- Diệc Bất Lạt đây là kế giao kết nước xa tấn công nước gần.
Thành Khởi Vận nói:
- Ngõa Lạt cả đời ngạo mạn, là bởi vì sự trỗi dậy của bộ lạc Thát Đát nên mới suy bại đi xuống, từ đó rụt về phía tây bắc không phát triển được nữa. Hơn nữa Bá Nhan Mãnh Khả đã đưa ra đủ hạn chế với bọn họ, ví như cho quỳ không cho ngồi, không được quá bốn chùm tua rua trên mũ, đến nỗi ăn thịt không được dùng đao, càng không cần thiết, hoàn toàn là để sỉ nhục bọn họ, đập tan ý chí của họ.
Là con cháu ruột thịt của Thiên Thánh Khả Hãn, nhiều năm liền là chủ nhân của thảo nguyên, Diệc Bất Lạt bị sỉ nhục như thế đều không thể ngẩng đầu lên trước mặt các tộc nhân của mình, gã nhất định cũng cực kỳ hận Bá Nhan Mãnh Khả, hận rất sâu, do đó nếu gã chịu đồng ý điều kiện liên minh của Ngân Kỳ, các ngươi có thể yên tâm dồn binh lực lên người Bá Nhan Mãnh Khả, uy hiếp từ bộ tộc Ngõa Lạt phương tây có thể tạm thời không tính đến.
- Thật sao? Huyết chiến mùa đông đã phải trả giá biết bao tính mạng mới có thể chiếm được giang sơn này, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ? Hán tử trên thảo nguyên tất nhiên là tính tình dũng cảm, nhưng không có nghĩa họ hành quân đánh giặc cũng là một đường gân, chúng giảo hoạt giống như một con hồ ly, thảo nguyên tranh bá giống như chiếm đỉnh núi trong lục lâm, không phải cùng đường bí lối, đâu có đạo lý được ăn cả ngã về không!
Hồng Nương Tử lập tức lên tiếng phản bác.
Trường hợp rất tinh tế.
Nơi này là đại trướng của Thành Khởi Vận, bên ngoài là doanh trướng của những người Mông Cổ bình thường, bên trong lại trang trí rất xa hoa, bàn ghế đều là gỗ đỏ Trung Nguyên tinh xảo cao cấp, cốc chén bát đĩa đều là đồ gốm cực phẩm của trấn Cảnh Đức. Màn trướng rủ xuống, thảm trải mềm mại, ngay cả chỗ ở của Vương công Mông Cổ cũng không chú trọng xa hoa như thế.
Bàn ghế phía trước vì để tiếp đón thương nhân tới cung cấp hàng hóa đã dùng trường án kiểu Mông Cổ. Trên thảm còn đặt những chiếc đệm cói, Bây giờ Dương Lăng đang ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh hắn là A Đức Ny với vẻ mặt ngọt ngào.
Nàng thích ăn thịt trâu, thịt dê, giờ lại đang dùng dao bạc nhỏ chuyên tâm chọn phần thịt béo ngậy vừa miệng để thái, thái xong từng miếng lại đưa vào miệng Dương Lăng, sau đó hai tay nâng chén, ngọt ngào mời hắn uống rượu. Đôi mắt long lanh như nước chứa đầy tình ý mật ngọt, chỉ nhìn chằm chằm Dương Lăng đang ăn từng miếng thịt trong tay, còn mình thì không hề động đũa, có lẽ trong lòng nàng, hiện giờ Dương Lăng mới là miếng thịt dê ngon miệng nhất.
Phía trước là Thôi Oanh Nhi bên phải và Thành Khởi Vận bên trái, hai người ngồi xuống, chỗ ngồi cách Dương Lăng khá xa. Giơ tay ra đều không với tới, kể cả họ chịu từ bỏ sự kiêu ngạo để tam anh chiến Lã Bố cũng không được.
Thôi Oanh Nhi thấy cảnh tượng đó có chút bực bội, nhưng A Đức Ny là thiếp thất danh chính ngôn thuận của Dương Lăng, người ta hầu hạ lão công hoàn toàn chính đáng, ngươi tức gì chứ? Cơn giận dữ này đành phải trút lên người Thành Khởi Vận.
Thành Khởi Vận hít mũi một cái, bất giác thấy khó thở. Dương Lăng lắc đầu nói:
- Bằng không, đây là có đạo lý. Trong các binh mã, thế lực của nàng giờ vẫn là yếu kém nhất, không được dùng tư duy giữ núi, giữ cơ nghiệp khi ở quan nội để suy xét chiến trận trên thảo nguyên.
Bọn họ là bộ lạc du mục, muốn xây dựng một doanh địa là chuyện rất dễ, cũng rất đơn giản. vứt bỏ nõ cũng quyết không do dự, nàng phải thích ứng với điều này. Nơi nào có đồng cỏ thì nơi đó là nhà của họ. Do dù phạm vi hoạt động lớn, họ chắc chắn có thế lực riêng của mình, nhưng nội bộ này lại di chuyển không ngừng.
Nàng xây thành ở sông Oát Na, thực ra có chút nóng vội quá. Một khi xây thành thì sẽ ràng buộc, có gánh nặng, một khi có địch tập kích, nàng có thể quyết đoán để quyết định phòng thủ hay đi không? Nhà của nàng đều nằm ở nơi đó mà.
- Vâng!
Thôi Oanh Nhi bị giáo huấn, cúi đầu đáp lại một tiếng, uống ực một ngụm rượu, hai vành mắt lập tức đỏ hoe: nhịn lâu như vậy, khó khăn lắm mới gặp chàng. Còn chưa cả kéo tay đã bị chàng khiển trách rồi, cảm giác đó thật khó chịu.
Dương Lăng lại càng nói nghiêm khắc:
- Xây thành ở thảo nguyên, phải là khi sức mạnh của nàng đã đủ lớn mới được, giờ không được so đo được mất nhất thời, giờ cần cái gì? Chỉ cần nhân mã của nàng đủ đông, nàng sẽ có thế lực. Địa bàn bãi cỏ chỉ thuộc về người mạnh, ai mạnh thì nó sẽ thuộc về người ấy.
Thành Oát Nan của nàng đã thu nhận người già, phụ nữ, trẻ em của các bộ lạc để lấy lòng người, thì cũng không cần rút đi, nhưng thành trì phải dời tới phía đông, tới gần núi Cáp Lạt Ôn, nàng quen thuộc tác chiến vùng núi, còn chiến mã của người Mông Cổ lại là nhược điểm ở nơi này. Như vậy chỉ cần nàng phái một ít võ trang đi đã có thể bảo đảm an toàn của họ.
- Vâng!
Thôi Oanh Nhi cúi đầu, trong lòng ngày càng buồn bã.
- Nhớ kỹ, nàng không có nền tảng trên thảo nguyên, một khi thất bại thì không còn cơ hội đông sơn nổi dậy. Sức mạnh của nàng lại yếu nhất, giờ nàng làm mọi chuyện thuận lợi, tất nhiên vì thuộc hạ của Bạch Y Quân vốn dũng mãnh thiện chiến, nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó là mấy sức mạnh lớn nhất vẫn cứ không coi nàng là mục tiêu chính, sau này một khi chiến tranh bắt đầu nổ ra, nàng biết nên làm thế nào chứ?
- Cuộc đại chiến thực sự sắp tới rồi, cách tác chiến của nàng phải tập trung vào binh lực ưu thế, sử dụng đông binh lính, mặc kệ nàng đi mấy con đường, ta chỉ đi theo một con đường, tiêu diệt sinh lực kẻ thù sẽ đạt được mục tiêu chiến lược, tới khi đó, thảo nguyên rộng lớn dễ như trở bàn tay. Trước đó, không được ham chiến vào một vùng, nếu không, tất sẽ gặp tổn hại, hiểu không?
- Vâng!
Nước mắt của Thôi Oanh Nhi đang trực rơi xuống.
- Còn nữa, tối nay nàng không nên tới, nên về thẳng doanh địa của nàng đi. Trên người nàng gánh trách nhiệm to lớn, đừng có cậy vào võ nghệ cao cường của mình, phải biết còn có người giỏi hơn mình, bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, nếu để người khác phát hiện ra hành tung của nàng đến nỗi công sức đổ hết xuống sông xuống biển thì phải làm sao? Kể từ giờ, nàng phải nhớ rõ, nàng chính là Dương Anh, thủ lĩnh Dương Anh của Bạch Y Quân, phải làm cho bản thân nàng tin tưởng, thì mới không bị phát hiện khả nghi, nhớ chưa?
- Vâng!
Một giọi lệ rơi tách một tiếng xuống chén rượu, tạo nên làn sóng gờn gợn.
- Thật sự nhớ rồi chứ?
Thôi Oanh Nhi tức giận nhảy lên, nàng ngẩng phắt đầu, nheo mát liếc hắn một cái, mất thăng bằng đáp:
- Nhớ rồi!
Thái độ của Dương Lăng không hề để ý tới nàng, hắn hài lòng mỉm cười, chậm rãi nói:
- Ừ, vậy thì, giờ nàng nói xem tình hình đàm phán với Ngân Kỳ ra sao rồi? Cô ta có điều kiện gì?
Ban đêm tới gần, mọi người trên thảo nguyên lại chưa chìm vào giấc mộng đẹp quá sớm.
Lễ hội Naadam sắp bắt đầu, dân du mục gần đó còn có người đang lục đục kéo tới. Người hô ngựa hí, cực kỳ náo nhiệt. Phật sống được mời tới tụng kinh hiến tế ở lễ hội Naadam vừa bước vào thành trấn thì tiếng kèn đã nổi lên, người xem vây quanh chen chúc bên đường, đèn lồng cây đuốc sáng trưng, căn bản chưa ai ngủ cả.
Người buôn bán càng nhân cơ hội này để mở hàng quán trên thảo nguyên, tiếng rao hàng liên tiếp, dân chúng thong dong dạo phố nối nhau không dứt. Rốt cuộc là nơi phồn hoa nhất trong bộ lạc Mông Cổ, hay là nơi có mấy phần hơi hướng thành thị?
Dương Lăng chắp hay tay ở sau lưng, đang nhàn nhã bước đi giữa khu chợ náo nhiệt, quan sát cảnh vật con người của bộ lạc Đóa Nhan.
A Đức Ny do tướng mạo khác thường, lo rằng ngồi bên cạnh hắn sẽ khiến người khác chú ý tới Dương Lăng, an toàn của hắn là điều quan trọng hàng đầu, vì thế A Đức Ny đành ở lại doanh trướng không đi theo. Tuy nhiên Dương Lăng còn chưa đi, nàng đã vui mừng gọi người nấu nước cho nàng tắm rửa, khiến Thành Khởi Vận nghe thấy mà ghen tức.
Hồng Nương Tử bị hắn khiển trách một trận trước mặt mọi người, liền viện lý do không tiện thay trang phục nữ nên cáo từ không tới, Dương Lăng cũng không khuyên bảo, thái độ thản nhiên đó khiến Hồng Nương Tử càng thêm đau lòng. Thành Khởi Vận cố kiềm chế niềm vui trong lòng, đánh mắt với Dương Lăng, Dương Lăng chỉ làm như không thấy, cùng đi vào chợ với Thành Khởi Vận.
Thong thả đi dạo một vòng, tiện tay mua mấy đồ treo trang trí không thường thấy ở Trung Nguyên, Dương Lăng nhìn thấy một doanh trướng cách đó không xa vô cùng náo nhiệt, trước doanh trướng đốt một đống củi lớn, ngọn lửa cao út đang cháy rừng rực, trong bầu trời đêm đỏ sậm có một chút tro tàn bốc lên những làn khói cuồn cuộn.
Bên cạnh đống lửa có một đội thiếu nữ vừa múa vừa hát ca, ống tay áo bồng bềnh, tiếng ca vang dội, khi nhảy nhót xoay người, chuông đeo ở thắt lưng liền kêu keng keng, rất vui tai. Dung mạo của họ đều khá xinh đẹp, vóc dáng chiều cao tương tự như nhau, nhìn không giống con gái của dân du mục gần đó, mà là kỹ nữ ca múa được đặc biệt chọn lựa nuôi trong nhà.
Doanh trướng đó đặt ở ngoài thành trấn có trọng binh canh gác, xem ra không phải quý tộc quyền thế trong Đóa Nhan Tam Vệ, có điều hẳn là cũng có thế lực tương đối lớn mới đúng, tới tham gia lễ hội?Naadam còn mang theo nhiều kỹ nữ như vậy.
Dương Lăng thấy rất nhiều dân chúng địa phương vây quanh xem, liền vui vẻ bước tới. Thành Khởi Vận đi cùng hắn. Nàng mặc dù mặc áo bào rộng của con gái Mông Cổ, nhưng dáng đi vẫn rất uyển chuyển. Trong bong đêm vẫn thu hút ánh mắt thèm nhỏ dãi của không ít người.
Xung quanh họ, túm năm tụm ba, đi lại thưa thớt một vài người đàn ông hoặc giống như hành thương, hoặc như du khách, đây là những tinh anh trong triều được tuyển chọn ra, giao cho Thành Khởi Vận bí mật nắm giữ, đã được huấn luyện thành những thuộc hạ tinh nhuệ như các chiến sĩ bộ đội đặc chủng, họ đi vòng bốn phía hình thành một vòng cảnh giới nghiêm mật trong chặt ngoài lỏng trên vị trí xung quanh gần sát hai người, bảo vệ chặt hai người ở giữa.
Chiếc màn ở doanh trướng được vén lên, từ xa có thể thấy được tình hình bên trong, sau mấy chiếc bàn dài đang có một người đàn ông râu ngắn ngồi đó, hai bên đều có một cô gái xinh đẹp động long người ngả xuống bên cạnh, nâng cốc mời rượu, cầm đũa chia thức ăn. Phía sau hai chiếc bàn dài có rất nhiều người đàn ông cũng đang cười vui uống rượu, nhìn tướng mạo trang phục của họ thì thấy có cả người Hán lẫn người Mông Cổ, còn người đàn ông gầy nhỏ ở giữa rõ ràng là người Trung Nguyên.
Dương Lăng mỉm cười nhìn những thiếu nữ đó đang nhẹ nhàng nhảy múa, gương mặt ai nấy đều nở nụ cười ngọt ngào, duyên dáng, hai tay chống vào vòng eo mềm mại, khi đôi chân đi ủng ngắn đá lên trước liền để lộ ra cặp đùi đẹp tuyệt bó chặt trong chiếc quần tơ lụa màu trắng bên dưới trường bào, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Thành Khởi Vận đứng bên cạnh Dương Lăng, mỉm cười dịu dàng, mặt tươi như hoa, nhưng nàng nhìn một lúc bỗng nhiên cau mày lại, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc và cảnh giác. Nàng quan sát xung quanh một lượt, sau đó khẽ lùi lại hai bước, giơ tay vén tóc mai, lập tức liền có một bóng người lặng lẽ áp sát. Thành Khởi Vận căn dặn người đó mấy câu, người nọ bèn đáp lại một tiếng, lẳng lặng biến mất trong bóng đêm.
Thành Khởi Vận dặn dò xong, thấy Dương Lăng vẫn đang say sưa ngắm các thiếu nữ nhảy múa, liền lại gần, mỉm cười nói:
- Thế nào, lão gia muốn thử mùi vị của con gái Mông Cổ không?
Dương Lăng trừng mắt nhìn nàng tỏ ý quở trách, đáp:
- Đi thôi, trời dần khuya rồi, chúng ta về thôi.
Dương Lăng nhìn những thiếu nữ đang ca múa đó, đang định xoay người rời đi, nhưng ánh mắt chợt lóe sang, bỗng nhiên dừng bước chân lại, khuôn mặt thoáng chút suy nghĩ, chần chừ một lát, hắn mới bước đi tiếp.
Du khách và người bán hang dần ít đi, Dương Lăng đi xa rồi mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lửa trại và bóng người lờ mờ trước doanh trại đó, lúc này bèn nói với Thành Khởi Vận:
- Lập tức điều tra lai lịch của đám người trong trướng đó.
Thành Khởi Vận tròn mắt, khuôn mặt như cười như không, đáp lại:
- Vâng, ta lập tức phái người đi thăm dò, chàng phát hiện ra chuyện gì?
Dương Lăng nói tiếp:
- Nàng cũng bố trí nhiều người ở đây chứ?
Thành Khởi Vận trả lời:
- Vâng, tuy nhiên ở các bộ lạc du mục ngoài biên cương, chuyện khó điều tra rõ nhất chính là lai lịch của một người, kể cả người cùng một bộ tộc, do thảo nguyên rộng lớn, mọi người đều tự chăn thả, trong số họ rất nhiều người đều không quen biết lẫn nhau, huống chi là người ngoài, chúng ta có thể cắm nhiều người như thế ở đây, thực ra cũng là tiện lắm rồi.
Giờ chàng tới nơi này, an toàn quan trọng hàng đầu. Điều tra không bằng phòng thủ, ta sẽ điều động hầu hết nhân thủ về chịu trách nhiệm phòng bị cảnh giới trong ngoài nơi chàng ở. Ngoài những người phải đi khắp nơi truyền tin và giám sát theo dõi đầu não các bộ lạc trên thảo nguyên ra thì số người phái đi không nhiều.
Nàng liếc nhìn Dương Lăng, hỏi:
- Chàng đã phát hiện ra chuyện gì không đúng?
Dương Lăng mỉm cười, trả lời:
- Có thể là ta đa nghĩ, nàng không nhận ra chuyện gì không đúng sao?
Thành Khởi Vận nghẫm nghĩ một lát bèn nói:
- Chủ nhân trong trướng kia rõ ràng là một người Hán, người Hán ở đây mà sống xa xỉ và giàu có như thế, hẳn là người hành thương thường xuyên đi lại ở quan ngoại.
Dương Lăng ừm một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Còn nữa... Thị vệ tùy tùng của ông ta có rất nhiều người giỏi cước bộ, ánh mắt nhạy bén, hẳn đều là người giỏi võ, chẳng lẽ đại nhân không nghi ngờ...?
Dương Lăng lắc đầu đáp:
- Đi lại ở quan ngoại, nhất định phải có võ công giỏi dang. Người hành thương kiếm nhiều tiền ở quan ngoại thì bên cạnh muốn chiêu nhận một đám tùy tùng, bảo tiêu thân thủ cao cường cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Ông ta là người Hán, thế lớn tiền nhiều, tùy tùng bảo vệ đông đảo, đây đều là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ.
Ánh mắt Thành Khởi Vận mang theo ý cười mơ hồ, nàng che môi lại ho khẽ hai tiếng, nói:
- Thế Đại nhân cho rằng ông ta có gì khả nghi?
Dương Lăng nghĩ một lúc:
- Nếu ông ta là hành thương thì tới đây là vì cái gì?
Thành Khởi Vận đáp:
- Đương nhiên là nhân lúc các quý tộc bộ lạc tề tụ ở Đóa Nhan Vệ, làm mấy cuộc kinh doanh lớn.
Dương Lăng nói:
- Nhìn từ khí phái của ông ta, bất kể là bán hàng hay nhập hàng, tất nhiên là kinh doanh lớn, nhân mã sử dụng ắt nhiều. Thế nhưng ở xung quanh doanh trướng của ông ta, nàng có nhìn thấy không, bảo vệ trong hàng rào toàn là ngựa, các con chiến mã Mông Cổ kiên trì chạy đường dài, nhưng lại không có một chiếc xe nào, vậy hàng hóa của ông ta đâu? Vận chuyển bằng cách nào?
Thương nhân không có lợi không dậy sớm, kể cả lần này ông ta tới đây chỉ là để kết bạn với một số quý tộc Mông Cổ, trải đường làm ăn sau này của mình, nhưng cũng không có chuyện đi không một chuyến mà không kèm theo hàng.
- Có thể... ông ta cũng thèm nhỏ dãi địa vị và sắc đẹp của Ngân Kỳ Nữ Vương, muốn tham gia lễ hội Naadam đó để đọ sức với ngôi vàng vị hôn phu của Nữ Vương.
Thành Khởi Vận vẫn đang trêu chọc hắn.
- Vậy thì ông ta cũng sẽ không say rượu cuồng hoan vào lúc này.
- Ý đại nhân là người này quả thực có chút khả nghi, sau khi quay về ta sẽ phái người điều tra theo dõi ông ta.
Thành Khởi Vận vui lòng phục tùng, mỉm cười đáp.
Nụ cười của nàng rất đáng yêu, Dương Lăng nhìn thấy bèn thân thiết vuốt ve chóp mũi nàng, Thành Khởi Vận nghịch ngợm làm mặt quỷ với hắn, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.
Nàng đã từng thích nhất là thể hiện bản lĩnh của một cao nhân hơn người, nhưng nàng thà để Dương Lăng cho rằng chỉ có hắn mới phát hiện ra điều cổ quái trong đó, nhìn thấy Dương Lăng nhíu mày lại, vẻ mặt suy nghĩ sâu sa trông vô cùng đáng yêu và rung động lòng người.
Hóa ra, người đàn ông khiến mình yêu anh minh thần võ, càng có cảm giác thành tựu hơn dự liệu như thần của mình.
Hóa ra, dụ cho người mình thích vui vẻ thì bản thân mình sẽ càng vui hơn.
Hóa ra, làm một người con gái bé nhỏ thì trong lòng sẽ càng thỏa mãn hơn làm một người con gái mạnh mẽ.
Thành Khởi Vận hơi híp mắt lại, khép nép dựa vào cạnh Dương Lăng như con chim nhỏ, trong lòng tràn đầy men say ấm áp.
Trở về doanh trại, đêm đã rất khuya, trong doanh trại chỉ có một vài nơi còn sang đèn, nhưng đám Dương Lăng vừa bước vào phạm vi của doanh trướng đã có mấy tên thị vệ đeo đao kiếm ào ra từ chỗ tối, tra hỏi thân phận của họ.
Khi tới vùng trọng yếu nhất, càng có mấy đội tuần tra lặng lẽ đi qua phạm vi doanh trướng, hộ tống chặt chẽ.
- Đứng lại!
Một tiếng quát khẽ, một đội tuần tra chạy tới, cho dù đám Dương Lăng đã đi qua rất nhiều chốt kiểm tra mới tới được doanh trướng ở trung tâm, nhưng họ vẫn không dám qua loa.
Đèn lồng giơ lên, chiếu vào mặt Dương Lăng, Thành Khởi Vận ở bên cạnh khẽ nói:
- Y tên là Tịch Bân, nguyên là thị vệ trong triều đầu tiên được đám Liễu Bưu huấn luyện ra. Khi đó đã là Bách Hộ, là một người rất nhanh nhạy, tháo vát.
Tịch Bân cũng nhìn thấy rõ Dương Lăng và Thành Khởi Vận trong trang phục người Mông Cổ, vội hạ thấp người nói:
- Quốc công gia, Thành Đương đầu, hai vị đã trở về rồi.
Thành Khởi Vận đáp lại một tiếng:
- Ừ, chúng ta đã về rồi, doanh trại tăng cường tuần tra bảo vệ, đi thôi.
- Vâng!
Tịch Bân ấn đao đáp, khom người thi lễ với hai người, rồi khoát tay, dẫn đám thị vệ tránh ra.
Thành Khởi Vận đều đuổi hết đám thị vệ đang đi theo hai bên, sau đó đưa ánh mắt đẹp nhìn quanh, như cười như không hỏi:
- Đại nhân nghỉ ở đâu?
Dương Lăng giờ mới nhận ra có chút vấn đề. Ba doanh trướng phía trước xếp thành hình chữ "Phẩm", doanh trướng ở giữa chính là nơi bọn họ nghị sự lúc chiều tối, đó là chỗ ở của Thành Khởi Vận. Bên trái là chỗ ở của A Đức Ny. Trong khe cửa sổ nho nhỏ còn thấp thoáng ánh đèn. Bên phải là doanh trướng của Hồng Nương Tử, đã tối om rồi.
Dương Lăng chần chừ một lúc, nắm tay lại ho khẽ hai tiếng, mặt dày chỉ vào chỗ ở của A Đức Ny.
Thành Khởi Vận cười khanh khách, đến nỗi mặt Dương Lăng có chút đỏ bừng.
Thành Khởi Vận đung đưa ánh mắt xinh đẹp, như viên đá quý sáng lấp lánh dưới ánh sao ánh trăng:
- Vậy... Vận nhi về phòng ngủ đây. Đại nhân nghỉ... sớm đi.
Bóng dáng thướt tha xinh đẹp đi tới trước trướng, vén rèm lên, ánh đèn hắt ra, Thành Khởi Vận chợt ngoái đầu lại cười, rồi nhanh nhẹn bước vào trong phòng.
Dương Lăng thở dài, quay đầu nhìn sang doanh trướng không một tiếng động của Hồng Nương Tử, một lúc sau mới cất bước đi vào phòng A Đức Ny, vén rèm lên bước vào trong. Dương Lăng không khỏi ngạc nhiên, đèn trong trướng sáng trưng, màn trướng trên giường gấm đã buông xuống, nhưng trong chiếc màn mỏng đó lại không có bóng dáng người ấy.
Hắn vừa định xoay người đi, muốn ra tìm người để hỏi thì một bóng người bên cạnh chỉ mặc chiếc váy lụa, ngọc thể mềm mại thướt tha đã nhào vào trong lòng...
Dưới chân là cỏ xanh mềm mại, giẫm lên giống như đang đứng trên chiếc thảm Ba Tư đắt tiền, mềm mại mà lại đàn hồi.
Thảo nguyên mênh mông này tập trung khoảng một trăm doanh trướng, toàn là các thị vệ đóng ở đây với đủ than phận, nhưng cho dù thế nào, Tân Bân cũng không dám sơ suất, dù nơi y canh giữ là chốt cuối cùng, khép chặt quanh ba đại trướng trung tâm, trách nhiệm tuần tra ở đây mặc dù to lớn nhất, nhưng thực ra công việc cũng ít nhất.
Y còn trẻ, mới vừa ba mươi tuổi, vốn chỉ là một Giáo úy nhỏ bé trong doanh địa canh gác của Thần Cơ Doanh, trời xui đất khiến thế nào lại vào trong triều, nhờ sự thông minh tháo vát nên rất nhanh đã lên tới chức Bách Hộ, y hài lòng rồi, vốn tưởng rằng đời này được làm tới vị trí này cũng đã thấy đủ rồi, nhưng không ngờ trong một đêm toàn bộ tinh anh trong triều đều bị rút đi, từ sáng biến thành tối biến mất trong biển người mênh mông...
Từ đó, y bị điều động ra biên giới, ở đây, giờ y đã có một bãi chăn nuôi riêng của mình, hai mươi mấy dân du mục và nô lệ, còn mua được hai phòng cơ thiếp trẻ trung, xinh đẹp, được người dân du mục bình thường ở địa phương tôn kính gọi là Tịch lão gia.
Y rất quý trọng tất cả những thứ trước mắt, y cũng tin rằng chỉ cần đi theo Quốc Công, những thứ y có sẽ ngày càng nhiều. Dương Lăng, Thành Khởi Vận chính là phụ mẫu cơm áo của y, ai dám động tới họ thì phải bước qua Tịch lão gia là y, kể cả đập bát cơm của y, hủy hoại tiền đồ của y, con dao trong tay y sẽ không chút do dự chém xuống.
Một đêm chỉ có hai ca, còn nửa canh giờ nữa mới tới lúc thay ca nghỉ ngơi, Tịch Bân ngẩng đầu nhìn trăng sáng tỏ trên trời, tay nắm chặt chuôi đao ấm nóng, tiếp tục đi qua đi lại không biết mệt mỏi.
- Đứng lại! Ai đó? Kẻ nào manh động, giết!
Cùng với tiếng quát khẽ của Tịch Bân, trường đao của y đã rút ra khỏi vỏ, vung lên lấp lánh, mang theo sát khí lao về phía bóng người đang lén lút kia.
Cùng lúc đó, một tiểu đội phía sau hắn đều bổ nhào tới, hai người vung đao, cùng y tạo trận hình đánh lẽn chữ "Phẩm", sáu người khác chia hai bên trái phải, chặn mọi hướng chạy thoát của người đó.
- A! Đừng! Đừng bắn tên, ta! Là ta!
Dương Lăng thần uy, như muốn vò nát A Đức Ny đang nhiệt tình như lửa, cuối cùng không yên lòng về Thôi Oanh Nhi vừa kiên cường như núi, lại mềm mại như nước, vậy là hắn rón ra rón rén chạy ra. Hắn cầm theo áo choàng đang cẩn trọng mò mẫm tới phòng ngủ của Hồng Nương Tử thì bị tiếng quát của Tịch Bân dọa cho run rẩy, đứng sững tại chỗ.
Dưới đao của Tịch Bân lại có chừng mực, đao thép chưa mảy may làm người khác bị thương. Lúc này y mới nhìn chăm chú, lập tức toát mồ hôi. Tịch Bân vội vàng dịch dao ra, hoảng hốt hỏi:
- Quốc công gia, ngài... ngài đây là...?
- Ta... à... vừa đến đây, ngủ không quen. Nghĩ nơi này không có thành trì tường vây, lo lắng, đi ra... Khụ khụ, tuần tra một lượt.
Đền lồng được đưa tới, bộ dạng này của Quốc công gia... tóc dài búi sau đầu, người mặc quần áo lót, ôm quần áo trước ngực, chân đi một đôi giày ủng, trên mặt còn thấp thoáng mồ hôi...
Tịch Bân lúng túng nói:
- Quốc công gia cứ yên tâm, có đám thuộc hạ canh giữ ở bên ngoài, tuyệt đối không sơ hở đâu. Ấy. Thuộc hạ đi ra đằng ky tuần tra đây, Quốc công gia xin cứ an tâm nghỉ ngơi đi.
- Được, được! Vất vả các ngươi rồi!
- Không vất vả, không vất vả!
Tịch Bân vừa nói, vừa xách đao chạy thẳng một mạch.
Dương Lăng nhìn quanh hai bên, vội vã lẻn đến trước trướng của Hồng Nương Tử, vén rèm lên bước vào trong. Trong trướng không có đèn, nhưng cửa sổ ở góc kia không biết từ khi nào được vén lên cho ánh trăng rọi vào.
Dương Lăng khẽ hỏi:
- Oanh Nhi, Oanh Nhi, ngủ rồi à?
Trong màn không có tiếng động. Dương Lăng mỉm cười, lặng lẽ đứng ở cửa một lát, dần dần thích ứng với không gian sáng tối trong màn, sau đó đi về phía giường.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, giơ tay ra sờ, đúng vào bờ vai mềm mại của Oanh Nhi, bờ vai đó run lên, làm tay hắn rơi xuống.
Dương Lăng bật cười khì khì, cười xong ngượng nghịu đá giày đi, chân trần leo lên giường, mỹ nhân trên giường vừa bị hắn kề sát là giận dỗi đẩy, nhưng không biết có phải vô ý hay không, cơ thể ở dịch vào trong, dọn chỗ cho hắn.
- Bộp!
Dương Lăng vỗ một cái trên cặp mông căng tròn, cười hì hì hỏi:
- Ấy, muộn như vậy không ngủ đi làm gì thế? Còn giận ta à?
Thôi Oanh Nhi quay lưng về phía hắn, không lên tiếng, một lát sau vang lên tiếng khóc khe khẽ.
Dương Lăng đau lòng tiến lại gần sát, giơ tay âu yếm khuôn mặt nàng, nhưng lại chạm phải cái gối đã bị ướt một phần, người này cả đêm nay không biết âm thầm khóc bao nhiêu nước mắt nữa.
Dương Lăng dịu dàng nói:
- Nha đầu ngốc, biết tại sao ta quở trách nàng nghiêm ngặt vậy không, hơn nữa còn tàn nhẫn để nàng đau lòng lâu như vậy không?
Thôi Oanh Nhi dừng khóc, nhưng không nói gì.
Dương Lăng thở dài một tiếng, cúi đầu nói:
- Bởi vì ta sợ, thật sự rất sợ!
Sau tiếng thở dài xa tắp, không có âm thanh gì nữa, chỉ có hai người trước ngực sau lưng khe khẽ thở nhè nhẹ tiếp xúc với nhau.
Một lát sau, Oanh Nhi thấy hắn mãi không nói gì, không nhịn được bèn hỏi với giọng ngạt mũi:
- Chàng sợ cái gì?
Dương Lăng cười thầm trong lòng, giọng nói càng thêm dịu dàng, đến cả bản thân cũng phải nổi da gà:
- Sợ nàng gặp chuyện không may, chiến trường chém giết, sơ sẩy một tý là vạn kiếp bất phục. Ta sợ nàng bố trí sai lầm, đại đế triều đình sẽ chết yểu ở đây, chúng ta khi nào mới có thể sum họp? Ta sợ Khí Cừu từ nay không còn mẫu thân, ta sợ...
Tay hắn dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt Thôi Oanh Nhi:
- Sợ Oanh Nhi của ta từ nay về sau rời bỏ ta, thiên nhân vĩnh cách, khó gặp lại nhau. Quở trách nàng như thế, còn nhẫn tâm để nàng cả một tối suy nghĩ lời của ta, chính là muốn để nàng khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ lấy nó. Nàng phải nhận thức những lời nói này, trên chiến trường một quyết định sai lầm thì kể cả dũng mãnh phi thường như Quan công cũng có thể ra khỏi Mạch thành. Ta thà để nàng khóc lóc, đau khổ vì ta, chứ không muốn mất nàng...
Chậc chậc, Hồng Nương Tử đáng thương anh hùng cái thế, nàng không sợ gì cả, chỉ là chưa trải qua tâm trạng khó chịu ẩn tình này, trái tim bỗng nhiên thư thái hơn rất nhiều. Dương Lăng lại đưa tay ra, cơ thể đó cũng đã mềm mại mặc hắn xoay sang, hơi chút chống cự rồi để hắn ôm trước ngực.
- Vậy chàng... chàng không nói riêng với thiếp, sao trước mặt bọn họ lại để người ta mất mặt như thế?
Giọng nói như oán than, còn kèm chút nũng nịu.
Dương Lăng cười ha hả nói:
- Nói riêng, ta sợ nàng không có ấn tượng sâu sắc.
- Ấy, đừng giận nữa, thực ra cũng mượn đó nói cho hai người bọn họ nghe mà. Ba người các nàng, không có ngọn đèn nào cạn dầu, hôm nay ta không làm thế, chỉ cần vừa rời khỏi mắt ta thì chuyện dời sông lấp biển nào chả dám làm, thời khắc sinh tử quan trọng, để lộ ra sơ suất thì phải làm sao? Ta như thế, hai người họ mới nghe vào tai, thực sự ghi nhớ trong lòng!
Thôi Oanh Nhi nghe vậy thì cơn giận vừa nguôi nguôi đã lại dâng lên, nàng mất thăng bằng hỏi:
- Chàng được lắm, chàng đây là giết gà dọa khỉ, lấy Thôi Oanh Nhi ta ra để lập uy có phải không?
- Chàng tránh xa ta ra một chút, đừng đụng vào ta!
- Người ta không thích chàng đụng vào ta, sao chàng không có thể diện gì thế nhỉ?
- Khụ, ta cho người phụ nữ của mình thì cần gì thể diện chứ?
- Ai nói với thiếp, từ giờ trở đi, ta phải coi mình là Bạch Y đạo tặc Dương Anh, phải để bản thân mình cũng tin thì mới lừa được người khác? Thiếp giờ chính là Bạch Y đạo tặc, Đại nguyên Bắc anh vương Dương Anh, đàn ông mà chàng cũng muốn?
- Muốn!
Dương Lăng cười vui sướng, đoán rằng nếu có đèn, biểu cảm trên khuôn mặt đó cũng rất gợi đòn:
- Nếu đàn ông trông xinh đẹp như nàng, cơ thể tuyệt mỹ như thế thì ta cũng muốn.
- Chàng... vô liêm sỉ!
- Ha ha, tiểu Oanh Oanh của ta, còn có cái vô liêm sỉ hơn nữa đấy, nàng muốn không?
- Không cần!
- Nói cần!
- Không nói!
- A... a... ừ ừ...
Tịch hộ vệ đã phá vỡ chuyện tốt của Quốc công gia, bản thân đang buồn chán mãi không thôi, đi dạo vòng vòng rất lâu mới dám một lần nữa tiến gần doanh trướng ba người. Không ngờ y vừa mới tới gần, đã nhìn thấy một bóng người lén lút đi ra từ trong trướng của Hồng Nương Tử, rón ra rón rén đi về phía doanh trướng của A Đức Ny.
Hỏng rồi! Lúc này trăng sáng nhô lên cao, Tịch Bân nhìn thấy rõ ràng, đó không phải là Quốc công gia trộm hương cắp ngọc thì còn ai chứ? Gã dẫn đầu phía trước, vừa rẽ ra từ sau một doanh trướng, trông thấy tình cảnh này lập tức xua tay ra đằng sau, nấp phía sau trướng.
Thị vệ phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức rút đao ra, trong đêm tối tĩnh mịch truyền ra một loạt tiếng "choang choang", làm Tịch thị vệ sợ hãi đến nổi gân xanh trên trán.
Dương Lăng bỗng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy ở một góc doanh trướng có người thập thò phía sau, đồng thời vang lên tiếng rút đao, doanh trướng phía đó chính là nơi ở của Thành Khởi Vận. Dương Lăng cả kinh, lập tức quát nhỏ:
- Ai?
Tịch thị vệ ngượng ngùng bước ra từ phía sau doanh trướng, giống đứa trẻ làm chuyện sai, cúi đầu bạt tai nói:
- Quốc công gia, là... là tại hạ.
- A... Tịch thị vệ, ngươi... khụ khụ, ngươi lại tuần đêm à?
- Đúng thế, đúng thế, Quốc công gia ngài... ngài còn chưa ngủ được sao?
Không không không, ngài còn đang tuần tra sao?
- Đúng thế, đúng thế.
- Ha ha ha ha...
Hai bên gượng cười, Tịch thị vệ nói:
- Quốc công gia, tiểu nhân phải đi tuần tra bên kia một lát, ấy... Quốc công gia nghỉ sớm đi.
Nói xong Tịch Bân dẫn người bó trốn mất dạng.
Dương Lăng thở dài, lập tức nhón chân lên lẻn về phòng của A Đức Ny, vừa chạy được hai bước, một tiếng ho vang lên, Dương Lăng dừng bước, chỉ thấy rèm ở doanh trướng Thành Khởi Vận được vén lên, ánh đèn trong phòng lả lướt bay bổng trên thân thể mỹ lệ chỉ mặc chiếc áo sa mỏng, một mỹ nhân tha thướt dựa vào cửa trướng, chậm rãi hỏi:
- Đại nhân?
- Khụ! Đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào ngủ, ta cứ tưởng chỉ có ta không ngủ được, hóa ra Vận nhi nàng cũng không ngủ được sao!
Thành Khởi Vận bật cười, nói:
- Đại nhân múa thương xách gậy tuần tra giữa đêm muộn, người ta nghe mà hết hồn, làm sao ngủ được chứ, đã không ngủ được, chàng có muốn vào uống chén trà không?
- Ấy... được, vậy...vậy thì uống một chén.
Dương Lăng kiên trì bước tới
Hai người vừa bước vào, rèm cửa buông xuống, Thành Khởi Vận liền bật cười, nói:
- Chàng ấy, điểm tốt cũng là khuyết điểm. Lão gia nhà người khác kể cả thê thiếp như mây, cũng chỉ có bổn phận nữ nhân hầu hạ nam nhân vui vẻ, ai để ý xem nữ nhân gia có muốn được thương xót hay không?
Chàng lại thương yêu họ, mưa móc đều muốn ban, vậy cũng tùy chàng, nhưng cả chặng đường mệt mỏi, vừa mới đến đây, đang rất mệt, thân thể của chàng thì tự chàng phải yêu quý nó một chút. Ấy, còn không đi ngủ?
Dương Lăng mừng rỡ, ném áo choàng đi, lao đến như tên bắn, vèo một cái đã chui vào trong chăn, nhào lên chiếc giường thơm ngào ngạt của Thành Khởi Vận. Thành Khởi Vận đi đến bên giường thổi tắt đèn, cũng trở mình lên giường, Dương Lăng ôm thân thể mềm mại của nàng trong lòng, thỏa mãn thở phào một cái, thầm nghĩ:
- Người trên thảo nguyên hẳn sẽ không dậy sớm vậy chứ?
Lúc này, ở trong trướng của vị đại thương nhân mà Thành Khởi Vận, Dương Lăng bày mưu kế điều tra nội tình, theo dõi hành tung cũng lặng lẽ có một bóng đen tiến vào. Gã mò tới cạnh chiếc bàn ngắn, tìm được đá lửa đốt đèn dầu lên.
Người đàn ông gày gò đó giật mình tỉnh dậy, y thò đầu từ trong trướng ra liếc nhìn, lập tức xoay người leo xuống, y chỉ mặc một chiếc quần lót, thân trên để trần, lộ ra da thịt rắn rỏi đầy sẹo.
- Đi, ra sau trướng ngủ đi, lão gia ta còn có chuyện làm ăn lớn phải bàn.
Hai thị thiếp xinh đẹp đứng lên, bối rối kéo quần áo che cơ thể trần truồng của mình, mặc qua quýt xong liền xuống giường thi lễ với người đàn ông đó, lặng lẽ lánh ra từ cửa bên.
Người đàn ông gầy gò đó đi đến cạnh chiếc bàn ngắn, bưng một chén trà lạnh lên uống một ngụm, quệt mồm nói:
- Thế nào, có tin gì không?
Đối diện là một chàng trai trẻ áo đen có dáng người cao to, khí độ bất phàm, khuôn mặt thanh tú, lông mày cương nghị, mắt như sao sáng, rõ ràng Đại thiên sư Lý Tự Nhiên dưới trướng của Ninh Vương, con trai Lý Đại Lễ duy nhất còn sống sót của giáo chủ Di Lặc.