- Trương đại ca, sao ngươi lại tới đây?
Lưu Sủng mặc áo choàng da dê vội vàng ra đón, sân viện y rất lớn, nhà ngói ba dãy gạch lớn, ở đây được xem như nhà giàu có, lấy kinh doanh ngựa mà sống.
Đương nhiên, đây chỉ là sự công khai thân phận của y, trên thực tế Lưu Sủng chính là một trong thủ lĩnh bọn trộm cướp ở Bá Châu, được Trương Mậu bái lạy kết nghĩa anh em. Trương Mậu đem ngựa dắt vào sân, vừa vắt dây lên trên cây cột, vừa thần sắc khẩn trương nói:
- Đi, chúng ta vào nhà bàn tiếp.
Vừa vào cửa liền ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, Lưu Thần và Lưu Huệ, Phong Lôi và đám huynh đệ khoanh chân ngồi trên giường gạch, đang ăn lẩu.
Đồ nấu trong nồi chính là thịt chó, tục ngữ nói "Thịt chó sôi sùng sục, thần tiên đứng không yên" thịt chó cuộn theo nước sôi, hương vị đúng là hương thơm xông vào mũi. Lưu Thần đứng hàng thứ bảy, là em trai của Lưu Sủng, dân bản xứ lấy thứ hạng mà xưng hô, gọi bọn họ là Lưu Lục, Lưu Thất.
Lưu Thất uống mặt đỏ tai hồng, nhìn thấy Trương Mậu đến, cười hì hì lê mũi giày dưới đất, cười to nói:
- Mũi Mậu ca đủ dài, tới thật đúng lúc, mau lên đây ăn thịt chó, uống chút Thiêu Đao Tử hảo hạng, ha ha ha, chỉ tiếc chỗ ta đây không có đàn bà cho ngươi. Nhất hắc, nhị hoàng, tam hoa, tứ bạch, đây chính là thịt chó đen vừa tròn một tuổi, ngon miệng nhất.
Đám người Phong Lôi hoặc ngồi hoặc đứng, mặt cũng cười chào, đều thi lễ nói:
- Tham kiến đại ca.
Trương Mậu vừa thấy tất cả đều là người của bang cướp đường bên ta, lúc này mới yên tâm mà hừ một tiếng nói:
- Thịt chó không vội ăn, hôm nay ta đến là báo cho các ngươi một tiếng, việc xấu phát sinh, sớm có chuẩn bị, nếu không chúng ta sẽ biến thành thịt chó, để cho người ta hấp ăn rồi.
Lưu Lục chấn động, mấy người khác đang say cũng lập tức tỉnh lại, vội vàng dừng đũa, nhìn hướng về Trương Mậu. Trương Mậu cởi áo da, ngồi xuống bên giường, liền dùng lửa hơ hai bàn tay lạnh như băng, than dài giọng điệu nói:
- Mấy vị ca ca, Trương Trung rơi vào tay Uy quốc công Dương Lăng, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Phong Lôi ngạc nhiên nói:
- Trương Trung? Gã không phải là bị Gạch đại tướng quân cứu mạng nhưng không cứu được đã chết rồi sao?
Phong Lôi tuổi chừng ba mươi tuổi, lông mày thô mắt to, mũi thẳng miệng vuông, hai má lộ ra màu đỏ khỏe mạnh, để râu cá trê. Y cũng là anh em kết nghĩa của Trương Mậu, công khai thân phận là tiểu địa chủ có vài chục mẫu đất vườn, người này không sở trường tâm kế. Cho nên ở trong bang bọn cướp đường địa vị không cao không thấp, tuy nhiên luận võ công, cũng là gần với Trương Mậu đệ nhất cao thủ, thân với huynh đệ Lưu Thị thủ lĩnh còn cao hơn một bậc.
- Cái gì Gạch đại tướng quân! Đó là huynh đệ ta, biểu đệ ruột của ta Giang Bân!
Trương Mậu bất mãn trừng mắt nhìn hắn:
- Ta lúc ấy liền buồn bực, biểu đệ dũng mãnh không thua ta, như thế nào để đám dân chúng khiêng cuốc từ tay hắn đoạt mất Trương Trung, ta còn tưởng rằng là hắn mới tới bản địa. Không dám ngang nhiên ra tay độc ác đối với dân chúng chứ. Mẹ ôi! Hóa ra là trò của Uy quốc công, để kế thay mận đổi đào, người chết căn bản không phải Trương Trung, gã hiện tại đang sống sờ sờ ở trong tay Dương Lăng kìa. Trương Trung đem tin tức Giang Bân lộ ra từ đầu chí cuối nói một lần, vài người nghe xong ngơ ngác nhìn nhau.
Chần chừ sau một lúc lâu, Lưu Thất mới nói:
- Mậu ca, Trương Trung lại biết nội tình của huynh đệ chúng ta, chuyện này quá lộ liễu.
Chúng ta sợ đến bỏ trốn mất dạng rồi.
Trương Mậu cắn răng nói:
- Đặt mua phần gia nghiệp này dễ dàng sao? Giao hảo nhiều quan lại như vậy mất bao nhiêu tiền? Đi xa tha hương, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng lẽ vào rừng làm cướp hay sao?
Phong Lôi hai mắt sáng ngời, nói:
- Chuyện này cũng được nha, vào nhà cướp của, chén rượu lớn, miếng thịt lớn, sảng khoái nhất rồi. Dương Hổ đại ca không phải là đi Sơn Đông sao, nghe nói đã thu phục được mấy đạo nhân mã. Hiện tại lăn lộn phát triển nhanh chóng, nếu không chúng ta đi theo y đi.
Trương Mậu không biết nên khóc hay cười mà nói:
- Một đám rác rưởi, làm sao lại nghĩ trốn? Ta đến thông báo các ngươi một tiếng, là muốn các ngươi những ngày này rời nhà tránh nạn, nếu là thật bị tiết lộ tin tức rồi đi không muộn, đây không phải vẫn chưa lòi đuôi đó sao? Các ngươi gấp gì chứ?
Y trầm ngâm chốc lát nói:
- Trương Trung ở trong tay Dương Lăng mấy ngày rồi, nếu hắn thú nhận chúng ta, Dương Lăng đã sớm tới cửa bắt người rồi. Hiện giờ không hề có động tĩnh gì. Nói rõ Trương Trung không có khai ra, ta nghĩ... chúng ta vẫn có thể yên lặng theo dõi thay đổi. Không phải chuyện bắt buộc, không thể hành động thiếu suy nghĩ, ăn nhờ ở đậu, nào có tự mình lo liệu được? Dương Hổ mặc dù giao hảo với chúng ta, nhưng gã là lục lâm, ta là hắc đạo, dù gì không phải là huynh đệ đồng nguyên.
Lưu Lục khoát tay nói:
- Đầu đen, đi cửa thôn xem xét, chúng ta cùng Mậu ca thảo luận một chút.
Trương Mậu nói:
- Không cần, cửa thôn ta để lại người rồi. Thông báo những huynh đệ từng lộ mặt trước Trương Trung, lập tức rời nhà tránh đầu sóng ngọn gió, ta còn phải về gấp Bá Châu, Trương Trung không nói ra lai lịch của chúng ta, sợ chính là có tâm tư, hy vọng chúng ta đi cứu gã. Bước chân vào giang hồ chữ nghĩa đi trước, gã có ý, ta Trương Mậu cũng không thể để gã thiệt thòi.
Phong Lôi khẩn trương nói:
- Đại ca, giết người dễ dàng cứu người khó, gã lúc trước giao hảo với ngươi, còn không phải ngươi dùng số bạc lớn nuôi dưỡng đấy, gã có thể không hơn được đại ca Tề Ngạn Danh, đó là huynh đệ mình, vào nhà tù cũng sẽ không thú nhận chúng ta, gã một thái giám, có gan sao?
Trương Mậu lạnh lùng cười nói:
- Người trong giang hồ trôi nổi, nào có ai không bị chém? Trương Trung tội mắc là tử tội. Ta không cứu gã chính là chết chắc đấy, ta nói cứu gã, cũng phải xem xem có cơ hội hay không, có thể cứu thì cứu, không thể cứu đành phải...
Y ngậm miệng, cầm chén trước mặt uống một hơi cạn sạch, Lưu Huệ suy tư một lát, nói:
- Đại ca, nếu Dương Lăng là muốn lấy kế Trương Trung chết, dụ bọn tham quan Bá Châu ra, chúng ta sao không đem tin tức này rải ra ngoài, quấy rầy kế hoạch của ông ta, khiến ông ta tự loạn tay chân, nói không chừng ngược lại có thể nhân cơ hội.
Trương Mậu cười khổ nói:
- Như vậy cứu hắn không phải càng khó? Hơn nữa chuyện này xảy ra Dương Lăng ắt điều tra kẻ tiết lộ tin tức, chẳng những dính dáng đến huynh đệ ta, hơn nữa bại lộ càng nhanh hơn.
Lưu Lục sinh ý ác độc nói:
- Nếu như thế, chúng ta cùng đại ca đi một lần, nếu cứu được gã, chúng ta cũng coi như hết bản phận, cứu không được gã, đó là mạng của gã, chẳng thể trách chúng ta!
Trương Mậu lắc đầu nói:
- Không! Ta trước đi thám thính một chút tin tức, nếu cần người, ta sẽ tới tìm các ngươi, chỗ ẩn thân...
Lưu Lục tiếp lời nói:
- Vẫn là chỗ cũ, ta lập tức thông báo chuyện Trương Trung, thông qua tên họ tất cả huynh đệ đều ẩn núp đi, đại ca cần sử dụng người, bất cứ lúc nào cứ phái người cho chúng ta biết.
- Được!
Trương Mậu vươn người đứng dậy:
- Các ngươi lập tức chuẩn bị, ta lập tức về Bá Châu!
...
Vừa sáng sớm tinh mơ, Phàn Mạch Ly Phàn đại nhân ăn bát cháo gạo tẻ, ăn chút điểm tâm, nhẹ ăn sáng. Sau đó để hai thị thiếp hầu hạ mặc quần áo trang điểm. Một đêm phong lưu, trong mắt hai thị thiếp thân thể xinh đẹp vẫn mang theo vài phần xuân ý. Bích Nhi là thiếp mới đưa vào nũng nịu oán giận nói:
- Lão gia, ngài bây giờ lên công đường cũng quá sớm rồi, cũng chả phải quan ở kinh thành phải sáng sớm vào triều, làm sao không ngủ thêm chút canh giờ?
Phàn Mạch Ly ngáp một cái, cười ha hả nói:
- Vẫn chưa cho đủ ngươi tiểu yêu tinh? Ngủ ngủ ngủ, lão gia ta làm sao không muốn nằm giường ôm gái đẹp, kê cao gối mà ngủ không dậy nổi, đây không phải Dương chém đầu còn chưa đi sao? Tên sát tinh này. Đem Bá Châu gây sức ép long trời lở đất, ai không lo lắng đề phòng. Ối! Cho dù diễn kịch, lão gia ta cũng phải diễn tiếp, lúc nào tiểu ma đầu này phủi mông chạy lấy người, lão gia ta mới yên tâm.
- Ha ha ha, Phàn đại nhân yên tâm đi, sáng sớm ngày mai, quốc công gia liền rời khỏi Bá Châu rồi!
Theo thanh âm. Giang Bân một bước tiến vào, cả người quân trang, xương sườn dắt đao, ôm hai tay cười dài nói. Gia đinh phía sau vài tên cản lại không kịp lo sợ nghi hoặc đuổi theo, lại bị vài tên lính đột nhiên xuất hiện đẩy ra. Thái độ cực kỳ mãnh liệt. Phàn Mạch Ly hai tay chỉnh ngay ngắn mũ cánh chuồn, gặp tình hình này không khỏi ngạc nhiên nói:
- Giang đại nhân, ngươi... làm sao vô lễ như thế, lại xông thẳng vào nội thất bản quan?
Giang Bân không hề để ý đến nói:
- Hài. Cái gì nội thất ngoại thất, người trong người ngoài, ta là người thô kệch, đâu chú ý những thứ đó.
Y tùy tiện địa đi tới, một phen tháo mũ quan Phàn Mạch Ly xuống, dùng ngón tay lắc lắc, sau đó đội lên đầu Bích Nhi. Hai mắt ung dung cười ha ha nói:
- Phàn đại nhân, ngài coi ngài coi, mũ này mà đeo trên đầu nàng, lại anh tuấn hơn ngươi nhiều.
Phàn Mạch Ly giận dữ, lạnh lùng nói:
- Cút ngay thứ kia, không có quy củ, cút ra ngoài cho ta!
Giang Bân chậc chậc mà nói:
- Đại nhân, phải thương hoa tiếc ngọc nha. Tiểu nương tử yểu điệu như vậy. Ngươi dọa người ta sợ, sáng sớm tinh mơ đấy. Được rồi được rồi.
Nói xong vỗ "tét" trên mông Bích Nhi, cười hì hì nói:
- Mỹ nhân, lão gia các ngươi bảo ngươi cút ra ngoài kìa, chớ chọc lão tức giận, nhanh đi ra ngoài đi.
Phàn Mạch Ly không kìm nổi giận dữ chỉ tay nói:
- Giang Bân, bản quan bảo ngươi cút ra ngoài!
Miệng lão mắng, trong mắt lại xẹt qua một tia sợ hãi, một loại dự cảm bất tường chạy lên não. Giang Bân đại mã kim đao ngồi ở trên ghế, nhấc chân lên bắt chéo nói:
- Đại nhân yên tâm, làm xong nhiệm vụ, hạ quan lập tức cút ngay!
Nói xong y trầm mặt xuống, lớn tiếng nói:
- Người đâu, đem phạm quan Phàn Mạch Ly trói lại cho ta!
Ngoài cửa lập tức xông vào hai tên lính, một tay khống chế cánh tay Phàn Mạch Ly, lấy dây thừng nhanh nhẹn buộc lên cổ lão, trói lão chắc chắn, Phàn Mạch Ly kinh hãi nói:
- Giang Bân, ngươi điên rồi? Ngươi... ngươi đang làm cái gì?
Giang Bân híp mắt liếc mỹ nhân cạnh một cái, chậm rãi nói:
- Ngươi tên là gì?
- Thiếp... thiếp thân kêu Nhu nhi.
Thị thiếp kia sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, khẩn trương trả lời. Giang Bân nheo mắt lại, lướt qua eo thon nhỏ mềm mại mảnh khảnh của nàng, gật gật đầu cười ha hả nói:
- Tên rất hay, lại đây, rót chén trà cho ta.
Phàn Mạch Ly giận dữ hét:
- Tên họ Giang kia, gan chó ngươi thật lớn, ngươi tính phản hay sao? Ai gọi ngươi tới bắt bản quan?
Giang Bân chắp tay hướng lên trời, nói:
- Đương kim Uy quốc công gia, làm sao?
Trong lòng Phàn Mạch Ly căng thẳng, lại vẫn mạnh miệng nói:
- Uy quốc công? Ông ta ông ta cũng không có tư cách bắt ngũ phẩm chính đường ta đây, ta phải cáo hắn, ta phải cáo ngươi, ta muốn...
- Ngươi muốn cái gì?
Giang Bân không kiên nhẫn liếc lão:
- Sáng sớm tinh mơ đâu ra hỏa khí nóng như vậy? Có thánh dụ, Uy quốc công tiết chế quân chính quan lại quan viên Bá Châu, tra rõ án quan viên tham nhũng, bản tướng quân chính là phụng chỉ phá án! Người đâu, đem Phàn Mạch Ly giải đến hành dinh Khâm Sai! Niêm phong toàn bộ tài sản ở đây lại, chờ bản quan kê biên tài sản!
- Vâng!
Bên ngoài ầm ầm vâng dạ, lại xông vào vài tên lính, mang theo thùng tương, ôm một bó giấy niêm phong, để trên bàn một chồng, bắt đầu quết giấy niêm phong, phong hòm xiểng, phong ngăn tủ. Giang Bân cũng không thèm nhìn Phàn Mạch Ly mặt như màu đất.
Y lười biếng đứng lên, cầm qua một giấy niêm phong, hướng bộ ngực cao ngất của Nhu nhi cô nương mà dán, sau đó thuận tay quơ lấy một khối điểm tâm ném vào miệng, vừa đi ra ngoài một bên nói nhỏ:
- Mạng của ta thật khổ, sáng sớm mà phải bắt nhiều người như vậy, ở đây niêm phong lại trước, chúng ta đi Quế Đan quý phủ của Đồng Tri đại nhân.
Các huyện trấn Bá Châu đều có thiết kị tung hoành. Bộ hạ của Du Kích tướng quân Giang Bân lúc rạng sáng đột nhiên xuất hiện ở phủ đệ các quan viên, miệng nói phụng lệnh Khâm Sai đại nhân Dương Lăng bắt giữ tham quan, niêm phong phủ đệ. Tin tức Trương Trung chưa chết như thế truyền ra, Bá Châu quan viên nghe hỏi hồn bay phách lạc.
Tri Huyện Cố An Kiều Ngữ Thụ nghe được sợ tới mức tê liệt trên giường, ôm lấy đùi ái thiếp khóc đến nước mắt giàn giụa, nước mắt ông ta cũng nhiều, từ buổi sáng khóc thẳng đến trưa, vẫn chưa thấy quan binh tới bắt ông ta, cảm thấy hơi đói bụng. Lúc này mới xuống đất, ăn đơn giản chút điểm tâm, uống chút nước trà, đồng thời gọi người ra ngoài hỏi thăm tin tức, vừa hỏi mới biết được bọn quan binh bắt vài quan lại, niêm phong nhà cửa, sau đó liền trói người gào thét lại đi rồi. Căn bản coi như không người như ông ta.
Kiều đại nhân ngồi ở nhà cắn đầu ngón tay sững sờ, còn tưởng rằng bình thường quá vô danh, người ta quên mất ông ta rồi, chính là âm thầm vui mừng trong miệng.
Quan binh tới cửa, tuy nhiên không phải bắt ông ta, cũng rõ ràng là mục đích triều đình nhà Minh trừng trị tham quan, muốn ông ta ra mặt trấn an địa phương, không được mắc sai lầm...
Dương Lăng cũng không bắt toàn bộ bọn quan viên lại, Đại Minh quan lại bổng lộc cực thấp hắn biết, cho dù thanh quan cũng chưa từng không lợi dụng triều đình, cho nên những kiểu tham này lại có mức độ.
Tuy rằng tham nhũng, còn chịu vì dân chúng làm chút việc, cũng không tham ô chỉ là làm quan bình thường thôi, tất cả đều được hắn mở một mặt lưới bỏ qua cho rồi.
Mặc dù như thế, quan viên bắt giữ được vẫn vượt qua sáu mươi người, trong đó phủ thành ngũ phẩm, từ quan ngũ phẩm mà trở thành hư không, những quan viên này phẩm bậc tương đối cao, tất cả đều là Giang Bân trực tiếp dẫn người đi thăm dò.
Tới buổi chiều, tất cả dân chúng đều biết tin tức này.
Toàn bộ Bá Châu lập tức lâm vào chấn động.
Đám dân chúng vừa cảm thấy hứng phấn, lại cảm thấy lo sợ nghi hoặc. Dù sao triều đình bắt giữ nhiều quan viên như vậy, là chuyện trước nay chưa từng có.
Cũng may Hoa Thôi Quan ở Bá Châu làm quan hai mươi năm, tất cả quan liêu chi tiết rõ ràng, nhậm chức quan viên sớm đã liệt ra một danh sách dài, nhiệm vụ bắt giữ làm xong, mệnh lệnh nhận được thay mặt quan viên liền truyền đạt đi xuống.
Dương Lăng sở dĩ không có cùng lúc truyền đạt mệnh lệnh ủy dụ, chính là để làm cho những quan viên này nhận thức một chút cảm giác ngồi chờ chết, tin tưởng loại này khắc cốt ghi tâm sợ hãi, lại thêm sự thiết lập giám sát sau này ngự sử, có thể lệnh đại bộ phận quan viên trong đó từ nay về sau cải tà quy chính. Những quan viên ngồi ở nhà sợ hãi như chim thấy cung, vừa thấy có binh lính gõ cửa, tất cả đều hoảng sợ chết khiếp, kết quả lại là lệnh thăng quan, lập tức mừng rỡ, lập tức vội tới nha môn, tự mình dẫn người dán cáo thị, trấn an dân tâm, mà ngay cả Kiều Tri Huyện mập mạp như bóng, đều đi bộ tới, bôn ba khắp nơi ở huyện, bận đến nỗi mồ hôi thấu vạt áo. Rất nhiều quan viên buổi sáng không lòng dạ ăn cơm, buổi chiều không có thời gian ăn cơm, đói meo bụng, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng an ổn kiên định, sau khi cực độ sợ hãi thoát được kiếp nạn, may mắn lại được thăng quan song trùng tin vui, đã khiến trong lòng của bọn họ tràn đầy chua ngọt đắng cay. Lương Hồng mất hết tinh thần mà đi ra khỏi hành dinh Khâm Sai, bắt người một ngày, ngơ ngẩn không có chuyện gì cho y, Lương Khâm Sai trong lòng có chút buồn bực.
Bá Châu xảy ra một loạt sự việc, nhiệt độ của chuyện tứ yêu tăng kịch liệt giảm xuống, đám dân chúng đều đóng cửa lánh nạn, người đồng ý đến nơi tứ đại giả thần bị mất mạng tiêu tiền xả giận cũng liền ít đi, một ngày kiếm không được mấy quan tiền, hôm nay lại bắt đầu bắt người, càng không có người đến, nghĩ đến đây Lương Hồng thở dài nặng nề. Ra kinh vốn là công việc béo bở, nhưng đi theo Dương Lăng ra ngoài lại chẳng mò được cái gì béo bở, nếu thay đổi là ông ta, tuyệt sẽ không khiến đám dân chúng đuổi cho bọn giả thần chạy ngược chạy xuôi, chỉ cần thả ra tin tức, còn sợ bọn họ không ngoan ngoãn đưa bạc tới cửa? Hơn nữa lần này Trương Trung bị đánh chết, quan viên Bá Châu vì thoát khỏi liên can bản thân, cũng là cơ hội lớn rất tốt, nhưng Dương Lăng chỉ lấy đơn kiện, không thu bạc, thật là có tiền không biết kiếm.
Nhất là hôm nay bắt tham quan, nếu đầu óc thoáng lung lay một chút, trong một đêm trong nhà có thể chất một ngọn núi bạc, thật là khiến người vô cùng đau đớn.
Lương Hồng oán hận mắng một tiếng, chán đến chết vặn mình, đang muốn trở về phòng chán ngán, đột nhiên thấy ở góc đường có bốn đại hán cúi đầu thì thầm vài câu, sau đó một người trong đó lập tức đi tới. Lương Hồng lập tức cảnh giác lui ra phía sau hai bước, giấu thân tới bên người thị vệ, hiện giờ Dương Lăng ở Bá Châu đắc tội với người cũng không ít, tự mình cũng đừng biến thành còn cừu chịu tội thay. Lại thấy đại hán kia đi lên trước, nho nhã lễ độ chắp tay nói:
- Tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo với Khâm Sai Uy quốc công gia, các quân gia có thể giúp đỡ thay mặt bẩm báo một tiếng?
Vừa nghe là có chuyện gặp Dương Lăng, Lương Hồng mới yên lòng, y lắc mình đi ra, nói:
- Gặp quốc công gia? Quốc công gia là thân phận gì, đó là người ai cũng gặp sao? Có oan tình đi Tri Châu nha môn, Khâm Sai đại nhân không gặp!
Lương Hồng mặc một thân áo lông bào, lại không phải y phục quan thần trong cung, người kia không biết thân phận của y. Còn tưởng rằng là môn hạ quốc công, vội mặt bồi cười nói:
- Vị công gia này, tiểu nhân thật có oan tình trọng đại, là muốn cáo Trương Trung kia cường đoạt dân tài, thỉnh cầu trả về, chuyện này Tri Châu đại nhân cũng không làm chủ được. Huống chi Tri Châu đại nhân cũng... bị bắt rồi, Đại Lý Tri Châu bận không thể gỡ ra được, tiểu nhân chỉ có cầu trợ Uy quốc công Dương Thanh Thiên. Vẫn xin ngài tạo điều kiện.
Lương Hồng vừa nghe là đến vơ vét tài sản, có thể khiến cho Trương Trung vừa ý, tự mình đi vơ vét tài sản, kia hẳn là nhà giàu có rồi, không khỏi hai mắt sáng ngời.
Y đánh giá vài lần một lượt, thấy người này vẻ mặt phong trần, tướng mạo oai hùng, mặc dù đang mặc áo vải. Khí thế lại cũng không bình thường, liền cười hắc hắc nói:
- Quốc công gia trăm công ngàn việc, công vụ bề bộn, những chuyện nhỏ nhặt này ta sao dám tùy tiện quấy rầy ông ấy? Nếu dân chúng có oan tình không đi quan phủ cáo trạng, tất cả trực tiếp tìm quốc công gia, đây không phải là làm rối loạn pháp luật triều đình sao, ngươi...
Trên tay trầm xuống, một bọc nhỏ vải xanh đã rơi trong tay, thô sơ giản lược áng chừng, ít nhất có trăm lượng bạc, Lương Hồng hai mắt sáng ngời, chuyển đề tài nói:
- Ngươi... ngươi dù sao tìm tới tận cửa rồi, ắt hẳn có oan tình trọng đại khó có thể biện bạch, ta liền làm việc tốt, thay ngươi thông bẩm một tiếng, quốc công gia có gặp hay không, ta cũng không dám cam đoan.
Người nọ nghe y mở miệng một tiếng ta... lại thấy giọng y ôn nhu, dưới hàm không râu, mới biết là vị công công. Vội hỏi:
- Dạ dạ dạ, công công tốn nhiều công sức, quốc công gia có gặp hay không, tiểu nhân cũng không dám trách ngài, nếu quốc công gia đồng ý gặp, tiểu nhân còn có hiếu kính.
Lương Hồng vừa nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, vội nhét bạc vào trong ngực, khoát tay một cái nói:
- Đợi ở cửa sau, ta đi thông bẩm một tiếng cho ngươi.
Hễ có tiền, vị Kim Ngô Vệ Hữu Đề Đốc này, Khâm Sai Phó sứ cũng bất chấp thân phận bản thân, lập tức hạ mình thành chân chạy, vội chạy đi gặp Dương Lăng rồi.
Dương Lăng đang ở thư phòng bàn bạc xử trí những tham quan này, toàn bộ áp giải kinh thành là không thể nào.
Hắn đã từng áp giải kinh thành thẩm vấn, sau đó xử phạt mức cao nhất theo pháp luật bí mật cấp hoàng thượng lên tấu chương, Chính Đức cũng đồng ý ý kiến của hắn.
Có điều đối với những tham quan bị bắt này không thể cùng máu tươi Bá Châu, phải dựa theo luật pháp thi hành, đủ chém đầu chém đầu, phải ngồi tù thì ngồi tù.
Kẻ làm cướp kiêu căng làm việc đều rất cẩn thận, y hiện tại chính là rời đi, chỉ e cũng là lấy phòng ngừa khả năng nhỡ may.
Ở trong lòng y, tất nhiên tưởng chúng ta vẫn chưa biết bản chất của y, như vậy y vì bản thân vẫn có thể sống yên tại đây, lấy bộ mặt phủ thân rêu rao cho đường phố Bá Châu, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp cứu Trương Trung hoặc là giết chết cái miệng sống Trương Trung này.
Dương Lăng bên môi lộ ra một tia cười đầy thâm ý, nói:
- Bá Châu tứ hại, tham quan, giả thần, đạo tặc, mã tặc, ôi! Những thứ tai họa hại người. Căn bản chính là cùng một giuộc. Hôm nay thu lưới, vốn là vớt cá, ai biết thuận đường vớt được cả rùa lên.
Viên Bưu chắp tay nói:
- Quốc công gia, ngài phải bắt những bọn cướp đường này, liệu có việc gì cần ty chức cống hiến.
Hoa Thôi Quan nhìn y rời khỏi, nghi hoặc nói:
- Quốc công, Trương Mâu là bọn đạo tặc cướp đường, vì để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta không thể dùng người của Giang Bân, bọn cướp đường Bá Châu chợt tụ chợt tán, nhân số khi ít hơn mười người, nhân số khi nhiều mấy trăm người. Mỗi người dũng mãnh thiện chiến, ở trong quân vạn mã qua lại tự nhiên, tuyệt đối không được khinh thường.
Bên người đại nhân tuy có hơn ngàn tinh binh, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ngăn được bọn chúng, hơn nữa quốc công thân phận tôn quý, không được phép có điều sơ xuất, nhất định phải phân ra đại bộ phận người bảo hộ an toàn cho ngài. Nếu như không có đầy đủ binh mã, chỉ sợ rất khó một lưới bắt hết bọn cướp đường.
Dương Lăng ánh mắt chợt lóe, nói:
- Chuyện này không vội. Ngươi cứ an tâm đem những tên tham quan cần trừng phạt phân loại ra, những quan viên này nhất định phải nhanh chóng xử lý. Thành phần nhiễu loạn Bá Châu cũng hòm hòm rồi, phải mau chóng khiến lòng dân an định lại. Về phần bọn cướp đường... ta nghĩ, y bây giờ cũng nên đến rồi...
Trên lầu thị vệ càng nhiều, tuy nhiên những thị vệ này được huấn luyện có tố chất, sớm được nghiêm lệnh, không thể tự ý rời Trương Trung nửa bước, mặc dù nghe thấy báo động, lại không có một người rời vị trí khỏi cảnh giới. Tống Tiểu Ái mang theo hai thị vệ xông vào trong phòng, nơi này sắp đặt ngọn đèn đầu, chỉ thấy thang lầu trên lan can cắm một mũi tên, chính là mới vừa rồi thị vệ bắn ra một mũi tên, trong sảnh không người, trước cửa hai thị vệ lại ngã trên mặt đất, Tống Tiểu Ái vội vàng bổ nhào qua dò xét.
Thấy hai người chỉ có điều bị đánh ngất trên mặt đất, lúc này mới yên tâm. Vì để tránh Lương Hồng trong lòng nghi ngờ, chỗ ở Tống Tiểu Ái ngoài lỏng trong chặt, trong sân cũng không có nhiều thị vệ, ban đêm chỉ có hai thị vệ này giữ cửa, nếu quả thật có người thân thủ cao minh như vậy lẻn vào, bây giờ đã thoát ra cửa, chỉ e sớm thong dong trốn chạy xa rồi.
Tống Tiểu Ái không cam lòng, giọng căm hận nói:
- Đi, theo ta ra xem xem!
Nàng vừa mới tới lầu trên hỏi một câu, thấy trên lầu không động tĩnh gì, lúc này mới yên lòng lại, nàng nói với hai thị vệ:
- Không cần kinh động đại nhân, theo ta ra ngoài xem thế nào, hành dinh trong đêm nay tuần vệ gấp đôi!
Tống Tiểu Ái xông tới cửa, bên ngoài vừa lúc chợt có bóng người đến. Tống Tiểu Ái không dám chậm trễ, trong tay đao đã như dải lụa vung ra ngoài.
Nàng gấp gáp vung đao, ra tay lại cực mau lẹ, hơn nữa trải qua Ngũ Hán Siêu chỉ dạy, vụng trộm truyền lấy Võ Đang thượng thừa tâm pháp. Đao pháp hơn xa trước kia rất nhiều. Nhưng người ở cửa kia thân thủ lại còn cao minh hơn nàng vô cùng, đón đầu một đao, người kia vòng eo chỉ điều nhẹ nhàng uốn éo, liền vọt đến một bên. Vừa giơ tay lên, bắt được cổ tay của Tống Tiểu Ái,
Tống Tiểu Ái kinh hãi, lấy chân hung hăng đá vào giữa háng người kia, lúc này nàng mới nhìn rõ tướng mạo người đó, không khỏi cả kinh nói:
- Tiểu Ngũ? Nguy rồi!
Tống Tiểu Ái kinh hãi, nhưng một cước toàn lực đó làm sao thu lại được, giày nhọn nặng nề mà đá vào dưới háng người đó, chấn động mũi chân nàng run lên.
- Xong rồi... xong rồi.
Tống Tiểu Ái trong lòng âm thầm kêu thảm, tuyệt vọng nhìn Ngũ Hán Siêu. Y thế nào cũng không hô cũng không kêu? Không phải là đá đến nỗi... kêu cũng không kêu được chứ? Hay là công phu y lợi hại như vậy, nơi đó cũng luyện như sắt như đá?
Ánh mắt của Tống Tiểu Ái nhìn thẳng vào phía dưới rời đi, chỉ thấy chân nàng còn giương trên không trung, Ngũ Hán Siêu với một tư thế rất buồn cười đem mông xoay qua một bên, chỗ mũi chân của nàng đá phải, chính là đùi của Tiểu Ngũ.
Ngũ Hán Siêu lúc này mới nhe răng nhếch miệng nói:
- Tiểu tổ tông của ta. Lễ gặp mặt này... cũng quá nặng đó!
Tống Tiểu Ái một trái tim đông lại rơi xuống đất. Ngọt ngào kêu một tiếng:
- Tiểu Ngũ...
Ngũ Hán Siêu ha hả cười, đứng thẳng người.
Dịu dàng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi, như thế nào vừa thấy mặt đã động đao vậy?
Tống Tiểu Ái mày liễu bị dựng lên, hai má cũng đỏ, nàng một phen bít chặt lỗ tai của Ngũ Hán Siêu, nũng nịu nói:
- Bại hoại, lại dám nhìn lén ta tắm rửa? Nói mau, có phải chàng nhìn lén ta tắm rửa hay không?
Ngũ Hán Siêu đau đến oa oa kêu suốt, liên tục kêu oan nói:
- Ta nào có? Ta vừa mới đến mà!
- Hứ, chàng giả vờ ít thôi, trừ chàng ra ai có thân thủ cao minh như vậy, đi lại tự nhiên, trốn được ám tiễn, đánh ngã hai thị vệ còn không bị người phát giác? Khi nào thì học được tật xấu này, chàng nói xem!
- Thật không có, ta oan uổng, ta trước đó đi gặp quốc công mới đến đấy, không tin nàng hỏi ông ta.
Tống Tiểu Ái hướng tới cửa xem xét, chỉ thấy Đại Bổng Chùy cười ngây ngô nói:
- Tiểu Ngũ quả thực mới đến, ta cùng y tới đó, ha hả.
Tống Tiểu Ái lúc này mới tin, vội vàng buông tay ra, mặt cười xòa, nhẹ nhàng thổi khí ở lỗ tai Tiểu Ngữ, ôn nhu nói:
- Rất xin lỗi, Tiểu Ngũ, chàng không có việc gì chớ? Còn có đau hay không, nào, ta xoa cho chàng!
Ngũ Hán Siêu đẩy tay nàng ra, bi phẫn quát:
- Nàng nói đi, vừa rồi ai nhìn lén nàng tắm rửa? Y lại dám nhìn lén ngươi tắm rửa, đây chả phải được hời hơn ta sao? Trời ơi, nàng lại bị người khác thấy hết toàn bộ! Ta không muốn sống nữa!
Tống Tiểu Ái đảo cặp mắt trắng dã mới nói:
- Có người như chàng không? Người khác không làm xấu thanh danh ta, chàng tới phá hư! Ta chỉ nói có người đến cửa lén rình ta, lại không nói nhìn được gì. Ta là ở trong nhà, nhìn thấy được sao? Chàng bản lĩnh lớn, hai mắt cận ta xem một chút, còn học được theo ta tức giận, chàng có bản lĩnh đấy, để cho người ta nhìn thì sao? Ta mặc kệ chàng!
- A!
Ngữ Hán Siêu lập tức đổi sợ thành vui, vội vàng đuổi theo, cười theo mặt nói:
- Tiểu Ái, đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta đây không phải thay nàng khổ sở đâu, nàng xem ta nếu là người ngoài, có thể như vậy không, chúng ta không phải người một nhà mà, ôi, nàng đừng đi mà, nàng xem ta vừa mới từ xa tới...
- Không nghe không nghe, vương bát đản...
Lưu Đại Bổng Chùy thấy thế cũng đảo cặp mắt trắng dã:
- Một đôi dở hơi, hứ! Ừ... hai người các ngươi, vừa rồi ai nhìn lén Tiểu Ái tắm rửa?