Chương 420: Đấu trí

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:46

Dương Lăng toàn thân ướt đầm đìa mồ hôi, đi tắm một cái cho thoải mái, thay quần áo. Hắn vừa mới bước vào nhà trong thì Miêu công công đã vội vàng bước tới hỏi thăm: - Quốc công gia, tiểu nhân nghe nói ngài gặp phải thích khách có đúng không? Một tên thị vệ nhanh mồm nhanh miệng đã bước tới kể lại mọi chuyện cho Miêu công công được biết. Dương Lăng cười nói: - Không có gì đâu, tới phút chót ta mới quyết định đi tiễn Phong Lôi, nên không thể có kẻ nào đó biết trước được hành tung của ta mà ra tay. Hơn nữa, ta vẫn chưa rời khỏi phạm vi của trận doanh, là ta đã quá sơ suất, thực không thể ngờ được rằng lại có kẻ bám theo từ lúc rời khỏi trận doanh. Nói đoạn hắn bèn đi tới bên chiếc ghế tựa và ngồi xuống. Dương Lăng nhìn tên đóng giả Chính Đức đang ngồi một bên, bất động, ánh mắt không dám nhìn sang ngang, chẳng hiểu bộ dạng nghiêm chỉnh đó của y đang muốn làm thứ gì vậy. Miêu Quỳ cũng đi tới, trách móc nói: - Ngài cũng thật quá sơ suất, hồn phách của tiểu nhân đã bay lên chín tầng mây rồi đó. Trong ngoài triều đình có ai là không biết lúc này Dương Lăng ngài chính là trụ cột của triều đình Đại Minh cơ chứ? Tục ngữ có câu, chim đậu càng cao càng dễ lọt vào tấm ngắm bắn, Hoàng thượng ở trong thâm cung nội viện, những kẻ muốn làm phản không thể gây hại gì được đến Hoàng thượng, thì bọn chúng đương nhiên sẽ tìm cách đối phó với ngài rồi. Ngài phải hết sức cẩn thận... Miêu Quỳ khom người nói chuyện cùng với Dương Lăng, gã cũng phát hiện ra sự có mặt thừa thãi của tên giả mạo Hoàng thượng kia. Tên đó làm ra vẻ nghiêm chỉnh hết mực, cứ ngồi ngây ra đó, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hai người còn lại trong phòng. Miêu Quỳ thấy vậy bất giác lườm y một cái, tức giận nói: - Ta không hiểu được sao nhà ngươi lại không biết ý tứ gì vậy hả? Ngươi không nhìn thấy ta và Quốc công gia đang nói chuyện với nhau hay sao? Ngươi biết ý thì lui ra chỗ khác đi chứ. Tên Chính Đức giả đó đáp lời: - Công công, chẳng phải ông bảo ta phải ra dáng chủ nhân hay sao. Bất luận có ai tới, bất luận có chuyện kinh thiên động địa như thế nào xảy ra thì ta cũng phải giữ thái độ điềm đạm bình tĩnh đó hay sao? Miêu Quỳ phủi mạnh tay áo một cái, dở khóc dở cười nói: - Ta nói vậy, nhưng ngươi cũng phải biết phân biệt thời gian và hoàn cảnh chứ? Chẳng phải để cho người giả dạng đó hay sao? Dương Lăng cười nói: - Uhm. Đúng rồi, đúng rồi đó. Ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi. Phải luôn nghĩ mình là Hoàng thượng thì mới thể hiện được khí chất đó. Thôi được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, thẳng lưng ưỡn ngực ra, tỏ ra dáng vẻ khoan thai điềm đạm. Đúng, đúng rồi đó. Tên giả mạo đó nhận được sự cổ vũ từ phía Dương Lăng thì như có thêm dũng khí, ra dáng vẻ của một Hoàng thượng thực thụ hiên ngang sải bước ra ngoài. Miêu Quỳ từ đằng sau nói với theo một câu: - Đừng có đi lại lung tung trong vườn, một lát nữa ta còn phải dạy ngươi cách dùng bữa. Cái gì cũng phải học, còn chưa biết ngươi sẽ phải xuất hiện trong những hoàn cảnh nào nữa. Tên Chính Đức giả đó bước ra ngoài, đám thị vệ đã được Miêu Quỳ dặn dò từ trước, lúc nào cũng phải theo sát và coi y như Hoàng thượng. Vậy nên bọn chúng nhìn thấy y bước ra ngoài thì bèn ngay lập tức cung kính hành lễ, hoàn toàn theo đúng nghi lễ của một vị Hoàng thượng để đối đãi với y, dẫn đường cho tên đó đi tới một căn phòng đẹp nhất. Bên trong căn phòng, Miêu Quỳ đang rót trà cho Dương Lăng, lão ta sốt sắng nói: - Quốc công gia, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói lại có một kẻ địch được cảm hóa thành bạn phải không? Dương Lăng gật gật đầu, đáp lời: - Ừ, người đó chính là Nhị đương gia của Thôi gia sơn trại, là huynh đệ kết nghĩa của Thôi lão đại, Trình lão. Triệu Phong Tử công kích thành Nam Kinh thất bại, lúc chạy thoát qua sông thì lão Trình bị rớt xuống sông, ông ta ôm lấy một miếng gỗ mà trôi nổi theo dòng nước. Từ đó làm mất liên lạc với đám người của Hồng Nương Tử. Lão Trình lẩn trốn một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi mới quyết định đi về phương Bắc. Ông ta nghe nói chúng ta đang bao vây đám người của Hồng Nương Tử ở đây thì bèn tìm cách trà trộn vào trong quân đội, ôm ý định muốn giết chết ta để làm hỗn loạn đại cục, giúp bọn Hồng Nương Tử tìm cách đột phá vòng vây. Hiện tất cả đều đã nói cho rõ ràng hết rồi. Miêu Quỳ thở dài một cái rồi nói: - Cũng may chưa để lại hậu quả gì nghiêm trọng, thật làm cho ta sợ chết khiếp. Quốc công gia, hiện tại thân phận của ngài đã không còn như trước nữa rồi. Thân phận cao quý của ngài, ra vào cần phải hết sức chú ý an toàn, không được quá khinh suất đâu. Dương Lăng cười khan đáp lời: - Lẽ thường chỉ có kẻ suốt đời đi làm cướp chứ có ai suốt đời đi phòng kẻ cướp được đâu chứ? Ta còn chưa ra khỏi doanh trại cơ đấy. Ai có thể ngờ được rằng lại xảy ra những chuyện như vậy? Kỳ thực thì lúc đó ta cũng mang theo súng, chỉ là sự việc diễn ra quá đường đột cho nên nhất thời quên mất không rút súng ra để đối phó mà thôi. Ngươi nói phải lắm, sau này ta sẽ cẩn trọng hơn nữa, thông qua chuyện này, ít nhiều cũng rút được ra chút kinh nghiệm. Miêu Quỳ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: - Vâng, tiểu nhân cũng đã căn dặn đám thị vệ rồi. Chuyện này phải tuyệt đối giữ kín không được để lộ ra bên ngoài, tránh làm kinh động đến tên khâm phạm đó. Quốc công gia, theo ý ngài thì Lý Phúc Đạt có thực đã nhìn thấy được ý đồ của ngài rồi hay không? Hay chúng ta tiến hành thêm một vài động thái rõ ràng hơn nữa, bằng không nếu y không thấy được vấn đề từ những vết tích đó, cá không cắn câu thì cho dù chúng ta có biết được y là Giáo chủ Di Lặc Giáo đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách gì để khống chế được y. Dương Lăng lắc đầu, đáp lại: - Tên đó lãnh đạo Di Lặc Giáo nhiều năm, đã vài lần bị triều đình truy đuổi, vậy mà rút cục y vẫn có thể trà trộn được vào trong quân đội triều đình, có thể thấy y không phải là một kẻ tầm thường. Lý Phúc Đạt xảo quyệt và biết tính toán lắm đó. Hiện tại chúng ta đã giăng mồi như vậy là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì ngược lại sẽ khiến cho y nghi ngờ. Chúng ta cứ đợi thôi, y nhất định sẽ nhận thấy có vấn đề gì đó, bằng không y quả thật không xứng đáng là Lý Phúc Đạt. Dương Lăng nâng chén trà lên, hướng về phía Miêu Quỳ ra hiệu mời lão ta dùng trà. Hắn mở nắp chén trà, nhấp một ngụm trà thơm rồi từ tốn nói: - Trong lòng triều đình lại có một mối họa lớn đến như vậy. Nếu không phải có Hồng Nương Tử nhận ra được võ công độc môn của y, cộng thêm chúng ta trùng hợp đang chiêu an đám Bạch Y quân, bằng không hoàn toàn chẳng thể nào có thể lôi được y ra ánh sáng. Âu cũng là lưới trời lồng lộng, lọt nhưng khó thoát. Nhưng nếu theo cách thức thông thường thì chúng ta không thể nào mà tóm được y. Một vị mệnh quan triều đình như vậy, chúng ta phải tiến hành tuần tự các bước, cáo buộc, giam giữ, điều tra. Nếu làm như vậy thì chỉ cần dựa vào bản lĩnh vốn có của mình và việc dùng thật nhiều tiền để mua chuộc tạo quan hệ trên dưới trong triều đình thì việc điều tra Lý Phúc Đạt của chúng ta chẳng biết sẽ có kết quả gì không. Hơn nữa trong quá trình đó, những thế lực mà y bố trí để chống lại triều đình, chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chúng ta không có cách nào để giệt trừ tận gốc. Sử dụng chiêu thức dụ rắn rời hang này, tuy khá mạo hiểm nhưng chúng ta đã biết được thân phận của y rồi, sự chuẩn bị của chúng ta cũng sẽ kỹ lưỡng hơn rất nhiều, nếu ở thời điểm khác thì chưa chắc y đã sa vào bẫy của chúng ta đâu. Vậy nên đây chính là cách thức có thể nhanh chóng giệt trừ tận gốc mầm họa. Ta đã gửi cho Vương Thủ Nhân, quan trấn thủ tam quan một bức mật thư, yêu cầu ông ta phải sát sao theo dõi mọi động tĩnh từ phía Thái Nguyên. Nếu như Tấn Vương có bất cứ động thái gì thì ngay lập tứ xuất binh bao vây thành Thái Nguyên, siết chặt vòng vây. Bên trong Kinh thành, ta cũng đã viết tấu trình lên bề trên, tường thuật lại tất cả những phát hiện, kế hoạch và dự tính hậu quả cho các sự việc ở đây. Hoàng thượng cần phải cẩn trọng hơn nữa. Tuy Vũ Định Hầu xuất thân danh giá, có thể sẽ che giấu cho Lý Phúc Đạt không ít, không có khả năng làm phản cho lắm, nhưng vạn sự cẩn trọng hai chữ không ngờ, vẫn nên cẩn thận. Dương Lăng buột miệng nói câu đó ra, đột nhiên mý mắt giật lên một cái. Hắn bất giác ngẩng đầu lên nhìn một cái khác thường, chỉ nhìn thấy Miêu Quỳ đang bưng chén trà trên tay, cũng đang sốt sắng nhìn hắn chăm chú. Hai người bọn họ bất giác đều đứng bật dậy. Miêu Quỳ thốt lên đầy nghi hoặc: - Dân đoàn, đám dân đoàn vừa mới được thành lập... có lẽ nào có vấn đề ở đó? Dương Lăng trừng mắt lên nhìn lão ta một hồi lâu rồi mới khan tiếng hỏi lại: - Có thể như vậy sao? Một quy mô lớn đến như vậy sao? Toàn bộ dân đoàn đều... là người của y hay sao? Dương Lăng đã từng suy nghĩ đến phản ứng của Lý Phúc Đạt sau khi xác nhận được quả thực Hoàng thượng đang ở trong hành dinh Khâm sai, đột kích, mai phục, ám hại, sai người hạ độc, phái cao thủ đến hành thích, tất cả những thủ đoạn đó Dương Lăng đều đã tính đến các biện pháp để chống lại. Chỉ có duy nhất hắn không thể ngờ tới Giáo chủ Di Lặc Giáo sẽ chỉ huy quân đột đến tấn công. Đó vốn dĩ là chuyện không có khả năng xảy ta, trừ phi trong hai năm Lý Phúc Đạt ở Thái Nguyên đã tẩy não toàn bộ nhánh quân ở đó, đã khiến cho bọn chúng hoàn toàn trở thành người của y. Bằng không thì Lý Phúc Đạt hoàn toàn không thể có lý do nào thuyết phục toàn bộ đám binh lính đó, chỉ huy bọn chúng công kích quân đội triều đình, công kích hành dinh Khâm sai được. Nhưng nếu như đám dân đoàn kia đều là những tâm phúc của Di Lặc Giáo được điều đến từ khắp mọi nơi trong thiên hạ thì việc đó hoàn toàn có thể xảy ra được. Nếu thực sự những dự đoán đó đều là thật thì đó quả thực là một chuyện vui lớn. Nếu có thể cạn quét được thế lực đó, giệt sạch những tinh lực của Di Lặc Giáo thì bọn chúng sẽ bị trúng đòn rất nặng, cho dù có tốn hàng trăm năm cũng chẳng thể nào khôi phục lại được quy mô đã có. Nhưng nếu vậy thì phía triều đình cũng phải điều chỉnh lại kế hoạch bố trí quân binh, để phòng ngừa tấn công. Dương Lăng không dám điều động quá nhiều quân binh phản kích khống chế Thái Nguyên Vệ, để tránh rút dây động rừng, cuối cùng chỉ đành vịn vào cớ đề phòng Bạch Y phỉ có thể sẽ tấn công phá vây trong thời gian gần để tăng cường thêm các biện pháp bảo vệ trong Kinh Dịch Quán. Vì thế nên tầng canh gác bảo vệ bên ngoài lại càng trở nên chặt chẽ cẩn mật hơn nữa. Nếu Lý Phúc Đạt tính đến chuyện hành thích thì sẽ càng khó thành công hơn, nên y gần như chỉ một còn cách duy nhất đó là tăng cường binh lực để công kích. Nhưng nếu như tất cả những toan tính dự đoán đều có vấn đề, Dân đoàn không phải là người của Lý Phúc Đạt thì y sẽ không thể tính đến nước cờ hành thích Hoàng thượng, lại càng không có khả năng điều động quân binh, y sẽ cảm thấy không nắm được phần thắng nếu như hành động nên ắt hẳn sẽ từ bỏ cơ hội này. Vậy thì chiêu thức dụ rắn ra khỏi hang của Dương Lăng sẽ thất bại hoàn toàn. Phải làm thế nào để cân bằng hai đầu của cán cân, làm thế nào để có thể dự đoán được tình huống phản kích của Lý Phúc Đạt thật sự khiến cho Dương Lăng phải vắt óc suy nghĩ. Chiều ngày thứ hai, Dương Lăng vừa mới bàn bạc xong xuôi với đám tướng lĩnh trong Kinh Dịch Quán về các biện pháp phòng thủ bảo vệ an toàn thì Lưu Đại Bổng Chùy đã vội vàng chạy xộc vào, chắp tay bẩm báo: - Quốc công gia, chỉ huy Thái Nguyên Vệ, Trương đại nhân, xin được cầu kiến. - Trương Dần? Trong lòng Dương Lăng khẽ chột dạ một cái, cuối cùng thì y cũng tới rồi! Tuy Dương Lăng luôn mong có thể dụ được y cắn câu, nhưng nay khi mà tên khâm phạm đã không ít lần thoát thân qua mặt triều đình, hơn mười năm nay y lẩn trốn tài tình đến độ không ai có thể phát hiện được ra bất cứ tung tích nào dù nhỏ nhất để cuối cùng y cũng trà trộn được vào trong hàng ngũ cao quan của triều đình, Giáo chủ Di Lặc Giáo, y đã tới đây rồi. Bất giác trong lòng Dương Lăng ngược lại cảm thấy lo lắng bất an không yên. Lạc chỉ huy quan sát nét mặt của Dương Lăng thì lại cứ ngỡ là Quốc công gia và Trương Dần có mối quan hệ thân mặt đặc biệt nào đó và không muốn để cho gã biết được sự việc của bọn họ, bèn vội vàng nói: - Quốc công gia, xin ngài tiếp khách, bì chức xin cáo lui. - Ồ? Được, được! Lúc này Dương Lăng mới bừng tỉnh lại, cười ha ha nói: - Đại Bổng Chùy, mau mời Trương chỉ huy tới phòng khách, dâng trà tiếp đãi. Ta tiễn Lạc chỉ huy ra về rồi sẽ tới gặp ông ta. Lạc đại nhân bỗng nhiên nhận được sự quan tâm đến như vậy thì lấy làm ngạc nhiên lắm, vội vàng từ chối việc Dương Lăng muốn tiễn gã ra về. Sau khi tiễn Lạc chỉ huy rời khỏi khu vườn, Dương Lăng bèn nhanh chóng tới gặp Miêu Quỳ, căn dặn gã và tên Chính Đức giả mạo đó cần phải chuẩn bị hành động. Sau đó bản thân hắn cũng vội vàng mặc lên người bộ áo giáp, sau đó khoác bên ngoài bộ trang phục đang mặc, rồi Dương Lăng lại lấy thêm hai viên đạn, giấu kín trong tay áo. Lúc này hắn mới yên lòng bình tĩnh lại, từ tốn sải bước tới phòng khách. Lý Phúc Đạt cũng căng thẳng không kém gì Dương Lăng, nhưng y vô cùng tự tin bản thân mình có thể dụ được Chính Đức xuất hiện. Di Lặc Giáo đã thu hút được không ít những phù hào quý tộc gia nhập, nhận được một lượng lớn kỳ chân dị bảo. Hoàng đế đương triều say mê âm nhạc, giỏi vô công. Một thiên tử thiếu niên như vậy thì chỉ cần nghe thấy những báu vật như "Tiêu Vĩ Cầm" và "Mạnh Đức Kiếm" thì tuyệt nhiên sẽ không thể ngồi yên được nữa, chắc chắn y gã sẽ tới để thưởng thức. Chỉ cần Chính Đức thực sự có mặt trong hành dinh Khâm sai thì chỉ cần nghe nói tới hai báu vật đó thì chắc chắn sẽ xuất hiện. Còn Dương Lăng thì không hề biết gì về thân phận thực sự, Di Lặc Giáo chủ, của gã. Trước mặt quan quân chỉ huy vệ sở của triều đình, chắc chắn bọn chúng sẽ không thể cảnh mật quá kỹ lưỡng được, chỉ cần thiên tử xuất hiện thì nhất định sẽ để lộ không ít sơ hở. Lý Phúc Đạt đang nâng chén trà lên, vừa nhìn thấy Dương Lăng bước tới thì vội vàng đặt xuống, chắp tay hành lễ nói: - Hạ quan tham kiến Quốc công gia. Ánh mắt của Dương Lăng dán chặt lấy hai chiếc túi được bao bọc kỹ lưỡng đang đặt trên bàn, hắn cười nói: - Ha ha, Trương đại nhân, đã khiến ngài phải chờ lâu rồi. Trương đại nhân không ở trong trận doanh canh chừng, ngài tới đây...? Trương Dần cười nói: - Trương Dần và Quốc công gia đã từng gặp mặt trong Kinh thành, sau này vì việc quân bận rộn, tuy có nhiều cơ hội gặp mặt lẫn nhau nhưng đều vì việc công nên chẳng thể nói chuyện hàn huyên được gì nhiều. Hôm nay hạ quan đích thân đến phủ thăm viếng, trước là để thăm hỏi tình hình của đại nhân ngài; sau nữa thì hạ quan mới kiếm được hai món báu vật thất truyền trong dân gian, đây đều là những món đồ giải trí. Đám hạ quan đều là những kẻ suốt ngày chỉ biết đến đánh trận, đương nhiên chẳng có hứng thú gì nhiều với những thứ này. Hạ quan thấy Quốc công gia ngài uyên bác trí tuệ, ắt hẳn sẽ ưa thích hai món đồ này. Tục ngữ có câu, tặng đồ cho người biết giá trị của nó, vậy nên hôm nay hạ quan mới mang hai món báu vật này đến cho Quốc công gia thưởng lãm. Dương Lăng cười ha ha đáp lại: - Thật quá khen, quá khen rồi! Trương đại nhân văn võ song toàn, chứ nào đâu chỉ là một kẻ võ phu đơn thuần đâu. Đứng trước mặt ngài, ta nào đâu dám xưng là người biết hưởng thụ cơ chứ? Ha ha, đó là những vật gì vậy? Là thứ gì mà khiến cho Trương đại nhân ngài phải cất lời khen ngợi là những báu vật hiếm có? Trương Dần cười một cách tự phụ, bước tới bên cạnh hai chiếc túi được bao bọc cẩn thận, bên trong là một chiếc hộp dài. Dương Lăng khẽ thả lỏng khẩu súng giấu bên trong tay áo, hắn cười nói: - Hóa ra là một chiếc cổ cầm sao? Trương Dần đáp lại: - Chính là một chiếc cổ cầm, thanh sắc của nó vô cùng thuần khiết. Đáng quý hơn nữa là chiếc đàn này là của một người nổi tiếng, không biết Quốc công có đoán được ra lai lịch của nó hay không? Trương Dần nói đoạn, dường như y muốn tấu thử một bài vậy. Y nhẹ nhàng đặt chiếc đàn lên bàn, sau đó kéo ghế tới ngồi xuống. Mười ngón tay ấn nhẹ lên phím đàn, hai mắt khẽ nhắm lại, bộ dạng hơi trầm ngâm một chút, khẽ gẩy thử một tiếng. Bản nhạc Phong Nhập Tùng được tấu lên, tựa như trôi theo gió vào âm vang trong khu rừng, ngân nga những tiếng thánh thoát. Kỳ thực thì nghe âm thanh để phán đoán được chất lượng của chiếc đàn quả thực là một việc dễ dàng đối với một người hiểu biết về cổ cầm, nhưng nghe ra được âm thanh tốt hay không tốt là điều dễ dàng, còn muốn từ âm thanh đó nghe ra để biết xuất xứ lai lịch của nó lâu đời ra sao, cao quý như thế nào thì quả đúng là một sự việc hư cấu quá mức. Chẳng ai có thể làm được việc đó hết. Trương Dần cũng chỉ là muốn dùng khúc nhạc này để dụ Chính Đức xuất hiện mà thôi, những gì y nói ban nãy chỉ là cái cớ. Y đang tấu đàn một cách bình thường thì bỗng nhiên tiếng đàn lại lạc đi thành những âm thanh khác lạ, khúc nhạc đột nhiên trở nên thật cổ quái kỳ lạ. Dương Lăng sớm đã tính tới việc Lý Phúc Đạt sẽ tìm cách dụ Chính Đức, một vị Hoàng đế say mê âm nhạc, phải xuất hiện. Nhưng nếu chỉ đơn thuần tấu lên một khúc nhạc thông thường thì sao có thể dụ được Hoàng thượng xuất hiện cơ chứ? Nếu vậy mà Hoàng đế đã lộ diện thì quả thật quá đường đột lộ liễu rồi. Dương Lăng đang lo lắng cho kế hoạch ngớ ngẩn đó của y sẽ gặp phải thất bại thì đột nhiên Lý Phúc Đạt lại tấu lên khúc Thương Hải Nhất Thanh Tiếu. Dương Lăng dường như muốn cười thật lớn lên vài tiếng. Trương Dần vì muốn dụ Chính Đức xuất hiện, quả thật đã bỏ ra không ít tâm sức rồi. Y mong rằng sau khi Chính Đức nghe thấy bản nhạc đích thân mình biên soạn, còn chưa được công bố ra ngoài, đang được ai đó tấu lên thì sao lại không thể tới xem kẻ đó là ai được cơ chứ? Dương Lăng đang cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để cho Chính Đức xuất hiện một cách tự nhiên nhất, thì bỗng nhiên khúc nhạc này lại được tấu lên, quả thật là mọi việc thuận lợi, đâu vào đó hết cả rồi, tất cả đều đúng ý của mỗi người. Lý Phúc Đạt nhìn trộm Dương Lăng một cái, thấy bộ dạng của hắn có vẻ khác thường thì tự cho rằng kế hoạch của bản thân mình đã thành công, bất giác y cũng thầm cảm thấy vui vẻ mãn nguyện. Hai người đó trong lòng đều thầm cảm thấy hài lòng lắm. Tuy Miêu Quỳ không học hành hiểu biết gì nhiều, nhưng gã lại rất ranh mãnh, chẳng cần để cho Dương Lăng phải tốn công hao sức gì nhiều. Miêu Quỳ nhanh chóng dẫn theo hơn mười tên cận binh bước vào đại sảnh, kẻ nào kẻ nấy đều giáp sắt đồ sộ. Nhìn thấy Trương Dần, Miêu Quỳ ngây người kinh ngạc, gã nói: - Trương đại nhân, sao ngài lại biết khúc nhạc này vậy... A, là Quốc công gia nói cho ngài biết phải không? Trương Dần vội vàng ngưng tiếng đàn lại, đứng dậy chắp tay hành lễ đáp lại: - Hạ quan tham kiến Miêu công công, khúc nhạc này... là hôm tấn kiến Quốc công gia, hạ quan vô tình nghe thấy ở sau phủ có người đã tấu lên. Trương Dần vốn yêu thích âm nhạc, nên đã ghi nhớ trong lòng, ban nãy mới chợt tấu lên mà thôi. Miêu công công... ngài định xuất phủ chăng? Trương Dần nói đoạn rồi khẽ liếc mắt một cái, lướt nhanh nhìn đám thị vệ hơn chục người đang đứng đó. Tên thị vệ đứng ở ngay chính giữa, tên thanh niên mặt mày thanh tú đó quả thấy khá là nổi bật. Trương Dần chợt nhớ tới dáng vẻ của vị thiên tử thiếu niên mà y đã từng được nhìn thấy từ xa khi còn ở Đại Đồng. Đã hai năm trôi qua, trí nhớ cũng có chút mơ hồ rồi, hơn nữa thiếu niên phát triển rất nhanh, diện mạo thay đổi nhiều, nhưng những hình ảnh về tên thiếu niên thanh tú đó vẫn còn khá in đậm trong tiềm thức của Lý Phúc Đạt. Quan trọng hơn nữa là... y đã kịp thời nhìn thoáng qua và phát hiện ra rằng đám thị vệ đó tay cầm đao mắt nhìn tứ phía, tuy nói là đi theo Miêu Quỳ, nhưng thực tế thì quả đúng là có ý cắm chốt tứ phía bảo vệ cho sự an toàn của gã trẻ tuổi kia. Khí chất và thần thái của gã đó cũng khác với đám thị vệ kia, lưng đứng thẳng, thần thái điềm tĩnh, dường như không để ý chút nào đến sự tồn tại của Quốc công vậy, gã đi theo sau Xưởng Đốc Tây Xưởng một cách khiêm tốn, cung kính. Ngược lại, Miêu Quỳ đứng đằng trước lại khẽ khom người, tựa như đang đi dẫn đường cho một ai đó vậy. Hơn nữa tên Giáo Úy trẻ tuổi đang đứng đằng sau đó không hề chú tâm tới chức trách của một lính thị vệ, từ lúc bước vào phòng tới giờ, hai mắt của gã cứ dán chặt lấy chiếc cổ cầm đặt ở trên bàn. Miêu Quỳ cười lớn hai tiếng, rồi nói: - Trương đại nhân thật có một trí nhớ quá tốt, chỉ là vô tình nghe thôi cũng thể ghi nhớ được đến như vậy. Tiểu nhân đang muốn đến trường ngựa để thả ngựa luyện bắn cung tên, bỗng nghe thấy có người đang tấu nhạc... lại là tấu bản nhạc mới viết của một vị nhạc sư bên cạnh tiểu nhân, ta hiếu kỳ nên mới tới đây nghe xem. Lý Phúc Đạt cũng đã nhận ra, kể từ khi đám người đó bước vào trong phòng đến giờ, Dương Lăng bèn cố ý ngoái đầu lại nhìn một cái. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua rồi ngay lập tức hắn lại quay đầu lại, nhưng ánh mắt của Dương Lăng lại chú ý tới tên thị vệ đứng chính giữa đó. Miêu Quỳ bước vào phòng nhưng Dương Lăng lại nhìn một tên lính thị vệ là cớ gì? Lý Phúc Đạt thấy giật mình đánh thót một cái trong lòng, y dường như muốn nhẩy lên, tung một đòn đánh chết tên Giáo Úy trẻ tuổi đó. Nhưng gã đứng cách chỗ y khá xa, hơn nữa đám thị vệ kia, kẻ nào kẻ nấy thân hình tráng kiện, ánh mắt nghiêm nghị kiên định, ắt hẳn tất cả bọn chúng đều là những đại nội thị vệ xuất sắc vô cùng. Lý Phúc Đạt ra tay chưa chắc đã một chiêu mà thành công ngay được, mà sau đó thì lại càng không biết nên làm thế nào để thoát thân. Nghĩ tới đó thì sát khí của y bèn lắng dịu xuống. - Hừm, Trương đại nhân lấy được cây đàn này từ đâu vậy, sao phần đuôi đàn như là đã từng bị thiêu đốt phải không? Thật đáng tiếc! Miêu công công bước tới, che khuất đi tầm nhìn của y. Lý Phúc Đạt vội vàng cúi đầu xuống, che giấu đi sắc mặt kỳ lạ của mình, y cười nói: - Miêu công công quả thực tinh mắt, chính là vì phần đuôi đàn đã bị cháy xem nên cây đàn "Tiêu Vĩ Cầm" này mới nức danh với các tên gọi Hào chung, Nhiễu lương, Lục khởi. Cây đàn này tương truyền là của Thái Ung đời Đông Hán, là một trong tứ đại danh cầm. Dương Lăng kêu lên một tiếng, rảo bước tiến đến phía trước, kinh ngạc nói: - Đây chính là Tiêu Vĩ Cầm, cây đại danh cầm đó hay sao? Tiêu Vĩ Cầm vô cùng nổi tiếng. Nhớ năm đó coi Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Côn Lôn Tam Thánh Hà Túc Đạo tới khiêu chiến Thiếu Lâm Tự há chẳng phải đã mang theo cây Tiêu Vĩ Cầm này đó hay sao. Dương Lăng đọc nhiều sách đến như vậy đương nhiên là đã từng nghe nói tới nó rồi. Hắn cũng bước tới với một dáng vẻ đầy hiếu kỳ, tay nâng dây đàn mà tán dương hết lời. Tiếp đó hắn lại nhìn cái túi đồ dài đặt bên cạnh và nói: - Thật không ngờ trong chiếc túi này lại có một món đồ đáng quý đến như vậy, chẳng hay trong chiếc túi kia lại là một bảo vật gì vậy? Dương Lăng sải bước lên phía trước, cố ý thu hút sự chú ý của Lý Phúc Đạt, chỉ lo lắng y sẽ phát hiện ra sơ suất của tên Hoàng thượng giả đó. Để cho tên giả mạo đó đứng ở chỗ đó thì còn có tác dụng, nhưng nếu có thêm hành động gì đó thì với sự từng trải lão luyện của Lý Phúc Đạt thì chỉ e y sẽ phát hiện được ra điều gì đó bất thường mà thôi. Tên lính nhạc công đó hoàn toàn không hay biết Tiêu Vĩ Cầm là món đồ quý giá như thế nào. Nếu để cho Lý Phúc Đạt phát hiện ra gã nghe thấy tên cây danh cầm mà vẫn không có chút thay đổi thần sắc nào thì nhất định sẽ có nghi ngờ. Vậy nên Dương Lăng mới vội vàng bước lên trước gây sự chú ý để cho Lý Phúc Đạt không thể phân tâm đi thăm dò Chính Đức. - Quốc công, trong trước hộp đó là một thanh cổ kiếm, có tên là Mạnh Đức Kiếm. Tương truyền rằng Tào Tháo đã từng đoạt được một thanh kiếm từ U Cốc, thanh kiếm dài ba thước sáu tấc, trên đó có khắc chữ Mạnh Đức nạm vàng, vừa hay trùng hợp với tên của Tào Tháo. Chính vì vậy nên Tào Tháo coi đó như vật báu bất lý thân, nên mới có tên là Mạnh Đức Kiếm. - Thanh kiếm bất ly thân của Tào Tháo? Dương Lăng kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng đi vòng qua đầu bên kia của chiếc bàn. Lý Phúc Đạt cũng buộc phải đi theo, vậy là hai người bọn họ đều đang đứng quay lưng lại với đám thị vệ. Dương Lăng cởi bao gấm đó ra, bên trong là một chiếc hộp đựng kiếm màu mực, da cá sấu. Hắn mở chiếc hộp đó ra, bên trong có đặt một thanh bảo kiếm cùng màu với bao kiếm. Đôn kiếm và bộ phận đỡ tay đều nạm bạc trạm khắc tinh xảo, bên trên có khắc hai chữ Mạnh Đức bằng vàng, thôn khẩu màu đồng tía, hình dáng đậm chất cổ xưa. Dương Lăng nâng thanh kiếm trong tay, rút nó ra khỏi bao. Thanh kiếm dài ba thước sáu tấc, rộng chừng một tấc năm phân, nặng hơn một cân. Thanh bảo kiếm được cất giữ rất tốt, ánh kiếm sáng loáng, soi rõ được cả những vật thể li ti nhất. - Thanh kiếm tốt lắm, tốt lắm! Dương Lăng nắm thanh kiếm trong tay, không ngớt lời tán dương. Kỳ thực thì thanh kiếm đó nói là tốt thì không đúng lắm mà nên nói là thanh kiếm quý. Dương Lăng không tin rằng một thanh kiếm quý từ thời thượng cổ lại có thể sắc bén hơn đao kiếm của thời nay. Kỹ thuật đúc luyện ngày càng được phát triển hơn trước. Một thanh bảo kiếm được coi là sắc bén nhất thời thượng cổ thì nếu xét về độ dẻo, độ sắc bén của thanh kiếm thì chỉ e chỉ bằng một thanh kiếm chất lượng bậc trung trong thời hiện tại này mà thôi. Nhưng trước giờ đâu có ai nỡ dùng thành bảo kiếm để đi chém giết cơ chứ? Loại kiếm này, giá trị của nó đã không còn đơn thuần chỉ là một binh khí thông thường nữa rồi. Dương Lăng tra kiếm vào trong bao, mỉm cười đưa kiếm cho Trương Dần và nói: - Trương đại nhân tặng cho ta những món quà vô cùng giá trị như vậy, ta nào dám nhận cơ chứ. Hai món đồ này, bất kể là Tiêu Vĩ Cầm hay Mạnh Đức Kiếm đều là những bảo vật vô giá, Dương mỗ vô công bất hưởng lộc, không thể nhận được, không thể nhận được đâu. - Ồ! Bảo kiếm tặng dũng sĩ, Phấn hồng tặng giai nhân. Quốc công gia tường đàn rành kiếm như vậy, lại là trụ cột quan trọng của triều đình. Nay hai món báu vật này ngoại trừ Quốc công gia ngài ra thì còn ai xứng đáng để nhận nó hơn chứ? Đây là tấm lòng của Trương mỗ, mong Quốc công gia đừng từ chối. Hai người bọn họ nhường qua nhường lại, chính vào lúc đang hàn huyên cao trào đó thì đột nhiên Dương Lăng đột nhiên lại nhìn xuyên về đằng sau vai Trương Dần, tiếp theo đó thì vừa cười vừa nói: - Việc này... thịnh tình khó chối, nếu như Trương đại nhân đã có lòng thì... Dương mỗ ta xin được nhận, ha ha. - Nên vậy mới đúng, nên làm vậy mới đúng. Trương Dần liên tiếp đáp lời, trong lòng y thầm cười nhạt: muốn gạt đôi pháp nhãn của Lý Phúc Đạt ta hay sao, hừm! Tên Giáo Úy đó... nhất định chính là Chính Đức rồi! Mặt trời lặn xuống phía Tây, từ đằng xa là những ngọn núi xanh thẫm một màu trong ánh hoàng hôn, chỉ có duy nhất đỉnh núi còn lưu lại chút ánh sáng mà thôi. Một vài con chim ưng đang kêu réo, giang rộng đôi cánh của nó phá vỡ đi những khoảnh trời màu xanh thẫm, lao bay vun vút lên. Dưới núi là đường núi quanh co và những bụi rậm um tùm. Đỉnh núi cô độc này được ánh sáng hoàng hôn nhuộm lên một lớp vàng đỏ. Hồng Nương Tử và lão Trình đang ngồi lên hòn đá trên đỉnh núi, toàn thân hai người bọn họ dường như cũng được nhuốm một màu vàng đỏ rực. - Cháu biết đó, thúc không biết bơi, bản lĩnh đầy mình của ta đến khi rớt xuống nước cũng chẳng có tác dụng gì hết. Lúc đó ta chỉ đành nắm chặt lấy tấm gỗ mà theo dòng trôi đi thôi. Sau đó thì khó khăn lắm mới có thể trèo lên được tới bờ, coi như may mắn giữ được cái mạng này. Quan phủ truy đuổi ráo tiết, cũng may là nhị thúc đã lớn tuổi rồi, tướng mạo là tầm thường nên mới có thể lẩn mình vào trong đám lưu dân và ăn mày để trốn tránh được. Ta không dám về Nam Kinh mà chỉ đành đi lên phía Đông, đi tới Triết Giang... Lão ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: - Haizz, bên trong này đánh nhau trời long đất lở, nhưng ở Triết Giang thì tình hình lại hoàn toàn bình lặng. Lão bách tính trong thôn đều hăng say trồng trọt, hái trà, thu tằm kéo tớ, nung sứ dệt vải để mang vào trong thành buôn bán, giao thương sầm uất vô cùng. Còn có rất nhiều thương buôn đến từ các Phiên quốc, Đông Doanh, Triều Tiên, Lưu Ly, Lã Tống, còn có cả những người tới từ những nới rất xa, họ tóc vàng mắt xanh, tất cả đều giao thương với nhau hết sức nghiêm túc. Có rất nhiều những hộ gia đình nhỏ đều khá giả vô cùng. Đàn ông ra bên ngoài làm ăn buôn bán, phụ nữ ở trong nhà xe tơ dệt vải, mỗi ngày bọn họ đều kiếm được mấy chục văn tiền cơ đấy. - Thúc ở đó một thời gian, đợi cho sự việc lắng xuống thì mới băng qua sông để nghe ngóng tình hình của cháu, nghe nói Bạch Y quân đã về Thái Hành rồi, ta bèn từ Sơn Đông tìm đường trở về. Oanh Nhi, bách tính ở nói đó sống rất yên ổn. Dương Lăng cho vận chuyển một lượng lớn lương thực tới đó, rồi lại chuyển tới một bộ phận nạn dân đến Liêu Đông sinh sống. Cuộc sống của người dân nơi đó bây giờ yên bình hơn rất nhiều. Dọc đường đi ta đã chứng kiến thấy rất nhiều điều. Ta cảm thấy Đại Minh chưa biết chừng quả thật đã có thể trở nên thái bình rồi. - Vâng! Hồng Nương Tử liên tục gật đầu tán đồng. Đôi mắt của nàng sáng rực lên, Dương Lăng trong lòng Oanh Nhi ắt hẳn là một vị anh hùng toàn năng. Một người phụ nữ có giỏi giang đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng đều mong mỏi người đàn ông của mình là một vị đại anh hùng được tất cả mọi người ngưỡng mộ. Hồng Nương Tử há chẳng phải cũng nằm trong số đó. Tình yêu nam nữ tuy chẳng phải là tất cả trong cuộc sống của một người, nhưng ít nhất nó cũng chiếm lấy một bộ phận quan trọng nhất trong cuộc sống của họ. Đặc biệt là đối với một người phụ nữ đã phải kìm nén tình cảm trong thời gian dài hoặc chưa từng bao giờ được nếm trải những dự vị ngọt ngào của tình yêu thì quả thật điều đó càng chính xác hơn bao giờ hết. Những người trong Huyền Môn Tu Chân muốn đắc đạo thành tiên, bọn họ chỉ một lòng tu luyên đan dược, kết quả là Hợp Hoan Tán chính là phát minh cao đạo nhất của bọn họ; tăng lữ từ bỏ thất tình lục dục tu thành chính quả, nhưng kỹ thuật phòng the nổi tiếng nhất, Hoan Hỉ Thiền cũng xuất phát từ những tăng nhân. Dục vọng và tình cảm càng bị đè nén thì chỉ cần được phóng thích nó sẽ trở nên vô vùng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hồng Nương Tử vướng bận vào thứ tình cảm ái tình đó khiến cho tâm tư lúc này ngọt ngào hơn bao giờ hết, khiến cho trong đầu nàng chỉ có duy nhất một hình bóng của Dương Lăng. Từng câu nói nụ cười của hắn đều hoàn toàn không giống với đám đàn ông trong sơn trại mà từ nhỏ nàng đã nhìn thấy, cách hắn suy tính sự việc lại càng khiến cho Hồng Nương Tử bái phục si mê. Những gì mà lão Trình kể lại đều được Hồng Nương Tử coi tất cả đó là công lao của Dương Lăng. Nàng vui mừng khôn xiết, mặt ửng đỏ cả lên. Trình Lão Thực nhìn thấy bộ dạng đó của Hồng Nương Tử thì không còn muốn thốt ra những gì vừa mới định nói ra nữa, lão ta lặng lẽ quay đầu qua một bên khẽ thở dài. Lão ta đã biết bí mật là chính Dương Hổ đã giết chết nghĩa đệ của mình, ban nãy khi truy hỏi sự việc kết liên minh với Dương Lăng, Thôi Oanh Nhi đã trần thuật lại toàn bộ sự việc cho Nhị thúc, người đã chứng kiến nàng trưởng thành như thế nào, đồng thời cũng là người yêu thương nàng nhất. Trình Lão Thực đã hoàn toàn nắm được sự tình. Nhìn bộ dạng lúc này của Oanh Nhi thì rõ ràng nó đã trao trọn trái tim cho tên Dương Lăng đó rồi. Hiếm thấy có lúc Oanh Nhi vui mừng đến như vậy, Trình Lão Thực đâu đành lòng làm mất hứng của nàng. Nhưng Dương Lăng là ai chứ? Người ta xuất thân là thư sinh đọc sách thánh hiền nay lại là Quốc công gia. Oanh Nhi cho dù có chưa từng được gả cho ai đi chăng nữa thì chỉ riêng việc nàng là một nữ hiệp giang hồ không biết chữ thì có làm thiếp của hắn thôi cũng còn cảm thấy không xứng. Hơn nữa Oanh Nhi đã từng được gả cho Dương Hổ, lại còn là sơn tặc. Dương Lăng sau này liệu có đối xử tốt với nàng hay không? Chỉ tính riêng mệnh phụ phu nhân thôi thì Dương Lăng đã có đến ba người rồi. Lòng tự tôn của Oanh Nhi lại cao như vậy, nếu phải chịu cảnh cả ngày bị người khác bắt nạt, đề phòng người khác... Nghĩ tớ đó thôi thì Trình Lão Thực đã cảm thấy nhói lòng, quả thực có chút buồn bực. Thôi Oanh Nhi cũng cảm thấy lão ta có chút gì đó khác thường, nàng đang định mở miệng hỏi thăm thì bỗng có một tên cận binh phi tới, từ đằng xa chắp tay bẩm báo: - Bẩm báo đại tiểu thư, Trình nhị gia, có một lão đạo xông vào núi cầu kiến. - Đạo sĩ? Thôi Oanh Nhi đứng dậy, thắc mắc nhìn Trình Lão Thực một cái rồi nói: - Dẫn y tới đây. Tên cận binh đó lại chắp tay lui xuống. Trình Lão Thực hỏi một cách nghi hoặc: - Đạo sĩ? Quân binh bao vây cẩn mật tứ phương, sao lại có kẻ nào dám mạo hiểm như vậy mà lén lút tới gặp chúng ta vào lúc này cơ chứ? Không lẽ... là người của hắn? Thôi Oanh Nhi đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: - Không phải đâu, khi huynh ấy muốn gặp cháu thì sẽ phát ra tín hiệu tại địa điểm đã hẹn, cháu hàng ngày sẽ phái cận binh đi nghe ngóng tình hình. Hơn nữa, cho dù có là chuyện cấp bách như thế nào đi chăng nữa thì cũng không cần thiết phải cải trang thành đạo sĩ chứ. Trình Lão Thực gật đầu tán đồng, nhìn thấy hai tên cận binh đang áp giải một gã đạo sĩ mặc chiếc áo choàng màu xanh, tóc để dài. Thấy y đi lại nhẹ nhàng khoan thai, thần khí điềm tĩnh như vậy thì hiển nhiên là một kẻ võ công hảo hạng. Trình Lão Thực bất giác tiến lên phía trước một bước, đứng lại gần bên Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử nhìn y một lượt, y mặc áo choàng xanh, tóc trắng xõa rối, một vành đai nịt chắt lấy trán, hay tay không binh khí, tay áo bay phần phật trong gió, chân đi đôi giày vải, trông giống như một vị đạo nhân du hành. Trông bộ dạng của y chừng bảy mươi tuôi, đôi mày rậm, gương mặt nhiều những nếp nhắn, hai mắt sắc nhọn, thể hiện sự gian xảo và hiểm ác. - Thứ lỗi cho tại hạ ngu muội, chẳng hay vị đạo trưởng đây là cao nhân phương nào? Trình Lão Thực chắp tay, hành lễ giang hồ, lên tiếng hỏi. Lão đạo sĩ ra vẻ kiêu ngạo chắp tay ra sau, đứng thẳng người, cười ha hả đáp lại: - Trên núi này rút cuộc là ai mới là chủ nhân đây? Bần đạo lần này tới đây chỉ nói chuyện với Hồng Nương Tử Thôi cô nương mà thôi. - Hừ! Thật là ngông cuồng quá. Đâu là Nhị thúc của ta, có chuyện gì xảy ra ta trước giờ chưa từng giấu thúc ấy, đạo trưởng muốn nói gì thì cứ nói đi. Hồng Nương Tử tuy rất hiếu kỳ về lai lịch của tên đạo sĩ này, nhưng lại rất phản cảm với thái độ kiêu ngạo của y. - Vị cô nương đây là Thôi cô nương phải không? Lão đạo sĩ nhìn nàng một lượt, mắt bỗng sáng rực lên một cái. Vẫn thường nghe thiên hạ đồn rằng Hông Nương Tử võ thuật cao cường, giỏi giang hơn người, dũng cảm kiêu hùng hơn cả chồng của mình, lại vừa xinh đẹp diễm lệ, nhan sắc thoát tục. Thật không ngờ rằng đúng như lời đồn, người phụ nữ này quả thật rất đẹp, còn diễm lệ hơn rất nhiều thánh nữ nhan sắc xuất chúng trong Di Lặc Giáo, gợi cảm quyến rũ, quả thật khiến cho người khác phải động lòng. Y chắp tay hành lễ, thu lại ánh nhìn cao ngạo ban nãy, cười ha hả nói: - Bần đạo không có ý bất kính với Trình Nhị đương gia, quả thực là chuyện này rất quan trọng nên trước khi mọi chuyện được thương thảo xong xuôi thì không tiện để cho quá nhiều người biết đến được. Thôi đại đương gia, bần đạo mạo hiểm đột phá phòng vây trùng trùng điệp điệp của quan binh tới đấy đã đủ thể hiện thành ý của ta rồi, hy vọng Trình nhị đương gia có thể lui bước một chút để bần đạo được nói chuyện thoải mái với nàng. Y thấy Hồng Nương Tử có vẻ đang lưỡng lự nên bèn nói thêm vào: - Lần này bần đạo tới đây là vì vấn đề sinh tồn của năm nghìn binh mã dưới trướng của nàng, chuyện này được coi là chuyện lớn chứ? Nơi đây tứ bề đều là quan binh của nàng, lẽ nào còn lo sợ bần đạo sẽ có ác ý gì hay sao? Hồng Nương Tử nhíu mày một cái, lạnh lùng hắng giọng một tiếng rồi nhỏ giọng nói: - Nhị thúc, thúc cùng bọn họ lui xuống núi trước đi. Cháu muốn xem tên đạo sĩ này muốn giở quẻ gì. Trình Lão Thực gật gật đầu, dẫn theo mấy tên cận binh rút lui xuống núi, Hồng Nương Tử mới nhẹ nhàng nói: - Lúc này đạo trưởng có thể nói rõ thân phận và mục đích tới đây rồi chứ? Lão đạo sĩ cười khúc khích, bước lên phía trước vài bước, dẫm chân lên một phiến đá, gió rít gào thét, áo choàng bay phần phật, thần thái của y có phần "Kẻ mạnh đứng đầu, liếc nhìn kẻ dưới", y nói: - Bần đạo là giáo chủ Di Lặc Giáo, Thôi cô nương đã từng nghe qua chưa? Hồng Nương Tử nghe xong thì sắc mặt đột nhiên biến sắc, ánh sáng thanh đoản kiếm giắt bên hông nàng lóe lên một cái. Oanh Nhi rút kiếm ra khỏi bao, chĩa thẳng vào Lý Phúc Đạt, thét lên: - Là ngươi? Lý đại giáo chủ hoàn toàn không biết rằng tên cao thủ thần bí mà y đã giết chết ở Đại Đồng chính là Thôi Lão Ngũ của Thôi gia sơn trại, sau đó y dùng kế lợi dụng Bá Châu Lục Lâm và Thái Hành quần phỉ để thực hiện mọi chuyện càng bí mật hơn. Hồng Nương Tử không thể biết được những chuyện đó. Lý Phúc Đạt cho rằng chỉ có duy nhất một mâu thuẫn giữa hai người bọn họ là câu chuyện giết hay thả Dương Lăng khi còn ở Kinh sư mà thôi. Một vài tín đồ đắc lực của y và Hương Đường Hộ Pháp, Lưu Bán Tiên Nhi đều đã bị Hông Nương Tử giết chết trong trận chiến đêm tuyết trong rừng. Nói ra thì bản thân y mới là bên bị chịu thiệt thòi nhất. Những sự việc đó chỉ là những va chạm nhỏ giữa hai bên mà thôi, hoàn toàn không thể coi là đại thù được. Nhưng hoàn cảnh hiện tại của Hồng Nương Tử ra sao chứ? Cha nàng, chồng nàng đều chết trong tay quan binh, đó là mối thù với triều đình không thể hóa giải được. Nay Bạch Y quân đã lâm vào đường cùng, chỉ còn chờ chết, bản thân Hồng Nương Tử là người duy nhất có thể cứu được bọn họ rời khỏi đây. Chỉ cần nàng hiểu rõ được tính hơn thiệt thì quyết định ra sao có cần ta phải suy tính nữa không? Vậy nên Lý giáo chủ chẳng hề bận tâm tới thanh đoản kiếm đang chĩa về phía mình, y chỉ cười nhạt một cái và nói: - Thôi cô nương, bần đạo tốn bao tâm sức tới đây tìm cô nương chỉ là vì muốn chỉ ra một đường sống cho Bạch Y quân. Những mâu thuẫn năm xưa ở bên ngoài Kinh thành chỉ là những va chạm nhỏ mà thôi. Không lẽ Thôi cô nương lại vì những chuyện nhỏ nhặt này mà rút kiếm tương tàn với ta hay sao? Ha ha, Thôi cô nương là thủ lĩnh của một đội quân, lẽ não cô nương không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao? Hồng Nương Tử bị những lời lẽ của y khiến cho bừng tỉnh cả người, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi: Đúng vậy, suýt chút nữa thì ta làm lỡ đại sự. Nếu chỉ là giết chết một mình Lý Phúc Đạt thì Dương Lăng đã ra tay từ sớm rồi. Đến lúc này rồi mà vẫn còn chưa muốn động đến y chỉ là vì muốn bày trận để giệt trừ tận gốc Di Lặc Giáo đó hay sao? Ngũ thúc chết trong tay y nhưng lúc đó hai bên chưa từng sướng danh báo tên, y không biết Ngũ thúc là người của Thôi gia sơn trại. Ta phải nhịn thêm một chút nữa, xem Lý Phúc Đạt y định giở trò gì. Nghĩ tớ đây, Hồng Nương Tử bèn nghiến chặt răng một cái, nàng rút tra kiếm vào trong bao, cười nhạt nói: - Lý giáo chủ, chuyện năm xưa không cần nhắc đến làm gì. Nay ngươi đi đường ngươi, ta đi đương ta. Ta không tin rằng Di Lặc Giáo các ngươi lại có y tốt gì với Bạch Y quân chúng ta. Ngươi khổ sở lên tới đây là muốn làm trò gì vậy? Lý Phúc Đạt ngẩng đầu lên trời cười ha hả, muốn dùng lời nói đường mật để cổ động, thuyết phục con hổ cái diễm lệ đang đứng trước mặt mình đây để cho nó ngoan ngoãn nghe theo lời của mình.