Hoa nở đầy cây, cành lá xum xuê. Trên tảng đá nhỏ dưới bóng cây, mấy con chim bồ câu béo múp đang thong dong đi đi lại lại, khi Dương Lăng đi qua, chúng uể oải bay lên, rơi xuống núi đá giả trong hồ cá.
Đám thê thiếp trong phòng sau đang tán gẫu với nhau. Ấu Nương nằm ở trên giường La Hán, dựa lên chiếc chăn gấm kê cao, miệng gặm hạt dưa, cắn nát rồi đưa đến miệng con trai. Tiểu tử kia túm lấy vạt áo của mẹ, ra sức muốn bò đến, chỉ đáng tiếc vóc dáng không cao của nó giống như một ngọn núi khó vượt qua được.
Tiểu tử kia mất bao công sức leo lên được một tý, chỉ buông lỏng cái là đã trượt xuống theo chiếc chiếu trơn bóng. Tiểu tử đó hổn hển định ngoạc mồm ra khóc to thì mẹ nó đã kề môi tới thơm một cái. Dương Đại Nhân không từ chối nhận lấy hạt dưa đã cắn nát, lại tiếp tục cố gắng đứng lên.
Cao Văn Tâm nhìn sang, đau lòng ôm con trai, sẵng giọng với Ấu Nương:
- Coi muội kia, cứ toàn đùa nó làm gì, hành nó mệt thế.
Hàn Ấu Nương chống cằm cười khanh khách:
- Tỷ tỷ, trẻ con mà, phải hiếu động chứ. Tỷ không cho nó dùng hết sức lực, buổi tối sẽ ngủ không ngon, tý lại tỉnh giấc.
Lúc này Dương Lăng đi tới, mọi người trong phòng e ấp đứng dậy, vui vẻ cười nói:
- Lão gia.
Dương Lăng ừ một tiếng, thấy Thành Khởi Vận cũng ở trong phòng, đang lặng lẽ nhìn hắn, không khỏi bật cười ha hả nói:
- Các nàng nhàn rỗi, không có việc gì thì ra ngoài đi, nhà chúng ta ít phép tắc.
Hắn ngồi xuống bên lò sưởi, mấy vị mỹ nhân cũng ngồi xuống theo. Dương Lăng ôm lấy đứa con trai từ trong tay Văn Tâm, thơm lên má nó:
- Ồ, cái mặt đầy nước miếng này, chao ôi, bảo bối của ta, con giặt quần áo à? Vạt trước ướt đẫm rồi.
Hàn Ấu Nương ngồi dậy, sửa sang phần tóc mai rối bời, gắt giọng nói:
- Không phải một lũ các nàng sao, cả ngày thơm hết bên này bên kia, trẻ con thơm nhiều thường chảy nước miếng.
Đường Nhất Tiên cười nói:
- Ơ ơ ơ, Ấu Nương tỷ, lần đầu làm mẹ hình như đã hiểu biết hơn nhiều, Văn Tâm tỷ tỷ là thần y. Tỷ nói xem.
Hàn Ấu Nương trừng mắt nhìn nàng:
- Còn nói nữa, chính muội thơm nhiều, con trai ta đã sắp trở thành con trai muội rồi.
Đường Nhất Tiên tiến đến trước mặt Dương Lăng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, đắc ý cười nói:
- Vốn là như thế, ừ... sớm muộn gì cũng là con nuôi của ta.
Nàng cười tươi như hoa đùa với Dương Đại Nhân:
- Tiểu tử kia, nói cho dì biết, có phải bị dì thơm đến chảy nước miếng không? Nhất định phải trả lời đấy, bằng không ngươi chính là đại sắc lang, giống cha ngươi.
Đám đàn bà trong phòng bất chợt cười vang, Dương Lăng tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Thành Khởi Vận biết Hồng Nương Tử có địa vị nhỏ nhoi trong lòng Dương Lăng, Diễn Thánh Công bị Hồng Nương Tử đuổi vào kinh. Giờ biết được tin tức xác thực của Hồng Nương Tử, trong lòng hắn nhất định lo lắng, bèn hỏi:
- Diễn Thánh Công đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
Dương Lăng tắt nụ cười, gật đầu. Sau đó nằm lên sập, để con trai sà vào ngực mình, tiểu tử kia giãy giụa hai cái, lăn lông lốc xuống, rồi lại bấu vạt áo của mẹ, gắng sức đứng lên.
Dương Lăng gối đầu trên một cánh tay, nhìn lên bầu trời như thoáng chút suy nghĩ bèn nói:
- Lễ Bộ Vương Thượng Thư, còn cả Hàn Lâm Viện Chính, Thái Tử Tế Tửu, mấy vị đại nhân đã đi đón gã, giờ Lễ Bộ đã sắp xếp chỗ ở. Ngày mai tấn kiến hoàng thượng. Kỳ quái, đó là hậu nhân của Khổng thánh mà, sao cũng chẳng thấy những đại nhân này quá mức kính trọng.
Cao Văn Tâm cười đáp:
- Người đám sĩ tử tôn sùng là Khổng thánh nhân, hậu duệ của ông ta đâu có tiếng tăm lớn thế? Phu tử đã tồn tại như một vị thần ở trong lòng mọi người rồi, hậu nhân mà ông truyền lại trong nhân thế không còn quan trọng.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Điều ta khó hiểu không phải thế, trong triều, nếu có hành động bất kính với thánh hiền, không tuân theo lễ nghi thánh nhân, bá quan thà chết cũng không nhượng bộ. Có khi thực sự ngu mục, nhưng hiện giờ Khổng phủ bị Bạch Y quân chiếm đóng. Sao không thấy đám sĩ tử phẫn kích?
Ngọc Đường Xuân nói xen vào:
- Chúng là tặc, là cường đạo mà, nếu cường đạo cũng biết lễ, cũng kính thánh nhân thì còn là kẻ trộm không? Bọn chúng không như thế mới là kỳ quái, đám sĩ tử sao có thể tự hạ thân phận, đi nói đạo lý với lũ cường đạo?
Thành Khởi Vận biết hắn đang lo Hồng Nương Tử gặp đại họa, mỉm cười nói:
- Thánh nhân là do đế vương gia tôn lên, cho dù là ai có được thiên hạ cũng đều tôn kính Khổng thánh nhân, là để thu phục lòng sĩ lâm. Đám sĩ lâm kính Khổng thánh như thần, cũng là để nâng cao địa vị vô thượng của người đọc sách.
Trong triều đình nếu có gì bất kính. Mỗi lời nói hành động đều liên quan đến chuyện trọng đại, ảnh hưởng đến địa vị và phúc lợi của người đọc sách, do đó nhất định phải tranh giành, một bước cũng không nhường. Còn về chuyện đạo tặc gây nên, nói không hạ thấp mình đi so đo với chúng, không uy hiếp tới họ, không làm lung lay địa vị của họ? Nói thẳng ra, bất kể là làm gì, luôn có người sẽ có mục đích, không phải vì danh thì là vì lợi!
Chuyện của Hồng Nương Tử không gây nên hậu quả nghiêm trọng khiến sĩ tử tụ họp lại khiển trách, Dương Lăng đã thở phào nhẹ nhõm, cách nói của Thành Khởi Vận có cực đoan hay không, hắn chẳng buồn so đo. Dương Lăng đang suy nghĩ, tay theo bản năng xoa cặp đùi tròn căng của Ấu Nương, trầm ngâm nói:
- Sơn Đông bây giờ hoàn toàn là thiên hạ của đạo tặc, sức mạnh của triều đình chỉ có thể dùng để bảo vệ một số đại thành đại phụ, cơ bản là phòng thủ, không thể tiến công hiệu quả, nói gì đến bao vây tiễu trừ.
Số lượng bọn Hưởng Mã ở Bá Châu mặc dù ít hơn nhiều so với Bạch Y quân ở Sơn Đông, nhưng tinh nhuệ hơn, chiến lực cũng cao hơn nhiều, hơn nữa ít người thì qua lại sẽ nhanh chóng, Hứa Thái, Giang Bân mặc dù dũng mãnh, nhưng chỉ có thể theo sau chúng thu dọn tàn cục, cứ thế, đám đạo tặc càng ngày càng hống hách kiêu ngạo, đừng thấy nơi khác vẫn yên bình, e rằng chiến hỏa chẳng mấy sẽ lan nhanh, ở khu vực biên giới Bá Nhan Mãnh Khả dẫn người tập kích, hiện giờ mặc dù hành động chưa lớn, nhưng gã đã tới thì sẽ không thể ít gây ầm ĩ, cũng không thể không khinh thường, ôi, nghĩ đến thật khiến người ta phải lo lắng.
Dương Lăng thân mật ở ngay trước mặt đám thê thiếp cũng được, nhưng bên cạnh còn có Thành Khởi Vận và Đường Nhất Tiên, Hàn Ấu Nương lập tức ngượng ngùng, nàng mắc cỡ đỏ mặt đẩy tay chồng ra, nói:
- Trong triều còn có Đại Học Sĩ và chư vị đại nhân nữa, họ nhất định sẽ nghĩ cách, tướng công đừng lo lắng quá, giờ chàng là quốc công, luôn không nên can thiệp quá mức vào triều chính.
Dương Lăng hỏi một đằng trả lời một nẻo, mỉm cười đáp:
- Lại bắt đầu luyện công phu à? Đùi rắn chắc hơn nhiều đấy.
Chúng nữ cười khanh khách, Đường Nhất Tiên nhếch mũi lên, nói:
- Xem kia, ta nói hắn là đại sắc lang mà, chỉ quan tâm đến chuyện này. Tuy nhiên Ấu Nương tỷ tỷ không đúng rồi, quốc công cũng ăn bổng lộc triều đình. Quốc gia gặp nạn, sao có thể bỏ mặc không lo? Hoàng thượng gần đây cũng vì chuyện này mà phiền lòng, đại ca ra tay, xưa nay đều bất bại, ta thấy những quan thần triều đình đó đều bất tài, đại ca huynh giúp hắn nghĩ kế đi.
Ngọc Đường Xuân bĩu môi nói:
- Con gái lớn không dùng được mà, đây còn chưa xuất giá đã một lòng hướng về tướng quân rồi. Lão gia từ khi vào triều làm quan. Cả ngày bôn ba bên ngoài, chẳng lẽ lại phải lãnh binh xuất chinh? Tuy nhiên, ta cũng thấy các quan trong triều đình thật quá vô dụng.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Không phải vậy, từ xưa đến nay, khó tiêu diệt nhất chính là lưu đạo, thời cơ tốt nhất để tiêu diệt chúng chính là khi chúng vừa mới khởi sự, lúc đó nếu có tướng tài, một đòn tiêu diệt sẽ nhanh chóng bình định. Đáng tiếc lúc ấy trong triều đình đang là lúc đấu tranh nội bộ gấp rút nhất, không rảnh để ý tới chúng, cho bọn chúng cơ hội, để chúng thừa cơ lớn mạnh.
Hiện chúng đã đủ lông đủ cánh. Chúng không có cứ điểm, không chiếm thành trì, lưu lạc khắp nơi, lại không cần cung cấp hậu cần, cho nên tốc độ hành quân cực nhanh. Hơn nữa gần như không thể nắm bắt được điểm yếu gì, cũng không có yếu hại gì phải phòng thủ.
Đám lưu đạo này thường ngươi mạnh thì ta tránh, ngươi yếu thì ta tấn công, căn bản không có gì vướng bận. Ưu thế của chúng chính là điểm yếu của triều đình, mà triều đình gần như không có ưu thế gì, kể cả chúng toàn là bộ tốt, rẽ dường nhỏ, đi khe núi cũng đủ xuất quỷ nhập thần. Huống hồ kẻ tạo phản bức ép rất nhiều quân mã, chủ lực đến rồi đi như gió, kị binh nhanh lẹ, đuổi không kịp, đón cũng không kịp, đại quân triều đình thậm chí không thể suy đoán được phương hướng chúng sắp tấn công, kể cả tương tự đều là kị binh cũng hoàn toàn lực bất tòng tâm.
Thành Khởi Vận biết hắn nói thật, từ xưa đến nay phàm là những kẻ tạo phản không cần cứ điểm, chỉ tấn công không phòng thủ, dù có là tướng lĩnh anh minh thần vũ cũng không thể dẹp yên phản loạn trong thời gian ngắn được. Bởi vì căn bản không thể tìm được chủ lực của chúng để bức chúng quyết chiến, giang sơn là của ngươi thì chủ định ngươi phải phòng thủ trước, sau đó mới được tấn công, nếu toàn lực tấn công với cường đạo, quên mất phòng thủ, từ bỏ trách nhiệm, mặc cho giang sơn thối nát thì chỉ có thể bức ép càng nhiều dân chúng bất mãn hơn nữa, kế đó mà gia nhập loạn quân, làm thực lực của chúng lớn mạnh.
Quả nhiên, Dương Lăng chậm rãi nói:
- Phân tích từ đại thế, bách tính hoặc nhiều hoặc ít đều luôn có chút bất mãn với triều đình, đầu tiên khi xảy ra bạo loạn, tâm lý phát tiết này sẽ làm họ thấy rất vui vẻ, thậm chí chỉ mong sao người khác làm ầm lên, để triều đình coi trọng sự tồn tại của họ, điều này sẽ cổ vũ cho khí thế của kẻ tạo phản.
Nhưng cùng với hành động phá hoại của lũ tạo phản càng lúc càng lớn, lợi ích thiết thân bị tổn thất mà không đoạt được, dân chúng sẽ buồn chán, phản đối, lũ tạo phản giống như một đỉnh lũ trong con sông dài, khí thế không thể chống đỡ lúc ban đầu của chúng sẽ dần yếu đi, chỉ cần triều đình làm tốt công tác trấn an, sẽ không châm củi tăng lương cổ vũ lũ tạo phản, đồng thời giữ vững thành trì, cố thủ ở các nơi hiểm yếu của đại thành, bao vây tiễu trừ các nơi, không để cho chúng dắt mũi đi, như thế mới có thể phân cắt thế lực của chúng, từng bước tiêu diệt.
Cho nên, triều đình không được tự loạn trận cước, một là không được nóng vội mong thành công, phải làm từng bước một, thong dong điều hành. Hai là không được coi thường công tác động viên ở khu vực gặp tai họa, nếu không đó chính là nguồn gây họa mới, họ sẽ không căm hận lũ cường đạo, mà giận lây sang triều đình, cho rằng triều đình không quan tâm tới họ, từ đó trở thành người ủng hộ kiên định cho Bạch Y quân. Ba là không được chỉ tập trung vào cục bộ, điều hết trọng binh vào Sơn Đông, triều đình không truy bức, họ cần cung cấp lương thực, tất nhiên sẽ mở rộng ra bên ngoài, nếu trọng binh đều phân bố ở Sơn Đông thì Trung Nguyên trống rỗng, họ thừa dịp đó mà tiến vào, nhưng Sơn Đông không có đủ binh lực, lại không thể tận lực tiêu diệt bọn họ, chừng mực này nhất định phải được nắm bắt được chừng mực này.
Đường Nhất Tiên thuật lại tỉ mỉ một lượt lời của hắn trong lòng, tin chắc mình nhớ được tám chín phần, bèn vui mừng cười nói:
- A, y hẹn muội tới Báo viên, muội lại quên mất, đại ca, muội đi trước đây.
Nói xong bỗng vội vàng né ra ngoài.
Dương Lăng ngồi dậy, nhìn theo bóng nàng khẽ mỉm cười. Thành Khởi Vận thấy vậy, không khỏi lắc đầu nhè nhẹ, thầm nghĩ: "Chàng không nhịn được, rốt cuộc lại liên lụy trong đó, ôi, kế sách này vừa đưa ra đã xuất phát từ mồm chàng, chỉ sợ... chỉ sợ hoàng thượng lại phải phụng hành. Tập trung toàn cục, phân binh điều hành, nói thì dễ nhưng nếu chủ soái không đủ uy vọng, không đủ quyền hành thì đại tướng ở các vùng biên cương làm sao chịu cúi đầu nghe theo? Đến lúc đó nói không chừng, chàng... lại phải dẫn binh xuất chinh".
Thành Bá Châu, đại quân tụ họp, tuy nhiên thành trì đã vô cùng rách nát. Quan binh rời khỏi, bọn cướp đường liền tiến vào, quan binh quay về, bọn Hưởng Mã đạo lại rút đi, lên xuống như thủy triều. Trong thành từ lâu đã bị cướp sạch bong.
Giang Bân dẫn quân giết về Bá Châu, dân chúng trong thành chỉ còn lác đác, nhà Vương Mãn Đường cũng không biết đã trốn đi đâu, Giang Bân căm tức trong lòng không có chỗ trút xuống, đành hợp binh một chỗ cùng Hứa Thái và Miêu Quỳ, bao vây tiễu trừ bọn Hưởng Mã đạo.
Nhân mã của Lưu Lục, Lưu Thất đã phát triển tới hơn ba vạn người, mấy tên đầu lĩnh dẫn quân tung hoành Hà Bắc. Tiến tới tiến lui, làm người khác khó nắm bắt. Hứa Thái có được hổ tướng Giang Bân thì vô cùng vui sướng, vì thế đã bàn bạc với gã, áp dụng chiến thuật nam bắc giáp công, Hứa Thái, Miêu Quỳ đôn đốc quân tấn công Cố An, còn Giang Bân dẫn quân đánh úp Tín An.
Đại quân của Hứa Thái rời khỏi Bá Châu vừa đi được một nửa, liền nhận được tin tức. Lưu Lục dẫn binh lách qua chủ lực của Hứa Thái, đã công hạ về phía thành Bá Châu, Hứa Thái lập tức điều quân trở về, vứt bỏ quân nhu đại đội, chỉ dẫn kị binh gấp rút tiếp viện thành Bá Châu. Họ chiến đấu kịch liệt nửa ngày với Lưu Lục, Lưu Thất ở ngoài thành Bá Châu, đại bại được Lưu Lục.
Lưu Lục dẫn quân rút lui, không ngờ lúc này lại truyền ra tin tức, kỳ quân của Tề Ngạn Danh xông ra, nhân lúc Hứa Thái quay về viện binh, đã cướp đồ quân nhu lương thảo của gã, Hứa Thái chiếm được thành trì, nhưng mất đồ quân nhu, buồn phiền không dứt, may mà rất nhiều lương thảo vẫn để trong thành Bá Châu, chỉ là lần này Hứa Thái không dám rời khỏi Bá Châu, xuất binh phải giữ lại một đội tinh binh giữ thành, đề phòng địch nhân cơ hội.
Quân đội của Giang Bân tấn công TÍN An đã giành được toàn thắng, Hình Lão Hổ, Triệu Toại căn bản không có ý định tử thủ, cuộc chiến vừa lui, Giang Bân chiếm được một tòa thành trống chẳng có tác dụng gì, bèn dẫn quân tấn công Cố An, tới Trịnh Các Trang của Cố An thì bị bọn cướp đường Phong Lôi ngăn lại, hai người đều là mãnh tướng, chiến đấu kịch liệt một phen đều có thương vong. Đợi Tề Ngạn Danh hoàn thành nhiệm vụ cướp lương thảo, dẫn quân trốn đi thật xa. Phong Lôi mới dẫn quân rút lui, Giang Bân nghe nói đại chiến Bá Châu khép lại, tiếp tục bay tới Bá Châu chi viện, chạy một vòng lại quay về điểm khởi đầu.
Đại quân của Lưu Lục lui tới cầu Bát Lý, đúng lúc gặp Vệ chỉ huy Thông Châu là Cận Thắng Tại và tham tướng Viên Bưu của Hà Gian phủ được điều đến chi viện, trong lúc không đề phòng, bất ngờ bị hai quân kẹp đánh, lần này tổn thương mới thật sự thê thảm, vậy là xua quân trốn xuống phía nam. Cận Thắng Tại và Viên Bưu hành động không kịp mau lẹ như Lưu Lục, hơn nữa kị binh của đại quân Lưu Lục ở phía trước, bộ tốt ở phía sau, nếu có người bị bao vây, căn bản không phân binh cứu viện, vì thế đại đội trốn thoát được.
Cận Thắng Tại và Viên Bưu áp giải hơn ngàn tù binh tới gặp Hứa Thái, đại quân các lộ tụ họp để bàn bạc kế tiêu diệt thổ phỉ, nhưng điều khiến họ lo lắng là, họ mãi mãi chỉ có thể theo sau bọn Hưởng Mã đạo, lương thảo của họ tập trung ở Bá Châu, Bá Châu không thể không phòng thủ, huyện thành các nơi bị chiếm, họ càng phải phân binh cứu viện, thế nhưng bọn cướp đường lại không e dè như thế, vì vậy đám Hứa Thái, Giang Bân mặc dù ai nấy dũng mãnh, nhưng đối diện với kẻ địch hơi tí bỏ đi này, võ công toàn thân không được thi triển, đành kiên trì tiếp tục thỉnh cầu triều đình tăng binh.
Lúc này, bọn Hưởng Mã đạo cũng bắt đầu tới Hùng huyện, tập trung ở một vùng An Tân. Triệu Phong Tử tới Hùng huyện trước tiên, Huyện Lệnh Hùng huyện Hà Sĩ Trinh tổ chức hương binh dân tráng chống lại bọn cướp đường, kết quả vừa xông lên đã sụp đổ, Hà Sĩ Trinh bị bắt sống.
Triệu Phong Tử thúc ngựa vào thành, theo sau là xe của gia quyến, y thấy dân chúng chạy trốn tán loạn, kêu cha gọi mẹ, bèn lớn tiếng nói:
- Người đâu, hiểu dụ dân chúng trong huyện, kể cả nhân mã của Triệu Phong Tử ta, không hại dân lành, nhưng tất cả ai quy thuận đều không đụng đến một sợi lông. Triệu tập thân sĩ danh lưu, mỗi hộ chỉ thu một nửa tiền lương thực, không được làm tổn hại sức khỏe, trong quân nếu có kẻ nào dám dâm nhục đàn bà con gái, đánh chết ngay lập tức!
Triệu Hạo nghe lệnh rút đi, Triệu Phong Tử sắp xếp vợ con ổn thỏa, xách roi ngựa bước nhanh vào trong bát phẩm chính đường, phỉ binh hai bên đứng san sát. Triệu Phong Tử đập thước, quát:
- Người đâu, áp giải tên Hà Huyện Lệnh dám to gan dẫn theo ba ban nha dịch, một đám người cường tráng chống lại đại quân của ta lên đây nào!
Hà Huyện Lệnh là một thư sinh nho nhã, khuôn mặt trắng nõn, coi bộ dạng mới chỉ hơn ba mươi tuổi, cả nhà bị trói gô cổ áp giải lên công đường. Triệu Phong Tử dò xét một lượt, bật cười ha hả:
- Hà Tri Huyện nhà ngươi giỏi lắm, cũng thật ngu xuẩn, tay không cũng dám làm xe, giờ nhìn thấy Triệu Phong Tử ta, lại không chịu quỳ xuống sao?
Hà Huyện Lệnh dáng người gầy yếu, nhưng dũng khí lại không yếu, ngang nhiên không quỳ, nghe thế y gắt một cái, giận dữ mắng:
- Triệu Toại, tên thủ lĩnh phản loạn nhà ngươi, uổng công ngươi còn có công danh chư sinh, đọc qua nhiều sách thánh hiền, lại dám khởi binh tạo phản, gây họa cho dân chúng, bọn tôm tép nhãi nhép các ngươi chỉ có thể càn rỡ nhất thời, một khi đại quân triều đình tới sẽ sụp đổ ngay. Ta đường đường là thất phẩm chính đường của Đại Minh, sao có thể quỳ trước tên cường đạo ngươi?
Phong Lôi hét lớn một tiếng, quát:
- Tên Huyện Lệnh thối tha này, thật to gan, lại dám nói như thế với Triệu đại ca ta, đợi ta chém cái đầu chó của ngươi nhé!
Nói xong liền xách đao lên.
Triệu Toại vội xua tay, mỉm cười nói:
- Hà Huyện Lệnh, ngươi nhìn bọn ta đi, khởi binh chưa được hai tháng mà giờ đã binh cường mã tráng, người đi theo đông đảo, có thể thấy xu hướng của lòng dân hướng về đại thế, vận số Đại Minh đã hết rồi. Đương kim triều đình hủ bại, một Trương Bác Bì đã hại vô số người ở Bá Châu phải ly tán vợ con, lại thêm một Lương Hồng, vẫn là như vậy, mặc dù triều đình tiêu diệt được gian tặc Lưu Cẩn, lẽ nào thiên hạ đã trong sạch rồi sao? Ta thấy ngươi là nam tử hán, sao không nhập bọn, sau này gây dựng công nghiệp, cắt đất phong hầu, cũng là người có công khai quốc!
Hà Sĩ Trinh ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Triệu Phong Tử, mặc kệ ngươi lưỡi nở hoa sen, nói lời đường mật. Hà mỗ ta là trung thần của Đại Minh, muốn đầu của ta không khó, nhưng muốn ta tạo phản thì tuyệt đối không thể!
Phong Lôi dữ tợn cười một tiếng, nói:
- Triệu đại ca. Làm gì phải nhiều lời với y, đợi ta giải cả nhà lớn bé của y ra đại đường, giết tế cờ.
Hà Sĩ Trinh bình thản không sợ hãi, ngẩng đầu lãnh đạm nói:
- Muốn giết cứ giết. Không cần nhiều lời.
Triệu Phong Tử nói:
- Người đâu, ra đường bắt mấy người dân về đây, ta sẽ hỏi xem tên Hà Huyện Lệnh này đối nhân xử thế ra sao.
Lập tức mấy tên lính xông ra, chỉ chốc lát đã lần lượt dẫn về mấy người dân, họ vừa nghe thấy phỉ binh hô to với dân chúng, không làm bị thương, không cướp bóc, đang lúc bán tín bán nghi thì bỗng nhiên bị bắt đi, không khỏi sợ hãi mặt cắt không còn chút máu. Triệu Toại chỉ vào Hà Sĩ Trinh hỏi dân chúng thái độ đối nhân xử thế của y, dân chúng bị túm về đều nơm nớp lo sợ, đại thể trả lời nhất trí rằng, Huyện Lệnh này làm quan thanh liêm chính trực, thương dân, là một thanh quan.
Triệu Phong Tử nghe xong mặt giãn ra, mỉm cười nói:
- Người này trung trực đáng khen, yêu dân như con, là một vị quan tốt, thả cả nhà hắn ra. Không được gây khó dễ.
Hà Sĩ Trinh ngạc nhiên nhìn y. Triệu Phong Tử chắp tay cười nói:
- Ta giờ là phỉ, đại sự thành hay không vốn chưa thể định, ngươi không muốn theo ta, ta cũng không làm khó dễ ngươi, đợi sau này chúng ta có được thiên hạ, tính kế cho dân chúng, vẫn hy vọng Hà huynh có thể ra mặt làm quan.
Hà Sĩ Trinh nhìn quanh, thấy y thật sự muốn thả mình ra, liền hừ một tiếng, dắt vợ con đi, không nói lấy một từ cảm ơn. Phong Lôi giận dữ:
- Triệu đại ca đối xử với tên quan khốn kiếp này quá khách khí đấy!
Triệu Phong Tử cười đáp:
- Muốn thành đại sự phải được lòng dân, không được một mực sát phạt, chúng ta giờ là nghĩa quân, không còn là bọn cướp đường, Phong lão đệ nhớ lấy!
Phong Lôi tuy rằng dũng mãnh, nhưng Triệu Phong Tử cũng có võ nghệ siêu quần, điều đáng quý hơn là y văn thao võ lược vô cùng xuất chúng, bọn cướp đường mấy lần đại chiến, những hành động như đùa bỡn Hứa Thái và Giang Bân theo đuôi phía sau, nhưng lại không thể gây tổn thương tới y, thậm chí phân binh tập kích thành Bá Châu, giương đông kích tây chiếm đoạt lương thảo, đều là chủ ý của Triệu Phong Tử, bởi thế Phong Lôi cực kỳ sùng kính y, nghe thế không nói thêm gì nữa.
Triệu Phong Tử nói:
- Phong lão đệ, điều toàn bộ đại quân vào thành, trói buộc bộ hạ, không được đốt giết cướp bóc, không được có chút xâm phạm tới dân thường. Với thế gia vọng tộc, hãy hỏi dò dân chúng xem, nếu làm giàu bất nhân, ức hiếp người khác thì hãy tịch thu tài sản chém đầu, nhà lương thiện chỉ thu tiền lương, không được xâm hại!
Phong Lôi nhận được quân lệnh, dẫn theo một đội quân đi. Triệu Phong Tử tới hậu trạch, lát sau Triệu Hạo vội vàng chạy về nói:
- Đại ca, Lưu đại ca tắm máu Định Hưng, Từ Thủy, giờ đã giết tới An Tân, quân tiên phong đã tiến vào cửa tây Hùng huyện, vừa vào thành đã đốt giết khắp nơi, bị ta ngăn lại rồi. Tề Ngạn Danh tập kích Lang phường, qua Thiên Tân, cũng đốt giết dọc đường, Văn An là quê của Lưu đại ca, không quấy rầy nhiều, chạy tới theo đường vòng, hôm nay cũng sẽ đến!
Triệu Phong Tử vừa nghe đã không vui, đáp lại:
- Hành vi của bọn họ như thế, sao được lòng dân? Tiếp tục như vậy, binh mã nhiều hơn nữa vẫn là thổ phỉ cường đạo, ngay cả quan binh nhất thời cũng không làm gì được, sớm muộn gì cũng thất bại. Trước khi xuất phát ta đã nhắc nhở kỹ càng, họ vẫn không nghe.
Triệu Hạo thấp giọng nói:
- Đại ca, cả nhà chúng ta đã lên thuyền giặc thì không xuống được nữa, nhưng đã làm thì sẽ gây dựng nên nghiệp lớn. Theo đệ thấy, Lưu Lục, Lưu Thất mặc dù dũng mãnh, nhưng không phải là người làm nên đại sự, chỉ là quân kỷ binh mã trên đường của chúng ta nghiêm minh, sao có được lòng dân? Nghĩa cử của đại ca, bị họ mạt sát hết rồi.
Triệu Toại trừng mắt nhìn gã, không lên tiếng.
Triệu Hạo nhìn hai bên một lát, chỉ thấy có hai thân binh ở cửa, là gia đinh trước đây của Triệu gia, bèn khẽ khuyên nhủ:
- Đại ca, nhị ca nói phải, chúng ta mặc dù bị ép nhập bọn, nhưng nhìn quan binh vô năng hiện giờ, khi chúng ta khởi binh cũng không quá nghìn người, hai tháng ngắn ngủi tập trung được mấy vạn tinh binh, nếu kinh doanh cẩn thận, nói không chừng thật sự có thể giành được thiên hạ, nhưng Lưu đại ca nói như thế, mất hết lòng dân, chúng ta...?
- Chớ có lên tiếng!
Triệu Toại nghiêm nghị xua tay ngăn huynh đệ lại, không nói câu nào, yên lặng ngồi trở lại ghế. Y bất mãn phẫn uất với triều đình hủ bại này biết bao, tuy nhiên chưa bao giờ nghĩ đến sẽ khởi binh tạo phản, cho đến khi vì tính mạng của vợ con, buộc phải phục tùng Lưu Lục, nhưng khi thật sự tiến vào trong đám kẻ tặc, y mới nhận ra, triều đình dường như không lớn mạnh như trong tưởng tượng, nhìn xu thế này hẳn sẽ giành được thiên hạ, tâm trạng càng thêm phấn khích.
Tuy nhiên giống như việc đám Lưu Lục gây ra, căn bản không phóng tầm mắt ra xa, đi đến đâu đốt giết đánh cướp đến đó, lạm dụng uy quyền, hành động này quá mất lòng dân, như thế nữa sao thành sự được? Muốn làm nên đại sự, văn nhân, thân sĩ phải đối đãi khác nhau, đợi đến khi thế lực lớn mạnh, trong đó không thiếu kẻ đầu cơ, có dã tâm, hoặc bị tình thế ép buộc tới nương tựa vào nhau, giờ không phân tốt xấu một mực cướp sạch, giết sạch, chỉ có thể buộc những người này kiên định đứng về phía triều đình, tất cả đối đầu với nghĩa quân, tiếp tục như thế, thanh thế bây giờ cũng chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Nhưng đề nghị của huynh đệ cũng không khả thi, nghĩa quân vừa mới khởi binh, chưa tới mấy vạn nhân mã, đã bắt đầu sinh dị tâm, nghi kị cho nhau, điều đó cũng không cần triều đình đánh nữa, chỉ là tự tàn sát lẫn nhau, phải tan thành tro bụi. Thế nhưng nhân nhượng Lưu Lục cũng không phải là cách, gã lại không chịu nghe lời mình khuyên bảo, nên làm thế nào cho phải?
Triệu Toại đứng lên, chậm rãi dạo bước một lúc trong phòng, ánh mắt khẽ hoạt động, suy nghĩ một lúc, y mới chậm rãi nói:
- Chuyện này, vi huynh tự có tính toán. Hai ngươi nhớ lấy, những lời này nhất định không được nói ra! Vĩnh viễn không được, hiểu chưa?
Bạch Y quân của Sơn Đông một lần nữa đánh úp Hạ trấn, chiếm đoạt hơn bốn mươi thuyền lương thực, đốt hơn ba trăm con thuyền lớn bé, sau đó chỉ huy lên phía bắc, Kinh Táo trang, Lâm Nghi, Phí huyện, Bình ấp, Mông Âm, Tân Thái, lao thẳng tới Thái An.
Cùng lúc đó, bọn Hưởng Mã đạo của Hà Bắc tập trung lại một chỗ, tránh chủ lực của Hứa Thái, xua quân xuôi nam tấn công Thương Châu. Hai bên chiến đấu ác liệt gần mười ngày, triều đình vội điều động binh mã các trấn như Thiên Tân, Sơn Tây, đồng thời đại quân của Hứa Thái cũng rời khỏi Bá Châu gấp rút đi tiếp viện trong đêm tối.
Đại quân của Lưu Lục phá thành vô vọng, xung quanh cường địch áp sát, vậy là Triệu Toại đề nghị chia quân ra hai đường, Hình Lão Hổ, Triệu Toại dẫn Lôi Phong, Lưu Nhập Thất dẫn tám ngàn tinh binh, chạy điên cuồng hơn hai trăm dặm suốt đêm, xuyên qua từ trong khe hở của đại quân Hứa Thái, đi Thanh huyện, vượt Tình Hải, giết về Cố An, giương mắt hổ nhìn thẳng vào kinh thành.
Kinh kỳ vì thế chấn động, Chính Đức hoàng đế hạ chỉ giới nghiêm, Trương Vĩnh vội vàng ra lệnh mười hai đoàn doanh tập trung quân hỏa lực ở trong thành Bắc Kinh. Hứa Thái nghe tin kinh hãi, vội vã quay về kinh thành, không ngờ Triệu Toại chỉ làm bộ tấn công Kinh Sư, tới sông Thiên Đường còn chưa kịp chạm tới quân tiên phong của doanh trại kinh thành đã đổi hướng tây bắc, men theo Trác Châu, nhân lúc trọng binh của triều đình tập trung ở giữa Thương Châu và kinh thành, bất ngờ tập kích thành Bảo Định.
Triệu Toại trên đường qua thành trảm tướng, thiêu hủy quan nha, phá nhà tù, thả phạm nhân, mở nhà kho phát lương thực, tuyển quân mua ngựa, hơn nữa quân kỷ nghiêm minh, không hề gây khó dễ cho dân thường, ngay cả đám thân sĩ bị vơ vét tài sản cũng nói Phong Tử y không điên, rất có khí phách của Nho gia.
Khi Triệu Toại giết đến Bảo Định, tôn Hình Lão Hổ làm đại nguyên soái, tự bổ nhiệm mình làm phó nguyên soái. Hình Lão Hổ tác chiến dũng mãnh, nhưng luận về mưu trí thì thua xa Triệu Toại, cho nên y mới là thủ lĩnh thật sự của đội quân này. Triệu Toại tạm thời chia một vạn năm ngàn quân thành năm doanh trại, quân tiên phong do Phong Lôi chỉ huy, hậu quân thuộc về Quản Tứ, tả quân của Lưu Nhất Thất, hữu quân của Mã Võ, cũng được gọi là đô đốc, cùng giương cờ hai mặt, trên đó viết:
- Ba ngàn quân Hổ Bí, đến thẳng vùng U Yến; Phong phi cửu ngũ, mở lại trời đất hỗn độn.
Đây là chiến kỳ khi thái tổ khởi binh phản kháng Đại Nguyên, chỉ có điều Triệu Toại đã đổi hai chữ Đại Tống thành "hỗn độn" mà thôi, dã tâm của y từ đó có thể thấy được lờ mờ. Lý Hoa ở Sơn Đông vốn là sơn đại vương, thấy tình cảnh này không quen mắt, thực sự nghĩ rằng thiên hạ sắp thay đổi lớn, bị thuộc hạ xúi giục, có lòng muốn làm công thần khai quốc, mưu cầu địa vị Vương hầu, vậy là y khởi nghĩa vũ trang, tấn công huyện thành, cướp khố phủ, công bố tạo phản. Triệu Toại nghe được tin này, lập tức dẫn quân chạy tới Sơn Tây. Còn đám Lưu Lục, Lưu Thất và Tề Ngạn Danh dẫn một đội khác tiến vào Sơn Đông từ phía đông, họ vòng qua Thương Châu, thẳng tới Đức Châu, phối hợp chặt chẽ với Thái An và Dương Hổ, thành Tế Nam bị kẹp ở giữa, nguy cơ cận kề.
Hứa Thái đánh mãi không lập được công, lũ phản loạn trái lại càng lúc càng lớn mạnh. Hứa Thái hối hả ngược xuôi cũng rất ít có cơ hội buông tay đánh một trận, khiến gã nổi trận lôi đình, đành tấu thẳng lên trên:
- Kẻ tặc đều cướp được ngựa dân gian, suốt đêm chạy mấy trăm dặm, trong khi đó quan quân ít ngựa, không thể đuổi theo địch, xin Sơn Đông và Trực Lệ chuẩn bị ngựa cho.
Trực Lệ và Sơn Đông còn có ngựa sao? Ngựa của Trực Lệ có thể cướp được đều đã bị Lưu Lục cướp đi sạch. Mà tình hình Sơn Đông hoàn toàn nằm trong tay Dương Hổ, biên quân Đại Minh và trong doanh trại không thiếu ngựa khỏe, thay vào đó quân đội hai nơi này một bảo vệ Kinh Sư, một ngăn nơi biên giới, hai vùng đều tuyệt đối không được để mất.
Chính Đức hoàng đế nhìn thấy tấu chương của y, thiếu chút nữa nổi cáu:
- Đây là đánh cái gì chứ, đánh mấy tháng trời rồi, làm ầm ĩ lên khá hăng hái, hóa ra quan binh luôn ở phía sau mông bọn Hưởng Mã đạo để bén rễ, căn bản không đánh nhau nghiêm chỉnh.
Bọn Hưởng Mã đạo cuối cùng đi ra khỏi Hà Bắc, trước tiên tập kích Hà Nam, giành được Sơn Tây, chiến hỏa đã lan tràn, đại quân của Lưu Lục nhào về phía Đức Châu. Nếu Đức Châu mất, Tế Nam sẽ nguy hiểm, Tế Nam lại mất, toàn bộ Sơn Đông sẽ rơi vào trong tay Bạch Y quân. Mà lúc này Triệu Toại lại từ Sơn Tây quay về, đại quân hai vùng Sơn Tây và Sơn Đông thường xuôi theo sông xuống phía nam, Kinh Sư đã bị bóp cổ thành một khu đất hoang, cắt đứt liên hệ với toàn bộ giang sơn.
Lúc trước Đại Minh lấy "Thiên tử thủ quốc môn", xây dựng Kinh Sư ở đây. Chính là chống đỡ tù binh người Thát ở phương bắc, nhưng chưa từng xem xét sẽ xuất hiện tình huống này, nếu Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Nam rơi vào trong tay Bạch Y quân, đại thế thực sự đã mất rồi. Không ai ngờ được lũ trộm cướp ven đường trước đây và chưa được để trong tầm mắt lại có thể uy phong như ngày hôm nay.
Lục Hoàn thảo luận với nội các, theo đường thủy gấp rút chuyển binh mã lương thảo tới Đức Châu, lúc này đã là tháng sáu tháng bảy, đúng dịp thời tiết nhiều mây, vì thế nước chảy quá nhanh, giúp binh lực Đức Châu nhanh chóng được bổ sung.
Lúc này, đối với hơn một vạn nhân mã của Triệu Toại ở Sơn Tây, rõ ràng Sơn Đông mới là vùng trọng tâm của trọng tâm. Sơn Đông mà mất, vận tải đường biển nam bắc sẽ bị cắt đứt đầu tiên, bọn Hưởng Mã đạo Sơn Đông có thể nắm thế chủ động, phía bắc xâm lược Kinh Sư, phía nam đánh Trung Nguyên, phía tây hợp binh với Triệu Toại. Phía bắc Đức Châu ngăn không cho bọn Hưởng Mã đạo tiến vào, phía đông Tế Nam chống lại Bạch Y quân, bởi thế nơi này trở thành tiêu điểm thiên hạ, ai nấy đều chú ý.
Lúc này, Lý Đông Dương đã từ chức Đại Học Sĩ Thủ Phụ nội các. Tuy nhiên do chiến sự căng thẳng, nên vẫn không rời khỏi Kinh Sư, nội các cũng mời vị lão thần này về, cùng tham gia chiến cục. Dương Nhất Thanh tuy là Lại Bộ Thượng Thư, do giỏi binh pháp nên cũng được mời đứng trong hàng ngũ, chiến lược tiêu diệt thổ phỉ của gã đại khái tương đồng với của Dương Lăng, nhưng đó đều là suy nghĩ cho đại cục, trù tính chung để điều chỉnh, với chiến lược tiêu diệt phản loạn triệt để, mà việc cấp bách cần giải quyết ngay lại là thế cuộc khẩn trương của Sơn Đông.
Dương Nhất Thanh sau khi nghe giới thiệu quân tình xong, hai hàng lông mày nhíu chặt, lúc lâu sau mới nói:
- Thủ lĩnh phản loạn chưa chắc có tầm nhìn này, có thể sớm định ra chiến lược đông tây hô ứng, khóa giang liên thuyền, bóp chặt cổ họng của Kinh Sư, bọn chúng hối hả ngược xuôi, vốn không tính toán lâu dài, có điều lần này vô tình cắm liễu, lại trùng hợp hình thành được cục diện có lợi cho chúng.
Hiện Triệu Phong Tử đi Sơn Tây, còn Dương Hổ, Lưu Lục lần lượt dàn trọng binh ở Đức Châu, Thái An, mấy ngày liền công thành không nghỉ, điều này khác với thói quen trước đây của chúng là không đánh thành kiên cố và thôn xóm lớn, ta nghĩ thủ lĩnh phản loạn hẳn là cũng chủ ý tới cục diện này có lợi cho họ. Do đó mới muốn chiếm lấy Đức Châu, Thái An, hợp sức tấn công xế Nam.
Điều này rất nguy hiểm với chúng ta, tuy nhiên cũng là một cơ hội, bọn cướp đường luôn không tác chiến chính điện với chúng ta, chúng ta muốn đánh mà không được, giờ bọn chúng muốn đánh hạ Đức Châu, nhất định tử chiến ở đây, điều này sẽ tạo cơ hội để chúng ta tiêu diệt Bạch Y quân và bọn cướp đường trên quy mô lớn, bất luận là vì bảo vệ Đức Châu hay tiêu diệt bọn cướp đường, triều đình đều phải lập tức phái một tướng lĩnh đi Sơn Đông chủ trì đại cục. Trận chiến này can hệ trọng đại, thắng, chính là cơ hội xoay chuyển xu thế công thủ! Bại, sẽ rơi vào nguy khốn!
Dương Đình Hòa trầm ngâm một lúc lâu mới trầm giọng nói:
- Như vậy, người nào trong triều... có thể đảm nhận trọng trách này?
Mưa rơi xuống mặt nước, trời đất nối liền một dải. Mực nước kênh đào lại tăng cao, may mà như thế, nếu không bọn cướp đường đã quăng rất nhiều chướng ngại vật trên sông, khó tránh khỏi sẽ gây trở ngại tới hành trình. Tuy nhiên mặc dù như thế, số lượng tàu thuyền qua lại trên đường sông của triều đình cũng giảm mạnh, bởi vì bọn Hưởng Mã đạo từ Đức Châu xuôi xuống phía nam, đã chiếm lĩnh được các nơi như Ngô Kiều, Cảnh Huyện...
Đức Châu là một bến tàu lớn cuối cùng của Đại Vận Hà trong lãnh thổ Sơn Đông, là một tòa thành lớn nhất ở phía tây bắc Sơn Đông. Phía đông thành Đức Châu là Vệ thành, có Đức Châu vệ đóng quân, binh mã của Đức Châu tả vệ. Phía nam thành là bến tàu An Đức, hiện chủ yếu là tàu từ phía nam lên phía bắc đến đây thì quay về, tiếp tục hướng lên phía bắc đã là địa bàn của bọn Hưởng Mã đạo, cơ bản đều dừng lại không qua sông.
Nơi này vừa là trung tâm vận chuyển đường thủy nam bắc, đồng thời cũng là trung tâm đường bộ từ Tế Nam tới Kinh Sư, bến tàu thủy bộ danh thực tương phù. Cho dù bây giờ khắp nơi đều là binh lính, không khí vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ phồn hoa của nó.
Thành Đức Châu vững chắc, hào đào sâu, binh hùng tướng mạnh, đại quân Dương Hổ từng tấn công Đức Châu không đánh mà lui, giờ Lưu Lục dẫn bọn Hưởng Mã đạo Bá Châu một lần nữa thử tấn công thành, binh đinh tuần tra nối liền không dứt, các yếu đạo hoàn toàn bước vào giai đoạn quản chế quân sự. Quân đội thay thế quan phủ địa phương quản lý tất cả.
Lúc này, từ phía tây đã có một đội quan binh vào thành, đội quan binh này đều là kị binh, thân hình ai cũng dũng mãnh, vũ khí phi thường, mã đao cán dài thuần một màu, chứng tỏ đội quân này là tinh binh chuyên phụ trách chém giết trên chiến trường, chứ không phải được sai tới cố thủ thành trì.
Ngoài giáp trụ ra, họ còn mặc chiến bào màu vàng sáng bóng. Chỉ hành động này đã đủ để thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, khiến ai nấy đều kính nể, sắc vàng, duy chỉ có người trong hoàng thất và cấm quân thiên tử mới được dùng, đây là đội quân gì, chẳng lẽ thiên tử đã tới Đức Châu? Nhưng không giống, nếu thiên tử đã tới, người hẳn phải đi về hành cung của hoàng đế ở phía bắc mới đúng.
Mũ tua đỏ của đội quân này cũng không giống bình thường, trên đỉnh mũ của binh lính đều cắm một sợi lông thiên nga. Thỉnh thoảng cũng thấy có người cắm hai sợi, thậm chí ba sợi, đó đều là tướng lĩnh cao cấp như tham tướng, phó tướng, Đức Châu vệ chỉ huy và các lộ tướng lĩnh trước sau tới tiếp viện đều tụ tập dưới một mái nhà, đứng ở cửa thành cung kính chờ đợi.
Rốt cục, chỉ thấy một đội ngũ mấy chục con ngựa đặc biệt cường tráng, thân hình dũng sĩ trên ngựa cũng càng hùng tráng hơn, bên thắt lưng thậm chí có cả súng lửa đi qua. Những người này trông sát khí đằng đằng, chắc chắn kinh qua chiến trường nhiều năm, là dũng sĩ bách chiến tắm qua cuộc chiến sinh tử đã nhiều, họ không phải tướng tá, nhưng trên đầu ai cũng đều có song linh, chứng tỏ phân phận họ khác với mọi người.
Lúc này, trong đội ngũ xuất hiện một con ngựa trắng, một viên tiểu tướng trên ngựa, toàn thân mặc áo giáp dây xích bạc sáng bóng, tư thế hiên ngang. Mắt sáng như sao, dưới sườn là một thanh kiếm xanh khẽ đung đưa, ba sợi lông thiên nga trên đầu phấp phới không ngừng trên đầu. Đúng là người phong lưu.
Đức Châu vệ chỉ huy La Quang Quyền phấn chấn tinh thần lên, lập tức dẫn các lộ tướng quân tiến lên trước chào đón, khom người thi lễ chào theo nghi thức quân đội:
- Ty chức đợi Uy quốc công đại giá đã lâu.
Tiểu tướng trên ngựa giật mình, vội vã thúc ngựa tránh sang trái, La Quang Quyền không khỏi ngẩn người, lập tức thấy phía sau tiểu tướng là một tiểu tướng áo bào trắng, mặc áo giáp sáng bóng dưới sườn đeo loan đao, môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, tuấn tú hơn nhiều so với tiểu tướng trước đó, trên đầu y cũng có ba cọng lông vũ trắng nõn.
Trong lòng La Quang Quyền thầm thấy kỳ lạ:
- Chẳng lẽ vị này mới là Uy quốc công? Cũng quá tuấn tú, chẳng trách vạn tuế gia yêu quý như thế.
La Quang Quyền đang định thi lễ lần nữa, vị tiểu tướng quân này đã thúc ngựa, vọt sang bên trái, chỉ thấy phía sau lại xuất hiện một người đàn ông trẻ cưỡi ngựa đen, người này toàn thân mặc áo bào vân mãng xà dệt kim màu đen, đầu đội mũ trung tĩnh ngọc bích tơ vàng, trên mũ cắm năm sợi lông thiên nga trắng như tuyết. Người này lưng thắt đai ngọc, không mang binh khí nhưng trông rất uy nghi.
La Quang Quyền thấy thế than một hơi:
- Đây... nhất định là Uy quốc công, không sai được nữa.
Dương Lăng ngồi trên lưng ngựa, đỡ mũ trung tĩnh, chỉ sợ gió lớn sẽ thổi bay cái lông cài trên mũ đi, hắn vừa mỉm cười lệnh các tướng bình thân, vừa oán thầm không ngừng:
- Cấm quân thiên tử thì cấm quân, mặc áo bào vàng là được rồi, còn cắm thêm lông thiên nga làm gì, ta đây được coi là gì chứ, ngũ linh thượng tướng sao?