Chương 416: Sự lựa chọn duy nhất

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:45

Áo vải, vải trắng quấn đầu, khăn đen thắt eo, tuy không giống nổi bật như đám quan binh có mũ giáp, da bào chiến áo, nhưng đội ngũ thì cũng chỉnh tề không kém, sát khí ngút trời, tinh thần của bọn họ thậm chí còn vượt xa đám quan quân đến vài phần. Sức mạnh của tôn giáo cường mạnh như vậy đó, đám đồ đệ mù quáng theo đạo tin đạo là những kẻ không biết sợ chết, không tính toán thiệt hơn. Một nguồn sức mạnh như vậy, từ góc độ tinh thần mà nói thì tuyệt nhiên là một sức mạnh khiến cho người khác phải nể phục, đó mới chính là vũ khí lợi hại đáng sợ nhất. Trong tay nào những là đao, khiên, giáo dài, cung nỏ, căn cứ theo những hình thù khác nhau mà đèn hiệu chỉ huy vẽ ra, đội ngũ nhanh chóng di chuyển diễn biến thành các trận hình khác nhau: phương trận, bán nguyệt trận, ngư lân trận, phong thỉ trận, hạc dực trận, yển nguyệt trận, nhạn hành trận, trường xà trận, hành ách trận. Trận hình cứ biến đổi liên tục không ngừng, cờ đón gió thổi bay phần phật thành tiếng, tiếng kèn, tiếng trống, tiếng chiêng và cả tiếng kèn binh nữa đều tức thì phát ra các loại hiệu lệnh tác chiến khác nhau. Hơn nữa bên phía quân trận từ đầu chí cuối liên tục phát ra những tiếng thét gào mô tả theo sự hỗn loạn trên chiến trận, khiến cho binh sĩ có thể nhanh chóng thích nghi được với sự hỗn loạn và tạp âm trên chiến trường để kịp thời tiếp nhận được mệnh lệnh. Ban ngày chủ yếu là cờ hiệu, ban tối thì chủ yếu là đèn hiệu, ngoài ra thì còn có các loại nhạc cụ khác hỗ trợ. Lúc này mặt trời đã xuống núi, cuối chân trời là một vùng đỏ rực như màu máu, sắc đêm vẫn còn chưa bao trùm lấy bầu trời, đám dân đoàn mà trên thực tế chính là đôi ngũ quân đội tông giáo của Di Lặc Giáo, đã thành thục được cờ hiệu và những âm thanh chỉ huy, vẫn còn đang diễn tập một cách không biết mệt mỏi, điều chỉnh trận hình trong màn đêm. Trương Dần cưỡi ngựa đứng trên sườn núi nhìn xuống đoàn quân đang diễn tập. Đao thủ, giáo thủ, cung nỏ thủ, diễn biến trận hình, diễn chém giết, từng chiêu thức, từng động tác đều không thể nhận ra được sự nông cạn thiếu chuyên nghiệp. Tất cả mang đến cho người xem cảm giác đó là một đội quân chiến đấu thực thụ, tiến lùi có quy tắc, quân cương kỷ luật nghiêm khắc. Nhìn thấy dưới kia đang nghiễm nhiên thành hình một đội ngũ vũ trang mạnh mẽ đến như vậy, Trương Dần vuốt râu mỉm cười, quay qua nói với Giang Nam Nhạn đang trên lưng ngựa bên cạnh: - Ừm, tốt lắm, đã có chút ra dáng một đội quân rồi đó. Giờ có thể cho lên đầu chiến tuyến được rồi. Chỉ tiếc là bọn họ lúc này mới chỉ là dân đoàn mà thôi, nếu như trang bị thêm kỵ binh, xa doanh và hỏa khí thì quả là cường mạnh vô cùng rồi. Giang Nam Nhạn cười đầy thâm ý nói: - Ngày đó không còn xa nữa đâu. Triều đình có ý định xây dựng đội ngũ dân đoàn để thay thế cho quân binh Vệ Sở, tin tức đó từ sớm đã truyền ra ngoài rồi. Nay Bạch Y Quân còn lại có một đạo quân như vậy thôi, nhưng khắp nơi trong thiên hạ vẫn đang sôi sục luyện tập dân đoàn, xem ra tin tức này thực sự là có thật. Ta tin rằng đội quân này của giáo chủ chẳng bao lâu nữa sẽ được trang bị mũ giáp, xe, ngựa đầy đủ, cộng thêm với hơn trăm quả đại pháp, ha ha ha... - Ha ha ha... Trương Dần nghe tới đó thì không kìm được vui sướng ngẩng đầu lên trời cười lớn. Một đạo quân hoàn toàn trung thành với mình; một đội quân được trang bị vũ trang cường mạnh, nghĩ đến đó thôi là các mạch máu trong người của y lại nóng hừng hực. Lưu Lục, Lực Thất chỉ dựa vào đám binh ô hợp mà cuối cùng còn có thể gây nên sóng gió cho triều đình. Nếu như trong tay của ta có được một đạo quân chính quy cường mạnh vô địch, cộng thêm với sự hưởng ứng của Ninh Vương phía Nam và sự ủng hổ của tín đồ các khu vực phía Bắc, đại sự thành công há chẳng phải trong tương lai gần hay sao? Tiếng kẻng. Trận hình nhanh chóng chuyển hóa thành phương trận, hàng lối chỉnh tề. Ánh sáng từ những thứ vũ khí đao thương lạnh lẽo hắt sáng lấp lánh, những lá cờ nhiều màu sắc bay cao phấp phới, tất cả hội tụ lại thành một thế trận hoành tráng hùng hậu tựa như một bản đồ diễn binh vững chãi như núi. Trương Dần hít thở một hơi thật sâu, hướng xuống phía chiến trường rộng lớn, khí phách ngút trời kia nhìn một cách mãn nguyện. Bản thân mình đang đứng ở trên cao, nghiễm nhiên có cảm giác bản thân tựa như một Đế vương đang được muôn vạn thường dân bái mộ: Trí giả mượn lực để hành sự, mượn thế để tạo thế. Ta trước tiên mượn lực lượng của sơn tặc Bá Châu, rồi lại mượn sức mạnh của Mạc Bắc Thát Tử, tiếp theo đó mượn uy lực của Bạch Y Quân, đến nay cũng coi như có được một tư thế cục diện như này rồi. Chỉ tiếc, mặt y lộ vẻ tiếc nuối, nói đoạn: - Đội quân ở trong núi này là từ Bắc tiến đánh vào Nam, là một đạo tinh quân kỵ binh đã trải qua trăm trận chiến, nay có thể do ta toàn quyền chỉ huy, ta khác nào như hổ mọc thêm cánh. Chỉ tiếc là giờ tất cả đều bị cầm chân ở đây, không được động thủ, một thảm kịch thương vong mất mạng đang sắp xảy ra trước mắt, quả thật là đáng tiếc... - Vậy sao Giáo chủ không tìm cách để cho còn hổ đang bị cầm chân quay trở về Thái Hành Sơn đi. Thủ lĩnh của bọn chúng đại bộ phận đều chết trong tay quan binh triều đình. Đặc biệt là Hồng Nương Tử, lão phụ, nam nhân, tất cả đều chết trong tay quan binh, giữa bọn chúng với nhau có thể nói là hận sâu đến tận tâm can. Nếu có thể hàng phục và trả thù giúp bọn chúng thì tất cả những người đó đều sẽ trở thành những đồ đệ trung thành nhất với Giáo chủ. Trương Dần lắc đầu nói: - Khó, bị bao vây tứ phía, thoát ra từ lối nào đây, thủ tướng của nơi nào sẽ đảm nhận được trọng trách lớn như vậy. Miêu Quỳ chẳng qua cũng chỉ là một hoạn quan tầm thường vô dụng mà thôi, đánh Trung Điều Sơn còn chẳng xong; đám Bạch Y phỉ bao vây Giang Nam lại để mặc cho bọn chúng qua được Trường Giang; chỉ có năm nghìn người đám quân Bạch Nương Tử thôi mà còn để cho bọn chúng trốn về Thái Hành Sơn một cách dễ dàng, chứng tỏ người này chẳng có chút bản lĩnh nào. Ta vốn định thừa cơ y đang chủ trì chiến cục để tiến đến khiêu chiến, dụ y vào ổ địch trong núi, lúc đó chúng ta có thể thừa cơ các lộ binh mã còn đang hỗn loạn mà giúp Hồng Nương Tử một phen. Chỉ tiếc là ta đến trễ quá, vừa mới đến nơi thì nghe nói Dương Lăng đã từ Kinh thành tới. - Dương Lăng? Giang Nam Nhạn giật mình hỏi: - Giáo chủ gặp hắn rồi sao? Trương Dần đáp lại: - Không có, ta chỉ gặp mặt hắn có vài lần, đúng lý ra là nên đi bái kiến. Nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì mà khi ta đi cầu kiến cái tên khốn Miêu Quỳ kia cầm cuốn "Tây Sương Ký" đi ra, nói một tràng những lý do vớ vẩn nhằm đuổi khéo ta. Thật là kỳ quái, Dương Lăng đến giám sát chiến trận nhưng lại tránh mặt không gặp Đại tướng lãnh binh là ta đây. Quả thật cổ quái, đợi sau ta sẽ phái người đi điều tra cho rõ. - Thái giám mà lại đọc "Tây Sương Ký" sao? Không biết ở đây có điều gì cổ quái chăng? Giang Nam Nhạn ngắt lời hỏi. Trương Dần nghĩ thấy thật buồn cười bèn đáp lại: - Chắc là không có chứ, ta đoán tên hoạn quan đó nhàn rỗi chán quá ấy mà. Ai dà, chỉ là Dương Lăng đã đến rồi thì ta sẽ không dám làm loạn nữa. Tên đó tinh ranh lắm, không thể để cho hắn nảy sinh lòng nghi ngờ. Để thể hiện sự trung thành nên đành phải hy sinh một số không ít đám giặc trong núi này làm bước đệm cho ta, để cho ta... Nói đoạn y ngoảnh đầu nhìn vào trong núi giương roi ngựa lên chỉ vào một chỗ trong đó. Trương Dần đột nhiên không nói câu nào, đôi mắt tựa như có một tia sáng lạnh lẽo thoảng qua, bỗng nhiên giấy lên một luồng sát khí.