Ngũ Hán Siêu kinh ngạc tột độ, vội vàng bước lên trước đỡ lấy Dương Lăng, vội vàng nói:
- Đại nhân, đại nhân!
Dương Lăng miễn cương vẫy vẫy tay, nói đoạn:
- Ta... không sao, đi thôi, về thư phòng.
Lưu Đại Bổng Chùy đứng ở ngoài cửa ngó vào bên trong nhìn một cái, hai mắt trừng lên nhìn lão đại.
Tên lỗ mang này là một người lính thực thụ, trên chiến trận thì không e sợ chém giết, nhưng lại rất mê tín, không dám đến những nơi có thi thể người chết. Nhất là gã nghe nói khi chết cô nương này mặc bộ y phục màu đỏ, nếu như không phải Dương Lăng đang ở đây thì ngay cả đến khu nhà này gã cũng chẳng dám bén bảng đến.
Vì Đại Bổng Chùy nghe bà ngoại của gã kể lại rằng, âm khí của người phụ nữ rất nặng, âm khí của xác chết đang chờ chôn cất lại càng nặng, nhưng người khi chết mặc y phục màu đó sẽ hóa thành ác quỷ, chưa qua đầu thất thì không được lại gần, e là sẽ trúng tà.
Dương Lăng đẩy tay Ngũ Hán Siêu ra, khan giọng nói:
- Phái người thông báo cho Quận Vương đến nhận thi thể... Quận Vương đến rồi thì phái quan binh giúp chuyển quan tài về...
Hắn bước ra đến cửa, lại quay đầu lại ngó cỗ quan tài đó một lần nữa. Lúc này mới đi thẳng về chỗ ở của mình. Trên đường đi, trống ngực Dương Lăng cứ mãi đập thình thịch, chân mềm run lẩy bẩy:
- Chu Nhượng Hủ, hung thủ chắc hẳn là Chu Nhượng Hủ! Thật quả đúng là tốn công tìm kiếm mà không thấy, bất ngờ vô ý lại tìm ra. Thật không thể ngờ được rằng Chu Mộng Ly đang nằm trong quan tài kia lại chính là cô nưỡng cao gầy mặc y phục màu đỏ mà chính bản thân Dương Lăng đã nhìn thấy trong hoa viên của Thục Vương phủ.
Lúc đó Dương Lăng và Dương Thận vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thấy dưới đám cây um tùm là Thế tử Chu Nhượng Hủ và người con gái đó. Hai người đó dường như không nhận ra sự có mặt của Dương Lăng và Dương Thận, bằng không thì Thế tử vì e ngại mà không biết chừng sẽ không ra tay sát hại Mộng Ly cô nương.
Lưu Đại Bổng Chùy mang chén chà đặt lên mặt bàn, nhìn thấy Dương Lăng sắc mặt lúc tái nhợt, lúc lại đỏ ửng, hai mắt đờ đẫn, bất giác cảm thấy lo sợ vô cùng. Gã vội vàng chạy ra cửa tìm Ngũ Hán Siêu và nói:
- Ngũ đại nhân, ngài xem chúng ta có nên đi tìm một đại tiên về đây để giải tà cho đại nhân chăng?
Ngũ Hán Siêu nghe xong những câu nói không đầu không cuối của Bổng Chùy thì ngây người hỏi:
- Đại tiên nào? Giải tà gì?
- Ta xem chừng đại nhận đã trúng tà rồi, tìm...
- Biến!
Đại Bổng Chùy còn chưa nói dứt câu thì mông đã bị Ngũ Hán Siêu đá cho một cái, gã chớp chớp đôi mắt bé như hạt đỗ xủa mình, nhìn Ngũ Hán Siêu như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi đi mất, bất giác giơ tay lên vò đầu bứt tai.
Thế tử tuy còn ít tuổi nhưng đã thay cha gánh vác chính sự, nắm đại quyền trong tay, có được khối tài sản khổng lồ. Nhưng Chu Nhượng Hủ lại cẩn thận tu thân, không ham nữ sắc, đoan trang ngay thẳng gấp nhiều lần những địa chủ thiếu gia trong nhà có mấy mẫu ruộng. Trong quan mắt của các quan viên thì Thế tử quả đúng là một bậc hiền tài. Chính vì cái danh hiền tài đó đã càng ngày càng trói chặt lấy sự tự do của gã, Chu Nhượng Hủ lại càng không dám tìm kiếm gần gũi phụ nữ.
Tuổi càng lớn thì dục vọng lại càng mãnh liệt hơn. Thông thường các vị thiếu niên công tử nếu chưa tìm được đối tượng để lấy làm vợ thì đều trước tiên nạp thiếp rồi sau mới cưới chính thất. Nhưng Thế tử vì muốn giữ lấy cái danh tiếng hiền tài cho nên không dám làm như vậy. Một Tiểu Vương gia đã hơn hai mươi tuổi mà bên cạnh không có nổi một người phụ nữ.
Lúc này lại có một người em họ nhan sắc tuyệt trần đến nhà mình ở. Hai người bọn họ tháng ngày gần gũi rồi nảy sinh thứ tình cảm loạn luân. Ngày Thế tử kế vị chắc hẳn Mộng Ly cô nương phát hiện ra bản thân mình đã có thai, lo sợ đến nói cho anh họ được biết. Hoặc có thể biết rõ ngày hôm đó Chu Nhượng Hủ kế vị, muốn thừa cơ lật ngửa bài, ép gã phải có câu trả lời cho mình. Những tình tiết mà Dương Lăng nhìn thấy trong hoa viên, Mộng Ly cô nương đau khổ cầu xin, còn Thế tử điện hạ thì lạnh lùng lắc đầu, sau cùng thì phủi tay quay đi, chỉ e cũng là từ đây mà ra.
Chu Nhượng Hủ có lẽ là cảm thấy bất an, hoặc sau khi về hậu cung thăm hỏi Mẫu phi và các vị Thổ ti phu nhân thì lại gặp Chu Mộng Ly. Hai người lại xảy ra tranh chấp, vậy nên Chu Nhượng Hủ mới đột nhiên nảy ra ý định giết người, đồng thời thừa cơ giá tội cho người em trai, người đang có uy tín và sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong nhân gian và các bộ tộc Thổ ti.
Không đúng, nếu như là nhất thời mới có ý định giết người thì miếng ngọc bội đó sao có thể xuất hiện tại hiện trường được. Rõ ràng là Chu Nhượng Hủ không yên tâm, lên kế hoạch một mũi tên bắn trúng hai con chim từ trước rồi mới lẻn vào phòng của Chu Nhượng Cận, đánh cắp đi miếng ngọc bội và quay lại hậu cung tìm cơ hội để ra tay. Nếu như tử thi muộn phát hiện ra một chút thì Chu Nhượng Hủ đã trở thành Thục Vương rồi. Nhưng cho dù là sớm bị phát hiện ra tử thi thì cũng không sao, cái đinh trong mắt đã được nhổ đi rồi thì việc đăng vị chỉ là muộn một chút mà thôi. Vương vị chạy đi đâu được cơ chứ, có gì mà phải vội vàng?
Trong đầu Dương Lăng tựa như đang diễn ra một bộ phim vậy, toàn bộ tình tiết nghĩ đến được trong vụ án này đều được diễn tả lại trong đầu một lượt. Càng lúc càng khẳng định chính Thế tử điện hạ là người đã ra tay sát hại nạn nhân. Hiện nay cái duy nhất còn thiếu chính là bằng chứng buộc tội y. Chỉ dựa vào những gì mà bản thân mình và Dương Thận đã nhìn thấy thì chỉ có thể chuyển mối nghi ngờ sang cho Chu Nhượng Hủ mà thôi, chứ tuyệt đối không phải là bằng chứng để có thể bắt được y.
Chứng cứ!
Dương Lăng nghĩ tới đây bèn giật mình một cái. Trên bàn là mấy cuốn sổ ghi chép lại khẩu cung của những người có liên quan từ chỗ của Án Sát Ti. Giờ xem ra cũng chẳng nhất thiết phải nghiên cứu chúng nữa làm gì. Án Sát Ti cũng chẳng tìm được bằng chứng gì từ những lời khai đó. Bằng chứng thực sự đang nằm trong những món đồ vật mà Dương Lăng thu thập được ngày hôm nay.
Ánh mắt của Dương Lăng hướng nhìn về phía cái hộp đựng thư "Lạc Thiện Tập" và cuốn sổ có nét chữ thanh tú kia. Trầm ngâm một lúc, Dương Lăng cầm cuốn "Lạc Thiện Tập" lên, cảnh quan trọng cứ để về phía sau, trước hết hãy xem Chu Nhượng Cận có điểm gì khả nghi không đã.
Dương Lăng mở chiếc hộp thư ra, trước tiên là đọc những bức thư bạn bè gửi tới, ngay cả đến bức thư của tộc trưởng Bảo Ninh, Dương Lăng cũng chăm chú đọc lại một lần nữa, không phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, cầm lấy những lá thư được thắt sợi dây tơ.
Nội dung chủ yếu là những lời đường mật của đôi tình nhân, nhằm biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình với đối phương. Các bức thư đều rất hạn chế đề cập đến nơi ở, hoàn cảnh sống, tình hình gia đình. Đọc xong ba bức thư cuối cùng mới nhìn thấy hai chữ Cụ Lạp, xem lại những nội dung, ngữ khí trong những bức thư thì Dương Lăng khẽ mỉm cười:
- Đây là thư của vị Thác Bạt cô nương đó viết cho Chu Nhượng Cận.
Quả nhiên là Thác Bạt cô nương có tình ý sâu đậm với Chu Nhượng Cận. Thật không thể ngờ được rằng một cô nương cao ngạo lạnh lùng như vậy lại có thể viết được những lời lẽ ngọt ngào dịu dàng chan chứa yêu thương đằm thắm đến như vậy. Nói đến mối chân tình sâu đậm thì có khi còn hơn cả Liên Nhi của ta.
Chu Mộng Ly cũng sống ở khu Tiểu Kim Xuyên nhưng nàng là người Hán, không có thói quan dùng từ Tạng: Cụ Lạp để miêu tả nơi đó. Cho dù là viết thành Tạp Cốc An Phủ Ti thì cũng nên sử dụng từ đã dịch sang tiếng Hán là Tiểu Kim Xuyên mới đúng.
Dương Lăng vội vội vàng vàng đọc mấy bức thư tiếp theo, căn cứ theo những tình hình miêu tả trong bức thư thì càng khẳng định được rằng đó chính là Thác Bạt Yên Nhiên, vì có đề cập đến trâu ngựa, thảo nguyên cưỡi ngựa. Hiển nhiên đây không thể là những tưởng tượng của một Chu nhị tiểu thư chưa từng được bước chân ra khỏi nhà, chỉ quanh quẩn ở trong thâm cung buồn bực.
Những dòng nhật ký của Chu Mộng Ly quả thật rất hỗn loạn. Có tình ý, cũng có những ngày u ám, cũng có những ý thơ mà hoa rơi gió thổi là đã có thể khiến cho bản thân mình bị thương tổn. Cảm giác đây là một nhân vật rất giống với Lâm Đại Ngọc, có một trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ.
Dương Lăng nhẫn nại đọc hết những bức thư đó. Thi thoảng phải khống chế bản thân để không phun ngụm trà ra, hoặc đốt luôn bức thư đó đi. Kết quả là danh tính thực sự của tên dâm phu đó đang dần hiện rõ ra khiến cho hắn bị kích động, phải trấn tĩnh kiềm chế, nhẫn nại đọc từng chữ từng chữ.
Cuốn sổ tuy nhỏ, nhưng chữ viết trên đó lại dày đặc. Những nét chữ này cũng phản ánh lên được phần nào tính cách của Chu Mộng Ly, cẩn thận tỉ mỉ... Nhưng cũng chính những cô gái như vậy lại thường làm ra những chuyện mà những nữ nhi thông thường không dám nghĩ tới và động tới.
Có quá nhiều thứ tạp nham, thi thoảng có thấy nhắc đến người đàn ông đó, nhưng cũng chỉ là dùng một chữ "chàng ấy" để mà thay thế nhân xưng mà thôi, hoàn toàn không có một chữ nào nhắc đến thân phận, địa vị, danh tính của người đó. Dương Lăng lật qua lật lại, đột nhiên trong lòng chột dạ một cái: Thế tử đã từng bị bắt làm con tim hơn một tháng trời. Nếu như quả đúng Thế tử là người tình của Mộng Ly cô nương thì không thể nào đối với một cô gái đến chiếc lá rơi còn thấy buồn như vậy mà lại không có cảm thán ghi chép gì lại.
Dương Lăng ngay lập tức lật giở về phía sau thì đã tìm được ra nội dung mà hắn muốn đọc! Dương Lăng đột nhiên nhìn thấy ba chữ Đô Chưởng Man, bèn ngay lập tức dừng tay lại, đọc ngấu nghiến từng dòng từng dòng. Tuy vị cô nương này vẫn không hề nhắc đến danh tính của người tình, nhưng có hàm ý nhắc đến nạn loạn Đô Chương Man, nhân tình đang bị rơi vào trong tay lũ giặc. Từng dòng chữ là tâm tình sâu đậm, sự lo lắng không yên của một thiếu nữ với tình lang của mình. Từng câu chữ đau thương, và vô tình trong đó có một câu nhắc đến là mình đã có thai, nhưng lại chỉ nhắc đến qua quýt.
Tiếp theo sau đó, lời văn trở nên vui vẻ rõ rệt. Hoặc tại vì quá vui vẻ cho nên những dòng sau đó có rõ ràng nhắc đến: Hay tin chàng đã được cứu ra ngoài, nhưng mãi đến hôm nay khi nhìn thấy chàng đã về đến cung thì ta mới thực sự yên lòng. Lúc đó quả thật ta chỉ muốn nhào đến ôm lấy chàng, nhưng đứng trước mặt nương nương, chàng còn chẳng dám nhìn ta lấy một cái. Ta biết, trong lòng chàng nhất định cũng đang nhớ ta.
Dương Lăng đọc đến đây thì thấy trong lòng thật buồn bã, ngừng một lúc rồi mới tiếp tục đọc đoạn tiếp theo. Tiếp sau đó chỉ có một vài câu thôi, ngoại trừ những thơ từ ca phú tự sáng tác mang nhiều sự vui vẻ thì chỉ có mấy dòng ít ỏi có nhắc đến chuyện hôm nay chàng đến tìm ta, hoặc ta đã nhìn thấy chàng, hoặc hai người đã cùng nhau ân ái ra sao, tất nhiên cũng đều chỉ là nói vắn tắt sơ lược mà thôi.
Dương Lăng đọc xong những bức thư đó thì đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng lật xem các điều khoản quan pháp. Sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi lâu, rồi đột nhiên vung tay áo đứng dậy, bước tới trước cửa, Dương Lăng ra lệnh:
- Hán Siêu, cùng ta đi tới Thục Vương phủ.
Dương Lăng sờ đến khẩu súng giắt ở thắt lưng, rồi kiểm tra một lần nữa xem đã đủ đạn chưa, sau đó chuyển chỗ để, tìm một nơi mình có thể dễ dàng lấy được nhất rồi lấy y phục che đi. Tiếp đó sải bước đi xuống bậc.
Trong lòng Dương Lăng sốt ruột nên không ngồi kiệu nữa mà cho người mang ngựa đến, vừa bước ra khỏi cửa lớn thì nhìn thấy đám thị vệ đang đứng chặn ở đó. Phía trước mặt có ba người đang đứng, một nam, một nữ và một đứa bé, chắc hẳn là một gia đình nhỏ. Người đàn ông đó mặc bộ quan phục của quan binh Vệ Sở, xem ra thì chức bậc cũng không thấp.
Dương Lăng thắng dây cương ngựa và nói:
- Ai ở đó ồn ào vậy?
Vài tên thị vệ quay đầu lại nhìn, chắp tay đáp lại:
- Đại nhân, người này muốn gặp ngài...
Tên quan bị lính canh chặn ở cửa đó kiễng chân lên nói lớn:
- Dương đại nhân, Khâm sai đại nhân, là tôi, tôi là Lưu Lãng, đại nhân.
Dương Lăng nghe xong thì thắc mắc trong lòng: Lưu Lãng? Lại là lính đào ngũ từ Vệ Sở hay sao? Chắc là tìm quan Khâm sai để cáo trạng chăng? Đợi chút... Lưu Lãng... Cáp Mô sơn.
Dương Lăng đột nhiên nhớ ra, đây chính là Lưu Lãng Cáp Mô Sơn, người đã kết hợp với quân đội để đánh thắng Ngũ Đô Đô Sơn. Người này đã từng lập được đại công, nhưng đánh thắng được Ngũ Đô Đo thì bản thân lại tòng binh, Dương Lăng đã giao lại cho Lý Sâm xử lý, nên hắn cũng không có ấn tượng sâu đậm về gã.
Dương Lăng thay đổi nét mặt, mỉm cười, xua tay nói:
- Cho gã ta vào.
Lưu Lãng dắt theo người thiếu phụ có thân hình mảnh khảnh, làn da trắng muốt, đôi mày anh tú, cùng với đứa con trai bụ bẫm kháu khỉnh đó đi vào, sụp quỳ xuống trước mặt Dương Lăng và nói:
- Hạ quan phải lên đường đi nhậm chức, trước khi đi xa muốn được gặp đại nhân, đa tạ công ơn như núi của ngài. Dương đại nhân, xin hãy nhận của tại hạ ba lạy.
Lưu Lãng nói dứt câu thì bèn dập đầu lạy ba cái thật kêu. Ngẩng đầu lên nhìn thấy đứa con trai của mình vẫn còn đang ngây ngô đứng đó nhìn, bèn phát lên mông của nó một cái và mắng:
- Tên tiểu tử kia, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dập đầu, không có Dương đại nhân thì không có cha của mày đâu, biết chưa?
Dương Lăng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, đang định nhếch môi nói vài câu rồi qua đỡ Lưu Lãng đứng dậy thì gã lại quay ra nói với thiếu phụ xinh đẹp kia, giọng khan cả đi:
- Nàng à, đây chính là đại ân nhân của gia đình chúng ta, Khâm sai Dương đại nhân. Nếu như không có ngài ấy thì nàng sẽ phải chịu góa cả một đời đó, mau đa tạ đại nhân đi.
Chuyện này là như thế nào vậy, Dương Lăng nghe xong mà thấy thật ngượng ngùng không biết phải làm thế nào. Với một người thô kệch nhưng chân thành như vậy thì chẳng thể nào mà đi giải thích cặn kẽ chi tiết quá được, bằng không thì càng nói càng không rõ ràng. Dương Lăng đành nhận ba vái của gia đình họ rồi bước tới đỡ Lưu Lãng đứng dậy cười nói:
- Đừng nói như vậy. Ngươi kịp thời quay đầu về bờ, bỏ tối theo sáng, cũng đã lập được công lớn. Hơn nữa cũng không phải bổn quan tự ý cất nhắc ngươi. Nếu như không có ngươi, bổn quan đánh trận Đô Đô Trại sẽ phải chịu tổn thất gấp nhiều lần. Ngươi có công lớn với triều đình.
Lưu Lãng nghe thấy Dương Lăng khen mình thì mỉm cười, chắp tay đáp lại:
- Cùng nhờ cả vào Dương đại nhân. Nếu như không phải là đại nhân thì chỉ e người khác khó mà có thể công phá được Đô Đô Trại, hạ quan có muốn lập công cũng chẳng có cơ hội mà hành động. Hơn nữa, lúc trước hạ quan phạm đại tội, chính đại nhân đã miễn tội và còn cắt chức quan cho hạ quan được làm. Hạ quan có thể tìm lại được vợ con, có thể được mở mày mở mặt làm chức Thủ Bị, tất cả đều là nhờ vào ân đức của đại nhân ngài. Mối ân tình này cả nhà chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên.
Dương Lăng đang sốt ruột đi giải quyết công việc, nên không muốn nói chuyện dài dòng, bèn nói:
- Ừm, đi làm Thụ Bị đúng không? Đi tới đâu nhậm chức vậy? Đã đi sai đường một lần rồi, lần này phải cẩn thận không được để sai sót đó.
- Vâng, thưa đại nhân.
Lưu Lãng cung kính đáp lại, sau đó mới mỉm cười nói tiếp:
- Bẩm đại nhân, hạ quan tới Bảo Ninh Phủ. Hà hà, có đại nhân ngài chiếu cố, Lý chỉ huy cũng rất quan tâm đến tại hạ, chọn cho tôi một nơi tốt hơn, nhưng hạ quan lại chỉ muốn trở về Bảo Ninh. Nơi đó tuy có vất vả, chó ăn đá gà ăn sỏi, cái gì cũng không có, nhưng dù sao thì đó cũng là cố hương. Hạ quan phạm tội, tất cả người trong tộc đều cảm thấy bị mất mặt, lần này cũng coi như áo gấm về làng.
- Ừm!
Dương Lăng gật gật đầu. Đột nhiên nhớ đến trong bức thư gửi cho Chu Nhượng Cận có nói đến chuyện hảo hữu trong bộ tộc Miêu gia là ở Bảo Ninh Phủ, nay Lưu Lãng lại nói nơi đó là vùng đấy nghèo khó cằn cỗi, xem ra nơi đó quả đúng là có thật. Dương Lăng bèn nói:
- Bộ tộc Miêu gia bên đó của nhà ngươi dường như luôn có những tranh chấp nội bộ, chắc hẳn là cũng có những va chạm không ít với người Hán. Ta nghe nói có một đám người Cô Cô Trại thường xuyên đi bốn xung quanh khiêu chiến, ngay đến cả các bộ tộc Miêu gia cũng dám đến xấc xược. Ngươi quay về Bảo Ninh làm Thủ Bị thì phải bảo vệ mảnh đất đó, bảo vệ trị an nơi đó.
Lưu Lãng kinh ngạc đáp lại:
- Chẳng trách người ta cứ nói đại nhân ngài là Gia Cát Lượng tái thế, hóa ra là thật... là thật..., ngay cả đến nơi hoang sở văng vẻ nhỏ bé như Cô Cô Trại mà đại nhân ngài cũng biết được, thật là thần kỳ mà. Đại nhân xin hãy yên tâm, nơi đó là quê hương của hạ quan. Hạ quan không mong gì hơn, chỉ mong sẽ làm rạng danh cho họ Lưu nhà tôi, giúp cho đại nhân ngài được mở mày mở mặt nên chắc chắn sẽ làm cho thật tốt.
Dương Lăng gật gật đầu, trong lòng nghĩ thầm: Kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ đã hạ lênh, quan viên không được phép nhậm chức tại quê nhà mình. Lệnh đó từ xưa đến nay đã có, nhưng cho đến nay thì những đại quan từ tam phẩm trở lên sẽ có những e ngại nhất định, ở trong phạm vi địa phương thì cơ bản là không có chuyện chấp hành lệnh này. Chính lệnh này ban đầu Dương Lăng cũng là một trong những người tán thành, nhưng vị huynh đệ này cứ đứng trước mặt mình mà nói mãi chuyện được về quê nhà làm quan, tựa như sợ người khác không biết đến vậy.
Dương Lăng chỉ đành giả vờ không để ý đến, đáp lại:
- Tốt, tốt lắm. Gia đình được đoàn viên, cũng là một chuyện đại hỷ. Bổn quan xin có lời chúc mừng. Giờ ta phải đi đến Thục Vương Phủ một chuyến, có chuyện rất quan trọng phải làm. Ngươi nhanh chóng lên đường về quê nhậm chức đi thôi, đợi sau này có cơ hội bổn quan sẽ đến chỗ nhà ngươi thăm thú một phen.
Dương Lăng chỉ tức thời nói nhưu vậy thôi, nhưng Lưu Lãng lại cho là thật, cười khổ sở đáp lại:
- Quê nhà hạ quan quả thật là chẳng có phong cảnh gì có thể du ngoạn được, đại nhân đi nhiều biết rộng, chỉ e là sẽ làm ngài thất vọng.
Dương Lăng ngạc nhiên hỏi lại:
- Nơi đó chẳng phải là có Kiếm Các hay sao? Từ Tần vào Thục sẽ phải đi qua Kiếm Các, một nơi rất nổi tiếng.
Lưu Lãng đáp lại:
- Bảo Ninh Phủ lãnh nhận hai châu tám huyện, Kiếm Châu quả thật là một trong số đó. Nhưng nơi đó cách chỗ chúng tôi khá xa. Quê hương của hạ quan chẳng có cảnh đẹp gì có thể du ngoạn được hết, nhưng trong rừng có hổ. Hạ quan trước kia từng đi săn hổ, nếu đại nhân tới đó, hạ quan nhất định sẽ tìm cách săn được một con để mời đại nhân thưởng thức thịt hổ.
Vợ của Lưu Lãng thẹn thùng kéo tay áo của gã rồi nhẹ nhàng nói:
- Đại nhân đang có việc quan trọng cần phải đi ngay, chàng còn nói lung tung gì nữa thế. Đại nhân là quan Khâm sai, có thứ gì ngon mà chưa từng nếm qua chứ, còn ham gì miếng thịt hổ chứ?
Dương Lăng cười một cái, trong lòng nghĩ thầm: Đúng vậy, đường đường là chân của Quận chúa bổn quan còn gặm rồi nữa là. Người ta thường nói sắc đẹp còn ăn được mà, đương nhiên cũng coi như là ăn rồi, trong thiên hạ này mấy ai được ăn qua cơ chứ?
Tiện có câu nói của vợ Lưu Lãng, Dương Lăng nhanh chóng cáo từ, trở người lên lưng ngựa, mang theo đám thị vệ lao nhanh đến Thục Vương Phủ như một cơn gió.
Dương Lăng vừa mới đến Thục Vương Phủ thì phát hiện ra có gì đó không ổn, cung cấm canh chừng cẩn mật, từng đội từng đội quan binh tay cầm đao, lên cung tên, một dáng vẻ như có địch sắp đến vậy. Có tất nhiều vệ binh trong Vương phủ chạy qua chạy lại, miệng hô lớn:
- Bắt thích khách.
Dương Lăng dắt ngựa đứng trước bức tường đỏ, có chút ngại ngùng không dám vào: Thích khách không thường gặp, nhưng năm nay lại thấy xuất hiện quá nhiều. Kể từ khi ta đến Tứ Xuyên cho đến nay thì thấy nơi đây thật là không được an toàn chút nào. Nếu như để cho Quận chúa nhìn thấy ta thì ắt hẳn sẽ lại mắng ta là đồ sao chổi.
Một lúc lâu sau, Dương Lăng mới cho người đi đến nói rõ ý định thăm phủ của mình. Cung cấm canh gác nghiêm ngặt, đám vệ binh cũng không dám tự ý đi vào, bèn phái người đi thông báo cho Thục Vương. Một hồi sau thì thấy đại tổng quản nội vụ phủ đầm đìa mồ hôi bước ra nghênh đón.
Dương Lăng vào bên trong phủ, vừa đi vừa hỏi:
- Đại quản gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trong Vương phủ lại có thích khách?
Nội vụ tổng quản phẫn nộ vô cùng, đáp lại:
- Những tên thích khách đó quả đúng là to gan, thật không biết sợ chết là gì. Vương phủ là nơi có thể dễ dàng đột nhập được vào hay sao? Đại nhân yên tâm. Vương phủ có những tín hiệu truyền tin riêng có thể lan tin đi tất nhanh. Vương gia vừa mới gặp nạn, thông tin đã được thông báo cho các cung rồi, tên đó chạy không thoát đâu!
Dương Lăng chỉ nghe thấy ông ta hét lên bắt thích khách, nhưng lại không nhắc đến tình trạng vết thương của Vương gia, chắc hẳn là Thục Vương thoát được, Dương Lăng bèn nói:
- Vương gia cát nhân thiên tướng là được rồi, chỉ là tên thích khách đó sao lại có thể lẻn được vào Vương cung, không làm thương Vương gia chứ?
Nội vụ tổng quản cười khinh miệt đáp lại:
- Ha ha! Tên thích khách đó có bản lĩnh vào được đến Vương phủ nhưng lại không hay biết rằng bên cạnh Vương gia còn có có Tiểu Linh Tử Công công, là một trong nhưng cao thủ hàng đầu. Năm xưa tung hoành Tây Vực..., đã có mấy ai làm thương được Vương gia trước mặt ông ấy cơ chứ.
- Lại là một cao thủ. Hiện nay cao thủ không còn giá trị gì nữa hay sao? Tại sao đi tới đâu cũng tức thì có thể xuất hiện một cao thủ vậy? Thế tử là cao thủ, Nhị điện hạ cũng là cao thủ, ngay cả đến một lão thái giám bình thường bên cạnh Thục Vương cũng là...
Cũng may là nội vụ tổng quản ngay tức thì nói tiếp:
- Võ công của Đại điện hạ và Nhị điện hạ đều là do Tiểu Linh Tử Công công truyền dạy.
Hóa ra là như vậy, thì ra là một cao thủ dạy thành công hai cao thủ khác. Lúc này Dương Lăng mới nhớ đến lúc trước ở Thanh Dương Cung, Chu Nhượng Cận một đao chém đứt lùm cây, thân pháp tung người lao tới, đao pháp quả sắc bén lợi hại. Những người chứng kiến lúc đó đều kinh ngạc, duy chỉ có Thế tử là trách mắng đệ đệ lỗ mãng, khiến cho muội muội hoảng sợ, mà không có bất cứ một chút để ý gì đến võ công của Chu Nhượng Cận.
Nếu như Chu Nhượng Hủ không biết võ công thì cho dù là sớm biết huynh đệ của mình có võ công tốt như vậy thì cũng không thể nào quan sát một cách bình thản như vậy được. Nếu như là được hai sư phụ khác nhau truyền thụ thì đối với một bản năng của người học võ sẽ quan sát một cách chi tiếp võ công của người khác. Xem ra khả năng quan sát của bản thân mình vẫn còn thua kém một chút.
Hai người vội vàng đến tẩm cung của Thục Vương. Nơi đây còn hỗn loạn hơn cả ở ngoài kia. Đám thị vệ sát khi đằng đằng, cung nữ thái giám mà muốn vào bên trong phải chịu sự kiểm tra rất gắt gao. Dương Lăng đi cùng với tổng quản nội vụ nên cũng không phải chịu vòng tra xét bên ngoài mà được vào thẳng bên trong phòng luôn. Hai người bọn họ đi vào bên trong phòng ngủ, thấy Thục Vương đang nằm trong giường, sắc mặt vô cùng khó coi. Thế tử ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy Dương Lăng đến thì đứng dậy chào, sắc mặt đanh lại không nói câu nào.
Dương Lăng chăm chú nhìn y một cái thật kỹ, vái vẻ mặt lo lắng sợ hãi kia không giống như đang ngụy tạo, lẽ nào con người này lại thâm trầm toan tính đến mức độ như vậy hay sao? Không phải là vì y nghe thấy có tin tức là ta đã điều tra ra được điều gì đó nên mới làm liều, âm mưu giết cả Phụ vương của mình hay sao chứ?
Dương Lăng nhìn đi nhìn lại, một tên thái giám nhỏ thó đứng ngay ở đầu giường của Thục Vương, lặng lẽ bất động, quả đúng là không khiến cho người khác có thể để ý tới. Nếu như không phải bản thân Dương Lăng cố ý quan sát thì gần như đã bỏ qua mất sự tồn tại của người này.
Dương Lăng trở nên yên tâm hơn. Thế tử có to gan đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể công khai mà ra tay sát hại cha của mình, hơn nữa lại còn có sư phụ của y ở đây. Một lát nữa công bố ra âm mưu của y thì chỉ e là Chu Nhượng Hủ sẽ tấn công làm thương đến người khác.
Dương Lăng gật đầu đáp lại, rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Vương gia có việc gì không?
Thục Vương thấy có động thì bèn mở mắt ra nhìn, thấy đó là Dương Lăng thì bèn cố gắng ngồi dậy. Lão thái giám đứng bên cạnh bèn đỡ ông ta ngồi dậy, lấy chiếc gối đặt dưới lưng. Thục Vương miễn cưỡng cười lấy một cái, rồi nói:
- Cô vương không việc gì, dùng bữa trưa xong thì mới chợp mắt được một lát, có một tên thích khách lao từ cửa sổ vào, vung đao lên chém. May mà có Tiểu Linh Tử luôn ở bên cạnh ta, như bóng với hình.
- Ồ! Tên thích khách này thật là to gan.
Dương Lăng nhìn Thế tử Chu Nhượng Hủ, trên gương mặt y vẫn chỉ là hai tâm trạng phẫn nộ và lo lắng, vẫn chưa nhìn ra được một chút thần sắc khác thường nào.
- Tên thích khách đó đã chạy thoát sao?
Thục Vương thản nhiên cười nói:
- Tuy nói rằng những năn qua Vương phủ tương đối bình yên, nhưng cảnh giác thì chưa từng phút nào nơi lỏng. Tên thích khách đó không chạy thoát được đâu, hơn nữa y còn trúng của Tiểu Linh Tử một đao.
Dương Lăng đột nhiên nhận ra là không thấy Tiểu Quận chúa đang ở đây. Tuy là muốn để cho Vương gia được yên tĩnh, tạm thời ở điện phụ bên cạnh. Nhưng ở trong hậu cung, đám phi tử không tiện tới, không có nghĩa là con gái ruột lại không biết Phụ vương của mình gặp thích khách mà lại làm ngơ hay sao?
Dương Lăng thuận miệng hỏi:
- Quận chúa vẫn chưa hay tin này sao?
Sắc mặt của Thục Vương đột nhiên trở nên khó coi. Thế tử Chu Nhượng Hủ nhìn Phụ vương một cái rồi thấp giọng nói:
- Muội muội đi... thăm Nhị đệ, hiện không ở trong phủ.
- Nhị đệ cái gì, tên súc sinh đó!
Thục Vương giận đỏ mặt, một cơn họ giữ dội ập đến.
Tiểu Linh Tử vỗ nhẹ vào sau lưng của ông ta, Thục Vương mới từ từ dễ chịu hơn, thở dài một cái và nói:
- Thích khách vừa mới chạy thoát, quan phủ địa vương còn chưa biết. Dương đại nhân đến nhanh như vậy nhất định là không phải vì chuyện này rồi. Nhưng vụ án... vụ án có manh mối gì chăng?
Tuy miệng thì chửi mắng, nhưng khi nói tới thì giọng nói thì như đang kìm nén để không trở nên run rẩy.
- Vâng!Hạ quan đã điều tra được một số manh mối. Cái này...
Dương Lăng nhìn hai bên, Thục Vương bèn hiểu ý, xua tay nói:
- Lui hết ra cho ta.
Thái y, Thị Vệ, Tì nữ đều lần lượt lui ra. Thế tử Chu Nhượng Hủ biết Phụ vương không cho phép mình được tham gia chuyện này nên cũng lẳng lặng chào Dương Lăng rồi quay người đi ra luôn. Dương Lăng vội vàng gọi theo:
- Thế tử xin dừng bước, mời ngồi!
Dương Lăng chỉ vào chiếc ghế ở cách xa Thục Vương nhất, dường như hắn mới là người chủ ở đây vậy. Chu Nhượng Hủ thoáng kinh ngạc, nhưng cũng làm theo lời sắp xếp của Dương Lăng.
Cửa đóng lại kêu một tiếng cộp. Trong phòng lúc này chỉ còn lại có bốn người Thục Vương, Thế tử, Tiểu Linh Tử và Dương Lăng, không khí ngay lập tức trùng xuống. Thục Vương thở gấp nói:
- Thế tử ở lại... thì ở lại cũng được. Nó chính là Thục vương tương lai. Haizz! Có những chuyện cũng thể giấu nó được. Dương đại nhân, ngài nói đi, ta đang nghe đây.
Dương Lăng hành lễ một cái, đi gần đến cạnh Thục Vương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thế tử Chu Nhượng Cận, nói đoạn:
- Hạ quan đến khám xét nơi ở của Chu cô nương, tìm được một số thứ, muốn để cho Vương gia và Thế tử cùng xác minh.
Dương Lăng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật một trang, đưa cho Thục Vương đọc:
- Vương gia, đây là bút tích của Chu cô nương đúng không?
Thục Vương nheo mắt nhìn, đoạn gọi lớn:
- Hủ Nhi, con đến đây xem.
Dương Lăng hạ tay xuống, khẽ khàng sờ vào chiếc súng ở thắt lưng. Chu Nhượng Hủ nghe thấy phụ thân gọi thì vội vàng tới xem những thơ từ trong cuốn sổ đó, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây đúng là bút tích của Nhị muội.
- Khả năng nhẫn nhịn đóng giả thật cao siêu!
Dương Lăng thầm cười nhạt, gương mặt không biểu lộ sắc thái nào, nói tiếp:
- Mời Thế tử về chỗ ngồi.
Hành động này không chỉ khiến cho Chu Nhượng Hủ cảm thấy kỳ quái mà ngay cả đến Thục Vương cũng cảm thấy có gì đó khác thường. Ông ta yên lặng nhìn Dương Lăng một cái, đợi con trai của mình về chỗ ngồi, lúc đó mới đầy nghi hoặc mà hỏi tiếp:
- Dương đại nhân, có vấn đề gì sao?
Dương Lăng đáp lại:
- Đây là một quyển nhật ký nhỏ của Mộng Ly cô nương, được giấu ở trong bàn trang điểm của nàng ấy. Trong cuốn sổ này có ghi chép trần thuật lại những thi từ ca phú mà nàng ấy đã cảm thán mà viết nên. Cũng có ghi chép những tâm trạng và một số những chuyện quan trọng của riêng mình. Trong đó có cả những ghi chép về tình lang của mình nữa.
Thục Vương thất sắc, vội vàng hỏi:
- Người đó có phải là... có phải là Nhượng Cận chăng?
- Trong cuốn sổ này chưa từng nhắc đến danh tính của người đó, nhưng lại có những câu chuyện liên quan. Ngoại trừ một người ra thì không còn có ai có thể phù hợp hơn được nữa, kẻ đó chính là...
Dương Lăng từ từ giơ tay lên, ngón tay chỉ thằng ra chỗ Chu Nhượng Hủ:
- Thế tự điện hạ!
Thục Vương trấn động cả người, Chu Nhượng Hủ giật nảy người, sắc mắt đanh lại nói:
- Hoang đường, hoàng đường, ngươi thật to gan, dám dựng ra những câu chuyện hoang đường như vậy để làm hại thanh danh của hai Vương phủ!
Động tác của Dương Lăng nhanh nhẹn vô cùng, một tay khác đã kịp lấy ra trong người khẩu sung, nhắm thẳng về phía Thế tử, lạnh lùng nói:
- Thế tử cứ bình tĩnh, đừng nóng vội!
- Sao lại như vậy? Sao có thể?
Thục Vương sắc mặt trắng bệch đến phát sợ, toàn thân run lẩy bẩy.
Ngược lại, Chu Nhượng Hủ thần sắc sau khi kinh ngạc thì đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh, y cười điềm đạm nói:
- Dương đại nhân, vụ án này xem ra ngài phải điều tra thêm nữa thôi. Chu Nhượng Hủ ta quyết không làm ra những chuyện đồi bại súc sinh như vậy đâu. Ngài dám bịa ra những tội danh như vậy thì phải xác định là sẽ gánh được hậu quả nhé.
Dương Lăng châm biếm phản kích lại:
- Chu Nhượng Hủ không làm được, Chu Nhượng Cận lại có thể làm được hay sao?
Chu Nhượng Hủ sắc mặt thay đổi, thốt lên:
- Nhị đệ đương nhiên không phải là hung thủ, không có nhân chứng, không có lý do, chỉ dựa vào một miếng ngọc bội, ai có thể định tội cho đệ ấy được cơ chứ?
Dương Lăng cười nói:
- Trước khi ta tới đây thì đã xem qua các điều khoản pháp luật của triều đình Đại Minh. Chỉ dựa vào một miếng ngọc bội thì đương nhiên không thể nào định tội cho đường đường Phiên Vương Chi Tử được, nhưng lại cộng thêm với tội dung nghi can hung thủ giết người thì căn cứ theo tông luật của Hoàng thất Đại Minh, Chu Nhượng Cận điện hạ sẽ phải chịu sự quản thúc nghiêm ngặt của Thục Vương. Vương gia sắp truyền ngôi lại cho ngài... Vậy thì nói theo cách khác, Nhị điện hạ sẽ phải chịu sự quản thúc của ngài, ngay đến cả sinh tử cũng nằm ở trong tay ngài, thì thử hỏi Nhị điện hạ sống và chết thì có gì khác nhau đâu chứ, đương nhiên là không có gì ảnh hưởng đe dọa được đên địa vị của ngài nữa rồi đúng không?
Chu Nhượng Hủ vừa giận vừa kinh ngạc, hét lên:
- Dương Lăng, ngươi đang nói nhảm gì đó?
- Cuối cùng người cũng tực giận rồi đúng không? Ha ha, Thế tử, xin hãy kìm lại cơn giận. Cái hôm Vương gia quyết định truyền ngôi, ta và Dương Thận cùng đi dạo trong vườn hoa, vô tình đã nhìn thấy ngài và một vị cô nương mặc y phục mặc đỏ đang nói chuyện trong bụi cây. Vị cô nương đó đau khổ cầu xin, bộ dạng đáng thương, nhưng còn ngài thì liên tục từ chối, sau cùng thì phủi áo quay lưng đi. Lúc đó hạ quan tuy có cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hề bận tâm đến.
Nay Đông Doanh Quan nhận Vương lệnh điều tra vụ án, tiến hành kiểm tra tử thi nạn nhân bị sát hại thì mới kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, nạn nhân Chu cô nương đó chính là người con gái đã nói chuyện với ngài ở trong hoa viên ngày hôm đó. Tiếp tục đối chiếu với nội dung trong cuốn nhật ký này thì mới xác nhận được những bằng chứng liên quan...
Dương Lăng giương cuốn sổ đó lên, lắc qua lắc lại, trầm giọng nói:
- Thông gian tư tình loạn luân rồi sau đó lo sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị và tiền đồ của mình, vậy nên sau khi rời khỏi hoa viên, càng nghĩ càng thấy không yên tâm, thế nên ngài mới quyết định trừ bỏ hậu họa. Cũng vừa hay có thể khiến cho Nhị đệ của mình, người mà được lòng nhân dân hơn, tiếng tăm uy tín và sức ảnh hưởng đối với các bộ tộc lớn hơn bản thân mình rất nhiều, phải gánh tội chịu phạt. Chính vì thế nên ngài mới đưa ra cái mưu kết một mũi tên trúng hai con chim đó.
Mười lăm vị Thổ ti ở Ba Thục đều có quyền lực hết sức quan trọng. Triều đình đối đãi với mười lăm vị Thổ ti như mười lăm vị Vương hầu. Nếu như ngài lên làm Thục Vương, nhưng mệnh lệnh của ngài ban ra không bằng một câu nói của Nhị đệ mình. Khống chế Ba Thục này là mười lăm vị Vương hầu, mà những người đó lại do Nhị đệ của mình cầm đầu. Vậy thì bất cứ một người cầm quyền nào cũng sẽ không thể chịu nổi sự sỉ nhục và khinh miệt đó, phải vậy không?
- Không... Không phải đâu. Chu Nhượng Hủ từ nhỏ đã khiêm tốn hòa thuận, tính cách phóng khoáng độ lượng, đối xử thân thiết với huynh đệ của mình, giữ thân trong sạch, Sao nó có thể làm được những chuyện như vậy được cơ chứ?
Thục Vương không dám tin vào những gì Dương Lăng vừa nói.
Dương Lăng khẽ khàng thở dài một cái:
- Phụ mẫu luôn yêu thương một cách mù quáng. Là Vương gia, ngài có bao nhiêu thời gian để dạy dỗ con cái của mình? Những biểu hiện trước mặt của ngài sao có thể nói lên hết được tâm tính và phẩm cách của Thể tử được?
Dương Lăng mở cuốn sổ đó đến đoạn có đề cập đến nội dung bị bắt cóc làm con tim trong vụ Đô Chưởng Man. Chu cô nương lo lắng, ngày không ăn đêm không ngủ. Dương Lăng cung kinh nói:
- Xin Vương gia ngài xem.
Thục Vương còn không đọc hết mà đã dường như muốn ngất lịm đi, khiến cho Tiểu Linh Tử phải vội vàng đến vuốt nhẹ lấy ngực của ông ta. Thục Vương sắc mặt đanh lại, gạt Tiểu Linh Tử qua một bên, run rẩy chỉ tay về phía Chu Nhượng Hủ mà lắp bắp nói:
- Ngươi... ngươi là đồ xúc sinh, thông gian cùng em họ, lại còn gá tội cho em trai ruột, ngươi.. ngươi... ngươi...
Chu Nhượng Hủ vội vàng hoang mang quỳ xuống đất, liên tục dập đầu nói:
- Phụ vương bớt giận, sực khỏe là quan trọng. Xin hãy nghe hài nhi phân định. Phụ vương xin hãy bớt giận, ảnh hưởng đến sức khỏe, bằng không thì con có ngàn lần chết cũng không hết tội.
Y tiếp tục dập đầu vài cái nữa rồi ngay người quỳ ở đó, phẫn nộ nói:
- Dương đại nhân có ơn cứu mạng với ta. Vốn dĩ ta đối với ngài không nên có lời oán giận, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng. Sao ngài chưa điều tra rõ ràng mà đã đến đây vu oan cho ta? Đây không phải là cuốn nhật ký của Mộng Ly muội muội, nhất định là không phải, là người khác ngụy tạo nên.
Dương Lăng điềm nhiên nói:
- Ở hoa viên...
- Ở hoa viên là vì Mộng Ly hẹn gặp ta, nói rằng có chuyện vô cùng quan trọng cấp bách muốn gặp ta để nói. Muội muội từ nhỏ đã mất mẹ, lại là người đa sầu đa cảm, Tĩnh Thanh Quận Vương tính tình nóng nảy nên muội ấy coi Thục Vương phủ này như là nhà của mình, ta đương nhiên coi muội ấy như muội muội ruột của mình. Nghe thấy nói vậy thì bèn chạy tới luôn. Nào ngờ...
Chu Nhượng Hủ thở hắt ra một cái thật mạnh, cúi đầu nói:
- Chuyện đã đến nước này thì ta không thể không nói ra được. Không ngờ là Mộng Ly nói với ta rằng muội ấy đã tìm được người mà mình yêu thương rồi. Người đó đối xử rất tốt với muội ấy, có thể nói là một lang quân mà muội ấy ưng ý nhất. Muội ấy nới với ta rằng thân phận người đó thấp kém, hơn nữa Tĩnh Thanh Quận Vương đang bàn chuyện hôn nhân với Tề đại nhân, Chỉ huy Sử của Tạp Cốc An Phủ Ti.
Tính khí của Quận vương nóng nảy, chuyện này muội ấy không dám nói cho phụ thân biết. Nghe nói ta chuẩn bị kế vị Thục Vương thì bèn đến cầu xin ta ra mặt giúp muội ấy, làm mai cho muội ấy. Mộng Ly nghĩ rằng như vậy Quận vương cũng phải nể mặt, Nhưng ta mới nghe xong thì bèn từ chối luôn, tự cổ đạo phụ mẫu chi mệnh, hôn nhân có hẹn ước, bất luận nam nữ đều không được tự ý chọn bạn đời của mình, đó quả thực là chuyện hủy hoại thanh danh gia phong. Không ngờ rằng muội muội lại nói với ta...
Nhượng Hủ nghiến răng, vất vả lắm mới nói ra được:
- Nói rằng đã chung sống như vợ chồng với người đó. Ta nghe xong mà trong lòng thấy tức giận vô cùng, ngay lập tức phủi áo quay đi. Nhưng ta quả thật không ngờ... không ngờ...
Dương Lăng cười nhạt một cái, hỏi dồn:
- Nếu đã như vậy, thì tại sao khi em trai của mình bị vu oan là hung thủ, ngài lại không đứng ra nói chuyện này để rửa tội cho Nhị điện hạ?
Chu Nhượng Hủ phẫn nộ nói:
- Nhị đệ bị bắt là vị trong tay của Mộng Ly nắm lấy tín vật của đệ ấy, chứ không phải là chuyện tình cảm nam nữ kia. Nếu như ta nói ra thì há chẳng phải khiến cho Mộng Ly chết đi mà vẫn còn bị tổn hại đến thanh danh hay sao? Sự việc không điều tra ra được kết quả gì, Nhị đệ đương nhiên sẽ được phóng thích.
Nghiêm khắc quản thúc chẳng có gì là không tốt. Ta vẫn thường xuyên khuyên đệ ấy, là con cháu của Thục Vương gia thì nên cẩn mực thu thân, giữ trong mình trong sạch, đừng có suốt ngày đi chơi bời, ngao dụ thưởng ngoạn, ham thú đàn nhạc làm ô uế gia phong. Thông qua sự việc lần này thì cũng không hẳn là một việc không tốt, hơn nữa ta có thể ngược đãi chính đệ đệ ruột của mình hay sao?
Nói đoạn, sắc mặt của Nhượng Hủ trắng bệch, nói tiếp:
- Hơn nữa, ta chỉ e... chỉ e là Nhị đệ biết chuyện này không hay này của Mộng Ly, nhất thời phẫn nộ mà lỡ tay giết người. Nếu như ta nói ra, đệ ấy... đệ ấy càng khó...
Dương Lăng cười lớn nói:
- Thật hay cho một đại ca có tấm lòng trăm đường nghĩ cho người khác, bảo vệ thanh danh của gia tộc, bảo vệ cho huynh đệ ruột thịt của mình. Vì Ngỗ tác kiểm tra biết được Mộng Ly cô nương đã mang thai, Chu Nhương Cận chắc chắn sẽ cầm chắc cái tội danh thông dâm giết người. Vậy mà ngài vẫn còn ở đây mà nói lung tung cho được. Ha ha, nếu như không phải là ta tìm thấy những di vật của Mộng Ly cô nương thì hiện giờ người huynh đệ đó của ngài cũng đã đầu lìa khỏi cổ rồi, đâu còn sống để cho ngài ở đây giả nhân giả nghĩa nữa.
- Cái gì?
Chu Nhượng Hủ gương mặt hoảng hốt thất sắc hỏi:
- Mộng Ly có thai rồi?
Hai mắt y ngây dại nói:
- Ta không biết có chuyện đó, Mộng Ly không nói với ta. Muội ấy chỉ nói rằng đã từng chung sống với người đó nhưng ngay sau khi nghe xong thì ta đã nổi cơn thịnh nộ, mắng muội ấy là đồ vô lại, rồi phủi tay áo đi luôn. Chuyện này... Ngỗ tác khám nghiệm ra muội ấy có thai, khiến cho Nhị đệ không còn lời nào để giải thích minh oan, chuyện này ta hoàn toàn không hay biết. Còn lý do vì sao lại khiến cho hung thủ giết người thì từ đầu tới giờ đã điều tra được ra đâu?
Dương Lăng cũng sững sờ kinh ngạc, lắp bắp hỏi:
- Ngài... Ngài không biết sao?
Chu Nhượng Hủ run rẩy đáp lại:
Tuy Nhị đệ bị bắt đi, nhưng trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, lúc đó những người ra vào trong Cung đều có những nghi vấn nhất định. Ngay cả bản thân ta cũng là một trong số đó, tránh khỏi phiền phức còn không kịp nữa là..., vậy nên tất cả những tình tiết xunh quang vụ án ta đều không hề đi nghe ngóng, cũng... không có ai nói cho ta biết.
Thục Vương úp úp mở mở nói:
- Những chuyện không hay như vậy, càng ít người biết càng tốt. Trong Thục Vương Phủ này chỉ có một mình Cô biết chuyện, ngay đến cả Vương Phi, Cô cũng không nói cho hay.
Dương Lăng ngây người một hồi, từ từ nói:
- Chu cô nương đã nói những gì với ngài trong hoa viên ngày hôm đó, tất cả chỉ là những lời từ phía ngài nói mà thôi. Ngài nói rằng Mộng Ly cô nương nhờ ngài làm mối, nhưng lại không hề nhắc đến đó là người nào? Nếu như không nói được ra người đó là ai thì những lời nói không căn cứ như vậy, Dương Lăng ta cũng có thể nói được ra.
Chu Nhượng Hủ mắt sáng rực, vui vẻ đáp lại:
- Ta đương nhiên biết điều này, muội ấy van xin ta nhiều lần. Ta đã gạn hỏi danh tính của tên đó. Thiết nghĩ nếu như cũng tạm coi như hoàn cảnh gia đình hai bên tương đồng với nhau thì cũng có thể cố gắng vì muội ấy. Nhưng thân phận của người đàn ông đó quả thật là quá thấp kém, ta mà nói ra thì chắc chắn Tĩnh Thanh Quận Vương sẽ không đồng ý. Sau khi nghe thấy tin hay người đó đã từng sống như vợ chồng với nhau thì trong lòng ta càng cảm thấy giận dữ, nên... nên cứ mặc kệ muội ấy mà đi luôn.
- Người đó là ai?
Dương Lăng còn chưa kịp hỏi thì Thục Vương Chu Tân Hàn, đã không nhẫn nại được nữa mà hỏi luôn.
- Đó là Thị Vệ Trưởng của Vương phủ, Tá Kỵ Úy Đường Gia Sơn!
Phụ vương đã hỏi, Chu Nhượng Hủ bèn nhanh chóng trả lời.
- Đường Gia Sơn? Mau kêu người lôi y đến đây, mau lôi đến đây cho ta!
Thục Vương trỏ tay về phía cửa, thét lên.
Ban nãy khi Thục Vương gặp phải thích khách, trong phủ hỗn loạn. Thục Vương không bị sao, mệnh lệnh dốc toàn lực bắt cho được thích khách được truyền đi. Thị vệ của tất cả các ti đều đang làm nhiệm vụ, bao vây chặt lấy Vương phủ. Đường Gia Sơn là Thị Vệ trưởng, chắc hẳn lúc này đang đi làm nhiệm vụ, truy bắt hung thủ. Vậy nên người phái đi báo tin, đi mãi mà vẫn chưa thấy về.
Cuốn sổ số đó bất luận là thật hay giả, nếu như những gì Chu Nhượng Hủ nói là đúng thì nghi vấn được giảm đi một nửa, cùng lắm thì nghi phạm đang từ một người trở thành hai người mà thôi. Thục Vương đang chờ tin báo. Ông ta không dám hỏi thêm con trai mình bất cứ điều gì nữa rồi, bệnh tình và tâm trạng của Thục Vương không thể chịu đựng được bất cứ sự kích động nào nữa rồi.
Dương Lăng lại hỏi:
- Thế tử, ngài đã biết tình lang của muội muội mình là Đường Gia Sơn rồi thì tại sao không có biện pháp gì đối với y vậy?
Chu Nhượng Hủ vẫn đang quỳ dưới đất, cười xót xa nói:
- Trừng trị ra sao đây? Nếu nói trừng phạt, thì sau này chỉ cần lặng lẽ bãi chức điều y đến nơi hẻo lánh nào đó là được, nếu không như vậy thì còn làm thế nào được nữa? Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hơn nữa ta ngay lập tức phải tới sảnh để tham dự tiệc. Nào ngờ tiệc chưa tàn thì đã có tin xảy ra án mạng, sau đó tất cả những hành động của ta đều chịu hạn chế rất nhiều.
Ta cũng từng nghi ngờ hung thủ chính là Đường Gia Sơn, nhưng ngày hôm đó y chỉ có vào hậu cung có một lần. Lịch sử ra vào đã ghi chép rõ ràng như vậy rồi. Khi ta vào hậu cung còn đụng mặt y, lúc đó... Mộng Ly vẫn còn đang ở trong hậu cung dự tiệc, chưa ngoài đi dạo thì sao Đường Gia Sơn có thể là hung thủ giết muội ấy được?
Dương Lăng nghe xong thì thầm nghĩ trong đầu: Vậy là nghi vấn lớn nhất vẫn là Thế tử và Nhị điện hạ. Trừ phi ngoài hai người đó ra còn có một người thứ ba khác nữa. Một tên hung thủ thực sự đang náu mình, người này có cơ hội để vào được hậu cung, hơn nữa lại còn có võ công...
Đột nhiên có người vào phòng, quỳ xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, đã tìm thấy Đường đại nhân rồi.
Thục Vương vùng người ngồi dậy, mắt trợn lên, ra lệnh:
- Mau lôi y vào đây!
Tên thị vệ đó lắp bắp đáp lại:
- Đường... Đường đại nhân... ngài ấy... ngài ấy đã chết rồi!
Thi thể của Đường Gia Sơn đã được khiêng vào, quả đúng là một viên võ quan tuấn tú.
Lại liên tưởng đến đám thị vệ, nô tì trong Vương phủ đánh giá về y thì đúng là một thiếu niên anh tuấn, trung nghĩa, có chí tiến thủ. Đó quả đúng là mẫu người đàn ông mà một cô gái nhạy cảm đa sầu như Mộng Ly cô nương ái mộ.
Gương mặt tuấn tú đã đổ gục xuống trước ngực, phải lật đầu y lên mới có thể nhìn rõ được.
Một nhát đao cướp đi mạng sống của Đường Gia Sơn, từng mảnh vụn xương dường như còn mơ hồ phun ra cùng máu thịt.
Đao pháp thật lợi hại sắc bén, nhưng... Nhát đao đó là chém từ đằng sau, dường như không cắt lìa được cả cái cổ. Chỉ một nhát đao, trên người không còn vết thương nào khác. Võ công của Đường Gia Sơn không hề kém, muốn chém y một nhát trong trạng thái không phòng bị như vậy, hơn nữa còn đánh trúng vào vị trí mà đối phương là một cao thủ võ công thì không thể nào đánh trúng được, trừ phi người chém đao đó quả thực rất thân thiết với Đường Gia Sơn khiến cho y không có chút phòng bị nào.
Người đó là ai?
Hy vọng cuối cùng cũng đã bị dập tắt rồi. Sự đau khổ hiện rõ trên nét mặt của Thục Vương, ông ta nhắm chặt mắt không nói câu nào. Thế tử Chu Nhượng Hủ, người vẫn luôn giữ bình tĩnh, cũng hai mắt đỏ ngầu, lao đến thi thể của Đường Gia Sơn như một con thú, ngây người hỏi:
- Chết rồi? Sao lại chết rồi? Điều này là không thể! Không thể nào! Những điều mà Mộng Ly viết trong cuốn sổ tay đó đều là do người khác ngụy tạo nên. Đường thị vệ bị giết chết, cũng là vì muốn chắc chắn gá tội cho ta bằng được, chắc chắc là như vậy đó. Phụ vương!
Chu Nhượng Hủ quay người lao đến trước giường của Thục Vương. Thục Vương lạnh lùng cười nói:
- Con trai của ta, Đường Gia Sơn sớm không chết, muộn không chết, lại chết ngay vào thời điểm này. Sáng nay Dương đại nhân mới tìm được cuốn sổ của Mộng Ly, chiều nay con nói ra tên gian phu dan díu với nó, tên đó lại chết rồi, chết thật đúng lúc. Mau lôi nó đi, lôi Thế tử đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa!
- Phụ vương, con không phải là hung thủ. Con không giết người, con quả thật không có giết người!
Dương Lăng kiểm tra nhiệt độ cơ thể và mức độ cứng cơ của thi thể Đương Gia Sơn, rồi hỏi:
- Lần cuối có người nhìn thấy Đường thị vệ là vào lúc nào?
Đám thị vệ đều cúi lí nhí không nói nên lời, một lúc sau có một tên thị vệ đứng ra căng thẳng nói:
- Hồi bẩm đại nhân, bỉ chức là người cuối cùng nhìn thấy Đường đại nhân. Lúc đó ngài ấy đang đi tuần ở trong hậu cung, thi thoảng lại ngó nhìn vào bên trong. Bỉ chức nhìn thấy ngài ấy đi có một mình, sắc mặt lại không được tốt cho nên mới không đến bắt chuyện. Khi bỉ chức vừa mới đi qua lầu canh của trung đình thì nghe thấy có tín hiệu cảnh báo. Theo đúng quy định thì sau khi biết thông tin sẽ phải nhanh chóng đến những chốt chỉ định lầu các để thủ vệ. Công việc truy bắt thích khách là của nhưng quân lính đang bao vây toàn bộ Vương cung này. Chính vì thế nên bì chức mới ngay lập tức đến bảo vệ ở "Trang Kính Điện", mãi cho đến khi... đến khi Vương gia truyền lệnh đi tìm Đường đại nhân.
Dương Lăng hướng về phía Thế tử hỏi:
- Hạ quan nhớ là nơi ở của Thế tử là một cung điện khác cách hậu cung khá xa. Nếu như muốn tới đây thì phải đi qua cửa trước của hậu cung đúng không?
Chu Nhượng Hủ lùi lại hai bước, cười một cách thê thảm mà nói:
- Ngươi lại đang nghi ngờ là do ta làm đúng không? Sau khi nghe thấy tín hiệu cảnh báo ta mới rời khỏi cung điện của mình, vội vàng chạy tới đây. Nhưng trên đường đi ta không hề gặp Đường Gia Sơn. Nếu ngươi nói người là do ta giết thì hung khí đâu? Thanh đao đó đang ở đâu? Giết người vội vàng, sau đó ta làm xem có thể mang thanh đao nhuốm máu đi lại được? Hung khí đâu?
Dương Lăng nhìn một lượt người Chu Nhượng Hủ, dường như hắn đang muốn tìm kiếm xem thanh đao đó có đang ở trên người y hay không vậy. Chu Nhượng Hủ cứ đứng yên như vậy, không nhúc nhích.
Tên thị vệ đó nói nhỏ:
- Giết chết Đương đại nhân lại chính là thanh đao của ngài ấy, hung khí đẫm mãu rơi lại tại hiện trường.
Tiếng nói đó không lớn, nhưng lại tựa như tiếng sấm đánh ngang tai, sắc mặt Chu Nhượng Hủ trắng bệch.
Lúc này, Dương Lăng đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Thế tử, ánh mắt dính chặt lấy chân của Nhượng Hủ. Một lúc lâu sau mới từ từ nói:
- Thế tử, giầy của ngài hình như dính phải thứ gì đó, có thể cởi ra cho bổn quan được nhìn chăng?
Chu Nhượng Hủ cúi đầu nhìn, sắc mặt tức thì thay đổi. Thế tử đang đi một đôi giầy có đế màu trắng, trên bề mặt có một vài những điểm đen không rõ nét lắm, nhưng phần viền trắng lại bị vấy lên một vài điểm màu đỏ, rõ ràng là vết máu. Nhượng Hủ cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra là cả gấu áo của mình cũng đã bị vài vết máu vấy lên. Vết máu không lớn, không nhiều, rõ ràng là bị bắn lên.
Chu Nhượng Hủ tựa như nhìn thấy quỷ giữ, bỗng thét lên một tiếng thảm, run giọng nói:
- Không phải ta, không phải là ta. Thật không thể nào, có người hại ta!
Những gì mà Nhượng Hủ đang nói dường như giống y nguyên những câu nói khi Chu Nhượng Cận bị chỉ danh là hung thủ giết người từng thốt lên.
Thục Vương bỗng nhiên lấy hết sức bình sinh, túm lấy một chiếc gối mà ném qua, thét lên:
- Lôi nó đi, lôi nó đi cho ta! Lôi...
Thục Vương nghiêng đầu một cái rồi ngã sụp xuống giường, ngất lịm đi.
Thế tử Chu Nhượng Hủ dường như phát điên, bị quân lính lôi ra ngoài. Thái y vội vàng đi vào thăm bệnh cho Thục Vương, một hồi vật vả mới thể khiến cho ông ta tỉnh lại được. Thục Vương hai mắt đẫm lệ, cười thê thảm nói:
- Oan nghiệt! Oan nghiệt! Thanh danh trăm năm của gia đình ta lại bị hủy hoại trong một chốc lát như vậy đó. Sao ta lại có đứa con trai như vậy cơ chứ. Nó còn ác độc hơn cả rắn độc, còn tàn nhẫn hơn cả sói hoang.
Những người trong điện đều cúi đầu, đối diện với Vương gia đang phẫn nộ uất ức như vậy, có nói an ủi như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì, còn nói gì được nữa?
Thục Vương ngây người một hồi lậu, đột nhiên như tỉnh mộng vội nói:
- Hủ Nhi...
Dường như ông ta đã quen mồm rồi, nhất thời phải đợi một lúc mới thay đổi lại cách gọi:
- Cận Nhi đâu? Cận Nhi đang ở đâu?
- Vương gia, Nhị điện hạ còn đang bị giam trong đại lao của Nha môn tri phủ.
Nội vụ tổng quan cúi người, nhẹ nhàng đáp lời, dường như sợ hãi chỉ nói to hơn một chút thôi sẽ ngay lập tức khiến cho vị Vương gia mỏng manh yếu đuối này ngất lịm đi mất.
Dương Lăng khẽ khàng thở dài, rồi nói:
- Vương gia yên lòng, hạ quan sẽ đi thả Nhị điện hạ về. Còn Thế tử... chưa lấy được khẩu cung của ngài ấy, thì chắc hẳn Án Sát Ti sẽ không bằng lòng nhận vụ án này, hạ quan sẽ tiếp tục xử lý cho xong, kết án một cách nhanh chóng êm đẹp.
- Không... không... không.
Thục Vương run rẩy nói:
- Là bổn Vương có lỗi với nó, lúc này nghĩ lại thì mới thấy bổn Vương quả thật... quả thật đã hành hạ nó quá nhiều. Cận Nhi... Trong lòng Cận Nhi ắt hẳn oán hận ta lắm. Bổn Vương... ta phải sử dụng nghi lễ cho một Vương gia, đích thân ta đi đón Cận Nhi ra khỏi ngục.
Dương Lăng khẽ khàng thở dài một cái, chắp tay hành lễ, không nói thêm câu nào...