Chương 408: Cục diện tất chết

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:44

Trác Nhĩ quan sát một hồi, nói - Bọn họ nhân thủ có hạn, sao lại không nuốt hết bọn họ? Hoa Đương khẽ mỉm cười, nói: - Đối phương ba nghìn kỵ binh, ta dốc sức lực muốn nuốt sạch bọn chúng, năm nghìn nhân mã của ta đây cũng sẽ thương vong quá nửa, ngộ nhỡ Bá Nhan lúc này nổi lên dị tâm thì làm sao đây? Chúng ta về đại doanh trước. Không hiếu chiến với bọn chúng. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nghi ngờ nói: - Kỳ lạ, cho dù bọn chúng ẩn náu trong rừng, với nhãn lực của Ngọc Trảo, lại làm sao có thể không phát hiện chút nào? Ngọc Trảo chính là con Hải Đông Thanh cực phẩm kia theo Hoa Đương lên đường khi y tập kích đại doanh Bá Nhan. Khi đó liên tiếp nhổ trại cướp trại, dựa vào sức người lục soát ở trên thảo nguyên bao la vô biên đó hầu như là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, toàn bộ đều dựa vào con chiến ưng cơ động này mới có thể liệu địch cơ tiên, tìm được tất cả bộ tộc lớn nhỏ tản mạn ở trên thảo nguyên chuẩn xác không sai lầm. Với nhãn lực vô cùng cao minh của con Hải Đông Thanh này, dù cho người của bộ tộc Ngoã Lạt ẩn núp ở trong rừng vô cùng thành công, nó cũng nên có phát hiện mới phải. Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ chúm môi phát ra một tiếng huýt gió, trên bầu trời một vệt hình ảnh mờ nhạt trắng như tuyết như mũi tên bắn xuống, quét đất thu lại cánh, hạ xuống trên vai nàng. Nó rỉa rỉa cánh, nghẹo đầu nhìn về phía nữ chủ nhân của mình. Từ khi Trác Nhĩ trở thành nữ nhân được Hoa Đương sủng ái nhất trong trướng, con Ngọc Trảo Hải Đông Thanh mà Hoa Đương yêu thích nhất này liền trở thành thú cưng của nàng. Trác Nhĩ giỏi cưỡi ngựa săn bắn, mỗi ngày mang theo nó phóng ngựa trên thảo nguyên, đối với nó chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ chu đáo, Ngọc Trảo đối với mệnh lệnh của Trác Nhĩ cũng không khỏi tuân theo. - Làm sao vậy Ngọc Trảo, ngươi ăn bơ làm biếng rồi à? Trác Nhĩ đang chải lông vũ của nó, sau đó tiện tay từ trong túi trước yên ngựa lấy ra cục thịt khô nhét vào trong miệng Ngọc Trảo: - Ngoan, cố gắng ở trên trời nhìn, phát hiện chuyện khả nghi, phải lập tức báo cáo với ta. Trác Nhĩ ra hiệu đơn giản một cái, Hải Đông Thanh chợt nhảy lên một cái, mở ra đôi cánh tráng kiện mạnh mẽ, lại xuyên vào mây đêm. Hoa Đương theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt nhìn theo Ngọc Trảo còn chưa thu hồi lại. U..u...u...Tiếng kèn u dài nổi dậy Hoa Đương bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, cùng với tiếng kèn dài hùng hồn, phía dưới bên phải vô số điểm đen nhỏ dày đặc xuất hiện ở cuối thảo nguyên, dần dần hình thành một đường cuồng triều cuộn trào mãnh liệt, phóng đi về phía sau cánh thuộc hạ Bá Nhan vừa đến xin hàng. Người chưa đến, mưa tên đã mang theo một trận gió mạnh, tàn bạo đập vào đội kỵ mã. Trong lúc nhất thời kêu thảm thiết không ngừng, các chiến sĩ bộ tộc Bá Nhan tay không tấc sắt tới tấp rơi xuống ngựa, chiến sĩ khác hoặc tìm chỗ trốn, hoặc tránh sau thân ngựa một chân chạm đất, xua đuổi chiến mã tăng tốc trốn về hướng đội kỵ binh của A Nhĩ Tư Lăng, đồng thời điên cuồng la: - Mau bắn tên, đánh trả lại chúng nó, là nhân mã của Hỏa Si! A Nhĩ Tư Lăng vốn muốn hạ lệnh ngăn cản bọn họ trốn vào, để tránh khỏi rối loạn vị trí, với lại Bá Nhan vừa mới quy hàng, dù rằng tay không binh khí, gã cũng không dám để cho nhân mã của Bá Nhan hoàn toàn hỗn tạp đi vào, thế nhưng nhìn mưa tên vô tình trút xuống trên đầu nhân mã của Bá Nhan, trong chốc lát tử thương vô số, đạo mệnh lệnh này dù sao chăng nữa cũng nói không nên lời. Hoa Đương ở trung quân cũng đã thấy hậu phương hỗn loạn, thấy được một mặt hùng ưng đại kỳ, quả nhiên là nhân mã của Hỏa Si. Y mới chợt hiểu ra, thì ra là liên quân Hỏa Si và bộ tộc Ngoã Lạt phái ra khinh kỵ mục đích chính là muốn giết chết Bá Nhan, để một Bá Nhan còn sống sót sẽ sản sinh ra lợi ích lớn mạnh hơn nhiều so với tăng thêm một vạn kỵ binh có năng lực chiến đấu, liên quân Hỏa Si và bộ tộc Ngoã Lạt hiển nhiên không thể ngồi coi loại tình cảnh này xuất hiện. - Ngọc Trảo Chết tiệt, bây giờ càng ngày càng lười rồi. Nó ở trên trời làm cái gì? Làm sao có thể không chú ý sau cánh? Hoa Đương ở trong lòng hung ác nguyền rủa một tiếng, quay sang thân binh bên cạnh hạ lệnh: - Nhanh đi bảo vệ Bá Nhan, nhất định đem hắn còn sống cứu ra. Đội kỵ binh của A Nhĩ Tư Lăng triển khai phản kích, thế nhưng thuộc hạ của Bá Nhan trốn vào quá nhiều, phá rối trận hình của bọn họ, đừng nói là hình thành trận hình phản xung kích, dù là phản kích mưa tên cũng không cách nào hình thành độ dày để tiến hành tiến công hiệu quả đối với đội kỵ mã xông tới tiến. Nhân mã như nước thủy triều. Tiếng vó ngựa giống như sấm ầm ầm, chiến sĩ trước sau xông tới vượt lên trước, đao thương bén nhọn lạnh lẽo kia làm người ta sợ hãi. Nhân mã của Bá Nhan bắt đầu hoảng sợ gào thét: - Cho chúng ta đao thương, cho chúng ta cung tên, để chúng ta phản kích! Kỵ binh của Hỏa Si đánh tới rồi, vạn mã phi nhanh anh dũng tranh lên trước, từng tiểu đội tổ hợp, hô to, quơ mã tấu sáng như tuyết vọt tới. A Nhĩ Tư Lăng tức giận kêu to: - Cút ngay! Đừng cản trở chúng ta bày trận! Thế nhưng đã chậm rồi, một bên bị nhân mã của mình đột kích cho nháo nhác như gà lạc mẹ, bên kia lại phảng phất giống như một lưỡi loan đao vô cùng sắc bén, vẽ ra một đường cong tròn trịa nhanh mà mạnh mẽ hung hăng bổ về phía quân trận lỏng lẻo. Làm sao còn có thể đối chiến? Cương đao sắc bén chém tới cùng với mưa tên bắn tới, đều rơi vào đỉnh đầu đội thân binh của A Nhĩ Tư Lăng và các chiến sĩ của Bá Nhan, một loạt tiếng kêu thảm thiết. Đội thân binh của A Nhĩ Tư Lăng bị tách ra rồi, đục xuyên qua chiến thuật cấp tốc cắt bọn họ ra. Chỗ đi qua, sóng máu phun ra, người chết ngựa đổ, khắp nơi đều là tiếng gào khóc đau đớn của kẻ sắp chết. - Bá Nhan đâu? Mau tìm Bá Nhan. A Nhĩ Tư Lăng cũng biết Bá Nhan đối với phụ thân của gã còn có giá trị lợi dụng rất lớn, mắt thấy đã không còn cách nào hình thành trận hình công kích hữu hiệu, buộc lòng phải dẫn người tiến lên, hy vọng đoạt lại Bá Nhan sau đó rút lui về phía sau. - Ta ở đây! Bá Nhan dẫn mười mấy thân binh từ trong quân trận hỗn chiến vọt tới. Trên người bọn họ có máu, trong tay nắm các loại đao thương, hiển nhiên là nhặt được từ trong tay người bị bắn chết. A Nhĩ Tư Lăng mừng rỡ, vội vàng thúc ngựa nghênh đón, một mặt oán giận nói: - Quân trận của ta bị bại binh của ngươi xông tới làm rối loạn, mau, cùng ta lui hướng về phía chỗ phụ vương ta. - Không cần, ta tự đi tìm hắn ngay. A Nhĩ Tư Lăng ngẩn ra. Bá Nhan Mãnh Khả thúc ngựa chạy tới, tay phải cầm trường thương đang buông thõng bất chợt giống như độc long xuất huyệt, đột nhiên đâm về phía trước, mũi thương dính máu sắc bén gần một thước rưỡi phập một tiếng đâm vào ngực trái của A Nhĩ Tư Lăng. A Nhĩ Tư Lăng giật mình cảm thấy không ổn vội giơ mã đao lên đón đỡ, nhưng vừa giơ lên chưa qua đỉnh đầu, trước ngực truyền đến một cơn đau đớn khôn cùng, gã kinh ngạc nhìn Bá Nhan, trong mắt tràn đầy ánh mắt kinh ngạc không tin. Trong nháy mắt khả năng nghe trở nên mơ hồ, mông lung nghe được thân binh của mình phát ra âm thanh kinh sợ phẫn nộ, tiếng mắng chửi và chém giết, chỉ là dường như là ở nơi rất xa, trong hoảng hốt gã thấy người sau lưng Bá Nhan giơ lên đao thương, xông về bên cạnh gã. Cơ thể của A Nhĩ Tư Lăng lay động một cái, Bá Nhan Mãnh Khả thu lại nụ cười, dồn sức thu lại thương, trước ngực A Nhĩ Tư Lăng máu chảy như suối, trường đao rơi xuống đất, lộn một vòng trên không trung, ngửa mặt ngã nhào trên đất. Máu ở ngực vẫn còn phun ra mãnh liệt, rút đi sức sống của trái tim trẻ tuổi mạnh mẽ, rút toàn bộ máu tươi của gã ra khỏi lồng ngực. Cơ thể của A Nhĩ Tư Lăng không chịu kiểm soát co giật một cái, gã từ giữa chân ngựa hỗn loạn, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nhiều đóa mây trắng làm nổi bật một mặt hùng ưng đại kỳ đã đến bên cạnh, sau đó nghe được Bá Nhan Mãnh Khả lớn tiếng ra lệnh: - A Lặc Thái, đánh bọc sườn về phía trước, tuyệt đối không thể để Hoa Đương chạy thoát. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Thân thể cường tráng lại co quắp một cái, bơm ra máu tươi từ từ trở nên chậm - A Lặc Thái? A Lặc Thái không phải là bội phản Bá Nhan, lưu lạc thành mã tặc trên thảo nguyên rồi sao? Hắn sao ở chỗ này? Hắn... Tại sao khiêng chiến kỳ của Hỏa Si? Sinh mạng đang dần dần rút ra, A Nhĩ Tư Lăng đã không có sức nhớ lại nghĩ tiếp nữa, trong con ngươi càng ngày càng đờ đẫn lưu lại hình ảnh cuối cùng, là một vó ngựa lớn chừng miệng chén, đang càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn đạp xuống mặt gã, che kín toàn bộ trời xanh... Vệ đội của Bá Nhan thà dùng máu thịt thân xác của cơ thể mình ngăn cản mưa tên, làm cho nhân mã của A Nhĩ Tư Lăng mất đi cảnh giác đối với bọn họ, bọn họ phóng ngựa mà vào, làm cho hậu trận nhanh chóng tan rã. Gần ba nghìn tên kỵ binh đột nhiên xuất hiện, lại thêm hai nghìn nhân mã vừa mới vừa mới nhặt đao thương lên này, nhanh chóng phân ba đường giết về trung quân của Hoa Đương. Lúc Nãi Nhân Đài giật mình thấy không ổn, nhân mã của gã đã cùng cái gọi là kỵ binh "Ngoã Lạt" phía trước dây dưa cùng một chỗ, căn bản không có sức trở về thủ rồi. Hoa Đương có một nghìn tên thiết vệ cận thân, bị nhân mã của Bá Nhan tách rời, bẻ gãy thành nhiều đoạn, trước sau khó mà phối hợp với nhau, thậm chí muốn chạy trốn cũng không thể. Tay của Hoa Đương run rẩy, nắm thật chắc chuôi bảo đao Bá Nhan vừa chắp tay dâng lên này, cây bảo đao lộng lẫy khảm nạm vô số châu báu kia, nghe nói đã từng là bội đao của Thành Cát Tư Hãn vĩ đại. Bất thình lình gặp phải tập kích bất ngờ, làm y đờ đẫn, cho đến lúc này y mới tỉnh ngộ chút, y không kịp đi phân tích đối phương là Hỏa Si, bộ tộc Ngoã Lạt hay là nhân mã của Bá Nhan, hay hoặc là ba bên liên quân rồi, y chỉ biết là, nếu như bây giờ không thể nhanh chóng trốn thoát ra ngoài, thì hôm nay toàn quân bị tiêu diệt tất thành kết cục đã định. - Trác Nhĩ, chúng ta... Hoa Đương quay đầu vội gọi, nhưng kinh ngạc phát hiện mỹ nhân một mực ở bên mình đã chẳng biết đi đâu. Bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn trông thấy một bóng người mặc đồ trắng tung bay đang phóng ngựa băng băng, lợi dụng khi hỗn loạn từ cánh sườn lách ra, lao về phía đoàn người đến đánh lén y. - Nàng... Lừa dối ta! Sự thật này làm người ta khó chịu. Dù rằng không cam chịu, y lại không thể không thừa nhận. Hoa Đương thẹn quá thành giận lập tức lấy cung lắp tên, mũi tên sắc bén ngắm trúng dáng vẻ đẹp của Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ kia, ngắm trúng giữa lưng nàng. Mũi tên sắp rời dây cung, trong lòng của y lại bỗng nhiên trào lên cảm giác không đành lòng, cung cứng thoáng chúi xuống, một mũi tên rời dây cung, Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ yêu kiều kêu một tiếng, suýt nữa rơi xuống ngựa. Một mũi tên này bắn trúng đùi nàng, đau nhức đến tim. Hoa Đương phóng ngựa phóng ngựa chạy nhanh đến, cướp lại nàng trước khi đội ngũ đánh lén kia tới. Trên đùi Trác Nhĩ máu tươi đỏ thẫm, đôi bắp đùi thon dài đẫy đà này từng quấn ở bên hông to lớn của y, dùng từng đợt lắc lư nhún tuyệt vời, đưa y lên thiên đường mất hồn. Chẳng lẽ tất cả dịu dàng và nhiệt huyết đều là giả? Y thì thương yêu Trác Nhĩ như vậy, thế mà Trác Nhĩ thì sao? Hoa Đương chặn ngang giữ chặt cánh tay của nàng, giận không kềm được mà rống to: - Vì sao phản bội ta? Trác Nhĩ đau đến hoa dung thất sắc, đã không thể trốn, nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Hoa Đương chỉ là cười lạnh lùng, khinh miệt. Hoa Đương ngẩng đầu nhìn lại, đại kỳ của Hỏa Si đã bị ném đi, đội ngũ nghìn người bị năm nghìn tinh kỵ bao vây bao vây chia nhỏ bị nhanh chóng ăn tươi. Một bộ phận nhân mã đã hợp công Nãi Nhân Đài, chi lực lượng mạnh nhất trong thị vệ tùy thân của mình sắp bị nuốt sạch rồi. Kỵ sĩ khắp nơi bắt đầu vây kín, thân binh chung quanh Hoa Đương không ngừng ngã trong vũng máu. Hoa Đương nhìn thấy Bá Nhan, bởi vì Bá Nhan cũng đang nhìn y chằm chằm, không, nói chính xác, là chăm chú nhìn Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ bị y đang nắm giữ. Đột nhiên một người cưỡi ngựa chạy về phía Bá Nhan, đang bẩm báo với hắn cái gì đó, Bá Nhan nghe, vẫn cứ chăm chú nhìn Trác Nhĩ, một cái chớp mắt cũng không cam lòng tách khỏi, dường như đó là báu vật khó mà dứt bỏ. Ánh mắt Hoa Đương dời một cái, nhận ra người kia, người kia là A Lặc Thái, là kẻ trúng kế ly gián của Trác Nhĩ, dẫn đầu quân bản bộ phản bội rời khỏi Bá Nhan, suy đồi thành mã phỉ A Lặc Thái. Cơ thể Hoa Đương run rẩy, y rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng biết tại sao y phái một trăm ưng săn trinh sát mà không phát hiện quân địch mai phục, rốt cuộc biết rốt cuộc biết cái gọi là phân hoá tan rã, thu nạp bọn đầu hàng phản bội, căn bản là tự mình nắm chặt một tấm lưới nham hiểm do yêu tinh dệt ra, lưới đó đặc biệt dùng để bắt mình. A Lặc Thái, Bác Đạt Nhĩ Mô phản bội và chạy trốn; Bá Nhan Mãnh Khả nghị hòa đầu hàng; Hành động Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dẫn năm nghìn chủ lực đầu hàng trước, cũng là để khiến y xem thường Bá Nhan, tin tưởng thành ý của Bá Nhan. Hai đội tên là mã phỉ, trên thực tế vẫn trung thành với quân đội của Bá Nhan, trước sau lần lượt đánh cờ hiệu bộ tộc Ngoã Lạt và Hỏa Si khiến cho y đưa ra phán đoán sai lầm không kịp thời thoát thân. Mà Bá Nhan Mãnh Khả tự mình dẫn hai nghìn tàn binh không có binh khí thi triển khổ nhục kế, nhanh chóng tan rả bọc hậu thị vệ, thực hiện bao vây đối với y. Tất cả mọi thứ, trong chớp mắt liền khiến một anh hùng chiến thắng ở trên cao, biến thành kẻ cùng đường thua không còn manh giáp. Bá Nhan cũng từng mạt lộ, nhưng hắn ta không tiếc mọi thứ đang tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi, mà mình đây, bây giờ còn có cơ hội gì có thể nắm bắt? Thứ duy nhất có thể nắm bắt trong tay, cũng chỉ có người nữ nhân này trong tay. Ánh sáng lại ảm đạm chút, gió thiếu chút ấm áp, thổi qua tới lúc lành lạnh, mang theo mùi máu tanh. Khắp nơi đều là thi thể, máu tươi ướt sũng cả vùng đất, tin tưởng năm tới cỏ dại chỗ này nhất định mọc rất tươi tốt. Cận thân thị vệ của Hoa Đương dù thiện chiến dũng mãnh, thế nhưng chiến lực của đối phương cũng không thua bọn họ, mà nhân số lại gấp năm lần bọn họ, mã tấu sắc bén vờn bay như tuyết rơi, trường thương mã thương đánh đâm ngang dọc, cùng với kỵ sĩ bên cạnh, hậu phương xảo quyệt phối hợp, thân binh của Hoa Đương căn bản không cách nào phát huy sử dụng chiến lực, từng người nối tiếp một người ngã xuống! Đây là chiến sĩ thành thạo nhất, trong tấn công ở khoảng cách gần, phối hợp khéo léo. Hai quân giao chiến ở chỗ gần như vậy cung tên cũng có thể sử dụng thành thạo. Dài ngắn phối hợp, xa gần nối tiếp nhau, lực sát thương thật sự là quá đáng sợ. Mấy người thân binh bách phu trưởng thủ hạ của Hoa Đương thấy tình thế không ổn, chia ra dẫn đầu thủ hạ chiến sĩ tập hợp một tam giác sắt sắc nhọn, muốn mở ra một con đường máu yểm trợ Hoa Đương thoát đi. Bọn họ anh dũng chém giết, thế đột kích vô cùng mạnh mẽ, người dũng cảm mạnh mẽ ngoan cố chống cự là người bất luận kẻ nào cũng không thể khinh thường, thế nhưng binh mã của Bá Nhan chiếm cứ ưu thế tuyệt đối sao có thể để cho Hoa Đương chạy thoát? Lực sĩ của hai bên đều sử dụng binh khí nặng, binh khí dài, xen kẽ lẫn nhau. Giằng co ở chung một chỗ, bắt đầu một trận chiến ác liệt. Thân binh của Hoa Đương liều mạng, bọn họ không ngại lấy mạng đổi mạng, chém giết giết hoàn toàn là chiêu chiêu đòi mạng, thậm chí là đồng quy vu tận, nhưng chống cự của bọn họ đã không thay đổi được kết cục, không cách nào vượt qua phòng tuyến vững chắc trước mắt, khiến bọn họ cũng biết điểm này. Liều mạng đã mất ý nghĩa, thế nhưng quán tính đôn đốc bọn họ tiếp tục vứt bỏ mạng sống. Bá Nhan, hiển nhiên cũng không có nguyện vọng muốn giữ lại người sống. Chiến sĩ của Bá Nhan kinh nghiệm chiến trận dẫu sao dẫu sao phong phú hơn một chút so với người của Hoa Đương, thân vệ của Hoa Đương dần dần rút bỏ tinh thần liều mạng, nhân mã của Bá Nhan bắt đầu chiếm thượng phong, nhóm thị vệ của Hoa Đương ngã trong vũng máu, những người còn lại càng ngày càng ít. Lần tập kích này, đại cục đã định! Tiếng kêu chém giết càng ngày càng nhỏ. Một vòng vây hình vòng đang hướng về phía Hoa Đương từng bước một mà áp sát lại, các loại binh khí, ở dưới tà dương chiếu rọi, lấp lánh sắc bén sắc bén lạnh căm căm. Không ai dám lại gần người tác chiến, chiến sĩ còn lại bên cạnh Hoa Đương có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi khi bọn họ vô vọng mà giơ vũ khí lên, còn chưa phóng ngựa xông lên trước hai bước, tên liền từ bốn phương tám hướng bắn tới, từng người ngã xuống. Không gian lưu lại một con chiến mã hí một tiếng, quẳng thi thể của họ xuống nhẹ nhàng chạy đi. Người đang từng bước từng bước giảm thiểu. Loại cảm giác áp bức cường đại đó quả thực có thể làm người ta phát điên, Hoa Đương cắn răng, rút ra cây bảo đao của Bá Nhan, để ngang trên cổ thanh nhã trơn bóng như tơ nhung của Trác Nhĩ hoàng hậu. Bá Nhan Mãnh Khả giơ tay, vòng vây bất động. Bá Nhan dẫn ngựa ra, hiên ngang quát lên: - Hoa Đương buông nàng ra, ta cho ngươi một cơ hội quyết chiến công bằng. Hoa Đương cười khẩy: - Quyết chiến công bằng? Bất luận thắng bại ta đều quyết không thể nào còn sống rời khỏi, thế nào là công bằng chính trực? Nếu như không phải là nữ nhân này, ta làm sao có thể dễ dàng thua ở trong tay của ngươi? Bá Nhan, hoặc là thả ta đi, hoặc là ta sẽ giết nàng trước. - Ha ha ha ha ha ha... Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ bỗng nhiên cười, nàng vui sướng cười, nhìn chằm chằm Bá Nhan Mãnh Khả thật sâu, lớn tiếng nói, nói cho Bá Nhan nghe, cũng nói cho cho các chiến sĩ của Bá Nhan nghe: - Ngài không thể nào thả hắn đi, bởi vì ngài là Bá Nhan Mãnh Khả. Ngài không chỉ có thiếp, ngài còn có chiến sĩ trung thành với ngài, thảo nguyên thuộc về ngài, đó là trách nhiệm của ngài. Không có Hoa Đương khống chế bộ tộc lớn mạnh của ngài, không có một người nào có uy vọng cao ngất bề thế trấn nhiếp thủ lĩnh các bộ tộc, nhân mã bộ tộc của Đóa Nhan Tam Vệ nhiều hơn nữa, cũng sẽ biến thành một nắm cát rời rạc, khi đó, cơ hội của ngài đã tới rồi. Cái chết của một thủ lĩnh mạnh mẽ, có thể tạo thành sự suy yếu của một thế lực cường đại, cũng có thể hoàn thành sự hùng mạnh của một người khác, đứng lên làm lại từ đầu đi! Bá Nhan, ngài vẫn là vua thảo nguyên, vua thảo nguyên bất khả chiến bại. Lời nói đầy tính kích động, khiến chiến sĩ thủ hạ của Bá Nhan quơ đao thương hoan hô gào thét lên. Lời của Trác Nhĩ là đúng, chí ít ở trên đại thảo nguyên là vậy, bởi vì nơi này không có một bộ hệ thống quan lại đầy đủ, cho nên một người anh hùng chính là hi vọng của mọi người, có địa vị ở trong bộ tộc quả thật có tác dụng quan trọng không có cách gì thay thế được, liên quan đến sự tồn vong của một lực lượng lớn mạnh. Trong mắt Bá Nhan tràn đầy lệ nóng, đôi môi mấp máy nói không ra lời. Hoa Đương hổn hển hét: - Câm miệng. Y khẽ dùng sức trên bảo đao sắc bén trong tay, lưỡi đao cắt đứt da thịt mềm mại của Trác Nhĩ, máu tươi đỏ thẫm rỉ ra. - Ta có thể làm được, Trác Nhĩ, ta sẽ làm được. Bá Nhan ngậm nước mắt trả lời, y đương nhiên tuyệt đối không thể để cho Hoa Đương còn sống rời khỏi, nhưng y cũng không thể nào ngồi nhìn Trác Nhĩ vì y mà chết. Đối mặt trường hợp như vậy, y bó tay, y không biết nên làm sao cứu Trác Nhĩ, chẳng nhẽ cứ giằng co như vậy? Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dẫn năm nghìn tinh binh đầu hàng trước đang chờ y trong và ngoài tiếp ứng, công kích đại doanh của Hoa Đương. Nếu như có người chạy ra ngoài báo tin trước... Trác Nhĩ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bá Nhan Mãnh Khả, bỗng nhiên mỉm cười, gió lướt qua mái tóc của nàng, nụ cười kia rất ngọt rất ngọt: - Bá Nhan... - Trác Nhĩ! Bá Nhan nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn ngập lo lắng và bất đắc dĩ. - Có thể đi theo một vị anh hùng, giành được một vị anh hùng, thiếp hài lòng thỏa dạ rồi. Đại Hãn, Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ, bằng lòng chết ở dưới đao của ngài! - Đừng! Ở trong tiếng gào run sợ của Bá Nhan, Trác Nhĩ ngẩng cái đầu kiêu ngạo lên, đưa chiếc cổ trắng như tuyết lên ra sức kéo xuống một cái, máu tươi phun trào, lưỡi đao sắc bén lập tức cắt đứt cổ họng của nàng. Hoa Đương ngây ngốc, thân thể của y cứng ngắc, kinh ngạc từ từ buông tay ra, mắt thấy máu tươi ào ạt nhuộm đỏ vạt áo ngực trắng như tuyết của Trác Nhĩ, mỹ nhân tóc dài kia ở trên ngựa đong đưa một chút, sau đó giống như một đóa hoa rơi xuống hồng trần, chậm rãi rơi xuống ngựa, êm ái ngã trên cỏ xanh mượt, ti bào tơ tằm nhẹ trắng như tuyết từ từ đáp xuống, làm cho nàng thoạt nhìn giống một đóa hoa sen đang ngủ. - Nàng chết rồi... Trong lúc nhất thời, hai nam nhân đều có chút thẫn thờ. Yên tĩnh như chết chóc kia bị một tiếng rống to xé lòng rách phổi kinh động phá vỡ: - Trác Nhĩ! Đôi mắt đỏ như máu kia dường như muốn phun lửa mà nhìn chằm chằm Hoa Đương: - Là ngươi giết nàng! Hoa Đương, ta muốn băm vằm ngươi thành trăm mảnh. Hoa Đương tỉnh lại trong kinh ngạc nhưng cũng bộc phát ra một trận cười như điên, y ném cây bảo đao kia, ngồi ở trên ngựa cất tiếng cười to: - Tốt! Tốt! Ha ha ha ha... Chết tốt lắm! Bá Nhan, ta lừa ngươi, nữ nhân của ngươi lừa ta, mỹ nhân đổi giang sơn, giang sơn đổi mỹ nhân, ha ha, ha ha ha... - Bắn! Bắn chết hắn cho ta! Roi ngựa của Bá Nhan giống ỷ thiên trường kiếm phẫn nộ, chỉ thẳng tắp hướng về phía Hoa Đương đang ngửa mặt lên trời cười to. - Hoa Đương Hoa Hạ ta chết... "Vù vù...". những thanh âm vù vù như tiếng sấm trận, âm thanh của Hoa Đương bỗng nhiên ngừng lại. Ở chính giữa vòng tròn bao vây của binh mã Bá Nhan, chỉ có một con ngựa, trên con ngựa kia, đã nhìn không ra hình dáng người, ngay cả đầu và mặt đều nhìn không thấy rồi. Trên con ngựa kia, tên rậm rạp cắm trên thân thể của y, khiến cho y lại không thể từ trên ngựa ngã xuống. Chiến mã không người khống chế nhẹ nhàng bước đi thong thả vượt ra ngoài vài bước, trên lưng ngựa tựa như đang thồ một quả cầu gai to lớn hình bầu dục lắc lư... Mộng anh hùng hoành đồ bá nghiệp, một đi không trở lại.