Ngũ Văn Định dâng tấu tố cáo Ninh Vương tạo phản: " Ngày 25 tháng 9 năm Chính Đức thứ 2, thần Ngũ Văn Định phụng sắc: Dời thăng đồng tri Thành Đô Ngũ Văn Định làm tri phủ phủ An Khánh Nam Trực lệ, lập tức thi hành, khâm thử." Thần tuân chỉ, này 27 tháng 9 khởi hành đến Nam Trực Lệ, nhận chức tri phủ An Khánh, tính đến ngay đã là hơn hai tháng rồi.
Ngày 12 tháng này, có đào quan Cửu Giang là Chân Tình Không bẩm Ninh phủ xưng loạn, giết chết Tuần phủ Lâm Tuấn, Án sát phó sứ Chung Lương Minh, còn quan viên tam ti, quan viên lớn bé trong các phủ huyện nếu như không phục tùng thì đều bị trói lại, hiện tại không biết sống chết ra sao. Các ấn tín trong nha môn đều bị tịch thu, kho lương trống không, tất cả trọng tù đều được phóng thích, lên thuyền bè xuôi về Giang Nam, nói rõ là đến Nam Kinh.
Thần không thắng được sự sợ hãi, lại lo sợ đến dòng họ Hoàng thất, vì chuyện có liên quan đến một đạo phiên vương nên thần không dám tin bừa, lập tức phái thám mã đi điều tra, nhưng tất cả đều như mò kim đáy bể, tay không trở về. Hiện tại, Ninh Vương quả nhiên phát binh tấn công, chiêu mộ 15 vạn người, tinh kỳ che lấp mặt trời, hiệu lệnh như mây, chư phủ đạo chưa phụng chiếu mệnh, tất cả đều tự bảo vệ lãnh thổ của mình, không dám mạo hiểm đến giúp, thần chỉ còn cách chiêu mộ quân dân vùng lân cận, ngoan cố chống lại.
Hiện tại, quân Ninh Vương đã tấn công thành được ba ngày, thần triệu tập binh lính và lương thực, kêu gọi nghĩa dũng, tập hợp, đoàn kết mọi người, nâng cao nghĩa khí trung nghĩa, cực nhọc ngày đêm tuần thành. May mắn có được thiên uy của Hoàng thượng, dân chúng trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng khiến cho quân Ninh Vương không tiến lên được. Nhưng Ninh Vương thế lực hùng hậu, hơn nữa đến đâu cũng dán hịch với lời lẽ vô lễ, ngông cuồng, ngụy tạo phụng theo khẩu dụ của Thái hậu, mượn chuyện cốt nhục của Hoàng thượng và Chu thị làm cớ thảo phạt, mưu đồ tiến quân vào kinh thành, mê hoặc lòng người. Quan lại vùng Giang Tây đều hi vọng có người phụ trợ chống lại kẻ tặc.
Quân tặc với binh hùng tướng hậu bao vây thành đã nhiều ngày, cô thành An Khánh tràn ngập nguy cơ. Ninh phủ nghịch mưu, dù có lấy được phía bắc chúng cũng không hài lòng, nhất định sẽ còn muốn tấn công lưỡng Chiết, phía nam thì quấy nhiễu Hồ, Tương,ý đồ ngăn cách hai miền nam bắc, cướp bóc vùng Mân, Quảng để bổ sung quân tư. Nếu như không khống chế được chuyện này, cần cấp binh hùng tướng mạnh, đánh cho quân phản tặc không kịp trở tay. Thần ngày ngày nhìn lên trời cao, mong cho viện binh mau tới, để mà giải quyết tình trạng khốn đốn của đông nam. Cúi đầu kính mong Hoàng thượng mệnh tướng xuất sư, vì khó hưng bang, chưa chắc đã chỉ mỗi lần này.
Lại nói về lương bổng và lương thực của quân Nam Trực Lệ, đều dựa vào thuế của thương nhân buôn muối. Gần đây bởi vì hộ bộ gặp khó khăn trong việc chi tiêu, tiền chiêu mộ binh lính cũng không có, lòng quân khó mà an định, nếu như tình trạng này còn kéo dài, thì khó tránh được chuyện binh lính càn quấy gây chuyện, quyết tâm tiêu diệt phản tặc bình định phản quân, lấy gì để duy trì đây? Thỉnh cầu Hoàng thượng suy sét cẩn thận, sớm có phương án giải quyết.
Những chuyện có liên quan đến chuyện Ninh Vương mưu phản, thần Ngũ Văn Định xin dâng bản tấu chương này, kính mong Hoàng thượng hạ chỉ."
Bản sao tấu chương của Ngũ Văn Định được mấy vị đại thần truyền tay nhau xem xét, sắc mặt của Hoàng đế Chính Đức tái nhợt đi nói:
- Chư vị ái khanh, các khanh có ý kiến đề xuất gì không?
Dương Đình Hòa tức giận bừng bừng nói:
- Ninh Phiên đời đời nhận được quốc ân, xưa nay đều kính cẩn cung thuận, Hoàng thượng cũng rất tin tưởng Ninh Vương, thường xuyên ban thưởng cốt chỉ để thể hiện thánh sủng, thật không ngờ hắn lại nuôi lòng bất chính, mưu đồ tạo phản. Thần cho rằng triều đình ngay lập tức phải điều động quan binh các phủ đạo, tập trung lực lượng đi bình định phân phản tặc, dựa vào khí thế sét đánh lôi đình để tấn công phản nghịch, chấn chỉnh quốc pháp.
Hoàng đế Chính Dức nghe xong đập bàn, giọng nói đầy căm hận:
- Đúng vậy! Tên tiểu nhân khẩu phật tâm xà, đến Trẫm mà lão cũng dám lừa gạt, dù Trẫm có moi gan móc ruột của lão, e rằng cũng khó nuốt trôi cục tức này.
Người mà Chính Đức tín nhiệm nhất cũng đã lừa gạt y, không cần phải nói thì mọi người cũng có thể hình dung ra cơn thịnh nộ đang bùng cháy dữ dội trong lòng y lúc này. Dương Lăng nhìn thấy vậy nhưng cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nói câu gì.
Chuyện gì nên đến thì nó sẽ đến, cả ngày lúc nào cũng sống trong lo sợ nơm nớp, bây giờ thì lão đã thực sự phản rồi. Dương Lăng ngược lại rất bình tĩnh, tặc trong nước, bây giờ cũng chỉ có mỗi Ninh Vương mà thôi, mất đi sự hô ứng của Di Lặc giáo ở phương bắc, cộng thêm bản thân sớm đã sớm sắp đặt những tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu ở xung quanh vùng Giang Tây, cho nên lão ta cũng sẽ không gây nên phong ba gì.
Hắn cười là vì mấy lời nói của Dương Đình Hòa. Nếu như không phải là người biết rõ nội tình bên trong thì những lời Dương Đình Hòa nói là không sai, nhưng Dương Lăng biết được rằng ông ta đã từng nhận được hậu lễ của Ninh Vương phủ. Bây giờ biết tin Ninh Vương tạo phản, lại e sợ chuyện này sẽ liên lụy đến bản thân. Hàm ý ẩn bên trong những câu nói đó chính là, một khi sự việc bị bại lộ sẽ có người tố giác, những lời nói ngày hôm nay đã phát huy tác dụng, ngay cả Hoàng thượng cũng bị lão che mắt, lừa gạt, bản thân mình thì không biết nội tình, cho nên chuyện kết giao qua lại bình thường đương nhiên không thể coi là một đại tội.
Đại học sĩ Lương Trữ cũng rất căng thẳng, sau khi ông ta vào Nội Các, trung quan Ninh Vương phủ cũng đã đem tặng ông ta hậu lễ, số tiền hậu lễ này vẫn còn chưa được cầm nóng tay, nửa Giang Nam đã có lửa cháy rồi, chuyện này nếu không xử lý tốt thì ông ta rất có thể sẽ phải táng thân trong biển lửa này, cho nên ông ta cũng ngay lập tức thể hiện lòng trung thành của bản thân, tán đồng ý kiến của Dương Đình Hòa, chủ trương lập tức phát binh, thảo phạt phản nghịch.
Lão Tiêu Phương trưng bản mặt của người già, khuôn mặt bình thản đến mức lạnh tanh như mặt hồ không một gợn sóng, cứ như ông ta không bận tâm điều gì hết. Ninh Vương tạo phản đương nhiên phải bình định, lẽ nào phải đợi đến khi lão ta đánh đến thành Bắc Kinh hay sao? Bản tấu chương của Ngũ Văn Định được cấp báo từ chín ngày trước, hiện tại thành An Khánh còn ở trong tay của Ngũ Văn Định hay không, Ninh Vương đã đánh đến thành Nam Kinh chưa thì không một ai biết được, chính vì vậy phải xuất binh như thế nào, phái ai đi xuất binh, đương nhiên những chuyện này còn cần phải thương lượng bàn bạc, ông ta sẽ không bao giờ dễ dàng bày tỏ thái độ.
Lục bộ thượng thư cũng ngồi đó, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp gì để hiến kế. Có người trong lòng đã vô cùng hoảng loạn, khó tránh khỏi chuyện nhớ đến chuyện cũ về Yến Vương Tĩnh Nan, so với tình hình hiện tại thì bây giờ triều đình nên đề phòng như thế nào? Cũng là thiếu niên thiên tử, cũng là Hoàng thúc tạo phản, chỉ là Yến Vương là từ phía bắc đánh xuống phía nam, còn Ninh Vương thì đánh từ phía nam lên phía bắc, thiên hạ này có phải đã đến lúc nên đổi chủ nhân hay không?
Hộ bộ thương thư Lưu Trung lại đang vô cùng rầu rĩ, từ khi ông ta nhận chức đến nay vẫn luôn buồn rầu, hiện tại khuôn mặt đó lại càng rầu rĩ hơn. Làm chuyện gì cũng cần phải có tiền và chuyện khiến ông lo lắng chính là tiền bạc. Bởi vì trong bản tấu chương mà Ngũ văn Định dâng lên có câu: "Quân lương Nam Trực Lệ phần lớn là dựa vào tiền thuế của thương nhân buôn muối. Gần đây chi tiêu của Hộ bộ gặp nhiều khó khăn, không đủ để cấp cho tân binh mới chiêu mộ, lòng quân khó mà duy trì được lâu dài, nếu như cứ kéo dài tình trạng này trong vài tháng thì khó tránh được chuyện binh lính càn quấy sinh sự, quyết tâm tiêu diệt phản tặc bình định phản quân, lấy gì để duy trì đây?" mà những lời này chẳng khác gì những con dao khoét sâu thêm nỗi buồn lo của ông ta.
Binh bộ thượng thư Lục Hoàn liền nhìn chằm chằm vào Lưu Trung, cái gọi là " Binh mã chưa điều động, lương thảo đã đi trước" và cả câu " Hoàng đế không cho quân đói", hiện tại Hoàng đế muốn phát binh, y lại là người cầm binh, nhưng tiền đâu? Không có tiền thì lấy gì ra đánh trận?
Ánh mắt của Dương Nhất Thanh bừng sáng, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt bình thản của Dương Lăng, sau đó đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó. Lúc trước Dương Lăng điều động Lý Sâm, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến, Hà Bính Văn đến các phủ đạo xung quanh vùng Giang Tây nhận chức, trên danh nghĩa là bao vây tiễu trừ Bạch Y Phỉ. Lúc đó y mới đến nhận chức Lại bộ thượng thư nên có cảm giác sắp có chiến tranh lớn đến nơi rồi, trên thực tế, mấy vị tướng lĩnh kia về căn bản là chưa bao giờ giao đấu với Bạch Y phỉ.
Hiện tại Ninh Vương mưu phản, hồi tưởng nhớ lại lần bố trí quân sự này, tướng lĩnh nhận chức tất cả là đều được điều động đến Giang Tây. Cả một vùng Giang Tây rõ ràng là bị các chiến tướng dũng mãnh bao vây hoàn toàn, chỉ cần giữ vững được Nam Trực Lệ, không cho Ninh Vương chiếm cứ hoặc tiến về phía bắc, vậy thì bọn họ chỉ còn cách duy nhất là rút lui về Giang Tây, phải chịu sự tấn công của các thế lực hùng mạnh của bốn phương tám hướng.
Nghĩ đến đây, tâm tư lo lắng trong lòng của Dương Nhất Thanh liền được thả lỏng, điều duy nhất khiến y cảm thấy kỳ lại chính là Uy Quốc Công tại sao ngay từ đầu đã có những sắp xếp này? Nghĩ đến quan hệ thân thiết của Dương Lăng và Tam Xưởng Nhất Vệ, Dương Nhất Thanh không khỏi thư thái: "Hẳn là Uy Quốc Công sớm đã thu thập được rất nhiều manh mối về chuyện Ninh Vương tạo phản, chỉ là chuyện này có liên quan đến Phiên Vương, hơn nữa tất cả chỉ là tin đồn thất thiệt, không dám thượng tấu lên thiên tử, hắn đa sử dụng cách này để phòng bị từ trước."
Lễ bộ thượng thư Vương Hoa nhìn thấy hai mắt của Dương Nhất Thanh sáng lên, còn cho rằng y đang vắt óc suy nghĩ tìm đối sách, liền hắng giọng một tiếng:
- Dương đại nhân có kế sách gì chăng?
Dương Nhất Thanh nghe thấy có người gọi thì liền bị giật mình, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, y khẽ cười đáp lại:
- Uy Quốc Công Gia trước đó đã đến Giang Nam diệt trừ Bạch Y Phỉ, vừa mới hồi kinh không lâu, tôi cho rằng ngài ấy là người hiểu thế sự của Giang Nam nhất, cho nên bản quan muốn nghe ý kiến của Uy Quốc Công trước.
Y vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về Dương Lăng, ngay cả một số quan viên vẫn cứ thấp thỏm lo âu, nhưng sau khi nghe được câu nói này liền cảm thấy yên lòng hơn: Đúng vậy, vị Thường Thắng tướng quân này chưa một lần bị kẻ địch đánh bại đang ở đây thì có thể còn gì phải lo sợ nữa chứ?
Dương Lăng thản nhiên chắp tay lại nói:
- Hoàng thượng, thần cho rằng phản tặc Ninh Vương chẳng qua cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, Hoàng thượng chỉ cần hạ lệnh phát binh là có thể đánh cho bọn chúng tơi bời không còn mảnh giáp, xin người đừng lo.
- Ờ? Nhưng Ninh Vương tụ tập binh lính 15 vạn người, không thể khinh địch, tại sao ái khanh lại có thể nói như vậy, mau nói hết ra xem nào.
Chính Đức vui mừng, lập tức hỏi dồn.
Dương Lăng chau mày đáp lại:
- Năm xưa Tào Tháo thảo phạt liên quân Tôn - Lưu, tự xưng là có trăm vạn quân, nhưng trên thực tế, binh lực của ông ta cũng chẳng có là bao. Ninh Vương trăm phương ngàn kế khôi phục tam vệ, lại mượn cơ hội tiêu diệt phỉ để nắm binh quyền, cài đặt thân tín, loại trừ những kẻ chống đối, bây giờ nghĩ lại, xem ra Ninh Vương sớm đã có ý tạo phản, sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng Ninh Vương muốn trong khoảng thời gian chỉ có vài ngày mà tập hợp được 15 vạn người, chuyện này là không thể. Theo như thần thấy, toàn bộ binh lực của Ninh Vương cùng lắm thì cũng không quá 10 vạn người.
Năm ngoái, Nam Trực Lệ kháng Oa, năm nay lại diệt phỉ, liên tiếp trải qua hai trận đánh lớn như vậy, binh lính trong quân đội đã có kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu nhất định là được nâng cao. Hơn nữa, Hoàng thượng lại là người nhìn xa trông rộng, ngay từ đầu đã phái các kiêu tướng như Hứa Thái, Giang Bân đến trấn thủ Nam Kinh, có mấy người họ trấn giữ, thần tin rằng hiện tại Ninh Vương chưa thể nào thuận lợi tấn công được thành Nam Kinh, vậy thì chúng ta hãy từ từ, cẩn thận bày binh bố trận. Lệnh cho tất cả các lộ quân đội như Hồ Quảng, Lưỡng Quảng, Phúc Kiến, Chiết Giang xuất phát, từng bước xâm chiếm, tấn công thế lực của Ninh Vương.
Thủy quân Giang Nam đã đóng quân ở thủy đạo Trường Giang, thuyền chiến của Ninh Vương sẽ không thể bắc tiến, bọn chúng vừa không thể bắc tiến lại vừa không thể tấn công Nam Kinh, hậu phương căn bản là đang bị bay vây từ tứ phía, sự lựa chọn duy nhất chính là lui về Giang Tây, co rúc vào một vùng đất chật hẹp, muốn tiêu diệt bọn chúng còn khó khăn sao?
Điều duy nhất phải suy nghĩ bây giờ chính là quân lương phục vụ đánh giặc, tướng sĩ chịu khổ trên chiến trường, nếu như ngay cả quân lương gửi về để nuôi sống gia đình cũng không có, lòng quân nhất định sẽ hoang mang, đến lúc đó, chính chúng ta sẽ là người cho Ninh Vương cơ hội. Nếu như có thể nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng là cái tốt, nhưng nếu như chỉ chậm chân một chút thôi, chiến sự có thể kéo dài cả mấy tháng, vậy thì chuyện này không dễ xử lý rồi.
Giang Nam cách đây 1500 dặm, tốc mã vừa đi vừa về, nhanh nhất thì cũng phải nửa tháng, tại kinh thành truyền đi các mệnh lệnh, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc chiến. Thần cho rằng Hoàng thượng có thể cử ra một viên tướng, tiếp nhận quân ấn đại tướng, điều hành quan binh các phủ đạo của Giang Nam, toàn quyền phụ trách công việc bình định quân phản tặc. Nếu như có thể giải quyết nhanh chóng công việc bình đình phản quân, thì tất cả quân tư bị tiêu hao, chỉ cần có số tài sản của phủ Ninh Vương thôi là chúng ta đủ để ứng phó rồi.
Tiêu Phương vân vê chòm râu, lén nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi lên tiếng:
- Lão thần cho rằng những lời nói này của Quốc Công vô cùng có lý. Phản tặc Ninh Vương không có gì phải lo sợ cả, thứ duy nhất mà triều đình phải lo lắng chính là lương thảo và tiền bạc. Nếu như phái đại tướng lâm trận điều hành, có thể dựa vào tốc độ nhanh như sấm sét để lật ngược tình thế, nhanh chóng bình đình quân phản tặc, thì mối họa sẽ nhanh chóng biến mất, lão thần tiến cử ...
Chính Đức vỗ mạnh bàn một cái, khiến cho Tiêu Các Lão đang vân vê chòm râu rung đùi tự đắc giật nảy mình, chỉ nghe Chinh Đức hét lớn:
- Nói rất hay! Quân phản tặc của Ninh Vương chỉ là bọn tôm tép nhãi nhép, chúng có thể khiến ta sợ ư? Trẫm muốn ngự giá thân chinh, Trẫm muốn thống lĩnh Ngoại Tứ Gia quân, với danh nghĩa Uy Vũ đại tướng quân Chu Thọ, đích thân xuất chinh bình định phản tặc!
- Hả?
Tiêu Các Lão cứng họng, suýt chút nữa thì cằm rơi xuống đất, ông ta lắp bắp lên tiếng:
- Lão thần muốn nói ...
- Khanh không cần phải suy nghĩ nữa, cũng không cần phải nói thêm bất cứ điều gì.
Chính Đức không khách khí nói tiếp:
- Đám lưu manh vô lại dám làm loạn, quấy rối Giang Nam. Các các tộc thổ ti của Giang Nam như Miêu, Xa mấy năm liền đều có phản tặc, nói không chừng chúng sẽ nhân cơ hội Ninh Vương làm loạn mà hùa theo gây rối. Thế cục phương nam vô cùng bất ổn, Trẫm muốn tự mình thống lĩnh đại quân, trấn an lòng người, ổn định thế cục.
Y chậm rãi đứng lên, nhướng mày kiếm, uy phong lẫm liệt nói:
- Huống hồ, Ninh Vương vu cáo Trẫm không phải cốt nhục của tiên đế, không xứng đáng làm Hoàng đế Đại Minh, điều này không chỉ xỉ nhục Trẫm mà còn là nỗi nhục của tiên hoàng. Trẫm phải đứng ra, lấy thân phận Hoàng đế Đại Minh đường đường chính chính bình định phản quân, tiêu diệt Ninh Vương, trên mộ của lão ta cắm thêm một lá cờ lớn với dòng chữ " Chính Đức đã từng đến thăm!"
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại, hành động này quá liều lĩnh, Hoàng thượng vẫn nên trấn thủ trung tâm thì hơn!
Dương Đình Hòa xoay người quỳ gối, khổ sở khuyên can.
- Suy nghĩ lại? Lửa đã cháy đến nơi rồi còn suy nghĩ cái gì nữa? Thử hỏi còn có ai thích hợp hơn Trẫm. Trẫm ngự giá thân chinh thì càng bình định được lòng người, càng cổ vũ sĩ khí, càng khiến cho trận đánh chiến thắng như trẻ tre, càng ... tiết kiệm chi phí hơn?
- Hả ...
Dương Đình Hòa nghẹn không nói nên lời, Lương Trữ lại vội vàng quỳ xuống, khổ sở khẩn cầu:
- Cầu xin Hoàng thượng suy xét lại, Hoàng thượng không thể rời khỏi trung tâm. Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, vạn vạn không thể đích thân lãnh binh xuất chinh.
- Còn phải suy xét lại? Trẫm đang bị bệnh cấp tính nhưng lại gặp phải mấy thầy lang trung chậm chạp như các khanh ...
Vương Hoa kéo bào quỳ xuống cầu xin:
- Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ lại, với danh nghĩa Uy Vũ đại tướng quân Chu Thọ thống lĩnh Ngoại Tứ Gia quân, xưa nay chỉ diễn quân tập võ, nhưng bây giờ người muốn lấy danh nghĩa này xuôi Giang Nam, thì không được hợp pháp cho lắm, còn vi phạm lễ chế. Hoàng thượng nên làm gương tuân thủ lễ pháp, cho thần dân noi theo, chứ không nên phá hỏng quy tắc?
- Hả? Lạ thật kỳ thật, các khanh tán thành ý kiến nhanh chóng xuất binh bình định phản tặc, nhưng người muốn Trẫm suy nghĩ lại cũng là các khanh. Sau khi Trẫm suy nghĩ lại và ngẩng đầu lên thì Ninh Vương đã không coi Trẫm ra gì rồi.
Lưu Trung và mấy vị đại nhân khác đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau khuyên can:
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại, bình định chiến loạn Giang Nam, lúc này đang là mùa đông, xe ngựa không tiện, tàu thuyền mệt nhọc, long thể đáng giá ngàn vàng của Hoàng thượng, người không nên thân chinh.
- Hoàng thượng, nội loạn Tái Bắc vẫn chưa hết, một chút sơ sẩy là có thể dẫn ngọn lửa chiến đến tận mép tường của Đại Minh ta, Hoàng thượng nên trấn thủ kinh thành mới đúng.
- Hoàng thượng, ngày đông giá rét, cây cối đìu hiu, các sự kiện mùa đông không nhiều, Hoàng thượng hãy nhân cơ hội này lắng nghe giảng đạo thánh học, mở yến tiệc, hà tất phải vất vả đích thân viễn chinh? Phái một đại tướng đi là quá đủ rồi.
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, sủng phi mới nạp, tân hôn hạnh phúc, chính là niềm vui đôi lứa, hà tất ...
Chính Đức nghe xong những lời này mà không biết nên cười hay nên khóc, tất cả đều là những lý do vớ vẩn.
Y vừa định lên tiếng thì đám quần thần vừa có tố chất lại lại có kinh nghiệm dày dặn trong chuyện này đồng thời lên tiếng:
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại!
Sắc mặt vô cùng khó coi, Hoàng đế Chính Đức tức giận nạt nộ:
- Các khanh cho rằng Trẫm muốn thân chinh là để du sơn ngoạn thủy hay sao? Giang sơn của Trẫm, Trẫm không cần quan tâm hay sao? Phiên Vương mưu phản, chuyện này không giống với Bạch Y quân, Di Lặc Giáo, càng không giống với Oa khấu và Phật Lang Cơ. Thân vương của Đại Minh lại dựa vào lí do Trẫm không phải là cốt nhục của tiên đế, không phải người nối dõi của Chu gia mà mê hoặc lòng người, lôi kéo quan lại, dấy binh tạo phản, Trẫm thân chinh, thì có thể dễ dàng giải quyết nhiều vấn đề. Trẫm nhất định phải cố thủ Tử Cấm Thành thì mới được gọi là Hoàng đế hay sao? Ý Trẫm đã quyết không cần nhiều lời!
Dương Lăng cũng có chút lo sợ, hắn vốn cho rằng bản thân mình sẽ phải vất vả thêm một lần nữa, nhưng không ngờ được rằng Hoàng thượng lại nhất quyết muốn ngự giá thân chinh, Dương Lăng nhất thời không biết nên khuyên giải như thế nào cho phải, Chính Đức đã nhìn hắn một cái rồi phất tay áo, hầm hừ ngang nhiên rời khỏi.