Thảo nguyên trong bóng đêm, đám săn mồi hoạt động mạnh hơn.
Ngân Kỳ trở lại vương phủ, lập tức tiến hành hội đàm lâu dài trong mật thất với Bắc Anh Vương dùng tên giả Thôi Ưng, Phó Hãn Thát Đát Dương Anh.
Sau khi phụ thân chết, Bạch Âm khẩu phật tâm xà, lừa gạt sự tin tưởng của nàng, từng bước làm suy yếu ảnh hưởng của nàng, từng bước khống chế đại quyền của Đóa Nhan Vệ. Ngân Kỳ vì lợi ích chung của Tam Vệ mà nhẫn nhục phụ trọng, lùi từng bước một, nhịn rồi lại nhịn. Nhưng mà bây giờ Bạch Âm đã dần dần ra tay, không chỉ muốn đoạt quyền lực của nàng, mà ngay cả hôn nhân của nàng cũng muốn sắp đặt, bây giờ nàng đã không thể lùi được nữa.
Ngân Kỳ cũng không nhớ nhung quyền vị, phong hiệu và quyền lực của một Vương gia vĩnh viễn không có được sự thanh thản dễ chịu giống như một chú chim sơn ca, thế nhưng nàng là lãnh tụ của bộ tộc Đóa Nhan, nàng phải gánh vác trách nhiệm nên gánh vác. Bạch Âm không phải là một lãnh tụ xứng đáng, ông ta không có trí tuệ rộng lớn như núi, nếu để ông ta trở thành thủ lĩnh của Tam Vệ, thì thảo nguyên xinh đẹp nhất mà Đóa Nhan Vệ có được sớm muộn gì cũng bị ông ta đoạt lấy, cả bộ tộc sẽ trở thành đối tượng bị ông ta ức hiếp.
Hiện tại, Bạch Âm ngang nhiên để nhi tử ông ta bắn chết Bố Hòa trước mặt nàng, dụng ý đã có, kẻ này phải diệt, Ngân Kỳ cuối cùng quyết định động thủ. Qua hơn một canh giờ hội đàm, hai người đi ra khỏi mật thất, từng chỉ lệnh được đưa ra, từng lực lượng đáp lời hoạt động.
Phong Lôi, Kinh Phật Nhi dẫn theo cận mã thiếp thân cả đêm rời khỏi doanh địa chạy về phía bắc, Dương Lăng vẫn luôn nhàn nhã cũng đột nhiên lên đường đêm khuya, đi về hướng đông. Phía đông có Vệ Sở của Đại Minh, cũng có bộ lạc Nữ Chân, kể cả khi có người nhìn thấy thì cũng không biết hắn thuộc về thế lực của ai, vì sao lại lên đường suốt đêm.
Những mục dân đã bị quấy nhiễu khoác áo choàng vào, chui ra khỏi trướng nhìn xem, liền than thở mắng to rồi trở vào đánh một giấc thật ngon. Cái mà các mục dân quan tâm chỉ là bầy cừu của mình có chạy mất hay không, có bị sói đột kích hay không, căn bản không quan tâm những người dạ hành này.
Phủ Nữ vương trước sau phái ra bốn đội thị vệ, lặng lẽ không chút tiếng động chạy ra khỏi thành, hành tung vô cùng bí ẩn, thế nhưng bọn họ lại chỉ dạo chơi không mục đích trên thảo nguyên, làm cho không ai tìm hiểu được mục đích của bọn họ.
Ngân Kỳ thay một bộ y phục võ sĩ Mông Cổ bình thường, xen lẫn trong đội ngũ thứ ba, giục ngựa đi về phía nam thảo nguyên. Lúc này trăng sáng sao thưa, là lúc khó theo dõi nhất trên thảo nguyên. Những bụi cỏ cao nửa người tuy có thể che được thân hình, nhưng lại không che được ngựa, thế nhưng không dùng ngựa thì căn bản không thể theo dõi tung tích người khác trên thảo nguyên được.
Ngân Kỳ đi về phía nam hơn mười dặm, xác nhận không ai đuổi theo, lúc này mới đột nhiên chuyển hướng, quẹo đến nơi trú đóng của Phúc Dư Vệ. Ánh đèn trong đại trướng quân Phúc Dư Vệ vừa mới tắt, lập tức lại sáng lên, không tắt cả đêm.
Đoàn người Ngải Thận mất tích một cách thần bí. Lý Đại Nhân đợi đến nửa đêm vẫn không thấy bọn họ quay về, lập tức dẫn theo mấy thân tín lặng lẽ mai phục ở nơi trú đóng của Thái Ninh Vệ, chỉ thấy lính canh gác ở nơi trú đóng của Phúc Dư Vệ san sát, binh lính tuần tra, cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt, căn bản là không vào trong được.
Lý Đại Nhân đoán được Ngải Thần tập kích Phúc Dư Vệ thất thủ rồi, lập tức quyết định ngừng mọi hành động, toàn bộ lập tức di chuyển. Việc cần làm bây giờ cho dù không thể khiến Đóa Nhan Tam Vệ lập tức sống mái với nhau, thì cũng đủ gieo mầm nghi kỵ lẫn nhau giữa bọn họ rồi, không cần tiếp tục mạo hiểm nữa, như vậy rất có thể sẽ khéo quá hóa vụng. Cả đời làm việc đều cẩn thận, Lý Đại Nhân vẫn rất có phong cách của cha mình.
Bạch Âm trở lại nơi trú đóng, suy trước tính sau càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, những việc này đích thực không giống như hành vi của A Cổ Đạt Mộc. Nếu nói có người châm ngòi Tam Vệ và bộ lạc Nữ Chân tự giết hại nhau, vậy thì người được lợi nhiều nhất chỉ có Bá Nhan Mãnh Khả. Lẽ nào là Bá Nhan Mãnh Khả phái người lợi dụng cơ hội các bộ lạc tụ tập trong lễ hội Naadam mà hạ thủ trong tối?
Bạch Âm càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nếu là như vậy, vậy thì ông ta tập kích thương đội của mình chỉ là làm rối tầm nhìn, mục tiêu đả kích thực tế không thể nghi ngờ chính là Thái Ninh Vệ, khiêu khích A Cổ Đạt Mộc cái tên mãng phu có địch ý với mình kia có thể đạt được sự phân hóa Đóa Nhan Tam Vệ, lôi kéo A Cổ Đạt Mộc làm đôi mắt của ông ta.
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Âm không khỏi âm thầm kinh hãi, suy nghĩ muốn cấp bách diệt trừ A Cổ Đạt Mộc bị quét sạch sẽ, cái ông ta muốn là cả Đóa Nhan Tam Vệ, không cần thiết phải làm người mai mối cho người ta, tiện nghi cho con kền kền Bá Nhan Mãnh Khả kia.
Sắc trời vừa mới hừng sáng, Bạch Âm liền vội vàng vào thành gặp Ngân Kỳ. Nữ vương trên danh nghĩa Ngân Kỳ này vẫn còn tác dụng, ít nhất bảo nàng ra mặt trấn an thì có thể tạm thời ổn định được lão trâu đực tính tình thô bạo A Cổ Đạt Mộc kia.
Bạch Âm biết Ngân Kỳ đã có sự cảnh giác với ông ta, nàng cố ý lôi kéo dũng sĩ Thôi Ưng của bộ lạc Tháp Tạp chính là bằng chứng rõ ràng. Nhưng hành vi của nàng, Bạch Âm chỉ xem như tiểu hài tử diễn xiếc mà cười cho qua, căn bản không để trong lòng.
Một cá nhân có anh hùng hơn nữa thì có thể làm được chuyện gì lớn trên chiến trường chứ? Bản thân mình chỉ cần nhẹ nhàng hạ một mệnh lệnh thì cả bộ lạc Tháp Tạp sẽ tan thành tro bụi, một mình Thôi Ưng căn bản không quan trọng gì.
Năm đó trên núi Bạch Đăng khi Dương Lăng dùng kế hoãn binh để ổn định Đóa Nhan Tam Vệ, nhiều tướng lĩnh thân trải trăm trận trong Đóa Nhan Tam Vệ như vậy đều tin là thật, chỉ có Ngân Kỳ nhìn ra sơ hở, sự thông minh cơ trí của tiểu cô nương này tuyệt đối không tương xứng với bề ngoài ngây thơ non nớt của nàng.
Ngân Kỳ vẫn bày ra dáng vẻ nói gì nghe nấy với Bạch Âm. Nghe ông ta nói xong thì lập tức cho người đi mời A Cổ Đạt Mộc đến Vương phủ nghị sự, sau đó rất nhiệt tình mời Bạch Âm ngồi lên ghế trên, dâng trà ngon khoản đãi, bản thân mình thì dùng thân phận chất nữ mà kính bồi bên dưới.
Bạch Âm nhìn thấy thì rất vừa lòng, ông ta vung tay để nhi tử và bọn thị vệ lui ra, cười nói với Ngân Kỳ:
- Ngân Kỳ à, khi phụ thân con còn sống, thúc phụ và huynh ấy cũng từng bàn về chuyện hôn sự của con, huynh ấy cũng rất thích Tô Hách Ba Lỗ đấy.
- Con là con gái, lại là nữ vương tôn quý của Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta, hi vọng phu tế của mình được nổi bật trong lỗ hội Naadam, thúc phụ cũng có thể hiểu. Bây giờ, người có đủ tư cách cưới con, chỉ có Bố Hòa, Thôi Ưng và Tô Hách Ba Lỗ thôi. Nếu nói Thôi Ưng, ừ...không tệ, nhân phẩm xuất chúng, thân thủ cũng tốt, nhưng dù sao thì y cũng là người Hán, lại là mục dân của bộ lạc Tháp Tạp nho nhỏ, làm sao xứng với con chứ?
- Ý của thúc phụ, chính là tìm y thương lượng một chút, ừ, phong y làm Thiên Hộ, để y ra sức dưới trướng con, đã là cất nhắc y lắm rồi. Ha ha, trước hết con đừng nói, để thúc phụ nói xong đã. Bố Hòa và Tô Hách Ba Lỗ đều là nam tử tốt của Ngột Lương Cáp chúng ta, Ngột Lương Cáp Tam Vệ luôn cùng tiến cùng lui, cùng hưởng vinh nhục, cho dù con chọn ai thì đã thân lại càng thêm thân.
Hai mắt Bạch Âm hơi nhíu lại, không âm không dương cười nói:
- Ngân Kỳ, con nói xem những gì thúc phụ nói có lý hay không? Lựa chọn thế nào là chủ ý của con, nhưng con là nữ vương của Đóa Nhan Tam Vệ, nhất cử nhất động đều quan hệ trọng đại, nếu chọn sai người thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tam Vệ chúng ta, con nói có đúng không?
Trong lòng Ngân Kỳ tức giận, ngoài mặt lại nở nụ cười dễ thương ngoan ngoãn, ngọt ngào nói:
- Phải, Ngân Kỳ chưa hiểu việc đời, sau khi tiếp nhận trọng trách của phụ vương thì căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu, toàn là nhờ vào Bạch Âm thúc thúc, con mới có thể ổn định được Đóa Nhan Tam Vệ, không để cho lão tặc Bá Nhan thừa được cơ hội.
- Ôi! Hiện tại Bá Nhan giương mắt hổ dòm ngó, cái chết của Cáp Lạt lại chọc giận bộ lạc Nữ Chân, chúng ta cũng phải tốn tâm tư mà đi trấn an. Lúc này A Cổ Đạt Mộc thúc thúc rõ ràng lại có ý bất mãn với thúc, Ngân Kỳ cũng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện riêng. Đợi khi những việc này bình thường trở lại, hôn sự của Ngân Kỳ...xin...xin thúc phụ làm chủ cho con vậy.
Bạch Âm vừa nghe thì mừng rỡ, câu này của Ngân Kỳ chính là nhận lời gả vào nhà họ một cách uyển chuyển rồi.
Bạch Âm cười ha ha nói:
- Được, được, chất nữ yên tâm, thúc phụ đối với con giống như là đối với con gái ruột thịt của mình vậy. Thúc thúc sẽ không bạc đãi con đâu. Như vậy chuyện này để thúc phục xử lý thay con vậy. Ha ha ha.
Trong lòng Bạch Âm sung sướng, ông ta cười híp mắt nhận lấy chén trà Ngân Kỳ dâng hai tay, thản nhiên tự đắc mà hớp một miếng, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này thật dễ sắp đặt. Bây giờ, chỉ còn lại lão đầu A Cổ Đạt Mộc kia thôi, ta phải nghĩ cách, làm sao để khiến lão khốn kiếp kia cúi đầu cụp tai đây?
Bạch Âm còn chưa nghĩ ra cách chế phục A Cổ Đạt Một thì cửa chính oành một tiếng đã bị người ta đá văng, A Cổ Đạt Một râu tóc dựng ngược, trợn mắt dựng mày mà xông vào...
A Cổ Đạt Mộc bước nhanh vào sảnh, vừa liếc thấy Bạch Âm thì ông ta nổi giận gầm một tiếng, vung đao liền chém, Bạch Âm bị dọa nhảy dựng, vội vàng né sang bên cạnh, "loảng xoảng" một tiếng, lật đổ bình trà kia xuống đất, vỡ tan nát.
A Cổ Đạt Mộc lại hoành đao chém, Tô Hách Ba Lỗ may mắn theo sát xông vào vươn người ra, đao của hai người giao nhau "keng" một tiếng ánh lửa tóe ra khắp nơi. Hai người đều ra đủ mười phần sức, đao vừa va chạm nhau thì hai người đều lùi lại đằng sau hai bước.
Bên ngoài càng vọt vào thêm nhiều người, thị vệ của A Cổ Đạt Mộc và thị vệ của Bạch Âm xoắn mày trừng mắt, đứng đối diện nhau, trong thay mỗi người đều cầm đao thương sắc bén, bên ngoài lại là thị vệ của phủ Nữ vương, bọn họ một mặt là bảo vệ Ngân Kỳ, mặt khác bao vây người của Phúc Dư Vệ và Thái Ninh Vệ vào giữa.
Ngân Kỳ cả kinh giận dữ, vỗ bàn bốp một tiếng, quát lên:
- A Cổ Đạt Mộc, thúc làm cái gì vậy?
Hai mắt A Cổ Đạt Mộc đỏ sẫm, trợn mắt dữ tợn quát lên:
- Ta làm cái gì? Lão tặc Bạch Âm! Ta biết ông ta muốn trừ khử cái đinh trong mắt là ta đây, khống chế nữ vương nhất thống Tam Vệ. Ngân Kỳ, con mắc mưu lão cáo già này rồi! Ám sát người Nữ Chân Cáp Lạt chính là ông ta! Đêm qua phái người tập kích doanh trướng của ta cũng chính là ông ta! Hừ, hôm nay muốn ta vào thành, nửa đường mai phục tập kích, vẫn là chủ ý của ông ta! Lão tặc này, có lão không có ta, có ta không có lão, hôm nay ta nhất định phải giết ông ta!
Bạch Âm vừa sợ vừa giận quát:
- Nói hươu nói vượn, ta có lòng tốt muốn Ngân Kỳ ra mặt làm dịu mối quan hệ của hai vệ chúng ta, sao ta lại giết ngươi chứ?
A Cổ Đạt Mộc cười gằn nói:
- Ngươi còn giảo biện? Hừ hừ! Đêm qua bị người ta tập kích, hôm nay ta còn không biết đề phòng nghiêm ngặt sao? Ngươi xem A Cổ Đạt Mộc ta là đồ lợn sao? Ngươi muốn chứng cứ, được! Người đâu, mang chứng cứ lên cho ta.
Bên ngoài hổ gầm một tiếng, Bố Hòa dẫn theo mấy người mang hai cỗ thi thể bị bắn giống như con nhím đi đến đại sảnh Vương phủ, đặt hai cỗ thi thể bịch một tiếng xuống đất. Bạch Âm nhìn thấy một thi thể trong đó, không khỏi cả kinh kêu lên:
- Bả A Ngốc Nhi?
Bố Hòa khoanh hai tay lại, cười lạnh nói:
- Chính là nội tổng quản đại thủ lĩnh của Bạch Âm ngươi. Nghe nói Bả A Ngốc Nhi đã bị người bắt mất tích, hóa ra bị bắt cóc là giả, rõ ràng có ý đồ ám sát ta mới là thật. Gã là bộ hạ trung thành nhất của ngươi, ngươi nói thế nào đây?
Bạch Âm kinh nghi nói:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bả A Ngốc Nhi sao lại ở đây?
Ngân Kỳ kinh ngạc nói:
- A Cổ Đạt Mộc thúc thúc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu thúc còn coi con là thủ lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ thì nói cho con biết đi, để con xử lý. Các thúc gây chiến ở đây, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?
A Cổ Đạt Mộc nổi giận đùng đùng nói:
- Ta nghe người của con gọi đến thì lập tức dẫn người vào thành, khi đi ngang cổng thành, thì từ trong lều bán hàng hóa ven đường đột nhiên bắn ra mấy mũi tên, may mà ta sớm có phòng bị, bên trong mặc hai lớp giáp da, mới không bị đánh lén, nhưng thủ hạ của ta lại có mấy người bị bắn chết!
- Người trong trướng kia bắn không trúng liền lập tức chạy trốn từ sau trướng, bọn họ đã chuẩn bị xong ngựa từ trước, nhưng thị vệ của A Cổ Đạt Mộc ta cũng không phải là rác rưởi, hai tên này bị người của ta đuổi theo bắn chết. Trường Sinh Thiên phù hộ, nếu không phải như vậy thì làm sao ta biết được đây là quỷ kế của đại thủ lĩnh Bạch Âm ngươi chứ?
- Không thể nào! Không thể nào!
Bạch Âm ngạc nhiên, liên tục lắc đầu nói:
- Bả A Ngốc Nhi trung thành tận tâm với ta, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy sau lưng ta. Ngươi nói ta muốn giết ngươi? Ta giết ngươi thì có lợi gì cho ta chứ. Nếu Thái Ninh Vệ vì thế mà phản lại Đóa Nhan Tam Vệ, thế lực của chúng ta chắc chắc sẽ bị Bá Nhan Mãnh Khả đồng loạt tiêu diệt. A Cổ Đạt Mộc, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, ta sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy sao?
Bố Hòa cao giọng cười to nói:
- Đại thủ lĩnh Bạch Âm, ngươi đừng đóng kịch nữa. Hán tử trên thảo nguyên, đã làm thì có gì không dám nhận chứ. Đóa Nhan Tam Vệ bị Bá Nhan Mãnh Khả đồng loạt tiêu diệt? Đó không phải là kết cục mà ngươi muốn sao?
Nụ cười của y tắt ngấm, lạnh lùng nói:
- Từ lâu ngươi đã câu kết với Bá Nhan Mãnh Khả rồi, mưu đồ hiến Đóa Nhan Tam Vệ ta cho Bá Nhan, có phải không?
Bạch Âm giận dữ, quát:
- Khốn kiếp, ngươi nói bậy gì đó?
- Ta nói bậy?
Bố Hòa cười lạnh, chỉ vào một cỗ thi thể khác nói:
- Người này chính là chứng cớ. Ngươi có dám nói cho Ngân Kỳ biết gã là ai không?
Cỗ thi thể kia nằm sấp trên đất, Bố Hòa nhấc chân đá, đá vào trên xương sườn của thi thể kia. Người kia tuy nói là hơi gầy, nhưng cũng là một hán tử trên trăm cân, nhưng lại bị y một cước đá văng lên, rồi ngửa mặt hướng lên trời mà ngã xuống.
Bạch Âm ngạc nhiên nhìn qua, hoàn toàn không nhận ra hình dạng người này, không khỏi nghi ngờ nói:
- Gã là ai?
A Cổ Đạt Mộc cười ha ha nói:
- Người này là thành chủ Bản Thăng mà Bá Nhan vô cùng tin tưởng, trong thị tập có một nô lệ trốn ra khỏi Bản Thăng nhận ra thân phận gã. Thủ hạ mà Bá Nhan tin tưởng nhất và nội tổng quản trung thành nhất của ngươi mai phục bên đường có ý muốn mưu sát A Cổ Đạt Mộc ta, ngươi dám nói là không phải mưu kế ngươi sắp đặt sao? Ngươi dám nói không có câu kết với Bá Nhan sao?
Dáng người A Cổ Đạt Mộc khôi vĩ như núi, râu tóc của ông ta đều dựng ngược, nói một câu liền sải bước lớn về phía trước, khí thế uy mãnh như hùng sư này khiến Bạch Âm ấn chuôi đao mà liên tiếp lui về phía sau, do bị khí thế của ông ta uy hiếp, nên không dám xuất đao ra.
- Rõ ràng là giá họa! Rõ ràng là giá họa!
Bạch Âm giận không kềm được, bực tức nói:
- Đây rõ ràng là có người bắt người của ta đi rồi giá họa cho ta, quỷ kế đơn giản như vậy ngươi không nhìn ra sao? Ngân Kỳ, con...
Ông ta đang muốn lôi Ngân Kỳ ra để nàng áp chế A Cổ Đạt Mộc, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy Ngân Kỳ vững vàng đứng giữa đám thị vệ, hai mắt sáng trong, thần thái trên mặt lẫm liệt lại mang theo mấy phần sát khí. Từ khi nàng ngồi lên ngôi vị Nữ vương, chưa bao giờ có khí thế như vậy, Bạch Âm không khỏi ngẩn ra, trong lòng lại lóe lên sự cảm bất thường.
- Bạch Âm...thúc thúc! Con tin tưởng thúc như vậy, thúc lại có thể phản bội Tam Vệ, đầu nhập vào Bá Nhan Mãnh Khả?
Ngữ khí của Ngân Kỳ lành lạnh, hai mắt bắn ta tinh quang sắc bén, thị vệ của nàng bỗng nhiên chuyển hướng sang Bạch Âm theo từng lời nói của nàng, đao kiếm đều nhấc lên, vây ông ta và Tô Hách Ba Lỗ cùng với mấy thân vệ vào chính giữa.
- Ta không có! Sao ta lại đầu nhập...ta hiểu rồi...ta hiểu rồi! Hóa ra cục diện này căn bản là nhằm vào ta! Ngươi! Ngươi! Hai người các ngươi, Ngân Kỳ, ngươi liên thủ với A Cổ Đạt Mộc hãm hại ta?
Bạch Âm bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt âm độc hẳn lên.
- Bạch Âm thúc thúc, nhân chứng vật chứng đều có, thúc còn muốn giảo biện? Còn muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên người người khác sao?
Vẻ mặt Ngân Kỳ "thương tiếc", thật sự là hát đệm rất tốt mà.
- Ha ha! Ha ha ha...
Bạch Âm cười như điên:
- Ngân Kỳ ơi Ngân Kỳ, ngươi còn non lắm, ngươi cho rằng tìm một tội danh bắt được ta thì có thể khống chế Phúc Dư Vệ sao?
Hắn âm trầm nói:
- Ngươi thật ngây thơ mà. Ta bị vây ở đây, trong Phúc Dư Vệ còn có tộc trưởng các bộ, bọn họ xưa nay bướng bỉnh không phục, chỉ dựa vào nha đầu ngươi mà hàng phục được bọn họ? Một khi Ngột Lương Cáp Tam Vệ phân liệt, Bá Nhan Mãnh Khả thừa dịp tiến vào, ngày các ngươi bị diệt đã đến rồi, vô cùng ngu xuẩn!
Ngân Kỳ cười lạnh nói:
- Bạch Âm, ta là Nữ vương Đóa Nhan, là thủ lĩnh cao nhất của Đóa Nhan Tam Vệ. Ngươi tư thông Thát Đát, bán đứng Tam Vệ, tội không thể tha, trừ khử gian tế như ngươi rồi, ta dĩ nhiên có cách chỉnh hợp Tam Vệ! Bắt bọn họ lại cho ta!
Ngân Kỳ ra lệnh một tiếng, các thị vệ đồng loạt xông lên bắt người, Tô Hách Ba Lỗ vung mạnh đao, "vù" một tiếng tạo ra tiếng gió, đánh lui ba trường đao, trợn mắt quát to:
- Ai dám ra tay?
- Ta dám ra tay!
Còn chưa dứt lời thì một bóng người nhanh nhẹn lóe vào, giống như một làn khói lóe từ bên người thị vệ đến bên cạnh Tô Hách Ba Lỗ, Hai bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng ấn một cái lên ngực gã, Tô Hách Ba Lỗ kêu to "oa" một tiếng, thân thể cao lớn bay ào ra ngoài, "oành" một tiếng đụng vào cột trụ thô to.
Nóc sảnh bị chấn động đến bụi rơi lả tả, Tô Hách Ba Lỗ từ từ ngồi phịch xuống đất, máu tươi đỏ sẫm ào ạt tuôn ra khỏi miệng, gã trừng to hai mắt, dường như không biết gì nữa.
Hồng nương từ đứng chắp tay, mũi đao trong tay thị vệ Bạch Âm cách ngực nàng không tới nửa thước, lại không dám đâm vào. Nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy, Ngân Kỳ có chút không đành lòng nghiêng đầu đi. Bạch Âm thấy tình hình này thì kinh hồn táng đảm, ông ta hét thảm một tiếng:
- Tô Hách Ba Lỗ!
Sau đó đoạt lấy một thanh cương đao, giống hệt như một con sói cô độc bị thương, điên cuồng gào thét hung hăn bổ xuống đầu Hồng nương tử.
Khóe môi Hồng nương tử nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy Bạch Âm quơ cương đao xông thẳng đến, mũi đao sắc lạnh phản chiếu hàn quang trong đôi mắt sáng trong của nàng càng lúc càng rõ ràng, giống như hai ngọn lửa lạnh vậy. Hồng nương tử đột nhiên phất áo bào, một chân giơ cao ngang lông mày, mũi giày nặng nề đập trúng ngực của Bạch Âm.
Tiếng nứt xương vang lên, Bạch Âm bay ào ra ngoài, đụng vào trên hai mũi đao "phập" một tiếng, trước ngực Bạch Âm lộ ra hai mũi đao mang theo máu, hai thị vệ của ông ta trở tay không kịp, kinh hoàng vứt đao buông tay, Bạch Âm kêu lên một tiếng hự rồi ngã xuống mặt đất.
Ngân Kỳ cũng không thể nào nhìn tiếp được nữa, cho dù nàng biết đạo lý hôm nay nhẫn tâm giết một người, ngày sau có thể cứu sống được ngàn vạn người, nhưng Bạch Âm cho dù có tham lam đê tiện đến thế nào thì cũng là người mà từ nhỏ nàng gọi là thúc thúc, dù sao cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ giết chết nàng. Ngân Kỳ quay người lại liền nhào vào trong lòng Hồng nương tử.
Khóe miệng Hồng nương từ lệch sang bên, vừa ôm đầu vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, vừa liếc mắt ra hiệu cho thúc chất A Cổ Đạt Mộc. Hai thúc chất hiểu ý, một người sải bước tiến lên trước, "phập phập" hai tiếng, hai đầu người đã bị bọn họ cầm trong tay.
Hồng nương từ khẽ mỉm cười, nói:
- Nữ vương đã lệnh cho Ba Nhã Nhĩ điều binh đợi ở bên ngoài, phiền Bố Hòa đại ca triệu tập dũng sĩ của Thái Ninh Vệ, thu lại binh khí của Phúc Dư Vệ với Ba Nhĩ Nhã đại nhân, đợi Nữ vương dặn dò.
Nhìn thấy Ngân Kỳ nhào vào lòng Hồng nương tử, ánh mắt Bố Hòa liền ảm đạm, nhưng đêm đó y đã nhìn thấy võ công của Hồng nương tử, biết cho dù có tranh tài với y thì chức quán quân ở lễ hội Naadam cũng nhất định là Thôi Ưng, huống hồ y còn là ân nhân cứu mạng của mình, hảo hán tử cam nguyện chịu thua, đến bước này cũng không thể nói gì được nữa.
Y lặng lẽ không nói gì chắp tay, nhận lấy đầu của Bạch Âm từ tay thúc phụ, sải bước ra ngoài...
Phúc Dư Vệ nghe nói phụ tử Bạch Âm tư thông Thát Đát, đã bị Nữ vương Đóa Nhan quyết đoán xử tử, Đóa Nhan đại tướng quân Nãi Nhân Đài theo mệnh lệnh của Nữ vương đến truyền đạt tin tức, trưởng lão trong tộc ồn ào xôn xao, bọn họ đang mơ ước vượt lên Đóa Nhan Vệ, thật sự không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Các tù trưởng trong bộ lạc trong tộc nhiệt huyết sôi trào, cũng không kiêng kỵ Nãi Nhân Đài đang ở bên cạnh, liền bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận khởi binh trả thù, tấn công bộ lạc Đóa Nhan. Chính vào lúc này, thám tử bên ngoài vội vàng báo lại, Phúc Dư Vệ đã bị hai vạn thiết kỵ bao vây trùng trùng, người đến chính là Bạch Y Quân đang nổi bật mạnh mẽ trên thảo nguyên gần đây.
Thủ lĩnh có đức vọng trong Phúc Dư Vệ Bố Nhật Cố Đức lạnh lùng nhìn Nãi Nhân Đài, lạnh lùng nói:
- Bạch Y Quân bao vây Phúc Dư Vệ, là hợp mưu với các ngươi?
Nãi Nhân Đài bình thản ung dung nói:
- Không sai! Thủ lĩnh Bạch Y Quân Bắc Anh Vương Dương Anh đại nhân đã quyết ý đoạn tuyệt với Bá Nhan Mãnh Khã. Bạch Y Quân hiện tại không chỉ kết đồng minh với Đóa Nhan Vệ chúng ta, hơn nữa...Bắc Anh Vương đại nhân đã liên hôn với Nữ vương Ngân Kỳ của chúng ta rồi. Từ nay hai nhà chính là một nhà, cùng tiến cùng lui, sống chết có nhau!
Các thủ lĩnh của Phúc Dư Vệ nghe thế thì hít vào khí lạnh, Đóa Nhan Vệ và Thái Ninh Vệ liên thủ, bọn họ đã rất khó chống lại rồi, nếu bọn họ còn kết làm đồng minh với Bạch Y Quân đang như mặt trời ban trưa thì còn đường phản kháng sao?
Ánh mắt Tất Lặc Cách lóe lên, tự nhiên nói:
- Nữ vương kết minh liên hôn với Bạch Y Quân? Nãi Nhân Đài đại nhân, ngài không phải không biết Bạch Y Quân không đội trời chung với triều đình Đại Minh? Nếu vì thế mà chọc giận Thiên Khả Hãn Đại Minh, thì Ngột Lương Cáp Tam Vệ sẽ lâm vào cục diện hai mặt đối địch, cho dù có Bạch Y Quân trợ giúp thì kết cục nghĩ cũng biết được. Nữ vương đang muốn để Tam Vệ tiến vào tuyệt cảnh sao?
Các tướng lĩnh Phúc Dư Vệ vừa nghe thì tin thần lập tức chấn động:
- Còn có hi vọng. Tiểu nha đầu Ngân Kỳ kia không biết nặng nhẹ, vì muốn áp chế đại thủ lĩnh Bạch Âm mà không tiếc nhảy múa cùng sói. Chỉ cần Phúc Dư Vệ đối kháng lại cờ hiệu của Bạch Y Quân thì chắc chắn có thể lấy được sự ủng hộ của quân đội Đại Minh. Nếu là vậy, nói không chừng còn có sức để đánh một trận.
Nãi Nhân Đài cười ha ha nói:
- Nữ vương đương nhiên sẽ suy xét đến điểm này, nhưng xin chư vị đại nhân suy nghĩ một chút. Đóa Nhan Tam Vệ cùng với cường viện cường minh ngăn cản sự xâm phạm của mãnh hổ Bá Nhan Mãnh Khả có lợi cho Đại Minh, hay là để họ trở thành một cường địch, tạo nên sự uy hiếp bất cứ lúc nào đối với Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta, thậm chí đối với Vệ Sở của Đại Minh thì có lợi cho Đại Minh hơn?
Y đảo đôi mắt hổ, ngạo nghễ nói:
- Nữ vương đã được Đại Minh cho phép, chỉ cần sau này trói buộc được Bạch Y Quân không xâm chiếm cương thổ Đại Minh thì Đại Minh sẽ không truy cứu chuyện song phương kết minh chống lại Bá Nhan. Chư vị còn gì muốn nói nữa không?
Đại sảnh nghị sự lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm Nãi Nhân Đài tục tằn sang sảng cất cao giọng nói:
- Chư vị thống soái đại nhân, Bạch Âm dã tâm bừng bừng, mưu đồ ngôi vị nữ vương, thậm chí câu kết với tử địch Bá Nhan, lúc này đã tự tìm đường chết rồi. Những hành vi này không thể tha thứ đối với Ngột Lương Cáp Tam Vệ ta, cũng không thể tha thứ đối với triều đình Đại Minh.
- Bây giờ, phụ tử Bạch Âm đã đền tội, chư vị thống soái lẽ nào còn muốn vì Bạch Âm mà không tiếc mạo hiểm chết trận hoặc cả tộc chịu kiếp nô lệ mà đối kháng với Nữ vương, với Đại Minh sao? Nữ vương tâm địa thiện lương, khi ta tới đây, ngài ấy từ sớm đã dặn dò, Bạch Âm lòng tham không đáy, tự chịu diệt vong, không liên can gì đến chư vị thống soái Phúc Dư Vệ.
- Chỉ cần chư vị chấp nhận sự khống chế của Nữ vương, tán thành hai vệ xáp nhập, vậy thì con dân, dê bò, lãnh địa của chư vị đều sẽ không bị xâm phạm. Đồng thời, nữ vương sẽ ban thưởng cho các vị bộ dân và lãnh địa, của cải của Bạch Âm, các vị thống soái chia đều với nhau.
- Nếu các vị nhất định muốn đối nghịch với Nữ vương vậy thì phần thưởng này sẽ dành cho Bạch Y Quân, tin rằng vì lợi ích này, Bạch Y Quân sẽ tận hết sức tấn công Phúc Dư Vệ. Đương nhiên, những người xuất hiện bây giờ chỉ là hai ngàn tinh binh của Bạch Y Quân, theo sau chính là đại quân của Nữ vương và quan binh triều đình Đại Minh cũng sẽ lục tục kéo tới, đi con đường nào, hi vọng các vị sớm ra quyết định!
Đi con đường nào, liên quan đến sống chết, các thủ lĩnh bộ tộc của Phúc Dư Vệ bây giờ không thể không thận trọng tiến hành lựa chọn cuối cùng...
Dưới núi Hạ Lan, đại bản doanh của bộ tộc Ngõa Lạt, tình hình lúc này cũng tương tự như Phúc Dư Vệ.
Các thủ lĩnh của các bộ Ngõa Lạt đang tụ tập dưới một mái nhà, đang thảo luận đại sự liên quan đến tiền đồ sinh tử của họ.
Tin tức Diệt Bất Lạc đột tử truyền đến, khiến thủ lĩnh các bộ rất bối rối, bọn họ rối rít nghị luận, nhưng thủy chung không có người nào có thể khiến cho các bộ lạc tin phục chủ trì đại cục.
Bộ lạc Mông Cổ không giống như quốc gia Trung Nguyên có thể chế quan liêu nghiêm ngặt, một thế lực hùng mạnh hoàn toàn chỉ dựa vào uy tín của một anh hùng nào đó chống đỡ, một khi thủ lĩnh này chết đi, thì cho dù là người kế thừa danh chính ngôn thuận của ông ta cũng rất khó có thể khống chế toàn cục, giống như nhi tử của Thiên Thánh Khả Hãn và con gái của Hoa Đương, cho dù bọn họ dùng thân phận hợp pháp để kế thừa quyền lực của cha mình thì cũng rất khó khống chế các thủ lĩnh bộ lạc giống như những con ngựa hoang.
Mà bộ tộc Ngõa Lạt càng đặc thù hơn, bọn họ có các bộ lạc Vệ Lạp Đặc, có bộ lạc của Oa Khoát Đài, A Lý Bố Ca vân vân năm đó, còn có bộ lạc của Bắc Nguyên Thái Sư Diệc Tư Mã Nhân, thế lực rắc rối phức tạp. Những bộ lạc này cùng nhau kết thành Ngạc Nhĩ Đa Tư Vạn Hộ và Vĩnh Tạ Bố Vạn Hộ trong sáu Vạn Hộ Mông Cổ.
Lực lượng cuối cùng trong ba Vạn Hộ cánh phải chính là Mông Quách Lạc Tân Vạn Hộ mà Hỏa Si thống trị, bây giờ là ba Vạn Hộ Ngạc Nhĩ Đa Tư, Vĩnh Tạ Bố, Mông Quách Lặc Tân mà Ngõa Lạt cánh phải khống chế, đối kháng với Sát Cáp Nhĩ Vạn Hộ, Ngột Lương Cáp Vạn Hộ và Khách Nhĩ Khách Vạn Hộ mà Thát Đát cánh trái khống chế.
Cho dù thủ lĩnh Diệc Bất Lạt của ba Vạn Hộ cánh phải cực kỳ có uy vọng đã chết, nhưng ba Vạn Hộ cánh trái từng bị Hoa Đương cướp sạch, nguyên khí bị tổn thương nặng, bây giờ lại bị Bạch Y Quân cắt mất một phần, hai bên có thể nói là thế lực ngang nhau. Phía Ngõa Lạt sở dĩ bi quan như vậy là bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm vẫn luôn giữ trung lập không biết phát điên cái gì, đã ngang nhiên tuyên bố dụng binh với Ngõa Lạt.
Mắt thấy sự tan rã không thể tránh được nữa, lúc này Hỏa Si vội vàng chạy đến.
Thủ lĩnh Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp của bộ lạc Ngạc Nhĩ Đa Tư trầm giọng nói:
- Hỏa Si đại nhân, ngài vừa mới tới, chắc là vẫn không biết đi. Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đã tuyên chiến với chúng ta rồi, có bọn họ gia nhập, cho dù Diệc Bất Lạc còn sống thì chúng ta có thể đối kháng với Bá Nhan cũng đứng giữa hai đầu, huống hồ là trong tình hình này. Ngài cho rằng chúng ta vẫn có thể quyết chiến một trận sao? Theo ta thấy, chi bằng bây giờ xin hàng giống như Bá Nhan Mãnh Khả để bảo tồn thực lực của chúng ta.
Hỏa Si mỉm cười nói:
- A Khắc Lạp đại nhân, ngài cho rằng sau khi chúng ta năm lần bảy lượt làm bậy, bây giờ xin hàng thì Bá Nhan Mãnh Khả sẽ không bắt đầu tính nợ với chúng ta sao? Chư vị đại nhân, các vị là hậu duệ của Thiên Thánh Khả Hãn, là hậu duệ của Oa Khoát Đài, A Lý Bất Ca tôn quý, thế như Bá Nhan đối xử với các ngài thế nào chứ?
- Các vị đều là đại nhân tôn quý, mà Bá Nhan Mãnh Khả lại lấy danh hiệu người kế thừa duy nhất của Hoàng Kim Hãn Đình, cưỡng ép trướng ở của các vị chỉ có thể xưng là trạch, mà không xưng điện, tua mũ của các vị không thể vượt qua bốn vạch, thậm chí là chỉ cho phép quỳ không được ngồi, cực kỳ nhục nhã, các vị đều là hậu nhân của anh hùng, có thể nhịn được nỗi nhục này sao? Các vị có thể chịu nhiều áp bức như vậy sao?
- Không sai! Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm tuyên chiến với chúng ta rồi, nhưng chúng ta vốn biết, hậu nhân của Hợp Tát Nhi hệ sớm muộn gì cũng sẽ đứng chung một chiến tuyến với Bá Nhan Mãnh Khả, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tuyên chiến với chúng ta, không phải sao?
Hỏa Si cất bước dài đến trung tâm đại điện rộng lớn, cao giọng nói:
- Khoa Nhĩ Thấm và người Thát Đát liên thủ, ba Vạn Hộ chúng ta đích thật không phải là đối thủ, thế nhưng các ngươi đã quên thảo nguyên hiện nay đã không chỉ có hai con mãnh hổ là chúng ta và người Thát Đát sao? Ta có thể nói cho các ngươi biết một tin tức chính xác, ở phía bắc, Đại Tể Nông (Phó Khả Hãn) mà chính miệng Bá Nhan Mãnh Khả phong Bắc Anh Vương Dương Anh đã ruồng bỏ ông ta.
- Lần này, Diệc Bất Lạt đi về phía đông là để bí mật thương nghị chuyện liên minh với nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ Ngân Kỳ Kỳ Cách, Diệc Bất Lạt bất hạnh gặp nạn, nhưng minh nghị của chúng ta còn đó. Khi chúng ta tác chiến với Bá Nhan, Khoa Nhĩ Thấm, Bạch Y Quân phía bắc, Đóa Nhan Tam Vệ phía đông cũng sẽ phát động tiến công chí mạng từ sau lưng của bọn họ.
- Chư vị, chúng ta vẫn chưa cùng đường bí lối. Trên thực tế, chúng ta còn có ưu thế hơn cả Bá Nhan Mãnh Khả, chỉ cần ba Vạn Hộ chúng ta đồng tâm hiệp lực, không chỉ sẽ không bại trong tay Bá Nhan Mãnh Khả, mà ngược lại, thậm chí chúng ta có thể triệt để tiêu diệt tên nguy hiểm này, một lần nữa trở thành chủ nhân của thảo nguyên lớn.
- Ngân Kỳ là nữ nhân, Dương Anh là người Hán, các vị cho rằng bọn họ có tư cách thống trị đại thảo nguyên sao? Chỉ cần đánh bại Bá Nhan, người Ngõa Lạt có thể lấy lại uy phong của ngày xưa lần nữa, giống như thời đại của Thiên Thánh Khả Hãn vậy, trở thành người thống trị của cả thảo nguyên, người của Bá Nhan sẽ nằm bẹp dưới chân chúng ta, ông ta mặc cho chúng ta sỉ nhục, chúng ta sẽ dùng máu tươi của bọn họ để tắm rửa. Các dũng sĩ, bây giờ các vị có quyết tâm đánh một trận không?
Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp phấn chấn nói:
- Hỏa Si đại nhân, những gì ngài nói đều là thật sao?
Hỏa Si nói:
- Đương nhiên, Hỏa Si ta dám thề với Trường Sinh Thiên, mỗi một chữ ta nói đều là thật. Hơn nữa, trong bộ lạc của Bá Nhan có người của ta, trong thời khắc mấu chốt, y sẽ hung hăn đâm một dao vào tim của Bá Nhan, chỉ cần xuất binh! Các bằng hữu, chỉ cần chúng ta xuất binh, siết chặt nắm tay hung hăn xông lên, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!
Trong đại sảnh xôn xao tiếng thì thầm, Hỏa Si đưa mắt nhìn quanh, quan sát phản ứng của mọi người. Một lúc lâu sau, A Khắc Lạp sải bước đi ra, giơ cao hai tay ra hiệu mọi người ngừng nghị luận, sau đó cao giọng nói:
- Chư vị, ta đã thảo luận với chư vị thủ lĩnh của Vĩnh Tạ Bố Vạn Hộ, quyết định nghe theo ý kiến của Hỏa Si đại nhân, đồng thời đề cử y làm thủ lĩnh của chúng ta, dẫn dắt chúng ta đối kháng với Bá Nhan Mãnh Khả, chư vị thấy thế nào?
Âm thanh rì rào lại vang lên trong đại sảnh lần nữa, lục tục liên tiếp, có thủ lĩnh lên tiếng tán thành, cuối cùng các thủ lĩnh của ba Vạn Hộ cánh phải đã thống nhất được ý kiến, một âm thanh cực lớn xoay chuyển trong đại sảnh cực lớn của Diệc Bất Lạt:
- Chúng ta đề cử Hỏa Si đại nhân đảm nhiệm Khả Hãn của chúng ta, đánh bại Bá Nhan Mãnh Khả, nhất thống đại thảo nguyên!
- Đại nhân, viện quân của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, bộ lạc Ngõa Lạp Đặc đến rồi. Thủ lĩnh bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm Ngạc Nhĩ Đa Cố Hải Nhạ Diên và nhi tử ông ta Bố Nhĩ Hải đích thân dẫn theo năm vạn tinh binh bộ kỵ tiến công từ phía bên phải. Sắc Cổ Sắc của bộ lạc Ngõa Lạp Đặc lại toàn bộ là kỵ binh, bọc đánh từ cánh trái, do Hòa Lâm Cách Nhĩ tiến vào, Đại Hãn dẫn theo chủ lực, đi xuyên qua khe núi Ông Quan, chuẩn bị men theo sông Đồ Nhĩ Căn tiến lên phía trước.
- Tin tức chính xác không?
Một thanh âm âm độc hỏi. Dưới ánh nến, một người càng lúc càng đến gần, hoàn toàn che lại ngọn đèn leo loét, một bóng đen thật lớn bao phủ người trước mặt trong bóng đêm, dung mạo của hai người đều không nhìn rõ ràng được.
Nhìn từ bóng đêm, thân thể của người đi đến vô cùng khôi ngô, cường tráng như hùng sư, đáng tiếc là một chân của y hơi thọt, đi đường cà nhắc cà nhắc, có điều người Mông Cổ là anh hùng trên ngựa, tin rằng một đại hán như vậy, một khi leo lên chiến mã thì cũng là một hảo hán không ai dám khinh thường.
- Tuyệt đối chính xác!
Người trước mặt đáp lại không chút do dự.
- Ha ha...rất tốt, vậy thì ngươi biết phải làm sao rồi đó?
- Tiểu nhân hiểu rồi, lập tức thông báo cho đại thủ lĩnh Hỏa Si.
- Ừ!
Người trước mặt khấu đầu rời đi. Bóng đen cao lớn kia từ từ xoay người lại, khóe miệng nở nụ cười âm u đắc ý:
- Bá Nhan, Bá Nhan đánh không chết, ha ha ha, bây giờ, ngươi không muốn chết cũng khó rồi!
Đây là một thủ lĩnh bộ lạc không chút thu hút nào trong bộ lạc Thát Đát, một người xưa nay chỉ biết bảo sao nghe vậy, thậm chí đại hội chiến như vậy mà còn nằm ngủ say sưa, phải phái tướng lĩnh thủ hạ đến theo dự điều hành hội nghị, mà thân phận của ông ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha của Bá Nhan Khả Hãn, ông ta tên là Bặc Nhi Hài.
Phụ thân của ông ta chính là Diệc Tư Mã Nhân đỉnh đỉnh đại danh, từng là anh hùng giỏi nhất trên thảo nguyên. Phụ thân ông ta đánh bại phụ thân của Bá Nhan Mãnh Khả, bắt lấy mẫu thân của ông ta, Tích Cát Nhĩ Lỗ xinh đẹp làm thiếp, cũng sinh ra ông ta.
Vốn dĩ ông ta có hi vọng trở thành Khả Hãn của thảo nguyên, nhưng phu nhân Mãn Đô Hải nâng đỡ Bá Nhan còn nhỏ quật khởi lần nữa. Bọn họ lợi dụng khi Diệc Tư Mã Nhân chinh phạt Ngột Lương Cáp Tam Vệ mà đánh lén phía sau, đánh bại quân đội của Diệc Tư Mã Nhân. Thiếu sư Thoát Hỏa Tích của bộ lạc Quách Nhĩ La Tư một tiễn bắn chết thân phụ của ông ta, từ đó bộ lạc của ông ta chỉ đành thần phục dưới trướng Bá Nhan.
Nếu không phải là mẫu thân hắn Tích Cát Nhĩ và Diệc Tư Mã Nhân ân ái với nhau, đối với ông ta cũng rất tốt, kịch liệt ra mặt ngăn cản, thì nghiệt chủng của Diệc Tư Mã Nhân là ông ta nhất định sẽ bỏ mạng dưới đao của Bá Nhan. Nhưng cho dù thoát được một mạng thì ông ta vẫn bị chém đứt một chân, trở thành người tàn phế.
Vì muốn sống, ông ta đã giả vờ trở thành một kẻ vô năng không ôm chí lớn, cả ngày chỉ biết say rượu chơi gái, dùng thời gian hai mươi năm mới từ từ xóa bỏ được nghi ngờ của Bá Nhan, cả bộ lạc Thát Đát, ai ai cũng xem ông ta như một phế vật.
Nhưng ông ta không buông bỏ mối thù của cha và chí hướng rộng lớn, ông ta không lúc nào không nhớ tới vinh quang của ngày xưa, sau bao nhiêu lần mượn rượu giả say, ông ta vắt hết óc nghĩ kế Đông Sơn tái khởi, lại thủy chung bó tay không cách nào cả. Bây giờ, cuối cùng cơ hội đến rồi!
- Hỏa Si nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, Bặc Nhi Hài vuốt bộ râu rậm mà bật cười ha ha.
Không ai có thể giết sạch mười mấy vạn nhân khẩu của đối thủ, người Thát Đát không làm được, người Ngõa Lạt cũng giống vậy không làm được, càng không thể nào tụ tập toàn bộ nhân khẩu vốn có cai quản dưới mắt mình. Thảo nguyên rộng lớn, phải du mục mới có thể duy trì sinh kế, khiến cho sự thống trị của cả thảo nguyên nhất định phải gần như tan rã.
Bá Nhan Mãnh Khả chinh phục bộ tộc Ngõa Lạt, lại bất đắc dĩ mà mặc cho thủ lĩnh bộ tộc của bọn họ tiếp tục thống lĩnh tộc nhân của mình tiêu dao bên ngoài, bất cứ lúc nào đều có thể phá hỏng chuyện của mình. Bá Nhan Mãnh Khả chia cả Mông Cổ thành sáu Vạn Hộ, Hãn trướng của ông ta đặt ở bộ lạc Sát Cáp Nhĩ, thực tế chỉ có thể khống chế ba Vạn Hộ cánh trái, chính là vì nguyên nhân này.
Một khi bộ tộc Ngõa Lạt đánh bại Bá Nhan thì cần phải tạo ra một con rối, mà Bặc Nhi Hài ông ta đã là huynh đệ cùng mẹ với Bá Nhan Mãnh Khả, lại không có chí lớn, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng hậu nhân của Diệc Tư Mã Nhân sao có thể tình nguyện làm kẻ tầm thường nằm sấp dưới chân người ta chứ?
Bá Nhan Mãnh Khả là con mồi của ông ta, Hỏa Si lẽ nào không phải? Khi ông ta trở thành người cầm quyền của Thát Đát, ông ta sẽ xử lý Hỏa Si, nhất thống thảo nguyên dưới sự giúp đỡ của Đại Minh. Ông ta đã có liên hệ với triều đình người Hán, bây giờ, ông ta là một gián điệp hai mang, tương lai, ông ta sẽ là Khã Hãn duy nhất trên thảo nguyên!
Mỗi một người đều đang chơi với lửa, Diệc Bất Lạt như vậy, Hỏa Si như vậy, Bá Nhan như vậy, Bặc Nhi Hài ông ta đương nhiên cũng như vậy, chơi không tốt thì chỉ dẫn lửa tự thiêu, giống hệt như Diệc Bất Lạt chết một cách không hiểu sao cả. Mà ông ta, Bặc Nhi Hài thông minh cơ trí đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này.
Bặc Nhi Hài chậm rãi uống rượu, suy nghĩ về dụng ý của triều đình Đại Minh:
- Hậu duệ Đại Nguyên vẫn luôn ngươi lừa ta gạt chém giết lẫn nhau, sau khi Hoàng đế Đại Nguyên Thỏa Hoan Thiếp Mục Nhĩ rời khỏi đế đô chạy về mạc bắc thì nội đấu liên miên không ngừng, bốn đời Đại Hãn liên tiếp luôn bị quyền thần thế lực hùng mạnh giết chết trong nội đấu. Triều Minh không với tới được mạc bắc, biện pháp chủ yếu có thể áp dụng chỉ là giúp đỡ những quyền thần này, tăng thêm nội loạn ở thảo nguyên.
- Đại Minh từng phong ba người đám thủ lĩnh Ngõa Lạt Mã Cáp Mộc làm vương, sau đó lại phong cho Thái sư Thát Đát A Lỗ Đài làm vương, để bọn họ cân bằng cho nhau, tạo ra một chuỗi đại chiến thảo nguyên. Bây giờ, Chính Đức Hoàng Đế của Đại Minh phong Ngân Kỳ của Đóa Nhan Tam Vệ làm vương, cũng giúp đỡ rất lớn để đối kháng với Bá Nhan. Một khi Bá Nhan và Hỏa Si thất bại, Đại Minh cần phải tạo ra một vương nữa để cân bằng với Ngân Kỳ, phòng ngừa Đóa Nhan Vệ thừa thế xông lên. Đúng! Đây nhất định là dụng ý của họ.
Bặc Nhi Hài nhếch môi mỉm cười:
- Đại Minh. Cũng chơi với lửa!
Dưới ánh đèn, ông ta cười dữ tợn giống như một con sói.
Bặc Nhi Hài lại châm một ly rượu ngon, hơi nheo hai mắt lại. Nhớ đến đặc sứ Đại Minh tiếp xúc với ông ta, nữ nhân người Hán dung mạo đẹp đẽ, phong tình như nước kia, tâm thần ông ta không khỏi nhộn nhạo, dưới bụng lập tức trở nên nóng như lửa đốt.
Ông ta từng hưởng qua rất nhiều nữ tử nhan sắc khác nhau, tuổi tác khác nhau, chủng tộc khác nhau, nhưng cho tới nay ông ta chưa từng gặp một nữ nhân nào giống như nàng vậy, sự quyến rũ của nàng là độc nhất vô nhị. Nàng có thể như một dòng nước xuân, cũng có thể hóa thành một ngọn lửa mạnh. Nàng có thể thành thục quyến rũ, cũng có thể ưu nhã ngây thơ. Chưa từng có một nữ nhân nào có thể thể hiện hết toàn bộ vẻ phong tình và khí chất hoàn toàn toàn khác biệt nhau như vậy trên cùng một gương mặt kinh diễm không gì sánh được.
Ông ta khát khao đè báu vật tuyệt thế này dưới thân mình đến thế nào, để tận tình giải phòng hết mọi dục vọng của ông ta.
Nhưng ông ta không thể. Trước mặt của nữ nhân này, ông ta phải làm ra vẻ chí tại thiên hạ, không được háo sắc. Ông ta cần sự trợ giúp của Đại Minh, cần mỹ nhân thông minh như tinh linh, kiều diễm không gì sánh được này tin tưởng ông ta là một anh hùng có thể bồi dưỡng được.
Cứ đợi xem, đợi khi ông ta đoạt được quyền lực rồi, trở thành vương của thảo nguyên, vị mỹ nhân tên Đại Lâu Nhi này nhất định sẽ thuộc về ông ta!
Đại Hãn Mông Cổ yêu cầu một nữ nhân, Đại Minh dám không cho sao?
Đây là quyền lực! Nam nhân có giang sơn, có quyền lực, dĩ nhiên cũng sẽ có mỹ nhân, mỹ nhân vô cùng vô tận!
Mặt trời lặn trên đại mạc, to lớn như một bánh xe, đỏ sẫm như máu.
Gió thổi đại kỳ vang lên tiếng phần phật, một trận doanh cực lớn chậm rãi tiến quân trên thảo nguyên rộng lớn. Giữa trời chiều mang theo mùi tử vong dày đặc, mảnh đất rộng lớn nhè nhẹ run lên dưới chân họ, tiếng sấm vang lên khi gót sắt đạp đất cho dù là ở cách vài dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
Một lá cờ lớn một mặt hình đầu sói trắng một mặt màu đen nhánh tung bay cao cao dẫn dắt năm vạn thiết kỵ xuyên qua khe núi lớn ở núi Ông Quan, trống trận nổ vang, binh giáp leng keng, tinh kỳ phấp phới, vũ khí lóe sáng, chiến mã khỏe mạnh. Tuy trang phục khác nhau, vũ khí khác nhau, nhưng sự âm trầm linh hoạt, uy vũ dũng mãnh bộc lộ ra khi tung ngựa tiến lên lại tạo thành khí thế hùng hồn như núi, mấy vạn tinh kỵ tựa như một khu rừng di chuyển vậy, khiến người ta vừa nhìn thấy thì trái tim chấn động.
Thám mã tiền phương không ngớt, đại quân bình yên vượt qua khe núi Ông Quan, Bá Nhan Mãnh Khả cưỡi một chiến mã hùng tuấn, nhìn sang chiến trận cực lớn của mình, khóe miệng mỉm cười.
- Thung lũng lớn ở núi Ông Quan chính là địa điểm mai phục tốt nhất. Cho dù bỏ qua chuyện mai phục, công khai phòng thủ nơi thung lũng này, chúng ta muốn vượt qua được cũng phải trả cái giá thương vong cực lớn. Bây giờ, chúng ta không gặp được chút phản kháng nào, xem ra bọn họ căn bản không biết đại quân của ta đã đột nhiên giết đến rồi.
Đại tướng Áo Nhi Cách Lặc dưới tay Bá Nhan nhấc cương xoa mà bật cười ha ha nói:
- Đại Hãn diệu kế. Diệc Bất Lạt vừa chết, bộ tộc Ngõa Lạt như rắn mất đầu, đã không còn ai có thể tổ chức bọn họ phản kháng nữa. Người Khoa Nhĩ Thấm tức giận vì muốn báo mối thù bọn họ diệt tộc và hỏa thiêu thảo nguyên, đã tấn công bọn họ bốn ngày không ngủ không nghỉ từ phía cánh phải rồi. Người Ngõa Lạt ốc còn không mang nổi mình ốc thì sao có thể ngờ được chúng ta mạo hiểm tiến đến giết họ bằng con đường nguy hiểm nhất chứ?
Bá Nhan Mãnh Khả khẽ mỉm cười, nói:
- Còn có cánh trái. Bộ lạc Ngõa Lạp Đặc toàn là khinh kỵ, tuy chúng ta đồng thời xuất phát, có điều tính theo tốc độ, bọn họ hẳn là đến sớm hơn chúng ta một ngày, cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của người Ngõa Lạt rồi. Bây giờ, cho dù bọn họ phát hiện ra chúng ta thì cũng không đủ binh lực để điều động từ hai cánh trái phải ra đâu.
- Truyền lệnh, cắm trại bên sông Đồ Nhĩ Căn, canh ba ăn cơm, tảng sáng phát động tiến công, đánh thẳng vào thành Diệc Bất Lạp!
- Dạ!
Mệnh lệnh được truyền xuống nhanh chóng, từng đỉnh doanh trướng một nổi lên bên sông Đồ Nhĩ Căn lấp lánh ánh đỏ dưới mặt trời, từng doanh trướng giống như những cây nấm càng dựng càng nhiều, rất nhanh đã biến thành một doanh địa cực lớn, từng tòa doanh trướng trắng tinh đắm chìm trong ánh dương ấm áp, liếc mắt nhìn không thấy bến bờ.
Mặt trời lặn phía tây, hoàng hôn dần dần phủ kín thảo nguyên, khói bếp lượn lờ dâng lên trên thảo nguyên, thản nhiên lướt trên mặt sông Đồ Nhĩ Căn.
Vầng trăng lên, ánh trăng như sương rải khắp mặt đất, trong quân doanh yên tĩnh ngẫu nhiên vang lên mấy tiếng ngựa hí dài.
Canh ba, trong quân doanh bận rộn hẳn lên, các quân sĩ vội vàng bò dậy trong tiếng rống của các Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng, cho ngựa ăn nấu cơm, sắp xếp hành trang, chuẩn bị cho hành động tấn công lúc rạng sáng, trong quân doanh người hô ngựa hí, xôn xao không ngừng.
Nhưng đột nhiên, quân doanh ồn ào lập tức yên tĩnh lại, các binh lính có người ôm bó cỏ, có người kéo bó củi, ngơ ngác nhìn nhau đứng ở đằng kia không nhúc nhích.
- Oành oành oành...
- Ô...ngao...
Mảnh đất lớn đang run rẩy, tiếng nổ vang cực lớn và tiếng hô gào lập tức truyền vào trong tay, chiến mã kinh hoàng bất an rối rít đứng lên, những binh lính giẫm lên thảm cỏ rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của đế giày.
- Trời ạ! Có bao nhiêu nhân mã phát động tiến công về phía chúng ta?
Không đợi có người phát lệnh, chúng binh sĩ đã nhao nhao ném vật cầm trong tay đi, rút đao kiếm xông về phía chiến mã của mình.
- Đừng sợ! Khất Khắc Nông, Mông Lực Khắc lập tức vòng sang hai cánh, tiến công cánh bên của địch. Khoát Khoát Đài, Bác Đạt Nhĩ Mô bày trận cung tiễn đối địch. Áo Nhĩ Cách Lặc, A Lặc Thái tập hợp trọng kỵ các bộ, chuẩn bị phản công. Cáp Đan Ba Nhĩ Đặc, Húc Nhật Can hậu bị, trung quân không được lộn xộn!
Bá Nhan Mãnh Khả vừa thắt lại đai da rộng thùng thình, vừa nện bước vững vàng đi ra, cao giọng ra mệnh lệnh.
Chiến trường thảo nguyên, âm mưu dùng được không nhiều, muốn chạy trốn thì nơi nơi là đường, muốn tiến công thì không nơi tựa vào, gần như toàn là thực lực chân chính để đánh trận.
Muốn đánh lén một đại quân chuẩn bị tác chiến càng không dễ dàng. Đàn ngựa nằm ngoài mười dặm thì đã đủ để khơi dậy cảnh giác của đối phương rồi, hơn nữa đại quân của Bá Nhan xâm nhập biên cảnh của địch, khi nghỉ ngơi thì người không tháo đai, ngựa không tháo yên, đại quân của bọn họ xông lên trước thì đã đủ thời gian chuẩn bị xong rồi.
- Ầm ầm ầm...ngao...
Tiếng kêu quái dị càng lúc càng gần, Bá Nhan Mãnh Khả lên ngựa đứng trên sườn núi ven sông, dưới ánh trăng, một ngọn sóng màu đen xa xa đang mạnh mẽ ập tới quân trận sừng sững như núi của ông ta, khóe mắt ông ta bất giác co giật.
Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ thiếu kiên nhẫn nói:
- Đại Hãn, tiếng vó ngựa của bộ tộc Ngõa Lạt...hình như bọn họ xuất động toàn bộ thiết kỵ, lẽ nào bọn họ đã biết Đại Hãn ở đây? Biết chủ lực của chúng ta ở đây?
- Không, thể, nào! Cho dù là vậy, bọn họ dám vứt bỏ phòng tuyến hai cách, mặc cho bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm và Ngõa Lạp Đặc tiến quân xâm nhập sao?
Bá Nhan Mãnh Khả lập tức phản bác, nhưng đoàn thiết kỵ đông nghìn nghịt liếc mắt không nhìn thấy bờ kia thật sự khiến ông ta lâm vào hoang mang.
- Truyền lệnh, lập tức phát động công kích, ngăn cản đối phương chọc thủng trận pháp!
Bá Nhan Mãnh Khả hung tợn ra lệnh.
- Ô...ô ô...
Tiếng kèn hiệu hùng hồn hữu lực lập tức phiêu đãng trên bầu trời chiến trường, tuyên cáo chiến đấu bắt đầu.
Bá Nhan bật ra tiếng cười lạnh:
- Khoái mã xung phong thì có thể ngăn cản lợi tiễn và trọng kỵ binh của ta sao? Người Ngõa Lạt điên rồi!
Khoát Khoát Đài, Bác Đạt Nhĩ Mô bình tĩnh truyền lệnh:
- Cung tiễn chuẩn bị!
Tám ngàn cung tiễn thủ lấy tiễn, lắp cung, giương cung.
- Bắn!
- Phựt...!
Dây cung ào ào bắn, tám ngàn cây cung chỉ xéo lên trời, lợi tiễn giống như một cơn mưa rào mang theo sát khí ngất trời bắn ra, bắn vào trong bóng đêm mờ mịt.
- Cung tiễn chuẩn bị!
Vô số dây cung của các chiến cung vẫn đang rung động mãnh liệt thì đợt cung tiễn thứ hai lại chuẩn bị bắn ra. Ba lượt mưa tên truyền ra vô số tiếng tru ghê rợn như quỷ hồn trong đêm đen. Hơn hai vạn mũi tên tin rằng chí ít đã bắn chết mấy ngàn kỵ binh địch, nhưng đối phương dường như mang theo ý niệm bỏ mạng cược một ván, cơn lũ như sắt thép không chút chậm trễ nào, vô số gót sắt vẫn cuồn cuộn tiến lên.
Khoát Khoát Đài cười lạnh cao giọng hạ lệnh:
- Lui! Trọng kỵ binh chuẩn bị!
Tám ngàn tiễn thủ giấu mình, trở người lên ngựa, nhấc đại đao trường mâu, từ một cung tiễn thủ hóa thành một khinh kỵ binh dũng mãnh có thể chiến đấu. Trước mặt bọn họ, ba ngàn thiết kỵ thân mặc giáp nặng rung cương vọt lên, bắt đầu từ từ tăng tốc, nghênh đón ngọn sóng đen lớn đang ập thẳng đến. Trên thảo nguyên, chỉ có Khả Hãn Bá Nhan mới nuôi dưỡng được trọng kỵ binh này.
Khinh kỵ bình thường thì không thể nào đối địch ngay mặt với trọng kỵ binh. Ba lượt tên quét qua đã gây ra tổn hại cực lớn với đội xung phong, bọn họ sẽ bị đụng đến đầu rơi máu chảy dưới chân trọng kỵ binh, sau đó khinh kỵ trước mặt đã vòng sang hướng khinh kỵ binh hai cánh trái phải, một lưới bắt hết những kẻ tập kích xung phong phía trước này.
Nhưng khi đội trọng kỵ binh này từ từ tăng tốc, cuối cùng thì giống như từng quả cầu đá nặng nề được bắn ra từng đợt, dùng khí thế cực lớn có ta là vô địch mà "đập" về phía trận địch, thì bọn họ kinh ngạc phát hiện, kẻ xông thẳng đến trước mặt căn bản không phải là chiến sĩ Ngõa Lạt, mà là bầy ngựa, đàn trâu.
Mấy vạn con tuấn mã và tráng ngưu, trên người mấy con đi đầu tiên vẫn còn treo vô số lợi tiễn, mạnh mẽ xông đến như điên vậy, tựa như một cơ sóng thần, trong phút chốc cắn nuốt hoàn toàn đội trọng kỵ binh ba ngàn người này.
Đàn trâu ngựa cho dù có bị người ta xua mà chạy như điên thì vốn dĩ cũng không đủ để xảy ra xung đột với đội quân của đối phương. Bọn chúng không có ý thức chiến đấu, trong tình huống bình thường thì chỉ cần nghiêng người tránh đi thì có thể qua được, thậm chí còn vô duyên vô cớ mà lấy được số lượng lớn trâu ngựa, căn bản sẽ không bị tổn thương.
Nhưng bóng đen che khuất và phán đoán ấn tượng ban đầu của Bá Nhan Mãnh Khả đã khiến chiến sĩ của ông ta giống như kỵ sĩ ngu xuẩn cưỡi ngựa khiêu chiến cối xay gió vậy, chủ động trêu chọc một đối thủ vốn hoàn toàn vô hại. Hơn nữa sau đó vì để phòng bị xung phong và phát động phản kích mà tổ chức trận hình dày đặc, khiến các binh lính của ông ta liền trở thành vật hi sinh trong trận chiến không hiểu ra sao cả này, hoàn toàn không thể trốn tránh.
Tiếng kêu rên liên tục, mỗi giờ mỗi khắc đều có kỵ sĩ và chiến mã ngã xuống, bị bầy ngựa đàn trâu chen chúc như nước giẫm đạp thành một đám bùn, đàn trâu ngựa khí thế không sao cản được lập tức xông vào đội ngũ khinh kỵ binh chờ đợi phía sau, tiếng kêu gào càng thảm thiết liên tiếp vang vọng trong trời đêm, cả một mảnh đất lớn biến thành một trường tu la ác ma tàn phá khắp nơi.
Khi Bá Nhan Mãnh Khả phát hiện chân tướng, bị bức phải hạ lệnh đại quân chạy trốn ra sau để tránh đàn trâu ngựa điên cuồng lên đến trên mười vạn con, thì khinh kỵ binh hai cánh trái phải đã hoàn thành quá trình tách ra, hợp lại, phản xung, khí thế hùng hồn mà giết ngược lại.
Khất Khắc Nông, Mông Lực Khắc hơi cúi người xuống giục ngựa chạy như bay, mắt thấy phía trước người ngã ngựa đổ, rõ ràng là thiết kỵ đánh lén của kẻ địch đã hoàn toàn xông vào trong trận, bọn họ không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
Gần, càng gần, theo tiếng thét của hai thủ lĩnh, các kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt trên ngựa gần như cùng lúc rút ra mã đao sắc bén, chiến mã chạy nhanh, tốc độ của bốn vó tung bay cũng vừa hay đã tăng đến trình độ dễ dàng phát động xung phong nhất, hai đoàn kỵ binh xông lên từ hai cánh trái phải của cơn lũ hỗn chiến rộng nửa dặm, dài hơn mười dặm kia.
Tiếng hô giết vang trời khiến người ta sợ rung nhanh chóng biến thành tiếng kêu thảm thiết và kinh hoàng, mấy vạn đại quân và hơn mười vạn trâu ngựa quấn lấy nhau thành một nồi canh thịt vỡ nát, theo sau nữa, Hỏa Si đích thân dẫn theo ba vạn tinh kỵ đánh lén đến...