Chương 402: Hồi trình

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:43

Trương công công quả nhiên lại móc ra một phong thư từ trong tay áo, kính cẩn lễ phép hai tay dâng lên, nói: - Quốc công đây là trung chỉ của thánh thượng, cần ngài đích thân sách duyệt. Dương Lăng gật đầu nhận lấy mật thư, hỏi rõ Trương công công địa chỉ dịch thự, phái người chuẩn bị mấy hạng lễ vật và hai đĩnh vàng ròng, đưa Trương công công đi ra ngoài, tiếp đó hắn mới trở lại thư phòng. Mã Liên Nhi mang theo mang theo một mùi thơm ngát nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh hắn. Dương Lăng mở mật thư của hoàng thượng ra, chỉ thấy Chính Đức hoàng đế viết: - Ái khanh à, hai năm qua chiến sự không ngừng, có ái khanh trợ giúp, trẫm liên tiếp nhận được tin thắng trận, bách chiến bách thắng. Thế nhưng, kho phủ bây giờ đều rỗng cả rồi, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, Lương Trữ vân vân... một đám thần tử hao tổn tâm sức, bây giờ mới có thể gắng gượng sống qua ngày đoạn tháng, quốc gia không còn bạc, trẫm rất bất an. Ngoài ra, trẫm năm ngoái thì muốn cùng Nhất Tiên thành hôn, thế nhưng đầu tiên là Thái hoàng thái hậu băng hà, ngay sau đó lại nổi lên loạn Bạch Y, chuyện tốt đã bị kéo dài lại bị kéo dài, quốc sự rối loạn, trẫm cũng không có lòng tổ chức. Trẫm muốn chờ ngươi hồi kinh liền y theo lễ nghi của dân gian đơn giản mà tổ chức mà thôi. Thuỷ vận thuận lợi, có điều là tiền thuế áp tải tới Giang Nam đã vận tới Thiên Tân bằng đường biển, ấy tiền bạc hơn nửa lệ thuộc vào mở thông thương biển, cái lợi của việc diệt Uy làm thông suốt đường biển, đến nay mới giác ngộ tiếp thu được. Giang Nam đại thắng, tàn dư Bạch Y không thể không trừ bỏ, nhưng không phải là việc quan trọng nhất, mong khanh sớm ngày hồi kinh, quốc sự, kinh tế, trẫm rất nhờ cậy vào, mà phía Bắc Trường Thành tình hình cổ quái, càng cần nói chuyện với khanh, nhớ! Dương Lăng xem xong thư, thở thật dài một cái, dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt lại. Liên Nhi khéo léo nhẹ nhàng đấm vai cho hắn, ôn nhu nói: - Làm sao vậy, trong mật thư của hoàng thượng không nói gì sao, với lại sự ỷ lại đối với người ngày một nặng nề, phu quân làm sao không vui? Dương Lăng lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy hông của nàng, để cho cơ thể thơm phưng phức, mềm mại của nàng ngồi trong lòng mình, kề lên vai nàng khe khẽ lắc lắc nói: - Liên nhi nàng không hiểu. Hoàng thượng tính tình ngây thơ hiền hoà, cùng ta lén như huynh đệ thủ túc, tư hàm hắn viết cho ta luôn luôn thoải mái tùy ý. Lần này hắn mặc dù làm ra vẻ thoải mái, kỳ thực giọng điệu có nhiều nặng nề, xem ra trong triều tình hình chính trị thật sự là vô cùng khó khăn. Ôi, phàm là khai sơ của cải cách, loại bỏ chế độ cũ. Chế độ mới chưa được kiện toàn, mà thời điểm lực phản kháng cũ còn tồn tại, càng phải nên thận trọng cẩn thận như đi trên băng mỏng, nhân lực vật lực cần phải bỏ ra cũng là lớn nhất. Vượt qua đoạn thời kỳ này, mới có thể nhìn thấy ưu việt và thành quả của tân chính, thế nhưng thay đổi chế độ xã hội mà ta thúc đẩy để đi đến thành công, lại vẫn đi kèm với chiến tranh không ngừng. Triều tranh, đấu tranh nội bộ, ngoại, chiến sự không ngừng, một chút tiền tích góp vốn có đều bị hết sạch, thật không biết có phải là ta quá cấp tiến rồi hay không. hay là lại lợn lành chữa thành lợn què đây. - Phu quân ngốc ạ. Đôi mắt của Liên Nhi mang theo dịu dàng và thương yêu, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Dương Lăng, khẽ hôn một cái lên trán hắn, ôn nhu nói: - Sự việc đến ngày hôm nay. Người chỉ có thể cắn răng tiếp tục cố gắng, bất kể dùng biện pháp gì, trả bao nhiêu hy sinh, cũng phải chịu đựng qua khoảng thời gian khó khăn nhất này. Nếu không thì chẳng những bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, thậm chí còn có thể thất bại. Người nha, chính là quá coi đương kim hoàng thượng xem như tiểu huynh đệ cưng chiều thương yêu của người rồi, thấy hắn cũng vì quốc sự lo nghĩ, chính sự hoài nghi có phải thế cuộc vô cùng nghiêm trọng hay không. Cho nên cả ngày không buồn không lo cũng không vui. Giúp đỡ hắn để cho hắn trở thành nhất đại minh quân, để hắn quan tâm quốc sự không phải là trông đợi của người sao? Hắn có thể có biểu phong như vậy, chẳng phải hoàng thượng cũng đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi sao? Dương Lăng dịu dàng hôn nàng một cái, nhẹ giọng nói: - Liên Nhi giỏi, tri âm giải ngữ, nàng thật là hồng nhan tri kỷ của ta. Liên Nhi khẽ cười một tiếng. Nói: - Phu quân. Có câu nói phá rồi sau đó lập. Kén hóa thành bướm lúc muốn giương cánh, chính là thời điểm cánh yếu ớt nhất. Chàng muốn cho Đại Minh có thay đổi, thay da đổi thịt, lúc này, cũng chính là thời điểm cánh của nó mềm yếu nhất, nếu như người khởi xướng là chàng cũng hoài nghi bản thân, đánh mất dũng khí, như vậy làm sao hi vọng người khác kiên định hỗ trợ chàng, đi theo chàng đây? Phu quân à, chàng đừng quên, tiểu hoàng đế của chúng ta, cũng đang là thời điểm kén muốn hóa bướm, cũng đang là thời điểm hắn lo sợ nghi hoặc hoài nghi lo lắng, lúc này, lúc này, chàng là người hắn tín nhiệm nhất, phải nên làm như thế nào? Là cổ vũ khích lệ hắn, để cho hắn biến thành một con hùng ưng khó khăn không lùi bước vật lộn sóng gió hay là một con chim sẻ nhút nhát sợ độ cao? Dương Lăng im lặng không nói, trong mắt lại mang theo một loại ý tứ hàm xúc và hứng thú, hắn nhẹ nhàng bóp bóp đầu mũi Liên Nhi, cười nói: - Quỷ linh tinh, hóa ra không chỉ là "Hát" mất hồn, nói cũng khiến người ta xúc động như vậy. Mã Liên Nhi không nghe theo lắc lắc đầu, nhõng nhẽo hừ một tiếng nói: - Có nghiêm chỉnh hay không, ba câu cũng không rời loại chuyện đó, nam nhân thật tệ. - Khà khà, nam nhân vốn là "Sắc" mà, bằng không giá trị của mỹ nữ thể hiện ở đâu chứ? Liên Nhi liếc hắn một cái, cái mông ngồi ở trên đùi hắn lại lắc lắc, vui đùa cười nói: - Làm sao vậy, chân đã tê rần sao? - Ừ. Tuy nói người đẹp nhẹ, mông đẹp mềm mại, nhưng ngồi lâu diễm phúc này cũng biến thành nặng không thể chịu đựng, Dương Lăng liền vội vàng gật đầu. Mã Liên Nhi bật cười, hai tay vòng quanh cổ của hắn không thả, chỉ đem thân thể mềm mại lắc một cái, nói: - Vậy thiếp đổi lại bên này. Hai người vẫn đang dính vào một khối tựa như trẻ sinh đôi kết hợp. Liên Nhi khe khẽ ôn nhu nói: - Phu quân, vị hoàng đế huynh đệ của chàng gởi thư muốn chàng hồi kinh mà, chàng dự định, lúc nào rời đi? - Ngày mai! Dương Lăng quyết định. Nghe nói có một tác giả vì cố gắng hết mức để cho ngôn ngữ súc tích, lúc hắn sáng tác đều là chậm rãi thong thả, bởi vì mệt, muốn kết thúc nhanh lên một chút, hắn đã không có tinh thần bắt đầu nói những câu vô nghĩa. Dương Lăng nghĩ nếu như khi các quan viên mở hội nghị nghiên cứu chính vụ, bên cạnh mỗi người ngồi một mỹ nữ, như thế bất luận là giống Liên Nhi thế này đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè ở trên đùi nam nhân, còn giống Liên Nhi thế này, đầu gối luôn chạm vào chỗ không nên chạm, lại rất có hiệu quả hay như nhau, tác phong cãi vã đùn đẩy của quan lại thế nào cũng bị quét sạch. - Hôn sự của Tiểu Ngũ thì không tham gia được rồi, lát nữa nàng chuẩn bị hậu lễ gọi người đưa qua giải thích rõ nguyên do. Nam Trực Lệ giao cho Tiền Ninh, Hứa Thái, Giang Bân, Tiểu Ngũ, Bành Sa Ngư, còn có đại ca nàng, ta cũng yên tâm rồi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền khởi hành hồi kinh. Quyết sách xong xuôi, Dương Lăng vớ lấy hai đùi Liên Nhi một cái, nhìn đôi mắt quyến rũ như tơ này, ôm lấy báu vật tuyệt diệu giống như rắn quấn quanh ở trên người, đi làm chuyện thật. Dương Lăng hồi kinh rồi hơn nữa còn là công khai đem vợ con đi. Bây giờ trong triều không có kẻ thù chính trị lớn mạnh có thế lực, hơn nữa hắn có tước vị, ở trong triều lại không có thường chức, cũng không sợ đám bạch diện thư sinh kia kết tội, Uy Quốc công bày ra một bộ mặt lợn chết không sợ bỏng nước, thật đúng là không ai dám đổ nước sôi vào đó. Đến lúc này cao hứng nhất chính là Mã Ngang rồi. Thân muội tử của mình khổ thủ gần ba năm, cuối cùng cũng "tay vén mây mở thấy trăng sáng", y làm ca ca tự nhiên vui mừng thay muội muội. Lại nói em rể này là người ra sao chứ? Từ khi Dương Lăng ngang nhiên vào Mã phủ ở, tự mình đi ở trên đường, dù cho các lão gia của Nam Kinh lục bộ thấy, cũng phải dừng kiệu lại lên tiếng chào hỏi, nếu có công cán đi quý phủ của các hoàng thân quốc thích, cũng không cần đợi ở bên ngoài cổng trong. Ít nhất ngồi một chút trên công đường, có chén trà nóng, xưng hô cũng từ Tiểu Mã biến thành Mã đại nhân. Thế nhưng khi đó dù sao Dương Lăng còn chưa công khai tuyên bố thân phận của Liên Nhi, danh không chánh ngôn không thuận y còn có chút luống cuống xấu hổ. Lần này Dương Lăng không tránh hiềm nghi chút nào mà đón muội tử đi, ai còn không biết bối cảnh của y? Chớ nhìn lần này thánh chỉ hạ xuống, y chỉ thăng lên tham tướng, thế nhưng muội muội vào quốc công phủ, y tựa như hỏa tiễn pháo hoa. Thân phận nhích tí một mà thoáng cái biến thành anh vợ của Uy Quốc công, thân phận oai phong vô cùng. Bởi vì Dương Lăng mang theo gia quyến trở về kinh, nên người đưa tiễn ra khỏi thành cũng phải mang phu nhân tới. Phu nhân của Tiền Ninh tướng mạo bình thường, chẳng qua phụ thân của nàng ta là một vị quan viên thâm niên lão luyện trong Cẩm y vệ. Tiền Ninh leo lên nhanh như vậy, cũng tính là dựa vào thanh danh của lão nhac phụ, cho nên địa vị của nàng ở trong nhà, ngược lại không phải là đám thiếp thất như hoa như ngọc có thể lung lay. Giang Bân quanh năm thủ biên. Lúc này mới vừa dời lên nội địa không lâu, trước đây khi thèm phụ nữ, cũng nhắm tích lũy ít tiền dạo chơi kỹ viện loại rẻ tiền, vẫn chưa lấy vợ, gã liền dẫn theo Vương Mãn Đường đến. Hôm đó Tiền Ninh đưa Vương Mãn Đường trả về, thì ở trong phủ bí mật bố trí cung thủ và hỏa súng thủ, Giang Bân không đến thì thôi, nếu gã dám cầm đao xông vào cửa, lập tức liền mượn cớ giết gã. Vương Mãn Đường dù có không biết liêm sỉ đến mấy cũng không dám đem những chuyện này nói ra với người khác, huống chi Giang Bân đã chết, nàng ta sao dám chỉ tội mình, còn có thể mua chuộc nàng ta, bày bố một vài lý do đẩy hết trách nhiệm cho Giang Bân. Nhưng Giang Bân không đến, nghiến răng nuốt máu, nhịn cơn tức này. Như vậy mối thù mất mặt trước đám đông cũng tính là báo rồi. Gia bộc và đám thị vệ thân tín từ từ đem tin tức này truyền đi, cũng tiện giúp bản thân bù đắp lại sĩ diện. Tên Giang Bân nhà quê này dù cho trở về phương Bắc cũng sẽ bị người thành Kim Lăng chê cười nửa năm. Loại sự việc này, đối với nam nhân mà nói, thể diện là quan trọng nhất, không có một hán tử nào có thể bỏ qua được sự xấu hổ của việc dắt nữ nhân lên công đường, cho dù là đến tai Uy quốc công, thiếp của mình là tài sản của mình, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế nấy, còn chưa ra khỏi cửa của Tiền Gia, cùng lắm là Quốc công không vui, cũng không thể làm gì được mình, nhưng Giang Bân tự làm mất thể diện của mình cả rồi, gã sau này đều không còn mặt mặt thống binh nữa. Tiền Ninh nhiều lần suy nghĩ, liệu định phản ứng của Giang Bân cũng chính là sẽ tới cửa đổ máu mà không phải là nuốt hận, giống như một ả đàn bà giữa đường ngây ngốc đứng hồi lâu, lại có thể lại quay người đi về. Nghe được thông tin về Giang Bân do thám báo đưa tới y còn hết sức kỳ quái, hôm đó ở Phu Tử miếu mình đã nói ra thân phận của mình, mãng phu này còn dám cùng ta thách đấu, hôm nay chịu đại nhục này gã làm sao chịu đựng? Tiền Ninh lúc đầu còn có chút bất an, bí mật phái Cẩm y vệ theo dõi Giang Bân, thấy gã thường uống rượu giải sầu. Có lần y đặc biệt phái người giả trang thành tiểu nhị đi tới, còn trông thấy son bột nước giá trị không rẻ ném ở góc viện, Tiền Ninh nghe xong hồi báo cười lạnh lùng hai tiếng, còn nói Giang Bân biến thành loại nhu nhược chỉ dám trút giận lên phụ nữ. Mãi đến hệ thống điệp báo Cẩm y vệ vào ba ngày trước đưa tới Thánh chỉ thông qua Nội các công khai phát ra, biết Giang Bân được bổ nhiệm làm Nam Kinh trung vệ Chỉ huy sứ, Tiền Ninh mới bừng tỉnh ngộ ra, không nhịn được điên cuồng ngang ngược cười to: Té ra lúc trước gã ngang tàng, chính là sẽ có cũng phải phủi mông mà đi, trở lại dưới chân thiên tử ta cũng không làm gì gã được, nhưng sau đó lại biết làm quan dưới mắt của ta làm quan, vậy mới có kiêng dè như thế. Chẳng qua đây cũng là nhân chi thường tình, quan bây giờ cũng không nhỏ, thăng phó tướng rồi, vì tiền đồ, vì thể diện, gã không thể không có chỗ kiêng dè. Người ta nói không có ham muốn cá nhân sẽ giữ được chính trực, có sở cầu, làm chuyện gì cũng phải đi phân tích lợi và hại, đứng trước một người thiếp, gã đương nhiên không bỏ được tiền đồ quý báu của bản thân rồi. Hôm nay đến tiễn Dương Lăng, y thấy Giang Bân xanh mặt nhìn cũng không nhìn mình. Vương Mãn Đường cũng rất khác với trước đây thường trang điểm lộng lẫy, dáng điệu lả lơi vô cùng, mà trang điểm nhạt, mộc mạc, khéo léo giống cô vợ nhỏ, chắc hẳn nàng chịu không ít đòn hiểm của Giang Bân bị một bụng uất khí, mới bị làm cho cực khổ thành bộ dáng này, trong lòng Tiền Ninh không khỏi ngầm chế giễu, dương dương đắc ý. Dương Lăng còn không biết mạch nước ngầm âm thầm đấu đá nhau giữa hai vị này, nhìn mấy viên hổ tướng này đứng ở trong một đám quan viên Nam Kinh tới đưa tiễn, uy vũ nhanh nhẹn dũng mãnh, trong lòng vẫn thật là vui sướng. Rời khỏi Nam Kinh nếu muốn ổn định, thì phải đi đường thủy, có điều là kênh đào này cũng không phải là thẳng tắp một đường sông đào mở ra, mà là đem đường sông bất đồng ghép liền lại, lấy thuyền thông hành, bất kể chở hàng chở người, lợi dụng sức nước sức gió mà đi, chi phí hơn xa với xe kéo mã đà, hơn nữa chở nhiều. Chỉ có điều bởi vì đường sông ngang dọc, đội thuyền đi lại bỗng nhiên rẽ trái, bỗng nhiên rẽ phải tốc độ so với đường bộ chậm hơn nhiều, hơn nữa nhân mã của Dương Lăng muốn về kinh càng là thuyền lớn thuyền nhỏ từ đầu đến cuối hô ứng, ít nhất cũng phải hơn mười chiếc, cho nên Dương Lăng lựa chọn đi đường bộ hồi kinh, từ Nam Trực Lệ tiến thẳng vào Sơn Đông đến thẳng kinh thành. Trên đoạn đường này. Người vui vẻ nhất chính là Dương Phán Nhi, bỗng nhiên thấy núi, bỗng nhiên thấy sông, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, chim ca hoa nở, vui đến mức tiểu nha đầu vừa tỉnh dậy liền quỳ gối trên đệm xe, vịn lên cửa sổ vểnh cái mông nhỏ nhìn hướng ra ngoài, nhìn thấy vật lạ đều phải hỏi mẫu thân một chút. Con gái đã lớn như vậy, Dương Lăng làm cha chỉ gặp lúc cô bé vừa ra đời một lần. Từ đấy sơn thủy cách xa nhau, cho tới hôm nay mới có thể gặp lại, Dương Lăng vừa hổ thẹn vừa yêu thương con gái, cho nên trên đoạn đường này thật sự còn cưng cô bé hơn so với Liên Nhi. Dương Lăng thường xuyên đem bé ôm ở trên đùi, chỉ vào sơn sơn thủy thủy, quái thạch lởm chởm, kể những truyện thần tiên ma quái mà bé thích nghe, nào là Tây Du ký, Na Tra Náo Hải, Phong Thần Diễn Nghĩa. Phán Nhi nghe như mê như say. Bây giờ thân thiết với phụ thân đến ngay cả Liên Nhi thấy đều có chút ghen tỵ. Một ngày này đi qua Sơn Đông huyện Lương Sơn, Dương Lăng vừa mới kể xong câu chuyện Lâm Xung lên núi, Vương Luân xảo quyệt, khiến hắn liên tục đầu danh trạng, Phán Nhi say sưa hứng thú mà nghe, Liên Nhi lại gắt giọng - Nhìn chàng kia, Phán Nhi là một cô gái, câu chuyện nào là chém đầu, cướp bóc, đánh đánh giết giết, vậy mà cũng kể cho con nghe, chàng làm cha như này à. Dương Lăng nắm tay nhỏ bé của con gái, nghiêm mặt nói - Đương nhiên phải kê, con gái của Dương mỗ ta có thể không làm tiểu thư yêu kiều trong tháp ngà voi, nhân sinh bách thái, thế gian vạn tượng. Biết nhiều hơn chút tốt, để cho con biết, trên đời này không hoàn toàn là giống con gái ăn sung mặc sướng, cuộc sống giàu sang, đời sống đãi ngộ người trên người. Những đứa con của Dương gia, bất luận trai hay gái đều đối đãi như nhau, không chỉ có thể văn, còn phải có thể võ. Mã Liên Nhi hừ một tiếng không để ý đến hắn nữa. Dương Lăng cầm trà lên uống một ngụm, lại kể với con gái câu chuyện của Tống Giang: - - Lý Quỳ vừa nghe, kêu lên một tiếng, lập tức vứt hai cây búa, khấu đầu lạy. - Làm sao bọn họ đều khấu đầu lạy ạ. - À... Bởi vì hắn là Tống Công Minh, thường xuyên cho người ta chút cơm phí, cho chút lộ phí, trợ giúp anh em nghèo. Đối với hắn mà nói tuy là chút ít ơn huệ, nhưng đối với đám tâm huyết hán tử kia mà nói lại là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Bảo bối, con nên nhớ, một là một hai là hai, cha vĩnh viễn cũng không có thể biến dũng tuyền đổi thành giọt nước nhỏ, nữ hài tử một dũng tuyền cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi. Phán Nhi nghe không hiểu, nhưng mà rất nghiêm túc gật đầu. Mã Liên Nhi cười không thở nổi, ôm bụng hung hăng đập hắn một quyền. Dương Lăng cười hì hì tiếp tục kể: - Hắc Toàn Phong Lý Quỳ kia kêu to: 'Hóa ra là Công Minh ca ca ở trước mặt, tiểu đệ Lý Quỳ bên này có lễ vật.' Bụp, búa này rơi xuống đất thình thình một tiếng, suýt tý nữa rơi vào chân Dương Phán Nhi cười khanh khách, Dương Lăng nhìn trong lòng cũng vui vẻ, đang định thêm mắm thêm muối tiếp tục nói hươu nói vượn, bỗng nghe ngoài xe có người hô to: - Xe ngựa dừng lại, xe ngựa dừng lại, quốc công gia, Uy quốc công, tạm xin dừng lại! Ba nghìn nghi trượng nghe tiếng ngoảnh đầu lại, bọn thị vệ cảnh giới bảo vệ xe kiệu của Dương Lăng chỉ thấy một nhóm khoái mã từ con đường bên chếch chạy như bay đến. Đoàn người kia ước chừng hơn hai mươi, chạy vội tới bên cạnh nghi trượng dừng lại, vội vội vàng vàng xuống ngựa chạy tới phía xe kiệu có đại kỳ chữ "Dương". Dương Lăng đã ra khỏi xe, đứng ở trên gọng xe hướng về chỗ tiếng la nhìn nhìn, Phán Nhi cũng nghịch ngợm mà bò ra ngoài, cầm lấy bàn tay của hắn đứng ở bên cạnh đùi kiễng mũi chân mà nhìn ra bên ngoài. Dương Lăng nhìn thấy người đứng đầu đội nhân mã kia đúng là Miêu Quỳ, liền vội vàng khoát tay nói: - Mau mau để bọn họ đi tới, là Miêu công công. Lưu Đại Bổng Chùy lập tức hét lớn một tiếng - Mau tránh ra, là Miêu công công, mời bọn họ vào đây. Phán Nhi sợ hãi dựa sát vào Dương Lăng, nhìn gương mặt râu ria rậm rạp của Lưu Đại Bổng Chùy, nhỏ giọng nói: - Phụ thân, râu rậm, Lý Quỳ. Dương Lăng cười xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Chỉ thấy Miêu Quỳ mặt đầy mồ hôi gấp gáp đến trước xe, Dương Lăng vừa định nhảy xuống xe gặp mặt, Miêu Quỳ dập đầu lạy, thảm thương nói: - Quốc công gia! Dương Lăng kinh động một chút vội vàng nhảy xuống xe, lại sợ con gái té xuống xe, liền cũng ôm nàng xuống đặt dưới đất, lúc này mới tiến lên đỡ Miêu Quỳ. luôn miệng nói - Sao thế, sao lại hành đại lễ lúc này? Miêu công công mau mau... Dương Phán Nhi cũng lập chập đi tới, giọng ngây thơ nói: - Búa của ông đâu? - Hả? Miêu Quỳ ngẩng đầu lên, ù ù cạc cạc mà nhìn đứa bé này, đây là ai vậy? Dương Lăng cười khan hai tiếng, nói: - Đây là... Đây là con gái của ta. Nói xong đỡ Miêu Quỳ dậy, lại ôm lấy con gái, ngờ vực nhìn khuôn mặt đầy bụi đất của Miêu Quỳ và hơn hai mươi tên thị vệ, kỳ quái nói: - Miêu công công, sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì quan trọng sao? - Quốc công gia của tôi ơi... - Không phải là Công Minh ca ca sao? Dương Lăng vội vàng che miệng con gái: - Ngươi đừng để ý nó, đã xảy ra chuyện gì? Miêu Quỳ nôn nóng giậm chân, vẻ mặt đưa đám nói - Quốc công gia, nhân mã của Hồng Nương tử giương đông kích tây, giả vờ tiến công Thiểm Tây. Dụ đại quân ta tập trung tây tuyến, ả ta bất chợt quay lại, từ An Dương yên ổn qua sông bắc thượng, đi Hà Bắc, trốn đến núi non trùng điệp bao la chỗ tiếp giáp Sơn Tây rồi. Dương Lăng ngẩn ra một chút, trong lòng lại bỗng nhiên buông lỏng một chút - Ta đoán không sai, quả nhiên nàng không lòng dạ nào phản nữa, quả nhiên... bỏ qua Thái Nguyên mà trở về phía bắc, quay về dãy Thái Hành Sơn. Hồng Nương tử. Rừng xanh rậm rạp kia, vô số cây cối, chung quy cũng khó thuần nữ tử hoang dã này sao? Ôi đi đi, ở lại nơi đó, vĩnh viễn cũng đừng ra nữa... Miêu Quỳ thấy hắn ngây ra, không khỏi vội la lên - Quốc công, người biết Lão Miêu ta, luôn tận tâm tận lực với Hoàng thượng. Ai ngờ ở Đại Đồng đánh Thát tử còn lập được mấy công trạng, mới được kéo thân đến đây đi tiêu diệt phỉ, nhưng lại chưa làm nên việc gì. Chuyện Trung Điều Sơn dù không nói. Ta chịu trách nhiệm bờ bắc Trường Giang, quả thực là khinh thường, đâu biết được Triệu Phong Tử xảo quyệt như vậy, cuối cùng ở trong núi lưu lại một chi phục binh tiếp ứng. Vì lập công chuộc tội, lần này diệt trừ dư phỉ, chúng ta thật đúng là sớm chiều cẩn thận, dùng binh thận trọng. Từ lúc nhận được lệnh dụ của quốc công, nói ả ta có thể đột kích Thiểm Tây... - Khụ khụ, không sai, bổn quốc công phân tích từ thông tin nhận được, xác thực bọn chúng muốn tấn công Thiểm Tây, theo việc bọn chúng công Thiểm Tây trước đó cũng chứng minh một điểm này, thấy sự việc không thể làm liền chọn tuyến đường đi bắc thượng, chẳng qua là kế tuỳ cơ ứng biến. Lâm địch ứng biến, vốn là trách nhiệm của chủ tướng trên chiến trường, bổn quốc công lại không phải thần tiên sống, đâu có khả năng đoán trước mọi chuyện? Lại nói, ta không phải là đã nói với ngươi, cũng phải đề phòng bắc phản sao? Miêu Quỳ vừa nghe Dương Lăng chối bỏ trách nhiêm, trách nhiệm gì cũng hết rồi, trong lòng muốn khóc cũng không khóc được, gã luôn miệng nói: - Dạ dạ dạ, quốc công đúng là đã từng dặn bảo, đều tại Lão Miêu ta lo nghĩ nóng lòng lập công, lo lắng Hồng Nương tử tất cả đều là kỵ binh, nếu muốn phá vòng vây dùng bộ tốt không vừa sức đuổi kịp, vì cầu tiêu diệt hết cho nên đem toàn bộ chủ lực điều đi Tây tuyến... Ta... Chuyện cho tới bây giờ, sợ rằng Hoàng thượng nghe thấy biết nhất định không dung tha cho ta, trong thiên hạ có thể cứu ta duy nhất quốc công. Chúng ta dọc đường nghe ngóng lộ trình tuyến đường, phi ngựa chạy tới, chỉ cầu quốc công có thể cảm động cứu ta. - Ai, chúng ta là quan hệ như thế nào, nói lời này coi như khách khí rồi. Dương Lăng vỗ vỗ bả vai Miêu Quỳ, sau đó quay người lại đưa Phán nhi về trên xe, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, dỗ dành: - Ngoan, đi vào chơi cùng mẫu thân, phụ thân và "Lý Quỳ" thúc thúc nói chút chuyện. - Vâng! Dương Phán Nhi nghe hứng thú, cười khanh khách chui vào trong kiệu xe. Dương Lăng chột dạ quay đầu lại nhìn Miêu Quỳ mặt mày ủ dột. Nếu như không phải tự mình ở trong thư nhấn mạnh để ý trọng điểm để ý Tây Tuyến, không ngừng ám chỉ gã đây là thông tin bí mật nhận được từ trong quân của Triệu Phong Tử, mà Miêu Quỳ lại quá mức tin tưởng vào sự phán đoán của Bách Thắng tướng quân và thần thông quảng đại của Nội xưởng, sàm sao có thể để Hồng Nương tử ít hơn năm nghìn nhân mã dễ dàng qua sông, trốn vào Thái Hành Sơn chứ? Lại nói tiếp, bản thân là vì một chút lòng dạ chưa tới làm ngoại nhân nói, lợi dụng Miêu Quỳ, trong lòng Dương Lăng có chút xấu hổ: Phần đầu trong thư của hắn kể nhiều như vậy có thể tiêu diệt hết dư nghiệt Bạch Y, Miêu Quỳ lại nóng lòng lập được đại công, tâm lý vội vàng bù đắp lại sai lầm. Phần sau của thư là những chú ý xem xét thời thế, về phòng tuyến phía bắc, dự lưu cơ động, tùy cơ ứng biến, chú ý toàn cục, cũng không quên nói mấy câu khách sáo, gã lại làm sao có thể nghe lọt? Thế nhưng những lời này còn đó, chứng cứ giấy trắng mực đen ở đàng kia, Miêu Quỳ muốn kéo mình rơi xuống nước, vậy thì tuyệt không khả năng. Bằng không đừng xem lúc thường hai người là cùng tiến cùng lui, hiện tại Miêu Quỳ liên tục thất bại, thánh tâm tất nhiên tâm tất nhiên giận dữ, Hồng Nương tử chỉ cần vừa qua sông, Miêu Quỳ bảo đảm không chút do dự lập tức vào kinh rũ bỏ trách nhiệm, đem tất cả tội lỗi đều đổ lên trên mình Dương Lăng hắn. Ở trong vòng thế lực to lớn của Dương Lăng, ai là phụ thuộc vào, ai là hợp tác, ai là tâm phúc, ai là đồng minh. Ai có thể sống chết cùng nhau, ai là có lợi thì hợp lại không có lợi thì đi, trong lòng gã vẫn hiểu rõ. Dương Lăng cùng Miêu Quỳ đến dưới một tàng cây bên đường, hai người ngồi xuống trên một hòn đá hình bầu dục nhô ra trên bãi cỏ xanh, Dương Lăng cẩn thận lý giải quá trình Hồng Nương tử một đạo nhân mã giương đông kích tây, trốn vào Thái Hành, sau đó nâng cằm trầm tư hồi lâu, lúc này mới nghiêm trang nói: - Miêu công công, Bạch Y phỉ không giống với sơn tặc thông thường, bọn chúng là tạo phản của triều đình bây giờ trốn về Hà Bắc, trốn vào trong quần sơn, ai dám cam đoan bọn chúng sẽ không đợi thời trở lại tiếp tục làm loạn? Cho nên thổ phỉ này vẫn là phải tiêu diệt. Miêu Quỳ vừa nghe môi không ngừng run cầm cập, gã chẳng phải không biết loạn phỉ tạo phản nhất định phải tiêu diệt, nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Nhưng gã đang cai quản Tây xưởng và ngự mã giám mà. Chuyện Hoàng thượng thiếu tiền gã hiểu rõ hơn ai hết. Vào Thái Hành Sơn trừ phiến loạn? Nói dễ, thế nhưng chẳng nhẽ có thể mọc cánh bay vào à? Rừng rậm nguyên thuỷ liên miên không dứt kia, dãy núi khe rãnh đan xen, ném mười vạn đại quân vào ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy, cho dù lương bổng dồi dào, không tốn trên ba năm hai năm công sức cũng đừng mơ tưởng tiêu diệt sạch, huống hồ hiện tại triều đình đâu có thể làm được như thế? Nếu không phải là gã ở bờ bắc Trường tinh thần sa sút chuẩn bị chiến đấu, chỉ tập trung trông coi đối với đội thuyền, không để tâm việc bố trí lấy Trường Giang làm rãnh trời ngăn cản Bạch Y quân chạy trốn. Đã khiến cho Bạch Y Phỉ ẩn núp chuẩn bị tiếp ứng dễ dàng thành công, gã cũng sẽ không nóng lòng hòa nhau một ván, rõ ràng binh lực đã giành được ưu thế tuyệt đối, nhưng vì nhất cử tiêu diệt hết, đánh một trận thắng đẹp mà đem quân đội rút đi hậu phương không còn một mống, giờ có thể làm sao đây? Dương Lăng thấy gã đau buồn hoảng sợ, liền cười cười nói: - Công công là một mạch đuổi theo ta? - A? Ô. Không phải. Chúng ta dẫn binh đuổi về Hà Bắc, nghe nói quốc công đang chọn đường trở về kinh. Hồng Nương tử kia lại trốn vào thâm sơn không ra, nhất thời cũng không làm gì được ả ta, lúc này mới phi ngựa chạy tới, xin quốc công xin một biện pháp đối phó. Không giấu diếm quốc công, trong lòng ta lo lắng, đại đội nhân mã của ta đều bị ta bỏ lại phía sau, chỉ sợ không đuổi kịp người. Dương Lăng vỗ bờ vai của gã, nói rằng: - Chuyện này... Đã bẩm với thánh thượng chưa? Miêu Quỳ nghe xong mặt nhăn nhó khổ sở, gắng sức mà lắc đầu một cái. Gã nào dám bẩm báo hoàng thượng. Lại nói Dương Lăng, rõ ràng là Dương Lăng đưa ra trọng điểm quan tâm tây tuyến mà, thư bây giờ còn đang trong tay gã, gã cũng không dám xé rách mặt mũi trút bỏ trách nhiệm, cái gì gọi là trọng điểm? Trọng điểm không phải là bảo ngươi được ăn cả ngã về không, hơn nữa Hồng Nương tử cũng thực sự đi rồi, vậy suy luận không sai. Về phần ả ta tạm thời đổi chủ ý, đó là ngươi điều binh khiển tướng cho ả ta thừa cơ lợi dụng, mà ngươi giữ chức Tổng đốc Hà Nam đạo binh mã, việc của Uy quốc công người ta phía đông đại giang cơ mà. Dương Lăng cười một tiếng ha ha, nói: - Còn chưa bẩm báo hoàng thượng? Ừm, vậy thì tốt! Miêu công công, kỳ thực ngươi cũng biết, Bạch Y quân đến bước này ngày hôm nay, đã không thể coi là Bạch Y quân rồi, Hồng Nương tử dẫn quân, hơn nữa chỉ có năm nghìn nhân mã nhỏ nhoi, quay về phương bắc đã bất lợi sự phát triển của bọn chúng, căn bản là không ôm chí lớn, lại tiếp tục đi làm sơn tặc, cho nên chỉ bị xử lý tội thả địch bỏ trốn. Bọn chúng an phận mà sống ở bên trong núi, không đi ra gây chuyện, dần dần sự việc cũng sẽ nhạt đi. Ngươi xem, bọn chúng qua sông ước chừng hơn năm ngàn người, cộng thêm khoảng ngàn người trước đó tiềm phục ở trong núi, đó chủ yếu là gia quyến của một vài thủ lĩnh quan trọng. Thôi gia lão trại của Hồng Nương tử thật ra thì đã sớm biến thành một sơn trại tự cấp tự túc trú đóng ở trong núi sâu, nam nữ già trẻ nhiều vô cùng, những người này vào lúc bọn chúng khởi binh chẳng hề thấy tung tích, gia quyến nhiều như vậy tất nhiên là ở lại trong dãy núi Thái Hành Sơn ẩn náu rồi. Hồng nương tử đi tìm bọn họ, mang theo một liên lụy lớn, còn có thể gây lên chuyện gì sao? Miêu Quỳ liên tục gật đầu, không thể chờ đợi được hỏi: - Thế nhưng trước mắt ta chỉ huy bất lợi, khiến cho Hồng Nương tử dễ dàng chạy trốn, hoàng thượng truy cứu tới ta nên làm thế nào cho phải? Dương Lăng kinh ngạc nói: - Thả địch chạy trốn? câu này bắt đầu nói từ đâu? Bọn hưởng mã đạo tâm không chết, ý muốn lén vào Quan Trung tích góp lực lượng mưu đồ Đông Sơn tái khởi. Công công dự liệu trước, tập kết trọng binh đánh bại âm mưu của bọn chúng, khiến cho lũ tặc bị ép phải vứt bỏ kế hoạch, trốn vào trong núi khốn đốn khó ra, vậy làm sao là chỉ huy bất lợi chứ? - Hả? Miêu Quỳ há hốc mồm cứng lưỡi, da mặt co giật nảy nảy hồi lâu, mới ấp a ấp úng nghẹn bụng mà nói: - Vậy... Cái này... A! Là... Như vầy phải không?? Dương Lăng ngẩng đầu nhìn bóng cây lòa xòa và ánh sáng mặt trời sặc sỡ ở kẽ hở lá cây, khoan thai nói: - Ở một triều đại xa xôi. Từng có mấy vị sĩ tử không kiêng nể phê phán triều đình ảnh hưởng lợi ích chung, đại quan địa phương bởi vì những người này danh tiếng quá lớn, không biết nên xử lý như thế nào, liền tấu lên thiên tử. Hoàng đế nổi giận đùng đùng, hắn hạ một đạo khẩu dụ, chỉ có tám chữ: "Tình hữu khả nguyên, tội vô khả thứ". Miêu công công, nếu ngươi là vị đại quan địa phương tiếp chỉ kia, ngươi sẽ làm như thế nào? Miêu Quỳ ù ù cạc cạc, không biết hắn vì sao bỗng nhiên nhắc tới một chuyện không liên quan chút nào, nhưng vẫn thận trọng đáp: - Theo giọng điệu này ý của Hoàng thượng rõ ràng là muốn trừng phạt nghiêm khắc. Nếu quả thật là cha trấn giữ địa phương, dĩ nhiên phải đem những sĩ tử không biết cân nhắc đi chém đầu, nhiều lắm độ lượng một chút, giữ lại gia quyến họ, không treo xác thị chúng. Dương Lăng cười cười, đưa tay bẻ gẫy một đóa hoa cúc hoang màu vàng nhạt, tiến dí lên mũi ngửi, nói: - Người truyền khẩu dụ kia thấu tình đạt lý không muốn nhẫn tâm, lúc truyền đạt chỉ dụ thì động chút tay chân, kết quả cứu tính mạng mấy người sĩ tử kia. Miêu Quỳ kinh ngạc nói: - Truyền đạt chỉ dụ, cố ý động tay chân sửa chữa nhằm xoa dịu, lấy lý do thượng ý. Thật ra thì chính là việc thường thấy của nội thần, nhưng đạo chỉ dụ này chỉ có vẻn vẹn tám chữ, làm sao có thể động được tay chân? Dương Lăng thoải mái nói: - Đơn giản người truyền dụ kia nói: "Tội vô khả thứ, tình hữu khả nguyên" một chữ không sửa đổi, chỉ là đem đảo câu thôi. Miêu công công, nếu ngươi nghe xong chỉ dụ như vậy, ngươi là giết người, hay là thả người? Miêu Quỳ nghĩ nửa buổi cuối cũng tựa như đã ngộ ra. Dương Lăng lại cười một tiếng nói: - Còn có một vị tướng quân, bởi vì thua trận liên tiếp, bại tích khó có thể lấp liếm, lại sợ hoàng đế trách giận, bởi vậy khi hắn tấu lên chiến báo, không thể không tấu lên việc thật. Thế nhưng lúc nhắc tới bại tích, hắn không nói chiến bại liên tiếp, mà nói khi bại khi thắng, hoàng đế trông thấy tấu chương, cảm thấy anh dũng, liền không giáng tội, Miêu công công rõ chưa? - Vậy... dư bộ của Hồng Nương tử? - Đánh nha, tàn dư Bạch Y không còn sức đánh trả chút nào, bị ép trốn vào thâm sơn. Bạch Y phỉ đã từng ngông cuồng tự cao tự đại, tung hoành thiên hạ, suy bại trở thành sơn tặc. Chẳng qua... Triều đình tài phú eo hẹp, không thể tiếp tục động trọng binh. Theo cách nhìn của ta, chỉ điều phái quân đội đóng trú tại dịch trạm các quan ải canh phòng nghiêm ngặt dưới chân núi Thái Hành Sơn, khi thì luyện binh diễn võ, lại không tốn phí lương bổng quá nhiều. Miêu Quỳ đánh vào gáy mình một cái, lúc này vẻ mặt mới vui vẻ, lại chợt khẩn trương nói: - Sẽ không có người vạch tội chứ? Dương Lăng khoanh tay nói: - Chưa chắc có người biết. Hơn nữa, ta là chủ soái ngươi là giám quân, trước đây chiến lược ý đồ như thế nào, hôm nay có đạt được mục đích hay không, trừ ngươi ta ra, còn có ai nói rõ ràng? Miêu Quỳ vừa nghe chẳng khác nào Tôn hầu tử cởi vòng kim cô, vui đến mức còn kém chút là hoa chân múa tay, gã không cảm tạ, chỉ gật đầu cúi người chào, tâm tình lại mang ơn Dương Lăng. Lúc này lại nhớ đến đại quân khinh kỵ bị mình bỏ rơi đã đuổi kịp đến, rời khỏi đội ngũ cũng khá lâu, lúc này gã mới chắp tay, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào, lưu luyến không rời mà cáo từ rời đi. Dương Lăng cười tủm tỉm nhìn gã vui vẻ mà đi, thầm nghĩ: - Lý Quỳ...Ầy, Miêu Quỳ huynh đệ, ngươi cứ yên tâm đi, ta mặc dù lợi dụng ngươi một lần, nhưng ta nhất định không làm ra chuyện bẩn thỉu như Tống Giang hạ độc. Có chuyện gì ta cố gắng hết mức thay ngươi gánh chịu là được. Miêu Quỳ đánh ngựa mà đi, trong lòng nhẹ nhàng, so với lúc tới khác nhau nhiều: Đúng là Uy quốc công nha, lật tay làm mây, đảo tay làm mưa... Ai da, lá thư này của quốc công... Miêu Quỳ nghĩ tới đây, vội vã móc lá thư từ trong ngực ra xé nát bấy, vứt xuống khe suối trong vắt dưới móng ngựa: Nếu dựa theo kế của quốc công, thư này cũng không thể giữ lại, nếu không thì ta chính là không thắng thực bại, trọng trách này ta còn phải đảm nhận. Nhìn giấy vụn xuôi dòng trôi đi, Miêu công công thở phào nhẹ nhõm, cảm khái lẩm bẩm: Vẫn là người có học thức thì tốt hơn, trở về đại doanh ta sẽ mượn Tây Sương Ký của Lưu Chủ Sự, biết chữ đã tốt, còn phải đọc nhiều sách nha.