Chương 237: Niềm vui bất ngờ

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:22

Lúc này đoàn sứ giả Nhật Bản đã đi đến trước mặt, Dương Lăng dời ánh mắt về phía những kẻ đi đầu. Người đi đầu cao hơn những kẻ khác khá nhiều, chỉ thấp hơn Dương Lăng độ nửa cái đầu, dung mạo đoan chính, khí chất trang nghiêm. Gã mặc một bộ y phục trang trọng bằng chất liệu sang trọng với màu tím lợt làm chủ đạo, cổ áo và tay áo thêu đầy hoa văn hướng dương màu vàng lợt, tóc tết ra sau buộc bằng dây vải màu tím lợt; thật là một bộ trang phục võ sĩ đúng chuẩn. Mặc dù gã ăn vận nho nhã nhưng khắp người, từng cử chỉ và hành động của gã không chỗ nào không toát ra một áp lực khiếp người. Dương Lăng quét mắt, chợt chú ý đến thanh Dã Thái Đao giắt bên hông gã, có thể sử được thanh trường kiếm cỡ lớn như thế này ắt hẳn phải có cánh tay rất khỏe, võ nghệ siêu quần. Nhìn khí thế thì hắn ta hẳn là thủ lĩnh đoàn sứ giả, song lại có một võ sĩ trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú khác đứng ngang hàng cùng gã, xem ra địa vị cũng không kém gì. Người thanh niên đó mặc áo chẽn lụa hai lớp màu trắng thuần, lưng thắt đai gấm, bên hông giắt chéo một thanh ka-ta-na (kiếm Nhật) và một thanh kiếm ngắn, mặc dù vóc người không cao nhưng bởi tứ chi cân đối, ăn mặc vừa người, nên trông cũng cao lớn rắn rỏi. Khi còn cách nhau tầm một trượng, Vương Hoa chợt dừng bước lại, mỉm cười đứng yên, không lạnh nhạt mà cũng không quá nhiệt tình. Dương Lăng cũng từng đọc và biết rõ kiểu ứng đối ngoại giao không lời này qua những truyện ký của chính trị gia thời hiện đại, bèn cũng khẽ mỉm cười đứng lại. Tước vị và quan chức của y không dưới quan lớn của lục bộ, nhưng dẫu sao Vương Hoa cũng là lãnh đạo cao nhất của bộ Lễ, là quan đón khách chính, cho nên y phải biểu thị sự tôn trọng đúng mực. Hai gã võ sĩ đó quả nhiên có địa vị tương đương, hai người đồng thời giơ tay ra hiệu cho cận vệ đằng sau ngừng lại, sau đó cùng sóng vai bước đến. Hai quan viên bộ Lễ cùng đi theo hai bên. Lang trung bộ Lễ là Tả đại nhân vượt lên trước giới thiệu: - Vị này là Thượng thư bộ Lễ của Đại Minh ta, Vương Hoa đại nhân; vị này là Trụ Quốc tướng quân Dương Lăng đại nhân. Hai sứ giả Nhật Bản sớm đã nghe nói hoàng đế Hoằng Trị thích dùng lão thần, nhưng vẫn không rõ tác phong của tân đế. Vừa thấy Dương Lăng trẻ tuổi lại đứng sau người mà lễ quan gọi là Thượng thư Bộ Lễ này nửa bước nên hiển nhiên vị thượng thư này có chức vị cao nhất, hẳn là thủ lĩnh nghênh đón sứ giả hôm nay. Cả hai liền vội chống hai tay lên gối, khom người vái thật sâu: - Ra mắt thượng thư đại nhân! Lời thốt ra không ngờ lại là Hán ngữ. Chưa kịp ngước đầu lên chợt nghe thấy hai chữ "Dương Lăng", thân thể cả hai người thoáng run lên, cứng đờ, sau đó mới đứng thẳng lưng lên, đánh giá Dương Lăng với ánh mắt kinh ngạc, song cũng không quên mất lễ nghi mà khom người vái chào lần nữa. Vương Hoa và Dương Lăng cũng ôm quyền đáp lễ, sau đó hai người cùng bước lên đỡ tay bọn họ dậy và cười bảo: - Sứ giá hãy bớt lễ tiết, xin hãy mau đứng dậy! Tả đại nhân trỏ vào người trạc ba mươi tuổi, mặt mày đoan chính, nét người cương nghị mặc đồ tím giới thiệu: - Vị này là sứ thần tiến cống của quốc vương Vĩnh Chính điện hạ nước Nhật Bản, Đại Nội Nghĩa Dũng (Yoshitake Dainai?),- rồi lại trỏ vào thanh niên mặc áo dài trắng giới thiệu tiếp - Vị này là sứ thần tiến cống Tế Xuyên Trừng Minh (Choumei Hosokawa). Dương Lăng lấy làm lạ, làm thế nào mà Thành Khởi Vận tìm được hai vị sứ giả này? Y vừa cùng Vương Hoa chắp tay khách sáo vừa liếc sang Thành Khởi Vận. Như thể sớm biết y sẽ nghi ngờ, khi thấy ánh mắt y hướng về phía mình, khoé môi Thành Khởi Vận khẽ vểnh, mi mắt hơi cong, nửa như đang cười nửa như không phải; vừa mang vẻ nghịch ngợm khó tả thành lời lại lộ vẻ cao thâm đắc ý. Dương Lăng thầm hừ một tiếng: "Nha đầu này, lại sắp khoe khoang đây". Tuy rằng Thành Khởi Vận lớn hơn y mấy tuổi nhưng tuổi tác thật của y lại lớn hơn nàng, thêm vào Thành Khởi Vận khôn lanh hoạt bát không hề giống một thiếu phụ nhã nhặn thanh tao, cho nên lúc nào Dương Lăng cũng vô thức thầm gọi nàng hai tiếng "nha đầu" mà không nhận ra rằng ngữ khí đó mang theo mấy phần trìu mến. Biết rằng tám chín phần mười thứ mà Thành Khởi Vận khoe khoang là để lấy lòng y, cho nên y cũng không coi hành động đó là ngỗ nghịch, chỉ định bụng chờ sau khi về rồi hỏi nàng là được. Nào ngờ khi đưa ánh mắt lướt qua người những võ sĩ mặc áo chẽn xanh, y chợt cảm có cảm giác hơi quen quen. Những võ sĩ nọ đều mặc áo chẽn hai lớp màu đen hơi rộng, tóc dài tết thành đuôi ngựa, đa số đều là thiếu niên mười sáu mười bảy, ai nấy tuấn tú bất phàm. Từ tư liệu do Nội xưởng và Cẩm Y Vệ trình đưa y biết được rằng nước Nhật "nam phong" đang thịnh, hơn cả Trung Hoa, có thể nói là "cúc nở khắp nơi, muôn hồng nghìn tía." Phần lớn các tướng quân, lãnh chúa và những võ sĩ có địa vị nuôi dưỡng rất nhiều thị đồng mười bảy mười tám, thậm chí là mười lăm mười sáu. Người Nhật gọi chúng là "tiểu tính", thực tế cũng chính là luyến đồng. Những luyến đồng này là tử sĩ bên người chúa công đồng thời cũng là nam sủng của chúa công bọn họ, thế nên bọn họ trẻ tuổi tuấn tú cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng khi ánh mắt Dương Lăng lơ đãng lướt qua khuôn mặt của những "bông hoa cúc" đó, y chợt phát hiện một thiếu niên đang đứng đằng sau đám người, thân mặc áo chẽn võ sĩ, bụng hơi to, nhưng da như ngọc, mặt như hoa, thuần khiết mà xinh đẹp, quyến rũ mà nhu mì. Tuy chàng ta chỉ đứng yên một chỗ, không hề có dáng vẻ rụt rè, song khắp người lại dào dạt một vẻ kiều mị không nói nên lời. Thiếu niên xinh đẹp phong lưu thế, trên đời thật hiếm xiết bao! Ánh mắt Dương Lăng vừa chạm với đôi mắt nóng rực ấy, liền chợt thấy như nắng trời rực rỡ, lòng vụt ấm lên... Liên Nhi! Đó là Liên Nhi! Thành Khởi Vận đã dùng cách nào mà có thể mang nàng ấy theo đến đây vậy? Trong khoảnh khắc hàng vạn cảm xúc dâng trào trong lòng y. Ánh mắt Dương Lăng không thể rời đi, trong mắt Liên Nhi cũng trào ra những giọt lệ vui mừng. Nhất thời Dương Lăng như rơi vào cơn say, mặc dù y cố tập trung sự chú ý lên hai vị sứ thần Nhật Bản nhưng cũng chỉ ậm à ậm ừ khi nghe những lời tâng bốc về công tích diệt trừ hải tặc của y khi thủy triều rút ở Tiền Đường, bộ dạng không hề quan tâm. Điều này khiến cho Vương thượng thư không biết nội tình thầm lấy làm hổ thẹn: " Vị Dương đại nhân này xem ra còn chuộng sĩ diện hơn cả mình. Phải chăng vừa rồi mình đã biểu hiện lễ độ quá mức với các vị sứ giả này?" **** Trên đường cưỡi ngựa vào thành, trông thấy bến tàu rộng lớn xa hoa của kinh sư, trong đội ngũ sứ thần tiến cống thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khen. Dương Lăng chỉ đặt ánh mắt về phía sau, phát hiện lúc đoàn xe khởi hành Mã Liên Nhi liền chui vào trong xe ngồi chứ không cưỡi ngựa thì y mới yên tâm. Hồng Lô Tự đã chuẩn bị chỗ ở rộng rãi cho sứ thần tiến cống Nhật Bản từ sớm. Khi đến nhà trọ, Vương Hoa và Dương Lăng liền niềm nở bố trí cho đám sứ thần đi vào. Danh phận công khai của Thành Khởi Vận là thông dịch viên kiêm hướng đạo viên do phái đoàn sứ giả Nhật Bản thuê mướn, vì ở kinh sư đã có thông dịch viên do Hồng Lô Tự bố trí riêng cho nên sứ mạng của nàng cũng đã hoàn thành. Mặc dù mọi sự việc đều có Thành Khởi Vận âm thầm sắp xếp và thảo luận, nhưng Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh đều hết sức nhanh nhạy, cả hai không hề tiết lộ lai lịch thật sự của Thành Khởi Vận, thậm chí còn trả tiền thuê cho nàng như thật. Thành Khởi Vận leo lên một chiếc xe ngựa, một mình rời khỏi quán trọ của sứ thần đi ngay, bộ dạng trông như muốn tự tìm chỗ trọ, chọn ngày trở về Giang Nam. Nhìn gã đánh xe lẫn hai tên to con đi theo trên xe của nàng toát ra khí thế hung hãn, Dương Lăng cũng không biết bọn họ là phiên tử của Nội xưởng hay là hải tặc Giang Nam được Thành Khởi Vận thu phục cho nên cũng không tiện biểu lộ điều gì khác lạ trước mặt mọi người. Y đành làm thinh để cho nàng rời đi, song cũng đoán ắt hẳn Thành Khởi Vận sẽ trở về phủ hầu tước. Bởi sứ thần tiến cống đến từ phương xa cho nên Dương Lăng còn phải ở lại tham dự bữa tiệc chào khách xã giao. Kiên nhẫn ngồi hầu rượu hai vị sứ thần mà tâm trí y lại đã chắp cánh bay về nhà tự bao giờ. - Đằng trước đã là... là nhà của muội rồi đó, Uy Vũ hầu phủ... Chao ôi, lúc tỉ rời kinh thành y vẫn còn là bá tước, thế mà nay đã được phong hầu, được gọi là Trụ Quốc thượng tướng quân rồi. Vừa vào đến thôn, Thành Khởi Vận liền xuống xe ngựa, vừa thong thả cất bước giữa thôn xóm đang chìm trong sắc xuân vừa cảm khái nói với Mã Liên Nhi. - Tỷ tỷ đang cảm khái hay là đang thấy hài lòng thỏa dạ thế? Bước đi chầm chậm bên cạnh, Mã Liên Nhi nghe vậy liền đảo mắt, nụ cười tuy ranh mãnh song vẫn mang theo vài phần quyến rũ yêu kiều. - Tỷ... hài lòng thỏa dạ gì chứ? Ồ... ha ha, thân là thuộc hạ của đại nhân, tỷ đương nhiên là thấy vinh quang rồi. Thành Khởi Vận chợt cảm thấy gò má nóng rần: "Tiểu hồ ly này thực không dễ đối phó đây! Trong mấy vị phu nhân của Dương Lăng, e rằng cô nàng này chính là người thông minh nhất. Đôi mắt sắc sảo đó..., sao cả tâm sự của mình mà cô ả cũng đoán ra được mấy phần nhỉ?" Mã Liên Nhi nhoẻn miệng cười duyên muôn phần xinh đẹp: - Hôm nay sứ thần đến triều cống, mọi việc diễn ra êm thắm như nước chảy thành sông, song mấy ai biết tỷ tỷ bôn ba vất vả ở Giang Nam, đã trải qua biết bao gian khổ? Tỷ tỷ tài cao như vậy, thế gian có mấy người đàn ông sánh bằng? Ôi! Chàng chỉ mới bấy nhiêu tuổi nhưng chức quan đã mỗi lúc một cao, nguy hiểm cũng vì vậy mà càng lúc càng lớn hơn. Tỷ tỷ bụng chứa binh thư, tài cao mưu lớn, là trợ thủ đắc lực của chàng. Thảng như Khởi Vận tỷ tỷ thật sự chỉ vì vị trí đáng đầu của Nội xưởng mà không có mưu cầu nào khác, vậy chốc nữa muội muội có thể sẽ góp chút lời với chàng. - Muội muội định góp lời gì? Lúc này đây, trước mặt cô nương Liên Nhi mà bất luận sánh về dung nhan hay cơ trí đều ngang sức ngang tài với mình, Thành Khởi Vận mỗi lúc mỗi thêm chột dạ. So với nàng, thứ mà con bé thiếu chỉ là lịch duyệt và kinh nghiệm mà thôi, thực không thể xem thường. Mã Liên Nhi duỗi bàn tay ra, bàn tay nhỏ nhắn như búp non lộ ra khỏi ống tay áo trong suốt dưới ánh dương quang. Nàng khẽ siết nắm tay lại, khéo cười xinh đẹp: - Muội sẽ nói với chàng rằng, nếu không thể nắm giữ lấy tỷ tỷ hoàn toàn thì thứ nhất không thể kết oán với tỷ, thứ hai quyết không thể để tỷ bị phe đối đầu đoạt được. Bằng không... chỉ đành trừ khử tỉ để tránh họa hoạn về sau. Thành Khởi Vận giật mình thất kinh, gượng cười bảo: - Liên Nhi muội muội, muội... thực đánh giá tỷ quá cao rồi đó. Mã Liên Nhi kéo nhẹ tay Thành Khởi Vận, dịu dàng: - Tỷ tỷ cùng muội xưa nay không hề quen biết. Nếu việc đưa đón và hộ tống muội còn có thể bảo là chịu mệnh lệnh của chàng, nhưng dọc đường tỷ hết lòng trông nom, chăm sóc; sự che chở ấy rõ xuất phát từ tấm lòng chân thành, tuyệt không có nửa điểm giả tạo. Do tỷ và muội đã chẳng phải bạn bè, vậy nó hiển nhiên là vì "yêu ai yêu cả đường đi lối về" rồi. Có gì mà muội còn nhìn không hiểu chứ? Dọc đường nghe được nhiều chuyện của chàng, có chuyện nào mà không khiến người ta hãi hùng khiếp vía? Quan trường chìm nổi, nguy hiểm trùng trùng, muội thật không hiểu chàng làm thế nào mà vượt qua những khó khăn trắc trở đó! Chàng đã bước trên con đường này, nếu bên cạnh không có mưu sĩ như tỷ tỷ vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị người ta chèn ép. Tỷ bảo muội sao có thể yên tâm đây? Đoạn nàng khẽ thở dài, rồi chợt nhoẻn miệng cười nói tiếp: - Liên Nhi từng kể với tỷ nghe chuyện cũ của muội và chàng. Tính cách người ấy như thế nào tỷ cũng đã biết rồi đó, chàng thuộc loại lừa cứng đầu, dắt chẳng chịu đi, lại còn đá ngược! Cho dù tỷ tỷ có đốt ba nén nhang mỗi ngày, chàng vẫn sẽ chỉ là bồ tát bằng gỗ, mãi mãi không bao giờ hiển linh. Tỷ mà không vứt bỏ thẹn thùng, chủ động xuất thủ thì sẽ còn phải chờ đợi dài dài. Thành Khởi Vận thoáng nhướng mày, chực nói lại thôi, má hồng chợt ửng đỏ, tựa như ngấm sắc hoa đào, rực rỡ mà thơm ngát. Lúc rời phủ, Dương Lăng từng báo hôm nay Thành Khởi Vận sẽ trở về Dương phủ. Thành Khởi Vận thủ đoạn vô cùng cao minh, cho dù nàng không cần phải cố ý ra vẻ, song lúc ở trong Dương phủ vẫn giữ được hoà khí cùng với mọi người, huống hồ nàng vì chuyện của tưóng công nhà mình mà bôn ba nam bắc, lao tâm khổ trí. Cho nên khi hay tin nàng tới, các cô Hàn Ấu Nương, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi và Cao Văn Tâm rất đỗi cao hứng. Ấu Nương căn dặn nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, lại hạ lệnh cho người đứng đón trước cổng. Trong phủ chỉ có mỗi Đường Nhất Tiên không biết người sắp đến là thần thánh phương nào, rất lấy làm hiếu kì trong bụng. Ấu Nương nghe người truyền báo Thành Khởi Vận đã đến, liền vội dẫn mọi người ra ngoài nghênh đón. Bọn họ sớm đã quen với việc Thành Khởi Vận cải trang bán nam bán nữ cho nên liếc mắt liền nhận ra ngay. Hàn Ấu Nương lộ rõ vui mừng, đương định mở miệng gọi, chợt trông thấy người thiếu niên đứng cạnh Khởi Vận. Nàng không khỏi ngẩn người, sau thoáng kinh ngạc liền mừng rỡ kêu lên: - Liên Nhi! Mã Liên Nhi cũng vội bước tới, ôm chầm lấy Hàn Ấu Nương, mừng rỡ thút thít: - Ấu Nương..., Hai người ôm nhau một chốc, Mã Liên Nhi mới quệt nước mắt, rưng rưng cười nói: - A! Tỷ... sao tỷ lại... Phải là ra mắt phu nhân chứ! Hàn Ấu Nương trừng mắt với nàng, hờn trách: - Tỷ nói những lời gì vậy, lúc ở Kê Minh chúng ta đối đãi với nhau như thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế nấy. Nếu như tỷ xem muội như người ngoài, thực sẽ khiến muội không biết phải làm thế nào đây. Mã Liên Nhi khẽ mỉm cười, gọi lại: - Ấu Nương muội muội! Hàn Ấu Nương mới đổi giận thành mừng, lại bước tới nắm tay thân thiết với Thành Khởi Vận. Trông thấy cảnh tượng này, cặp mắt của Đường Nhất Tiên đảo tới đảo lui, nàng hỏi thầm Ngọc Đường Xuân: - Liên Nhi? Chính là vị tẩu tẩu của muội ở Kim Lăng đó hả? Đẹp thật, nếu đeo nữ trang vào, thật sự sẽ như hoa thơm thêm sắc. Vả lại... hì hì... Mã Liên Nhi và Thành Khởi Vận đều chưa gặp Đường Nhất Tiên bao giờ. Dương Lăng lo toan bao nhiêu chuyện song lại quên dặn trước bọn họ mỗi chuyện này. May mà Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi đều không hiểu rõ lắm về thân quyến của Dương Lăng, cho nên sau khi nghe giới thiệu về Đường Nhất Tiên xong cũng không biểu lộ điều gì khác thường. Dặn dò Cao quản gia bố trí chỗ ở cho mấy thị vệ và thị nữ Sở Linh xong xuôi, Hàn Ấu Nương phấn khích tự mình dắt tay Mã Liên Nhi và Thành Khởi Vận đi vào phòng khách sau nhà, hớn hở bảo Vân Nhi: - Em hãy mau dọn đồ trong thư phòng choThành tỷ tỷ, dọn đồ căn phòng đầu chái đông trong sân của chị ra cho Liên Nhi tỷ tỷ ở. Mã Liên Nhi kéo tay nàng, cười tươi nói: - Không vội không vội! Lâu rồi không gặp nhau, tỷ nhớ em lắm. Đêm nay tỷ muốn chung giường với muội, thắp nến trò chuyện thâu đêm. Hàu Ấu Nương mừng rỡ: - Chuyện đó đương nhiên là được. Có điều phòng ốc vẫn cần phải dọn dẹp. Đoạn nàng bảo nhà bếp đun nước chuẩn bị cho hai người tắm rửa. Sau đó mọi người tập trung ở phòng khách, kể lại những chuyện xảy ra sau lúc chia ly; khu nội viện nhà họ Dương ríu rít tiếng cười đùa, quả thật hết sức náo nhiệt. ***** Vương Hoa và Dương Lăng chiêu đãi sứ thần tiến cống của Nhật Bản ở ty Nghênh Tân. Cáo từ xong y lại đến bên ngoài Hồng Lô Tự vội vã thương thảo, gấp rút bố trí cho quan viên ty Lễ Nghi huấn luyện sứ thần Nhật Bản những nghi lễ liên quan đến việc bái kiến Hoàng đế và dâng hiến lễ vật, cùng lịch trình đàm phán cụ thể về việc hợp tác quân sự diệt trừ hải tặc và thông thương của hai nước. Xong xuôi y liền phóng ngựa phi như bay về phủ. Dương Lăng dự tiệc hơi lâu, lúc trở về nhà thì đèn lồng đỏ đã treo cao, trời sao lấp lánh. Dương Lăng vội vã chạy vào nhà trong, trông thấy trong sảnh chỉ có Vân Nhi và hai nha hoàn đang quét dọn, y liền vội hỏi: - Thành cô nương đã đến rồi chưa? Vân Nhi là tiểu nha đầu do chính tay Dương Lăng mua về, luôn ở bên hầu hạ Ấu Nương. Tuy tuổi còn nhỏ nên không được xem là quản sự khu hậu viện, song vì được Ấu Nương sủng ái nên bình thường đám nha đầu các phòng cũng chỉ nghe lệnh nó. Thấy lão gia sốt sắng truy vấn, hai nha hoàn đều nhìn sang phía cô nàng. Vân Nhi vội cúi người vái chào, rồi mỉm cười đáp: - Thành cô nương đã đến từ hồi chiều, Liên Nhi phu nhân cũng đến cùng. Hai vị đã cùng đại phu nhân trò chuyện rất lâu, dùng bữa tối xong thì đều về phòng tắm rửa. Vừa nãy tiểu tì trông thấy mấy người Thúy Nhi tỷ mang thùng nước ra, hẳn là đã thay đồ xong rồi. Dương Lăng ồ một tiếng, hỏi tiếp: - Hai cô hiện đang ở đâu? Đã thu xếp chỗ nào vậy? Vân Nhi đáp: - Thành cô nương vẫn ở trong nội thư phòng; phu nhân Liên Nhi thì được thu xếp ở trong viện của đại phu nhân, căn phòng đầu chái đông. Lão gia tính đi gặp Liên Nhi phu nhân sao? Dương Lăng hơi ngần ngử, đoạn phẩy tay đáp: - Không, ta đi thăm Thành cô nương trước. Các em cứ làm việc đi. Tuy rằng trong lòng y rất nhớ Mã Liên Nhi, nhất là nay nàng đang mang thai, nhưng dẫu gì thì đó cũng là chuyện nhà. Thành Khởi Vận đã bôn ba xuôi ngược, vất vả lo liệu đại sự của y. Sao lại có chuyện đi gặp nương tử trước mà gác việc thăm viếng thuộc hạ tâm phúc đã hoàn thành một công việc trọng đại như vậy sang một bên chứ? Đến nội thư phòng, Dương Lăng vén rèm cửa, nhìn thấy Thành Khởi Vận đang ngồi trước bàn dài, trước mặt là chiếc đèn phủ lụa mỏng; quầng sáng của ngọn đèn rọi lên dung nhan sau khi tắm đẹp đến rạng ngời. Thấy y bước vào, Thành Khởi Vận vội uyển chuyển đứng dậy, ôm quyền thi lễ rồi cười duyên dáng chào: - Ti chức tham kiến đại nhân, ti chức cũng đoán ắt đại nhân sẽ đến. Thành Khởi Vận mặc chiếc áo cân vạt bằng vải lĩnh trắng, cổ áo màu tím lợt, phía dưới là váy ngắn đai trắng ôm eo, sóng mắt đong đưa, dung quang phơi phới, đôi mắt hạnh long lanh sóng nước trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thực khiến người ta phải rung động trong lòng. Dương Lăng dằn lòng, bật cười hỏi: - Sao? Nữ Gia Cát của ta lại đoán trúng nữa à? Ha ha, tại Liên Nhi đang tắm, nếu không thì... ngày mai bản quan mới tới. Thành Khởi Vận gặp lại được y, trong lòng mừng vui khôn xiết, một loại cảm giác thỏa mãn kì diệu tràn ngập khắp tâm hồn, một cảm giác thực thư thái và yên bình. Nghe Dương Lăng nói dối, nàng không hề chớp cặp mi cong vút, chỉ nhoẻn miệng cười nói: - Giang sơn dễ đổi, nhưng mới qua một hai tháng trời, đại nhân sẽ không thay đổi. A! Ti chức nói sai rồi. Thành Khởi Vận che miệng cười, nói tiếp: - Ít nhất thì quan chức của đại nhân lại đã đổi. Chúc mừng đại nhân tấn thăng tước hầu, vinh dự nhận được chức Trụ Quốc Long Hổ thượng tướng quân. Dương Lăng chỉ biết lắc đầu cười trừ: - Nha đầu nhà cô này... Thành Khởi Vận khẽ nhíu đôi mày xinh, lấy làm lạ hỏi: - Cớ sao đại nhân... đại nhân đôi lúc nói chuyện lại ra vẻ cụ non như vậy? Ha ha, nha đầu hử? Ti chức thế mà lớn... lớn..., Chợt nàng mím môi, rốt cuộc vẫn không nguyện nói ra mình hơn tuổi Dương Lăng. Dương Lăng cười hì hì đáp: - Ta gọi cô là nha đầu, đương nhiên là vì cô nhỏ hơn ta. Cô đừng hỏi, ta sẽ không giải thích đâu. Tóm lại là cô nhỏ hơn ta. Đại sự y muốn làm từ trước đến giờ nay đã đâu vào đấy, Mã Liên Nhi mà y vẫn luôn canh cánh trong lòng cũng đã rước về phủ, lại có chút rượu trong người, lúc này trông thấy vẻ nửa hờn nửa vui khiến người khác rung động của Thành Khởi Vận, Dương Lăng không kìm được lòng nên đã tiết lộ một ít bí mật vốn nàng không thể nào nghe hiểu được. Quả nhiên Thành Khởi Vận nghe mà không hiểu ý của y. Nhưng nàng lại nghe lầm, cũng không biết hiểu lệch đi thế nào mà nhất thời gò má đỏ bừng, lòng hoa phơi phới. Nàng vội thở gấp một hơi dài, chậm rãi ngồi vào sau bàn, chống cằm cười nói: - Đại nhân muốn gặp ti chức, ắt có chuyện muốn hỏi. Không biết đại nhân muốn hỏi chuyện công trước, hay là chuyện tư trước đây? Lúc mà vưu vật trời sinh này muốn quyến rũ kẻ nào, thì quả thực từng cái giơ tay nhấc chân, từng cái nhăn mày nhíu mặt đều mang những vẻ gợi cảm khác biệt. Động tác lúc này lại có phần ngây thơ của thiếu nữ, nhưng ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay thon dài như cổ hạc, ngón ngọc xinh xinh chống nhẹ dưới cằm, vừa nhã nhặn vừa đáng yêu, lại có cả sự gợi cảm của thiếu phụ thành thục. Dương Lăng đưa mắt nhìn rồi dời ánh mắt đi: - Chuyện riêng thì... tôi có thể hỏi Liên Nhi, hỏi xong liền sẽ biết cô đã dùng cách nào để mang nàng ấy từ họ Mã về. Nói chuyện công trước đi! Dương Lăng quay lại nhìn nàng, rồi trầm giọng hỏi: - Cô tìm đâu ra những kẻ gọi là sứ thần tiến cống này vậy? Trông cử chỉ hành động và phong thái của bọn họ quả thực bất phàm. Có cô lo liệu tôi nghĩ hẳn mọi thứ sẽ đều được sắp xếp thỏa đáng, không gì sơ suất, nhưng mà... tìm vài ba sứ thần ra để làm gì? Không sợ đông người sẽ lộ chân tướng sao? Thành Khởi Vận đáp: - Đại nhân! Lúc Sở Linh về gặp ngài, chẳng lẽ chưa từng báo rằng ti chức muốn dâng tặng cho ngài một lễ vật cực lớn hay sao? Ha ha, xem ra lễ vật này lớn quá, đại nhân không đoán nổi hay là không dám đoán? Dương Lăng ngạc nhiên hỏi: - Lễ vật lớn à? Tôi đã đoán được rồi mà, chẳng phải là cô mang Liên Nhi... Ý cô nói không phải là nàng ấy? Chẳng lẽ lại có liên quan đến những sứ thần này? Trong lòng hơi chua chát, Thành Khởi Vận hứ yêu một tiếng rồi nói: - Mang Liên Nhi cô nương về đây thì có gì mà khó, ngược lại nếu ngài muốn danh chính ngôn thuận mà cưới cô ấy về mới khó xử đấy. Còn lễ vật to lớn mà ti chức nói đến là đại nhân hồng phúc tề thiên, cát tinh chiếu trúng, ngài muốn làm gì ông trời cũng đều giúp cả. Thành Khởi Vận kéo chén trà lại gần rót mời Dương Lăng, rồi mới kể đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện. Hóa ra Trung Nguyên vốn không biết rõ lắm về nước Nhật. Năm xưa có khi giặc Oa làm loạn, Chu Nguyên Chương cả giận, phái sứ giả thiên triều đi đến Nhật Bản để mắng nhiếc quốc vương nước ấy, đã nhầm một thân vương được Thiên hoàng phong đất thành ra quốc chủ của Nhật Bản. Quốc thư hai nước qua lại nhiều lần mà vẫn không hay biết nội tình. Về sau Nhật Bản xuất hiện Nam-Bắc triều, lúc đó ngay cả ai là quốc vương thì Đại Minh lại càng không rõ, đến nỗi khi tướng quân Mạc phủ là Túc Lợi Nghĩa Mãn (Ashikaga Yoshimitsu) sai sứ giả đến triều cống, Đại Minh lại coi hắn là kẻ thống trị tối cao của Nhật Bản. Cho đến hiện tại, Nhật Bản đang gặp loạn Ứng Nhân. Chẳng những địa vị của Thiên hoàng đã rơi xuống nghìn trượng mà ngay cả tướng quân Mạc phủ cũng đã không thể khống chế được cục diện, lãnh chúa các nơi đồng loạt phát động chiến tranh, bước vào thời kỳ chiến quốc, Đại Minh tìm ra được ai là quốc chủ Nhật Bản mới lạ. Cho nên Thành Khởi Vận mới to gan hiến kế "lý đại đào cương (mận chết thay đào)" và "man thiên quá hải (giấu trời qua biển)" với Dương Lăng. Lực lượng trong triều do bọn họ dùng lợi ích để phân hóa và mua chuộc để mở biển thông chợ đã có hiệu quả khổng lồ, chỉ cần Dương Lăng đồng ý chia chác cho đám người đó một chén canh, sẽ không khó để biến bọn họ thành trợ thủ cho bản thân y. Thế nhưng đám hủ nho khăng khăng ôm lấy định kiến Đại Mình là thiên triều thượng quốc duy ngã độc tôn và xem những thương nhân là bọn thấp hèn đê tiện lại chính là những kẻ chân chính không dục vọng, không sa ngã; căn bản y không có cách nào lay động được bọn họ. Thứ mà bọn họ muốn chỉ là cái tiếng "triều cống thượng quốc", còn lợi ích kinh tế thì có bị thiệt thòi bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng quan tâm. Cho nên Thành Khởi Vận mới đề nghị cung cấp cho bọn họ một danh nghĩa: loạn chiến quốc ở Nhật Bản khiến cho dân chúng lầm than, địa bàn thống trị của rất nhiều lãnh chúa đang hết sức khốn cùng, cho nên bọn họ rất muốn mua bán cùng Đại Minh, tiếc là Đại Minh ngoảnh mặt làm ngơ. Nếu như nay Đại Minh có người chủ động liên hệ bọn họ, yêu cầu bọn họ cử sứ giả lấy danh nghĩa nước Nhật Bản tiến cống thiên triều để khai thông mậu dịch thì bọn họ nhất định sẽ vui mừng đồng ý. Chính Thành Khởi Vân sẽ liên lạc với một vài lãnh chúa Nhật Bản khai thông bế tắc, lấp được mồm miệng của đám hủ nho trong triều. Thật ra trong quá khứ, hai bên cử sứ giả tới lui lắm phen và cũng đã từng xảy ra việc có kẻ giả mạo sứ giả Nhật Bản gạt lấy quà biếu của Đại Minh. Có điều lần này là trong ngoài cùng nhau tính kế để vượt qua ngọn núi "chế độ triều cống" cheo leo không thể vượt qua đang chẹn ngang công cuộc giải trừ cấm biển. Thế nên một khi sự tình bị lộ, nếu y không thể thoát khỏi trách nhiệm thì sẽ phạm tội khi quân. Do đó tuy Dương Lăng đồng ý mạo hiểm thử một phen song trong lòng cũng hơi lo âu thắc thỏm. Nghe Thành Khởi Vận nói vậy, Dương Lăng ngạc nhiên hỏi: - Cô nói hồng phúc tề thiên gì đó, vậy đội sứ giả tiến cống này là do vị lãnh chúa nào phái tới? Thành Khởi Vận bật cười khanh khách, rồi nhoẻn miệng cười đáp: - Là Văn Quy (Kameyama)... à không, hiện tại đã đổi quốc hiệu lại thành Vĩnh Chính (Eishou) rồi, là đặc sứ của quốc vương Vĩnh Chính ạ. Dương Lăng cả kinh: - Cô liên lạc được với thiên hoàng chân chính của Nhật Bản? Thành Khởi Vận mỉm cười đáp: - Vâng! Thế nên mới nói đại nhân được cát tinh chiếu trúng đó. Thông qua hải tặc Đông Hải ti chức quen biết được một thương nhân, lại thông qua hắn mà liên lạc được với một vị lãnh chúa ở Cửu Châu. Vị lãnh chúa này đang bị nền kinh tế suy kiệt nơi mình quản hạt hành cho sứt đầu mẻ trán, hay tin liền mừng rỡ khôn xiết, lập tức đồng ý ngay. Lãnh chúa này lại có quan hệ cực tốt với một vị thân vương, cho nên cũng không giấu giếm vị thân vương đó, lúc vị thân vương đến viếng liền nhắc đến chuyện này. Đương nhiên nguyên nhân chính là vì lúc này sức ràng buộc của hoàng thất đối với các lãnh chúa cực kì có hạn, cho nên căn bản hắn không sợ Thiên hoàng phản đối. Nào ngờ sau khi vị thân vương đó đề cập chuyện này với Thiên hoàng Vĩnh Chính, liền như ánh sớm ban mai rọi xuống đầu giường, vị Thiên hoàng ấy liền hành động quyết đoán. Vị này liền qua mặt các thế lực lãnh chúa địa phương mà phái luôn đặc phái viên tìm đến người liên lạc do ti chức phái đi, chủ động kết giao cùng Đại Minh. Hóa ra kinh tế của hoàng thất Nhật Bản cũng đã túng bấn đến cùng cực, Hậu Thổ Ngự Môn (Go-Tsuchimikado) thiên hoàng tiền nhiệm tạ thế đã mấy năm mà vẫn không có tiền bạc để thu xếp an táng. Thiên hoàng Vĩnh Chính đăng cơ đã năm năm mà thậm chí cả nghi thức đăng cơ cũng lo liệu không nổi. Rất nhiều nghi thức triều đình đều bị ép buộc phải hủy bỏ. Nếu Đại Minh đã có ý định kết giao, bọn họ đương nhiên vui lòng liên lạc cùng Đại Minh. Dương Lăng nghe thế cả mừng, vậy là lần này ngay cả chuyện triều cống cũng thành danh chính ngôn thuận, hàng thật giá thật rồi, sau này không cần phải lo nghĩ gì nữa. Thành Khởi Vận nói tiếp: - Theo tình hình mà ti chức nắm bắt được, thì ngày nay ở Nhật Bản tướng quân Mạc phủ đã trở thành cờ hiệu. Hai thế lực lãnh chúa lớn nhất là dòng họ Đại Nội (Dainai) và dòng họ Tế Xuyên (Hosokawa). Bọn họ đều có mật thám riêng của mình trong triều. Khi nghe nói Thiên Hoàng định cử sứ giả đến Đại Minh, hơn nữa còn hủy bỏ cấm biển toàn diện, cho phép bá tánh tự do buôn bán, đều là lợi ích khổng lồ của việc thông thương cùng Đại Minh. Do đó, cả hai vị lãnh chúa liền tranh nhau làm đại diện quốc vương để yết kiến thiên triều nhằm tranh thủ kiếm lấy lợi ích lớn nhất cho vùng đất mà bọn họ quản hạt. Theo ti chức nghĩ, nếu đại nhân xây dựng thủy quân, phối hợp cùng thủy quân Nhật Bản để bắt tay diệt trừ giặc Oa, mau chóng quét sạch hải cương, hoàn thành đại kế mở biển thông thương, giao lưu vạn quốc, tất phải tìm đến những lãnh chúa có năng lực thì bọn họ mới có thể thật sự phát huy tác dụng. Hai vị lãnh chúa đó đều có quân lực mạnh nhất, hơn nữa do tranh nhau làm sứ giả tiến cống mà cãi nhau túi bụi, cho nên ti chức đã kiến nghị bọn họ cử ra hai vị chánh sứ. Hì hì! Thành Khởi Vận cười xảo quyệt nói tiếp: - Đã là làm ăn, mà có hai người mua, vậy chúng ta sẽ có thể nâng giá. Nếu có hai người bán, vậy chúng ta sẽ có thể ép giá. Buôn bán mà đảm bảo không lỗ như thế, cớ sao lại không làm? Dương Lăng nghe nàng nói xong, trong lòng mừng rỡ vô cùng, hiểu được những nội tình này sẽ nắm được quyền chủ động trong lúc đàm phán. Như chuyện ở Liêu Đông, vì cùng chống Thát Đát nên triều đình không thể không ban ơn với Đóa Nhan Tam Vệ để tính kế lâu dài. Nay xem ra bọn họ sẽ không cần phải nhượng bộ gì với sứ giả Nhật Bản sất. Y lắc đầu cười, khen: - Đáng sợ thật! May mà bản quan không phải là địch thủ của cô. Bằng không thì quả thực đã bị cô bán đi rồi còn phải kiếm tiền mang về cho cô nữa. Thành Khởi Vận hé môi cười duyên: - Vậy cũng không hẳn, ngay cả tường thành còn không đỡ nổi số đỏ của đại nhân nữa là! Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đại nhân có ông trời chống lưng cho, nói không chừng kẻ tự bán thân giúp đại nhân kiếm bạc mới là thuộc hạ đó. Dương Lăng cười to, bảo: - Cô là nữ Gia Cát của tôi, có cho tôi nghìn vàng tôi cũng sẽ chẳng nỡ buông tay đâu! Nghe vậy Thành Khởi Vận liền đảo tròng mắt, cũng duyên dáng đáp lại: - Đại nhân cũng là tri kỷ Bá Nha của ti chức. Dẫu cho có người dốc cả thiên hạ ra mua, ti chức cũng sẽ không nỡ buông tay. Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi bất thình lình đều đỏ mặt. Ngày trước Thành Khởi Vận lõa thể gặp mặt Dương Lăng cũng vẫn mỉm cười thoải mái, tự nhiên như không, thế mà lúc này lại e thẹn bối rối không nói nên lời. Nàng đứng dậy giấu thẹn, thướt tha đi đến bên giá sách tùy ý rút ra một quyển rồi ngồi xuống ghế dựa bên tường. Chân phải vắt nhẹ lên gối trái, hênh hếch chiếc giày thêu màu đỏ xinh xinh, nàng đằng hắng giọng: - Đại nhân đã biết những gì muốn biết rồi, cũng nên đi gặp Liên Nhi cô nương đi. Bằng không e rằng Liên Nhi sẽ oán hận trong lòng, nghĩ sao ti chức lại không biết điều đó! Nàng yêu kiều ngồi, nửa như lẳng lơ, nửa như nhàn nhã, ánh đèn dịu dàng như nước thấm vào, càng làm tôn lên bờ eo như thắt lụa của nàng. Dung nhan không tô điểm, thùy mị lả lơi, quyến rũ không lời tả xiết. Nhớ lại cảnh tượng kiều diễm và lãng mạn cùng Mã Liên Nhi dưới tàn cây phong lá đỏ trên núi Tê Hà, trong lòng Dương Lăng không khỏi nóng bừng. Vị cô nương si tình đó, quả thực đã vì mình mà hy sinh rất nhiều. Mình thì xuôi nam ngược bắc, để lại người con gái đang mang thai như nàng ấy ở lại Kim Lăng một mình, quả thực cũng quá phụ bạc rồi. May mà nàng ta thấu tình đạt lý, người con gái cao ngạo đó vẫn trước sau không lời oán hận. Ngữ khí tròng ghẹo của Thành Khởi Vận lại dường như hơi mang theo chút ghen hờn, nhưng gặp lúc Dương Lăng lại đang nghĩ đến Liên Nhi nên không cảm nhận được. Y mỉm cười, đứng dậy bảo: - Đi đường xa về, chắc cô cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai tôi sẽ đãi tiệc tẩy trần cho cô lần nữa. Thành Khởi Vận gật đầu cười yếu ớt. Dương Lăng xoay người bước ra khỏi phòng, rèm châu đong đưa, nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt của Thành Khởi Vận vụt tắt. Nàng đăm chiêu ngắm nghía lọn tóc rũ xuống trước ngực, thở dài ai oán: "Chờ thì vẫn phải chờ, còn hơn là ngay cả cơ hội để đợi chờ cũng không có. Ôi, thật là hận không thể bổ cái đầu gỗ của Dương bồ tát chàng ra làm củi đốt cho rồi..." Góc tường mờ ảo ánh đèn, ánh sáng mờ ảo tạo nên một quầng sáng vàng nhạt mông lung. Dưới quầng sáng, Thành Khởi Vận xoa nhẹ cánh tay trắng muốt như lược ngà; thân thể mềm mại đang ngồi trông đặc biệt lung linh... Chú thích: là loại kiếm nhật rất dài còn gọi là Chiến tranh Ōnin, là cuộc nội chiến từ năm 1467 đến năm 1477 thuộc thời kỳ Muromachi ở Nhật Bản. Nguyên cớ là cuộc tranh chấp giữa Hosokawa Katsumoto và Yamana Sōzen nhưng sau leo thang thành cuộc nội chiến, lôi cuốn theo Mạc phủ Ashikaga và rất nhiều lãnh chúa (daimyo) khắp nước Nhật. (trích từ wikipedia)