Thôi Oanh Nhi lưu lạc bên ngoài một thân một mình, đã chưa tắm mấy ngày rồi, nên vừa thu xếp ổn thoả xong nàng liền xách vài thùng nước giếng về đun để tắm rửa. Các hộ sống trong núi đã đốn sẵn rất nhiều củi, khi nàng đun nước xong, nhiệt độ trong phòng tăng lên, cả căn phòng trở nên ấm áp.
Thôi Oanh Nhi đổ nước vào trong chiếc thùng tắm đơn sơ, bên trong trơn nhẵn, bên ngoài được bọc bằng vỏ cây tùng, rồi thử độ ấm đã vừa. Nàng đi ra mở cửa phòng, trông thấy Dương Hổ vẫn đang đăm chiêu đi đi lại lại trong sân, hai tay chắp sau lưng như đang có rất nhiều tâm sự. Tuyết đọng dưới chân bị hắn giẫm lên nghe rồn rột.
Tưởng hắn vẫn đang còn nghĩ cách hành thích Hoàng đế, Thôi Oanh Nhi không khỏi tức giận hỏi:
- Đêm khuya quá rồi còn không chịu vào phòng? Có muốn ăn gì hay không?
Dương Hổ nghe vậy mới sải bước đi vào trong phòng. Thôi Oanh Nhi đợi hắn vào xong, đóng cửa lại, khuôn mặt xinh xắn tức thì đanh lại, lạnh lùng liếc Dương Hổ nói:
- Huynh còn chưa từ bỏ ý định hay sao? Ở kinh sư vì huynh khăng khăng làm theo ý mình mà đã chôn vùi tính mạng hơn hai trăm huynh đệ; hôm nay ở Lý Gia tập nếu không may mắn gặp giặc Thát đến cướp thôn, chúng ta cũng đã chết sạch ở đó rồi! Huynh còn chưa chịu từ bỏ giấc mơ làm Hoàng đế sao?
Dương Hổ bực bội đáp:
- Nàng đừng xía miệng vào mấy chuyện này! Tất cả hảo hán ở tam sơn ngũ nhạc đều vì việc này mới tụ tập dưới cờ của ta, nay muốn quay đầu nào có dễ như vậy? Tuy rằng Di Lặc giáo đã gạt ta, nhưng chẳng lẽ chúng ta cũng sẽ nhất định không thể chiếm được thiên hạ hay sao? Hừ, chẳng phải bọn chúng cũng đang âm mưu tạo phản đó sao? Chẳng lẽ chúng ta còn không bằng đám yêu đạo đó?
Thôi Oanh Nhi giận lắm, đáp trả:
- Vậy huynh cứ ôm cái giấc mộng viễn vông đó của huynh đi!
Dứt lời liền xoay người đi vào phòng trong.
Dương Hổ hỏi:
- Nàng không ăn chút gì à?
Thôi Oanh Nhi cười nhạt:
- Huynh ăn gì thì tự ăn đi, ta không có hứng. Đi tắm đây!
Dương Hổ hừ một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Đôi mắt lấp loé dưới ánh đèn, hắn tiếp tục suy tính phương cách giải quyết mối lo của mình.
Thôi Oanh Nhi cởi áo quần vắt lên trên ghế, trầm cả mình xuống nước, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại, rồi mệt mỏi thở ra một hơi dài.
Hơi nóng ngấm vào trong da dẻ mịn màng, hơi nước bốc lên, khiến cho mọi thứ dưới ánh đèn đều trở nên mờ mờ ảo ảo.
Da thịt trong suốt óng ánh ngâm trong nước nóng ửng lên màu hồng đào, sóng nước vỗ dập dờn, mái tóc đen dài xinh đẹp xoã ra trên mặt nước như một đám mây che khuất dáng người xinh đẹp động lòng người giữa làn nước trong vắt.
Vóc người của nàng hãy còn rất đáng tự hào, da dẻ trắng phau mềm nhẵn, cặp vú cao vút, chắc nịch mà nền nã. Đôi nhũ hoa hồng xinh vênh vểnh mê người, cặp vú săn mẩy và trơn láng run run ngâm trong làn nước trong vắt, ở giữa là một khe ngực sâu hút đến say lòng, bờ eo thon thon và thậm chí cả cái rún tròn xoay như ẩn như hiện dưới mái tóc mây đen như mực đang dập dờn theo gợn sóng nước...
Dương Hổ vừa vén rèm cửa bước vào, trông thấy dáng tắm đẹp đến say lòng của thê tử, ánh mắt bất giác ngưng lại. Ý tưởng sực nảy ra khi nãy chợt lại không nỡ thốt ra.
Tuy rằng Thôi Oanh Nhi võ nghệ tinh thông, nhưng dẫu sao chốn đó vẫn là đầm rồng hang hổ, vì muốn tách rời khỏi nàng mới mình khích nàng đi đến nơi đó. Ngộ nhỡ có gì bất trắc xảy ra?!
Nghĩ đến đây Dương Hổ không khỏi trở nên do dự. Thôi Oanh Nhi thấy hắn ngơ ngẩn nhìn mình, nhất thời hiểu lầm, bèn tức giận nói:
- Ăn rồi thì đi ngủ đi! Ta không muốn thấy mặt huynh. Đêm nay ta ngủ riêng.
Dương Hổ vừa nghe liền bừng lửa giận, trợn trừng cặp mắt cọp:
- Đừng quên nàng là vợ ta đó!
Thôi Oanh Nhi đanh mặt lại chẳng nói chẳng rằng, cặp mắt như làn thu thủy chăm chăm nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Dưới ánh mắt đăm đăm của nàng, dũng khí của Dương Hổ dần tan biến. Hắn lẫn tránh đôi mắt như có thể thiêu đốt người ta đó, song bất chợt nổi nóng mà giễu lại:
- Lúc ở kinh sư nàng đã bắt được Dương Lăng, song lại tha mà không giết. Trước nay nàng chưa từng nương tay với quan binh, nay Di Lặc giáo trù trừ không chịu lộ diện, kế sách tọa quan sơn hổ đấu của nàng đã thất bại, lúc ngã vào sơn động trên núi Bạch Đăng sao không thừa cơ mà giết chết y? Ai sẽ đoán được là y ngã chết hay bị nàng thủ tiêu chứ, tại sao nàng lại cứu y lên?
Thôi Oanh Nhi hừ một tiếng khinh thường, hất mũi:
- Huynh cũng đừng quên nếu không nhờ Dương Lăng giữ lời, chỉ cần y hạ lệnh một tiếng thì mấy người chúng ta hôm nay đã bị thiên quân vạn mã giẫm thành thịt nhão rồi. Chẳng lẽ chúng ta còn không biết giữ chữ tín bằng quan binh sao? Chúng ta xông pha giang hồ, quang minh lỗi lạc, ân oán phân minh, chỉ riêng trước đó ở quán rượu y đã hạ thủ lưu tình rồi. Ta không nên cứu y ư?
Dương Hổ cất tiếng cười quái gở:
- Phải à! Vạn tiễn cùng bắn, còn có hỏa súng nữa, ta cũng nghĩ rằng ắt chết không phải nghi ngờ rồi, không ngờ y lại hạ thủ lưu tình.
Hắn vừa nói vừa nhìn sang Thôi Oanh Nhi, thoáng do dự, song lời của Đại Vĩ Ba Lang nọ như mũi kim độc đâm vào tim hắn, như có thứ gì chèn ngang cổ không nhổ ra rất khó chịu. Rốt cuộc hắn vẫn cắn răng nói tiếp:
- Có điều lúc y hại chết hai trăm huynh đệ ta đã ra tay rất ác độc, không chút lưu tình. Nay nàng mềm lòng nhẹ dạ, thực không biết là lưu tình cho ai?
Thôi Oanh Nhi nhướng mày giận dữ quát:
- Ngươi... ngươi nói xằng gì đó?
Dương Hổ cũng nổi giận quát trả:
- Chẳng lẽ ta nói sai ư? Lúc cô ra khỏi hang ngay cả đám người Lang nhị cũng đều nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, cô tưởng là hai mắt ta đều mù cả rồi sao?
- Ta...,
Thôi Oanh Nhi vừa thẹn vừa giận, nhớ lại tình cảnh trong hang, nhớ đến điều bí mật mà nàng không thể kể với trượng phu, hai má vụt ửng lên hai đóa hoa đào, nhất thời nghẹn lời không biết nói gì. Lúc ra khỏi hang sắc mặt nàng ngượng ngùng là bởi nàng đã cùng Dương Lăng ôm nhau trong hang, còn sơ ý hôn phải môi y, những chuyện này biết giải thích với trượng phu như thế nào đây?
Vốn Dương Hổ chỉ hơi nghi ngờ, song trông thấy bộ dạng nàng như vậy thì lòng nghi ngờ càng cao, thế là bèn đùng đùng xông tới trước mặt nàng cười khẩy:
- Hắc hắc! Cô nam quả nữ, lại còn là một quan một cướp, thế mà chẳng những không có vẻ gì là kẻ thù sinh tử, lại giở trò chàng có tình thiếp có ý, biến hang núi thành động phòng rồi chứ gì?
Ha ha, thảng như có một ngày quan binh bắt cướp xông đến tận giường bắt ta, thực sẽ trở thành trò cười lớn cho cả lục lâm Bá Châu. Dương Hổ ta thực có mặt mũi lắm!!!
- Ngươi câm miệng...!
Thôi Oanh Nhi nổi cơn tam bành, vụt đứng bật dậy.
Nước ấm cuộn trào, hơi nóng mịt mù, cảnh xuân chợt hiện.
Dòng nước men theo thân thể nảy nở của nàng uốn lượn chảy xuống, qua khe rãnh mê người. Ngực cao eo nhỏ, cặp vú chắc nịch như hai gò tuyết nhô cao trên bộ ngực trắng phau, trơn nhẵn và sáng óng như ngọc thoa mỡ dê. Bầu vú co lại tới đỉnh một cách hoàn mỹ, kết ra hai quả xinh đỏ thắm.
Thân thể yêu kiều ngạo nghễ hoàn toàn lộ ra những chốn diệu kỳ. Hai bắp đùi thẳng tắp trắng phau không chút tì vết như đang toả ra hơi nóng, chiếc eo thon nhỏ chưa đầy nửa vòng tay làm nền cho bờ mông tròn lẳng, chắc nịch mà cao ngất, như một vầng trăng tỏ, được điểm xuyết bởi những giọt nước long lanh.
Nàng kéo một chiếc khăn khoác lên người đánh soạt, giọng oán hận:
- Ngươi đã bị quyền lực khiến cho quá mê muội rồi, đã không còn là vị đại ca giang hồ trọng nghĩa khinh tài trên một sơn trại nho nhỏ khi xưa nữa. Cả ngày chỉ nghĩ làm sao để làm Hoàng đế, bày đặt học người ta âm mưu quỷ kế! Chí cả tài hèn! Có khoác long bào vào người, ngươi cũng không giống Hoàng đế. Ta thấy hai mắt ngươi đã bị quyền lợi bịt kín rồi, nói mù cũng không sai đâu!
Dương Hổ bị nàng vừa mắng vừa giễu khiến cho lửa giận bốc cao ba trượng, tức thì quên mất nàng ta uy phong hơn xa mình, vung tay vả mạnh!
Thôi Oanh Nhi cười nhạt, chụm tay vót ngang, hai tay vừa chạm, lập tức nàng biến chém thành quấn, thuận thế kéo mạnh, "rào" một tiếng, nước bắn đầy trời, bóng trắng chợt loé lên trong làn nước. Dương Hổ chỉ cảm thấy vai mình trĩu xuống, một cái bắp chân thon dài, trơn nhẵn, săn chắc đã đè trên vai, ấn hắn áp mặt bên trên thùng tắm, chiếc khăn trượt xuống.
Dương Hổ giận quá hoá cười:
- Ta võ nghệ không bằng ngươi! Ngươi cứ giết ta rồi xách đầu đi tới triều đình mà lĩnh thưởng, nói không chừng cũng sẽ được phong làm Cáo Mệnh phu nhân đó.
Thôi Oanh Nhi giận đến run người, nàng rút chân ngồi trở lại trong thùng nước, mái tóc ướt sượt làm tôn lên nét mặt xinh đạp trắng trong pha ánh hồng của nàng, trên má lệ đã nhỏ thành dòng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại nói:
- Thôi Oanh Nhi ta từ khi gả cho ngươi đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ngươi chưa? Được, nếu ngươi đã thấy ta quá quắt như thế, ngươi cứ giết ta đi rồi yên tâm mà thực hiện giấc mơ làm Hoàng đế của mình.
Dương Hổ nào từng thấy nàng uất ức đến rơi lệ như vậy? Thế là hắn luống cuống tay chân, cơn lửa giận tức thì tan như bọt nước. Hắn luống cuống không biết làm thế nào, ấp úng:
- Nàng... nàng đừng khóc mà, ta... ta... ái chà...!
Dương Hổ đi lòng vòng trong phòng như con thú bị nhốt trong chuồng, tay quẹt nước trên mặt, rồi đấm vào đầu giường một quyền, căm hận nói:
- Oanh Nhi! Ta đường đường là lão đại lục lâm Bá Châu, nay hao binh tổn tướng, sơn trại bị hủy, thanh danh rơi xuống nghìn trượng. Thảng như tin tức Lưu lão đạo là người trong Di Lặc giáo truyền về sơn trại, ta sẽ thật là họa vô đơn chí. Nàng cho rằng chỉ dựa vào võ nghệ là đã có thể khống chế đám hảo hán ương ngạnh bất kham đó ư? Ta... nỗi khổ tâm của ta nàng có hiểu được không?
Thôi Oanh Nhi từ từ mở mắt, trông thấy vẻ mặt thống khổ của trượng phu, lòng nàng không khỏi chùn xuống, bèn nhẹ giọng khuyên bảo:
- Hổ ca! Nếu không làm được lão đại giang hồ thì thôi, để mặc bọn họ tranh với nhau đi. Trại cũ chúng ta ở sâu trong rừng thẳm, chưa từng bị quan binh lùng thấy, chi bằng... chúng ta hãy trở về trại cũ mà yên phận sống qua ngày đi.
Vốn dĩ lúc ở Bá Châu, muội còn cho rằng quan binh trong thiên hạ đều là thứ rác rưởi không chịu nổi một đòn, quan viên trong thiên hạ đều là bọn tham quan nham hiểm độc ác. Nay mới biết rằng quan viên triều đình không phải đều là tham quan, binh lính triều đình cũng không phải dễ đánh bại như vậy. Số mệnh Đại Minh chưa tận đâu!
Dương Hổ quắc mắt:
- Trở về trại cũ của Thôi gia? Dương Hổ ta đường đường là một thằng đàn ông tay dài vai rộng, chẳng lẽ nay lại đi nấp dưới đáy quần phụ nữ để kiếm sống? Nhục nhã mà chết thôi! Khi xưa nhạc phụ gả nàng cho ta vì ta là nhân vật có tiếng tăm vang dội trong lục lâm, nay cứ vậy mà quay về, sau này ta sẽ lăn lộn trên giang hồ thế nào? Món nợ máu của hơn hai trăm huynh đệ chưa trả, ta làm sao giải thích với cô nhi quả phụ của bọn họ đây?
Nàng nói không hề có tư tình gì với Dương Lăng, ta cũng tin tưởng con người nàng, nhưng lần trước nàng đã tha cho hắn, nay lại cứu hắn là sự thật. Hôm nay trên Bạch Đăng sơn nói các người đầu mày cuối mắt liệu có quá phận không? Những huynh đệ đó của ta đều đã thấy cả, trở về bọn họ bẻm mép nói bậy nói bạ một hồi, bảo ta làm sao mà nhìn mặt người khác?
Thôi Oanh Nhi nghe xong thì tức khí đáp:
- Hồng Nương Tử muội nói một là một nói hai là hai, nói không vụng trộm với ai là không vụng trộm với ai cả! Huynh còn muốn ta làm thế nào mới chịu tin ta đây? Chẳng lẽ muốn ta vác đầu của Dương Lăng về huynh mới chịu tin sao?
Hai mắt sáng rỡ, Dương Hổ chồm tới nắm chặt lấy tay nàng:
- Ý tưởng hay đó! Giết được Dương Lăng thực sẽ nhất cử lưỡng tiện. Oanh Nhi, nàng thử nghĩ đi! Tuy Di Lặc giáo dùng kế dụ ta vào kinh, nhưng ra tay giết người của chúng ta dẫu sao cũng là nhân mã của Dương Lăng, giết y rồi cũng sẽ coi như là đã ăn nói được với toàn thể sơn trại. Hơn nữa nhờ việc này mà sẽ tự đánh tan mọi lời đồn, tự sẽ trả lại thanh bạch cho nàng, ai còn dám nói xằng nói bậy ta liền chém đầu hắn ngay!
Thôi Oanh Nhi cả kinh, ấp úng:
- Dương Lăng... là tên quan tốt, hôm nay lại tha mạng cho chúng ta. Lấy oán tả ơn, chuyện này ta... sao ta làm được?
Dương Hổ thuyết phục:
- Quan tốt quan xấu gì cũng đều là kẻ thù của chúng ta. Chẳng phải hai trăm huynh đệ của chùng ta bị y giết đó sao? Chẳng phải sơn trại bị hủy trong tay binh lính của y ư? Nàng tha cho y một lần, y tha nàng một lần, ơn huệ gì cũng đã trả hết rồi.
Hắn lại bước sấn tới, vẫn nắm chặt tay Oanh Nhi, thành khẩn van nài:
- Nương tử! Nếu cứ ỉu xìu như vậy mà cúp đuôi chạy về sơn trại thì Dương Hổ ta sẽ không còn mặt mũi nào đâu! Lời nói như đao kiếm, chuyện khác ta có thể không thèm để ý, nhưng nếu có người ô nhục sự trong trắng của nàng, ta làm sao mà nhịn được? Chẳng lẽ vờ điếc không nghe thấy những lời đồn đại đó? Vì ta, vì nàng, nay chỉ còn biện pháp dễ hơn cả: giết chết Dương Lăng!
Thôi Oanh Nhi cảm thấy lòng rối như tơ vò. Trượng phu đã thẳng thắn nói hết ra như vậy, những nỗi khổ đó cũng là sự thật. Cho dù phải vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa, Hồng Nương Tử há sẽ nhăn mặt nhíu mày? Nhưng mà giết Dương Lăng...
Dương Hổ thấy nàng do dự, bèn nghiến răng nói:
- Oanh Nhi! Dù Dương Lăng là thứ gì đi nữa thì có quan hệ gì với chúng ta? Chúng ta là mã tặc, là đại đạo lục lâm đó! Chẳng lẽ còn con mẹ nó đi giảng nhân nghĩa với quan binh? Nàng không đi thì để mai ta sẽ dẫn các huynh đệ đánh về Đại Đồng, tìm không được Hoàng đế thì đánh vào hành dinh khâm sai! Ta đường đường là người đầu đội trời, chân đạp đất, thà chết quang minh lỗi lạc ở đây chứ không về Bá Châu để cho người ta nói xấu sau lưng!
Dứt lời hắn liền buông tay nàng, thẳng người dậy. Thôi Oanh Nhi chộp lấy cổ tay hắn, giọng run rẩy:
- Đừng!... Nếu... nếu Dương Lăng chết rồi, huynh thật sự sẽ chịu cùng muội trở về sơn trại, từ đây sống dựa vào nhau, từ bỏ dã tâm mưu cầu thiên hạ chứ?
Dương Hổ mừng rỡ đáp:
- Đương nhiên! Có bao giờ ta gạt nàng đâu. Nương tử, nàng đồng ý chứ?
Thôi Oanh Nhi hạ quyết tâm, cắn răng:
- Được! Vậy muội sẽ thất tín bội nghĩa một lần, lấy đầu Dương Lăng về gặp huynh. Sáng sớm mai muội sẽ nghĩ cách trà trộn vào thành.
Trong mắt Dương Hổ thoáng hiện lên tia đắc ý, hắn vội nói:
- Lúc này nhất định Đại Đồng đang được canh phòng hết sức nghiêm ngặt. Thế này đi, để Ngũ thúc và nàng hoá trang thành phụ nữ, vừa có thể che giấu lai lịch, lại có thể chăm sóc cho nhau. Sáng sớm mai ta sẽ bảo Tiêu lão tứ lợi dụng chức vụ Bảo trưởng tìm cách giúp hai người trà trộn vào thành. Ta sẽ dẫn các huynh đệ di chuyển đến gần đấy hoạt động, lôi kéo sự chú ý của quan binh. Sau khi thành công sẽ tụ họp tại Tụ Long khách sạn ở thôn Hình.
Trong lòng Thôi Oanh Nhi đang xảy ra một cuộc đấu tranh dữ dội. Vừa mở miệng đồng ý với hắn là sẽ giết Dương Lăng, song chẳng những không cảm thấy nhẹ nhõm, mà trong đầu nàng lại rối bời bời. Nàng lặng lẽ gật đầu, không ngừng thầm tự an ủi mình: "Huynh ấy là trượng phu của mình, mình không thể nhìn huynh ấy bước vào con đường cùng, bị chúng bạn xa lánh được. Xin lỗi, Dương Lăng, thật sự xin lỗi..."
Dương Hổ tìm được cái cớ đẩy nàng ra xa, nghĩ lại nơi đó cũng hung hiểm vạn phần, hắn không khỏi lo lắng căn dặn:
- Nương tử nhớ kỹ: thảng như sự không thể làm, chỉ cần để tin tức khâm sai bị hành thích truyền ra ngoài, chúng ta cũng xem như có thể ăn nói với sơn trại. Cho nên... nàng vạn lần đừng lỗ mãng, ta... ta lo nàng sẽ xảy ra chuyện bất trắc.
Nghe được lời này của Dương Hổ, Thôi Oanh Nhi liền như trút được gánh nặng trong lòng: "Nếu như chỉ cần tạo hiện trạng giả hành thích khâm sai thì không khó gì. Chi bằng mình tương kế tựu kế, vừa có thể gạt đưa trượng phu về sơn trại, lại không cần phải thật sự gây hại đến tính mạng Dương Lăng."
Đảo mắt nhìn thấy sự quan tâm lo lắng trong mắt Dương Hổ, gò má nàng bất giác nóng lên, thầm cảm thấy hổ thẹn: "Vì một kẻ không liên can, sao mình lại có thể để chàng khó xử như vậy? Thôi đi! Mình còn vọng tưởng làm hiệp đạo(*) gì chứ? Nếu ông trời cho mình cơ hội ra tay, thì... đó sẽ là ý trời vậy. Ôi, Dương Lăng ngươi hãy tự thu xếp cho tốt đi..."
(*: kẻ cướp nghĩa hiệp; như Robin Hood)
* * *