Đêm dần khuya, bên ngoài cánh cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng mõ canh. Bọn cướp trong lao đều ngã người vào đống cỏ khô nghỉ ngơi. Đầu mùa xuân trời vẫn còn chút lạnh, tuyết đọng chưa tan, trong lao lại càng âm u lạnh lẽo.
Tuy nhiên, trộm cướp cũng phân làm bảy tám loại, Trương Mậu chẳng những một mình một phòng giam, còn có giường gỗ và đệm chăn tuy đã dùng nhiều năm, tình cảnh có tốt hơn những tên cướp lâu la kia. Chỉ là chiếc chăn thô ráp, vừa ướt vừa ẩm mốc, nếu là một người thân thể yếu ớt, phỏng chừng sẽ bị chiếc chăn này đè cho nghẹt thở.
Không đắp sẽ bị lạnh, nếu đắp vào đây cũng được coi là chăn sao? Trương Mậu tuy là một tên đạo tặc, nhưng thuở nhỏ gia cảnh cũng khá giả, chưa từng nếm qua loại cực khổ này, chiếc chăn bị y chuyển tới chuyển lui, không tài nào ngủ được.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân từ xa vọng lại, Trương Mậu tưởng là ngục tốt tuần tra ban đêm, không để ý, tuy nhiên, tiếng bước chân ấy lại dừng trước cửa lao ngay phòng giam của y, tiếp đó có người lấy chìa khóa ra, Trương Mậu tò mò quay đầu lại nhìn, không khỏi kinh sợ bật ngồi dậy.
Chỉ thấy Giang Bân một thân nhung trang đứng ở cửa lao, trong tay cầm theo một hộp đựng đồ ăn, bên cạnh có một ngục tốt đang mở cửa lao. Khi cửa lao được mở ra, chỉ thấy Giang Bân đút một thỏi bạc vào tay ngục tốt kia, hạ giọng nói câu gì đó, sau đó bước vào phòng giam, ngục tốt đóng cửa lao lấy chìa khóa khóa lại.
Trương Mậu kéo kéo xích sắt, sau đó ngồi khoanh chân trên giường, chưa nói câu nào.
Giang Bân mang theo hộp đựng thức ăn, bước lại gần y, bày hết thức ăn trên giường, lấy hai cái bát lớn ra, lại lấy thêm một vò rượu nhỏ từ trong hộp đựng thức ăn, đổ rượu đầy hai bát, sau đó cũng khoanh chân ngồi trên giường.
Biểu huynh đệ ngồi đối diện nhau, yên lặng không nói một câu nào, một lúc lâu, Trương Mậu mới cầm lấy chén rượu, cụng chén với Giang Bân, sau đó ngửa mặt uống cạn chén rượu. Quyệt quyệt miệng, Trương Mậu thấp giọng thán một tiếng. Tay đè lên hai đầu gối, lau mí mắt:
- Huynh đệ, ca là tên trộm, ngươi là Du Kích Bá Châu, không nên tới đây nha.
- Đại ca, đừng nói những chuyện đạo lý này nọ với ta, đến, uống rượu!
Trương Mậu mỉm cười, tiếp nhận chén rượu. Lại cụng chén cùng Giang Bân, một hơi uống cạn chén rượu, sau đó hỏi:
- Nhà của ta đã bị tra xét rồi sao?
- Vẫn còn chưa bị tra xét, nhân sự Khâm Sai hữu hạn, lại không tin tưởng ta, chỉ lấy người của hắn đến áp giải đại đội nhân mã trở về Bá Châu, sắp xếp hơn nửa ngày, sắc trời cũng đã tối dần. Hiện tại cho người canh giữ tòa nhà, ngày mai khó mà nói. Đại ca có gì cần ta làm sao?
Trương Mậu cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói:
- Sắc vàng tiền tài vô cùng mĩ lệ, nhất thời đến nhất thời đi đều là chuyện thường. Cũng không tính là chuyện gì to tát.
Giang Bân nhẹ thở dài, đưa cho Trương Mậu đôi đũa, vừa gắp thức ăn cho y, vừa nói:
- Đại ca, đệ vừa nghe nói chuyện của ngươi, thật sự là vừa kinh hãi, lại vừa lo sợ, nên đợi đêm khuya mới đến thăm ngươi, đại ca, ngươi thực sự là cướp sao?
Trương Mậu gắp đồ ăn thưởng thức, trong ánh mắt hàm chứa ý cười, thản nhiên nói:
- Theo ngươi thì sao?
Giang Bân lắc đầu nói:
- Không có khả năng! Nhà biểu ca mấy đời đều là gia đình quyền quý ở Bá Châu. Ta còn nhớ rõ, trước đây khi cùng nương đến thăm nhà ngươi, khi đó đất nhà ngươi nhìn không thấy đường biên, nổi danh là đại phú Bá Châu, ngươi không thiếu ăn mặc, đáng để ngươi bán mạng để làm cướp sao?
Giang Bân thăm dò:
- Có phải bọn trộm cướp này ép ngươi làm việc cho chúng hay không, chúng dụ dỗ ngươi sao? Nếu là như vậy, ngươi cứ nói với ta, dù thế nào ta cũng là tướng quân Du Kích Bá Châu. Hơn nữa, ta là bạn cố tri với Uy quốc công, ta làm chủ cho ngươi.
Trương Mậu thoải mái cười lớn, nói:
- Được, không hổ là huynh đệ của Trương Mậu ta, ha hả, lão đệ à, ta nói thật cho ngươi biết, ta chẳng những là cướp, mà còn là đầu lĩnh của bọn chúng.
Y vuốt râu, mỉm cười nói:
- Đừng trách đại ca lúc trước không nói cho ngươi biết, chuyện này nói cho ngươi không có lợi ích gì. Tổ tiên nhà ta vốn là một người chăn dê tầm thường, không sống nổi cuộc sống quan ngoại, mới chuyển tới Trung Nguyên, triều đình an bài cho nhà ta đến Bá Châu, phân cho bốn mẫu đất, cũng tính là có chốn dung thân. Nhưng nói đến trồng trọt, kinh thương, chúng ta sao có thể so sánh với người Hán? Không tới mấy năm liền thất bại, dựa vào cái gì mới có thể mua được một phần gia nghiệp lớn như vậy, hả?
Giang Bân nghẹn họng trân trối, lắp bắp nói:
- Chẳng lẽ chẳng lẽ...
Trương Mậu nói:
- Đúng vậy, tổ tiên của ta chính là đạo tặc, là một đạo tặc độc lập, sau có chút danh tiếng, liền thu những tên cướp lâu la, trong đó, có không ít người chính là tộc nhân Ngột Lương Xá chuyển tới, cướp bóc vùng xung quanh kiếm sống. Tổ tiên của ta trở thành thủ lĩnh, trăm triệu quan gia tài của nhà ta chính là tích góp từng tí một đấy. Ta bắt đầu buôn bán, chính là buôn bán vô bản, ngươi nghĩ ta cùng ngươi thật sự là vào nam ra bắc kinh thương, kiếm chút lợi như vậy sao?
Giang Bân cứng họng không nói được lời nào, một lúc sau nuốt ngụm nước bọt nói:
- Trời ơi, ta thật không nghĩ tới nhưng ngươi hiện tại có gia tài bạc triệu như vậy, còn làm cướp bán mạng như vậy, nếu sớm dừng tay, sao lại có ngày hôm nay?
Trương Mậu cười ha hả nói:
- Huynh đệ, cơ nghiệp lớn tiêu xài cũng nhiều, đại ca vừa không giỏi trồng trọt, quản lý tài sản, vừa không giỏi kinh thương, cứ như vậy miệng ăn núi lở. Không làm cướp còn có thể làm cái gì? Ha hả, ngươi cũng đừng tiếc hận thay ta, đại ca nửa đời này đã hưởng thụ đủ, người khác cả đời cũng không thể hưởng được vinh hoa phú quý, tửu sắc tài vận như vậy, không thiệt!
Giang Bân nói:
- Ngươi thì không thiệt rồi, vậy Trương gia từ trên xuống dưới phải tính sao đây?
Trương Mâu cười ha hả nói:
- Ta là đạo tặc, chứ không phải mưu phản, cùng lắm là bị tịch thu gia sản thôi, hai đứa con trai của ta, đứa lớn cũng chỉ mới chín tuổi, sẽ không bị liên lụy, huynh đệ nếu có tâm, giúp ta nuôi dưỡng chúng đi.
Trương Mậu buồn bã nói, giơ bát lên một ngụm uống cạn.
Giang Bân cắn chặt răng, ánh mắt đảo ra phía ngoài, thấp giọng nói:
- Đại ca mặc kệ ngươi là lương dân hay là đạo tặc, ta chỉ biết ngươi mãi là huynh trưởng của ta, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài!
Trương Mậu thân mình chấn động, kinh ngạc nhìn Giang Bân, Giang Bân thần thái kiên quyết, mắt không hề chớp.
Yên lặng nhìn một lúc lâu, Trương Mậu mới thấp giọng nói:
- Ngươi là tướng quân Du Kích, tiền đồ sáng lạn, nếu cứu ta, chẳng phải sẽ trở thành khâm phạm, lưu lạc thiên nhai như ta sao, ngươi không sợ?
Giang Bân nói như đinh đóng cột:
- Huynh đệ chúng ta, nghĩa khí ngất trời, nếu tính toán chi li những chuyện này, sao có thể tính là nam tử hán được?
Ánh mắt Trương Mậu chợt lóe lên, khẽ lắc đầu nói:
- Hảo huynh đệ, ngươi vì cứu ta, mà buông bỏ tiền đồ, có huynh đệ như ngươi, ta chết cũng nhắm mắt. Một người làm một người chịu, ta không thể liên lụy ngươi, ngươi có tâm như vậy, đã là quá đủ rồi!
Giang Bân sốt ruột nói:
- Đại ca, ta là thật tâm. Ngươi lần này bị bắt, không chỉ là trộm cướp bình thường mà còn tập kích đoàn xe của Khâm Sai, đó là tội lăng trì, đệ sao có thể an lòng một mình làm quan được?
Giang Bân cầm bát rượu một hơi cạn sạch, sau lại trầm ngâm, một hồi lâu chợt ngẩng đầu nói:
- Đại ca nếu quyết ý không đi, đệ nghĩ tới một biện pháp khác, nếu cam tâm chết cùng nhau sao không cùng bọn họ sống sót?
Trương Mậu ngẩn ra nói:
- Cùng sống sót? Như thế nào có thể cứu được nhiều người ra ngoài?
Giang Bân nói:
- Tại sao phải cứu? Chẳng lẽ không thể khiến cho Khâm Sai đại nhân tự phóng thích mọi người sao?
Trương Mậu ánh mắt trở nên chăm chú, nói:
- Có ý gì?
- Nếu nghịch là tử, thuận là sinh, vậy không bằng quy thuận triều đình!
Vừa dứt lời, ánh mắt Trương Mậu bỗng chốc bén nhọn như một mũi tên, hai tay cũng như đao sắt.
Giang Bân dường như chưa nhận ra, tiếp tục nói:
- Đại ca, lời ngươi vừa nói, ta hiểu rõ. Nhà đại ca là nhiều thế hệ làm trộm, coi đó như nghề nghiệp. Mà huynh đệ của huynh là bộ hạ ở địa phương, cũng là mã hộ Bá Châu, vì kế sinh nhai mới bị ép buộc làm cướp đường, hơn nữa, cũng không có oán hận sâu sắc gì với triều đình, không phải đều vì cầu tài sao?
Uy quốc công muốn dẹp sạch cướp đường ở Bá Châu, vì bách tính bình ổn cuộc sống, lập một phần công lao, mặc dù hắn thiết kế muốn tóm gọn bọn huynh, nhưng hắn không làm được. Đồng thời, đại ca và những người bị bắt cũng không có khả năng có thể trốn thoát. Một khi đã như vậy, đại ca sao không quy thuận triều đình? Dựa vào một thân võ công của ngươi, còn sợ không được một chức quan hay sao?
Y chưa dứt lời, Trương Mậu đã biến sắc, tức giận nói:
- Câm mồm! Ngươi nghĩ Trương Mậu ta là kẻ ham sống sợ chết sao?
Trương Mậu dừng lại một chút mới giận dữ nói:
- May cho ngươi là huynh đệ của ta, lại một lòng tính toán cho ta, thôi! Ta coi như ngươi chưa từng nói những lời này, nếu là người khác, chỉ dựa vào những lời khinh thường cách làm người của Trương Mậu ta, thì gã đã đầu rơi máu chảy rồi.
Giang Bân không hề sợ hãi, trầm giọng nói:
- Đại ca, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không phải muốn bán bạn cầu vinh, giúp ngươi thoát khỏi nhà giam cũng thế, khuyên ngươi quy hàng triều đình cũng vậy, đệ chỉ muốn huynh có thể thoát được một đao kia. Các ngươi vì sao phải làm trộm? Đại ca là đạo tặc thế gia, từ nhỏ đã làm cường đạo, chưa từng nghĩ tới làm nghề khác đi. Kỳ thật, với mạng lưới quan hệ, sản nghiệp hiện tại của ngươi hoàn toàn có thể làm một phú ông an nhàn. Còn bọn cướp đường này vì sao phải làm cướp? Cuộc sống quá khó khăn mà thôi, không vì lý do đơn giản này, chẳng lẽ vì muốn thay trời hành đạo sao?
Uy quốc công muốn thanh trừ bọn cướp đường Bá Châu, lập một phần công lao, vậy sao đại ca không đưa cho hắn phần công lao này? Ta không phải muốn ngươi quy thuận triều đình cùng tiêu diệt bọn cướp đường, mà muốn ngươi khuyên bảo mấy vị anh em kết nghĩa của ngươi. Chấp nhận chiêu an của triều đình. Uy quốc công hiện không có biện pháp hiệu quả nào, cho nên nhất định sẽ chấp nhận chuyện này.
Nếu là chiêu an, quy thuận triều đình, hắn nhất định sẽ nghĩ cách an trí, những mã hộ này sẽ được phân đất đai, sẽ không phải tiếp tục làm trộm nữa. Mà đại ca cùng mấy vị huynh đệ kết nghĩa của ngươi, nếu có thể làm quan chẳng phải sẽ sống khá giả hơn sao? Nói tóm lại, Uy quốc công chỉ là không muốn bọn cướp đường ở Bá Châu sẽ xuất hiện nữa, mà đại ca và bọn họ chính là vì muốn được sống tốt hơn, cứ như vậy, chẳng phải ai cũng đạt được như nguyện sao?
Trương Mậu nghe xong, lãnh khốc trên khuôn mặt tiêu trừ không ít, chậm rãi cúi đầu trầm tư, nét mặt âm tình bất định. Giang Bân nói:
- Đại ca, ngươi chắc có nghe nói đến chuyện của tứ đại tặc của Đông Hải, bọn họ cũng đối nghịch với triều đình nhiều năm, giết nhiều quan binh hơn ngươi gấp mười lần, cuối cùng thì thế nào?
Kết quả của việc tứ đại tặc ngoan cố chống đối chính là cái chết của Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử, nhưng Bạch Tiểu Thảo, Vương Mỹ Nhân thật lòng quy thuận triều đình hiện cũng đã làm tới đô đốc. Đông Hải tứ cướp lộng hành trên biển, cướp bóc. Ai cũng phạm phải tội ác tày trời, mà triều đình vẫn có thể khoan thứ, còn giao cho trọng trách. Đại ca sợ cái gì?
Trương Mậu trầm mặc ngóng nhìn hai phòng giam của bọn cướp đường, bọn họ cuộn mình nằm chung một chỗ, giống như những con chó ở quê, mệnh quèn tiện, đáng thương, hèn mọn.
- Như vậy ngươi bảo ta phải quy hàng như thế nào? Làm sao có thể thuyết phục mấy vị huynh đệ kết nghĩa của ta?
Trương Mậu hai mắt nhìn thẳng Giang Bân, đột nhiên hỏi.
Giang Bân ngẩn ngơ, nói:
- Này ta ta cũng không biết, ách... đại ca đồng ý? Kia vậy ta trước phải thăm dò ý của quốc công đã, xem hắn có muốn chiêu an hay không?
Trương Mậu thật sự nhượng bộ, làm cho Giang Bân cảm thấy chột dạ, Trương Mậu thấy y nói năng ngập ngừng, giọng điệu có chút bối rối, trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ: "Biểu đệ nhất định không phải là do Dương Lăng phối tới chiêu hàng đâu, nếu không thấy ta nhượng bộ, y nên đưa ra những mồi câu danh lợi lớn hơn để khiến ta mắc câu mới đúng. Hiện tại y lại chi chi ngô ngô rụt lại. Xem ra biêu đệ đúng là thật tâm tính toán cho ta".
Nghĩ đến đây, Trương Mậu thần sắc có chút hòa hoãn, nói:
- Biểu đệ, vi huynh hiểu lầm ngươi rồi. Ngươi nói cũng có lý, kỳ thật ta ngẫu nhiên cũng có nghĩ tới, nhà của ta đời đời đều làm cướp, con cháu ta cũng sẽ coi đây như nghề nghiệp của gia tộc, vĩnh viễn không thể bỏ xuống được? Chỉ là không nghĩ tới những nghề khác, vậy ngươi cứ thử một lần đi, nếu Dương Lăng nguyện ý chiêu an, như vậy ta nguyện ý thử một lần!
- Cái gì? Thả thả ngươi ra ngoài?
Giang Bần trừng lớn mắt.
Xong rồi, lại làm hư chuyện. Dương Lăng vốn bày mưu kế để y cứu Trương Mậu ra ngoài, tìm được sào huyệt của bọn cướp để một lưới bắt gọn, ai ngờ Giang Bân diễn quá đạt, diễn tới nghĩa khí ngất trời, làm cho Trương Mậu cảm động, kiên quyết không chịu liên lụy huynh đệ. Hơn nữa, thả câu cũng chỉ thả một mình Trương Mậu, Dương Lăng sẽ không đáp ứng để y "cứu" tất cả bọn cướp đường ra ngoài, nhưng có điều, tên Trương Mậu trong đầu là nghĩa khí ngút trời sẽ không chạy trốn một mình. Giang Bân thấy kế hoạch thất bại, linh cơ vừa động, tự chủ trương bắt đầu chiêu hàng, không thể ngờ được Trương Mậu lại động tâm suy nghĩ, Giang Bân vội trở về bẩm báo Dương Lang, Dương Lăng suy nghĩ thật lâu, cân nhắc kỹ lưỡng một phen cuối cùng cũng đáp ứng.
Người cầm quyền nhất định phải có tầm nhìn xa trông rộng, không thể so đo được mất lúc nhất thời, bọn cướp đường Bá Châu lấy việc cướp bóc mà sống, trên tay cũng có dính đến huyết án, nhưng trước mắt xem ra, muốn lợi dụng Trương Mậu để diệt gọn bọn cướp đường là không có khả năng Nếu không thể tiêu diệt bọn cướp đường, sau này không biết còn bao nhiêu dân chúng bị hại.
Bá Châu hiện lấy thủ đoạn sấm chớp để tiêu trừ tam hại, giống như khoét đi ba cái mụn nhọt trên thân thể ốm yếu, đây đúng là thời điểm cần phải nghỉ ngơi lấy sức, hành tung của bọn cướp đường vô cùng bí ẩn, không có địa điểm tập hợp cố định, lại không có cách nào điều động đại quân để tiêu trừ, chiêu an bọn họ chính là một biện pháp lợi nước lợi dân. Đối với một người bề trên, suy xét tới vĩnh viễn là ích lợi, như thế nào có thể đem đến lợi ích nhiều nhất cho triều đình, cho dân chúng, mà không phải phải là tính toán chi li nợ cũ.
Vì để thể hiện thành ý, Dương Lăng đến nhà giam gặp mặt Trương Mậu, thảo luận chuyện chiêu an, không thể ngờ Trương Mậu lại đề nghị thả y ra ngoài, để y có thể một mình đến gặp mấy vị huynh đệ kết nghĩa kia, thuyết phục bọn họ quy hàng. Chuyện này khác với suy tính ban đầu của Dương Lăng, khi đó tuy cũng muốn thả y ra, nhưng lại là vì để Giang Bân làm nội gián đi theo. Hiện tại thả một mình y ra ngoài? Quốc công có thể tin tưởng y không bỏ trốn sao?
Giang Bân lo lắng nhìn về phía Dương Lăng, thấy Dương Lăng trầm tư suy nghĩ một lúc, dường như đã đưa ra quyết định, thản nhiên cười nói:
- Ta đáp ứng!
Lần này, ngay cả Trương Mậu cũng thấy giật mình, y vô cùng ngạc nhiên nói:
- Quốc công cứ như vậy tin tưởng ta?
- Ta tin ngươi! Trương Mậu nhất định là một người nhất ngôn cửu đỉnh, nghĩa khí ngất trời, quyết không làm một tên tiểu nhân ích kỉ, vì lợi quên nghĩa! Tuy nhiên, việc này vô cùng trọng đại, bản quốc công cũng không thể không có phòng bị gì. Ngươi rời khỏi nhà giam, phòng giam này liền trống không, ta muốn để cho hai đứa con của ngươi vào đây để thế chỗ, bất kể chiêu an có thành công hay không, khi ngươi trở về, ta liền thả bọn họ, nếu ngươi không trở về...
Ánh mắt của Dương Lăng lạnh xuống, thâm trầm giống như hai ngọn lửa. Trương Mậu cắn chặt răng nói:
- Được! Liền để con ta làm con tin! Mặc kệ thành công hay không, Trương Mậu nhất định sẽ trở về nơi này
- Được!
Dương Lăng vuốt cằm cười nói:
- Bổng Chùy đến phủ đệ của Trương Lăng đưa bọn nhỏ đến đây, đừng dọa đứa nhỏ.
Đại Bổng Chùy đáp ứng một tiếng rồi xoay người rời đi. Dương Lăng lại nói:
- Giang Bân!
Giang Bân đang sững sờ. Vừa nghe gọi đến y vội chắp tay nói:
- Quốc công gia!
Dương Lăng nhướn cằm hướng về phía nhà lao nói:
- Đi vào! Trương Mậu nếu không trở lại, ngươi thay y lãnh một đao này!
- Hả?
Giang Bân hai mắt trừng lớn. Trương Mậu nghe vậy kinh hãi nói:
- Đại nhân, việc này không có liên quan đến Giang Bân? Vì sao để y liên lụy?
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Ta vốn muốn quét sạch Bá Châu từ trên xuống dưới một lần, tuy phải điều động đến binh lực, có phần chậm chạp, nhưng ta cũng không tin không thể bắt được mấy con rận trốn chui trong dân chúng. Là Gang Bân mở lời với ta muốn chiêu hàng các ngươi, y tự nhiên là phải gánh vác tội liên đới, nếu ngươi đi rồi, bản quốc công chỉ đành phải trị tội y!
Giang Bân là một người thông minh, liền hiểu được Dương Lăng đang lợi dụng mình làm cho biểu huynh trong lòng phải gánh thêm một mối lo, Giang Bân lập tức điềm tĩnh bước về phía cửa lao. Hào khí ngất trời cất cao giọng nói:
- Được! Biểu huynh ngươi cứ yên tâm, Giang Bân nguyện lấy thân mình thay thế!
Trong lòng Trương Mậu run lên, vỗ vỗ đầu vai Giang Bân, mấp máy môi nhưng không nói nên lời. Lúc này, hai ngục tốt tiến lên tháo xiềng tay chân cho y, Trương Mậu hoạt động tay chân, vái chào các huynh đệ trong nhà giam, rành mạch nói:
- Các huynh đệ, mọi người không thể tiếp tục sống, mới bất đắc dĩ phải bước trên con đường làm cướp này. Nếu không vì vậy ai nguyện ý phải làm cướp, một công việc phải bị đầu rơi máu chảy này chứ? Hiện giờ, quốc công gia cho chúng ta một con đường sống, nếu ta có thể thuyết phục các vị thủ lĩnh chấp nhận chiêu an của triều đình, kia chúng ta liền được thả. Trương Mậu này liền rời khỏi, đến thương lượng cùng mấy vị huynh đệ, nếu mấy huynh đệ đồng ý rửa tay gác kiếm, ta liền dẫn bọn họ trở về. Nếu các huynh đệ không muốn, Trương Mậu nhất định sẽ trở lại, cùng các huynh đệ đồng sinh cộng tử. Liền lấy ba ngày làm hạn định, trong vòng ba ngày, Trương Mậu nhất định sẽ trở về, mọi người có thể tin tưởng ta hay không?
Trong phòng giam ồn ào hẳn lên, một nhóm cướp đường chắp tay cao giọng nói:
- Tin tưởng! Cung tiễn đại ca, mong chờ tin của đại ca!
Trương Mậu cười ha hả, ánh mắt chạm đến cái nhìn của Dương Lăng, vừa chắp tay liền bước ra ngoài, long hành hổ bộ, ngạo nghễ uy phong, mang một khí thế hào hùng.
Dương Lăng khẽ mỉm cười, cũng bước ra ngoài, Ngũ Hán Siêu bước theo sau, trong ngục toàn là bọn cướp đường, Giang Bân không dám cao giọng, đành phải tiếp tục giả bộ, y trở lại đầu giường đặt mông xuống đất, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Tà khí hưng thịnh quá a bắt đầu từ sáng hôm qua ta nạp thiếp, tiến vào tân phòng, sau đó một đêm này vội vội vàng vàng, ta còn chưa kịp về nhà, lại phải ở trong này rồi, đây rốt cuộc là vì tòa nhà ta mua không hợp phong thủy a, hay là bát tự của Vương Mãn Đường không tốt?
Dương Lăng ra khỏi nhà giam, Trương Mậu đã nhảy lên tuấn mã hắn đã chuẩn bị, Trương Mậu cầm chặt cương ngựa vái chào Dương Lăng nói:
- Quốc gia công, Trương mỗ cáo từ!
Dương Lăng mỉm cười, chắp tay nói:
- Kính đợi tin tốt của Trương huynh!
Trương Mậu đá vào bụng ngựa, phóng ngựa về phía trước, tuấn mã hí dài bốn vó vung lên, nghênh ngang phóng đi. Dương Lăng nhìn theo một người một ngựa biến mất ở cuối phố, đang muốn tiến đến cỗ kiệu của mình, tiếng vó ngựa bỗng gấp gáp vang lên, quay đầu nhìn lại, hướng về phía mặt trời, ánh mặt trời chói chang.
Híp hai mắt, đợi đến khi ngựa phóng đến trước mặt, mới thấy được vị tiểu tướng tuấn tú Tống Tiểu Ái, phía sau là một người khoác trên mình một thân áo xám bình thường, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, dường như từ xa đến.
Tống Tiểu Ái xoay người xuống ngựa, vội vàng tiến lên nói nhỏ vài câu bên tai Dương Lăng, Dương Lăng thân mình chấn động mạnh, quay đầu nhìn về hướng của Tống Tiểu Ái, trên mặt đã có chút thất sắc. Tống Tiểu Ái thất sắc, Dương Lăng lập tức bước lên tiếp đón vị khách mặc áo bào xám kia, không đợi người kia hành lễ, liền kéo cánh tay hắn bước qua một bên nhỏ giọng trò chuyện.
Ngũ Hán Siêu thấy xung quanh chỉ là binh vệ của quốc công, không có người đi đường, liền giữ chặt Tống Tiểu Ái thấp giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tống Tiểu Ái đè thấp giọng nói:
- Lệnh quốc công lập tức về kinh!
- Cái gì?
Ngũ Hán Siêu giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Kinh thành đã xảy ra chuyện gì?
Tống Tiểu Ái kéo tay áo hắn nói:
- Đừng lên tiếng, thái hoàng thái hậu băng hà rồi
- Thái hoàng thái hậu người...
Dương Lăng lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Thánh chỉ khi nào tới?
Người kia liền nói:
- Hoàng thượng vừa hạ chỉ, Miêu công công liền phái nô tỳ lập tức phi ngựa đến báo tin, thái giám truyền chỉ không nhanh như Ngự Mã Giám ta, một đường kiệu xe chập chạp. Hơn hai trăm dặm đường, còn phải rong ruổi thêm ba ngày.
Trong lòng Dương Lăng liền tính toán sơ lược tình hình hiện tại: Nói như vậy chuyện chiêu an bọn cướp đường Bá Châu có thành công hay không, mình cũng không thể tự xử lý.
Người kia lại nói:
- Hai vị Đại Học Sĩ Lý, Dương vốn đang trên đường hồi kinh, hiện tại nhận được thông báo ở dịch trạm, để bọn họ có thể nhanh chóng lên đường, khi tiên đế qua đời, tân đế đăng cơ vừa có hỷ vừa có tang, quy cách khi đó chưa hẳn long trọng như lúc này. Thái hoàng thái hậu tạ thế, là hoàng tôn, đương kim hoàng thượng nhất định phải để tang túc trực bên cạnh linh cữu của người, thân đỡ quan tài, đại thần thân cận, hoàng thân quốc thích cũng phải tham gia tế lễ, đây là đại sự, quốc công không thể khinh thị.
Dương Lăng gật đầu, lễ nghi của cổ nhân còn coi trọng hơn tính mệnh, hắn sớm được lĩnh giáo từ đám người Vương Quỳnh rồi.
Người kia lại đè thấp giọng nói:
- Nếu chỉ vì chuyện này Miêu công công tự nhiên không cần phái nô tỳ ngày đêm thúc ngựa đến đây, quốc công gia, hoàng thượng lệnh quốc công hồi kinh, Lưu Cẩn kiến nghị, để Khâm Sai phó sứ Lương Hồng ở lại Bá Châu, đảm nhiện việc trấn thủ Bá Châu, cũng tiếp nhận hết thảy những việc quốc công chưa hoàn thành, nếu quốc công muốn xử trí đám tham quan và Trương Trung nhất định phải xử trí trong vòng ba ngày này!