng cả người mặc áo bào nhẹ màu trắng, thản nhiên bước từ ngoài vào trong lều. Trong quân võ, người người nghiêm nghị thô kệch, càng thấy hắn môi đỏ răng trắng, phong độ nho nhã. Dương Lăng thuận tay tra kiếm vào vỏ, đưa cho thị vệ, lại nhận lấy khăn mặt lau lau mồ hôi, cười với các tướng: - Để các vị chờ lâu rồi, mọi người chỉ cùng dùng bữa, không cần phải nghiêm túc như vậy. Dương Lăng cười dài ngồi xuống, thở dài một hơi nói: - Chẳng trách sĩ binh luyện khí thường tìm vùng núi sâu ít ai lui tới, luyện công ở nơi đây, thật sự thiên địa linh khí, có thể tịnh tâm dẹp bỏ tạp niệm, bản quan luyện khí nửa canh giờ, luyện kiếm nửa canh giờ, giờ toàn thân thư thái, tinh thần phấn chấn hẳn nha. Lý Sâm dở khóc dở cười mà nói: - Đại nhân, toàn quân đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, chúng ta khi nào thì tấn công núi? Dương Lăng cười nói: - Hoàng đế còn thiếu binh dói hay sao, gấp làm gì? Thiên theo nhân nguyện, mưa to đã dừng, trước mặt chúng ta hiện tại vẻn vẹn còn lại một tòa Đại Đô Đô mà thôi. Muốn đánh Cửu Ti, còn có ba trở ngại, bản quan đã lệnh Hành Điền, kiểm quân đội nghiêm thủ, chặn đường tháo lui là được. Hữu có Lăng Tiêu sơn, giờ đã là đất triều đình, tả có Đô Đô trại, không cần nửa ngày là có thể đánh hạ, Cửu Ti thành dễ như trở bàn tay, còn lo lắng cái gì? Lý Sâm giật mình mà nói: - Dễ như trở bàn tay? Đại nhân, đừng sơ ý khinh địch, sau cơn mưa to, đường núi bùn lầy trơn trượt, cây cối trên núi bị người Man chặt phá gần hết, cỏ cây um tùm lại ướt sũng khó lòng bắt lửa, quân Man dựa thế núi mà thủ, theo ti chức thấy, toàn lực công đoạt, cũng không thể trong hai ngày có thể đánh hạ được. Dương Lăng cất tiếng cười to, vui sướng mà nói: - Lý đại nhân của ta, trên núi chỉ còn lại bụi cây thấp bé và cỏ lau, đốt cháy đi nữa cùng khó lòng tạo thành thế uy hiếp cực đại, nếu đổi lại là hôm qua, bản quan còn cảm thấy có thể dùng cả ngày, tổn thất chí ít tám ngàn người ngựa, mới có thể đánh hạ ngọn núi này, nhưng... Hắn cười dài mà nói: - Sau cơn mưa này, đường núi trơn trượt, trông có vẻ công núi khó khăn bội phần. Nhưng cỏ cây khó cháy, trái lại lại là một chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi không biết công khói còn lợi hại gấp mười lần công hỏa ư? Lý Sâm ngạc nhiên nói: - Khói công? Dương Lăng cười hi hi nói: - Ăn cơm! Sau khi mặt trời ló dạng, trời quang xanh thẳm, thế núi rõ ràng vô cùng, nhưng hiện giờ lại cái gì cũng chẳng nhìn thấy rồi, cả ngọn núi bị bao trùm bởi khói bụi mù mịt, so với trận sương mù hôm qua còn dày đặc hơn nhiều, phải nói là dơ tay ra chẳng thấy năm ngón đâu. Dưới núi Đại Đô Đô, ba mặt bị bao vây, một mặt phóng hỏa, quan binh một mặt thuận gió phải hao phí khí lực rất lớn, thậm chí đem liều đi làm mồi nhử lửa, xong chẳng dễ dàng gì dẫn được những giọt nước tươi mát muốn nhỏ giọt cùng bụi cỏ lau, Dương Lăng còn gọi quan binh chuẩn bị cát đất, vừa thấy nơi nào bắt lửa mạnh, lập tức đắp lên dập tắt, những cây thấp bụi cỏ ướt sũng trở thành từng cụm khói đạn. Đây là trận chiến cuối cùng, cũng là trận chiến kỳ lạ nhất, quan binh ba mặt nghiêm trận chờ đợi, yên lặng ngưỡng cổ nhìn mây đen bao trùm lấy Đại Đô Đô, một mặt quan binh phóng hỏa, lại không ngừng khống chế thế lửa ủ khói. Không có tiếng giết chóc, không có đao thương trên mặt trận. Dương Lăng cùng mười mấy tướng lĩnh lớn nhỏ ngồi trước lều soái, nhìn cảnh tượng chiến trận kỳ dị. Thuyền Thuyền Độ, thế nước đã hạ xuống chậm lại, phía rừng đối diện xuất hiện bóng dáng người Man, mười mấy Man binh đứng bên bờ quan sát một trận, sau đó lội nước qua sông, lại vào rừng do thám một phen, sau đó vẫy gọi phía bờ bên kia. Tức thì Man binh như rừng rậm xuất hiện, cầm trúc thương, trường đao mà tranh nhau xông qua. Ước chừng hơn ba trăm tên Man binh vừa qua sông, một hồi trống trận vang lên, binh lính Lý Trạch hò hét xông ra từ trong rừng rậm, quơ đao thương đón Man binh, tức thì bọn Man binh bị chém ngã một mảng. Đây chẳng phải do võ lực của quân Minh mạnh hơn người Man, mà do sau khi nước lũ bạo phát thì nước sông lạnh giá vô cùng, nước trông không sâu, mặt sông cũng không rộng, nhưng giống như sự so sánh của Yên Cao Tài, nhìn không chút hiểm nguy, kỳ thật còn đáng sợ hơn cả liệt hỏa. Cho dù là đại hán cường tráng nhất đứng một phút trong nước, hai chân cũng tê liệt hết cảm giác. Nếu không có người nâng đỡ, đừng hòng ra khỏi sông. Đêm qua Lý Trạch vốn muốn chơi trò nước dìm thất quân, thiết lập cạm bẫy trên sông, nhưng lúc đó thế nước quá xiết, y dẫn một số binh đi thượng du muốn ngăn nước, đá lớn ném xuống nước cũng bị cuốn trôi, có vài tên lính đứng ngay bên vùng nước cạn một lúc cũng bị đông cứng ngắc không động đậy được, may mà phát hiện sớm vội kêu người kéo dậy, Lý Trạch lúc đấy mới phát hiện dòng nước lạnh buốt vô cùng. Một tướng lĩnh khôn khéo chính là giỏi về phát hiện, đồng thời lợi dụng tất cả lợi thế của mọi thứ. Lý Trạch phát hiện ngăn dòng không khả thi, nhưng nước chảy cực lạnh, người vừa bước ra từ trong nước hai chân sẽ bị tê liệt, nửa ngày trời chẳng thể động đậy được, đây cũng là lợi thế, thế là vội vàng quay về, bày mưu tính kế lại một phen, không ngờ hôm nay quả nhiên công hiệu. Đám quân Man vừa qua sông thiếu hụt chiến lực, Man tử trong nước còn chưa phát hiện ra mấu chốt vấn đề, liều mạng nhảy xuống nước qua sông viện trợ, những Man tử lội sông đã vượt qua hai trăm người. Trên dòng chảy đứng đầy những người vội vàng cất bước qua sông. Những Man binh xông lên cạn chiến đấu với đám quan binh lợi thế hơn về số lượng, thể lực, nên lâm vào thế suy yếu ngã đổ. Trong rừng nơi thượng lưu lại lao ra một nhánh quân, chỉ ở phía xa dùng cung tên bắn xuống nước, nước chảy kịch liệt, chảy ra máu tươi và xác người ngã xuống tức thì bị cuốn trôi, mắt thấy thế trận bất lợi, Man binh muốn rời nước lui về bờ bên kia cũng không có đường lui. Bên cạnh Man tướng ở bờ bên kia chỉ còn lại ba trăm người hơn, thấy cảnh tượng này gã hiển nhiên nên quyết đoán dẫn người thoái lui, lui về Ẩn Bá sơn, nhưng đám lính đã qua sông lại là toàn bộ chủ lực rồi, nếu mất đi đám sĩ binh này, cho dù quay về sơn trại thì đã sao? Nhưng tình hình hiện tại đem ba trăm mạng người hơn này đẩy lên chiến đấu cũng bất quá là nộp mạng chịu chết mà thôi, Man tướng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng rống lên tuyệt vọng, chuẩn bị từ bỏ sĩ binh đã qua sông quay về sơn trại, sau đó toàn trại đầu về Cửu Ti thành tự bảo toàn. Đáng tiếc, gã giác ngộ quá muộn, chiến sự vừa nổ ra, một nhánh quan binh hai ngàn người đã vòng qua thượng du, chặn đường lui của bọn họ. Thuyền Thuyên Độ trở thành nơi chôn thây, 1147 chiến sĩ Ẩn Bá sơn thân vùi hiểm địa tứ cố vô thân, toàn bộ bị chôn tại Độ Khâu xưa, Man nhân Đô Đô trại xưa nay chưa từng thấy qua nhánh quân viện trợ, mà Man tử trên núi Ẩn Bá sơn cho đến khi đầu hàng hết mới biết được nhánh quân do mình phái đi đã toàn quân bị diệt. Lý Trạch vốn không phải người liều lĩnh khinh địch, y cũng biết dựa vào vài ngàn người của bản thân, nếu như xâm nhập vào rừng sâu, một nhánh quân Man tầm vài trăm người liền có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ. Thông thường, một nhánh quân đội thường có người ngựa cắt đuôi, nếu bọn họ còn có nhánh quân thứ hai, rất có thể sẽ vòng đường từ hạ lưu qua sông, vòng qua quân đội của Lý Trạch trực tiếp đánh vào Đô Đô trại hoặc tiêu diệt từ phía sau, cho nên một khi viện binh của Man nhân bị diệt trừ, Lý Trạch tức thì lãnh binh lui thủ Quan Âm Nham, phòng bị dựa vào địa thế hiểm yếu, tránh quân Man lại tái xuất hiện. Lúc này, trên núi Đại Đô Đô đã bắt đầu thu dọn chiến trường, A Hắc đã tự vẫn, đám người A Ngõa, A Quế bị bắt sống, những Man nhân còn sống thì giơ cao hai tay để quân binh áp giải xuống núi, người nào người nấy đều trở thành hắc nhân. Đại trại trên đỉnh núi đã chìm vào hỏa liệt hừng hực, vùng đất căn cứ to lớn nhất cổ xưa nhất của người Man từ nay đã trở thành một mảng gạch ngói vụn vãi. Dương Lăng cùng các tướng lĩnh đứng trên đỉnh núi, nhìn đoàn người ngựa nối nhau không dứt di chuyển bên rìa núi, sau đó, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về Cửu Ti thành với đồi núi sâu thẳm, sương mù ngăn cách.