Bầu không khí trong chiếc lều Mông Cổ đột nhiên trở nên căng thẳng, nhiệt độ hạ xuống, ước chừng còn lạnh hơn ba phần so với thời tiếc gió lạnh gào thét bên ngoài trướng, Kinh Phật Nhi giết người không chớp mắt đột nhiên nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm tồn tại, bản năng dã thú dần dần biến mất theo sự tiến hóa của nhân loại trong giờ phút này đột nhiên khôi phục lại trên người gã, gã lập tức đưa ra lựa chọn thông minh nhất: bàng quang đứng xem.
-Ta không thể chờ lâu, nhận được trang bị y phục lều trướng thì phải lập tức rời đi, bằng không một khi bị các bộ lạc trên thảo nguyên phát giác thì hành động sau này của ta sẽ vô cùng bất lợi! Thôi Oanh Nhi suy cho cùng thì tính tình kích động hơn một chút, giành nói trước.
Đồng thời trong lòng nàng không thể không lặng lẽ thừa nhận, nữ nhân kia chỉ khẽ động chân mày, khóe miệng nhếch lên, đưa chén kề môi, thậm chí là tùy tiện ngồi ở đó thôi thì đã phong tình vô hạn rồi, mỗi một hành động đều ẩn chứa ý vị riêng, yên tĩnh có phong cảnh của sự yên tĩnh, quả nhiên là hồ ly tinh mê hoặc chúng sinh.
-Dáng vẻ nếu ăn mặc chải chuốt một chút thì cũng xinh đẹp đó, nhưng giọng nói thô lỗ chẳng giống nữ nhân gì cả, cũng khó trách, nữ nhân trưởng thành trong sơn trại mà, tên háo sắc kia sao lại tuyên bố đây là nữ nhân duy nhất mà hắn chủ động theo đuổi chứ? Ôi, nam nhân mà, người theo đuổi không được mới là người tốt nhất.
Thành Khởi Vận nhấc ngón tay ngọc lướt qua mái tóc xinh đẹp, mỉm cười nói: -Vậy cũng không gấp gáp ngay tại lúc này chứ? Mời muội ngồi, nơi quan ngoại này ấy mà, tỷ đã sống ở đây một thời gian rồi, cũng hiểu biết hơn muội một chút, mọi người đều vìvì Quốc Công gia mà ra sức thôi, thành bại của muội quan hệ trọng đại, ta phụ trách tất cả mọi sự vụ nơi quan ngoại, cũng nên nghe thử xem dự định của muội thế nào chứ?
-Hả? Trước khi muội xuất quan, huynh ấy nói với muội, đến quan ngoại rồi thì tất cả do muội tùy theo thời cơ mà quyết định, không bị bất cứ ai quản chế, có thể tự mình quyết định tất cả hành động mà. Sao bây giờ lại là Thành tỷ tỷ phụ trách tất cả sự vụ chứ?
Thôi Oanh Nhi kinh ngạc mở to đôi mắt hạnh, không đợi Thành Khởi Vận trả lời, nàng lại chợt bừng tỉnh cười nói: -Ai nha, muội thật là hồ đồ mà, cho dù là trong tay nắm hơn vạn Thiết kỵ tinh nhuệ, tung hoành khắp đại mạc thảo nguyên, bất cứ một lực lượng nào của Bá Nhan, Hỏa Si và Ngõa Lạt cũng đều không dám coi thường sự tồn tại của muội, nhưng khi muội hành quân đánh giặc dù sao cũng phải có người giúp muội chuẩn bị hậu cần, cung cấp thuốc men nha, phụ trách tất cả sự vụ mà Thành tỷ tỷ nói tin rằng là chỉ những thứ này đi?
Nàng nói cười tự nhiên, nét quyến rũ trong khoảnh khắc khẩy chiếc dây cung trong lòng người "tang" một tiếng, sau đó lại giống như một tên tiểu tử bước lên trước bịch bịch bịch vài tiếng, không chút khách khí mà chiếm cứ chủ vị, rất hào sảng khí phái ngồi xuống rồi nói: -Nếu nói như vậy, Thành tỷ tỷ cai quản tất cả sự vụ cũng không sai nha. Ừm, có tỷ cai quản cho muộiai nha, nói ra thật là phiền phức mà, thực ra là tổng quản nha, có Thành đại tổng quản tỷ chu toàn mọi thứ cho muội, muội sẽ không còn phải lo lắng hậu cần rồi!
Nụ cười của Thành Khởi Vận cứng đờ, A Đức Ny bên cạnh "phụt" một tiếng, vừa thấy Thành Khởi Vận hung dữ nhìn sang nàng, liền vội vàng nâng chén để ngay dưới mũi, chỉ để lộ đôi mắt to đen lúng liếng.
Thành Khởi Vận hừ một tiếng, nói: -Muội đừng coi thường những anh hùng thảo nguyên như Bá Nhan Hỏa Si chứ, chỉ cậy mạnh thì không đủ đâu. Một cây đao có sắc bén đến đâu nhưng nếu nằm trong tay một đứa trẻ ba tuổi thì cũng không có chút lực sát thương nào, đao có ngoan độc hay không còn phải coi nằm trong bàn tay nào nữa.
Thôi Oanh Nhi hơi nhíu lông mày, khẽ mỉm cười nói: -Vậy tỷ tỷ cho rằng, Hồng nương tử muội là đao, hay là bàn tay cầm đao?
Hai đôi mắt sâu như làn nước thu lại giao tranh một lần nữa, giống như hai thanh đao kiếm sắc bén, hai người đều không chịu thua kém người kia về mặt khí thế, hai đôi mắt đẹp đều mang theo vẻ kiêu ngạo, chính vào lúc này, một người xốc màn trước vội vã đi vào, chắp tay trước ngực thi lễ nói: -Phu nhân!
-Chuyện gì? Thôi Oanh Nhi, Thành Khởi Vận giống như ma xui quỷ khiến đều đồng thanh đáp lời, quay đầu lại thấy người đến là thân vệ Lưu Đại bổng chùy của Dương Lăng, thì mặt của hai người đỏ bừng cả lên.
Tuy rằng trong lòng từ lâu đã tự xem mình như người của Dương Lăng, nhưng dù sao thì vẫn chưa có danh phận, đang lúc đấu tranh kịch liệt lại bị Lưu Đại bổng chùy gọi một tiếng, hai người đều theo bản năng mà đáp lại, chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?
Lưu Đại bổng chùy ngạc nhiên nhìn hai mỹ nữ, không rõ các nàng đáp lời lung tung cái gì, ngược lại cô gái tây A Đức Ny vẫn luôn bàng quang ngồi xem bên cạnh người ta mới là Dương phu nhân danh chính ngôn thuận nha. Vừa rồi nàng bị Thành Khởi Vận trừng mắt, giáo huấn nàng đến mức ngoan ngoãn không dám lên tiếng, lúc này nhìn thấy hai vị mỹ nhân đang giương cung bạt kiếm đều quẫn bách xoay mặt đi, không ngờ bản thân lại chiếm thế thượng phong trong cuộc giao tranh vô hình này, lòng hư vinh của A Đức Ny lập tức được thỏa mãn một cách lớn nhất.
Nàng buông chén trà đang che lấp khuôn mặt xuống, dựng thẳng eo lên, hắng giọng một cái, cử chỉ tao nhã khí chất ung dung mà mỉm cười nói: -Chuyện gì?
Thần kinh luôn không ổn định của Lưu Đại bổng chùy cuối cùng cũng phát hiện có chút quỷ dị, gã nuốt nước miếng nói:
-Ty chức muốn hỏi phu nhân có thể đổi một loạt yên ngựa, bàn đạp và binh khí, giáp trướng cho chúng ta có được hay không?
A Đức Ny ngạc nhiên nói: -Sao thế, những thứ điều phối đến cho các ngươi không đủ để bổ sung binh khí giáp trướng mà các ngươi thiếu hay sao?
Lưu Đại bổng chùy cười khan nói: -Không phải như vậy, số lượng thì đủ rồi, nhưng khi chúng ta đi kiểm nhận thì phát hiện trong kho còn tích trữ rất nhiều đồ mới, mà những thứ cho chúng ta đều tương đối cũ nát, hơn nữa kiểu mẫu tạp nham, binh khí không đồng nhất, Phong Lôi nhìn thấy thì vô cùng bất mãn, đã cãi nhau với người của phu nhân rồi.
-Gã ta cãi cái gì? Mấy món binh khí giáp trướng yên ngựa bàn đạp đều do ta sắp xếp đó. Khuôn mặt Thành Khởi Vận lạnh tanh lạnh lùng thốt lên.
Thôi Oanh Nhi vừa nghe cũng nổi giận, vỗ bàn "bốp" một tiếng, cả giận nói: -Đây là quy tắc gì? Trong kho có đủ binh khí giáp trước mới toanh mà lại cung cấp những thứ rách nát tạp nham cho chúng ta. Chúng ta phải liều mạng trên sa trường đó, cô làm như vậy không phải khiến các huynh đệ thất vọng sao?
Thành Khởi Vận khinh miệt cười, chậm rãi thong thả nói: -Có ngực không não!
"Soạt" một tiếng đã dọa cho Thành Khởi Vận giật nảy, Hồng nương tử rõ ràng là vẫn đang ngồi phía sau mấy chiếc bàn chính giữa, chỉ vừa nói xong một câu thì bóng người lóe lên, không biết làm thế nào mà nàng ta đã đến trước mặt mình, thanh đoản kiếm sáng chói trong ta đã đặt lên cổ họng của nàng.
Thành Khởi Vận kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức bình tĩnh lại, đưa hai ngón tay ngọc ngà xinh tươi thật cẩn thận mà đè thanh kiếm kia xuống, nói: -Cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng da thịt của ta. Ta nói như vậy, cô không thích nghe sao? Ta hỏi cô, các cô đến thảo nguyên để làm gì? Là muốn trực tiếp thay mặt Đại Minh khai chiến với Bá Nhan hay Hỏa Si sao? Không phải, mà ngược lại, là phải che giấu thân phận thật sự của các cô, lấy thân phận Bạch Y Phỉ để cân bằng thế lực của bọn họ, thúc đẩy bọn họ tiếp tục nội đấu.
Mi mắt Thành Khởi Vận cụp xuống, cười nhạt nói: -Cô cho rằng những binh khí tạp nham, những bộ khôi giáp và bàn đạp cũ nát mòn sờn kia dễ chuẩn bị sao? Để chuẩn bị mấy ngàn bộ binh giáp như vậy cho các cô, ta đã hao phí tiền tài và thời gian còn nhiều hơn là chế tác những binh khí khôi giáp mới toanh kia đó.
-Cô muốn đồ mới sao? Được thôi, muốn bao nhiêu thì ta cho cô bấy nhiêu. Đợi khi các cô di chuyển binh mã lên thảo nguyên, áo giáp sáng choang một màu, binh khí, yên ngựa, quân trướng chế tác đồng nhất, chỉ cần mắt Bá Nhan và Hỏa Si không bị mù thì lập tức biết được các cô là quân đội Đại Minh giả trang rồi, còn muốn đục nước béo cò sao, còn muốn chạy đến thừa cơ kiếm lợi giữa bọn họ sao? Chỉ e là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại thôi!
Thành Khởi Vận vừa rồi bị nàng mỉa mai là Thôi tổng quản, bây giờ coi như là gỡ hòa lại trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Mặt Thôi Oanh Nhi đỏ lên, nàng và Thành Khởi Vận đang làm ầm ĩ đến không được tự nhiên, cho nên vừa nghe nói nang ta bạc đãi mình thì không chút nghĩ ngợi lập tức vin vào lý do này mà chất vấn nàng ta. Thực ra khi hỏi ra rồi thì bản thân nàng đã ý thức được rằng trong này tất có nguyên nhân.
Cho dù là từ lâu Thành Khởi Vận đã nhìn nàng không thoải mái, thì cũng không dám động tay động chân trong đại sự như vậy, như vậy thì người chịu thiệt lớn nhất sẽ là Dương Lăng. Là người được Dương Lăng tin tưởng như vậy, nàng ta có thể nói chuyện lạnh nhạt với mình, nhưng không thể kéo cả chân sau của Dương Lăng, không thể không lấy đại cục làm trọng như vậy được.
Bây giờ vừa nghe ra quả nhiên là có nguyên nhân. Muốn mua sắm các loại binh khí, khôi giáp, lều trướng tương đối cũ nát, lại còn có thể sử dụng trong các bộ lạc trên thảo nguyên hoàn toàn không khó, khó là phải mua một lần mấy ngàn bộ, hơn nữa lại đang đại chiến ở thảo nguyên, có rất nhiều bộ lạc đã di dời đến những nơi xa xôi để tránh né chiến hỏa, muốn tìm kiếm các bộ lạc để tiến hành thu mua sẽ rất khó khăn trong mùa đông này, tin rằng khi mình còn chưa xuất quan thì người ta đã làm việc ngày đêm, cũng không biết là đã bận rộn bao lâu rồi.
"Soạt!" Tra đoản kiếm vào vỏ, Hồng nương tử ôm quyền như trước, vái dài một cái: -Thành tỷ tỷ, là tiểu muội hiểu lầm, tiểu muội bồi tội với tỷ!
Tính tình Hồng nương tử ngay thẳng, đúng là đúng, sai là sai, không có cái tật thẹn thùng thập thò. Thành Khởi Vận cũng không ngờ nàng lại bỏ hết mặt mũi mà bồi tội với mình, hơi kinh ngạc nhưng cũng mỉm cười đứng dậy, nói: -Ai nha, Thôi gia muội muội không cần đa lễ, thực ra chúng ta đều cùng ở nơi tái ngoại, đều cùng làm việc cho đại nhân, ở tái ngoại nguy cơ khắp nơi, chốn chốn hiểm ác, chúng ta vốn nên đồng tâm hiệp lực mới đúng.
-Vừa rồi lần đầu gặp mặt, tỷ tỷ chỉ nói năng quá nhanh, có nhiều chỗ mạo phạm muội, muội muội nói như vậy thì tỷ tỷ cũng phải bồi tội lại với muội chứ phải không. Người đâu, đi mời vị Phong thủ lĩnh kia đến đây, ta nói rõ trước mặt y, còn mữa, bày một bàn tiệc rượu, ta muốn uống vài chén với Thôi gia muội muội và các vị hảo hán.
A Đức Ny kinh ngạc nhìn các nàng, trong đầu nhất thời xoay vòng vòng, sao lạinhư vậy? Chuyển biến cũng quá nhanh rồi đó? Đây chính là câu ngạn ngữ không đánh không quen biết mà người Trung Quốc thường nói sao?
-Ầm! Ta không đồng ý. Thành Khởi Vận nói như đinh đóng cột.
-Ta có quyền tự mình quyết định, chỉ có trách nhiệm với một mình huynh ấy, tỷ không đồng ý thì mang mệnh lệnh của huynh ấy ra. Thôi Oanh Nhi bận rộn như vẫn thong dong, chọc cho Thành Khởi Vận đầy mưu ma chước quỷ giận đến đỏ bừng cả mặt.
Thành Khởi Vận là nước xuân, Hồng nương tử là lửa cháy, từ xưa nước và lửa đều xung khắc với nhau, hai người trời sinh đã không thể qua lại, vừa rồi còn tương kính như tân, giờ lại bắt đầu cãi nhau rồi.
Thành Khởi Vận phiền muộn cực kỳ: -Lần này thật sự là tú tài gặp phải binh, có lý không thể nói ma! Đứng trước mặt nữ nhân ngu xuẩn chỉ biết dùng bạo lực này, bản lĩnh của ta thật sự không thể thi triển được mà. Nếu gặp phải một người hiểu chuyện, ta chỉ cần chỉ điểm một chút thì y đã có thể hiểu ý của ta rồi, nhưng lại gặp phải Hồng nương tử
Thành Khởi Vận tràn ngập bi phẫn, bây giờ coi như nàng đã biết khi xưa lúc Lịch Dương Hầu Phạm Tăng gặp được tên Hạng Vũ ngu xuẩn kia, nhưng lại không thể vứt bỏ gã mà đi, ông ấy đã có tâm trạng thế nào rồi.
A Đức Ny tò mò nhìn đôi tỷ muội vừa rồi vẫn còn "Thành tỷ tỷ", "Thôi muội muội" trên bàn tiệc, giống như là một người vậy, lại đột nhiên giương cung bạt kiếm, thực sự không đoán ra được quan hệ giao tế giữa các nữ tử Đại Minh sao lại phức tạp như vậy chứ, để có thể tiếp tục sinh tồn một cách khỏe mạnh hoạt bát ở Dương gia, nàng lựa chọn tiếp tục trầm mặc, tiếp tục siêng năng chăm chỉ học tập.
-Buồn cười, ta không nói rõ ràng với nữ nhân cô rồi! Cô làm sao có thể kéo người đến đó chứ? Đó là phạm vi thế lực mà Bá Nhan đã đoạt về được và là nơi giao nhau của Đóa Nhan Tam Vệ, bây giờ đang là thời điểm căng thẳng hết sức, cô đến đó có phải là điên rồi hay không? Cô muốn khơi mào đại chiến sao?
-Cách làm thông minh một chút nên là cô đầu nhập vào Hỏa Si, làm cho Bá Nhan e sợ lực lượng của Hỏa Si tăng lên, ông ta không muốn gây thù hai bên thì chỉ có thể bỏ qua không dám chủ động xuất chiến với Đóa Nhan Tam Vệ, mà chuyển sang quyết chiến phân thắng bại với cô và Hỏa Si, như vậy, chúng ta cũng sẽ đạt được mục đích.
-Cô thì sao? Chỉ chút thủ đoạn này ta còn không nhìn ra sao? Chắc chắc là muốn chen lấn vào giữa hai thế lực này, muốn chơi đùa đến mức thuận lợi mà! Thôi Đại trại chủ, cô có biết rốt cuộc cô không thể để lộ tung tích của triều đình với Đóa Nhan Tam Vệ hay không? Bá Nhan cũng sẽ trông gà hóa cuốc sao? Cô đang tự dẫn lửa thiêu thân đó!
Thôi Oanh Nhi rất thích nhìn thấy nàng ta tức giận, nàng nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên đối với dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của vị đại tỷ này, dù là bên cạnh không có lấy một nam nhân, nhưng mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười của nàng ta đều quyến rũ vô cùng, giống như là muốn câu mất hồn phách người ta mà, nhìn sao cũng thấy giống yêu tinh, nhìn thấy thật khiến người ta giận mà. Bây giờ thì mắt hạnh trợn to, dáng vẻ vô cùng đau đầu nhức óc kia đã bình thường hơn nhiều rồi.
Nàng vui vẻ cười nói: -Chính vì muốn nhóm lửa nha, không nhóm lửa thì ta chạy đến nơi xa xôi như vậy làm gì? Còn chuyện đốt ai thì khó nói lắm, đến lúc đó ta sẽ làm việc theo hoàn cảnh thì được rồi.
Thành Khởi Vận trở tay vỗ trán một cái, rên rỉ một tiếng nói: -Ôi trời ơi, bây giờ không quyết định thì khi nào mới nói đây? Cô rõ ràng là lấy tính mạng của hơn vạn tinh binh ra đùa giỡn mà! Một khi làm không tốt thì một vạn tám ngàn người này của cô ngay cả xương cốt không sẽ không còn lại chút gì nữa! Ta đã phân tích cho cô cả nửa ngày, nói đến miệng đắng lưỡi khô, sao cô lại nghe không hiểu chứ? Ta thật sự là đàn gảy tai trâu mà.
Thôi Oanh Nhi cũng tiếc hận thở dài, nói: -Thành tỷ tỷ, theo tiểu muội thấy, tỷ vẫn nên an phận thủ thường làm Thành Đại tổng quản của muội đi. Mấy chuyện giang hồ này căn bản tỷ không hiều, khác nghề như cách núi nha, thật sự không giả chút nào mà.
-Chuyện giang hồ? Chuyện giang hồ! Thành Khởi Vận sắp ngất đi rồi: -Trời ơi! Dương Lăng từ đâu mà tìm ra được một kẻ dở hơi như vậy chứ, lại còn muốn để nàng ta chủ trì đại cục.
Thôi Oanh Nhi mỉm cười liếc nhìn nàng ta, nâng cái chén nói: -Thành tỷ tỷ chớ lo lắng, tiểu muội tự có chủ ý. Kính mong ở đây thường xuyên để lại nhân viên tiếp ứng, chuyến này chúng ta phải đóng giả làm mã tặc, đoạt lấy trâu ngựa dê lạc đà, không tiện mang theo nam nam nữ nô lệ, đến lúc đó sẽ đưa đến cho tỷ xử trí, đến đây, muội và tỷ cùng cạm chén rượu này, tiểu muội muốn khởi hành!
Thành Khởi Vận tức giận nâng chén lên, cụng chén với nàng ta "choang" một tiếng, sau đó một hơi cạn sạch. Trong lồng ngực nàng vẫn đang tức giận, uống vội một hơi đã làm nàng nghẹn đến ho khan.
Thôi Oanh Nhi cười đến mắt cong cong, nâng chén uống sạch một hơi, đứng soạt người dậy, nhướn mày nói:
-Trang bị của chúng huynh đệ đủ rồi chứ? Xuất phát! Chúng ta đi đoạt Bá Nhan!
Cái gì gọi là thê tử ở ngoài không nghe lệnh phu quân chứ? Chính là bây giờ đó.
Thành Khởi Vận nghiến chặt răng, không nói một lời, nếu có thể, nàng thật sự muốn lập tức chấp hành gia pháp Dương thị thay Dương Lăng, cởi giày ra hung hăn đánh vào mông của Hồng nương tử bằng đế giày! Tên ngu ngốc nàykhông đúng, nữ nhân điên to gan lớn mật này, nàng ta lại muốn làm chuyện ngu xuẩn chọc thủng trời mà!
Khuya hôm đó, A Đức Ny ghé vào trên chiếc bàn nhỏ, viết cho Dương Lăng một lá thư dưới ánh đèn mỡ bò sáng trưng, nàng dùng bút lông ngỗng tự chế, chữ được viết ra không hề đẹp, có điều lại rất nhanh.
Dương thân yêu:
Nói cho huynh biết một tin tức tốt, Hồng nương tử lục lâm hảo hán xinh đẹp tràn ngập màu sắc truyền kỳ kia đã đến đây an toàn rồi, hẳn nàng ta là tình nhân của huynh nhỉ? Đừng có gạt muội, trực giác của nữ nhân nói cho muội biết vậy đó. Nàng có thân thủ mạnh mẽ và kiếm pháp cao minh, hơn nữa kiên trì không thôi, là một nữ nhân có cái nhìn độc lập. Muội rất thưởng thức nàng ta, cho dù muội không biết nàng ta kiên trì không thôi như vậy có đúng hay không.
Bây giờ, vị thủ lĩnh thổ phỉ đại danh đỉnh đỉnh, tội phạm truy nã số một của Hoàng đế Đại Minh này đã rời khỏi chỗ bọn muội sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thời gian ngắn và sau một buổi tiệc tối phong phú. Theo nàng ta nói thì bước tiếp theo nàng ta chuẩn bị làm mã tặc. Muội thật sự rất ngưỡng mộ nàng ta, tất cả những chuyện mà nàng ta làm đều kích thích và mạo hiểm như vậy.
Muội nghĩ, nếu lưu đày nàng ra biển khơi, nàng ta sẽ trở thành một hải tặc xuất sắc, một vị nữ vương hải tặc. À, bây giờ nàng ta đương nhiên là một mã tặc xuất sắc nhất, đây không phải là do nàng ta nói, mà là do muội đánh giá, bởi vì chuyện thứ nhất sau khi nàng làm mã tặc là quyết định chém giết Bá Nhan Mãnh Khả, vị vua của thảo nguyên đánh không chết kia!
Thật không may là, trợ thủ vừa xinh đẹp lại thông minh kia của huynh, cũng là một tình nhân khác của huynh Khởi Vận tỷ tỷ dường như rất không tán thành với nàng ta. Tỷ ấy nói với muội, quyết định này của Hồng nương tử nói cho chúng ta biết, nàng ta điên rồi, mà huynh lại giao trọng trách cho một kẻ điên như vậy, cho nên huynh cũng điên rồi.
Tỷ ấy nói với muội, Hồng nương tử sẽ thất bại, chí ít cũng sẽ tự rước lấy phiền toái cho chính bản thân nàng ta, nhưng muội không thấy như vậy, lý do chính là vì trực giác của muội. Muội cảm thấy Hồng nương tử làm như vậy nhất định có tuyệt chiêu của nàng ta, dù sao thì nữ nhân có thể chọc cho Vận tỷ tỷ tức giận đến muốn hôn mê ngoài trừ nàng ra thì chưa có người thứ hai, cho nên nàng ấy hẳn là có cách của mình.
Nhưng Khởi Vận tỷ tỷ rất căng thẳng. Tối nay tỷ ấy đã thương lượng một chuyện với muội để ứng phó với hậu quả đáng sợ một khi Hồng nương tử thất bại, thương lượng thật lâu, muội cảm thấy chủ ý này rất tốt, rất thú vị, rốt cuộc muội có thể phát huy sở trường của mình, làm được việc lớn rồi.
Suy tính việc này có khả thi hay không còn phải tiến hành thêm một bước luận chứng và thực tiễn nữa, chi tiết cụ thể của kế hoạch này muội quyết định giữ lại không nói với huynh, nếu sự thật chứng minh nó quả thực khả thi thì muội lại viết thư nói cho huynh nghe, muội bảo đảm sẽ khiến cho huynh chấn động đó.
Lại nói về tình hình của muội đi. Từ sau khi đến nơi tái ngoại, vì xưởng thuyền, xưởng vũ khí, xưởng chế tác da của chúng ta, vì khai thác ruộng đồng, ổn định dân di cư, vì để xây dựng mục trường ở nơi nước non đồng cả phong phú xinh đẹp này, muội và Khởi Vận tỷ tỷ gần như đã chạy khắp một lượt nơi quan ngoại này.
Dương thân yêu, tái ngoại thật sự là một nơi xinh đẹp, có lẽ sự hoang dã trong truyền thuyết của nó sẽ khiến rất nhiều người nhìn thấy mà chùn bước, nhưng một khi huynh đến gần nó, huynh sẽ không cầm lòng được mà bị nó thu hút đến khuynh đảo! Ngắm nhìn thảo nguyên vô hạn, rừng rậm rậm rạp um tùm, khoáng thạch chất lượng tốt, còn có những đàn thú được chăn dắt nhiều không đếm xuể nữa!
Thượng Đế quá ưu ái cho mảnh đất này, đã ban cho nó của cải vô hạn, muội dám khẳng định tuyệt đối, tài nguyên phong phú nơi này sẽ khiến cho những quân vương dã tâm bừng bừng ở phương Tây ganh tỵ đến phát điên! Muội thích nơi này, nhưng muội càng thích huynh hơn. Đêm đã khuya rồi, muội phải đi ngủ, cục cưng, nhớ đến sự âu yếm và ôm ấp của huynh, nhớ đến sự thân mật giữa hai chúng ta mà bây giờ muội cũng phát điên rồi, thật sự mong muốn sớm ngày được trở về bên cạnh huynh.
Thê tử yêu huynh sâu sắc. A Đức Ny.
Vụ mua bán đầu tiên khai trương sau khi Hồng nương tử quyết định làm mã tặc chính là đi tìm xui xẻo cho Bá Nhan Mãnh Khả, đương khi bộ lạc Bá Nhan còn chưa khôi phục nguyên khí đang hìm trong băng tuyết, thì đội thuyền của Chính Đức Hoàng đế cũng đang ngày đêm lên đường chạy đến phía nam.
Y cũng sẽ dừng lại ở những phủ địa quan trọng trên đường, tiếp kiến các quan viên địa phương. Khi thuyền đến Túc Thiên, Chính Đức Hoàng đế ngồi trên thuyền rồng sẽ nhìn thấy quan viên địa phương. Tri phủ Túc Thiên Lý Dận Cực cũng là quan viên phản đối chuyện Hoàng đế nam chinh, không đồng ý việc Hoàng đế tự mình dẫn quân nam chinh, để biểu đạt sự kháng nghị của ông ta, vị Tri phủ đại nhân này chuẩn bị một bàn cơm canh đạm bạc nhất.
Khi Chính Đức bước vào tửu lâu, nhìn thấy trên bàn chỉ có mấy món ăn thường thấy rẻ nhất như nhộng tằm, rau giá, trứng gà, ngoài trừ vị Lý Tri phủ kia đang thẳng người, dáng vẻ sá gì thân thể này, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa kia ra, quan lại địa phương còn lại đều nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái nhợt, sợ Hoàng đế trong cơn giận dữ sẽ kéo toàn bộ bọn họ ra ngoài chém đầu.
Chính Đức Hoàng đế nhìn thấy cục diện này liền hiểu vị Tri phủ này vì sao làm vậy. Tuổi tác lớn dần lên, đặc biệt là bị kích thích chuyện của Lưu Cẩn, Chính Đức đã biết, những thần tử luôn dụ dỗ mình, dù là bất cứ chuyện gì cũng đều phụ họa đáp ứng chưa chắc đã trung thành với y, là những thần tử trung thành vì nước vì dân mà ra sức, mà những đại thần dám phản đối trước mặt, cho dù suy nghĩ của ông ta có đúng hay không thì chí ít trái tim vẫn hết sức chân thành, làm người cũng chắc chắn ngay thẳng, cho nên cũng có thêm mấy phần hảo cảm với vị Lý Tri phủ chuẩn bị dùng máu can gián Hoàng đế này.
Chính Đức Hoàng Đế không chút phật lòng mỉm cười nói: -Trẫm ngự giá thân chinh, các khanh sao lại đối với ta như vậy?
Y tự mình đi đến ngồi ở vị trí đầu, nhìn thấy quan viên địa phương vì căng thẳng mà quên cả việc bày đũa ra cho y thì tự mình đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh là lấy một đôi, sau đó gọi bá quan ngồi xuống, bắt đầu uống rượu với mọi người. Chính Đức cũng muốn báo thù vị Lý Tri phủ kia một chút, Hoàng đế đích thân mời rượu ông ta trong bữa tiệc, Hoàng đế kính rượu mà dám mặc kệ sao? Một chén một chén rồi lại một chén, chẳng bao lâu sau thì Lý Tri phủ bụng rỗng đã say mèm, được người ta đỡ ra ngoài. Chính Đức Hoàng đế trút được cơn giận trong lòng, lập tức mừng rỡ, ăn tiệc đến vui vẻ không thôi.
Khoái mã thăm dò của Tri phủ Dương Châu Cao Chiêm Đạo nghe được tất cả những tin tức này, trở về bẩm báo đại nhân. Cao Tri phủ cười thầm Lý Tri phủ không thức thời mà, ông ta bày yến tiệc ở Quỳnh Hoa Lâu Dương Châu, hào phóng vô cùng, chờ đợi Hoàng đế đến để lấy lòng y. Ngờ đâu Chính Đức ngồi thuyền đến Dương Châu nghe bẩm báo việc này lại rất không vui, hạ chỉ đội thuyền tiếp tục đi, căn bản không hề xuống thuyền.
Tri phủ Dương Châu hít bụi đầy mũi, đang thầm hối hận thì không ngờ có thái giám xuống thuyền hạ chỉ, bảo ông ta rằng tuy không uống rượu, có điều Hoàng thượng vẫn ghi nhận hiếu tâm của thần tử, bảo ông ta tính toán lại xem bữa tiệc rượu này đã tốn mất bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân, tính chính xác rồi thì đổi thành ngân lượng đưa cho Hoàng đế.
Cao Tri phủ vừa nghe thì biết Hoàng thượng đang răn dạy trá hình ông ta không biết nỗi khổ của dân, bị hù đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau khi trở về thì càng nghĩ càng không yên lòng, tiệc rượu được đổi thành ngân lượng sung vào quân lương rồi, tấu chương từ chức của ông ta cũng đưa đến trước ngự giá, mau chóng quy ẩn rời khỏi mảnh đất tốt màu mỡ phong phú này để tránh họa đi.
Thuyền rất nhanh đã đến Nghi Chân, từ Nghi Chân qua sông là đến Nam Kinh rồi, rất nhanh thôi sẽ trực tiếp giao thủ với Ninh Vương, tự mình chỉ huy đại quân tác chiến, điều này khiến Chính Đức rất hưng phấn. Y và Đường Nhất Tiên đứng ở mũi thuyền rồng, ngắm nhìn phong cảm hai bên bờ kên đào, bây giờ đã vào tháng mười hai rồi, một trận tuyết lớn như lông ngỗng đã rơi ở phương bắc, non non nước nước ở đây vẫn xanh một màu, chỉ là cảnh vật không tươi đẹp như mùa xuân hạ.
Đường Nhất Tiên vẫn mặc trang phục thị nữ, thứ nhất là khi đứng ở mũi thuyền không khỏi sẽ bị binh lính trên chiến thuyền hộ tống hai bên nhìn thấy, thứ hai là vì trang phục thị nữ rất dễ dàng mặc vào, hơn xa trang phục quý phi rườm rà phức tạp, Đường Nhất Tiên cũng thích tự do tự tại.
Trên sườn núi bên bờ có một thiếu nữ váy đỏ đang hát khúc sơn ca gánh nước trên núi. Núi xanh hai bên, tiếng ca vang vọng, trong trẻo êm tai giống như tiếng hoàng oanh hót vang. Đội tàu mênh mông vừa đi qua, hiển nhiên là nàng ta chưa từng hình thấy tình cảnh này, đặc biệt là chiếc thuyền to lớn hình rồng kia, cho nên thiếu nữ kia nhìn thấy thì tiếng ca du dương kia đột nhiên dừng lại.
Nàng gánh nước, đứng trên sườn núi hiếu kỳ nhìn sang, tuy rằng cách xa không nhìn thấy rõ mặt mày của nàng, nhưng dáng người nhỏ nhắn, thần vận lộ ra giữa tiếng động vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng, quả nhiên là thủy thổ thế nào thì dưỡng ra người thế đó.
Chính Đức nhìn thấy thì hưng trí bừng bừng mà ngâm nga: -Ra cửa ba bốn lượt, chợt gặp thôn phụ xướng ca, váy đỏ cao lộ chân, gánh nước trên sườn nam, nơi đây ta dừng ngựa, nơi đó mắt đẹp nàng trộm nhìn, tuy không bì kịp cung nga ta, hoa dại vẫn có nét đẹp, rượu thôn người say nhiều.
-Ái phi, nàng thấy bài thơ này trẫm ngâm thế nào? Này, nhớ lấy nhớ lấy, trẫm rất khó ngâm thơ đó. Chính Đức Hoàng đế nói với Khởi Cư Quan giống như một con sâu nhỏ.
-Thiếp thấy rượu không làm người say mà là người tự say, sắc không mê người mà người tự mê thôi. Ghen tuông cũng là một thủ đoạn tán tỉnh, Đường Nhất Tiên liếc y một cái, bày ra dáng vẻ chua xót.
-Ha ha ha, Tiên Nhi, nàng ấy ngay cả cung nữ của ta cũng không bằng, dĩ nhiên là càng không bằng ái phi nàng rồi, trẫm muốn nàng bình luận đoạn thơ này thôi. Chính Đức trước tiên là nói với Đường Nhất Tiên, sau đó lại nhìn sang quan đạo giống như con sâu nhỏ bên kia.
Vĩnh Thuần vểnh cái mông nhỏ ghé vào cửa sổ thuyền rồng trên tầng bốn cao cao, nhìn tình cảnh của Chính Đức và Đường Nhất Tiên ở đầu thuyền, nói với công chúa Vĩnh Phúc: -Tỷ tỷ, hoàng huynh đang ở đầu thuyền kìa, chúng ta có muốn xuống đó ngắm phong cảnh một chút không.
Công chúa Vĩnh Phúc tháo trang sức trước gương, mái tóc dài xõa xuống, phản chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, dịu dàng quyến rũ vô hạn, nghe Vĩnh Thuần nói thì nàng lười biếng nói: -Muội sợ buồn chán thì xuống chơi đi, tỷ muốn tắm rửa nên không đi đâu.
Tắm rửa? Vĩnh Thuần nhìn Chính Đức ở đầu thuyền, lại nhìn Dương Lăng đứng trên khoang thuyền đang chỉ chỉ gật gật nói gì đó với mấy viên tướng lĩnh, đảo mắt đã nghĩ ra kế hay trong lòng, nàng rụt đầu lại vỗ tay cười nói: -Qua khỏi Nghi Chân là đến Nam Kinh, cơ hội không còn nhiều nữa, giả vờ không bằng bạo lực, ánh mặt trời hôm nay tươi sáng rất thích hợp dùng sắc dụ, chúng ta hạ thủ đi!
-Hả? Vĩnh Phúc vừa nghe thì chiếc lược ngọc trong tay suýt chút rơi xuống, nàng lắp bắp nói: -Bâybây giờ à? Ban ngày ban mặt, sáng trưng sáng chói, tỷtỷ Trên gương mặt như ngọc sáng của nàng khẽ ửng đỏ lên.
Vĩnh Thuần nheo mắt lại, nói rất "âm hiểm": -Đó là đương nhiên, chẳng lẽ phải chọn lúc trăng mờ gió thổi, nơi hoang vui vắng vẻ sao? Cứ ở trên thuyền này, ban ngày sáng trưng, buổi tối thì sáng như ban ngày, tỷ đừng nghĩ nữa!
Nàng mất kiên nhẫn mà chạy qua chỗ tỷ tỷ, nói: -Được rồi, được rồi, tỷ đừng nghĩ nữa, sau hôm nay thì người có tình sẽ thành quyến thuộc rồi, việc này còn không đáng để tỷ bỏ ra chút dũng khí sao? Muội nói cho tỷ biết, chỉ dựa vào thân phận công chúa của tỷ, nếu tỷ không chủ động thì có đợi đến khi bạc đầu, răng rụng hết cả thì hắn cũng sẽ không mở miệng trước đâu, cho nên nha, lúc nên ra tay thì phải ra tay, đối với hắn hay đối với bản thân tỷ đều phải ngoan độc một chút.
Công chúa Vĩnh Phúc hoang mang lo sợ đỏ bừng mặt, tùy ý Vĩnh Thuần sắp xếp, ra lệnh một tiếng, bình phong được ngăn ra, bồn tắm được bày ra, nước ấm được mang lên, cung nữ thái giám bận rộn tới lui.
Đợi khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, cho hai bên trái phải lui xuống, Vĩnh Thuần nóng tính bắt đầu cởi y phục của tỷ tỷ. Mặt công chúa Vĩnh Phúc giống như bị đốt vậy, hai tay nắm chặt tiểu khố sống chết cũng không chịu để nàng ta cởi ra, Vĩnh Thuần bận đến mổ hôi đổ đầy đầu, chỉ đành bỏ qua chính sách "lột sạch sẽ", để nàng ấy vội vàng bước vào bồn tắm.
Nước đến chân rồi, công chúa Vĩnh phúc lại vừa sợ hãi vừa căng thẳng, hai tay nàng ôm ngực, vô cùng đáng thương mà nhìn muội muội, vẻ mặt cầu xin nói: -Tỷ tỷ rất sợ, chúng ta đổi ngày có được không?
Vĩnh Thuần vừa nghe thì trong lòng tức giận, giận đến to gan: người không có tiền đồ này, nếu không phải là thân tỷ tỷ của nàng, từ lâu đã kêu người lôi ra ngoài đánh một trận rồi! Vĩnh Thuần không nhiều lời, đẩy thẳng nàng vào trong nước, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng, đứng chống nạnh giữa hành lang thuyền uy phong lẫm liệt nói: -Trưởng công chúa muốn yên tĩnh tắm rửa, nghỉ ngơi một lát, các ngươi đều tự mình về phòng đi, khi cần hầu hạ thì tự khắc triệu kiến các ngươi.
-Mấy người các ngươi sao không đi hả? Vĩnh Thuần trừng mắt với mấy cung nữ bên cạnh, một cung nữ khiếp vía thốt lên: -Hồi bẩm điện hạ, chúng nô tỳ hầu hạ Tương Nhi công chúa
-À! Vĩnh Thuần tưởng tượng lát nữa khi Dương Lăng đến, hai người đột nhiên khỏa thân nhìn nhau, nói không chừng vị tỷ tỷ không có tiền đồ kia kinh sợ hét lên, chuyện này không thể để cho các nàng nghe thấy được, vội khoát tay nói: -Đi thôi, đi thôi, đều đi nghỉ cả đi, ta đang muốn tìm Tương Nhi, có chuyện thì sẽ gọi các ngươi.
Khó có khi không cần hầu hạ, có thể lén lười biếng thì ai mà không lười biếng chứ? Chúng cung nữ thái giám lập tức giải tán. Công chúa Vĩnh Thuần nhìn thấy người đã bị đuổi đi cả rồi, liền dương dương tự đắc đi dọc theo hàng lang thật dài, đi đến đầu cầu thang thì nàng nhìn thấy hai cung nữ hai thái giám đang đứng đó, liền nói với hai tiểu thái giám: -Đi tìm Uy Quốc Công, mời ngài ấy lên lầu, nói là công chúa Vĩnh Phúc triệu kiến, à, chỉ nói với một mình Quốc Công là được, sự việc cơ mật, không thể lộ ra.
-Dạ, công chúa điện hạ, nô tài đi ngay. Tiểu thái giám hành lễ rồi men theo cầu thang bịch bịch bịch đi xuống lầu.
-Khụ! Bản công chúa muốn đến đầu thuyền đi dạo, hai người các ngươi đi với ta. Công chúa Vĩnh Thuần nhìn hai tiểu thái giám đi, đắc ý mỉm cười: -Khà khà, tuyệt chiêu này của bản công chúa, tin rằng Dương Lăng ngươi cũng phải ngoan ngoãn vào khuôn khổ nha! Nàng khoát tay, mang theo hai cung nữ đi.
Nhưng khi nàng đắc ý vênh váo lại quên mất rằng Dương Lăng không hề hay biết chuyện ba vị công chúa tự ý đổi phòng, sau khi các nàng được sắp xếp xong thì Dương Lăng thân là ngoại thần cũng không tiện lên lầu thăm hỏi, trước sau chưa từng tìm hiểu về chuyện này.
Dương Lăng cảm thấy gió sông hơi rét lạnh, hắn nắm chặt lấy áo khoác, đang muốn về khoang thuyền nghỉ ngơi một lát, hai tiểu thái giám xuống lầu nhìn thấy hắn, vui mừng tiến lên nghênh đón, khiêm tốn cười nói: -Quốc Công gia, công chúa Vĩnh Phúc cho mời, nói có chuyện cơ mật muốn thương lượng với ngài, xin ngài lập tức đến đó.
Dương Lăng vừa nghe thì vội hỏi: -À, làm phiền hai vị công công, ta đi ngay.
Dương Lăng đi theo hai tiểu thái giám lên lầu thuyền, hai tiểu thái giám tự đứng sang hai bên, vì Dương Lăng biết nơi ở của công chúa cho nên cũng không cần bọn họ dẫn đường mà tự mình đi đến phòng chữ Giáp, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, vẫn chưa đợi hắn lên tiếng thì bên trong vang ra giọng nói không vui vẻ của một nữ tử:
-Sao lại muộn vậy? Mau vào đi.
Dương Lăng hơi kinh ngạc, tính tình công chúa Vĩnh Phúc luôn dịu dàng, sao hôm nay ngữ khí lại nóng như vậy chứ, ai chọc giận nàng sao? Dương Lăng không dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Khẽ run rẩy thở nhẹ, Chu Tương Nhi hung mãnh ngồi trong nước, kéo lấy một chiếc khăn lông che trước ngực, không nén được giận dữ nói: -Ngươingươi ngươingươi còn nhìn! Tata muốn giết ngươi! Chém ngươi! Móc mắt ngươi, rút lưỡi của ngươi
Nàng vừa nói, nước mắt uất ức đã không nén được mà chảy xuống, nói thì hung ác, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào không nói được nữa.
Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm: Xong đời! Nàng ấy sao lại ở chỗ Vĩnh Phúc chứ? Tắm rửa sao lại không khóa cửa chứ? Đủ mọi phương án xoay vòng vòng trong lòng hắn: bỏ trốn mất dạng, quỳ xuống xin tha, giết người diệt khẩu, người ác tố cáo trước, Tôn Tẫn giả điên, "tong tong" một tiếng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống mu bàn chân của hắn.
Đúng lúc này, công chúa Vĩnh Thuần nhìn thấy Dương Lăng lên lầu đã tính toán thời gian không sai biệt lắm, thế là nghênh nghênh ngang ngang chạy lên lầu tóm tỷ phu.
Chính Đức Hoàng đế sắp qua sông đến Nam Kinh, đây có thể xem như là việc trọng đại nhất từ sau khi Vĩnh Lạc Đại đế dời Kinh sư, thiên tử Đại Minh đích thân đến Nam đô. Chỉ cần y đến, đích thân trấn thủ trong thành Nam Kinh, lòng quân, lòng dân của nửa bên Giang nam tất nhiên sẽ theo về, cho dù nói thế nào thì dù sao bây giờ y vẫn là Hoàng đế chính thống của Đại Minh, hơn nữa y đến phía nam cũng là đại diện cho tất cả thần dân nửa bên Giang Bắc ủng hộ vùng đất này, hậu phương lớn vững vàng vô cùng, bằng không thiên tử sao sám khinh suất mà rời đi?
Hiện nay đội quân của Lý Sâm, Hà Bính Văn và lưỡng Quảng đang tiến quân về Giang Tây, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến tăng cường quân đến Nam Trực Lệ. Nếu không thể tiếp tục đánh hạ Nam Kinh, cản trở Chính Đức và Giang Bắc thì đại thế sẽ mất, chỉ có thể lui về Giang Tây, dựa vào địa thế hiểm trở để quyết chiến, lúc đó thì kết quả quyết chiến thực sự không cần nói cũng biết rồi.
Đối với Ninh Vương mà nói, bước ngoặt cuối cùng đã đến rồi, nhưng thành An Khánh tuy đã tử thương vô số nhưng lại trước sau vẫn sừng sững bất động. Hôm trước Hứa Thái lại phái một đội quan binh dẫn binh vào thành, cứ một bên tăng một bên giảm như thế mà đánh hạ An Khánh thì khó như lên trời, làm sao đây? Thật sự phải dùng đến kế sách bỏ cả tính mạng mà vòng qua thành tiến thẳng đến Nam Kinh sao? Nếu không thế thì sau này làm sao đây?
Muốn đánh Nam Kinh phải cần rất nhiều khí giới công thành hạng nặng, bằng không làm sao đánh hạ được tòa thành kiên cố này? Nhưng binh khí công thành nặng nề cồng kềnh như vậy mà muốn vận chuyển đi theo đường bộ ở vùng đất Giang Nam cứ ba dặm có một con sông hai dặm có một con kênh, không phải là cầu nhỏ thì là kênh đào thì vô cùng khó khăn, cho dù có đi vòng qua thành thì đợi khi bọn họ vận chuyển đến nơi, không chỉ Hoàng đế đến rồi mà ngay cả quân Chiết Giang cũng đến rồi. Đi theo đường thủy? Cái con Sa Ngư kia ai đối phó được đây?
Ninh Vương cuối cùng đã phát hiện, hóa ra muốn tạo phản hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, không chỉ có binh có tiền mà có thể làm được, tạo phản thật sự là một chuyện khổ sai mà, còn không bằng làm một Vương gia nhàn hạ ung dung vui vẻ nữa. Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, bắt đầu từ ngày khởi sự thì đã bước chân lên con đường không lối về rồi. Người ngoài tạo phản thì triều đình có thể chiêu an, người trong nhà mà tạo phản thì từ xưa đến nay không có chiêu an, chỉ có quyết một trận tử chiến mà thôi.
Ngay lúc này, mưu sĩ của ông ta Lưu Dưỡng Chính, Lưu Sĩ Thực đều không có cách, Đại pháp sư Lý Tự Nhiên nghe nói có thể hô mưa gọi gió cũng không có cách nào, những lục lâm hảo hán, hồ phỉ thủy tặc, anh hùng hắc đạo của Tam Sơn Ngũ Nhạc không có cách nào, nhưng một vị Tri huyện đầu hàng ông ta lại nghĩ ra một chủ ý hay.
Ninh Vương sau khi nghe xong thì mừng rỡ, có tuyệt chiêu diệu kế này rồi thì đừng nói là đuổi Bành Sa Ngư đi, cho dù là khi đánh thành Nam Kinh thì nói không chưng cũng có thể dùng được, Ninh Vương lập tức sai người chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, đại quân chia thành hai đường, một đường do chính mình thống lĩnh, vứt bỏ không lấy thành An Khánh, đi đường vòng thẳng đến Nam Kinh, đường còn lại do Đại Đô đốc Dương Tử Kiều thống lĩnh, mang theo rất nhiều quân nhu, lương thảo, khí giới công thành đi xuôi theo đường thủy, ngàn chiếc chiến thuyền hùng tráng trùng điệp lao về phía Nam Kinh.
Bành Sa Ngư nghe được quân tình khẩn cấp, biết được phản quân của Ninh Vương chia binh hai đường lao về phía Nam Kinh, hơn ngàn chiếc đủ loại thuyền chiến, thuyền chở binh, thuyền quân nhu trên đường sông, thì ôm bụng cười ha ha, lập tức tập hợp quân mã trong tay, thêm vào chiến hạm viện trợ tân tiến của thủy quân, sắp xếp ba mươi chiến hạm cực lớn hỏa lực hùng mạnh nghênh đón phản quân của Ninh Vương đến.
Binh hạm của Ninh Vương tuy nhiều, nhưng không giỏi hỏa pháo, ba mươi chiến hạm này của ông ta một khi nghênh đón thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, còn không phải là mặc ông ta xâu xé sao? Hạm đội hai bên lại gặp nhau ở Thải Thạch Ki ở núi Thúy Loa.
Vách đá nguy hiểm vô vàn, Giang Lưu bắn một tên tranh giành, Đông Ngô Tôn Sách từng đại phá Ngưu Chử Doanh của Lưu Diêu tại đây, thiết lập nền tảng lập quốc của Đông Ngô; đại tướng Hàn Cầm Hổ triều Tùy qua sông nhổ lấy Ngưu Chử diệt triều Trần; đại tướng Tào Bân Bắc Tống công phá Thải Thạch tiêu diệt Nam Đường; Ngu Doãn Văn Nam Tống đánh bại quân Kim ở Thải Thạch, Chu Nguyên Chương, Thường Ngộ Xuân đại bại Trần Hữu Lượng tại đây. Bây giờ, đại tặc Đông Hải Bành Sa Ngư gặp được đại tặc Đông Đình Dương Tử Kiều ở đây, ai thắng? Ai bại?
Nhìn thấy chiến hạm của quân địch tiếp cận, chiến hạm của Bành Sa Ngư chắn ngang non nước, họng pháo tối o mom bên mạn thuyền uy nghiêm bước vào trận hình công kích. Bành Sa Ngư đang muốn hạ lệnh tiến công, đột nhiên phát hiện thuyền hạm của đối phương có chút quái lạ, ông ta đang cảm thấy có chút kỳ lạ, thì sắc mặt quan Tổng kỳ dưới tay phụ trách chỉ huy hỏa pháp tái nhợt chạy tới, kinh hoàng nói: -Đại nhân, chúngchúng ta không thể đánh được!
-Cái gì mà không đánh được? Bành Sa Ngư kỳ quái hỏi: -Phản quân của Ninh Vương đang làm gì? Trên cánh buồm sao lại treo bức họa lớn như vậy? Đây là ai nha? Dựng râu trừng mắt còn rất có khí phái nữa, bên cạnh viết mấy chữ gì thế?
Quan Tổng kỳ chát chúa nói: -Đại nhân nói chuyện cẩn thận, bức họa trên đó làlà Thánh Thần Văn Vũ Khâm Minh Ứng Vận Tuấn Đức Thành Công Thống Thiên Đại Hiếu Cao Hoàng Đế!
Bành Sa Ngư nghe mà trợn mắt há hốc mồm: -Cáicái tên dài như vậy? Ngươi con mẹ nó có thể ngắn gọn một chút không, đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ quái gì tới chúng ta hả.
Quan Tổng kỳ dận chân nói: -Ông trời của ta ơi, sao có thể không quan hệ tới chúng ta chứ? Bức họa kia chính là Hồng Vũ Đại Đế của bản triều đó!