- Nàng đó!
Dương Lăng mặc kệ Ngọc Tỷ Nhi giãy giụa thế nào, bèn kéo tay của nàng, vừa đi vừa nói:
- Không cần e dè vì tuổi tác xa nhau. Ấu Nương tính ra cũng không lớn, có các nàng theo ta, ta thật sự rất vui, giống như thiên thượng nhân gian vậy.
Trong nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy. Dù ta làm quan lớn đến đâu, hãy nhớ kỹ ta là trượng phu của nàng, tướng công, phu quân, lão gia gì đó là không thể không diễn cho người ngoài xem. Đóng cửa lại thì ta chính là chồng các nàng, các nàng chính là vợ của ta, giữa vợ chồng giữ nhiều quy củ như thế làm gì, sống còn vui thú gì nữa?
Tính tình của Ấu Nương khá hướng nội, Văn Tâm thì càng không cần nói. Nếu nàng cảm thấy nên câu nệ gò bó, lúc nào cũng giữ bổn phận thị thiếp gì đó, sớm muộn gì Tuyết Nhi cũng học theo. Hậu viện nhà chúng ta giống như nồi nước lạnh tanh, có ý nghĩa gì chứ?
- Vâng, lão gia.
Trong lòng Ngọc Đường Xuân cảm động, bất giác nắm chặt tay của Dương Lăng. Quả là nàng nghĩ quá nhiều rồi, trước có Ấu Nương nuông chiều nàng, lại có Tuyết Lý Mai hoạt bát dẫn theo, nàng cũng giống một chú chim sơn ca chỉ biết vui vẻ, không có gì trói buộc, không có tâm cơ.
Nhưng hiện tại Cao Văn Tâm sắp vào đây rồi, người ta vốn là tiểu thư khuê các, lại đường đường là nữ y quan đại nội, hơn nữa Dương gia có hậu lại dựa vào bàn tay của nàng ấy. Ngay cả Ấu Nương đối với nàng ấy cũng cảm động đến rơi lệ, nàng ấy được đãi ngộ, Ngọc Đường Xuân không hề có một câu oán hận.
Nhưng nàng lo tiểu thư khuê các như vậy một khi vào cửa, bởi vì thuở nhỏ giáo dục khác nhau sẽ không cho nàng làm càn không biết lớn nhỏ nữa. Hạ nhân tâm phúc trên dưới Dương phủ hoá ra đều là người của Cao tiểu thư, vậy chẳng phải một hô trăm dạ hay sao? Cho nên mới khôi phục bổn phận thị thiếp nên có của một gia đình giàu sang, không dám có hành vi thất lễ phóng túng trước mặt Dương Lăng nữa.
Nghe Dương Lăng nói xong, trong lòng của nàng ấm áp hơn, không kiềm được hai mắt rưng rưng:
- Tướng công của ta, trong thiên hạ tìm không được nam tử như vậy, hắn không chỉ yêu thương dung mạo của ta, còn thật sự đối đãi một người xuất thân từ thanh lâu, ti tiện thấp kém như mình là thê tử. Có thể tìm được phu quân như vậy cuộc đời này còn cầu gì hơn? Hắn tình sâu nghĩa nặng, Ngọc Đường Xuân ta dù tan xương nát thịt cũng khó báo đáp...
Dương Lăng nhìn vào mắt của nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở dài. Hắn kéo tay của nàng, vừa đi vừa nói:
- Ngọc nhi, có phải nàng không cam lòng Văn Tâm vào cửa sau, nhưng có thể ngang hàng với Ấu Nương, cho nên trong lòng trách cứ...
Ngọc Tỷ Nhi vội vàng xua tay:
- Lão gia, không phải, không phải đâu, muội chỉ lo nề nếp gia đình Văn Tâm tỷ tỷ rất nghiêm, không dám làm càn quá mức thôi.
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, đưa tay ngăn lại, nói:
- Ta thật sự không biết có thứ gọi là bình thê, sớm biết còn phân thê thiếp gì đó. Thế này đi, muốn bình thì bình hết đi, nàng và Tuyết Nhi cũng làm bình thê, ha ha, chúng ta cùng ngồi chung, ăn trái cây, không ai tranh đoạt gì cả. Hầy, thực ra nhà chúng ta vốn cũng không phân ai cao ai thấp, danh phận... Ầy!
Ngọc Đường Xuân trước là vui vẻ, lập tức buồn bã, u uất nói:
- Lão gia không thể như thế, Ngọc nhi nào dám ỷ vào sủng mà kiêu? Từ xưa nói "nhất phát thê, nhị bình thê, tứ thiên thiếp", đây chính là tam thê tứ thiếp rồi. Hiện giờ số lượng nạp thiếp không bị hạn chế nữa rồi, nhưng bình thê vẫn có hạn. Dù lão gia có địa vị cao, tối đa cũng chỉ có thể có một vợ cả, hai bình thê. Văn Tâm tỷ tỷ và phu nhân bình thê, không ai sẽ nghĩ nhiều, nếu thiếp trở thành bình thê, ngược lại sẽ gây thêm rối loạn.
Dương Lăng tò mò, hoá ra tam thê tứ thiếp là như vậy. Hắn dứt khoát không hỏi nữa, hoá ra kẻ giàu sang cùng lắm có một vợ nhiều thiếp, có hai vợ thì thường là sẽ bị phạt. Nhưng giai cấp quý tộc mới phát sau khi phát đạt thường xuất phát từ nhu cầu liên hôn chính trị, hoặc là thượng quan vì muốn lung lạc cấp dưới lạc đắc lực mà ban hôn. Bất kể là liên hôn hay ban hôn, cô gái này dĩ nhiên đã là người nhà của mình, không thể để cho người ta đối đãi như thiếp. Mà đối tượng bọn họ liên hôn hoặc lung lạc phần lớn đều có sự nghiệp thành đạt, không phải những tên nhóc chưa từng cưới vợ, do đó dần dần xuất hiện quy củ mới: bình thê.
Nhưng bình dân thì không thể, dù ngươi giàu ngang một nước, có tiền nạp trên mười ngàn thị thiếp, tỳ thiếp thì cũng chỉ có thể có một chính thê, cái này gọi là "Thất phu thất phụ". Đương nhiên, trong bình thê vẫn có khác biệt. Vợ cả là vợ chính, vợ thứ, địa vị xã hội ngang hàng với trượng phu, bất kể trong nhà hay bên ngoài, mọi phương diện lễ nghi trang phục, xe chở đều đãi ngộ ngang nhau. Bình thê thì thấp hơn một chút, nhưng không cần hành thiếp lễ với chính thê, về cơ bản địa vị gia đình giống nhau.
Ngọc Tỷ Nhi nói rất nghiêm túc, Dương Lăng nghe muốn nổ tung đầu, hóa ra trò này cũng có hạn chế sao. Văn Tâm vào cửa, chỉ tiêu bình thê còn trống một người. Để Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai, Mã Liên Nhi cạnh tranh công bằng, công chính, công khai, bản thân hắn làm giám khảo? Đúng rồi, còn có vị hôn thê... A Đức Ny nữa, dù gì cũng là Nam tước, còn là bạn ngoại quốc tốt, cạnh tranh rất có ưu thế.
Bỏ đi! Dương Lăng ngoan ngoãn bỏ đi ý niệm ngu xuẩn này trong đầu, cười khan nói:
- Nói như vậy, trừ phi bổ ta thành hai nửa, bình thê mới đủ chia chỗ, ha ha, không cần để ý điều này. Văn Tâm không phải tiểu thư đại gia gò bó bảo thủ, ta còn sợ các nàng khiến nàng ấy cũng điên theo.
Ngọc Đường Xuân liếc nhìn, mỉm cười nói:
- Người ta cũng chưa nghĩ tới, là chủ ý của lão gia mà. Thôi đi, không nói nữa, những lời này của lão gia... Người ta nghe xong thấy vui lắm. A, tới phòng của Văn Tâm tỷ tỷ rồi, lão gia tự mình vào đi, có gì muốn nói cũng tiện hơn, hì hì.
Tân phòng của Cao Văn Tâm hoá ra ngay bên cạnh sân của Dương Lăng và Ấu Nương, đây là tòa thứ nhất của dãy lầu mới hướng ra hậu viện. Lầu mới, phòng mới, người mới...
Tân nương nhìn thấy tân lang dĩ nhiên có chút xấu hổ, tuy nói là làm minh hôn, nhưng dưới sự an bài của Lạc đại pháp sư đã bỏ trốn mất dạng, trong gian phòng khoác lụa hồng treo hoa, nến đỏ long phượng, bố trí hoàn toàn giống với tân nhân động phòng bình thường. Có điều hôm qua bên ngoài thê thảm, trong phòng lại đầy hỉ khí, có phần quỷ dị.
Sau khi Dương Lăng sống sót trở về, Cao Văn Tâm bận đến nửa đêm dọn hết trang sức tân hôn trong phòng, có điều vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết. Dương Lăng ở bên ngoài tự nhiên vô cùng, vừa vào phòng nhìn Cao Văn Tâm xem như đã là vợ mình, nhưng lại không biết nói gì. Hai người mặt đối mặt đứng đó, lén lút nhìn những động tác nhỏ của đối phương, dò xét tâm tư đối phương, không ai biết nên mở miệng thế nào.
Nhà mình không trị sao trị được thiên hạ? Ta đường đường là Đại tướng quân, Đại Hầu gia, đại thủ lĩnh đặc vụ, là nhân vật dậm chân một phát bát phương loạn chiến, còn sợ một tiểu nữ tử như nàng sao? Dương Lăng nghĩ đến đây bèn hít một hơi thật sâu, hai hàng lông mày nhướn lên, ngang nhiên nói:
- Văn Tâm!
- A?
Cao Văn Tâm giật bắn mình, cuống quít ngẩng đầu lên, lại vội rủ mắt xuống, thấp thỏm lo sợ rồi lại trông mong vô hạn.
Dương Lăng kiên quyết vung tay lên nói:
- Đi, ăn điểm tâm thôi.
Cao Văn Tâm nhất thời hụt hẫng, hồi lâu sau mới rầu rĩ nói:
- Muội... muội ăn trong phòng vậy. Ừm... Muội, buổi chiều muội sẽ dọn... dọn về vậy...
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ừm... Dọn về trước cũng tốt.
Cao Văn Tâm nghe xong liền tái mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại đụng phải cặp mắt gian xảo của Dương Lăng:
- Trước khi dọn về, chẳng lẽ vẫn y theo "minh hôn" mà gả vào cửa?
Dương Lăng nắm lấy vai của nàng, dịu dàng nói:
- Lần này đại nạn không chết, tâm bệnh của ta đã khỏi, cũng càng thêm quý trọng cuộc sống và người của ta. Văn Tâm, ta vừa mới hồi kinh, trong triều vẫn có nhiều đại sự muốn làm. Nàng chớ sốt ruột, ba ngày sau, ta lại cưới nàng qua cửa, để nàng đường đường chính chính gả về nhà của nàng.
Cao Văn Tâm mong đi mong lại cũng chỉ có câu này mà thôi, đột nhiên Dương Lăng chính miệng nói ra, Cao Văn Tâm mừng như mở cờ trong bụng. Sau một hồi choáng váng vì vui sướng, nàng mới đỏ ửng mặt, hứ một tiếng rồi lí nhí:
- Ai... Ai sốt ruột chứ?
Dương Lăng trơ mặt ra, cười nói:
- Là tướng công của nàng sốt ruột được không? Ha ha.
Cao Văn Tâm nghe hắn đã mở miệng tự xưng tướng công, trong lòng ngọt ngào vô hạn, đồng thời xấu hổ vô cùng. Nàng dùng ngón tay thon dài cuốn vạt áo, sau đó lại cố sức kéo ra, chân tay luống cuống hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Lăng, ngượng ngùng nói:
- Đi thôi.
Dương Lăng đang điên đảo thần hồn vì thái độ xấu hổ đầy phong tình thiếu nữ của nàng, nghe xong liền ngẩn ra nói:
- Đi làm gì?
- Đi ăn cơm, người ta đột nhiên cảm thấy... hơi đói bụng.
Những ngày này người tới cửa thăm hỏi thật không ít, tướng lĩnh ngoại Tứ gia quân, bốn vị tổng binh Hứa Thái, Lưu Huy, Hạ Tam Đàn, Phùng Lạc và đám người Bành Kế Tổ, Liên Đắc Lộc cùng nhau tới chơi.
Những người này đều là võ tướng thô lỗ, tính tình ngay thẳng. Vừa thấy Dương Lăng, Bành Kế Tổ và Liên Đắc Lộc một béo một gầy ôm lấy Dương Lăng khóc rống lên, âm thanh long trời lở đất, trong ngoài Dương phủ đều vang tiếng khóc.
Cũng may hai ngày trước khi bọn họ đến khóc nức nở, trên dưới Dương phủ đã kinh qua bản lĩnh khóc rống của họ. Các nha hoàn tùy tùng làm như không thấy, thong dong bình tĩnh. Những người này vẫn chưa ra cửa chính, Ngô Kiệt đã dẫn thân tín thuộc hạ trong triều tới cửa thăm. Người đứng đầu của họ đã trở lại, quả đúng là vui không nói nên lời. Các Đáng Đầu, Thiên hộ, Bách hộ ngồi trong sảnh khách tiền viện vừa nói vừa cười, tiếng cười sang sảng vang ra đến tận cửa chính đi.
Đến buổi chiều, đám người Đới Nghĩa, Miêu Quỳ, Trương Vĩnh lại lần lượt tới. Mấy ngày nay bọn họ thực sự rất nghe lời Dương Lăng, ở trước mặt Lưu Cẩn giả câm điếc, nhẫn nhục chịu đựng, tích lũy đủ sức lực đợi thủ lĩnh của phe mình trở về mới cùng Lưu Cẩn quyết tranh sống mái. Tin Dương Lăng chết truyền ra, tuy họ không phải là người đau lòng nhất, nhưng lại khẩn trương nhất, thất vọng nhất.
Hiện giờ thấy Dương Lăng, ba người không ngừng kể cục tức chịu đựng Lưu Cẩn mấy ngày nay giống như cáo trạng. Nói đến chỗ phẫn nộ, họ không khỏi chửi ầm lên, làm hại những người tuần tra xung quanh Dương phủ đều cảm thấy kỳ quái. Tại sao hôm nay Dương phủ ba hồi khóc ba hồi cười, ba hồi lại chửi mắng người ta?
Nhưng kỳ quái là các quan trong triều cả ngày không có lấy một ai đến thăm, thế thì có chút không bình thường rồi. Người bên ngoài cho dù không tiện công khai tới cửa, trên người Tiêu Phương rõ ràng có dấu vết Dương phái, không có lý do gì để e dè. Dương Lăng lập tức phái người vào kinh tìm hiểu, tin đưa về chính là: Triều hội chưa giải tán!
Dương Lăng nghe xong liền chấn động, trong triều xảy ra đại sự gì rồi? Chính Đức Hoàng thượng chưa bao giờ mở thượng triều buổi trưa. Hiện giờ chớ nói là triều sáng, thời gian của triều trưa cũng trôi qua rồi, có chuyện gì lại khiến văn võ bá quan ở suốt một ngày trong cung?
Lúc này, triều hội vẫn đang dõng dạc tranh luận, văn võ bá quan giữa trưa chỉ uống một bát cháo loãng mà thôi, cơm trong cung cơm cũng không dễ ăn như vậy, đa phần những lúc Hoàng thượng ban thưởng chỉ là nể mặt. Ba mươi lượng bạc hai xấp tơ lụa, lễ khinh ý trọng chính là ý nghĩa như vậy. Ngự thiện phòng nghe nói Hoàng thượng muốn ban thiện đương nhiên cũng sẽ không thực sự dọn món thịnh soạn cho mọi người ăn.
Nhưng bá quan còn đang tranh cãi, sáng sớm Chính Đức vô cùng cao hứng thượng triều, còn có người của Hàn Lâm Viện, Đô Sát viện dâng sớ thỉnh chỉ, yêu cầu huỷ bỏ gia phong và ban thưởng với Dương Lăng. Rất nhiều quan viên lão thành đều cảm thấy Dương Lăng còn trẻ tuổi, ngay cả khi thực sự có công lớn, đường đường là thế tập Hầu gia bình thường ca ngợi đại công của hắn lúc này cũng lập tức đứng ra lên tiếng ủng hộ. Phe Lưu Cẩn đã được lão ra hiệu liền đứng ra phản đối. Chính Đức cũng hiểu lời mình đã nói ra chính là tát nước ra ngoài, lý nào thu hồi lại được. Hơn nữa trong lòng y công lao của Dương Lăng đủ để được xưng tụng danh hiệu Quốc công.
Lưu Cẩn Phái nhiệt tình với Dương Lăng như thế lập tức khiến ba Đại học sĩ cảnh giác, chỉ nghĩ một chút liền đoán ra đây là hư kế, ngoài thăng trong giáng, tước quyền của Dương Lăng. Hiện tại trong triều chỉ Dương Lăng mới có thể chống lại Lưu Cẩn mà thôi, cho dù xuất phát từ mục đích gì, bọn họ bây giờ cũng cần Dương Lăng tại vị, đề phòng Lưu Cẩn độc chiếm đại quyền. Vì thế ba người lập tức ra mặt, bảo mọi người đồng loạt tán thành hủy bỏ gia phong đối với Dương Lăng, tước bỏ danh hiệu Quốc công.
Nhưng lúc này Lưu Cẩn khống chế được Lại bộ, tay nắm đại quyền thăng giáng bá quan, quan viên thuận nước đẩy thuyền dính vào vũng nước đục có khối người, lực lượng chủ yếu của Đô Sát viện cũng do lão nắm giữ. Đây là cơ quan ngôn luận, bọn họ dẫn chứng phong phú, lại cho rằng những lời vàng ngọc, thánh chỉ của Hoàng đế không có lý do thu hồi để phản đối.
Lực lượng của họ trên thực tế đã chiếm tuyệt đối đa số trong triều, hơn nữa Chính Đức Hoàng Đế cũng hiểu được tước bỏ phong thưởng Quốc công của Dương Lăng về tình về lý đều không tiện nói. Mà ba Đại học sĩ và Thanh Lưu phái đã tỉnh ngộ lại không thể nói thẳng lợi hại trong đó với Hoàng thượng, rất khó chống đỡ tiến công của vị quan tổng tài này.
Bọn họ cũng không thể nói thẳng với Hoàng: phụ tá đắc lực Người tin cậy nhất đã sớm tranh đấu tối mặt rồi, Lưu Cẩn là tên đại bại hoại, lão muốn chiếm quyền Dương Lăng, độc bá triều cương. May mà ba Đại học sĩ đồng loạt phản đối, vì vậy mới miễn cưỡng ngăn đượcnhững lời nịnh họt a dua của Lưu Cẩn phái đối với Hoàng đế và Dương Lăng.
Tranh luận vẫn liên tục đến xế chiều cũng không có kết quả gì. Chút phấn khích khi mới thượng triều của Chính Đức đã sớm bị những đại thần này chọc tức mất dạng, vì thế bực bội tuyên bố tan triều, ngày mai tính sau.
Đợi cho triều hội tản ra, ba Đại học sĩ cùng thương lượng sơ lược vài câu, liền ủy thác Tiêu Phương thân cận với Dương Lăng nhất chạy đi tìm hắn phân tích lợi hại, bảo hắn sáng sớm mai lập tức vào triều chủ động khước từ tất cả chức vụ gia phong.
Dương Lăng ở trong phủ không biết xảy ra chuyện gì, trên Kim Loan điện chưa tan triều, lại không ai có thể nghe được tin cụ thể, hắn đứng ngồi không yên. Cuối cùng hắn gọi người dẫn ngựa đến, đang định đích thân đi vào thành hỏi thăm một chút, kiệu quan của Tiêu Phương đã hối hả đến nơi.
Dương Lăng nghe Tiêu Phương nói xong, mới biết hôm nay trong kinh có động tĩnh lớn như vậy là vì Uy Quốc công hắn. Dương Lăng vốn không mấy hứng thú chuyện làm Vương làm hầu, nếu không phải muốn gây dựng sự nghiệp ở thời đại này, dùng nỗ lực của mình để tránh cho đời sau có nhiều bi kịch. Ngay cả chức Xưởng công Nội xưởng quyền uy hiển hách hắn cũng không nguyện ý nhậm chức, cho nên chỉ thản nhiên cười, đồng ý khước từ chức vị Quốc công.
Tiêu Phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Dương Lăng chủ động khước từ, thiết nghĩ Hoàng thượng cũng đồng ý. Tiểu Hoàng đế chung quy vẫn còn trẻ, nhìn không thấu đáo âm mưu giảo quyệt trong chốn quan trường. Mà người của Lưu Cẩn phái chỉ cho rằng luận công Dương Lăng phải được gia phong, căn bản không đề cập tới chức vụ và quyền lực hiện tại của hắn. Những thứ này chỉ cần đưa Dương Lăng vào tròng, chính thức quyết định tước bỏ chức vị Uy Quốc công thì sẽ không sợ hắn không giao ra.
Tiêu Phương và Dương Lăng ở trong thư phòng bí mật bàn luận đến tận chiều mới cáo từ rời đi, chuẩn bị triệu tập người của Dương Lăng phái ngày mai lâm triều cùng nhau tạo thế, giúp hắn tháo gỡ tước vị Uy Quốc gò bó này.
Tiễn Tiêu Phương về, Dương Lăng trở lại thư phòng suy nghĩ lại toàn bộ sự việc. Lưu Cẩn làm vậy thật ra là một nước cờ hay, lão ra vẻ chí công vô tư trước mặt Hoàng thượng và người trong thiên hạ, vờ thân thiết với Dương Lăng để gây thiện cảm với Hoàng đế, đồng thời lại buộc bản thân hắn giao lại quyền lực trong tay. Với thế lực hiện tại của Lưu Cẩn, chỉ cần giao quyền, có lý nào lại không quy về tay lão?
Không thủ thì Lưu Cẩn có thể cắn chết, có điều ý chỉ của Hoàng đế không dễ dàng rút lại. Công lao của Dương Lăng đủ để gia phong Quốc công, hơn nữa chắc chắn bản thân hắn cũng không tiện trực tiếp chỉ rõ với Hoàng thượng rằng họ tiến cử hắn là vì muốn tước bỏ quyền của hắn, muốn hắn ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tuy nhiên âm mưu này biết mà không phá thì thôi, đã gọi là âm mưu thì không thể chỉ rõ ra được, một khi bị kẻ khác hiểu rõ dụng tâm của ngươi thì khó đạt được hiệu quả như mong muốn. Các lão thần trong triều lăn lộn quan trường cả đời, sao có thể không đối phó lại mấy tên thái giám thiếu kinh nghiệm trong hậu cung? Mưu kế này đã bị nhìn thấu, chỉ cần bản thân ra vẻ đường hoàng kiên quyết từ chức, y còn có thể giở trò gì nữa?
Lưu Cẩn lợi hại ở chỗ có thể đoán được tâm tư hoàng thượng, lợi hại ở quan hệ thân mật giữa y và Hoàng đế, chứ không phải y có quỷ kế lợi hại thế nào ở chốn quan trường. Bằng không với quan hệ và quyền lực mà y sở hữu, lại không giống bản thân hắn làm đủ thứ cải cách và quan hệ lợi hại không thể điều hòa với phái bảo thủ, thế lực của y đâu chỉ phát triển như cục diện hiện giờ? Nhưng đám người Trương Thái và Trương Văn Miện dưới trướng y cũng không phải ngồi không, bọn họ tất nhiên cũng sẽ dự đoán được hắn nhất định khước từ, họ còn có thể giở đòn sát thủ nữa sao?
Dương Lăng mỉm cười: Bên cạnh ta có một nhà đại âm mưu, đáng tiếc nàng không ở đây. Bằng không, nàng tám chín phần có thể nhìn thấu âm mưu mà đám Lưu Cẩn muốn sử dụng, ta có thể nắm rõ mà liệu trước tiên cơ. Hiện tại cũng đành đi bước nào xem bước đó, dù sao cuộc chiến này sẽ không chấm dứt trong nhất thời, ta muốn tước quyền Lưu Cẩn, Lưu Cẩn cũng muốn tước quyền của ta, ngày tháng vẫn còn dài lắm.
Lúc này, Dương Lăng thấy ánh mặt trời dần tắt, đang định gọi người thắp đèn lên. Vân nhi hai tay ướt sũng, trong tay còn cầm một cây kéo thi lễ với Dương Lăng:
- Lão gia, Cao quản gia bảo tôi thông báo lão gia, trước nhà có người đến thăm, xưng là họ Dương tên Thận, lão gia có muốn gặp không?
- Dương Thận? Gặp! Gặp chứ! Mời y đến hậu... Không không, ta tự mình đi đón y.
Dương Lăng mừng rỡ, vội vàng đứng lên ra ngoài. Hắn đi tới bên cửa bèn nhìn sang Vân nhi, chợt hỏi:
- Ngươi đang giặt quần áo?
- Đúng vậy, lão gia.
- Hửm? Vậy ngươi cầm kéo làm gì?
- À...
Vân nhi cười khan nói:
- Quần áo rách rồi, tôi cắt ra rồi vá lại.
Dương Lăng mở to hai mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Vừa giặt vừa vá quần áo? Ừm... Được rồi, ngươi lo việc của mình đi.
- Vâng, lão gia!
Vân nhi nhanh như chớp chạy mất.
Dương Lăng không kịp nghĩ gì, cũng vội chạy về phía tiền sảnh, vừa thấy thư sinh áo xanh nho nhã đúng là Dương Thận, Dương Lăng cười to nói:
- Dương Thận. Quả nhiên là ngươi, ha ha, không ngờ ngươi tới nhanh như vậy. Ta vừa mới đến kinh còn chưa kịp gặp Hoàng thượng tiến cử thì ngươi đã tới.
Dương Thận mỉm cười thi lễ nói:
- Ha ha, tiểu nhân đi sớm hơn đại nhân mười ngày, có điều hôm qua mới đến kinh sư, vừa đến liền nghe nói đại nhân gặp nạn, ngạc nhiên đến thất kinh hồn vía. Tiểu nhân đang hoang mang thì lại nghe nói đại nhân đã giục ngựa về kinh, may mà việc đó không phải sự thật.
- Đại nhân vừa mới hồi kinh, mọi việc phức tạp. Tiểu nhân định qua hai ngày nữa mới đến thăm, hôm nay nghe được một tin nên không thể không đến thăm trước.
- Hả?
Dương Lăng chớp mắt, đăm chiêu rồi nói:
- Đi, chúng ta đi đến thư phòng thong thả hàn huyên.
Vừa vào thư phòng, Dương Lăng liền nghiêm nghị nói:
- Thận lão đệ là vì hôm nay triều nghị bãi miễn tước vị Uy Quốc công của ta mà đến?
- Ha ha, đại nhân liệu sự như thần, tiểu nhân đến là vì chuyện đó.
Dương Lăng cười ha ha, nói:
- Mời ngồi.
Hắn ngồi sau bàn rồi bảo người dâng trà. Sau khi đóng kín cửa phòng, hắn liền hỏi:
- Không biết Thận lão đệ có gì chỉ giáo?
Dương Thận mỉm cười nói:
- Chức Quốc công làm cũng được, không làm cũng thế, vốn không quan trọng. Việc quan trọng chính là những kẻ đẩy đại nhân lên trên và kéo đại nhân xuống đều có chủ ý gì. Đại nhân nói có phải không?
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Ha ha. Ta đi thẳng vào vấn đề vậy, ngươi cứ đối đãi thành khẩn thôi, dù gì cũng muốn nói đến Lưu Cẩn mà thôi, phải không?
Dương Thận nghiêm nghị đứng dậy, cúi người thật thấp, nói:
- Đúng vậy! Tiểu nhân thỉnh giáo đại nhân, Lưu thái giám này như thế nào?
Chậc chậc, giọng điệu này... Dương Lăng suýt nữa cũng đứng dậy cúi chào, nghiêm nghị trả lời:
- Đổng Trác, danh là Hán Tướng, thật cũng là Hán tặc.
Dương Lăng nghĩ ngợi một hồi rồi từ tốn nói:
- Nếu nói y là gian hoạn thì được; nếu nói là y nịnh thần cũng được; gây hại không chỉ trong cung đình.
Dương Thận nhìn thẳng vào hắn, hỏi:
- Hiện giờ đại nhân bây giờ có thể vì nước trừ giặc không?
- Không thể!
- Tìm khắp chốn, người có thể chống lại Lưu Cẩn duy chỉ có đại nhân. Tiểu nhân cũng biết đại nhân và Lưu Cẩn như nước với lửa, không biết đại nhân khi nào lại kết thù với Lưu Cẩn?
- Làm thế lực của y suy yếu, đả kích khí thế của y, ta có thể làm được. Nếu muốn hoàn toàn loại bỏ tai họa này thì rất khó! Trừ phi Lưu Cẩn mất đi thánh sủng, nếu không chẳng ai loại trừ được y. Nhưng nếu y thực sự đã thất sủng thì cũng không có nguy hại gì khác, cần gì phải diệt trừ y?
- Đại nhân cùng Lưu Cẩn đều kiêng dè nhau, dù có tranh đấu, người thắng kẻ bại, thế lực tăng giảm chẳng qua là nhất thời. Chỉ cần núp dưới vây cánh Hoàng thượng kéo dài đấu đá, đấu hơn vài chục năm cũng không hiếm thấy, cuối cùng ai thắng ai thua vẫn khó có thể đoán trước.
Thời khắc này danh vọng địa vị của đại nhân như mặt trời ban trưa, lại là đại thần Hoàng thượng tin cậy nhất, nhưng cũng không thể hoàn toàn lật đổ Lưu Cẩn, bởi vì vẫn còn thánh quyến. Mà chỉ cần có đại nhân, chính là lúc nào cũng nhắc nhở Lưu Cẩn không thể ngang ngược làm mất lòng vua. Sủng tín của Hoàng thượng chính là kim bài miễn tử của Lưu Cẩn, y lúc nào cũng ở cạnh Hoàng thượng, trừ bản thân y ra, không ai có thể phá hoại quan hệ này.
Ánh mắt Dương Lăng thâm trầm, hỏi:
- Ngươi có diệu kế gì?
Dương Thận thản nhiên đứng lên, ngồi trở lại bên bàn hớp miếng trà nói:
- Hôm nay nghe gia phụ nói đến triều nghị bàn việc tước chức Quốc công của đại nhân, mà Lưu Cẩn ra sức bảo vệ, cơ hội tốt như vậy nên mới vội vàng chạy tới. Đại nhân, tiểu nhân cảm thấy nếu đại nhân không ngại thì cứ bước vào cạm bẫy này của Lưu Cẩn, khiến y được lợi nhất thời để đổi lấy cái lợi lâu dài cho triều đình.
- Hả? Ngươi nói rõ hơn xem.
Đệ nhất thiên tài Ba Thục tuy còn nhỏ tuổi, cũng không có kinh nghiệm làm quan, nhưng đọc rộng hiểu nhiều, kiến thức phi phàm, Dương Lăng cũng biết.
Dương Thận thong thả nói:
- Lưu Cẩn muốn dùng mưu đoạt quyền của đại nhân, rất khó! Các ngài không chỉ có một mình, kẻ quyền cao chức trọng, bên cạnh dĩ nhiên cũng dựa vào nhiều người cùng chí hướng. Tương tự, đại nhân nếu muốn trừ họa Lưu Cẩn, cũng khó. Bởi vì y cũng liên lụy tới tầng tầng lớp lớp quan hệ, thậm chí còn có Hoàng thượng nữa.
Trong triều chính rất khó dùng âm mưu quỷ kế đánh bại đối phương. Bởi vì trong triều chính, phe phái bất đồng chính kiến hết sức rõ ràng, hành vi của ngươi đại biểu cho lập trường của ngươi, mỗi một cử động của ngươi đại biểu cho lợi ích của ngươi, kẻ thù có thể đoán được ý đồ của ngươi từ đó.
Cũng giống hôm nay, đại nhân không ở trong triều, mà âm mưu của Lưu Cẩn vẫn có người nhìn thấu, căn cứ lợi ích của y mà phỏng đoán mục đích của y, vì thế ra sức ngăn cản. Chờ ngày mai đại nhân vào triều kiên quyết khước từ, âm mưu của y thất bại thì ván này sẽ hòa nhau, Lưu Cẩn không bị tổn thất, đại nhân cũng không có tổn hại gì.
Âm mưu nếu muốn thành công, trừ phi đối thủ biết mà không phá, hoặc là chờ đến khi y hiểu hoàn toàn thì đã trễ. Nhưng đại nhân và Lưu Cẩn không phải quan lại bình thường, hai người đều là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Nếu muốn lật đổ đối thủ, bất kể dùng bao nhiêu tâm cơ, cuối cùng cũng sẽ lộ ra hết. Mà lúc này đối phương chỉ yêu cầu trợ giúp Hoàng thượng là có thể vãn hồi thế cục, ít nhất có thể bảo tồn thực lực, sau đó chờ cơ hội ngóc đầu trở lại. Ta nói đấu đá trong triều thậm chí có thể kéo dài vài thập niên, đó chính là đạo lý này. Khi thì mạnh, khi thì yếu, cuối cùng khó phân cao thấp.
Ánh mắt của Dương Lăng hơi nheo lại, gật đầu nói:
- Nói tiếp đi.
Dương Thận nói:
- Thứ thật sự quyết định thắng bại chỉ có thực lực. Xuân Thu Ngũ Bá, Chiến quốc thất hùng, thậm chí cổ kim hào kiệt, có ai không nương tựa thực lực mạnh mẽ của mình, bắt buộc đối thủ cúi đầu, làm theo quy củ của mình? Với thực lực của đại nhân và Lưu Cẩn, muốn lớn mạnh đến đâu mới có thể hoàn toàn đánh bại đối phương? Đó chính là thánh tâm, được thánh tâm và mất thánh tâm, đây là thực lực lớn nhất.
Dương Lăng cười ha ha, mượn một câu của Lỗ Tấn nói:
- Đúng vậy, kẻ dùng âm mưu thành đại sự xưa nay không có. Hết thảy mưu ngầm hay mưu rõ đều không chịu nổi một đòn trước mặt thực lực tuyệt đối. Âm mưu chỉ có thể phụ trợ thực lực, lại không thay thế được thực lực.
Quyền lực của ta và Lưu Cẩn chính xác đều đạt đến đỉnh cao nhân thần, hơn nữa đều rất được Thánh Thượng tín nhiệm. Nói trắng ra, chúng ta muốn dùng thực lực để đánh bại thực lực của đối phương đều đến từ hoàng đế cao quý, vậy làm thế nào để đối phương đánh mất thánh tâm?
Dương Thận mỉm cười nói:
- Hôm qua nếu không phải đại nhân chết đi sống lại, hôm nay lâm triều, Lưu Cẩn sẽ làm chuyện đánh mất thánh tâm đầu tiên rồi, nhốt toàn bộ bá quan văn võ vào tù, đó là việc lạ trước giờ chưa từng có. Đại nhân đánh vào mặt mũi của y, nhưng cũng thay y thoát được một nạn, Lưu Cẩn có thể nói là mất này được kia rồi.
Đại nhân vừa xuất hiện, Lưu Cẩn liền e dè, tất nhiên sẽ kiềm chế nên rất khó bắt được chứng cớ y đánh mất thánh tâm. Nếu đại nhân thản nhiên nhận chức vị Quốc công này, ngoại trừ sự kiêng dè, Lưu Cẩn tất nhiên chứng nào tật nấy, làm điều ngang ngược, thiếu đạo đức. Tín nghĩa được mất, mây mưa thất thường, thực sự có thể qua được tai mắt của người trong thiên hạ sao?
Lưu Cẩn là người ngông cuồng, hiện tại có đại nhân ở đây, y còn biết thu mua lòng người, đại nhân nếu không trở thành mối uy hiếp, những người đó sẽ hoàn trở thành nô tài, bọn họ cam tâm sao? Bây giờ đại nhân ở đây, những người đó cần Lưu Cẩn lãnh đạo đối phó, khi đó Lưu Cẩn một tay giữ đại quyền, bọn họ không đỏ mắt sao? Sát khí trong triều phát sinh rồi!
Hôm qua tưởng rằng đại nhân đã chết, Lưu Cẩn liền xem bá quan là chó, làm việc còn không kiêng dè hơn Hoàng đế, đến lúc đó sẽ có chuyện gì nữa? Ngoài triều sẽ phát sinh sát khí!
Lưu Cẩn thi hành chính trị bất công, có chứa nhiều lỗi thời phương pháp, khiến dân chúng oán than, độc chiếm đại quyền, tập trung toàn bộ oán hận trong thiên hạ về một thân, sát khí trong thiên hạ cũng phát sinh!
Dương Thận mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Những người bên cạnh Lưu Cẩn đều là hạng người thay đổi thất thường, hám lợi, nhưng ánh mắt quả thực khôn khéo gấp bội Lưu Cẩn. Khi Lưu Cẩn không còn thuốc chữa, trở thành kẻ địch của thiên hạ, để lửa bén thiêu thân, những người này cũng sẽ nảy sinh ý định tiêu diệt Lưu Cẩn, sát khí bên cạnh cũng phát sinh!
Trong triều, ngoài triều, thiên hạ, bên người đâu đâu cũng là sát khí, những lời bất lợi liên tục rót vào tai Hoàng thượng. Trong lúc đó, đại nhân vung tay hô lên, thiên hạ thuận theo; hoàng vỗ long án một cái, đầu người rơi xuống đất. Đại cục từ nay về sau đã định!
Dương Lăng nghe xong liền hít sâu một hơi:
- Tiểu tử này nhìn có vẻ là một đứa trẻ ngoan, nhưng còn âm hiểm hơn cha y, rất biết lợi dụng lòng người.
Hắn cũng không biết nếu chẳng phải mình mời Dương Thận này đến bên cạnh, mười mấy năm sau, Dương Thận sẽ hô khẩu hiệu nổi danh nhất lịch sử thời Minh bên Kim Thủy Kiều:
- Quốc gia dưỡng sĩ một trăm năm mươi năm, thủ lễ chết vì nghĩa, ngay vào hôm nay!
Chỉ một câu nói đã kích thích nhiệt huyết của người đọc sách. Ngay tại đó còn có hơn hai trăm quan theo y chạy đến cửa hoàng cung tìm Hoàng thượng gây rối. Lợi dụng lòng người chính là sở trường của Dương Thận, tiểu tử này nhìn như vô hại nhưng lại là một nhân vật nguy hiểm.
Dương Lăng cúi đầu trầm ngâm:
- Dương Thận đang tạo thế, quyền lực như lửa, Lưu Cẩn không phải người có thể nắm quyền lực tốt cho lắm, cho y thực lực lớn hơn nữa chính là khiến y tự hủy thực lực. Chỉ có điều kế "muốn lấy được gì, trước hết phải cho đi" tự chặt đứt đường lui của mình. Nếu Lưu Cẩn chịu nghe theo phụ tá bên người khuyên can, không thể chơi với lửa có ngày chết cháy, ta chẳng phải lợn lành chữa thành lợn què sao?
Dương Thận nhìn ra tâm ý của hắn, lại cười nói:
- Đại nhân là Quốc công hay Xưởng đốc cũng không quan trọng, quan trọng là không mất thực lực. Thực lực này do quyền, danh, thế, tín tạo thành. Đại nhân lấy Quốc công mà bỏ quyền lực, thì danh, thế, tín đều có. Về phần quyền lực, đại nhân sao có thể so bì với các Quốc công khác?
Ban đầu khi Đại Minh mới lập quốc, các vương hầu công khanh môn sinh bạn cũ, cấp dưới khắp thiên hạ há chẳng phải có lộc không quyền? Nếu không Thái tổ Hoàng đế cũng sẽ không... Khụ khụ, đời sau nhậm chức từ khi mới ra đời liền nhận tước vị, quan viên trong thiên hạ ra hết khoa cử không can hệ tới việc này. Quyền này đương nhiên không nói tới, mà đại nhân thì không phải, bất kể trong triều, văn chức trong quân, có bao nhiêu người là cấp dưới? Hoàng thượng trọng nể đại nhân có bao nhiêu phần? Trong triều có ai có thể thay thế?
Trong lòng Dương Lăng liền vỡ lẽ:
- Vốn dĩ ta có để lại một chước vào hai năm trước, hiện giờ có thể dùng được rồi. Tên ranh Dương Thận này, nước cờ hiểm này không tệ, có điều ta không thể không có dư sức để lật ngược tình thế, lập tức tách các thế lực ngầm dưới danh nghĩa Nội xưởng ra khỏi đó, sau đó theo kế làm việc, có lẽ đấy thực sự là biện pháp diệt trừ hoàn toàn Lưu Cẩn. Về phần độc chiếm đại quyền? Ha ha, ta thà có thê thiếp xinh đẹp, vinh hoa phú quý. Chỉ cần triều chính ổn định lại, chẳng lẽ ta còn thiếu dịp gánh danh hiệu Dương Chém Đầu tiếp tục chu du thiên hạ sao?
Dương Lăng nghĩ đến đây, cười nói:
- Được, cứ làm như thế, sáng sớm mai bổn quan sẽ vào triều, như Lưu Cẩn mong muốn, tranh đoạt chức Quốc công từ tay các quan. Về vườn à, quen rồi thì chẳng có vấn đề gì cả.
- Về vườn?
- Ừ, về vườn. Về mãi về mãi cũng thành quen, ha ha ha ha...
Công chúa Vĩnh Phúc đang ở Thập vương phủ cùng Ninh Thanh Công chúa cho hơn mười lồng chim tước ăn ở hành lang. Vĩnh Thuần hớn hở đi đến, thấy Vĩnh Phúc liền cười nói hì hì:
- Tỷ tỷ, muội vừa mới ở chỗ mẫu hậu nghe thấy một chuyện có liên quan đến đại sự của tỷ, tỷ muốn nghe không?
Công chúa Vĩnh Phúc tò mò nói:
- Đại sự gì, nói nghe thử xem.
- Nói thì có thể, tuy nhiên... Cặp vòng đuôi phượng của tỷ phải tặng muội làm quà cám ơn.
- Hừ, uy hiếp tỷ à, tỷ không nghe đâu.
Công chúa Vĩnh Phúc nhăn mũi, cố ý chọc tức nàng ấy.
- Ầy ầy, nhỏ mọn vậy sao? Được rồi được rồi, nói cho tỷ nghe vậy. Hôm nay mẫu hậu tìm hai vị quốc cữu đến, thảo luận chuẩn bị kén phò mã cho tỷ đó.
Vĩnh Du Công chúa chắp hai tay sau lưng, tươi cười rạng rỡ.
- Hả? Chiêu... Phò mã?
Công chúa Vĩnh Phúc thấy bối rối.
Cung nữ thái giám bên cạnh nghe xong vội vàng vây quanh chúc:
- Chúc mừng trưởng Công chúa điện hạ, chúc mừng trưởng Công chúa điện hạ.
Vĩnh Thuần công chúa đuổi họ như đuổi gà:
- Đi đi đi, các ngươi đi hết đi. Thái hậu vừa mới có ý định này, chuyện chưa tới đâu hết, chúc mừng cái gì chứ.
Ninh Thanh Công chúa thở dài buồn rầu, nói:
- Nhanh thật đó, nói vậy muội mới phát hiện, Vĩnh Phúc thật sự đã là đại cô nương trưởng thành rồi, ôi!
Vĩnh Thuần công chúa cười nói:
- Vậy thì có gì thở dài chứ? Hoàng cô không phải thích hai tỷ muội chúng ta đến chơi với muội sao? Đợi tỷ tỷ chiêu Phò mã rồi sẽ dọn đến Thập vương phủ, mỗi ngày đều ở cạnh cô cô.
Ninh Thanh Công chúa cười bất đắc dĩ, nói:
- Cô cô quý mến hai người, mới không muốn hai người... Không biết Thái hậu có thể người thích hợp chưa, hy vọng có thể tìm được người có quyền thế cho Vĩnh Phúc, đỡ phải chịu khí xấu của nữ quan và đám hoạn quan. Vào Thập vương phủ này cũng giống như Chức Nữ và Ngưu Lang, lại giống chim tước trong lồng...
Nàng nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến người thực sự có quyền thế, ai nguyện ý kết thân với hoàng gia làm, để con trai của mình làm Phò mã như góa vợ? Vĩnh Phúc là đứa nhỏ tuấn tú, hiền lành như vậy, vận mệnh lại giống như mình bị giam cầm trong đại viện thâm cung, uổng phí hồng nhan tuổi trẻ, không khỏi lại sầu não thở dài.
Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, đột nhiên thấy không nên nói những lời này ngay trước mặt Vĩnh Phúc, vội vàng tươi cười:
- Làm người trưởng thành, sắp gả chồng chiêu tế rồi. Ha ha, có Thái hậu làm chủ, Vĩnh Phúc nhất định có thể tìm được lang quân như ý, phu xướng phụ tùy, ân ái vô cùng. Đợi tương lai có con... Ha ha, muội coi, hoàng cô vừa cao hứng, liền đi xa quá rồi...
Vĩnh Thuần công chúa nghe thấy mặt mày hớn hở, hai mắt ngời sáng nói:
- Sinh bảo bối? Tỷ tỷ của muội à? Ha ha, ha ha, rất thú vị, ha ha ha...
Công chúa Vĩnh Phúc không để ý tới giọng cười ngô nghê của muội muội, nàng chú ý tới vẻ u buồn trên mặt Ninh Thanh. Lúc này nàng mới phát hiện cô cô mới ba mươi lăm tuổi, chỉ lớn hơn mẹ bốn tuổi, nhưng mẹ lúc trẻ lại giống tỷ tỷ của mình. Mà cô cô lại... trong lúc vô ý, bên tóc mai của nàng đã có vài sợi bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn nhàn nhạt.
Nàng trước giờ chưa từng nghĩ đến cuộc sống gả làm vợ người ta, trong phủ công chúa của nàng không có gì trói buộc, thoải mái tự tại. Hiện tại nước đã đến chân, trong lòng nàng trống rỗng, hoang mang:
- Mẫu hậu kén phò mã cho mình? Hình dáng y như thế nào? Là cao hay thấp? Là béo hay gầy? Là người ra sao, tính tình thế nào? Mình... mình muốn chuyển vào Thập vương phủ ở cùng với các công chúa khác, mỗi ngày chăm sóc chim chóc mèo con là được rồi.
Công chúa Vĩnh Phúc mơ mơ màng màng, cũng không biết Ninh Thanh Công chúa nói gì đó với mình. Đợi nàng định thần lại mới thấy Vĩnh Thuần công chúa đang kéo tay của mình đi trong ngự hoa viên. Vĩnh Thuần rất chân thành dặn nàng:
- Tỷ, tỷ nhất định phải chiêu một Phò mã tuấn tú một chút, sinh một bảo bối đẹp một chút cho muội chơi cùng. Cả ngày muội không làm gì, chán lắm...
Sắc mặt công chúa Vĩnh Phúc hơi ửng hồng, đánh muội muội mình vài cái, nũng nịu nói:
- Lại nói hươu nói vượn, để mẫu hậu nghe thấy sẽ giáo huấn muội đó!
- A! Là hoàng huynh, hôm nay hoàng huynh cũng đi dạo ngự hoa viên kìa, hiếm thấy hiếm thấy! Hoàng huynh! Hoàng huynh, bọn muội ở đây.
Vĩnh Thuần công chúa nhón chân gọi với.
Chính Đức ló đầu ra từ một hòn giả sơn, vừa thấy các nàng liền cười nói:
- À há, hoá ra các muội ở đây!
Y liền đi ra, theo sau có Mã Vĩnh Thành, đến gần nói:
- Trẫm đang muốn đi tìm các muội, mùa này cũng không có gì đẹp để ngắm, tại sao lại đến ngự hoa viên? Tú Ninh à, mẫu hậu hôm nay tìm ta, nói nên thu xếp việc chiêu Phò mã cho muội. Ừm... Để ta xem, chậc chậc, quả nhiên là đại cô nương trưởng thành, nên kén phò mã rồi, trẫm cũng thật sơ ý.
Vĩnh Thuần công chúa vội nói:
- Hoàng huynh, huynh hạ chỉ bảo đại thần tìm Phò mã cho hoàng tỷ đi, sinh một bảo bối anh tuấn một chút...
Chưa dứt lời, miệng đã bị Vĩnh Phúc che lại, đôi mắt hạnh hung hăng nhìn nàng.
Chính Đức bật cười nói:
- Điều thứ nhất dễ làm, còn điều thứ hai trẫm không hạ chỉ được. Ừm... Ngự muội của trẫm, không hạ chỉ cũng sẽ sinh được một bảo bối xinh đẹp.
Vĩnh Phúc hết cách với đại ca mình, nàng dậm chân, sẵng giọng:
- Hoàng huynh..., huynh nói hàm hồ gì đó.
Vĩnh Thuần chớp mắt, chợt nói:
- Hoàng huynh, việc của tỷ tỷ là đại sự, hay là... Để Dương Lăng mà huynh tín nhiệm nhất chọn Phò mã cho tỷ tỷ đi, người đó nhất định sẽ cố gắng làm việc cho huynh.
- Dương Lăng?
Vĩnh Phúc lại ngây ra, Chính Đức vui vẻ nói:
- Ừm, chủ ý này không tệ, đại hôn của trẫm, chính là Dương Thị Độc làm hôn sứ thiên tử. Ha ha, hôn sự của hoàng muội cũng giao cho hắn xử lý, được! Được! Tú Ninh, muội vui không?
- Muội... Muội... Muội vui, đều nghe hoàng huynh an bài.
- Vui? Trẫm thấy muội cứ buồn bực không vui mà?
- Ừm..., đúng rồi, Dương khanh xử lý những việc cần làm rất tốt, nhưng làm hôn sứ thì không được. Cứ xem hắn tìm giúp ta một hoàng hậu hai phi tần, vẫn là trẫm tự mình tìm thì vừa ý hơn. Tiên nhi của ta... Đúng rồi, hay là ngự muội cũng tự tìm Phò mã đi, giống như diễn kịch vậy đó, ném tú cầu chọn rể, ha ha ha...
Chính Đức chưa kịp cười, bên cạnh có người quỳ xuống, chỉ thấy sắc mặt Mã Vĩnh Thành kinh sợ:
- Vạn lần không được đâu Hoàng thượng, đường đường là Công chúa Đại Minh, sao có thể xuất đầu lộ diện tự tìm Phò mã? Còn muốn ném tú cầu chọn rể, không ra thể thống gì hết, đó là vi phạm tổ chế rồi, điều này quả thực...
- Ngươi thật sự rất đáng ghét!
Chính Đức Hoàng Đế trừng mắt nói:
- Hoàng đế không vội thái giám vội, trẫm chỉ đùa với ngự muội một chút, ngươi la hét như vậy làm gì? Ném tú cầu sao? Nếu chẳng may trúng phải tên mặt sẹo mặt rỗ, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Ngươi ngốcxem trẫm cũng ngốc à? Cút! Truyền chỉ, lệnh cho Dương Lăng ngoài triều, Tất Chân trong triều, còn Thọ Ninh Hầu, ba người phụ trách tuyển Phò mã cho ngự muội của trẫm, đi đi đi...
Mã Vĩnh Thành vội vàng bò dậy chạy té khói...
Chính Đức và Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần lại hàn huyên một hồi, nhìn sắc trời:
- Trẫm hôm nay hẹn Nhất Tiên, không ở lại trong cung rồi, trẫm đi rồi, ngự muội miễn lễ, không cần tiễn.
Công chúa Vĩnh Phúc khoan thai đứng dậy, nhất thời trong lòng rối loạn, nhưng lại không biết bản thân muốn nói gì.
Chỉ có Vĩnh Thuần công chúa giống như chim khách vui vẻ, huyên thuyên bên tai nàng:
- Tỷ, Chu Tương Nhi chẳng phải gửi thư nói Dương Lăng phái người giam lỏng nàng ấy một tháng, nhờ tỷ tỷ xử trí hắn sao? Hắn làm Chiêu thân sứ chính là một cơ hội, lần này nhất định phải xử hắn tới cùng mới được!