Chương 242: Mâu quang tái hiện

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:23

Giải Ngữ đảo mắt, nói: - Đúng vậy, đó là một cơ hội, đến lúc đó làm việc tùy theo hoàn cảnh, nghĩ biện pháp tách bọn họ ra, tìm vị Đường cô nương này xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nói tới đây, đầu mày nàng nhíu lại nói: - Chỉ có điều, nhiếp hồn thuật dùng qua rồi trong nội tâm nàng sẽ lưu lại trí nhớ, đến lúc đó giải thích như thế nào lại là một vấn đề khó khăn. Tu Hoa định trước cười nói: - Chuyện nào có đáng gì? Hai người chúng ta vốn là mãi võ giang hồ, đến lúc đó coi như là khoe khoang bản lĩnh nhiếp hồn thuật, thân phận nàng không thể nghi ngờ, nói ra sẽ không đau khổ, đương nhiên sẽ không so đo, nếu quả thật thân phận của nàng khả nghi, hừ! Tu Hoa lạnh lùng cười nói: - Nếu nàng có chủ ý với Hoàng thượng thì dám lộ ra sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ đem tin tức truyền ra ngoài, phát tán trong triều, chính là đại công! Đường Nhất Tiên thường xuyên theo Dương Lăng ra ngoài, chỉ cho là biểu ca sủng ái mình chứ không hoài nghi gì, tên Báo Phòng nàng cũng đã nghe nói qua, khi đó bình dân trăm họ thường nghe nói sài lang hổ báo, nhưng chân chính gặp qua rất ít, Đường Nhất Tiên nghe nói có cơ hội nhìn thấy mãnh thú thú trong nói liền nhảy nhót không ngừng. Dương Lăng đem nàng đưa tới Báo Phòng, Chính Đức đã thay quan phục Giáo Úy, một đám cung nữ, thái giám ở trong viện chờ, Giải Ngữ, Tu Hoa cũng dựa theo Chính Đức căn dặn mà mặc thường phục, hai nàng xuất thân dân gian, không có chút sơ hở. Đường Nhất Tiên thấy Chính Đức cũng thập phần vui vẻ, cười chào hỏi nói: - Tiểu Hoàng, "Sát biên nhạc"của ngươi như thế nào? Chính Đức vui mừng nói: - Đã viết được một nửa, lát nữa tìm cơ hội đàn cho nàng nghe. Giải Ngữ Tu Hoa cẩn thận đánh giá, thấy Đường cô nương quần áo lụa mỏng, ủng đỏ thêu kim thạch, rõ ràng là màu đỏ tục tằn mặc lên người nàng lại diễm lệ vô trù, quả nhiên là tiểu mỹ nhân hiếm có. Hai nàng cũng coi như có tư sắc, ngàn người chọn một, nếu không cũng sẽ không bị đưa vào cung, nhưng so với Đường Nhất Tiên thì bất kể tư sắc, khí chất, lập tức rơi xuống tiểu thừa. Dương Lăng nói với Đường Nhất Tiên: - Nơi này là hành cung của Hoàng thượng, muội theo những cung nữ này tới hổ báo viên, đừng có chạy loạn khắp nơi, biểu ca xong xuôi công sự sẽ đón muội về. Đường Nhất Tiên mỉm cười, Dương Lăng đi lên vài bước, ra hiệu Chính Đức tới gần, kéo khoảng cách với mọi người, nhẹ giọng hỏi: - Thần nghe nói Trương công công và Lưu công công nảy sinh hiềm khích? Chính Đức không hề để ý nói: - Tất cả đều là ăn no rỗi việc, hai người này trước kia còn hoàn hảo một chút, từ lúc tự chưởng nội ti nha môn, thường phải cãi vã vài câu, lão Lưu muốn trông coi hắn, Trương Vĩnh lại không phục, trẫm cũng thấy phiền. Ngươi cùng bọn họ đều có quen biết, hôm nay đặt tiệc rượu, ngươi thay trẫm đi khuyên bọn họ một chút. Dương Lăng hiểu rõ, gật gật đầu, theo tiểu thái giám đi. Đi đến trắc sương phòng của Chính Đức, tiểu Thái giám đứng ở cửa nhỏ giọng nói: - Đại nhân, hai vị công công đều ở trong phòng. Mời ngài vào. Dương Lăng thấy y sợ hãi, không nhịn được cười một tiếng, giơ tay đẩy cửa bước vào. Vượt qua bình phong, phía trước là một cái bàn vàng lớn, bên trên bày biện bát trân, món ăn quý và mỹ vị, Lưu Cẩn và Trương Vĩnh ngồi cách thật xa, đối diện trừng mắt với đối phương. Dương Lăng đi vào trong phòng. Hai cặp mắt giật giật, nghiêng mắt nhìn thấy hắn, thấy đối phương không nói tiếng nào, sợ khí thế yếu đi cho nên cũng không nhúc nhích. Vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương. Dương Lăng nhìn hai bên, giữ im lặng ngồi ở giữa, cầm đũa gắp món ăn chậm rãi nuốt xuống, sau đó nâng chén ngọc uống rượu cống, cười nheo mắt nói: - Lưu công, Trương công, hai vị đều là người hầu khi đương kim Hoàng thượng còn làm Thái Tử, coi như là bằng hữu nhiều năm, hiện giờ thăng chức, đều là người trên người rồi, ăn toàn sơn hào hải vị, mặc toàn lăng la lụa đoạn, vinh hoa phú quý vô cùng, hai mươi bốn ti nha môn ở trong tay hai vị. Có thể nói là mọi chuyện viên mãn, sao tự dưng lại nháo lên như thế? Trương Vĩnh nâng chén uống cạn sạch, nheo mắt cười lạnh nói: - Ngươi hỏi hắn! Dương Lăng chuyển hướng sang Lưu Cẩn, Lưu Cẩn vuốt ve hai má sưng đỏ, bĩu môi nói: - Mười hai đoàn doanh đều ở Ti Lễ giám, nhưng ngươi có coi chưởng quản Ti Lễ Giám như ta vào mắt? Lúc ngươi cầu ta cho lệnh huynh một chức quan mà bị từ chối liền ghi hận trong lòng, chúng ta bắt đầu bằng mặt không bằng lòng. Chuyện thối tha như vậy mà cũng ta nói ra sao? Trương Vĩnh đỏ mặt, căm hận nói: - Ngươi là chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn à! Ca ca ngươi bây giờ còn không phải ở Thiểm Tây làm Bố Chính Sứ sao? Cái này không tính, ta hỏi ngươi, đoạn quân tiền của ta, đòi quân tiền của Dương đại nhân là đạo lý gì? Hiện tại Dương Lăng đang ở trước mắt, Trương Vĩnh nói như vậy khiến Lưu Cẩn không nhịn được, y ngượng ngập cả giận nói: - Trúc tạo hoàng lăng, tân đế đăng cơ, Hà Nam chẩn tai, biên quan đại chiến, Bắc Cương hỗ trợ, Nam Cương mở hải, chỗ nào không cần tiền? Hàn văn lão thất phu phát tới toàn bộ lục bộ quan viên, giờ muốn chi bạc cũng phải đợi tới sang năm! - Chúng ta chỉ mới trì hoãn, ngươi đã lập tức mỉa mai ta đây là tổng quản Ti Lễ Giám vô dụng chỉ để bài trí, bọn ta thuận miệng nói nhảm một câu ngươi liền cho là thật? Lưu Cẩn càng nói càng giận, "Ầm" vỗ bàn nói: - Dương đại nhân ở đây, chúng ta cũng dám nói như vậy, họ Trương ngươi đừng có coi lông gà coi như lệnh tiễn, thứ chỉ biết kinh doanh như ngươi chưa đáng để vào mắt gia. Dương Lăng giờ mới hiểu được ngọn nguồn, Lưu Cẩn bất mãn với hắn, thậm chí đang âm thầm đối phó hắn cũng không giả, tuy nhiên trước mắt chuyện chi phí triều đình khẩn trương cũng là sự thật, đều là đại sự Hoàng thượng quan tâm nhất, Lưu Cẩn vô cùng thông minh, đương nhiên biết chia ra nặng nhẹ, có thể làm Hoàng thượng vui... Tuy nhiên, Dương Lăng cũng không có trung hậu hảo tâm như vậy, đi một lòng một dạ vun đắp thực quyền cho hai đại thái giám hòa hảo để một ngày nào đó họ quay ra đối phó mình sao. Hắn giơ hai tay lên, tả hữu trấn an nói: - Hai vị công công bớt giận, bớt giận bớt giận, Lưu công có phiền não của Lưu công, Trương công cũng có chỗ khó xử, chúng ta chỉ có thể chậm rãi thương lượng thôi. - Lưu công cao cao tại thượng, phải điều hành ngân lượng, phối hợp các bộ phận, hiện tại không chỉ cung cấp cho nội đình, mà ngay cả lục bộ cùng phải dựa vào Lưu công, những chuyện ngoài nội đình liên quan đến thiên hạ, đương nhiên phải bận tâm nặng nhẹ. Trương công sốt ruột cũng đúng. Tuy hoàng đế nói không để binh đói, nhưng mười vạn huynh đệ dưới tay Trương công mà không có bạc, có thể không buồn sao? Lưu Cẩn thấy Dương Lăng nói cũng có tình có lí, vô cùng công bằng, khen mình vất vả công lao lớn, quyền thế thông thiên, tiếc nuối duy nhất chính là Hoàng thượng không ở đây nghe đánh giá này, gương mặt mỉm cười, ngực cũng ưỡn ra. Ai ngờ Trương Vĩnh vừa nghe, như lửa cháy đổ thêm dầu, trong phút chốc tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên: - Được lắm, ngươi cao cao tại thượng, lục bộ cửu khanh phải nhìn sắc mặt ngươi, tươi cười cầu ngươi đẩy bạc, ta thì sao? Không có quân tiền ta liền bị hơn mười vạn đại quân mắng cho xói đầu, đều là kẻ cực khổ hầu hạ Thái tử gialăn lộn cho tới hôm nay, dựa vào cái gì ta phải xui xẻo như vậy? Trương Vĩnh lập tức vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: - Được! Coi như ngươi có chỗ khó, ta chỉ hỏi ngươi, khi nào thì cho ta đẩy bạc? - Ôi, còn có kiểu cầu cạnh như vậy sao? Lưu Cẩn bị chọc cười nói: - Khi nào thì cấp bạc chúng ta cũng không thể nói chính xác, Sơn Đông áp thuế ngân đến, phụng thánh dụ đã trực tiếp vòng qua xưởng đóng tàu Tùng Hoa giang rồi, quân tiền phát muộn cả tháng không phải bây giờ mới có, năm Thành Hoá, năm Cảnh Thái... Trương Vĩnh tạt chén rượu qua, mắng: - Ngươi thối lắm! Thuế Sơn Đông vào Tùng Hoa giang, vậy Lưỡng Quảng thì sao? Tứ Xuyên thì sao? Một cái là hôm trước, một cái là ngày mai vận đến, ngươi tưởng ông đây không biết hả? Lưu Cẩn cầm chén ném qua, quát: - Đồ khốn khiếp! Ti Lễ Giám do ngươi là đương gia hay ta là đương gia? Trong lúc nhất thời chén đĩa bay loạn, Dương Lăng cầm khăn trải bàn che trước mặt, cười nói: - Nhị vị đừng vội. Việc này có thể bàn bạc kỹ hơn, có thể bàn bạc kỹ hơn... Trên móc sắt treo một mẻ thịt heo mới, một con báo gấm nhanh nhẹn nhảy lên ngậm lấy làm móc sắt lắc lư. Đường Nhất Tiên vỗ ngực nói: - Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, móc kia quá sắc bén. Mà con báo kia một ngụm nuốt gọn như con cá cắn mồi vậy. Chính Đức cười nói: - Không đâu, con báo này thích ăn đồ tinh khiết, thịt dính bùn nó không thích ăn, hơn nữa nó cực tỉnh táo, một móc sắt sẽ không có gì đáng ngại. Đường Nhất Tiên "Ừ" một tiếng, chau đôi mi thanh tú nói: - Trước kia chỉ nghe nói hổ nha báo, cho tới bây giờ chưa thấy qua. Hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức rồi, nhưng mãnh thú này chung quy vẫn không bằng hoa cỏ chim thú, vừa thấy có máu chảy đã không thoải mái, đúng rồi, ngươi ở đâu? Nửa khúc "Sát Biên Nhạc" đã làm xong sao? Ta đi xem ngươi diễn tấu một chút. - Được! Chính Đức mừng rỡ muốn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đột nhiên nhận ra không ổn liền ha hả cười nói: - Đi theo ta. Chính Đức dẫn Đường Nhất Tiên quẹo trái quẹo phải. Xuyên qua rừng cây nhỏ đi vào một chỗ yên tĩnh. Trong Báo Phòng hoàn toàn không có kỳ hoa dị thảo, tường vàng huy hoàng. Hoàn toàn theo đuổi tự nhiên và dã tính, cho nên nhiều địa phương vẫn bảo trì nguyên dạng. Trước mắt là một trảng cỏ yên tĩnh, vài cây đu, cây hòe cao lớn đầy những quả du, hoa hòe nở đầy, hương thơm ngát xông vào mũi. Chỉ có Giải Ngữ Tu Hoa và hai tiểu Thái giám theo sau, Đường Nhất Tiên thấy nơi này yên tĩnh liền hoài nghi nói: - Đây là nơi ở của ngươi? Chính Đức cười nói: - Đâu có, chỗ này là nơi diễn nhạc do Hoàng thượng chuẩn bị, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ đến đây một chuyến, Hoàng thượng biết ta am hiểu nhạc khí nên an bài ta chiếu cố nơi này. Đường Nhất cười nói: - Thì ra là thế, ngươi có thể tiện cả việc công và việc tư. Trong nhã nhất bố trí tuy đơn giản nhưng không phàm trần. Chính Đức ngồi trước đàn cổ, hai tay nhẹ nhàng xoa dây đàn, gương mặt biến thành nghiêm nghị, ánh mắt trong suốt, mang theo một khí chất bình thường khó có được. Ngón tay thon dài lướt qua, tiếng đàn du dương dừng lại. Lập tức, một loạt âm mới khiêu động, một loạt sát khí như lướt tới mặt, giống như gió bồng qua cây cỏ, giống như cát vàng quất vào mặt, giống như vỗ nhạn vỗ cánh về trời bắc... Trong mắt Đường Nhất Tiên hiện lên tia sáng kỳ dị, lập tức nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, từ tiếng đàn của Chính Đức cảm nhận được ý cảnh của hắn: Trong biển sa mạc có một cột khói báo động cao ngất dựng lên, mặt trời ở thượng tây Hoàng Hà đỏ tươi như máu. Nhạn bay lượn về phương Bắc, chỉ thấy đại mạc cát vàng mênh mông, trong hoang vắng kia có một phong hỏa đài cô linh tuôn khói phá lệ bắt mắt. Đường Nhất Tiên lẩm bẩm nói: - Trong lúc say dưới đèn xem kiếm, lúc tỉnh mộng thổi sừng liên doanh. Tám trăm dặm dưới trướng, năm mươi dây cung trở mình tái ngoại. Sa trường thu điểm binh. Ngựa giục giã phi nhanh, cung như tiếng sét đầy kinh sợ. Giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, thắng được cái danh truyền hậu thế. Đáng thương một đầu bạc sinh... Nàng bỗng nhiên cắn môi mà rít gào, tiếng tiêu thê lương vang lên theo, đại mạc bốc khói, mặt trời lặn bên trường hà, tinh kỳ xa xa từ chân trời đánh tới..., trong yên tĩnh đó truyền tới tiếng hổ gầm báo ngâm, càng thêm tiêu sát... Âm thanh đột nhiên dừng lại. Qua một lúc lâu, Chính Đức bỗng nhiên mở hai mắt, mở miệng cười, mang theo khí chất nghịch ngợm và lỗ mãng hỏi: - Thế nào? Đường Nhất Tiên vỗ tay hoan nghênh tán thưởng nói - Hay! Trong mắt Chính Đức tràn đầy tình yêu say đắm nói: - Tiêu của ngươi âm xứng rất tốt, vốn có vài chỗ vẫn hơi cứng, nhưng ta còn chưa nghĩ ra sửa như thế nào, nhưng có ngươi hòa cùng tiêu âm. Nửa khúc này không cần phải sửa lại. Đường Nhất Tiên cười nói: - Vậy nửa cuối sẽ diễn tấu loại ý cảnh nào? Chính Đức nhướn mày nói: - Đương nhiên là tư thế hào hùng, khí nuốt ngàn dặm như hổ. Đại Minh thiên quân khu trừ giặc thát, dương oai khắp thiên hạ, khiến tứ hải đều biết: Dám xâm phạm, dù xa cũng giết! Chính Đức vừa mới nói xong, một tiểu Thái giám vội vã chạy tới: - Hoàng Giáo Úy, Dương đại nhân mời... Muốn người lập tức qua đó. Y còn chưa quen nói Hoàng thượng như vậy. Không khỏi toát mồ hôi, Chính Đức vội đứng dậy bước lên trước nói: - Xảy chuyện gì sự? Tiểu Thái giám cúi đầu nói vài lời, Chính Đức dừng chân quay đầu lại nói: - Đường cô nương, Dương đại nhân có việc cần nghị sự, có công văn trọng yếu do ta cất giữ không tìm thấy. Ta đi một chút sẽ trở lại. Đường Nhất Tiên đồng ý, Chính Đức mang theo tiểu Thái giám vội vàng đi. Tu Hoa thấy Chính Đức với Đường Nhất Tiên như hình với bóng, đang vô cùng lo lắng không biết nên điều y đi thế nào, không thể tưởng được trời chiều lòng người. Nàng trong lòng vui vẻ, vội vàng nhìn Giải Ngữ ra hiệu. Giải Ngữ hiểu ý, cười nói với hai tiểu thái giám ngoài cửa: - Làm phiền hai vị công công đi lấy chút nước sôi đến ngâm trà cho Đường cô nương uống, đi đường mệt mỏi, chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi một chút. Hai người tuy ăn mặc theo lối cung nữ nhưng hai thái giám đều biết đây là hai nữ nhân Hoàng thượng cực sủng ái, mà vị kia Đường cô nương... Xem thái độ của Hoàng thượng chỉ sợ tương lai còn cao hơn cả Hoàng hậu nương nương, vốn đang định tới nịnh bợ, vừa nghe hai người lên tiếng liền bỏ đi như bay. Hai người quay về phòng, Giải Ngữ ôm đàn qua một bên, ba người lần lượt ngồi xuống, Tu Hoa cười nói: - Đường cô nương xin mời ngồi, chốc lát trà đến chúng ta tâm sự, nghỉ chân một chút. Đường Nhất Tiên vội hỏi: - Hai vị tỷ tỷ không cần phải khách khí. Nơi này là hoàng gia uyển lâm. Có thể tới chơi, đã là vinh hạnh. Giải Ngữ nói: - Dương đại nhân là Hầu gia. Cô nương là biểu muội của Dương đại nhân, thân phận vượt xa kẻ hầu người hạ chúng ta, còn khách khí như vậy, thật sự là... Đúng rồi, dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, tỷ muội chúng ta có một trò chơi nhỏ, bình thường không có việc gì cũng thường lấy ra vui đùa, cô nương có muốn thử một lần? Đường Nhất Tiên tò mò nói: - Là trò gì vậy? Tu Hoa nhìn muội muội, giải thích: - Trò chơi này lúc xưa thường cùng muội muội dùng để giải sầu, nếu cô nương muốn mở mang kiến thức thì để muội muội biểu diễn một phen. Đường Nhất Tiên cười nói: - Được... Nhưng phải làm như thế nào đây?. Giải Ngữ cười cởi xuống một dây chuyện mặt ngọc Phật, dùng sợi dây nhẹ nhàng đong đưa, mềm mại nói: - Cô nương, coi như mình đang ngủ, toàn thân buông lỏng chớ dùng lực, ánh mắt nhìn này khối ngọc bội, nhẹ nhàng... Chính Đức vội vàng chạy về sương thính, chỉ thấy Trương Vĩnh và Lưu Cẩn đang đánh nhau, dưới đất mâm bát la liệt, Dương Lăng đứng ở một bên dậm chân, trên người đầm đìa nước, lập tức hét lớn: - Dừng tay! Lưu Cẩn và Trương Vĩnh dừng bước, thở gấp trợn mắt nhìn nhau, Chính Đức cả giận nói: - Các ngươi có thôi không? Là ai động thủ trước? Lưu Cẩn và Trương Vĩnh cướp lời nói: - Y... Chính Đức quát: - Câm miệng! Dương khanh, ngươi nói. Mục đích của Dương Lăng chỉ là khiến hai vị nhân huynh hoàn toàn cãi nhau mà trở mặt, cũng không muốn bởi vậy mà làm trễ nải quốc sự, bởi vậy hắn công bằng nói ra tình hình thực tế, lại thay hai người cầu tình, sau đó thấp giọng nói: - Hoàng thượng, hiện tại khắp nơi đều dùng bạc, ngân khố quốc gia quả thật như trứng chọi đá, chỉ cần sống qua một năm nay, tiền lời sẽ về liên tục không ngừng, cũng không làm cả hai người bọn họ mất hứng. - Trong triều đẩy bạc đi Thiểm Tây mua lương thực đề phòng mất mùa chiếm hơn phân nửa, hiện giờ Giang Nam mở biển. Khoản này không thể bớt phần của hoàng gia, cho nên bạc dư lại toàn bộ lấy danh nghĩa hoàng thất xây dựng thương đoàn, cứ như vậy gia nhập cổ phần của quyền thế Giang Nam cũng an tâm hơn, Kinh doanh quân tiền... Tháng sau là có thể quay vòng mở ra, tháng này không bằng mượn đỡ tiền của vương hầu công khanh ở kinh sư xài đỡ một tháng, chư vị vương công có thể yên tâm, Lưu công công cũng đẩy bạc sớm hơn, ngài thấy thế nào? Chính Đức đầu tiên răn dạy một phen, sau đó mới nói ra chủ ý của Dương Lăng, Trương Vĩnh nghe nói Dương Lăng dốc sức giúp y chuyển quân tiền, vô cùng cảm kích, y hùa theo Hoàng thượng nói cảm tạ Dương Lăng một phen mới cáo từ rời đi, từ đầu đến cuối không buồn nhìn Lưu Cẩn một cái. Lưu Cẩn thấy thế phẫn nộ. Nghĩ thầm: - Nghĩ bám lấy Dương Lăng là rất giỏi rồi hả? Hừ! Đợi đưa hắn đi điều tra kinh thành, thu nạp đủ quan lại trong triều, dần dần sẽ qua qua điều khiển ngươi! Đuổi hai kẻ dở hơi rời khỏi, Dương Lăng cười nói: - Thôi đi, thời gian lâu, bọn họ cũng bớt giận, khi đó thần sẽ lại thiết yến khuyên bọn họ giải hòa. Chính Đức oán hận nói: - Tâm tình đang tốt, đều bị hai tên khốn kiếp này làm bực chết. Y bỗng đổi giận thành vui nói: - Dương khanh, trẫm sáng tác khúc "Sát biên nhạc". Nhất tiên cô nương vô cùng thích, trình độ của nàng sâu hơn trẫm, thật muốn có cơ hội cùng nàng hợp khúc. Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài nói: - Tiên nhi và Hoàng thượng tính tình hợp nhau là tốt, thần nhìn ra được nàng thích Hoàng thượng, cách mấy ngày không thấy sẽ bảo thần dẫn nàng đi, chỉ có điều... Nàng khờ khạo ngây ngô, nhanh mồm nhanh miệng, với lại hậu cung đều xuất thân từ đại gia khuê khác, cách biệt rất lớn. Thần thật sự là lo lắng... Chính Đức nghiêm nghị nói: - Lo lắng chuyện gì? Nếu Đường cô nương không thích trẫm, vậy trẫm không phản đối, cũng không miễn cường nàng. Nhưng nếu Đường cô nương nguyện ý cùng trẫm trải qua cả đời, vậy trong thiên hạ cũng đừng ai mong động tới nàng, trẫm là thiên tử, còn không bảo vệ được người trẫm yêu nhất sao? Ai cũng không thể! - Nói cho ta biết, tên của ngươi gọi là gì? - Ta tên Đường Nhất Tiên. - Ta hỏi tên thật. Tên thật là gì? - Ta tên Đường Nhất Tiên. Đường Nhất Tiên vẫn ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt đăm đăm. Tim đập mạnh và loạn nhịp nói. Giải Ngữ và Tu Hoa nhìn nhau, lại hỏi: - Được, Đường Nhất Tiên, nói cho ta biết, ngươi là ai, từ đâu tới, phải cẩn thận suy nghĩ, ngươi là Dương Lăng quan hệ thế nào? Ngươi từ đâu đến? - Ta... Đường Nhất Tiên bỗng nhiên ôm đầu, mi tâm nhăn nhó, có vẻ hết sức thống khổ. Tu Hoa nhìn Giải Ngữ nói: - Có cổ quái, nàng giãy giụa không trả lời, trong này nhất định có bí mật, hỏi lại nàng. Giải Ngữ nhẹ nhàng đong đưa ngọc phật, dịu dàng nói: - Ngươi không phải biểu muội của Dương Lăng đúng không? Ngươi tên Đường Nhất Tiên nhưng ngươi không phải biểu muội của Dương Lăng, nói cho ta biết, ngươi từ đâu đến, ngươi rốt cuộc là ai, hắn sao lại nhận ngươi làm biểu muội? Đường Nhất Tiên mí mắt giật giật, trán rịn mồ hôi, nàng muốn mở to mắt, nhưng vẫn giống như rơi vào ác mộng không thể thoát ra, trong đầu xuất hiện những hình ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến nàng chóng mặt muốn ói ra. - Ta là ai? Ta từ đâu đến? Đường Nhất Tiên bỗng rung mạnh, hai mắt mở ra. Giải Ngữ Tu Hoa thấy thế hoảng hốt, người trúng nhiếp tâm thuật, tâm chí bị mê hoặc, nếu không cho nàng tỉnh thì căn bản không có khả năng tự mình tỉnh lại, nàng sao có thể tránh thoát trói buộc? Hai cô nương tuyệt đối không thể tưởng được lúc các nàng rắp tâm ép cô bé trước mắt thổ lộ bí mật trong lòng, đối với nàng, cũng đã chôn sâu vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ. Cao Văn Tâm dù y thuật cao siêu, nhưng não người thật sự là quá phức tạp, lấy bản lĩnh của y cũng không thể cam đoan chữa khỏi, nhưng châm cứu cũng có tác dụng, Trí nhớ Đường Nhất Tiên chôn sâu bắt đầu xuất hiện một cái chìa khóa. Mà Giải Ngữ, Tu Hoa dùng nhiếp tâm thuật, đã khiến chiếc chìa khóa này có tác dụng, vào thời khắc này, toàn bộ ký ức đều đã nhớ ra, chỉ là thần trí và ý thức bị phong tỏa, có thể cảm giác nhưng không thể mang ra. Thôi miên là một loại ảnh hưởng, tác động tới tâm lý, cho nên đoạn ý thức và thần trí này không có bị thôi miên. Trí nhớ một khi khôi phục, đoạn thần trí bị tổn thương tỉnh táo lại, nàng tinh tường nhớ lại chuyện vừa phát sinh, cũng tự thoát khỏi thôi miên. Tu Hoa tỉnh táo đầu tiên, lập tức đè ngọc phật trong tay Giải Ngữ cười nói: - Trò chơi này có phải rất vui không? Có thể khiến người ta choáng váng nặng nề đấy. Cứ như nói mớ vậy, ta và muội muội thường xuyên chơi, chỉ có điều hình như cô nương không quen, sắc mặt hơi trắng. Đường Nhất Tiên dùng ánh mắt trong suốt nhìn thẳng khiến Tu Hoa có chút hốt hoảng, nụ cười trên mặt cũng dần dần cứng lại. Đường Nhất Tiên bỗng nhiên cười, trầm tĩnh mà nói: - Ừ, ảo thuật này đích xác cổ quái. Đầu choáng chóng muốn nôn quá, ha ha, ta là người không chịu được váng đầu. Tu Hoa nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: - Đây là tỷ muội chúng ta lỗ mãng rồi. Thật không phải. Lúc này hai tiểu thái giám đã trở về, nói: - Cô nương, chúng ta mang nước tới. Giải Ngữ vội nói: - Mau ngâm trà cho Đường, Đường cô nương nghỉ ngơi một chút là được, hai chúng ta ở ngoài cửa chờ. Thái giám ủ trà rồi rót trà cho Đường Nhất Tiên, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài cửa, Giải Ngữ đừng ngoài khẩn trương nói với Tu Hoa: - Nàng có hoài nghi hay không? Tu Hoa nói: - Vừa rồi không có Hoàng thượng, ngay cả nàng nhớ lại hết, chúng ta cứ nói đó là trò chơi. Nàng có thể làm khó dễ được ta sao? Huống chi, người bị nhiếp tâm khi tỉnh lại chỉ thoáng như một giấc chiêm bao, chỉ có thể nhớ lại một ít ấn tượng rời rạc, sẽ không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Ta chỉ thấy kỳ quái, nàng làm sao có thể tỉnh lại? Đường Nhất Tiên hai tay ôm đầu gối, cằm hạ xuống gối, ngồi trước kỷ trà mà trái tim còn thình thịch nhảy. Tứ chi có vẻ thật yếu ớt. Nàng đều nhớ ra rồi. Tất cả trí nhớ giống như thủy triều tràn vào đầu óc nàng. Thuở nhỏ bị bán vào "Thì hoa quán", trở thành một cây hái tiền. Học tập thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mặc quần áo, thậm chí một cái nhăn mày hay một nụ cười, vốn tưởng nàng cả đời phải ở đó làm một danh kỹ. Sau đó... Đợi khi qua tuổi xuân, bị tú bà ép bán làm thiếp cho người ta... Có thể được quan lại hay sĩ tử mua đi, đã là kết cục may mắn nhất. Sau đó, có một buổi chiều, đại thương nhân Nghiêm Khoan muốn tới mua Ngọc nhi đi. Theo sát phía sau y, tới chỗ một công tử giọng khàn như vịt, sau đó có một đám người tiến vào, tỷ muội ba người vận mệnh từ đó cải biến. Ta được chuộc thân, người chuộc thân là hắn, là anh hùng ta khâm phục nhất vì dám phản kháng thánh chỉ, hắn là sĩ tử, lại là quan, hơn nữa tuổi trẻ anh tuấn, trọng tình được nghĩa, có thể giao chung thân cho người như vậy, cho dù làm tiểu thiếp cũng là đốt đèn lồng khó thấy. Thời gian đó rất vui vẻ, nhưng Dương đại nhân thật kỳ quái, hắn mua chúng ta, vì sao cũng không tính chuyện nạp thiếp, lại không coi chúng ta là nha hoàn sai khiến, chẳng lẽ cứ như vậy nuôi dưỡng cả đời? Sau đó... Hắn tăng quan, làm tướng quân, Bảo phó tham tướng muốn hại hắn, ta tìm được chứng cứ phạm tội của Bảo tham tướng. Đuổi giết..., Tuyết Nhi chân bị thương, ta dùng quyển sách dẫn dắt kẻ cướp rời đi, rơi xuống vách đá, Vương phi nương nương đã cứu ta, sau đó... Gặp Tiểu Hoàng, đúng! Là Tiểu Hoàng nói ta là biểu muội của Dương đại nhân... Ta ngã bệnh, hắn một đường cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chiếu cố ta. Nhưng vì sao hắn nói ta là biểu muội của Dương đại nhân. Đường Nhất Tiên bỗng nhiên mở to hai mắt: - Là hắn... Tiểu Hoàng chính là tiểu công tử đi theo Nghiêm Khoan tới hoa quán, hắn xé thư mời, bị người đấm vỡ mũi, hắn... Lúc ấy cùng Dương đại nhân là huynh đệ tương xứng... Hai vị công công Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng là quan lớn, nhưng lúc trước cùng hắn đi hoa quán lại gọi hắn là tiểu công tử, vì sao từ đại đồng trở về, hắn lại thành tiểu giáo, hắn... rốt cuộc là ai? Nghiêm Khoan bị bọn họ đuổi đi, Tiểu Hoàng bị Nghiêm Khoan đấm tới đổ máu, ta đưa khăn tay qua, khuyên hắn đừng gây chuyện với loại người này, hắn nói: - Ai nói ta đánh không lại hắn? Công phu của ta muốn giáo huấn vài tên tiểu tặc còn không phải dễ như trở bàn tay? Chỉ có điều mới vừa rồi... Mới vừa rồi ta lần đầu cùng người động thủ, nhất thời ngây dại. - Được được, công tử gia một thân hảo công phu, ta tin là được chứ gì? Mũi công tử không sao chứ? Không sao thì sớm về nhà đi, nơi này ít đến vẫn tốt hơn. - Ngươi không tin sao? Ta muốn trị tên vô lại kia dễ như trở bàn tay, còn có đống công văn chó má, hừ hừ, ta muốn mang tới, cũng chỉ cần một câu, ngươi không tin sao? Hắn chỉ vào Dương đại nhân nói: - Không tin ngươi hỏi hắn, ta có thể làm được không? Dương đại nhân nói: - Đúng vậy, vị công tử này nói không sai, đừng nói giáo huấn tên vô lại kia một phen, chính là thay cô nương chuộc thân cũng rất dễ dàng.