Chương 352: Ai Sắp Lật Trời?

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:36

Sáu con tuấn mã chạy như bay vào thành. Người đi đầu tiên chính là Trương Mậu, năm người phía sau toàn bộ đang mặc trang phục màu xam tro, mã đao cán dài treo chùm tua đỏ được đeo sau lưng. Đại hán trên ngựa tuy rằng vận y phục bình thường, nhưng nhìn xung quanh tự có một loại hào khí xung tiêu, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi. Vó ngựa thả chậm, cho dù không nhận ra Trương Mậu Trương đại gia của Bá Châu, không quen với cách ăn mặc của bọn cướp đường nổi tiếng, nhưng khí thế nghiêm nghị này của họ, vẫn khiến cho dân chúng sợ hãi xa lánh. Tiến vào cửa thành phía Tây, Trương Mậu liền thấy một đầu người máu chảy đầm đìa trên cột cờ cao cao, không khỏi kinh sợ thở dài một tiếng, ghìm chặt chiến mã. Hai chân nhẹ nhàng vỗ, con ngựa khẽ chạy, nhẹ nhàng mang theo ông ta đảo hai vòng trên pháp trường, Trương Mậu ngẩng lên nhìn đầu người máy chảy đầm đìa kia, bỗng nhiên xuống khỏi yên ngựa, bước nhanh đến. Binh lính canh giữ bên cạnh pháp trường thấy là vài đại hán thân hình dũng mãnh, trên người ai cũng mang đao, lập tức cầm thương cảnh giác tới gần, một tiểu giáo đeo đao cao giọng quát: - Đứng lại, chỉ có thể ở xa nhìn, không được tới gần. Trương Mậu dường như không nghe thấy, ngửa mặt ngây ngẩn nhìn một lúc lâu, liền quay đầu hỏi: - Hôm nay xử tử ai vậy? Tiểu giáo đeo dao kia nhận ra Trương Mậu, vừa thấy là ông ta không khỏi thất thanh nói: - Trương đại gia! Vừa hô xong mới nhớ ra thân phận hiện tại của Trương Mậu là phỉ, hơn nữa là phạm nhân. Sáng sớm hôm trước được Khâm Sai đại nhân thả ra đi chiêu hàng bọn cướp. Hôm nay không thể so với ngày xưa, bản thân mình là quan binh, ông ta lại là tù nhân, gọi ông ta là đại gia thật sự rất mất thân phận, không khỏi đỏ bừng mặt. Trương Mậu thản nhiên cười, lơ đễnh chắp tay nói: - Quan gia, không biết hôm nay xử tử ai vậy? Dưới sự xây dựng thế lực thường ngày, tiểu giáo kia cũng không biết là nên chắp tay đáp lễ, hay là vẫn kiêu căng đứng thẳng như cũ, mắt tự nhiên một lát đành phải ngượng ngập đáp: - Phụng chỉ lệnh của Khâm Sai đại nhân, hôm nay xử trảm phạm quan Bá Châu ba mươi mốt người Trương Trung, Phàn Mạch Ly, Quế Đan. Trương Mậu hít ngược khí lạnh, người chết quả nhiên là bọn họ. Ngày xưa một đám quan viên Bá Châu Trấn Thủ, Tri Châu, Đồng tri uy phong ngạo mạn, bây giờ chẳng qua chỉ là một cái đầu người treo trên cột cao, máu thịt mơ hồ khó nhận mặt mũi. Trong lòng Trương Mậu bi thương, vứt roi ngựa đi đến giữa pháp trường, bỗng nhiên quỳ xuống trước cột cờ cao cao, trịnh trọng dập đầu. Lưu Lục đến gần thấp giọng nói: - Đại ca, những tên cẩu quan này không phải thứ tốt đẹp gì, chết cũng đã chết rồi, chúng ta từng liều mình cứu ông ta, đã là tận tình tận nghĩa rồi, bái ông ta làm chi? Trương Mậu đứng lên, trầm giọng nói: - Mặc kệ Trương Trung che chở ta vì cái gì, tóm lại ta đã từng chặt đầu gà, bái lạy kết huynh đệ, cũng từng nhiều lần giải nạn cho ta, nhận ba lạy của ta cũng là nên thôi. Lưu Lục xúc động nói: - Hay, Trương Trung là huynh đệ kết nghĩa của đại ca, cũng chính là huynh đệ kết nghĩa của huynh đệ chúng ta. Mấy vị ca qua đây, cùng nhau bái! Phong Lôi và ba gã hải thủ trong bọn cướp, đồng loạt đi đến phía sau Lưu Lục, đồng loạt ngẩng nhìn cột cờ mà bái, chúng quan binh không dám làm bừa. Chỉ thấy đám người Trương Mậu đã bái ba lạy, đứng thẳng người lên, đi ra khỏi pháp trường, xoay mình lên ngưa. Một trận vó ngựa như sấm, đi thẳng đến hành dinh của Khâm Sai. Dương Lăng nhận được tin tức Trương Mậu dẫn người đến đầu hàng, trong lòng vui sướng không thôi. Hắn đoán được Khâm Sai truyền chỉ không phải hôm nay thì là ngày mai đến. Nếu Trương Mậu không thể thuyết phục bọn cướp này, bản thân mình chỉ có thể bỏ qua chuyện này mà hồi kinh thôi. Tứ hại của Bá Châu để lại một cái, cuối cùng vẫn là tâm bệnh. Bây giờ cuối cùng công đức viên mãn rồi. Dương Lăng vui mừng uyển chuyển nghênh đón đám người Trương Mậu, Lưu Lục tiến vào sân. Mắt thấy Uy quốc công tự mình ra nghênh đón, cảm giác hết sức chân thành, mấy đại hán ngạo mạn bất tuân cũng không khỏi thu lại ngạo khí. Những tên cướp đường này cũng có vài phần tự biết mình, không dám há to mồm sư tử mà nêu điều kiện, thủ lĩnh một đám cướp đường chỉ yêu cầu bỏ qua chuyện cũ, gia nhập trú quân Bá Châu đảm nhiệm một chức tướng tá, còn về những bộ hạ không muốn tham gia quân ngũ, sẽ do quan phủ chia cho vài mẫu đất cằn để sinh sống. Còn về những người trong nhà có ruộng nhưng âm thầm làm cướp, một khi tự thú thì có thể không truy cứu, bỏ qua chuyện cũ. Những điều kiện này vốn nằm trong phạm vi Dương Lăng có thể chấp nhận. Hơn nữa hiện tại hắn có thể hồi kinh bất cứ lúc nào. Hy vọng trước khi hắn đi có thể giải quyết xong việc này, giúp cho dân chúng Bá Châu nhiều tai nhiều họa thở phào nhẹ nhõm. Cho nên cũng không muốn tự nhiên gây cản trở việc này, một bên thành tâm quy thuận, một bên có ý chiêu hàng, đàm phán vô cùng thuận lợi Tri Châu, Thôi Quan Bá Châu đều được gọi tới, dùng danh nghĩa quan phủ bản địa đáp ứng điều kiện của Lưu Lục, Phong Lôi sắp xếp cho bọn cướp không đất đai, xóa bỏ tội danh của những tên cướp đồng ý ra tự thú. Còn đối với việc sắp xếp mấy tên thủ lĩnh băng cướp, Dương Lăng lại không đáp ứng để bọn họ gia nhập quân đội của Giang Bân, mà là chia ra sắp xếp đến Bá Châu Tập Đạo Doanh, Bá Châu Vệ Trung. Đội ngũ của Giang Bân trước mắt là đội quân tinh nhuệ nhất toàn Bá Châu, hơn nữa đội quân của Du Kích tướng quân tính cơ động mạnh, thường xuyên nhận lệnh di chuyển tác chiến. Đám người Trương Mậu, Lưu Lục vừa mới quy hàng, phỉ khí chưa tan, không tiện gia nhập đội quân như vậy, hơn nữa Giang Bân và Trương Mậu lại là biểu huynh đệ, những người này tụ lại một chỗ, thế lực chắc chắn ảnh hưởng đến quân kỷ, sắp xếp bọn họ trong vệ sở cố định của Bá Châu, cũng tiện ràng buộc bọn họ. Mấy người này ai cũng đều nhậm chức quan không thua kém người khác, tội lỗi ngày trước cũng được xóa bỏ, liền vui sướng đồng ý từ nay về sau cam tâm dốc sức vì triều đình. Hết thảy nghị định xong, Lưu Lục, Phong Lôi cầm công văn bổ nhiệm và thư ân xá chạy ra khỏi thành báo cho Lưu Thất biết, đám người Hình Lão Hổ dẫn theo bộ chúng vào thành tự thú. Trương Mậu thì tới chỗ của Hoa Thôi Quan, đến ngục phóng thích con tin Giang Bân và hai đứa con trai, đồng thời nói rõ ý chúng thủ lĩnh nhất trí đồng ý quy thuận quan phủ cho đồng đảng trong ngục nghe. Tới buổi chiều, thủ quân Bá Châu xếp hàng nghênh hàng, hơn bốn trăm tên cướp dưới sự thống lĩnh của Lưu Lục đầu hàng quan binh, giao nộp vũ khí, đăng ký danh sách, những việc an trí sự vụ đều do Mộc Tri Châu và Hoa Thôi Quan phụ trách, tới chạng vạng tiếp nhận đầu hàng xong, Giang Bân nhận ủy thác của Dương Lăng, sắp xếp yến hội trong thành, khoản đãi thủ lĩnh lớn nhỏ của bọn cướp, hoan nghênh bọn họ cải tà quy chính. Đám người Trương Mậu, Lưu Lục đều mặc quân phục mới tinh tham dự, nhận được sự khoản đãi thịnh tình của quan viên Bá Châu. Thế lực của bọn cướp Bá Châu có thể sánh ngang ba thế lực lớn của giặc Oa ở Đông Hải, Dương Lăng hôm nay thân là quốc công, thân phận quý trọng, cho nên không tham gia yến tiệc hoan nghênh. Lần trước vì dụ dỗ bọn cướp, tài bảo vận chuyển trên xe thật ra đều là giả, lần này thật sự phải về kinh, hắn đoán được sứ giá trong kinh ngày mai sẽ tới nơi, buổi tối liền kiểm lại số lượng tài bảo trong rương một lần. Kiểm kê tương xong, đóng cửa kho, vừa mới trở về phòng ngủ, Lưu Đại Bổng Chùy liền vội vàng đuổi theo, sốt ruột nói: - Quốc công gia, người trong kinh đến, gọi người và Phó Khâm Sai ra tiếp chỉ đó. Dương Lăng ngẩn ra. Hắn cũng không ngờ sứ giả truyền chỉ lại tới vào lúc này. Vội vàng đi vào tiền sảnh, thấy trong sảnh một thái giám đang ngồi uống trà, bên cạnh là bốn Cẩm Y Thị Vệ, trên người mang đao đứng nghiêm trang phía sau. Vị trí bên cạnh là Tri Châu Mộc đại nhân cùng vài quan viên nghênh đón Khâm Sai đến. Thấy hắn đi tới, thái giám kia vội đặt chén trà xuống, thi lễ với hắn, cung kính nói: - Nô tài Mạc Vân Tường, bái kiến quốc công gia. Dương Lăng vội giơ tay lên nói: - Mạc công công miễn lễ, hoàng thượng hạ chỉ sao? Mạc công công là thái giám truyền chỉ của Ti Lễ Thái Giám, hơn hai mươi tuổi, làn da rất tốt, mi thanh mục tú, dáng người cao gầy, y hạ thấp người nói: - Vâng, hoàng thượng có ý chỉ quan trọng. Kính xin quốc công gia và Phó Khâm Sai Lương Đề Đốc đồng thời tiếp chỉ... Dương Lăng vội vàng gật đầu, nói với Lưu Đại Bổng Chùy: - Đi mau, mời Lương Phó sứ đến tiền sảnh tiếp chỉ. Lương Hồng và hai tiểu thái giám tâm phúc đang bận rộn trong phòng. Một cái bàn lớn đầy tiền, có hạt đậu vàng, bạc nguyên bảo, còn có tiền đồng và tiền giấy Đại Minh tỏa ra mùi tiền. Cả ba người bận túi bụi tính toán không thể rời đi, còn chưa tính ra con số, bên ngoài cửa phòng "ầm" một tiếng, dọa Lương Hồng hoảng sợ. Bên ngoài lại "ầm" một tiếng, sau đó truyền đến thanh âm của Lưu Đại Bổng Chùy: - Lương công công, đi ngủ sớm như vậy sao? Quốc công gia mời ông đến tiền sảnh đó, trong kinh có chỉ ý. Ầm! - Lương công công, ông đã dậy chưa? Ầm! Rầm rầm! Lương Hồng tức giận hừ một tiếng, vội vàng ra hiệu hai tiểu thái giám phủ bốn góc của khăn trải bàn lên, che đi tài vật trong phòng. Sau đó hạ thấp giọng nói: - Ta đi một chút sẽ trở lại, các ngươi tiếp tục kiểm kê, kiểm xong con số thì bỏ vào trong rương dưới gầm bàn, tiền giấy Đại Minh không cần đếm, gia đều thưởng cho các ngươi, biết chưa? Hai tiểu thái giám mới mười một mười hai tuổi vội vàng đáp ứng. Lương Hồng lúc này mới đứng lên, nhét bàn tính nhỏ bằng đồng treo trên cổ vào trong cổ áo, tới trước cửa ho trước một tiếng, sau đó mở cửa phòng, ra vẻ trấn tĩnh nói: - Lưu thị vệ, ngươi đừng gõ. Đây là gõ cửa hay là đánh trống vậy? Lưu Đại Bổng Chùy cười khan nói: - Ha ha, Lương công công, lực tay ta lớn mà. Gã ló đầu nhìn vào bên trong xem xét, ngạc nhiên nói: - Công công chưa ngủ à, ngồi dưới đèn nói chuyện phiếm với hai tiểu tử? Đã vậy còn cài cửa nữa? Lương Hồng đi nhanh ra ngoài đóng cửa lại, nói: - Ô, không có gì, nói chuyện phiếm pha trò thôi, ngươi nói cái gì tới, người trong kinh đến? Roi hoa thu hút sự chú ý của hai người. Họ là người trong Nội Xưởng mà Thành Khởi Vận an bài ở các nơi trong thành Thanh Châu, đánh xe ngựa phần lớn có thể dùng roi hoa, nhưng mánh khóe trong đây cũng không ít, tiểu tử trên xe lừa kia đừng thấy dường như cánh tay không động đậy, có thể vung được tiên hoa xinh đẹp vang vọng như vậy, vậy cổ tay trên cánh tay kia phải có bao nhiêu sức đây? Đặc biệt là nàng đánh xe lừa, roi dùng cũng không phải loại roi dùng cho ngựa lớn thật dài kia, kỳ quái! Chỉ có một chút nghi vấn, nhưng đối với đám người của Nội Xưởng khổ sở không có đầu mối mà nói, chút manh mối này rất đáng để điều tra rõ, hai người nháy mắt với nhau, dừng lại ở xa xa. Ngói đen, gạch xanh, lan can đỏ, tường trắng, ngôi nhà dân này vẫn có thể xem như giàu có ở nơi thôn làng này rồi. Đánh xe tới trước cửa, Thôi Oanh Nhi vội vàng buộc chặt dây cương trên cọc gỗ ở cửa, sau đó vội vàng vào sân. Một ông già áo vải xanh năm mươi tuổi đang đẩy một cái cối xay, thấy nàng trở về, vội vỗ vỗ hai tay, khập khiễng chạy ra đón, cười vui vẻ nói: - Oanh Nhi, đã về rồi, thuốc... Thôi Oanh Nhi cười nói: - Tam thúc, thuốc lấy đã lấy về rồi, chúng ta về phòng hẵng nói. - Vậy là tốt rồi... Ông lão vừa nghe nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, trong phòng ở đầu giường có một lão bà bà đang đùa giỡn với một đứa bé, tiểu tử kia mắt to cằm nhọn, trắng trẻo, đầu đội mũ da hổ, mặc bách gia y, nằm trong chăn được quấn thành một vòng bảo vệ. Tuy nói thoạt nhìn khá gầy, nhưng tiểu tử kia tinh lực tràn trề, đang ra sức vươn bàn tay nhỏ bé, cầm lấy ngón tay lão bà bà, vừa bắt được liền không buông ra. Hai ngón tay bị đôi bàn tay nhỏ của nó nắm chặt, nhấc lên phía trên, là có thể kéo cả nó theo, chỉ có điều đứa nhỏ cổ còn mềm, không dám nhấc nó cao như vậy, đứa trẻ nhỏ như vậy, sức nhấc lên cũng phải nhỏ lắm. Nhìn thấy Thôi Oanh Nhi tiến vào, lão bà bà cũng cười híp mắt thẳng người dậy. - Tam thẩm. - Ôi, đã về rồi, mang thuốc về rồi à? Tam thúc xen miệng cười nói: - Mang về rồi, lần này tốt rồi, đứa nhỏ này mạng cũng khổ thật, bé trai tuấn tú như vậy, lại sinh non cả tháng, thai cũng mang chút bệnh, cha mẹ liền nhẫn tâm bỏ đi, may mà gặp được Oanh Nhi, nhặt trong núi về, bằng không, chậc chậc, còn không phải để sói ăn sao. Thôi Oanh Nhi sắc mặt không an nhàn lắm, đổi giọng hỏi: - Tam thẩm, sắp đến trưa rồi, nước nấu chưa? - Ừ, nấu rồi, đặt kia. Tam thẩm đứng dậy, phủi phủi vạt áo trước, cầm cái chậu gỗ lớn đặt trên giường, sau đó từ từ đi xách nước, miệng lẩm bẩm nói: - Ông già, cũng đừng nói như vậy, ta thấy đứa nhỏ này có phúc khí, mới để cho Oanh Nhi nhặt được. Bằng không bệnh trong thai mà sinh non, người nhà tầm thường trị được sao? Bây giờ nha, đám dân chúng đều sống không nổi nữa, người lớn còn lo không xong, ai còn lo lắng đứa nhỏ chứ. Tam thúc không đáp lời bà, ông ấy khom người trêu đùa đứa nhỏ, cười ha hả nói: - Nhìn đứa nhỏ này tuấn tú như vậy, trưởng thành thì nguy rồi, không chừng làm nhiều thiếu nữ mê đắm đó. Khí Thù à, cười với tam gia gia một cái coi. Hà, nhìn xem, nhìn nó cười này, đứa nhỏ này, vừa cười lên thì mày vui mắt cười thu hút người khác nha. Ông ta thổi mạnh hai má tiểu tử kia, đùa nó nói: - Ha ha, tiểu sắc quỷ con đó, vừa nói cho con cưới vợ liền mừng rồi. Ai, Oanh Nhi nha, khoan hãy nói, đứa nhỏ này với con hữu duyên, càng lớn thì càng có vẻ giống con đó, mặt mày này... Ông ta ngồi bên mép giường, nói: - Có điều nói gì thì nói, con nuôi vẫn là con nuôi, con và Hổ Tử rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Trước kia không phải rất tốt sao? Năm trước đi Kinh Sư, thấy hai người các con ầm ĩ, lần trước trở về, lão đại cũng dựng râu trừng mắt với Hổ Tử, có phải... nó ở bên ngoài gieo họa phong lưu gì rồi không? Thôi Oanh Nhi phiền não nói: - Tam thúc, thúc đừng nói nữa. - Không nói không nói, có đôi khi, nên mắt nhắm mắt mở, giả bộ hồ đồ đi. Thấy tam thúc con thành thật vậy, khi còn trẻ, hừ hừ, cũng là một con mèo con ăn vụng đó! Giữa phu thê, có thể tha thì tha, lần này ầm ĩ hơn một năm rồi, tục ngữ nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Lần này ầm ĩ hơn năm cũng khó chịu lắm rồi, cũng nên hòa hảo thôi. Tam thẩm còn ngóng trông ôm hài tử thay con đó, nữ nhân mà, dù sao cũng phải có một đứa con thân sinh chứ đúng không? Tam thẩm vừa lẩm bẩm, vừa móc từng bình nước lớn đổ nước ấm vào trong chậu, gàu nước rót đầy nước nặng chừng hơn mười cân, ở trong tay bà lại nhẹ như không có gì. Đừng nhìn bà mặt mũi hiền lành, đi đường cũng có chút chậm chạp, lão thái bà này năm đó cũng là một con cọp mẹ của Thôi gia sơn trại, trong tay vung một đôi song xiên hàn quang lấp lánh, võ nghệ tuyệt đối không dưới trượng phu bà. Mẫu thân Thôi Oanh Nhi chết sớm, là tam thẩm nuôi lớn nàng, cảm giác nàng đối với đôi phu thê này thực không thua phụ mẫu thân sinh, biết rõ nàng không thích nghe, nhưng cũng chỉ có đôi phu thê này mới dám lẩm bẩm trước mặt nàng. Tam thúc vừa nghe lão bà nhắc tới chuyện cũ lúc lão còn trẻ, vội cứng cổ lại, quay ngoắt qua một bên không nói. Thôi Oanh Nhi thở dài, cũng không đáp lời. Nàng biết tam thúc tam thẩm là có ý tốt, nhưng giữa nàng và Dương Hổ còn có thể hòa hảo sao? Ban đầu, nàng không chịu nói ra chuyện Dương Hổ có lỗi với nghĩa khí huynh đệ, chỉ là vì bản thân thất thân trước, cảm thấy thiệt thòi cho gã. Sau đó Dương Hổ hám lợi đen lòng, ý niệm tạo phản càng ngày càng mãnh liệt. Có điều vì nghiêm lệnh của Thôi lão đại, nhân mã của nhà cũ Thôi gia toàn bộ đã lui ra ngoài, Hồng Nương Tử một mình sống ở khuê lầu trước kia, khi thì xuống núi đi lại, độc lai độc vãng, nghiễm nhiên là cách làm việc như khi chưa gả, cắt đứt tới lui với gã, cũng lười không quan tâm chuyện của gã nữa. Ai ngờ, Bá Châu chỉ huy Chu Đức An phụng thánh chỉ tiêu diệt phỉ, bởi vì chủ lực sơn trại của Dương Hổ đã nghe tin mà trốn xa, không có bao nhiêu sơn tặc có thể tiêu diệt. Vì kiến công lập nghiệp, ông ta bắt đầu liên lụy vô tội, dùng kế dụ hàng công phá đại trại Thôi gia, giết chết rất nhiều phụ nữ và trẻ em, đại trại Thôi gia không hề phòng bị bị đánh trở tay không kịp, ngay cả Thôi lão đại cũng trúng tên nhọn bỏ mạng. Huyết hải thâm cừu như thế có thể không báo sao? Triều đình bội tín bạc nghĩa sao lại không hận? Nhân mã nhà cũ Thôi gia may mắn còn sống nhất trí quyết định gia nhập nghĩa quân Dương Hổ, khởi binh tạo phản, vì trăm ngàn tính mạng oan uổng của đại trại Thôi gia báo thù. Sự tình đã đến bước này, Thôi Oanh Nhi không thể ngăn cản, đành phải nói xấu Dương Hổ với nhị thúc. Nhưng sơn trại Thôi gia hiện tại lòng tràn đầy thù hận đối với quan phủ, nhất là Chu Đức An thân gánh món nợ trên ngàn mạng người của sơn trại Thôi gia, về phần Dương Hổ, người gã hại chết chính là người trong sơn trại Dương gia của gã. Thôi lão ngũ chung quy chỉ bị Dương Hổ dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn đi, để tiện cho gã diệt khẩu, lại vô tình gặp gỡ Di Lặc giáo chủ mà bỏ mạng thôi. Nếu muốn tính, mối thù này sao so được với đại thù sơn trại bị hủy, lão đại bị giết, hơn ngàn huynh đệ, phụ nữ, trẻ em bị vứt thây nơi hoang dã chứ? Lão tam từ lâu đã thụ thương bị què, sớm không quan tâm sự vụ trong trại, lão ngũ lại chết, cho nên nhị thúc và tứ thúc bí mật thương lượng, quyết định giữ kín tin tức này không nói ra, lợi dụng thế khởi binh tạo phản của Dương Hổ, đạt được tâm nguyện báo thù của mình, cái Dương Hổ muốn là thiên hạ, cái bọn họ muốn là đầu của Chu Đức An, chính là lợi dụng lẫn nhau, theo như nhu cầu? Thôi Oanh Nhi vạn bất đắc dĩ, trưởng bối và huynh đệ một lòng muốn báo thù cho phụ thân, nàng là nữ nhi lẽ nào có thể vì tư tâm của mình mà không đếm xỉa đến? Dương Hổ thế lớn, Thôi gia lão trại nguyên khí đại thương trước mặt Dương Hổ đã không còn uy lực trấn áp như ngày trước nữa, nàng thật sự không yên lòng đưa nhân mã của Thôi gia lão trại đến bên cạnh tên Dương Hổ nhìn như hổ vương, nhưng thực ra tâm địa sài lang. Nhưng muốn tận lực bảo vệ bọn họ, vậy chỉ có thể làm thủ lĩnh của bọn họ, khống chế chặt chẽ lực lượng này. Chỉ cần Thôi Oanh Nhi nguyện ý ở lại sơn trại, vậy nàng chính là thủ lĩnh hợp tình hợp lý của đội ngũ này, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng, bởi vì phần tình nghĩa này, phần ràng buộc này, nàng chỉ có thể theo đám bộ hạ một lòng muốn báo thù đến Thanh Châu. Nhưng mà phần ràng buộc khác... Nàng khẽ vuốt hai má trơn mềm của đứa nhỏ, âm thầm thở dài. Nước cất xong rồi, Thôi Oanh Nhi giật mình tỉnh lại từ trong ngây ngẩn, thử nước đã ấm được chưa, nàng lấy dược vật đã điều chế xong rót vào trong chậu khuấy tan ra, sau đó cởi quần áo của nhóc con kia, nhẹ nhàng ngâm nó vào trong chậu nước ấm áp. Tam thúc chậc chậc, nói: -Khi con còn nhỏ, cha con cũng khai chính phương thuốc này, bảo tam thẩm con buổi trưa mỗi ngày đều ngâm con trong nước thuốc này, như vậy luyện công phu rất tốt. Ừm, đứa nhỏ này căn cốt hoàn hảo hơn con, chỉ là sinh không đủ ngày, mang bệnh từ trong thai, đợi khi uống xong thuốc mà con lấy về, giáo dục đứa nhỏ này thật tốt, tương lai sẽ cao minh hơn con vài phần đó. Trong lòng Thôi Oanh Nhi vui sướng, khẽ mấp máy miệng cười mỉm mà không nói. Đứa nhỏ nằm trong nước ấm rất thoải mái. Đầu của nó gối lên tay của Thôi Oanh Nhi, tứ chi sải dài trong nước, thường hay đạp đạp vài cái, một đôi mắt đen nhánh nhìn người, giống như mang theo ba phần tươi cười vậy. Nước ấm dần dần nguội lạnh, Thôi Oanh Nhi dịu dàng bế đứa trẻ ra, đặt trên tấm đệm đã trải xong từ lâu, dùng khăn mặt lau mấy giọt nước trên người nó, dịu dàng dụ dỗ nói: -Đừng khóc nha, lau mình cho con, ôm con phơi nắng trước cửa, được không? Lúc này, trong viện vang lên tiếng bước chân bịch bịch bịch, một người đàn ông áo lấy khăn xanh trùm đầu vội tiếng vào, hô: -Tam gia! Tam thúc bước nhanh ra ngoài, hỏi: -Chuyện gì? Người nọ vội la lên: -Vừa có người theo đuôi xe Đại tiểu thư, còn đang nói chuyện phiếm với người trong thôn, hỏi thăm gia đình này của chúng ta đến bao lâu, làm nghề gì, ta thấy cử chỉ động tác của bọn họ, cực kỳ giống Ưng Trảo Tôn. Da mặt Tam thúc căng thẳng, vội la lên: -Người đâu? Bọn họ cảnh giác vô cùng, chúng ta vừa mới chú ý bọn họ, hai người liền cáo từ rời đi, chạy phía thành Thanh Châu. Tam thúc suy nghĩ một chút, khoát tay nói: -Đi, ra cửa thôn nhìn xem. Nói xong lách người vào phòng. Thôi Oanh Nhi đã bọc kỹ đứa nhỏ giao cho Tam thẩm, nói: -Con nghe rồi, người đuổi theo chưa chắc đã biết thân phận của con, có điều sau này cũng không cần đến Vương phủ xin thuốc nữa, thân phận này cũng không dùng được rồi, đừng ở lại chỗ này mạo hiểm, chúng ta trở về núi đi! -Đại ca, uy vọng của ngài như mặt trời ban trưa, hiện giờ chẳng những quần đạo Thái Hành chỉ nghe lệnh ngài, dân chúng Thanh Châu này cũng là lòng người hướng về, chẳng những rất nhiều hộ săn bắn, tá điền, bần dân lên núi tìm nơi nương tựa, còn có, gần đây có ba vị thân hào địa phương cũng dốc hết gia tài đầu phục dưới trướng ngài, lòng người hướng về, đại thế phát triển nha. Mộc Vân ngồi đối diện Dương Hổ đang ngồi trên ghế dựa da hổ khen ngợi gã. Gần đây y mới đầu nhập lên núi, đã mang đến mười mấy huynh đệ. Y vốn là hộ săn bắn ở huyện Chư Âm Thanh Châu, bởi vì dáng vẻ đường đường, võ nghệ không tầm thường, làm người khôn khéo có tài ăn nói, cho nên không bao lâu liền trổ hết tài năng, rất được Dương Hổ coi trọng. Dương Hổ trên mặt xẹt qua một tia đắc ý, có điều ngẫm lại thế cục trước mắt, lại lắc đầu nói: -Ở Thanh Châu lòng người hướng về thì không sai, trên núi Thái Hành đại thế phát triển cũng không phải giả, có điều để cho lòng người trong thiên hạ đều theo về, lại không phải chuyện dễ. Chúng ta phía bắc có pháo đài biên thuỳ, phía tây có trọng binh Kinh sư, phía đông giáp biển vô tận, xưng vương trên núi Thái Hành cũng được đi, một khi khởi nghĩa, triều đình tập hợp đại quân... Gã lắc đầu, bùi ngùi thở dài nói: -Cả năm nay đều liên tục gặp trở ngại, nếu mất đi cả mảnh cơ nghiệp này, vậy thật sự thất bại thảm hại, không thể khinh suất. Dương Hổ nhăn chặt chân mày nói: -Nhưng vẫn không khởi binh, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp. Nhiều người như vậy vốn dĩ tự tách ra vào nhà cướp của cũng có thể kiếm sống, hiện giờ vì khởi sự mà tụ cùng một chỗ, đại quân hơn vạn phải ăn phải uống, lương thảo của chúng ta không chống được bao lâu, hơn nữa nhiều binh mã như vậy tụ cùng một chỗ, cũng rất khó duy trì bí mật, tiếp tục như vậy nữa chắc chắn sẽ bị quan phủ phát hiện kỳ quái, ôi, thật khó. Mộc Vân mỉm cười nói: -Đại ca. Mặt đông, phương bắc, phía tây đều không đi được, vậy phía nam thì sao? Giang sơn ngàn dặm nơi nơi phồn hoa, từ phủ Thái Hành Sơn xông xuống, ngày đi ngàn dặm, còn không phải ta cần gì thì lấy đó sao? Ba vị tài chủ đầu nhập ngài mang theo toàn bộ gia sản lên núi, ngài cũng thấy mà, ở nơi cằn cỗi này, bọn họ giàu có bao nhiêu chứ. Trường giang nam bắc, phú thân giàu gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần bọn họ nơi nào cũng có. Nếu đến đó, đại ca muốn kiếm quân phí, muốn chiêu binh mãi mã, còn không dễ như trở bàn tay? Dương Hổ lắc đầu nói: -Mộc lão đệ, đã sai rồi. Đếm hết binh ở Thái Hành, có bao nhiêu nhân mã? Chẳng qua là hơn vạn thôi. Một khi khởi sự, từ các huyện lị Thanh Châu chiêu binh nhiều lắm chỉ có thể chiêu được ba vạn nhân mã. Dùng bốn vạn người xâm nhập Trung Nguyên? Ha ha, cá chạch ra biển, có thể ngắt được nhánh hoa nào tốt sao? Trong mắt Mộc Vân hiện lên một tia bí hiểm, hạ giọng nói: -Đại ca, ngài là đại anh hùng quang minh lỗi lạc, làm việc phải chú trọng quang minh chính đại. Có một số việc cũng xem không rõ bằng những thợ săn nghèo hèn không học vấn như chúng ta đâu. Y tiến đến bên tai Dương Hổ, xì xào thì thầm một phen, Dương Hổ nghe được hai mắt mở lớn, vẻ mặt kinh hãi mà nói: -Đây... Đây cũng quá độc rồi, kế sách này có thể tiến hành sao? Mộc Vân khẽ mỉm cười, nói: -Đại ca, từ xưa đã nói 'Nhất tướng công thành vạn cốt khô', huống chi là làm Hoàng đế? Từ xưa đến nay có bảo tọa nào của đế vương khai quốc mà không dùng đống đống xương trắng dựng nên chứ? Nêu đại ca dung kế này, đại quân trăm vạn lập tức có được, khi đó đại ca chính là mãnh hổ hạ sơn, giao long nhập hải, giang sơn Đại Minh này nói không chừng cứ như vậy mà thay đổi chủ nhân. Đại ca, một đám nhỏ bé chúng ta, nơi đất nghèo người hiếm, trừ biện pháp này ra, ngài còn có biện pháp khác chống lại triều đình sao? Sắc mặt Dương Hổ thay đổi mấy lần, ánh mắt lóe lên dần dần ổn định lại, chậm rãi ngưng tụ lại thành sát khí, gã chậm rãi gật đầu nói: -Kế sách hiện nay, cũng chỉ có như vậy. Mộc huynh đệ, tăng cường chiêu binh mãi mã, tích tụ lương thảo, trù bị một tháng, sau đó... Gã bỗng đứng lên, nhấc bàn tay lên, vung lên nghiêng nghiêng trên không, vẻ mặt đầy sát khí! Gió rét vù vù, đứng ở đầu thành giơ tay vẫy vẫy đoàn xe của Dương Lăng dần dần đi xa, Lương Hồng kéo dài giọng điệu, trong nhất thời còn có cảm giác như dẫm lên chăn bông nói: -Lão nô... Ta... Ta... Gia cũng có thể đảm nhiệm làm chủ sao? Lương Hồng giống như nằm mơ nhìn xung quanh, tất cả quan viên Bá Châu đều đứng cách ba bước phía sau mình, vừa cung vừa kính, không khỏi cảm thấy oai phong một cõi, ngạo nghễ thiên hạ. Mộc đại nhân bước lên trước, cung kính nói: -Lương công công, Quốc Công gia đã đi xa rồi, nơi này gió rất gắt, chúng ta trở về đi. Ặc...vì để chúc mừng công công ngài vinh nhậm vị trí Trấn thủ Bá Châu, chúng quan viên đã chuẩn bị thịnh yến ở "Quan Ngư Viên", đêm nay mời ngài dự tiệc, mong rằng Lương công công chớ từ chối, nhất định phải hân hạnh quang lâm đó! Vừa nghe nói quan viên lớn nhỏ Bá Châu thiết yến chúc mừng mình, Lương Hồng lập tức theo thói quen cúi thắt lưng, mang theo vẻ mặt cười nịnh, đang muốn tỏ lòng biết ơn một phen, bỗng nhiên ý thức được bản thân mình hiện nay là Trấn thủ Bá Châu, quan lớn nhất Bá Châu, những người trước mắt này đều phải xem sắc mặt mình mà làm việc, cái eo quen thói cong xuống lại đứng lên, ông ta kiêu ngạo cười, chậm rãi nói: -Này... Bổn Trấn thủ vừa mới nhậm chức, công vụ bề bộn, chuyện nghênh đón ấy, chắc không cần đi nhỉ? Mộc đại nhân cười bồi nói: -Nên thế, nên thế, chúng hạ quan và Lương công công sau này là cộng sự, còn có nhiều việc phải thỉnh giáo ngài. Mọi người còn chưa quen thuộc với công công ngài, gặp mặt một lần, làm quen một chút, điều này là nên thôi, công công phải phải thưởng cho mọi người chút mặt mũi chứ. -Đúng đó đúng đó, Lương công công nhất định phải đến. Lương Hồng cười khanh khách, nói: -Ừ... Thịnh tình không thể chối từ nha. Được rồi, lần này, bổn Trấn thủ phá lệ dự tiệc, lần sau mọi người cũng đừng viện cớ này nữa, hửm? -Dạ dạ dạ. Lần sau không viện cớ này nữa, không viện cớ này nữa. -Ừ Lương Hồng cười đầy đắc chí, nói: -Vậy... Tan trước đi. Bổn Trấn thủ muốn trở về phủ Trấn thủ, tiếp nhận kiểm tra một vài sự vụ, buổi tối chúng ta gặp nhau, buổi tối gặp nhau, ha ha ha... Chúng quan viên vội cười bồi chắp tay, đều tản đi. Lương Hồng dương dương đắc ý mà đi về phía cỗ kiệu của mình, lên kiệu, một tiếng chiêng "cạch" vang lên mở đường, đi thẳng đến phủ Thái giám Trấn thủ. Ngồi trong kiệu hưởng thụ một lát, Lương Hồng chợt nhớ tới cuộc đối thoại đơn độc với Mạc Vân Tường đêm qua, không khỏi nảy sinh buồn phiền. Làm quan lớn thế nào thì phải gánh vác trách nhiệm lớn thế đó, hiện tại làm Trấn thủ một phương, uy phong thì uy phong, nhưng trách nhiệm này... Trách nhiệm kiếm tiền này... Ôi! Lưu Cẩn giao cho ông ta hai chuyện, một là nghĩ cách bảo vệ Trương Trung và một đám quan viên Bá Châu, những người này có nên giết hay không là một chuyện nhưng bọn họ là phe phái của Lưu Cẩn. Nếu bị Dương Lăng trừng trị, vậy thứ chịu tổn hại là danh vọng và địa vị chính trị của Lưu Cẩn. Nếu còn cơ hội cứu viện ông ta đương nhiên tận sức lực. Đáng tiếc, Mạc Vân Tường căn bản không dự đoán được Dương Lăng sẽ tự ý chủ trương, nhanh như vậy thì ra tay trừ đi Trương Trung, chuyện này cũng giúp đại ân cho Lương Hồng, nếu không ông ta thật không biết làm sao giải vây thay Trương Trung, cứu lão ta ra. Chuyện thứ hai, chính là nhiệm vụ vốn giao cho Trương Trung bây giờ giao lại cho ông ta, mười vạn lượng bạc kia, ông ta còn phải nghĩ cách kiếm tiền. Lương Hồng xoa cằm phát sầu: -Trương Trung vừa mới bị giết, thủ đoạn ông ta dùng để áp bức phú hộ thân hào tất không thể dùng lại. Theo ta thấy lão Trương sở dĩ bị diệt, cũng bởi vì lão quá đen tối, giàu nghèo gì cũng đều vơ vét, đắc tội nhiều người. Thân hào địa phương và quan phủ luôn có muôn vàn quan hệ, không chừng đầu mối nào đó có thể thông thiên, tất cả đều đắc tội còn có thể đứng vững sao? Thân hào địa chủ kia liên hệ nhiều như vậy, hiếu kính tự nhiên không thể thiếu, nhưng cũng phải để người ta sống sót chứ. Tăng thuế...Thật ra khả thi, nhưng hiện tại không được, thế nào cũng phải để trận phong ba này qua đi mới được. Vậy phải làm thế nào đây? Lưu công công giao việc cho ta, tổng cộng phân công hai chuyện, Trương Trung hiện tại đã bị treo trên cột cờ rồi, vậy không cần cứu, nếu mười vạn lượng bạc này chuẩn bị không được, Lưu công công tức giận, có thể lập tức rút chức của ta, triệu hồi ta về Ti Lễ Giám, chỉ sợ đánh mất sự yêu thích của Lưu công công, Ti Lễ Giám cũng không thể ở được nữa, nếu đẩy ta đến lãnh cung đảm nhiệm việc tưới nước quét nhà Lương Hồng trong lòng phát lạnh, cảm giác lâng lâng trở thành hư không, vừa mới nếm chút cảm giác được người quan tâm, chúng tinh ủng nguyệt, trong lòng đặc biệt cảm thấy quý báu, hiện tại bảo ông ta khôi phục thân phận của đêm hôm qua, là một loại cảm giác đau khổ khó có thể chịu được, chứ đừng nói chi là từ nay về sau lưu lạc thành một lão thái giám trong lãnh cung không quyền không thế không ai hỏi qua. -Chuyện Lưu công công giao, nhất định phải xử lý, nếu không ta với Trương Trung dưới đất kia cũng không khác là bao! Nhưng... Bạc, khoảng mười vạn lượng bạc, ta kiếm đâu ra chứ? Vừa nghĩ đến đây, ngọn đuốc thứ nhất của tân quan thượng nhậm, đốt cháy hừng hực trong lòng Lương Hồng, đốt đến khi ông ta khó chịu trong lòng. Lương Hồng bực mình vén màn kiệu, thở hổn hển chửi thề mấy câu. Vừa nhấc mắt, thì nhìn thấy một đám võ tướng Trương Mậu, Giang Bân, Lưu Thất cưỡi ngựa vừa nói vừa cười đi ở một bên đường lớn, bọn họ chỉ trỏ dường như đang muốn bước vào một tửu lâu. Lương Hồng thấy tình cảnh này, trong lòng bỗng nhiên sáng hẳn lên. Bá Châu bây giờ, nếu phải chuẩn bị mười vạn lượng bạc, không thể nhắm vào quan viên, không thể nhắm vào thân sĩ, không thể nhắm vào dân chúng, vậy còn có thể nhắm vào người nào đây? Trên trời sẽ không rơi bạc xuống, nhằm vào bọn cướp đường này thì sao? Lương Hồng yên tâm thoải mái nghĩ: -Trương Mậu là kẻ có tiền, đám người Lưu Lục Lưu Thất kia cũng nhất định không thiếu tiền, nhiều năm như vậy vào nhà cướp của, số tiền đó cũng không dễ dàng gì? Ừ... Bọn họ vừa mới quy thuận, trong quan trường không có bao nhiêu người quen, muốn chỉnh bọn họ không ai biện hộ cho, cũng dễ dàng hơn nhiêu. Hơn nữa thân hào địa phương và dân chúng thầm hận đám cướp này rồi, ta chỉnh bọn họ còn được thanh danh tốt. Những người này bây giờ đã thấy sạch rồi, cũng lộ sạch rồi, cũng không thể làm cướp đường được nữa, đường lui đã tuyệt, vậy còn không ngoan ngoãn mặc ta bài bố? Chỉ cần dùng uy bức dùng lợi dụ, đe doạ một phen, khiến đám đạo tặc này ngoan ngoãn dâng mười vạn lượng... Không! Mười hai vạn lượng bạc, vậy còn không dễ như trở bàn tay? Dương Lăng cái chổi lớn này! Thật có thể quét mà, quét thực sạch sẽ mà! Nhớ rõ trong phủ Trấn thủ của Trương Trung vàng bạc vô số a, cái chổi lớn Dương Lăng này đi quét một vòng, quét đến bụi đất tung bay, đợi khi ta tới, liền giữ lại cho ta một căn nhà trống không, tất cả những thứ đáng tiền đều đăng ký vào sổ sách trong kho phủ rồi. Con bà nó, hiện tại ta là Trấn thủ Bá Châu rồi, cũng không thể quá keo kiệt, gia đinh hộ viện, tùy tùng nha hoàn, nên có để phô trương mới được nha, đòi bọn họ hơn hai vạn lượng cũng không nhiều lắm đâu? Từ trong kiệu lại ngoái nhìn ra ngoài, đám người Trương Mậu, Lưu Lục, Phong Lôi, Hình Lão Hổ, trong mắt Lương Hồng đã trở nên đỏ rực, giống như từng miếng từng miếng hồng chín, thật sự là... thật sự là mê người mà...!