Chương 319: Vào thành

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:31

Nhân lúc ba nữ nhân trợn tròn mắt truy hỏi Cao Văn Tâm rằng hai người đã đánh cuộc cái gì, Dương Lăng lặng lẽ kéo tay Ấu Nương, quay về tổ của mình. vẫn là bộ y phục gió bụi dặm trường đó, chưa kịp thay ra, liền trở về phòng ngủ. Vú em đã lui ra ngoài, hai vợ chồng ngồi xổm bên cạnh chiếc nôi của trẻ con, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cách một tay vịn, nhìn tiểu bảo bối đang ngủ bên trong một cách ngọt ngào. Lúc bấy giờ vẫn chưa có tập quán làm giường cũi, cái này là thứ Dương Lăng từng nói với Âu Nương lúc sắp rời kinh, còn treo ở trên mấy cái chuông cùng đồ chơi. Lúc đứa bé chào đời, mấy thứ này đã chuẩn bị xong xuôi, đặt trong phòng ngủ. Đã hơn hai tháng, một tên tiểu tử mập mạp, hai má phúng phình, đôi chân ngắn nhỏ nhắn rắn chắc, to như củ sen nghịch ngợm đạp tung chăn, cái tã cũng bị đá văng theo. Nữ nhân là họa thủy, nam nhân là họa căn. Tiểu bảo bảo để lộ ra chú chim nhỏ khiến những kẻ như Lưu Cẩn nhìn thấy nhất định sẽ vừa ghen ghét vừa ao ước. Ấu Nương sợ cậu cảm lạnh, vội lại đắp chăn cho. Dương Lăng nhẹ nhàng ngăn lại, vừa dùng bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt lên đôi chân rắn chắc bóng loáng của đứa bé, vừa dịu dàng nói: - Lúc không có việc gì, vuốt ve cơ thể nhiều hơn, thì cục cưng sẽ cảm thấy rất là thoái mái, còn có thể làm tăng tình cảm mẹ con nữa. Hàn Ấu Nương tôn kính nhìn hắn, nói: - Tướng công quả thật là hiểu rộng. "Còn phải nói, ta còn từng kiêm nhiệm chức Chủ tịch Công đoàn. Hắn thầm nói trong bụng một câu. Đứa bé ôm đầu ngủ say. Khi phát hiện cậu ngủ rất ngoan. Ấu Nương liền buông tay chân của cậu ra nhưng đứa bé đã thức dậy, mở to đôi mắt long lanh rất là đẹp. Một vòi nước tiểu phóng thẳng vào mặt Dương Lăng. Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, ngồi xổm trên đất, một lúc lâu sau, hắn mới lau mặt nói: - Dương Đại Nhân, tiểu tử ngài cũng quá là ngang bướng rồi. Đây là đón gió tẩy trần cho cha ngài đây hả? Đúng lúc này, ngoài cửa có một tràng tiếng bước chân rầm rập, giọng nói của Hàn Uy gấp gáp vọng vào: - Muội phu, trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn. Dương Lăng giật mình, vội vàng đứng dậy. Dọc đường hắn nghĩ phải nhanh chóng về nhà, trong nhà ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện lớn gì. Thấy trong nhà không có chuyện gì, hắn mới yên lòng, cũng nghĩ phải lập tức vào kinh gặp Hoàng Thượng. Đến Uy Quốc công Hoàng Thượng cũng đã phong rồi, không thể ở nhà giả chết, chỉ là do trong nhà rối rắm phức tạp. Trên thực tế, hiện tại hắn về đến nhà tổng cộng vẫn chưa đến một canh giờ, chuyện này cũng không để ý. - Đã xảy ra chuyện gì? Hàn Uy thấp giọng nói: - Hôm nay trên kim điện không biết có ai để lại mật thư nặc danh buộc tội Lưu Cẩn. Vì không tìm thấy người đưa thư, nên văn võ bá quan trong triều ngoại trừ Lục bộ Cửu khanh và đại thần của Đô Sát viện, đều bị Lưu công công bắt hết lại, hiện cẩm Y vệ đang đưa người vào đại lao Hình Bộ. - Bách tính kinh sư nghe nói liền ầm ĩ, thương nhân dẹp chợ, học sinh bỏ học. Người của Hàm Lâm viện và Thái Học viện cổ động bách tính bao vây cẩm Y vệ đang áp giải văn võ bá quan, chặn đến nỗi đường sá nghẹt cứng. Quan sai của Hình Bộ vừa mới đến thông tri cho ta, muốn ta lập tức trở về. Dương Lăng suy nghĩ một chút, lập tức nói: - Đi, trở về phải gặp mặt Hoàng Thượng một phen, ta đi cùng với huynh. Hai người vội vàng đến nhà trước, gọi bọn thị vệ Ngũ Hán Siêu, phi ngựa thật nhanh, đi thẳng về phía kinh thành. "Chuyện này là người nào chỉnh Lưu Cẩn? Hiện tại Lưu Cẩn thanh thế rất mạnh, nghiễm nhiên là dưới một người trên vạn người, là người số một kinh thành, một phái Thanh Lưu bi lão trị cho hoa rơi nước chảy. Thế lực của Đô Sát viện đã bị lão đoạt đi hơn phân nửa, vẫn có người dám lên giọng đối nghịch với lão. Dương Lăng vừa phóng ngựa nhanh như bay, vừa suy nghĩ như chớp, căn cứ theo tin tức mình nắm giữ nhanh chóng phân tích tình thế trong thành. Bông nhiên một suy nghi lóe lên trong đầu: "Không phải là Vận Nhi biết tin ta chết, mới sai người làm chứ? Ngày thứ ba ta đã rời núi, dọc đường một khắc cũng không dừng. Tin ta chết đến tay nàng, rồi lại phái người vào kinh mất bao nhiêu ngày?" Hóa ra, ngày hôm đó Dương Lăng đi ngang vách nghiêng ngả, bỗng nhiên phát giác trên sườn dốc có tuy không nhiều, nhưng ở một nơi cây cỏ nguyên thủy thì có thể thấy được một chút, thành ra sẽ cẩn thận ngừng đi tới. Sau khi ra mệnh lệnh cho vệ đến xung quanh. Trên dãy Kê Quan thời thượng cổ có thể có một hang động lớn, do động đất mãnh liệt hoặc do vỏ Trái Đất thay đổi, phân nửa đã sập xuống, chỉ để lại một vách núi và một dãi liên miên những vách núi, trải qua ngàn vạn năm phong hóa tuy đã không còn hình dáng, nhưng vẫn là dốc đứng khó bám. Dương Lăng xuống sông quan sát một hồi. Vì Thác Bạt Yên Nhiên chỉ cần đặt một ít thuốc nổ, lợi dụng chấn động do sức nổ gây ra khiến cho đỉnh núi sụp, cho nên đá trên vách rơi xuống cũng không nhiều, đá vụn trực tiếp rơi xuống đều được quét dọn ném xuống nước. Đá trực tiếp bắn vào bụi cỏ vốn đã ít, lại được cơn mưa ào tới, căn bản không nhìn ra sơ hở gì. Dương Lăng ngẩng đầu lên nhìn vách núi nặng nề kia. Vượn cũng không thể leo tới, huống hồ vách núi như cái khay úp ngược, càng không thể có người leo lên, chẳng lẽ chỉ là lúc người hành thương nghỉ chân làm gãy? Dương Lăng đi qua rừng trúc đối diện đi ngoài một chút, vì không có phát hiện, nên lòng nghi ngờ cũng dần giảm đi. Nhưng một khi một người đã nổi lên sự nghi ngờ đối với một việc, thì sẽ nhớ đến chuyện lúc bình thường sẽ bỏ qua. Dương Lăng nghĩ đến lúc đi Phúc Kiến, nếu như Hà Tham tướng mai phục trên đường không phải là người mình, lần mai phục đó mình tất chết không thể nghi ngờ. Lúc đó vẫn chưa ngờ rằng quan viên Phúc Kiến sẽ xuống tay với mình như vậy. Chuyến này đến Tứ Xuyên đắc tội càng nhiều người. Dư nghiệt Đô Chưởng Man bỏ trốn, thế lực dưới trướng của Chu Nhượng Cận. Những kẻ này đều có mối thù khó giải với mình, trên đường có giở trò hay không? Thậm chí hắn còn nghĩ tới Thác Bạt Yên Nhiên. Lúc đưa tiễn ở sơn khẩu, khi cô ta xoay người trên thắt lưng còn lộ ra cặp uyên ương xinh đẹp. Trong thư của hai người, cô và Chu Nhượng Cận yêu nhau thắm thiết, cho dù là biết người mình yêu là kẻ âm hiểm giả dối, trong lòng đã không còn tình yêu, nhưng cũng sẽ không tìm niềm vui mới khác nhanh như vậy, còn chiếc khăn uyên ương giắt bên hông cô ta là sao? Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm. Rất nhiều nghi hoặc lóe lên trong đầu, Dương Lăng không khỏi cẩn thận suy xét, thiết tưởng ra đủ thứ khả năng mai phục: Ném đá? Đỉnh dốc như cái vòm, người ở dưới vòm, đứng trên đỉnh không làm bị thương được ai; Phục binh? Con đường này tuy được quan phủ tu sửa, những chỗ rộng nhất cũng chỉ có thể cho hai xe đi song hành, bảy hàng binh sĩ tiếng lên, phía tnrớc là tên nhọn đột ngột bắn ra, có thể gây sát thương cho mấy người? Không phải là lấp đá muốn thủy yêm thất quân chứ? Nghĩ đến đây, bản thân Dương Lăng cũng không nhịn nổi bật cười. Đường mở ra dưới núi, bên cạnh là khe suối, rừng cây đối diện có thế càng thấp hơn, nếu trữ nước xả xuống như lũ, nước vẫn chưa đến đây, đã chuyển hướng chảy vào rừng rồi, nên cũng không có khả năng. Mang một chút nghi ngờ theo bản năng, Dương Lăng phái mấy tên thân binh lên núi tìm kiếm, xem xem có phải có người động tay động chân gì hay không. Tướng lĩnh lãnh binh Lư Thiên hộ do Lý Sâm phái đi thấy đoàn xe thương nhân đi ngang đều đi sang gặp mặt. Đại nhân lại chậm chạp không hạ lệnh khởi hành, liền đích thân thỉnh cầu, chắp tay nói: - Khâm sai đại nhân, đại quân nghỉ ngơi cũng kha khá rồi. Hiện tại có phải chúng ta nên xuất phát rồi không. Đi muộn sợ đến tối không đến trấn Giản Khẩu, thì chỉ có thể qua đêm trong núi mà thôi. Dương Lăng nói: - Lư Thiên hộ chờ một chút, thân binh của ta lên núi thăm dò một chút. Đợi bọn họ xuống núi chúng ta đi tiếp cũng không muộn, cứ để mọi người nghỉ ngơi thêm một hồi đi. Lư Thiên hộ ngạc nhiên nói: - Lên núi? Y ngẩng đầu nhìn núi, ngập ngừng nói: - Đỉnh núi này trơ trọi không có gì, lên núi làm gì? Dương Lăng chỉ vào đám cỏ xiêu vẹo ven đường no giẫm đạp một hồi, hoàn toàn không còn hình dạng. Lư Thiên hộ không khỏi bật cười, chắp tay nói với Dương Lăng: - Có lẽ là gần đây đại nhân vừa đánh trận thẩm vấn, tập trung tinh thần quá độ nên sinh ra lòng nghi ngờ. Sườn núi ngàn năm này thi thoảng chỉ có những mảnh vỡ phong hóa rơi xuống, khiến hoa cỏ xiêu vẹo cũngnđiông đáng ngạc nhiên. Huống hồ lại có khách thương ngừng lại lấy nước rửa mặt hay gì đó. Vì thế cũng không có gì kỳ lạ. - Đại nhân xem leo lên từ phía bên thì lại không thành vấn đề, nhưng đỉnh núi này giống mái hiên, chúng ta trú ở dưới, có kẻ xấu đứng bên trên có thể làm gì? Chưa kể bảo hộ đại nhân là trách nhiệm của hạ quan, lúc khởi hành Lý Sâm đại nhân ba lần bốn lượt căn dặn, không tiếc bất kỳ nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của đại nhân. - Đại nhân đà lo lắng thấp thỏm thì như vầy đi, một lát đại nhân dẫn thân bình đi xuyên qua rừng trúc, dẫn đội xe nghi trượng đi đường lớn. Chúng ta đi qua khỏi hiểm địa đỉnh Kê Quan này rổi lại hội hợp, cứ thế mà đi. Hiện tại mặt trời hơi lệch, đang chiếu trên con đường, cuối thu nắng gắt chiếu vào người. Đại nhân đi trong rừng trúc, vừa mát mẻ lại còn có thể thưởng thức phong cảnh. Chúng ta đi cách nhau một dòng suối nhỏ. Nếu như có người mai phục, chúng ta còn có thể hô ứng chi viện lẫn nhau. Đến lúc đi qua hai dặm đường hiểm này, chúng ta lại hội hợp. Dương Lăng nghe y nói đến xúc động, lại giống như mình thần hồn nát thần tính, hơi có chút ngại ngùng. Hơn nữa Lư Thiên hộ là tướng lĩnh bản địa, hẳn là quen thuộc tình hình hơn mình. Hắn đang định từ chối ý tốt của Lư Thiên hộ, thì Lưu Đại Bổng Chùy ở bên cạnh liếm môi dày, nói: - Đại soái, thuộc hạ cảm thấy Lư Thiên hộ nói có lý. Chúng ta đi trong rừng trúc vừa mát lại nhanh. Ngài xem binh của chúng ta, đều là từ kinh sư tới, đi đường núi không bằng binh đất Xuyên, hiện tại đều đầu đầy mồ hôi. Tiến vào rừng không phải phơi mình dưới mặt trời, sau khi vượt qua sườn núi này, ngọn núi phía trước kia không phải đã chuyển hướng sao? Ánh nắng không thể trực tiếp chiếu chúng ta rồi. Dương Lăng luôn rất thân cận với tùy tùng thuộc hạ, bằng không Lưu Đại Bổng Chùy cũng không dám mở miệng kể khổ với Đại soái. Dương Lăng liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng luôn. Bởi vì nếu hắn không đi, thân binh của hắn đi có mệt có nóng đi nữa, cũng sẽ không rời hắn nửa bước. Đợi Ngũ Hán Siêu dẫn người từ trên núi xuống, trên đỉnh núi không phát hiện gì khác thường. Điều này khiến mọi người càng yên tâm, sự nghi ngờ trong lòng Dương Lăng cũng mất đi tám thành, chỉ cho là mình đa nghi. Nhưng đã đáp ứng với Lư Thiên hộ và Đại Bổng Chùy, giờ phút này có sửa miệng cũng không khỏi suy nghĩ, thế là hắn vẫn theo đề nghị của Lư Thiên hộ, chia binh hai đường. Lúc Lư Thiên hộ hạ lệnh cho đội quân tập hợp, các binh sĩ đều lộn xộn chạy ra ngoài. Dương Lăng và ba trăm thân binh của hắn thì không đi ra từ trong rừng, mà vì muốn ổn thỏa, Lư Thiên hộ còn để lại cho hắn hai trăm người, chia làm ba đội, phân biệt bảo vệ ở phía trước, phía sau của thân quân Dương Lăng và ở trong rừng rậm, phòng ngừa vạn nhất. Hai đội nhân mã cùng tiến về phía trước, cách con suối và rừng trúc. Mắt thấy đội phía trước sắp đi ra khỏi vách Kê Quan, Dương Lăng cũng cảm thấy ý nghĩ kỳ quái lúc nãy của mình quả thật quá mức cẩn thận. Nếu cứ theo ý mình ở tại chỗ chần chừ, lương thực mang theo của hơn hai ngàn nhân mã không nhiều, thế thì sẽ phải đói bụng ở trong núi rồi. Đúng lúc này, có mấy tiếng nổ mạnh vang lên như sấm rền, sau đó một loạt tiếng ầm ầm, toàn bộ núi đá sập xuống. Những hòn đá lớn nhỏ rơi xuống, có mấy tảng rơi xuống, giống như heo rừng băng rừng xông thẳng tới, những cây trúc bị đụng gãy răng rắc ngã rạp xuống, trong rừng ai nấy đều sợ hãi, đám người Ngũ Hán Siêu kéo Dương Lăng vội vàng chạy vào sâu trong rừng rồi lại lui ra thêm hơn mười trượng nữa. Lúc này bụi đất che trời phủ đất cũng cuốn đến, xộc vào hai mắt. Sau khi mùi vị nồng đậm sặc người dần nhạt đi, Dương Lăng và đội thân binh của hắn toàn bộ đều trở thành bức tượng, sững sờ đứng ở trong rừng, ngạc nhiên nhìn về phía nơi vốn dĩ là vách núi hiểm trở dốc đứng cao vút, không thốt lên được lời nào nữa. Chỉ trong khoảnh khắc đó, vách núi nguy nga cao vút kia đã biến thành một ngọn núi thấp. hai ngàn đại quân không thấy đâu, hơn nữa, cả con đường và dòng nước đều không còn. Hai tay của Dương Lăng run lên: Thuốc nổ, nhât định là Thuốc nổ. Thời đại này lại có người nghĩ ra thuốc nổ mà triều đình quản chế cực nghiêm! Là kẻ nào? Đỉnh núi, Ngũ Hán Siêu đã điều tra, nếu không có đặt thuốc thì ắt là đặt trong vách núi, hơn nữa điểm nổ, lượng thuốc nổ tuyệt đối không ít. Vách núi đó trơn láng khó bám, hiểm trở vô cùng, căn bản không tưởng tượng ra được phải thế nào mới có thế leo lên. Vậy cần phải có bao nhiêu nhân lực, vật lực và thời gian, hơn nữa còn không để cho người hành thương chú ý, mới có thể đặt được nhiều điểm nổ như vậy, đặt được lượng thuốc đủ niiều, đánh sập được cả ngọn núi? Hai ngàn người đấy, là ai ác như vậy. Nếu không phải do Đại Bổng Chùy ỷ được sủng ái muốn đi con đường thoải mái, khiến mình bị Lư Thiên hộ khuyên đến hồi tâm chuyển ý, thì năm trăm người này cũng sẽ toàn bộ bị chôn sống. Hiện tại một người sống cũng không thể nào còn. - Có bao nhiêu nhân mã? Thám tử đó lắc đầu nói: - Nhìn không ra, nhưng số lượng nhân mã nhất định vượt qua chúng ta. Lúc này thám tử đoạn hậu đã đưa đến tin tức tương tự. Ngũ Hán Siêu nhận được tin tức này, căn bản không dám thăm dò tin tức nữa, lập tức bất chấp Dương Lăng đang giãy giụa như con hổ điên, cùng Lưu Đại Bổng Chùy kẹp hắn đi, hơn hai trăm người vội vã lui vào trong rừng sâu thẳm. Nhìn tình hình này kẻ địch rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu sau khi mình lục soát núi, kẻ địch lại phái thám tử trở về đỉnh núi dò la, vậy thì đội ngũ ẩn nấp trong rừng trúc chỉ sợ cũng khó che giấu tung tích, sẽ bị người trên đỉnh núi nhìn thấy. Phục binh hai bên vô số, lúc này tình hình chưa rõ, thượng sách chỉ có chạy đi. Lưu lại núi xanh, chuyện về sau cứ từ từ mà tính, còn sống, mới có cơ hội. Ngũ Hán Siêu không phân biệt được năm bắc đông tây, gặp đầm lầy, vũng nước, dây leo của rừng rậm nguyên thủy chặn đường liền đi đường vòng. Người Ba Vượng phái ra tìm kiếm người sống quả nhiên không phát hiện tung tích của bọn họ, cuối cùng ngay cả bản thân bọn họ cũng không tìm ra mình đang ở nơi nào, vì bọn họ đã lạc đường. Lúc này trời đã tối, chỉ có trời sáng mới nghĩ cách đi ra được. Đám binh sĩ đã bắt được chút dã thú, nhóm lửa nướng chín ngay trong rừng để lấp đầy bụng. Núi cao rừng thẳm, đại thụ che trời, đến ánh mặt trời cũng khó mà xuyên qua khu rừng rậm nguyên thủy này được, cho nên ban đêm nhóm lửa cũng không sợ sẽ bị người ở ngoài trăm trượng nhìn thấy. Những người này vừa lăn vừa bò, toàn bộ đã thành đám tiểu quỷ dơ bẩn. Trong lòng Dương Lăng khổ sở, ăn không vô chút nào. Hắn biết rằng nếu như tất cả do hắn làm chủ, chẳng qua cũng chỉ giúp cho đại quân sống thêm canh giờ nữa mà thôi. Vách núi dựng đứng đó có lấy dây thừng leo lên, cũng không biết phải bám từ đâu để mà mượn lực leo lên, hơn nữa không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Nào có chủ soái hoang đường đến mức nhìn thấy bên đường có đoạn đường có cành cây gãy, thế là bèn lệnh cho đại quân quay về? Nhưng, nếu như ta cẩn thận hơn một chút, nghi nhiều hơn một chút, ít nhất có thể chia đội ngũ thành mấy tổ, từng đội từng đội đi qua. Nói cho cùng vẫn là khinh địch, lời nói đó của Lư Thiên hộ đã làm sự nghi ngờ của hắn tan biền. Nếu không có Đại Bổng Chùy Dương Lăng rùng mình một cái, đảo mắt xung quanh, đám binh sĩ thê thảm tiêu điều, trông giống như cô hồn. Đêm xuống, Dương Lăng trằn trọc khó ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, bóng hình của Thác Bạt Yên Nhiên cứ quanh quẩn trước mắt không chịu đi. Bóng hình chờ ở dưới cây phong ở chân núi, khăn uyên ương trên hông bay theo gió, lúc uống rượu ánh mắt quyến rũ như rượu tinh chất đó Thác Bạt Yên Nhiên khả nghi, muốn kiếm được nhiều hỏa dược như vậy, xuất ra nhiều nhân lực như thế, làm được đại sự này, nàng có năng lực. Nhưng vì sao cô ta phải làm vậy? Cô ta chỉ là hồng nhan tri kỷ của Chu Nhượng Cận mà thôi, hơn nữa sự thật chứng minh Chu Nhượng Cận lừa gạt nàng rất nhiều chuyện, với tính tình của cô ta không phẩy áo bỏ đi cũng không tệ rồi. Cô ta có mạo hiểm đặt bẫy vùi chết khâm sai đâu? Vì tình? Cô ta ngu ngốc vậy sao, còn mang tình cảm thắm thiết với Chu Nhượng Cận sao? Nếu nói ra, thì có ba thế lực khác, đem so với cô ta thì càng có lý do giết mình hơn, hơn nữa cũng có đủ nhân lực và tài lực như vậy. Một là dư nghiệt Đô Chưởng Man, trong rừng sâu núi thẳm khó đảm bảo sẽ không mất đi một hai thôn trại nhỏ, lại thêm người man chạy trốn khắp nơi. Nếu tụ hợp lại, với tập quán sống trên vách đá của bọn họ, về kỹ thuật hay nhân lực đều làm được, chỉ có hỏa dược là không dễ kiếm. Vì mối thù vong tộc, lý do này đã đủ rồi. Thế lực thứ hai chính là đám dư đảng của Chu Nhượng Cận nghe phong thanh chạy trốn. Nếu như bọn họ có lá gan dám trả thù mình, thì vấn đề hỏa dược không khó để giải quyết. Dương Lăng nhớ ra số hỏa dược Chu Nhượng Cận lừa được từ Vệ Sở. Chút hỏa dược đó không đủ để trang bị cho quân đội, dùng để nổ tung một ngọn núi cũng không đủ, hiển nhiên là gã đã tự mình chế tạo hỏa dược. Đừng nói người giang hồ không kể nghĩa khí, người tận nghĩa vì chủ còn có nữa là. Với những nhân tài Chu Nhượng Cận có, tuyệt đối không thể toàn bộ đều là kẻ tài trí tầm thường. Thế lực thứ ba Nghĩ đến đây trong lòng Dương Lăng nguội lạnh. Trải qua chuyện Chu Nhượng Cận, giờ hắn đã không còn tin phẩm chất của người khác qua hai mắt mình như thế nữa. Chuyện Chu Nhượng Cận tạo phản giờ chỉ có bản thân hắn và Chu Nhượng Hủ nghe chính miệng gã nói trước khi chết. Tuy nói lúc bấy giờ mình còn bày mưu tính kế không nhắc đến y trong tấu chương, khiến cho y cảm tạ đến rơi lệ, nhưng làm sao biết y sau này sẽ không càng nghĩ hắn càng sợ. Mình nắm chuôi trong tay, Thục Vương y đã bị mình nắm lấy cổ, muốn ghì xuống thì ghì xuống. Vị Thục Vương tân nhậm này nếu khôn cam lòng bị người ta khống chế, liệu có Bất luận người khác làm cái gì, y có thể làm tay sai cho kẻ địch là quá mức rồi. Vừa nghĩ đến đây, toàn là sát khí, đưa mắt nhìn trên dưới Ba Thục, không thể tiếp tục tin một ai nữa. Vì một lần sơ suất của ta, đã chôn vùi tính mạng của hai ngàn người, ta tuyệt đối không thể, mãi mãi không thể khinh suất lần thứ hai! Ngày hôm sau, lại nổi lên cơ mưa như trút nước. Cơn mưa to khiến công tác cứu viện của đám người Chu Nhượng Hủ trở nên khó khăn. Đám người Dương Lăng trong rừng núi cũng gặp phải khó khăn tương tự. Lũ to bất ngờ khiến bọn họ càng khó tìm được đường trở về. Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, mới vô tình đi đến một tiểu trại trong thâm sơn. Sau khi tốn một số tiền lớn để thuê một thợ săn dẫn đường, bọn họ đi một mạch ra khỏi núi, trực tiếp chạy về phía Tam Tần đại địa. Dương Lăng không phải là người mới chân ướt chân ráo bước vào quan trường. Hắn biết nếu như có một thế lực muốn dồn hắn vào chỗ chết, một lần không thành nhất định còn có một lần nữa. Hiện tại hắn không có thời gian để đi tìm cho ra hung thủ, cũng không tìm được trợ thủ đáng tin cậy, chỉ có nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm mà thôi. Nếu hung thủ đã chịu chơi một trận lớn như vậy, mất nhiều tâm huyết như vậy, nhất định là tình thế bất đắc dĩ. Nếu biết hắn còn sống, tất cả các kiểu duối giết ám toán ắt không ngừng, nên chỉ có đi, đi nhanh, mãi mãi bỏ lại kẻ địch ở đằng sau, như vậy, có hung hiểm, có lợi hại đi nữa, cũng mất đi tác dụng. Đợi khi mình chạy thoát, tìm được đối thủ, mới có thể đổi thủ làm công. Huống hồ hắn còn có hai lý do không đi không được: Trong nhà và Thành Khởi Vận! Hắn đã mất ba ngày mới rời khỏi vùng núi. Một đám khỉ lấm bùn mò đến một huyện nhỏ, kiếm được mấy mươi con ngựa tồi, có tên thị vệ đến lừa hay la cũng cưỡi, chật vật chạy đến Đại Thành. Những thị vệ còn lại đành phải chậm rãi đi bộ mà thôi. Đến nơi tiếp tục đi, thay ngựa tốt, Dương Lăng phái một đám người liên hệ với Phiên Tử địa phương, đồng thời còn có mấy người đích thân chạy về Chiết Giang báo cáo tin tức, để Thành Khởi Vận khỏi phải ra cái uy của nữ nhân. Còn bản thân hắn thì chạy về kinh sư, ngựa không dừng vó. Khoái dịch? Khoái dịch nhanh hơn Đại Uyển lương câu có được từ trong tay phú hào địa phương của hắn sao? Hắn đã thông tri cho dịch trạm địa phương, chỉ có điều dịch tốt báo tin không có ai là thân cận của Thục Vương thế tử dùng vàng bạc làm roi, sẽ không sống chết mà đi, căn bản không nhanh bằng hắn. Dương Lăng chỉ lo rằng hung tin sẽ về đến kinh sư trước hắn, Ấu Nương sẽ làm chuyện ngu ngốc, nào còn có thể chậm rãi mà đi. Vào đến khu vực an toàn, hắn để nguyên y phục mà ngủ, dựa vào ngựa mà ngủ. Chạy gấp gáp như thế, quả là lần đầu tiên trong cuộc đời. Nào ngờ về đến cửa nhà, không thấy xác chết thì thôi, còn nhìn thấy một chiếc kiệu hoa. Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Lăng cảm thấy ấm áp Nhìn từ đầu đến đuôi, xem ra động tác của Thành Khởi Vận sẽ không nhanh hơn mình. Cho dù Khởi Vận có tai mắt khác, nhận được tin tức mình chết có lẽ cũng sau một hai ngày như trong cung, hẳn là nàng vẫn chưa kịp làm chuyện gì. Đợi đến lúc nàng mở túi gấm chuẩn bị hành động, tin tức mình chết đi sống lại có lẽ đã truyền đến. Mật thư trong túi gấm đó kỳ thực chính là an bài hậu sự của hắn, an bài đối với gia đình, đối với triều chính. Những chuyện này, trước đây hắn không tìm được người thích hợp để thực hiện. Từ lúc hắn bắt đầu tuyệt đối tin tưởng Thành Khởi Vận, hắn đã bắt đầu trù tính, cũng đã bắt đầu bố trí. An bài gia thất của mình đã có chút thay đổi trong kế hoạch gần nhất. Có sự tin cậy và ân sủng của Hoàng Đế đối với nghĩa muội Đường Nhất Tiên, ít nhất có thể đảm bảo Uy Võ Hầu phủ đã trở nên vô hại không bị xâm phạm. Điều hắn lo lắng chính là kế hoạch thay đổi vận mệnh Trung Quốc, cùng với cung cụ đắc lực mà hắn từng dùng để thực hiện kế hoạch này: Nội Xưởng! Nội Xưởng hiện tại, rốt cuộc nắm giữ sức mạnh khổng lồ cỡ nào, không ai hiểu rõ hơn hắn. Một cơ cấu đặc vụ vượt trên cả pháp luật, thậm chí ngay cả Đông Xưởng, Tây Xưởng và Cẩm Y Vệ đều trở thành tổ chức bên ngoài của nó. Đồng thời, nó hoàn toàn không cần thông qua tiền quỹ khổng lồ của Hộ bộ và Nội khố cung cấp. Trong quá trình vận chuyển buôn bán, chẳng những tổ chức tình bào rộng khắp thiên hạ, mà còn thông qua cùng chung lợi ích khiến một lượng lớn tinh anh trong giai cấp sĩ nông công thương làm bạn đường. Hiện tại lực lượng khổng lồ này hoàn toàn là do hắn khống chế, đi theo phương hướng nào hoàn toàn dựa vào ý nguyện cá nhân và phẩm đức của người lãnh đạo tối cao. Nếu mình không ở đó, ai sẽ khống chế nó? Nó sẽ đi theo phương hướng nào? Lực lượng khổng lồ như vậy, không có sự chế ước và giám sát, vốn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại Dương Lăng cần quyền uy tuyệt đối, không thể không ngầm thừa nhận hiện trạng thế này, cũng chỉ có như vậy, mới có thể tránh khỏi sụp đổ, nhanh chóng thành lập phạm vi thế lực khổng lồ phục vụ cho chính sách của hắn. Trong triều đình, Dương Lăng đấu trí đấu lực với bá quan, với các phe phái, đó chẳng qua chỉ là sự tập trung thể hiện ở trung tâm quyền lực của các thế lực phe phái, cho dù đánh bại bọn họ, cũng không có nghĩa là thắng lợi sau cùng. Chính sách có thể thi hành hay không, dưới tình trạng trước mắt, hệ thống quan liêu kém hiệu quả, tốc độ lưu thông tin tức chậm chạp, hoàn toàn dựa vào mức độ phục tùng của quan địa phương, bảo đảm cho tất cả những chuyện bất di bất dịch này tiến hành theo ý nguyện của hắn, chính là nhờ vào thể lực Nội Xưởng làm đại biểu cho đoàn thể lợi ích kiểu mới. Hiện tại, Nội Xưởng sớm đã không còn là một cơ quan đặc vụ đơn giản thực hiện giám sát hành vi của bá quan nữa. Nếu mình không có ở đây, thanh đao sắc bén này rơi vào tay đối thủ, chẳng những phá hoại cuộc cải cách mà mình dốc hết tâm huyết mới thực hiện được, hơn nữa còn khiến cho quyền lực của đối phương lớn đến mức không thể khống chế. Cho nên trong thư Dương Lăng không ngại phiền phức mà nhắc đi nhắc lại dặn Thành Khởi Vận về yêu cầu và phương pháp tiếp nhận lực lượng khổng lồ này. Ngô Kiệt là một lão nhân biết gìn giữ. Ông không có sự quyết đoán để gánh vác trọng trách này, chỉ có thể giao cho Thành Khởi Vận. Vu Vĩnh, thần tài của Nội Xưởng, trên thực tế, trước mắt y cũng là thủ lĩnh của một lực lượng thúc đẩy trong mạch máu kinh tế của thiên hạ Đại Minh, quanh năm đều bôn ba bên ngoài, hầu như không lộ diện ở Nội Xưởng. Quả thật có nhiều chuyện làm ăn cần y, một Nhị Đáng đầu dưới trướng có rất nhiều kỳ tài kinh thương có thể dùng, lại phải đích thân đi làm sao? Nội Xưởng chiếu theo phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng để đào tạo ra những tinh anh, từng tốp được phái ra kinh sư. Hiện tại ngay cả Dương Nhất Thanh cùng tên với Trấn soái trấn Đại Đồng cũng dần mai danh ẩn tích, toàn bộ những người này đã đi đâu? Những hán tử máu lửa tận tâm trung thành với hắn như Bành Kế Tổ, Liên Đắc Lộc vì sao lần lượt được điều ra Nội Xưởng, đề bạt lên một đám người mới. Thành Khởi Vận một mình phát triển thế lực Nội Xưởng phía nam Trường Giang. Nhưng điều vướng mắc lại là chiêu bài phát triển hải vận càng ngày càng rời xa Nội Xưởng. Thậm chí ngoài thế lực chính trị ở ngoài sáng của hắn, hắn đã bắt đầu âm thầm thành lập một lực lượng chính trị không để ai biết đến. Những việc này đều bắt đầu dần phát triển khoảng một năm trước khi đại nạn của hắn đến gần. Dương Lăng làm suy yếu Nội Xưởng một cách có ý thức, khoét rỗng Nội Xưởng, khiến nó dần trở thành một cái xác không, các loại thế lực đều có sở hữu của riêng mình, thống nhất làm việc ở dưới lớp vỏ bọc Nội Xưởng này. Nhưng một khi mình không còn nữa, người lãnh đạo tối cao của những thế lực này có thể nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Nội Xưởng. Một vị công công nào đó vui mừng hớn hở tiếp nhận Nội Xưởng đều phát hiện Nội Xưởng mà y tiếp nhận, so với Tây Xưởng bị khinh bỉ của Miêu Quỳ còn đáng thương hơn, không còn lại gì cả, có thể còn phải thay Nội Xưởng trả tiền nợ làm ăn lớn cho các Vương Hầu Công Khanh, hoàng thân quốc thích. Dương Lăng không muốn làm kiêu hùng. Hành vi của hắn một khi bị tra ra, cơ hồ có thể bị xem là đại nghịch bất đạo, nhưng hắn nhất định phải đảm bảo tâm huyết của mình đừng vì người mà suy tàn, ít nhất cũng phải giữ lại một mồi lửa, để không thẹn với lương tâm mà thôi. Tác dụng quan trọng nhất của lá thư này, giống như mật chiếu truyền ngôi. Nếu sống chết của một người là do số mệnh định đoạt, thì điều hắn quan tâm không phải là Thành Khởi Vận dấy lên cơn gió tanh mưa máu để báo thù cho mình, mà là nghĩ mọi biện pháp để đảm bảo đại kế quốc hưng thịnh hậu thế, tạo phúc vạn dân, có thể tiến hành được. Đồng thời, hắn cũng biết rõ cá tính của Thành Khởi Vận. Nếu như biết mình bị người khác làm hại, chỉ dựa vào lực lượng nàng nắm giữ trong tay và trí tuệ, tâm kế cùng tâm tính độc ác của nàng, cũng đủ để gây nên sự nguy hại khó có thể tưởng tượng được. Sự báo thù của nàng e rằng không thể chỉ dùng chữ độc ác tàn nhẫn để hình dung. Chỉ sợ rất nhiều người vô tội cũng sẽ trở thành mục tiêu trút giận của nàng. Dương Lăng giao quyền lợi và di nguyện lớn như vậy cho nàng đảm nhận, chính là đè lên vai nàng một trách nhiệm, cũng khiến cho nàng phải kiêng dè, cho dù có muốn bất chấp tất cả mà báo thù, giết cho thoải mái, thì vẫn vì đại kế của người trong lòng mà ẩn nhẫn, lấy đại cục làm trọng. Thế thì tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Thành Khởi Vận. Cho nên kế hoạch bước đầu tiên trong túi gấm của Dương Lăng là di hồn, dời cái hồn của Nội Xưởng đi, yêu cầu Thành Khởi Vận mau chóng tiếp nhận, khống chế nó lại. Còn kế hoạch bước thứ hai của hắn là Nếu như Thành Khởi Vận đang thi hành kế hoạch bước thứ hai, vậy thì sẽ không dùng thủ đoạn ôn hòa như thế nữa, cũng sẽ không chỉ đối phó một mình Lưu Cẩn. Nghĩ đến đây, cuối cùng Dương Lăng cũng yên lòng. Cửa thành đã ở trước mặt. Tuy rằng gấp gáp chạy một mạch vào cung, tứ chi đều đau nhức vô cùng, nhưng hắn vẫn giữ vững tinh thần, ưỡn thẳng cái hông muốn rụng rời. Trong thành Bắc Kinh đã rất loạn. Bách tính trong kinh thành hô nhau đình công. Trên đường các vị quan viên bị áp giải đến nhà lao Hình bộ, bách tính còn đưa cơm đưa trà, xem bọn họ như đại anh hùng kháng Lưu Cẩn. Mà những thư sinh của Hàn Lâm viện, Đại Học viện thì chặn đường, thề chết không để bọn họ đi qua. Một quán nhỏ bên đường, cả nhà chủ quán gặp phải Thát Đát ở Đại Đồng hồi mùa đông rồi chạy nạn vào kinh, may nhờ Dương Lăng phát cháo tặng y phục, mới sống đến bây giờ. Nghe nói đại ân nhân đã chết, lão đầu biết ơn, thỉnh người viết đôi liễn "Vạn gia sinh Phật, âm dung uyển tại" (Dịch nghĩa: Phật sống của muôn nhà, dung mạo giọng nói như vẫn còn đây), giấy bay lất phất. Những quan viên bị khi nhục nhìn thấy những chữ lớn "Ân công Uy Võ Hầu gia Dương đại nhân" ở giữa, đột nhiên ngưỡi đến bản thân những người này suốt ngày đối nghịch với Dương Lăng, suốt ngày mắng hắn lòng muông dạ thú. Mắng thì đã mắng rồi, tố thì cũng đã tố rồi, nhưng Dương Lăng đã từng ức hiếp ai chưa? Nghe nói hắn đã chết, bản thân những người này còn túm tụm vui vầy, chúc mừng lẫn nhau, sao lại quên mất Lưu Cẩn đang chịu lép vế trong hoàng cung. Không phải là sợ những người này, mà chính là vì có Dương Lăng khắc chế lão. Hiện tại Dương Lăng đã chết rồi, nanh vuốt của Lưu Cẩn cũng lộ ra, đến Tam Đại học sĩ cũng im lặng như ve sầu ngày đông, trong thiên hạ còn ai có thể khắc chế được lão? - Ông trời ơi! Ông mở mắt ra nhìn đi! Kiều đại nhân của Hàn Lâm viện kêu lên một tiếng bi thương, bị một Cẩm Y Vệ đánh một roi, mắng: - Lão già này, lão la hét gì thế? Kiều đại nhân giận dữ nói: - Ngươi dám đánh ta? - Vì sao lão tử không dám? Đám thái học sinh ở đối diện giận dữ muốn xông tới cứu người, nhưng lại bị Cẩm Y Vệ và nhà sai Hình bộ chạy đến ngăn cản gắt gao. Tên Cẩm Y Vệ nọ lại vung roi lên hung hăng đánh Kiều lão phu tử, thì đúng lúc này, một thanh niên từ trong đám người chui vào, hai tay đưa ra, đẩy hai Cẩm Y Vệ ra ngoài. Một người thanh niên khác cùng hai người đàn ông cường tráng bước nhanh tới, đoạt lấy cây roi trong tay gã. Cẩm Y Vệ giận dữ: - Mẹ nó, dám ngăn cản ông đây làm việc, ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi nọ đứng thẳng mỉm cười, cũng không lên tiếng. Một người bên cạnh lại cao giọng quát: - To gan, Đề đốc Nội Xưởng, Uy Võ Hầu gia Dương đại nhân ở đây, ai dám làm càn? Con phố nơi ngã tư sục sôi, trước tiếng quát này lại yên lặng trong khoảnh khắc. Kiều lão phu tử day day đôi mắt đã hoa của ông đi tới trước, chỉ thấy dưới tờ giấy "Âm dung uyển tại", bộ dáng cười mỉm chi đó, chẳng phải là dáng vẻ của Văn Thành Võ Đức Uy Quốc công sao.