Vừa nhìn tình hình liền hiểu rõ mọi chuyện, Hồng Nương Tử lạnh lùng quát:
- Bỏ hắn ra, các ngươi ra ngoài!
Tuy hận Dương Lăng đến thấu xương nhưng dưới uy thế của Dương Khóa Hổ, hai gã đại đạo cũng không dám phát tác bừa bãi. Dù sao Dương Lăng cũng đã rơi vào trong tay rồi, chẳng sợ y trốn đi đâu được, hai gã bèn nhổ một bãi nước bọt về phía Dương Lăng, khẽ ôm quyền chào Hồng Nương Tử rồi bước ra ngoài.
Dương Lăng ôm ngực thở dốc, chậm chạm đứng dậy. Hồng Nương Tử hờ hững đưa mắt nhìn y, đoạn xoay người bước ra ngoài. Một lát sau nàng quay trở lại, đưa cho y một túi nước sạch và hai chiếc màn thầu, ôm bảo kiếm ngồi dựa vào vách đá, bảo:
- Ta ở đây trông coi ngươi, ăn xong rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai ngươi hãy tự tay viết một phong thư gửi đến quan phủ yêu cầu đổi người, ta đảm bảo cái mạng chó của ngươi sẽ giữ được.
Dương Hổ sớm đã trốn thoát mất rồi, nếu để nàng biết sự thật liệu mình còn sống được ư? Dương Lăng nhất thời chẳng có cách nào khác, đành cầm lấy túi nước và bánh màn thầu, ngồi xuống dựa lưng vào vách đá đối diện với nàng, khẽ thở dài:
- Lần đầu gặp mặt, phu nhân đang bỏ tiền mua lương thực cứu tế nạn dân, một lòng nhân từ, khá có tác phong hiệp nghĩa. Dương mỗ tuy thân ở triều đình, nhưng tự hỏi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với trăm họ, cớ sao các vị lại muốn dồn ta vào chỗ chết vậy?
Y định nhắc tới chuyện ở hầm sưởi nhưng lại sợ cô ả này thẹn quá hóa giận khiến mình sẽ phải chịu thêm khổ sở, lời nói đã đến miệng đành nuốt trở về. Thôi Oanh Nhi cũng hơi nghẹn họng, nàng khựng lại một hồi rồi cười lạnh đáp:
- Ta cứu tế nạn dân là vì bản thân ta cũng là người cùng khổ, biết rõ nỗi khổ sở khi phải chịu đói chịu rét. Bọn ta không chỉ muốn giết ngươi mà còn muốn giết tất cả đám quan lại, lật đổ cái thiên hạ hại người này, xây dựng một triều đại mới.
Dương Lăng thở dài thườn thượt, nói:
- Cô cứu tế nạn dân cũng chỉ có thể cho bọn họ ăn no một bữa cơm. Thiên tai nhân họa không ngừng, trăm họ bữa nào cũng cần ăn, cô có bao nhiêu tiền bạc để mua sắm lương thực chứ? Đợi đến lúc kho lương của quan phủ cũng bị ăn hết cả rồi, cô kêu trăm họ trong thiên hạ phải ăn cái gì đây? Cô chỉ giúp được bọn họ nhất thời, còn ta đưa những thứ cây trồng từ nước ngoài về lại là kế sách dài lâu.
Đừng tưởng rằng chỉ có cô mới xót thương trăm họ! Thiên hạ hiện nay tuy có nhiều tệ nạn, nhưng triều đình không hề thối nát, các quan viên cũng có rất nhiều người thương dân như con. Cô muốn lập triều đình mới, vậy phải đánh bao nhiêu trận, chết bao nhiêu người đây? Đánh cho thiên hạ này trở nên tan nát, phá xong lại lập, nhưng sao bằng ủng hộ các đại thần thanh liêm chính trực trong triều, canh tân cải cách, trừ bỏ lũ tham quan ô lại để trăm họ được ăn no, được mặc ấm, có đất cày? Hơn nữa, chỉ dựa vào các người mà có thể lật đổ được thiên hạ này sao?
Hồng Nương Tử ngạo nghễ đáp:
- Quan binh giỏi lắm hay sao? Sơn trại của bọn ta bị tiễu trừ biết bao nhiêu lần rồi, đám quan binh đó có làm gì được bọn ta? Nếu nhân mã của tất cả các sơn trại tập hợp lại, chắc chắn sẽ là một đội tinh binh vượt hẳn quân đội triều đình. Muốn lấy thiên hạ, có gì là khó chứ?
Dương Lăng cười lạnh:
- Mơ tưởng hão huyền!
Thôi Oanh Nhi trừng mắt, Dương Lăng vội vã nói tiếp:
- Các người dựa vào địa lợi, quan binh tới tiễu trừ thì nấp vào trong núi sâu nên có thể an toàn thoát khỏi tay quan binh mà không tổn thất gì. Nhưng như thế mà cho rằng có thể đối phó với thiên quân vạn mã của triều đình sao?
Cô vào nam ra bắc, thấy nhiều hiểu rộng, phải biết rằng hoàng thất Đại Minh chính thống mang họ Chu, trong thiên hạ người tin phục nhiều vô số kể. Khi các người chỉ làm đại vương trên núi thì tưởng rằng điều này chẳng quan trọng gì, nhưng một khi thật sự muốn khởi binh tạo phản, liệu có bao nhiêu người tin phục mà đi theo đây? Còn bốn chữ Đại Minh chính thống kia thì lại có thể biến thành lương thảo, tiền tài, đao thương và binh sỹ, biến thành những lực lượng thật sự.
Thôi Oanh Nhi cười lạnh không đáp, Dương Lăng lại lấy can đảm nói tiếp:
- Cô nói là muốn lật đổ triều đình, thành lập một triều đình mới phải không? Được, ta hỏi cô, nếu Hồng Nương Tử cô là chủ nhân của thiên hạ, cô định tạo phúc cho nhân dân trăm họ bằng cách nào đây?
Hai mắt sáng rực, Hồng Nương Tử buột miệng đáp:
- Đương nhiên là hủy bỏ những thứ sưu thuế đáng chết kia, không bắt trăm họ ở Hà Nam, Hà Bắc phải nuôi ngựa cho triều đình để rồi nhà tan cửa nát nữa, để trăm họ được sống cuộc sống yên lành, có cơm ăn, còn có thịt ăn, có quần áo mặc, không phải chịu đói chịu rét. Bản thân ta phải chịu khổ đã nhiều, ắt không bạc đãi nhân dân trăm họ.
Dương Lăng cười nhạt không ngớt. Thôi Oanh Nhi đỏ bừng mặt ngọc, lúng túng quát bảo:
- Ngươi cười cái gì? Ta nói sai cái gì sao?
Dương Lăng gật đầu đáp:
- Đúng, đều đúng hết! Vậy để ta hỏi cô, năm nay Hà Nam lũ lụt, Thiểm Tây hạn hán, Sơn Đông bị nạn châu chấu ngợp trời, còn Thổ Dao làm loạn suốt một dải Miêu Sơn. Cô hủy bỏ sưu thuế, vậy lấy cái gì để nuôi dưỡng quân đội của cô, nuôi dưỡng những quan viên trong triều đình của cô, lấy cái gì để cứu tế cho những người dân sắp chết đói? Trong cơn thiên tai nhân họa, lương thực chỉ thu hoạch được không tới ba phần mười, cô làm thế nào để nhân dân trăm họ không phải lo về cơm ăn áo mặc đây?
Thôi Oanh Nhi hơi ngẩn người. Xưa này nàng chỉ oán hận quan phủ vô dụng bất tài nên muốn giành lấy giang sơn để mọi người dân đều được sống những ngày tốt đẹp, thực chưa từng nghĩ tới những điều này. Nàng cắn chặt môi, đáp:
- Những tên phú hào địa chủ đó đều có đất đai vạn khoảnh, dù gặp năm thiên tai trong nhà cũng ăn đủ mặc đầy. Ta có thể để trăm họ ăn lương thực của những kẻ đó, dù sao cũng không thể đến nỗi phải chết đói.
Dương Lăng lắc đầu:
- Khi đó những người phú hào kia cũng là con dân của cô, tài sản đất đai của bọn họ đều phải qua bao nhiêu đời mới tích cóp được, cô muốn ép bọn họ phải tạo phản sao? Hơn nữa số phú hào trong thiên hạ thực chẳng có tới một phần mười, tiền tài tụ tập trong tay một số ít người bọn họ thì coi như là giàu đến chảy mỡ, nhưng sau khi chia ra cho trăm họ thì chẳng qua mỗi người cũng chỉ có bát cháo mà ăn. Triều đình dẫn trăm họ đi ăn lương thực của nhà giàu, đây chính là cách của cô sao?
Cô lại nói đến việc hủy bỏ mã chính (Chính sách bắt buộc người dân phải nuôi ngựa cho nhà nước - ND), không sai, ta cũng từng nghe nói việc quan phủ hà khắc, ép cho trăm họ khổ sở vô cùng, điều này triều đình cần phải sửa đổi từng chút một, nhưng chẳng lẽ không nuôi ngựa nữa lại là phương cách tốt hay sao? Hiện nay giặc Thát đang xâm phạm biên cảnh, thiết kỵ của giặc có tới mấy vạn, nếu không có kỵ binh, cô dựa vào cái gì để bảo vệ giang sơn và trăm họ? Giặc Thát tới rồi, sự tàn độc của chúng còn chẳng hơn sưu thuế cả trăm lần ư?
Nơi duyên hải giặc Oa làm loạn, có cần đóng thuyền không? Có cần huấn luyện thủy quân không? Chặt cây, đóng thuyền cần dùng đến lao dịch, nuôi binh luyện binh cần thu sưu thuế, đóng thuyền may áo giáp chỗ nào cũng cần phải bỏ tiền. Trong lòng cô chỉ nghĩ cần đối xử tốt với trăm họ, nhưng cô có làm được không?
Hồng Nương Tử nghe mà mặt mũi tái hẳn đi, Dương Lăng lại tiếp tục tàn phá sự tự tin của nàng, chẳng hề lưu tình:
- Sưu thuế, nuôi ngựa không thể không cần, nhưng phải xem thi hành thế nào. Quan lại, đồn điền không thể không sửa, nhưng phải xem sửa như thế nào. Quản lý hành chính, xử lý sưu thuế các người có hiểu không? Các người chỉ biết phá hoại, không biết xây dựng!
Hồng Nương Tử không kìm được, quát:
- Câm miệng! Mặc cho ngươi ngụy biện thế nào, Chu Hồng Vũ kia vẫn có xuất thân như thế, chẳng phải y cũng trị được thiên hạ đó sao?
Dương Lăng ung dung đáp:
-Hoàng đế Hồng Vũ xuất thân thấp kém nhưng chẳng phải là hạng võ phu bất học vô thuật, hơn nữa ông ta nổi lên chống lại nhà Nguyên tàn bạo, bên cạnh có biết bao người tài trí giúp đỡ chứ? Còn cô thì sao? Chắc cô cũng biết trái tim người đọc sách trong thiên hạ đứng về bên nào phải không?
Nếu thật sự làm phản, các người chẳng qua là từ sơn tặc biến thành giặc cỏ, theo sóng gió mà nổi lên rồi lại theo sóng gió mà chìm xuống. Một trăm năm sau, người đời có nhắc đến các người cũng chẳng qua chỉ là nhắc đến một đám thổ phỉ gây họa một thời, khiến cho thiên hạ máu chảy thành sông, chẳng giúp ích gì cho nhân dân trăm họ. Nếu các người có con cháu, ắt bọn chúng cũng cảm thấy xấu hổ thay cho các người...
Một hơi của Dương Lăng còn chưa nói hết, đã nghe "keng" một tiếng vang lên lanh lảnh, ánh sáng tỏa ra lạnh ngắt. Thanh đoản kiếm đã kề sát vào cổ y, khiến cho y bất giác run rẩy từng hồi. Thoạt đầu Dương Lăng hơi hoảng loạn, nhưng ngay sau đó y dần bình tĩnh, thản nhiên đưa mắt nhìn Hồng Nương Tử.
Trong thạch thất nhất thời trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người. Một hồi lâu sau Hồng Nương Tử mới lạnh lùng nói:
- Ta biết ngươi đọc sách nhiều, đừng có hòng khoe chữ với ta! Ta chỉ biết cả nhà ta đều bị quan phủ ép phải lên núi làm giặc, chỉ biết trăm họ ở Bá Châu và vô số nơi khác còn đang bị quan phủ áp bức thậm tệ, ăn bước trước phải lo bữa sau, do đó... bọn ta muốn làm phản!
Nàng nói xong bèn thu kiếm lại, "cạch" một tiếng đút kiếm vào vỏ, rồi dựa đầu vào vách đá, khép hờ hai mắt đe:
- Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn! Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, nếu còn nhiều lời nữa ta sẽ cắt cái lưỡi của ngươi xuống!
Dương Lăng thấy khuôn mặt nàng thoáng co giật, hiển nhiên đang cố gắng đè nén lửa giận nên y cũng không tiện nói tiếp nữa mà ngồi ngây một hồi. Y vẫn chưa nghĩ được nếu ngày mai Hồng Nương Tử mang y đi trao đổi với Dương Hổ, y phải làm thế nào mới thoát thân được đây?
Dương Lăng trầm tư hồi lâu, thầm nghĩ mấy người Ngô Kiệt, Hoàng Kỳ Dận đều đa mưu túc kế, trong triều cũng có không ít bậc tài năng. Ngày mai đưa bức thư trao đổi con tin đến chỗ bọn họ, ắt bọn họ không ngu xuẩn đến mức nói với đạo tặc rằng không có người để trao đổi. Hiện giờ chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi, chờ có cơ hội rồi thoát thân.
Y thở dài một hơi, cảm thấy trong bụng đã hơi đói, bèn vừa uống nước vừa ăn một chiếc màn thầu, sau đó dựa vào vách đá nhắm mắt giả vờ ngủ. Chốc lát sau, ngọn đuốc trên vách đá yếu dần đi, cuối cùng tắt hẳn.
Dương Lăng cũng bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, chỉ là y chưa từng ngủ trên nền đá cứng ngắt lạnh băng thế này nên nhất thời khó mà ngủ được. Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Dương Lăng cứ lặng lẽ ngồi dựa vào vách đá, thầm suy nghĩ đối sách. Chợt y phát giác phía đối diện phát ra những tiếng sột soạt, dường như nàng đang trằn trọc chuyển mình không ngủ được, thỉnh thoảng còn xen lẫn những tiếng thở dài. Xem ra những lời vừa rồi của Dương Lăng nàng vẫn nghe lọt vào tai.
***
Dưới lòng đất chẳng biết trời đã sáng hay còn tối, nhưng thời gian tới là tự nhiên tỉnh dậy, trong phòng lại được thắp lên một ngọn đuốc, người canh gác bên ngoài lẳng lặng đi vào, theo sau là Lưu lão đạo. Hóa ra đêm qua lão ta không hề nghỉ lại đây, khi trời vừa sáng mới từ chỗ ở của một tín đồ bí mật khác trở về.
Hồng Nương Tử và Thúy Nhi vội bước lên nghênh đón. Hồng Nương Tử hỏi:
- Lưu tiên sinh, tình hình bên ngoài hiện giờ thế nào?
Lưu lão đạo cười khổ:
- Quan binh kiếm chuyện một hồi lâu rồi cũng dừng lại, nhưng nội thành hiện đã giới nghiêm, mọi con đường xung quanh kinh sư đều đặt trạm gác. Vào thành không bị ngăn trở nhưng người ra ngoài thành nhất định phải có giấy thông hành của quan phủ, tất cả mọi xe ngựa hàng hóa đều bị kiểm tra, ngay đến một con ruồi cũng không thoát ra ngoài được. Những người từ ngoại ô vào thành nếu không có giấy thông hành thì phải đến quan phủ đăng ký, có người nhà đảm bảo mới được ra ngoài.
Hồng Nương Tử biến sắc:
- Ồn ào đến vậy hay sao? Lưu tiên sinh có bị người ta chú ý đến không?
Lưu lão đạo đáp:
- Còn may ta là một đạo nhân vân du bốn bể, theo giấy thông hành thì ta là người từ phương nam tới nên rất ít bị hiềm nghi; hơn nữa ta chỉ đi lại trong thành không hề xuất kinh, do đó kiểm tra một phen rồi cũng không sao. Chỉ là... lần này lộ tẩy, cơ nghiệp do chúng ta vất vả đánh hạ ở một dải Bá Châu e là sẽ bị hủy trong một sớm một chiều thôi.
Hồng Nương Tử không đồng tình:
- Sợ cái gì chứ? Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun? Huống chi tổng trại sớm đã di dời khỏi Bá Châu. Ta sẽ lập tức kêu Dương Lăng tự tay viết một bức thư, chỉ cần bọn chúng đồng ý đổi người, chúng ta sẽ dùng tính mạng con tin uy hiếp bọn chúng để rời thành. Trao đổi người ở chỗ Phong Đài xong, dựa vào khoái mã đã được chuẩn bị sẵn và thuật cưỡi ngựa của chúng ta, một khi ra khỏi kinh sư là sẽ không kẻ nào chặn được.
Mấy tên đại đạo bên cạnh nghe nói đại ca sắp được cứu ra, không kìm được đều xoa tay nắn chân rất mực hưng phấn. Lưu lão đạo thường mang theo cây phướn, lấy việc đoán chữ đoán mệnh làm vỏ bọc, bút mực giấy nghiên luôn có sẵn trên người, bèn lấy từ trong ruột tượng ra giao Hồng Nương Tử đưa vào để Dương Lăng viết thư.
Dương Lăng do dự một hồi mới cầm bút viết một bức thư. Cũng coi như y rất biết điều, trong thư không dám ám chỉ vị trí của mình hiện tại chút nào. Thực tế y cũng chẳng quen thuộc thành Bắc Kinh cho lắm nên ngoài việc biết nơi này nằm phía dưới một đạo quán còn chưa được xây dựng xong, y cũng chẳng biết hiện mình đang ở đâu.
Trong thư Dương Lăng nói rõ mình đã bị bắt làm con tin, kẻ xấu yêu cầu trao đổi mình với Dương Hổ. Y lại nhắc người đọc được thư này mau dâng lên Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng cho phép hãy đến chỗ Cẩm Y vệ đưa đại đạo Dương Hổ bị nhốt trong đại lao ra, lại dựa theo yêu cầu của đối phương mà mang đến địa điểm chỉ định. Để cho chân thực, y còn cởi ngọc bội tùy thân ra làm tín vật.
Phong thư đã chỉ ra một cách rõ ràng địa điểm mà Dương Hổ bị bắt nhốt. Cho dù người trong quan phủ đọc được thư này là kẻ ngốc đi chăng nữa hẳn cũng không đến nổi không hiểu được ý của y.
Có điều hiện giờ là thời đại vũ khí lạnh, đám đạo tặc chỉ cần có võ nghệ cao cường, thuật cưỡi ngựa tinh thông là có thể dễ dàng thoát thân khỏi tay quan binh. Huống chi khi hai bên trao đổi con tin, ắt bọn chúng không cho phép quan binh phái ra quá nhiều người, như vậy hai bên cùng lắm cũng chỉ có thể trao đổi người khi cách nhau hai ba mươi trượng, Dương Lăng chẳng lạc quan chút nào về việc mình có thể thoát khỏi tay đối phương.
Nếu quan phủ định dùng kẻ giả mạo để trao đổi, đám đại đạo Bá Châu chẳng có lý nào lại không kiểm tra, hơn nữa Hồng Nương Tử còn là người chung chăn gối với Dương Hổ, chỉ cần nàng nhìn dáng người cũng đoán được sáu bảy phần rồi. Dù quan phủ có hiểu được sự ám thị của mình thì việc cứu mình thoát thân vẫn là một vấn đề khó khăn.
Hồng Nương Tử đứng một bên nhìn y chằm chằm. Dương Lăng cũng chẳng thể nghĩ nhiều, chỉ đành bấm bụm viết thư xong giao cho Hồng Nương Tử; chỉ mong triều đình có người tài nghĩ ra kế hoạch nào đó có thể gạt được đám lục lâm này.
Hồng Nương Tử đón lấy bức thư cùng ngọc bội, kêu hai người đến trông coi Dương Lăng, còn chính mình thì vội vã đi ra ngoài đưa thư cho Lưu lão đạo. Lưu lão đạo năm lần bảy lượt đọc thật kỹ bức thư dưới ánh đuốc, xác thực không có ẩn ý gì, nhìn ngang nhìn dọc đều không thấy huyền cơ, mới yên tâm nhét bức thư vào trong chiếc dây lưng dưới tấm đạo bào, rồi bảo:
- Các cô ăn chút gì đó rồi cứ chờ ở đây, đợi ta đến Ngũ Thành Binh Mã ti tìm cơ hội chuyển bức thư này cho quan phủ.
Lưu lão đạo vội vã ra khỏi địa đạo, đóng chặt cửa động lại rồi lặng lẽ rời đi. Một gã đại đạo mặt mũi dữ dằn đứng bên cạnh Hồng Nương Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn căn phòng nhốt Dương Lăng, khẽ nói với Hồng Nương Tử:
- Tẩu tẩu, đợi sau khi cứu được đại ca ra, chúng ta cứ giết luôn tên tiểu tử này rồi hẵng bỏ trốn. Ra khỏi kinh thành rồi thì chúng ta như là mãnh hổ về núi, giao long xuống nước, đừng hòng có ai làm gì được chúng ta nữa.
Hồng Nương Tử hơi khựng người, do dự:
- Nói bậy! Phía chúng ta động thủ vậy bên quan binh sẽ không động thủ ư? Hôm nay có thể cứu được Hổ ca của ngươi về là được rồi, đừng để sinh thêm chuyện phiền toái!
Một tên đại hán đầu trọc mặt rỗ lỗ chỗ, nhìn rất ghê người gằn giọng đáp:
- Đại tẩu yên tâm! Chúng ta không động thủ chẳng lẽ quan binh lại chịu trơ mắt nhìn chúng ta đi ư? Tụ tiễn (ám tiễn giấu trong tay áo - ND) tẩm độc của Hồ Đại Chùy này trong vòng mười trượng chính là thiếp mời của diêm vương. Hổ ca thành thạo Địa Tranh quyền (một môn quyền thuật Trung Quốc, các động tác chủ yếu được thực hiện khi bò rạp hay lăn lộn dưới đất - ND), đến lúc đó chỉ cần tiểu đệ hô lên một tiếng, huynh ấy bò rạp xuống đất mà chạy ra, sẽ không có chuyện gì đâu. Chẳng lẽ chúng ta còn phải nói chuyện tín nghĩa với quan binh hay sao chứ?
Trong lòng Hồng Nương Tử hơi loạn. Những lời Dương Lăng nói đêm qua đã lưu lại một dấu ấn rất sâu trong lòng nàng, quả thật nàng muốn cứu trượng phu ra rồi thảo luận kỹ lưỡng với hắn một phen. Còn đối với Dương Lăng thì quả thực nàng chẳng thể sinh ra chút sát tâm nào cả.
Thúy Nhi ở bên cạnh nhìn rõ vẻ mặt Hồng Nương Tử, bèn lựa lúc mà chen vào:
- Tiểu thư! Lời của Hồ đại ca đúng lắm, cô gia với các huynh đệ tình như thủ túc, lần này có tới gần hai trăm huynh đệ thân cận nhất đã mất mạng trong tay Dương Lăng. Với tính cách hiệp nghĩa của cô gia, món huyết hải thâm thù này sao có thể bỏ qua được chứ?
Nếu để tên cẩu quan đó an toàn quay về, ngày sau ắt sẽ phòng bị nghiêm ngặt, cô gia muốn báo thù há chẳng phải hung hiểm muôn phần hay sao? Chúng ta cứ tiện tay kết liễu luôn cái mạng chó của y, vừa hay có thể báo thù cho các huynh đệ vừa bị giết, khi trở lại sơn môn cũng tiện ăn nói, lại tránh cho cô gia một lần nữa dấn thân vào nơi nguy hiểm.
Mấy tên đại đạo nghe thế đều gật đầu lia lịa, nhất tề đưa mắt nhìn Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử lòng rối như tơ vò, suy nghĩ suốt hồi lâu mới giẫm mạnh chân, cắn răng quyết:
- Được rồi! Nếu vậy ta nghe theo lời các ngươi. Có điều nhất định phải hết sức cẩn thận, lấy sự an nguy của Hổ ca làm đầu!
Mấy tên đại đạo đồng loạt gật đầu đáp:
- Đại tẩu yên tâm, điều này thì bọn đệ hiểu!
Thúy Nhi thấy thế thì khẽ mỉm cười, một tia đắc ý thoáng qua trong đáy mắt.
***
Đường xá chốn kinh sư vẫn phồn hoa như cũ nhưng lại tràn ngập không khí căng thẳng, tất cả mọi cửa thành đều gươm giáo như rừng, phòng bị nghiêm ngặt. Bởi vì việc kiểm tra diễn ra rất chậm nên người ra vào thành đều phải xếp thành một hàng rất dài.
Trên đường lớn của kinh sư, không khí hoan hỉ chuẩn bị đón ngày đầu năm đã nhạt đi không ít, từng đội quan binh của Kinh doanh và lính đi tuần liên tục qua lại, tất cả các nha môn và nơi ở của quan viên đều được bố trí trọng binh canh gác kỹ càng. Các vị đại thần thường ngày chỉ đi xe nhẹ và dẫn theo vài tên tùy tùng, nay đều có mấy chục gia tướng tiền hô hậu ủng, còn những quan viên không có cái thực lực ấy thì liền dứt khoát chẳng ra ngoài.
Không khí căng thẳng như vậy quả thực chưa từng xuất hiện tại chốn kinh sư. Bởi việc xuất nhập không tiện, rất nhiều hàng hóa dịp tết chẳng thể đưa được vào thành, dẫn đến việc vật giá tăng cao. Có tin nếu không tìm được Dương xưởng đốc thì lệnh cấm thành sẽ không được hủy bỏ sớm, do đó mọi người dân đều lo vật giá sẽ tăng thêm nên đành liều mình chịu rét mà ra phố mua sắm đồ tết.
Lưu lão đạo giơ cao cây phướn liêu xiêu bước đi trên đường. Quan binh đi ngang chỉ cho rằng lão là một lão đạo còm nhom dáng vẻ bình thường, đang nhòm đông ngó tây kiếm mối làm ăn, nên chỉ liếc nhìn qua rồi không chú tâm đến nữa.
Lưu lão đạo chậm rãi bước tới trước cửa nha môn Ngũ Thành Binh Mã ti, rồi đi vào trong một con hẻm nhỏ ngay bên hông nha môn. Khi sắp đi tới đầu hẻm, lão bèn giả vờ đặt cây phướn xuống nghỉ ngơi. Sau đó lão nhặt một hòn đá lên, móc phong thư trong thắt lưng ra, quấn vải bọc chung thư vào với hòn đá. Thừa dịp mọi người không chú ý, lão ném mạnh viên đá cùng bức thư qua bức tường rồi vác phướn vội vã rời khỏi.
Người của Binh Mã ty không thể làm chủ việc này, nên bức thư cứ thế được trình dần lên, nhanh nhất cũng phải đến trưa mới có trả lời. Nếu triều đình đồng ý đổi người, ắt sẽ lưu lại ký hiệu dễ thấy ở tòa nhà mà lão chỉ định. Đến lúc đó lão lại tìm một nha môn khác để ném thư, đưa ra yêu cầu tiếp theo là được.
Đường Xưởng Điện có rất nhiều cửa tiệm nhỏ, là một con đường khá phồn hoa. Lưu lão đạo bỏ ra một văn tiền thuê một chiếc bàn của quầy hoành thánh để tự mở quán riêng, nhởn nha chờ khách tới. Hôm nay người có tâm tư xem bói không nhiều, không những chẳng có ai ghé thăm mà ngay cả đến liếc mắt nhìn qua cũng chẳng có hứng thú. Lưu lão đạo chẳng hề để tâm, lão chỉ nheo mắt quan sát mặt trời ước lượng thời gian. Đang lúc lão chuẩn bị dọn quán tìm chỗ ăn trưa, một thiếu niên mặt mũi thanh tú bộ dạng như kẻ hầu đã đứng trước quán của lão ta.
Lưu lão đạo hờ hững liếc mắt nhìn gã, vuốt râu cười hỏi:
- Tiểu ca muốn đoán chữ hay đoán mệnh? Hoặc là muốn ta viết hộ thư nhà chăng?
Thiếu niên cười đáp:
- Ta không biết chữ, cả đời này chỉ có cái số hầu hạ người khác, còn đoán làm gì? Xin tiên sinh giúp ta viết bức thư nhà.
Trong lúc nói, gã có vẻ như quá buồn chán nên bàn tay gảy gảy túi hành lý đeo trên người, những ngón tay tạo ra mấy ký hiệu gì đó một cách mau lẹ.
Sắc mặt Lưu lão đạo hơi đổi, bàn tay thu vào trong tay áo rồi cũng đáp lại bằng mấy ký hiệu mà chỉ có thiếu niên đang đứng trước mặt mới nhìn thấy, sau đó thân mật mời:
- Mời ngồi mời ngồi!
Rồi lão vừa lấy bút mực ra, vừa khẽ hỏi:
- Cấp trên có mệnh lệnh gì không?
Gã hầu đó đưa tay chống cằm nhìn xuống bàn, thấp giọng:
- Rất gấp! Bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải giữ được tính mạng Dương Lăng, đưa y trở về. Bất luận dùng cách gì cũng được!
Lưu lão đạo hơi ngẩn người. Lão nhẹ nhàng trải một tờ giấy ra, cầm lấy chiếc nghiên ra bộ mài mực, đáp:
- Tên này là tâm phúc của Hoàng đế, giết y sẽ rất lợi với đại nghiệp của chúng ta, tại sao phải thả y chứ? Huống chi y đã giết nhiều người của Dương Hổ như vậy, đời nào Hồng Nương Tử lại chịu bỏ qua? Xin trở về báo lại với đàn chủ, người này không thể tha được.
Gã thiếu niên kia tuy có vẻ ngoài như kẻ hầu người hạ, nhưng lại lập tức vênh mặt nghênh ngang với lão rất có khí thế. Gã cười lạnh bảo:
- Nếu Hồng Nương Tử cản trở thì cứ giết luôn cả Hồng Nương Tử! Ngươi nhớ lấy, bằng bất kỳ cách nào cũng phải giữ cho y được an toàn. Đây không phải mệnh lệnh của đàn chủ, mà là mệnh lệnh của giáo chủ!
Lưu lão đạo cả kinh, bàn tay mài mực lập tức dừng lại, kinh ngạc hỏi:
- Giáo chủ lão nhân gia cũng ở kinh sư sao? Chuyện này... thực khó xử quá, sao đột nhiên lại phải bảo vệ y vậy?
Ánh mắt thiếu niên trở nên lạnh ngắt, gã gằn giọng:
- Giáo chủ đang ở đâu, đây là điều mà ngươi có thể dò hỏi sao?
Lưu lão đạo khẽ rùng mình, không dám hỏi tiếp nữa. Bờ môi mỏng dính của gã thiếu niên hơi nhếch lên:
- Trong cung vừa đưa tin ra, chân long sắp xuất thủy, thiếu y thì việc chưa chắc đã thành, muốn câu được rồng thì phải tạm bỏ tướng cua. Hơn nữa, Dương Hổ đã trốn thoát rồi, nếu Hồng Nương Tử mà chết thì còn sợ hắn không càng thêm bán mạng giúp chúng ta đoạt thiên hạ hay sao?