Sao Tống Tiểu Ái có thể hồ đồ kêu người chém Ngũ Văn Định cơ chứ, Tiểu Ngũ trở về không liều mạng với nàng mới lạ.
Nàng vừa dứt lời, Trung Quân Quan lập tức hùng hồn nói:
- Tống đại nhân, quan đốc lương tự ý vượt chức, xông vào soái trướng, chỉ trích thượng quan, y đã phạm ba trong năm mươi bốn điều của luật cấm thứ mười bảy, tội không thể tha. Hôm nay đại nhân không nghiêm trị người này, trên làm dưới theo, về sau làm thế nào dùng quân luật ra lệnh cho ba quân?
- Một là? Người này... quả là thuộc luật quân... đúng là... đáng ghét!
Tống Tiểu Ái nuốt nước miếng, nhanh trí nói:
- Trước trận chém tướng, là điều tối kị của binh gia. Chúng ta sắp xuất chinh, việc này... người đâu, tạm thời bắt giữ y lại, đợi bản quan trở về sẽ xử trí sau.
Tống Tiểu Ái nghe Trung Quân Quan nói xong, ngay trước mặt các tướng cũng không tiện phóng thích Ngũ Văn Định ngay lập tức, đành phải kiên quyết nói vậy.
Trên núi Lăng Tiêu, Ngũ Hán Siêu dẫn hơn ba trăm người giả trang thành nam nữ già trẻ. Kẻ thì đeo vác túi xách, kẻ thì khiêng đòn gánh vờ hoảng sợ men theo đường bốn mươi tám chạy về phía núi.
Người Đô Chưởng Man trên núi đã sớm có thám tử trông thấy từ một nơi bí mật gần đó, lập tức báo động lên núi. Mấy ngày nay khi có người trong tộc trốn lên núi, thế công của quân Minh lại cực kỳ yếu, Man Di trên núi từ lâu đã lơi lòng cảnh giác, vừa nghe chỉ có hơn ba trăm người lên núi, thủ lĩnh giữ chốt vẫn hồn nhiên không thèm để ý.
Thám tử ném đá quát hỏi vài câu từ trên chỗ núi cao, trong quân của Ngũ Hán Siêu liền có người trả lời bằng tiếng Man. Thám tử cũng không nghi ngờ nhiều nữa, đoàn người cứ như vậy mà vượt qua tai mắt của cảnh vệ Man Di nghênh ngang lên núi.
Khi tới chốt kiểm soát thứ nhất của Lăng Tiêu thành, Ngũ Hán Siêu âm thầm quan sát, thấy vách tường hai bên sắc nhọn như đao, phía trước lại có thành chắn ngang. Thành cao vách tường dày, không hề có một ngọn cỏ, trong lòng không khỏi hoang mang.
Trên đầu thành có một tấm biển đá, bên trên có hai chữ "Lăng Tiêu" như rồng bay phượng múa, chữ viết loang lổ, phía dưới không có câu đề. Hẳn đây là bút tích của đại tướng xây thành triều Tống, chỉ có điều không biết là bút tích của ai.
Trên đầu thành, vài Man tướng đang ngồi uống rượu ăn thịt trên lỗ châu mai dựng đứng như gương của tường thành. Từ dưới nhìn lên trên đầu tường cao mấy trượng, những kẻ này để chân trần, ngực bụng để hở lộ ra da thịt phơi nắng đen đúa. Tướng mạo và da của Ngũ Hán Siêu không giống Man Di nên không dám nhìn nhiều, bèn khẩn trương cúi đầu xuống, kéo nón trúc xuống thật thấp.
Trên đầu loáng thoáng tiếng người, lập tức có người cao giọng quát hỏi dưới thành, người trước đó đã an bài sẵn liền dùng tiếng Man trả lời, giả xưng là nạn dân chạy thoát từ Quát Nhĩ trại. Chỉ vì các sơn trại nhỏ gần đó đều bị quan binh công phá, cho nên mới trèo đèo lội suối chạy đến đây nhờ cậy A Áp đại nhân.
Quát Nhĩ trại ở huyện lân cận, tuy không xa lắm nhưng đi đường núi nên cực kỳ chật vật. Người Đô Chưởng Man xưa nay không qua lại nhiều với nơi đó, Ngũ Hán Siêu cố ý nói xa một chút, thứ nhất là vì phần lớn người Đô Chưởng Man đã trốn lên núi. Hơn nữa lại sợ nếu giả xưng thôn trại gần đó, chỉ e gặp phải dân chúng trong trại, một khi bị hỏi mà tên họ không khớp sẽ để lộ sơ hở.
Cho dù nói là khá xa, Ngũ Hán Siêu trước đó vẫn phái người đến Quát Nhĩ trại thăm dò từng gốc cây ngọn cỏ, tình hình nhân khẩu tránh để lộ dấu vết khiến người khác nghi ngờ. Người trên núi nghe nói là người huyện lân cận, có vẻ không muốn tiếp nhận, xì xì xào xào cả nửa buổi vẫn không thấy kẻ nào xuống.
Ngũ Hán Siêu nhỏ giọng căn dặn vài câu với người kế bên, một số Lang Binh giả trang người già tỏ vẻ sức lực cạn kiệt, bèn tháo túi xách xuống, tự nhiên ngồi xuống dưới thành. Ai nấy đều làm theo, hoặc nằm hoặc ngồi, có người cố ý đặt túi lung tung để lộ những thứ làm bằng vàng bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những Lang Binh này đi chân trần đã quen, chân ai 'ùng đầy vết chai, dù là gạch vụn hay trên đá cũng có thể chạy nhanh như bay. Các quan binh cũng không có bản lĩnh này, tướng mạo làn da của họ lại tương tự Man Di, lại cố ý lớn tiếng kể khổ nói chuyện với nhau, đừng nói là trên cổng thành, ngay cả dưới thành cũng không nhìn ra chút sơ hở.
Các Lang Binh đóng giả thành nữ nhân đều là người trẻ tuổi có dung mạo thanh tú, dáng người khá gầy. Đàn ông dân tộc Choang từ nhỏ hát sơn ca, ai ai cũng luyện cổ họng rất khỏe, giọng có thể lên cực cao, lúc này cố ý nhăn nhó dùng giọng nữ nói chuyện, hoặc khóc hu hu. Ngũ Hán Siêu nghe thấy như gào khóc thảm thiết, cực kỳ khó nghe, nhưng trên đầu thành lại nghe như giọng oanh yến, thoải mái dễ chịu.
Man tướng trên thành uống rượu, lại thấy vàng bạc và nữ nhân nên nhất thời có chút động lòng. Chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô nhìn xuống thành, đột nhiên quăng xuống một khúc xương lớn, đồng thời lớn tiếng nói hai câu.
Một Lang Binh sắc mặt nhem nhuốc, đầu bù tóc rối vội chạy lại nhặt lên, cúi đầu khom lưng cảm ơn người ở đầu thành. Y cũng không ngại bẩn mà cầm xương lên gặm, người đàn ông ở đầu thành cười sang sảng, cao giọng hỏi:
- Người dẫn đầu của các ngươi hiện tại thế nào?
Quát Nhĩ trại chủ không phải tộc nhân họ A, điều này cũng khó trách Man Di Lăng Tiêu thành không thân thiết như vậy. Có điều họ hẳn là quen biết lẫn nhau, có Lang Binh lớn tiếng hồi đáp:
- Đều bị quan binh giết rồi, người của chúng tôi đều bị đánh tan tác, chúng tôi dẫn theo người nhà lánh nạn ba ngày trong núi để tránh quan binh lùng bắt, vì vậy mới tới nương nhờ A Áp đại nhân. A Áp đại nhân là đại anh hùng Đô Chưởng Man chúng tôi, chỉ có y mới có thể che chở chúng tôi.
Người đàn ông trên tường thành cười ha ha, gã quay đầu phân phó vài câu rồi biến mất trên đầu thành.
Sau một lúc lâu, cửa thành to lớn ầm ầm mở ra, có người ở bên trong hô:
- Thủ lĩnh cho phép các ngươi vào trại, lui ra sau lui ra sau, nữ nhân và người già vào trước, chuẩn bị sẵn lễ vật hiếu kính A Áp thủ lĩnh đi.
Ngũ Hán Siêu mừng thầm như điên, y chắp tay sau lưng lặng lẽ đưa tay ra hiệu, cửa thành chỉ mở một bên đủ rộng cho một người đi qua, Ngũ Hán Siêu phi thân tới lăng không một cước, dẫm mạnh lên cửa thành nặng trịch.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng thật lớn, phía sau cửa truyền đến hét thảm, cửa thành mở chưa đến chiều rộng hai người liền bật trở lại, Ngũ Hán Siêu kinh ngạc, lập tức giơ cao kiếm lách mình chui vào khe cửa.
Sau khi vào, Ngũ Hán Siêu nhìn lướt thật nhanh, không khỏi chửi thầm một tiếng gian xảo. Hóa ra cửa thành này không chỉ cài thêm then, phía sau cửa còn có đá, cửa thành chắc chắn như vậy, đừng nói quân Minh không có cơ hội khiêng cây phá cửa lên núi, dù có thể khiêng lên, đường núi đá dốc đứng trước cửa thành cũng khiến người ta khó mà phá cửa. Bên trong bố trí như vậy đúng là tường đồng vách sắt, không có kẽ hở.
Nếu Ngũ Hán Siêu không cơ trí, thấy cơ hội lập tức vào cửa, Man Di chỉ cần ló đầu ra nhìn thấy người già phụ nữ khác thường, cây đá đè cửa vừa định nâng lên lại hạ xuống, thì đừng mơ có cơ hội phá cửa nữa.
Ngũ Hán Siêu dồn sức thật mạnh ở gần cửa tung một cước, người đàn ông nâng cây đá phía sau cửa vừa mới nâng đòn đá lên khỏi cửa liền bị y đá ngã về phía sau, đâm sầm vào tường cửa. Đá nâng cắm sâu hoắm từ ngực gã trở lên, máu tươi điên cuồng phun ra từ mũi, xương quai xanh và cằm hoàn toàn bị đá đập vỡ. Đầu còn lại của cây nâng đá cắm dưới chân cửa thành, do đó cửa thành mới không mở rộng ra.
Ngũ Hán Siêu huơ kiếm uốn lượn như rồng, thân hình nhanh nhẹn, bóng lướt như chớp, ánh kiếm như điện, nhanh chóng kết liễu tính mạng của ba tên Man Di xung phong trước nhất. Đám Man Di vừa sực tỉnh liền rống lên lao đến, một Lang Binh vừa chui vào cửa né không kịp, bị man di Đô Chưởng Man dùng thương trúc đâm xuyên tim.
Ngũ Hán Siêu hét lớn một tiếng, kiếm quang vung lên chặt đứt thương trúc rồi cúi thấp người chạy về trước, y quét kiếm dưới chân khiến năm tên sắp lao đến ngã lăn ra đất, trong đó có hai tên bị y chặt đứt mắt cá chân, ôm đầu gối không ngừng rên la.
Ngũ Hán Siêu cũng không dừng lại, lập tức bật người về phía sau đá ngã cây nâng đá, kế đó bắt lấy xác Man Di đã hổng một lỗ ở ngực, quăng thi thể Man Di lảo đảo muốn ngã đi cản trở thế công của Man Di, đồng thời một tay khống chế cửa thành, hét lớn một tiếng:
- Mở!
Cửa lớn làm từ đồng và gỗ nặng hơn ngàn cân bị y một tay đẩy ra. Sau đó Ngũ Hán Siêu phất tay áo, hơn mười chiếc Kim tiễn tiêu theo cái phất tay ào ạt phóng ra, y lập tức rút kiếm giơ lên, tựa như một con dơi bay lên trời nhào vào đám người cực kỳ hỗn loạn.
Phía sau cửa thành mở rộng ra, nhóm Lang Binh reo hò xông vào cùng chém giết với lính Man ở cửa thành
- Tốc chiến tốc thắng!
Đây là mệnh lệnh sống còn của Ngũ Hán Siêu.
Nhóm Lang Binh kính trọng anh hùng, khi vị anh hùng này là chuẩn cô gia của thủ lĩnh bọn họ, kính trọng liền biến thành kính yêu. Bọn họ chẳng những muốn cướp cửa thành, hơn nữa còn thề sống chết bảo hộ an toàn cho Ngũ Hán Siêu. Mỗi người anh dũng tranh trước, không phải binh khí thường dùng, không phải Uyên Ương trận mà bảy người cùng công thủ am hiểu nhất, nhưng họ vẫn là Lang Binh dũng mãnh nhất.
Man Di cũng biết quan ải thất thủ có ý nghĩa gì, cả đám bán mạng lao lên, muốn nhân lúc dưới cửa thành chật hẹp, quan binh không tiện triển khai để áp chế bọn họ, đuổi thẳng họ ra ngoài, nhưng ai có thể đối phó với Thanh Phong kiếm trong tay Ngũ Hán Siêu? Huống chi tay y còn không ngừng phóng Kim Tiễn tiêu như mưa.
Nhóm Lang Binh mặc dù dùng binh khí ngắn, nhưng bọn họ đã trang bị tên nỏ trị giá mười lượng bạc trắng, hai cánh tay đều có một ống tên nỏ, không chút đau lòng mà bắn nhanh, thân xác máu thịt ở khoảng cách gần như vậy căn bản không có cách nào ngăn cản. Nhóm Lang Binh đạp lên tử thi phơi đầy đất xông qua ải, chốt kiểm soát thứ nhất lâm vào hỗn chiến toàn diện...
Khi khói báo động bốc lên trên đầu Lăng Tiêu thành, Man Di ở nội quan đã nhận được tin quan binh dùng kế qua ải. Bọn họ đều thất kinh, đang tổ chức nhân mã chuẩn bị đoạt tại lại quan ải trước khi đại đội quân Minh đuổi tới. Cận Thủ bị trước đó đã chạy tới "Đoạn Cổ Nham" sau núi cũng nhìn thấy khói lửa, lập tức chỉ huy sĩ tốt bắt đầu tấn công "Đoạn Cổ Nham".
Khe thung lũng rộng bảy thước sâu không thấy đáy, vừa thấy quan binh lao ra từ nơi bí mật, Man Di lập tức kéo cầu treo lên, quân Minh đã sớm chặt mấy chục cây cao lớn trong rừng, cho người hò hét khiêng cây nhằm phía mõm đá. Quan binh phía sau liên tiếp bắn tên áp chế Man Di, yểm hộ bọn họ khiêng thân cây dài hơn mười thước đặt nằm ngang trên mõm đá.
Nơi này quá hiểm yếu, người đi trên cầu treo luôn nơm nớp lo sợ. Những khúc cây rời rạc này không được buộc vào nhau, căn bản không có ai dám tiến lên. Nhưng dáng vẻ quân Minh biểu hiện rất thật, còn có người cầm dây thừng, ván gỗ ra vẻ muốn buộc lại cầu treo. Lần này Man Di giữ núi cũng thật nóng vội, lập tức châm lửa phóng tín hiệu khẩn cấp để cầu viện trong thành.
Quân đội Man Di vừa mới tụ tập lại trong thành đang nhốn nháo muốn xông tới cổng thành, chợt thấy sau núi có lửa cháy nên không khỏi kinh hoàng hơn. Đại quân lập tức chia binh thành hai lộ, một lộ vội vàng chạy tới sau núi tiếp viện, một lộ khác lại xông ra phía trước núi.
Các sơn trại Đô Chưởng Man vừa mới góp sức đã lĩnh giáo sự lợi hại của quân Minh, hình thức thống trị rời rạc của Đô Chưởng Man lại không thể quản thúc bọn họ tốt cho lắm, lúc này lập tức phát sinh hiệu quả ngược mạnh mẽ.
Kinh hoàng, khóc la, chửi bậy, chạy trốn, đâu đâu cũng hỗn loạn, lập tức gây ảnh hưởng tới sĩ khí binh sĩ ở lão trại Lăng Tiêu thành chưa từng chiến đấu với quân Minh, lan truyền khắp nơi. Sự kinh hoảng của người già, phụ nữ và trẻ em càng làm thủ lĩnh Man tộc cực kỳ căm hận, một thủ lĩnh man di hung hãn liên tiếp chém sáu bảy kẻ nhát gan sợ hãi kêu "Quân Minh lên núi, mau chạy thoát thân", cho nên mới tạm thời khống chế cục diện.
Binh sĩ có thể chiến đấu trong Lăng Tiêu thành chỉ có khoảng ba ngàn người, quan ải thứ nhất bố trí hơn bốn trăm người, nhờ nơi này hiểm yếu, cùng với phương thức chiến tranh hoàn toàn dùng vũ khí lạnh là chính, bốn trăm người này cũng đủ để ứng phó bốn vạn đại quân tiến công. Nhưng dù là một con cá sấu có răng nanh sắc nhọn, bị người chui vào trong bụng thì cũng không có đất dụng võ, huống chi hơn ba trăm binh sĩ của Ngũ Hán Siêu đều là chiến sĩ tinh anh thiện chiến.
Một đội Man Di vung thương trúc trường mâu lao từ trên tường thành xuống, hơn mười chiến sĩ Lang Quân lập tức tiếp đón. Cách xa ba trượng, thương mâu trùng điệp vừa mới giơ lên, chiến sĩ Lang Quân đều đồng loạt giơ hai tay, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Từng đợt "lạch cạch" vang lên, theo âm thanh cơ quan êm tai, từng hàng tên nỏ bắn ra, Man Di vừa mới tụ tập lập tức bị mưa tên bắn loạn xạ, cả đám đều đồng loạt ngã xuống như ngả rạ.
Đám Man Di còn lại không biết quân Minh ăn mặc giống họ còn giấu trò gì trong ống tay áo, chúng kinh sợ muốn tránh sang một bên. Các Lang Binh liền thừa dịp quấy rối, giơ đao kiếm lên xông vào trong chỗ hở của thương trận.
Gặp nơi chật hẹp kẻ dũng thắng, khoảnh khắc đánh trực diện, kẻ có chuẩn bị giết kẻ không chuẩn bị. Một thoáng hàn quang lóc lên, trong thương trận xuất hiện một thảm máu tươi.
Rống to một tiếng như sấm, một đại hán chân trần hơ bụng tay nâng cửu hoàn đại đao từ đầu thành nhảy xuống, vung đao như lụa. Lang Binh cúi đầu muốn nhặt thương trúc quen dùng lên không kịp chuẩn bị, hai đầu người liền bay lên phun đầy máu tươi.
Binh sĩ Lang Binh xung quanh rống giận lao lên, nhưng đơn đao gọn nhẹ vừa chạm phải cửu hoàn đại đao nặng nề liền phát ra tiếng ma sát rợn người. Ba thanh đơn đao chẳng những bị chặt đứt tại chỗ, còn có một Lang Binh rút tay không kịp nên bị chém đứt nửa cánh tay, la thảm lui lại.
Man Di này vô cùng mạnh, cực kỳ hung mãnh. Tay vung đại đao quét ngang, lại hùng hổ bổ tới, không ai địch lại nổi, liên tiếp giết chết hơn mười Lang Binh. Dưới sự dẫn dắt của gã, quân Man lại liều mạng xông lên.
Đang lúc khấn cấp, một bóng người linh hoạt phi tới man hán cầm đao đang vung đao chém về phía một gã Lang Binh vừa bị gãy thương trúc, nhát kiếm kia tựa chớp, chạm vào lưỡi đao của gã bắn ra hoa lửa. Đại đao chệch đi, Lang Binh thoát chết trong gang tấc, sắc mặt tái nhợt lui lại mấy bước, được chiến hữu đỡ lấy.
Ngũ Hán Siêu phi thân hạ xuống, khinh miệt cười khảy, nói với man hán:
- Sức cũng mạnh đấy, nhưng mà cùng chỉ dừng ở mức mạnh mà thôi.
Man Di thấy y tay cầm khinh kiếm, hét lớn một tiếng vung đao chém. Ngũ Hán Siêu thân pháp nhẹ nhàng, vận kiếm như bay, ánh đao trong tiếng gió rít ung dung trấn định, đám người đứng ngoài xem chỉ thấy bóng đao lập lòe của tên Man Di đó.
Nhưng lần giao thủ này ngược lại khiến tên Man Di bị buộc lui về sau từng bước. Mũi kiếm không ngừng múa may kỳ diệu như thần, khi thì ở cổ họng, khi thì trên vai, có lúc sượt qua khóe mắt của gã khiến gã hoa cả mắt, chỉ có thể điên cuồng vung đại đao. Hai người gần như chưa từng va chạm binh khí, ngoại trừ đao phong rít gió, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài tiếng "leng keng" êm tai.
Man Di nhanh tay vung đại đao, thối lui gấp hơn. Đột nhiên gã cảm thấy gót chân căng cứng, phía sau là thềm đá, tên Man Di khựng lại một chút. Chỉ trong khoảnh khắc đó, mũi kiếm sắc bén đã chĩa đến cổ họng gã, cắm vào một nửa, máu tươi đầm đìa, Man Di đại hán tức thì cứng đờ tại chỗ.
- Tên này là thủ lĩnh, trói y lại mau!
Ngũ Hán Siêu chú ý tới khuyên vàng bên tai trái, vòng bạc trên cổ, còn có một trống đồng nhỏ bên hông của gã, liền hạ lệnh cho Lang Binh dưới trướng.
Đại hán Man Di bị bắt, ý chí của toàn bộ những người đang chống cự ở quan ải sụp đổ nhanh chóng như làn sóng xung kích. Có kẻ vừa hô to "A Áp thủ lĩnh bị quan binh bắt rồi", vừa vứt lại đao thương xoay người chạy.
Binh sĩ hiểu tiếng Man nghe xong cảm thấy khác thường, vội vàng báo cáo với Ngũ Hán Siêu.
Y lấy làm kinh ngạc, tức tốc dẫn theo hai tù binh xác nhận, vì vậy mới biết mình đã nhặt được một món cực hời. Lăng Tiêu thành chủ A Áp chính là đại hán Man Di bị y bắt giữ, hôm nay gã chạy đến quan ải cùng uống rượu với các tướng phòng giữ, không ngờ lại tình cờ bị Ngũ Hán Siêu bắt sống.
A Áp bị bắt, quan ải thứ nhất của Lăng Tiêu thành nhanh chóng thay chủ, Man Di bị giết hơn hai trăm người, những kẻ còn lại nhanh chóng chạy đến quan ải thứ hai, sau đó đóng chặt cửa chính.
Man Di ngu xuẩn đúng ý của Ngũ Hán Siêu. Đám Man Di nhát gan ở trong dùng cây chống cửa, Ngũ Hán Siêu sai người chất đá chặn cửa bên ngoài. Song phương đồng tâm hiệp lực chặn cửa cực kỳ nghiêm mật.
Đợi đến khi quân Man trong sơn trại trùng trùng điệp điệp giết đến quan khẩu, thấy tình cảnh này liền chửi đổng lên, lập tức gọi người chạy tới mau mở cửa thành. Nhưng lúc này bên ngoài đá đã chất cao bằng một người, sát cửa lại chèn củi gỗ cỏ khô. Bên này thành vừa mở cửa ra, bên ngoài lập tức châm lửa, lại có người phóng tên sau màn lửa, nhất thời bọn chúng đừng mơ xông ra ngoài thành.
Hiện tại tình thế đã đảo ngược, biến thành quan binh thủ quan, Man Di công thành.
Ngũ Hán Siêu nhanh chóng chỉnh đốn các Lang Binh còn lại, cứu chữa người bị thương. Lúc này còn hơn hai trăm người, y an bài một trăm năm mươi người giữ ải ngăn địch, số còn lại cứu kẻ bị thương, băng bỏ thuốc thang, vận chuyển thi thể chiến hữu đã chết.
Ngũ Hán Siêu đi lên đầu thành ngóng xuống chân núi, chỉ thấy quan binh Đại Minh nhận được tin tức, đang nối đuôi nhau vòng qua đường núi chạy đến, trong lòng đã định: Quan ải này xem như đã chiếm được rồi.
Y đi đến bị trước mặt A Áp bị trói, lạnh lùng liếc mắt đánh giá gã, nói:
- Ngươi chính là A Áp? Đại quân triều đình đang lên núi, để tránh sinh linh lầm than, tạo nhiều sát nghiệt, hiện tại bản quan cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức hạ lệnh những kẻ ngoan cố chống cự trong thành đầu hàng, bản quan quyết không bắt giết.
A Áp trợn tròn đôi mắt, nghe giải thích xong chỉ ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha ha, các ngươi mơ đi! Tuy ta bị bắt, nhưng em của ta A Anh còn ở trong thành, vẫn có thể đánh với các ngươi. A Đại đã phân phó, dù người chết sạch cũng không thể từ bỏ Lăng Tiêu thành, ta muốn xem quan binh các ngươi muốn dùng bao nhiêu mạng người để chiếm thành!
Ngũ Hán Siêu trông thấy Tống Tiểu Ái xách đao xông vào trước nhất, dẫn theo quan binh sắp tới dưới thành, y lắc đầu rồi xoay người đi, miệng lầm bầm:
- Công thủ đổi thế, chỗ dựa đã mất, vẫn không tự giác. Đồ ngu dốt, tự gây nghiệt, không dáng sống!
A Áp trừng to mắt, hung tợn hỏi:
- Chó quan chết tiệt, ngươi nói gì? Ê, y nói gì đó?
Lang Binh phụ trách phiên dịch thấy đại nhân đã đi, lười nói nhiều với gã, bèn thẳng thừng:
- Đại nhân nói, ngươi rất ngu! Ngươi tự tìm đường chết! Ngươi chết chắc rồi!
A Áp giận dữ, nhổ nước miếng đầy mặt y. Lang Binh giận dữ, tiến lên tát gã một trận đến khi tay đau rát mới thôi, lại nhìn A Áp giờ đã như đầu heo vắt vẻo trên vai.
Thấy Ngũ Hán Siêu xuất hiện ở cửa thành, tảng đá đè nặng trong lòng Tống Tiểu Ái mới bỏ xuống. Nàng chạy đến mồ hôi đầy đầu, thân thể mệt nhoài, lúc này thấy Ngũ Hán Siêu nên tâm tình thoải mái hơn, hai chân mềm nhũn, mũi chân vấp phải thềm đá, nàng hoàng sợ hét lên một tiếng ngã chúi đầu về phía trước.
Ngũ Hán Siêu thấy thế hối hả lao lên trước đỡ lấy nàng dựa vào cánh tay.
Tống Tiểu Ái chạy đến tim dập thình thịch, mồ hôi đẫm áo, cặp đùi thon dài dày dặn đè lên bụng Ngũ Hán Siêu. Y nhận thấy cặp đùi đó nóng hổi, cơ thể còn run run không thể khống chế, rõ ràng đó là triệu chứng kiệt sức.
Tiểu Ái lo lắng an nguy của y nên đã dốc hết toàn lực. Bằng không một nữ nhân như nàng dù khóc đến đâu đi nữa, làm sao có thể xông pha trước nhất toàn quân?
Trong lòng Ngũ Hán Siêu rất cam động, hai mắt y đỏ lên, siết chặt thân thể mềm mại của Tống Tiểu Ái, dịu dàng nói:
- Tiểu Ái, nàng... bắp đùi của nàng rắn chắc thật...
- Aaaaaaaaa!
Một câu nói đã thiêu đỏ bừng sắc mặt của Tống Tiểu Ái, nàng giơ nắm đấm muốn đánh nhưng chạm vào ngực Ngũ Hán Siêu lại trở thành trượt xuống nhẹ nhàng. Ngũ Hán Siêu tuy nói đùa, nhưng cảm động và tình yêu nơi đáy mắt nào có thể lừa gạt được ai?
Yêu không nhất định phải nói ra, bọn họ thích cách cãi nhau ầm ĩ, trêu đùa vui vẻ để diễn tả niềm vui vô hạn trong lòng hơn...
Quân Minh tiếp viện đến khiến quan ải thứ nhất biến thành tường đồng vách sắt, vốn muốn sai người dùng đất dập lửa, A Anh đang sốt ruột muốn xông ra quan ải thứ hai thấy thế, lập tức hạ lệnh phong tỏa cửa thành, một lần nữa dùng cây chống cửa.
Công thủ đổi thế, lúc này đổi lại quân Minh ngoài thành dùng đất dập lửa, dọn đá nâng ra, dọn sạch chướng ngại vật trên đường chuẩn bị công thành. Cung tiễn thủ không ngừng xông vào lợi dụng ưu thế số người phóng lên như mưa gắt gao áp chế Man Di, yểm hộ binh lính dưới cửa thành hoạt động. Binh khí Man Di lạc hậu, không thể ngăn cản, chúng tập trung nhân mã không ngừng chất đồ chặn cửa.
Tống Tiểu Ái hiểu đại khái tình hình, gọi người đem A Áp bị trói đến trước cửa thành. A Áp không ngừng chửi đổng, binh sĩ hiểu nghĩa lại vờ như câm điếc, không thèm phiên dịch, xem ra nhất định là những lời thô tục khó mà thốt ra.
A Áp không chịu kêu hàng, A Anh ở trong tử thủ, không mở cửa thành, cũng không lên đầu thành trả lời. Giằng co qua lại, Lâm tham tướng dẫn nhân mã mang theo dây thừng có móc, cây phá thang treo cùng khí giới công thành chạy đến.
Tống Tiểu Ái vừa thấy linh công thành tới, mày liễu nhướn lên, nói:
- Chém gã đi, tế cờ công thành!
Những Lang Binh phần lớn đều thân thiết. Khi nãy A Áp giết Lang Binh nhiều nhất nên họ hận gã đến tận xương cốt. Tống Tiểu Ái vừa đến, trong bọn họ có người liền vội báo cáo, trong những người bị giết còn có một biểu huynh là bà con xa của Tống Tiểu Ái.
Tống Tiểu Ái trước kia đối với Man tộc căm hận, lại thấy thủ lĩnh Man tộc này mặt mũi đáng ghét, miệng đầy thô tục. Trong lòng không còn kiên nhẫn, lúc này vừa thấy viện binh tới liền sai người chém đầu heo của gã.
Lang Binh bên cạnh vừa nghe thủ lĩnh hạ lệnh, một người lập tức kích động xông về phía trước giơ tay chém."Cạch" một tiếng đầu người bay lên, nhìn thủ pháp nhanh gọn dứt khoát đó, vị huynh đệ này tám chín phần là xuất thân từ "nhóm ba người chém đầu".
Ngũ Hán Siêu thờ ơ quan sát, không hề ngăn cản. A Áp cậy vào tâm lý triều đình không muốn tạo thành phản loạn, luôn mãi nhường nhịn, do đó không kiêng nể gì cướp bóc làng xã, cưỡng bức nữ nhân khiến hầu hết dân chúng đều dọn đi. Nhung huyện giờ đây tiêu điều như thế, có thể nói tất cả đều do tên này ban tặng, đúng là chết vẫn chưa hết tội.
Lập tức có Lang Binh sức mạnh nhặt đầu người lên đong đưa vài vòng rồi ném lên thành. Trên thành thấy thi thể thủ lĩnh, chúng lập tức kêu la khóc chửi, ném cây lăm lôi thạch xuống thành.
Quân Minh đã công thành, lúc này đang tấn công quan ải, không thể ỷ vào địa thế nữa. Thủ quân Man tộc trên quan ải thứ hai không chuẩn bị quá nhiều khí giới thủ thành, quan binh lục đục đuổi tới tập hợp trong thành đá, trong ngoài có chừng vạn người, mà trong thành chia quân phòng thủ ải này chưa đến một ngàn bốn năm trăm người, công phá thánh trì chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ có Man Di đang ở trong cục vẫn còn vọng tưởng có thể tử thủ theo thành.
Quân Minh vừa tổ chức nhân mã bám cây leo thang, vừa bảo người dùng cây gỗ phá thành. Nhóm Tống Tiểu Ái, Lâm tham tướng thẩm vấn tù binh, có kẻ sợ chết ngoan ngoãn khai ra tình hình trong quan ải thứ hai. Tống Tiểu Ái biết được trong quan thứ hai kho lúa, cây cối bụi cỏ, liền lệnh cho cung tiễn thủ bắn hỏa tiễn, lập tức lửa cháy khắp thành.
Lính Man trong ngoài đều khốn đốn, lòng quân hỗn loạn, đánh tới một nửa canh giờ sau, cửa gỗ đồng bị lửa thiêu cây phá nên hỏng hết bốn năm phần, cửa thành thất thủ. Lính Man chung quanh trốn chạy, gần vạn đại quân trùng trùng điệp điệp giết vào trong Lăng Tiêu thành.
A Anh dẫn binh vừa đánh vừa lui, rút lui mãi đến cạnh "Đoạn Cổ Nham" mới cùng đường. Bờ bên là đại quân Kinh Thủ bị giương mắt hổ, phía sau là quân Minh tràn khắp núi đồi quyết liệt đuổi theo. Lính Man hoảng sợ chen chúc, thậm chí có kẻ chưa chiến mà trượt chân té xuống vực sâu vạn trượng.
A Anh cầm đao khóc rống, nhìn về hướng Cửu Ti thành nói:
- A Đại, A Đại, Lăng Tiêu thành đã mất, sợ rằng Cửu Ti thành cũng khó giữ rồi.
Ngũ Hán Siêu bật nhảy như bay chạy tới trước núi. Chỉ có y đơn thương độc mã, trong tay cầm một thanh Thanh Phong bảo kiếm, cấp tiến cấp lui như vào chỗ không người. A Anh trước giờ vẫn không biết người Hán cũng có dũng sĩ đáng sợ như vậy. Y dùng tiếng Hán chỉ vào Ngũ Hán Siêu hét lớn:
- Các ngươi khinh người quá đáng, đuổi cùng giết tận cả tộc của ta sao?
Ngũ Hán Siêu chạy gấp suốt đường, mặt lại không đỏ, hơi thơ không gấp, y thản nhiên đáp:
- Triều đình giàu sang tứ hai, bao dung thiên hạ, dân tộc chi chít như sao trên trời, khó mà đếm xuể. Một Đô Chưởng Man tộc cỏn con, lãnh địa chỉ có mấy huyện, nhân khẩu không đến mấy vạn. Nhưng hơn trăm năm nay, triều đình không ngừng dụng binh, hao tổn ngàn vạn của cải, các ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ biết suy nghĩ thử bản thân đã làm gì sao? Triều đình dung nạp nhiều chủng tộc như vậy, hà tất không ngừng dụng binh với Đô Chưởng Man tộc hơn trăm năm nay?
A Anh cứng họng, Nui Hán Siêu điềm nhiên nói:
- Thắng rồi thì diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược. Thua rồi thì trách ỷ mạnh hiếp yếu, ra vẻ yếu nhược, vô sỉ cực kỳ. Buồn cười chính là trừ giờ khắc này, các ngươi trước giờ vốn không hề thực sự cảm thấy bản thâu yếu kém, cho nên càn quấy khắp nơi, coi khinh quốc pháp, dọa nam nạt nữ, không chuyện ác nào không làm, bọn ngươi trước giờ cũng chưa từng dừng lại!
Các tướng sĩ đuổi theo đứng cạnh Ngũ Hán Siêu, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào những tên lang sói cùng đường bí lối mới giả cừu cầu xin thương xót. A Anh thẹn quá hóa giận, y giơ đao lên, tuyệt vọng hét lớn:
- Theo ta giết chúng, giết mau!
A Anh xông lên trước nhất, các thuộc hạ ngày trước giết người cướp của cưỡng hiếp phụ nữ vẫn đang gào thét, đuổi theo y sít sao, chỉ có không còn ai tin tưởng họ có thể chiến thắng, tin rằng họ có thể sống sót rời khỏi.
Đoạn Cổ Nham, eo Đoạn Hồn, Đoạn Cổ Nham xuống eo Đoạn Hồn.
Hai ngàn lính Man lui giữ đỉnh núi cùng đường, gần nửa số người ở đoạn đầu, gần nửa số sau rơi xuống khe, số còn lại đều quỳ xuống đất xin hàng.
Chiến sự chấm dứt dọn dẹp chiến trường, không thấy thi thể A Anh, tám chín phần cũng thành vong hồn nơi đáy cốc.
Lăng Tiêu thành và Đô Đô trại là hai bình phong lớn của Cửu Ti thành, cùng gần với chỗ hiểm yếu nhất trong các trại của Cửu Ti thành. Nơi này vừa công phá, môn hộ Cửu Ti thành rộng mở, ba thành tạo thành thế chân vạc, điều kiện trợ giúp phối hợp lẫn nhau biến mất, quân Minh có thể ào ạt xông vào núi đi trực tiếp chiếm Cửu Ti thành.
Cuộc chiến bình định sắp toàn thắng, tất cả tướng sĩ trong quân đều hưng phấn nhảy nhót. Chỉ là bọn họ lại không biết Lý Sâm tự mình suất lĩnh một lộ đại quân khác gần năm vạn người, lúc này đã dấn sâu vào chiến sự ở Đô Đô trại.
Tình hình chiến đấu hai bên thám khốc chưa từng có, chém giết đẫm máu khắp núi rừng. Ban ngày quân Minh tiến mười dặm, buổi tối Man Di đánh lén, lại giết lùi tám dặm. Chiến sự căng thẳng, mỗi một bước tiến lên lại chất chồng vô số thi thể.
Thế núi Đô Đô trại trập trùng, Đại Đô Đô, Nhị Đô Đô, Tam Đô Đô, Tứ Đô Đô, Ngũ Đô Đô, năm núi liên tiếp, thế núi hùng vĩ, vách đá dốc đứng, bóng cây rợp trời, cây bụi um tùm, đường đi hoang vu.
Đô Đô trại và Lăng Tiêu thành là phụ tá đắc lực của Cửu Ti thành, nhưng Đô Đô trại hiểm yếu hơn Lăng Tiêu, mà chiều dài còn vượt xa hơn nữa. Năm vạn đại quân vào núi như đá vụn rơi xuống biển, không tạo được sóng gió, cho nên bị kẹt sâu trong trận du kích rừng rậm, chém giết liên hồi, đâu đâu cũng nguy hiểm, số người thương vong không ngừng gia tăng. Khâm sai Dương Lăng dò hỏi, sau đó đi nhanh trong đêm, đích thân chạy đến Đô Đô trại chỉ huy tác chiến.
Trong Lăng Tiêu thành, quân Minh càn quét tài vật không còn một mảnh, để lại một đội quan binh thủ thành, dẫn theo tù binh già trẻ hồ hởi hồi doanh. Đi được nửa đường, Tống Tiểu Ái mới nhớ tới chuyện Ngũ Văn Định gào thét công đường, bèn ấp a ấp úng kể với Ngũ Hán Siêu.
Ngũ Hán Siêu nghe xong vừa vội vừa tức. Bàn về công, phụ thân tự tiện xông vào soái trướng, trách cứ chủ tướng, chỉ mỗi việc mạo phạm thượng quan cũng đủ trị tội, nhưng ông dù sao cũng là phụ thân của y, hơn nữa trải qua chuyện này, phụ thân và Tống Tiểu Ái lại nảy sinh thù hận, hai người không phải càng thêm vô vọng sao?
Tống Tiểu Ái thấy thế vội an ủi:
- Tiểu Ngũ, muội biết ông ấy là cha huynh, sao có thể ngược đãi ông ấy? Yên tâm đi, lúc ấy bởi vì vội vã xuất binh đến giúp, muội tạm thời hạ lệnh canh giữ cha huynh, cho người chiếu cố đàng hoàng. Hôm nay quân ta lập nhiều công lớn, các tướng vui mừng, không có ai nhớ việc này nữa đâu, khi trở về muội sẽ âm thầm thả ông ấy, tìm cơ hội... tạ lỗi với cha huynh.
Việc đã đến nước này, Ngũ Hán Siêu cũng không còn cách nào khác. Nói sao thì việc này quả là phụ thân không đúng, Ngũ Hán Siêu ở trong quân ngũ nhiều năm, cũng biết quân lệnh như núi, quân kỷ nghiêm khắc. Tống Tiểu Ái làm được đến mức này đã cực kỳ khó, y đành phải gật đầu, thở dài làm theo thôi.
Đại quân đắc thắng hồi doanh, chiến lợi phẩm thu về, chiến sĩ quân Man bắt được cùng gia quyến đều giải vào đại doanh. Quan binh đóng giữ thấy cũng nhảy nhót hớn hở, toán bộ quân doanh vang dội tiếng hoan hô, khắp nơi đều tràn ngập niềm vui thắng lợi.
Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái sóng vai đi về hướng soái trướng, muốn nhân lúc các tướng an trí chỗ cho tù binh để đi xem thử vị lão gia tính tình nóng nảy kia. Nhưng đúng lúc đến trước soái trướng, một cảnh tượng kỳ quái ở trướng bên cạnh đập vào mắt, hai người nhất thời đứng đờ ra đó.
Lúc này trời chiều ngả tây, trong ánh tịch dương, bên dưới đại kỳ chữ Tống, một nam nhân cởi trần bị trói vào cột cờ, tóc bị làm rối loạn, râu tóc dài thượt bết dính vào nhau như bị giội nước, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần bó cũng dính sát người, có vẻ vô cùng thảm hại.
Ngũ Hán Siêu chấn động, thất thanh nói:
- Cha?
Y quay sang Tống Tiểu Ái trợn mắt sẵng giọng:
- Đây là chiếu cố đàng hoàng mà muội nói à?
- Muội...
Tống Tiểu Ái khó biện bạch, Ngũ Hán Siêu tức giận xua tay, đi qua gỡ trói cho Ngũ Văn Định. Lúc này quan binh nối đuôi vào trại, Ngũ Hán Siêu sợ bị nhiều người trông thấy khiến phụ thân không chịu nổi, cũng không kịp tìm Tống Tiểu Ái tính sổ, vội vàng đỡ phụ thân vào trướng của mình.
Tống Tiểu Ái nghẹn họng đứng sững sờ ở phía sau, quan tướng đóng giữ cười hì hì chào đón, thi lễ nói:
- Chúc mừng đại nhân lập được công lớn, chiến thắng trở về.
Tống Tiểu Ái vừa thấy y, không kìm nổi giận dữ nói:
- Ngươi... ai kêu ngươi tự tiện làm chủ, đối xử với Ngũ đại nhân như thế?
Sĩ quan trừng mắt, lấy làm lạ cười nói:
- Đại nhân, không phải người bảo tiểu nhân chiếu cố đàng hoàng quan chuyển lương không có mắt đó à? Người thấy mạt tướng làm thế nào? Ha ha, xem như y chuyển lương cũng đúng lúc, không để các huynh đệ đói bụng. Nhiêu đó chỉ tính là chiếu cố nho nhỏ, bằng không, mạt tướng nhất định chiếu cố tốt hơn, cho lão già đó phục sát đất.
- Ngươi... ngươi...
Tiểu Ái khóc không ra trước mắt, sớm biết hai chữ "chiếu cố" trong quân có nghĩa như vậy thì lúc ấy sẽ không nhiều lời, ai ngờ lúc sắp xuất binh lại cố ý gọi y tới vội vàng để lại một câu "chiếu cố ông ta đàng hoàng cho ta", không ngờ vị này lại hiểu thành nghĩa khác.
Tống Tiểu Ái quả thực hận không thể rút đao chém tên khốn kiếp này. Nàng cắn môi, dợm bước, rốt cuộc buông tha tên tướng chạy tới đòi công này, sau đó theo sau Ngũ Hán Siêu.
Ngũ Hán Siêu vừa sợ vừa giận dìu cha vào quân trướng của mình đến ngồi trên giường, lập tức quỳ sụp không đứng dậy trước giường, nói:
- Phụ thân, để phụ thân chịu đại nạn này là tội của con, xin phụ thân trách phạt.
Ngũ Văn Định quen tay gỡ hai chòm râu rậm ra, đáng tiếc râu đều bết lại hết nên rất rối, không cách nào vuốt cho uy nghiêm. Ngũ Văn Định không khỏi đau lòng thở dài: Ngày xưa là chòm râu công oai phong phóng khoáng, ai cũng khen ta đây giống như Vân Trường tại thế, nhìn dáng vẻ hiện giờ, đến Mạch Thành cũng không thảm như vậy.
Ông ta buông hai tay xuống, hỏi:
- Lăng Tiêu thành hạ được rồi hả? Là nha đầu đó lập kế hoạch, chỉ huy sao?
Ngũ Hán Siêu vội hỏi:
- Vâng, kế chiếm Lăng Tiêu thành là Tống... là nàng ấy một tay lập kế hoạch. Phụ thân bớt giận, khiến phụ thân đại nhân chịu nhục, đều là con bất hiếu, xin phụ thân trách phạt.
Ngũ Văn Định trợn mắt, quát:
- Phì! Tiểu tử thối nhà ngươi. Liên quan quái gì đến ngươi? Giờ còn gánh tội thay cho nó sao!
Ngũ Hán Siêu vội vàng cúi đầu nói:
- Con không dám, là con bất hiếu!
Tống Tiểu Ái lò dò xuất hiện ngay cửa, rụt rè nói:
- Ngũ... Ngũ đại nhân...
- Nàng cút ra ngoài cho ta!
Ngũ Hán Siêu quay đầu lại quát lên. Tống Tiểu Ái giật mình kinh hãi, Ngũ Hán Siêu chưa từng nặng lời với nàng, câu này giống như con dao cứa vào lòng nàng, rất đau, rất đau.
Nước mắt tức thì tràn nơi khóe mắt, Tống Tiểu Ái rưng rưng nhìn Ngũ Hán Siêu, tuyệt vọng xoay người đi.
Chỉ nghe Ngũ Văn Định cũng quát to một tiếng:
- Ngươi cút ra ngoài cho ta.
Tống Tiểu Ái run lên, nhưng lòng nàng đã chết lặng, lời nói của Ngũ Văn Định đã không thể khiến nàng cảm thấy đau thương nhiều hơn nữa.
Ngũ Hán Siêu thấy Tống Tiểu Ái bị mình mắng đến rơi lệ nên không khỏi mềm lòng, lại nghe phụ thân quở trách nàng, y cũng không đành lòng. Nhưng Tống Tiểu Ái đối đãi lão phụ như thế, phận làm con như y còn có thể nói gì? Chính là ngỗ nghịch bất hiếu!
Y cắn môi muốn rướm máu, kiên quyết nghiêng đầu đi, hạ quyết tâm không nhìn Tống Tiểu Ái, không ngờ Ngũ Văn Định nhấc chân đá, mắng:
- Đồ khốn kiếp, lão tử bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi có nghe không?
- Hả?
Ngũ Hán Siêu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Ngũ Văn Định: Phụ thân không phải là khí giận công tâm, thần kinh có vấn đề rồi chứ?
Ngũ Văn Định cao giọng nói:
- Tống đại nhân, xin dừng bước!
Đoạn ông trừng mắt nhìn Ngũ Hán Siêu, lại nói:
- Mau cút, đi xách thùng nước đến đây, bộ dạng lão tử thế này, không tắm rửa một chút thì làm sao thay quần áo?
- Hở?
Ngũ Hán Siêu đần mặt ra lại bị lão tử cho hai cú đá nữa, lúc này mới mơ mơ màng màng đứng lên, đi ra ngoài như bị mộng du.
Ngũ Văn Định từ tốn nói:
- Tống cô nương, mời vào trướng một chút.
Tống Tiểu Ái chần chừ tiến vào doanh trướng, im lặng một lát, đột nhiên quỳ xuống, nức nở:
- Lão gia tử, là lỗi của Tiểu Ái, Tiểu Ái tạ lỗi với người. Xin Ngũ lão gia tử đừng trách Tiểu Ngũ nữa. Con... là con không có phúc phần này, về sau cũng sẽ không trông mong làm dâu Ngũ gia của người nữa.
Nàng nói xong liền dập đầu ba lượt, hai hàng nước mắt rốt cuộc không kìm được đã chảy xuống. Tống Tiểu Ái mím môi, lau trước mắt nói:
- Cáo từ!
Tống Tiểu Ái đứng dậy định đi, Ngũ Văn Định vội vàng ngăn lại, nói:
- Cô nương dừng bước, Tống cô nương, xin dừng bước.
Tống Tiểu Ái mở to đôi mắt đẫm lệ, ngạc nhiên nhìn Ngũ Văn Định. Ngũ Văn Định quen tay sờ râu, sờ một hồi lại ngượng ngùng buông xuống, cười sang sảng nói:
- Trong một ngày hạ được Lăng Tiêu thành? Hơn nữa tổn thất lại nhỏ như vậy... ừm! Tốt lắm, có phong độ của một đại tướng, đúng là nữ anh hùng không thua đấng mày râu!
Ông ôm bụng cười khan, nói:
- Ha ha, nhà người ta đều đánh đòn phủ đầu với tân nương tử, con thì hay rồi, sợ chưa đủ chu đáo, còn trói lão Ngũ ta vào cột soái kỳ của con phơi nắng, cho ta một đòn phủ đầu cực lớn. Làm tốt lắm, ha ha ha, thật sự là tốt lắm!