Chương 446: Xuân tâm. Sát tâm

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:49

Một ông lão râu dài, đầu vấn khăn vải, thân mặc trường bào lam nhạt đang ghé vào bệ cửa sổ. Ông ta đang có chút hoảng hốt thất thố, nhìn thấy người bên dưới đang mắng ông ta khốn kiếp, lại liếc nhìn Phù Bảo, lại cho rằng là học sinh của thư viện Vạn Tùng, nhất thời dũng khí tăng lên, ông ta trừng mắt, mắng: -Đồ khốn kiếp, dám vô lễ với tiên sinh sao? Hóa ra xưa nay Trương Phù Bảo đều mặc đạo bào, cho nên khi thay y phục thường ngày cũng hay chọn một bộ y phục trung tính mộc mạc để mặc. Hôm nay nàng mặc một bộ đạo phục, bộ đạo phục này hoàn toàn không phải là đạo bào, mà là một dạng Hán phục, có chút giống Đạo bào. Trương Phù Bảo không son phấn, gương mặt mộc mạc, tóc dài buộc lại, lúc này lại bị tạt nước, ướt đẫm thật sự giống một chàng trai trẻ tuấn tú. Trương Phù Bảo vừa nghe ông lão bên trên vô lễ như vậy, chỉ tay hét lớn: -Lão già vô lý ngang ngược kia, lăn ra đây, bằng không bản cô nương san bằng thư viện Vạn Tùng của ông! Câu nói kia thật sự là uy phong lẫm liệt, không hổ là từng trải giang hồ, cực kỳ có mùi lưu manh. Ông lão kia vừa nghe thì vụt một tiếng rút về. Chính Đức Hoàng Đế vỗ tay khen ngợi nói: -Thật hay nha. Trẫmthật sự là hay nha, ta ủng hộ cô! Trương Phù Bảo vừa nghe Hoàng đế lão gia cho nàng chỗ dựa thì không khỏi dương dương đắc ý thẳng thắt lưng, sau đó nghiêm mặt "phi phi" mấy tiếng, đoạn nói: -Đây là nước gì vậy, sao lại thối như vậy? Dương Lăng cố nhịn cười đi đến cạnh nàng, đưa một chiếc khăn tay qua nói: -Lau trước đi, nữ hài tử thì nên có chút dáng vẻ của nữ hài tử. Trương Phù Bảo hung hăng trừng hắn, lại thật sự không chút khách khí mà đoạt lấy khăn tay lau mặt. Lúc này, ông lão trong lầu phịch phịch phịch chạy ra, kinh ngạc nghi hoặc đánh giá nàng từ trên xuống dưới nói: -Ngươingươi không phải học sinh trong viện? Trương Phù Bảo tức giận nói: -Ta là học sinh của thư viện Long Hổ, không phải học sinh của thư viện Vạn Tùng! Ông lão vừa nghe thì ngạc nhiên nói: -Thư viện Long Hổ? Mở lúc nào vậy, sao lão phu chưa từng nghe nói? Chóp mũi Trương Phù Bảo hếch lên nói: -Bản thư viện đã mở hai ngàn năm rồi, chưa nghe nói là vì ông kiến thức nông cạn. Nhớ năm đó Khổng Khâu tiên sinh nhà ngươi còn từng vấn lễ lão tiên sinh nhà ta, đến hôm nay nam Trương bắc Khổng, nhà chúng ta cũng không hề thấp hơn Nho gia các ngươi đâu. Ông lão nghe thấy mà giờ mới hiểu, hóa ta là người của Trương gia núi Long Hổ. Đạo gia cung phụng Tam Thanh Tổ sư, trong đó Thái Thượng Lão Quân chính là Lão Tử, Khổng Tử từng thỉnh giáo học vấn của Lão Tử, cho nên Phù Bảo mới nói thế. Trương gia núi Long Hổ nhà lớn nghiệp lớn, không phải chỉ có hai huynh muội Trương Thiên Sư, chỉ là bọn họ là chi trưởng của Thiên Sư, thân phận tôn quý nhất thôi, người của Trương gia Long Hổ Tông đi lại trong thiên hạ còn có rất nhiều. Ông lão nghe nói là người của núi Long Hổ thì không khỏi cười mỉa nói: -Ta nói cô nương này sao lại ăn mặc bất nam bất nữ như vậy, hóa ra là người của Trương gia núi Long Hổ, thất kính thất kính. Dương Lăng vừa nghe thì dở khóc dở cười, nghe giọng điệu của ông ta lại giống như nữ nhân của Trương gia núi Long Hổ nên mặc y phục bất nam bất nữ vậy. Cái câu thất kính thất kính cuối cùng, câu này rõ ràng là xin lỗi, nhưng nói ra lại rất muốn ăn đòn. Trương Phù Bảo nổi nóng lên, cả giận nói: -Ông sao lại vô lễ như vậy, đây là nước gì mà lại tạt lên người người ta hả? Đã không xin lỗi thì thôi, còn dám mắng ta nữa? Ông lão nhướng mày nháy mắt nói: -Kẻ không biết không có tội, cô nương chớ giận. Lão phu cho rằng cô là học sinh trong viện, học sinh nhục mạ tiên sinh mà không nên quở trách sao? Ha ha. Còn nước nàycũng không phải nước bẩn. Lão hủ trồng một ít hoa trên bệ cửa sổ, bên ngoài treo mấy thùng nước, để tăng chất dinh dưỡng, lão phu còn ném vào mấy hạt đậu. -Ừ Ông lão hít ngửi người nàng, nói: -Thật sự có chút thối. -Ôngông Trương Phù Bảo tức đến sắp khóc. Tuy nàng không chải chuốt trang điểm, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử thích sạch sẽ. Bây giờ bị người ta giội nước lên men đầy cả người, toàn thân thối hoắc, sao có thể không xấu hổ không tức giận chứ? Dương Lăng vừa nhìn thấy tình hình như vậy, vội vàng tiến lên nói: -Lão tiên sinh, chúng ta là khách tham quan từ nơi khác đến, nghe nói phong cảnh thư viện Vạn Tùng tuyệt đẹp, cho nên đến tham quan. Áchlão tiên sinh tôn tính đại danh, có thể tìm một nơi để muộiách, để muội muội ta tắm rửa thay quần áo? -Muội muội? Ai là muội muội hắn hả? Không biết xấu hổ, còn sĩ diện muốn làm ca ca người ta nữa. Trương Phù Bảo nheo mắt liếc hắn, nhìn hắn cũng không thuận mắt rồi. Ông lão vừa thấy công tử này cử chỉ ung dung, khí độ bất phàm, vội vái trả một cái, nghiêm nghị nói: -À, lão hủ Trương Đa Trọng, là một tiên sinh của thư viện. Chuyện này nói ra là do lão hủ không đúng. Mời chư vị lên lầu, áchtrên lầu lão phu có một gian phòng tắm, múc nước suối nấu lên thì có thể sử dụng được rồi. -Trương Đa Trọng? Dương Lăng nhìn dáng vẻ ông lão này luôn rất khôi hài, khi sa sầm mặt nghiêm túc thì khóe miệng cũng nhếch lên trên, là gương mặt tươi cười trời sinh, đang cảm thấy hơi quen thuộc thì lại nghe thấy cái tên giống như từng quen biết, hắn suy nghĩ một chút, không khỏi cười nói: -Không biết lão tiên sinh có quen với Trương lão học sinh Học chính Thái An Trương Đa Khí không? -Ách? Đa Khí sao? Đó chính là gia huynh, vị công tử này là? -À, tại hạ từng du lịch thiên hạ, từng đến Thái Sơn một chuyến, có quen biết với Trương lão tiên sinh, đã kết giao làm bạn vong niên. Dương Lăng hơi buồn cười, Trương Đa Khí là một nhân vật khôi hài luôn làm người ta muốn cười, không ngờ huynh đệ của ông ta lại giống y hệt, hai huynh đệ này lại cứ làm giáo dục, làm gương sáng cho người kháccó điều nếu mình là học sinh, lại rất thích có một lão sư như vậy. Trương Đa Trọng biết tính cách ca ca và mình không khác biệt lắm, kết giao bằng hữu cũng không chú trọng xuất thân, tuổi tác, hai người nói chuyện vài câu, Dương Lăng nói không kém câu nào, Trương Đa Trọng làm sao lại không tin, liền mừng rỡ vội vàng mời bọn họ vào phòng. Trương Phù Bảo tức giận muốn chết, nhưng bây giờ y phục nàng ướt đẫm dán vào người, đường cong nữ tính xinh đẹp đều từ từ hiện ra, làm sao dám đứng ở đây để các học sinh khắp nơi nghe tin chạy đến dòm ngó chứ, chỉ đành nén giận đi theo lão đầu vào trong lầu. Những người này ra ngoài du ngoạn, không mang theo y phục thay đổi bên người, những người đi theo đều là mấy thị vệ Đại nội chỉ biết múa đao xách kiếm, giết người thì bọn họ lành nghề, mua y phục của nữ nhân thì sao được chứ? Dương Lăng vừa mới nói nửa câu bảo Giang Bân đi mua y phục nữ nhân, chỉ thấy gã lồi đôi mắt cóc lên, mồ hôi sắp tuôn ra. Dương Lăng đành phải đưa ánh mắt sang Tương Nhi, đoạn nói: -Thật sự không được, chỉ đành phiền ngài chạy đi một chuyến, cũng may mà dưới núi không xa có mấy cửa hàng Tương Nhi trợn mắt: -Tata chỉ biết mặc, không biết mua. Dương Lăng cứng đờ, lúc này mới nhớ ra mấy vị cô nương này cũng là chủ nhân y phục đưa tới tay cơm nước dâng tận miệng, là mấy đóa hoa trong phòng kính rời xa bảo mẫu thì ngay cả khăn tay cũng không biết giặt, bảo nàng ấy đi mua đồDương Lăng cười gượng hai tiếng nói: -Vậy, các vị tạm ngồi một lát, ta chạy đi một chuyến. Dương Lăng mua y phục thật ra lại rất lành nghề, bao gồm cả áo lót, quần lót sát người mà nữ nhân dùng, hắn quen thuộc vô cùng. Thê thiếp trong nhà hoàn phì yến sấu, cao thấp mập ốm đủ loại phong tình, lần nào Dương Lăng ra ngoài mà không lựa chọn mấy bộ y phục đẹp đẽ cho nữ nhân trong lòng chứ? Kích cỡ của các nàng toàn bộ đều ghi tạc trong lòng đó. Đã có so sánh trong lòng thì cũng dễ làm hơn. Vừa rồi y phục ước đẫm của Trương Phù Bảo dán sát người, đôi mắt gian tà của hắn liếc sang, ngực rất cao, eo rất nhỏ, mông vểnh cao, toàn bộ đều có số đo trong lòng. Y phục trong trong ngoài ngoài mua về kích cỡ rất vừa người, kiểu dáng màu sắc cũng vô cùng tươi tắn. Đợi khi hắn ôm một chồng y phục thảnh thơi ung dung mà chạy về, Trương Phù Bảo đã tắm đến bảy tám lượt trong phòng tắm rồi. Nàng đã sắp cọ đến tróc da thịt mềm mại trên người rồi, vậy mà còn cảm thấy trên người còn mùi thối, vẫn còn ở đó chà chà cọ cọ. Trong đám thị vệ có mấy người xuất thân là cao thủ Thiếu Lâm, lúc này cuối cùng đã được xuất ra bản lĩnh, thi triển công phu gánh nước. Hai thùng nước gần trăm mười cân được xách trong tay mà đi như bay, Trương lão phu tử nhìn thấy mấy đại hán qua lại trên núi chậc chậc bảo lạ: -Núi Long Hổ thật sự là ngọa hổ tàng long mà. Đám người Vĩnh Phúc mang thân phận công chúa, không tiện ở cùng với người ngoài, may mà trong gian phòng này của ông lão có ba gian, gian ngoài cùng là phòng khách, chính giữa là thư phòng, trong cùng là phòng ngủ kiêm phòng tắm cách vách. Mấy vị nữ tử liền ngồi chờ trong thư phòng, Trương lão phu tử đang ở phòng khách cùng Chính Đức. Dương Lăng chạy về, giao quần áo cho Tương Nhi, bảo nàng mang vào phòng tắm, sau đó chạy ra phòng ngoài. Trương lão phu tử đang tán gẫu cùng Chính Đức thật lâu, ông ta thật sự xem Dương Lăng như ca ca của thiếu nữ kia, vậy thì dĩ nhiên cũng là người của núi Long Hổ, thấy hắn quay về liền vội vàng bồi lễ. Dương Lăng cười nói: -Là chúng ta đến thư viện quấy rầy, vốn là hành động vô tâm của lão tiên sinh, hà tất phải khiêm tốn lần nữa? Ông lão cười khan một tiếng nói: -Lão hủ đang thưởng trà gần cửa sổ, nghe thấy công tử đang kể chuyện ở dưới lầu, là lấy đề tài về câu chuyện của phu thê Lương Sơn Bá từng làm quan ở đây thời Đông Tấn sao? Suy diễn thật hay nha, khi mới bắt đầu lão hủ còn chưa để ý, sau đó nghe lại rất thú vị. Nghe ngài kể xong câu chuyện, lão hủ nhất thời muốn nhìn xem là nhân vật cỡ nào, sốt ruột mở cửa sổ, nên mớiha ha, thực là có lỗi. Dương Lăng lúc này mới biết là do mình kể chuyện mà gây ra họa, Chính Đức Hoàng Đế cười nói: -Lão phu tử cũng cảm thấy hứng thú với chuyện tình yêu này sao? Trương Đa Trọng cười ha ha nói: -Già thì thế nào? Người già, nhưng tâm không già nha. Ông lão thuận miệng ngâm nga nói: -Dù răng ta đã rụng, miệng ta đã méo, chân ta đã què, tay ta đã gãy, ta vẫn muốn bước về phía pháo hoa Không ngờ một vị tiên sinh đạo học lạiTuy nói trong thời Minh bầu không khí vô cùng cởi mở, hủ mục ít nhất, khi Dương Lăng nam hạ thậm chí từng nghe nói một vị tài tử cử nhân mừng sinh nhật mà tổ chức "Bách kỹ yến", mời trăm vị kỹ nữ xinh đẹp hầu khách, có thể nói là kinh hãi thế tục, nhưng vị tiên sinh này dù sao cũng là môt giáo sư mà thư viện Vạn Tùng mơi đến, nói đến chuyện nam nữ hoan ái mà lại cởi mở như vậy, giáo sư sa đọa cũng quá nghiêm trọng rồi? Lão phu tử cười ha ha ói: -Đây là khúc hát trong "Một cành hoa, không phục lão" của Quan Hán Khanh tự khoe khoang càng già càng dẻo dai, đao thương không đẩy ngã được, lão hủ thật sự rất thích. Khi rảnh rỗi lão hũ cũng viết mấy vở tạp kịch Côn khúc. Hôm nay may mắn được nghe một câu chuyện cảm động lòng người như vậy, cho nên có lòng muốn viết thành một hí khúc để gánh hát biểu diễn. Dương Lăng không có lòng dạ nào mà đi nghiên cứu xem câu chuyện Lương Chúc có phải vì thế mà được truyền bá hay không. Bây giờ hắn đang tò mò về câu nói của Trương lão phu tử, bởi vì khi còn đi học, hắn nhớ vào tiết thầy giáo giảng bài "Nỗi oan Đậu Nga", đả từng trích dẫn câu nói ngụ ý chỉ mình của Quan Hán Khanh "Ta là một miếng đậu phụ đồng chưng không nát luộc không chín đấm không dẹt xào không nổ vang lên tiếng leng keng". Đồng thời suy nghĩa rộng ra, nói ông ta đức nghệ son toàn thế nào, thiết cốt cứng rắn ra sao, giống như một miếng đậu phụ bằng đồng vậy, không khuất phục trước thế lực mục nát. Sao vào miệng của Trương lão phu tử này lại trở thành ông già không nghiêm túc chứ? Mắt thấy Phù Bảo cô nương vẫn thiên hô vạn hoán không ra ngoài, Dương Lăng coi như rảnh rỗi tán gẫu, mở miệng thỉnh giáo Trương lão phu tử. Sau khi Trương lão phu tử nghe xong lời của Dương Lăng thì cười ngửa tới ngửa lui, đoạn nói: -Công tử dù sao cũng còn trẻ, tin rằng không rõ đậu phụ đồng trong tiếng địa phương của triều Nguyên có nghĩa là gì? Ha ha, cái gọi là đậu phụ đồng chính là chỉ khách chơi lưu lạc nơi hí phường, no nê rồi trải phong nguyệt đó. -Kỷ Trai Tẩu (Quan Hán Khanh) là bậc thầy Nguyên khúc, đồng thời lại là một người lành việc phong nguyệt bám hoa ngắt liễu, chơi gái thưởng rượu. Tản khúc mà ông ta viết lấy đề tài từ những triều đại khác nhau, ví dụ như "Nỗi oan Đậu Nga" kia là lấy đề tài câu chuyện "Người vợ hiếu Đông Hải" thời Hán, nói y có tài nhưng không gặp thời, oán hận cuộc đời, bực tức đầy bụng là thật, nói y không sợ cường bạo mà cố ý vạch trần chính sách tàn bạo của triều Nguyên? Không đến mức đó. Nói đi nói lại, sau khi Kỷ Trai Tẩu thành danh thì vẫn kết giao không ít nhân vật quyền thế của Đại Nguyên. Chính Đức thấy Dương Lăng bị người ta dạy dỗ, cũng rất không có nghĩa khí mà vui sướng khi người gặp họa. Dương Lăng sờ mũi câm nín: -Sao ta lại quên mất các thầy cô đều thích đề cao các nhân vật chính diện trong sử sách lên chứ, không ngừng đề cao dựa theo tiêu chuẩn đạo đức hiện đại, đề cao thành tấm gương siêu hoàn mỹ, cuối cùng siêu phàm đến thành thánh toàn bộ đều không phải là người chứ? Giống như Edison từng nói "Thiên tài chính là 1% linh cảm thêm vào 99% mồ hôi". Nhớ ngày trước ai đó nghe thầy giáo nói xong thì cũng thân thể cũng rung động nha! Về sau mới biết phía sau câu đó Edison đại nhân người ta còn nói một câu "Nhưng 1% linh cảm này mới quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả 99% mồ hôi kia nữa". Mẹ ơi, cắt đi nửa câu, toàn bộ ý nghĩa đều thay đổi cả. Dương Lăng cười gượng hai tiếng, biết hổ thẹn nên gương mặt ngượng ngùng, cố ý ngắt lời nói: -Trương công là tiên sinh của thư viện Vạn Tùng, đã thích sáng tác khúc nghệ, trước này cũng thường đến nơi câu lan sao? -A! Lão phu suýt chút đã quên, ngài nhắc tới câu lan ta mới nhớ ra. Ánh mắt Trương Đa Trọng sáng lên, nói: -Ngài là bạn thân của gia huynh, không tính là người ngoài, lão phu đang muốn hỏi ngài, ngài có quen biết nhân vật trong quan trường bản địa không? Dương Lăng mỉm cười nói: -Trương công có chuyện nhờ vả sao? -Đúng vậy, ngài nhắc đến câu lan, ta lại nhớ ra một chuyện. Nếu ngài quen biết người trong quan phủ nơi này, kính mong vui lòng Hai chữ trợ giúp còn chưa nói ra thì chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng ngạc nhiên khen ngợi của công chúa Vĩnh Phúc: -Nha! Phù Bảo muội muội, hóa ra muội chải chuốt lên lại xinh đẹp như vậy nha? -Ha ha, Bảo nhi, nhìn đôi mắt muội trong veo như nước, làn da trắng hồng. Ai nha, thật khiến người ta muốn cắn một miếng mà! Đây là tiếng của Đường Nhất Tiên. -Chậc chậc chậc chậc Tiếng gà mổ thóc, hẳn là Tương Nhi và Vĩnh Thuần, hai nha đầu môi mỏng miệng nhỏ, "mổ" hẳn là rất nhanh. Trương Phù Bảo rất ít khi mặc y phục quá nữ tính, đặc biệt là sau khi phát triển, vẫn luôn mặc y sam trung tính. Y phục mà Dương Lăng chọn đều là trang phục diễm lệ của thiếu nữ trẻ trung, vừa ăn mặc như vậy Phù Bảo cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, được các nàng khen ngợi càng thêm ngại ngùng. Trương Phù Bảo bị Tương Nhi và Vĩnh Thuần đẩy từ trong thư phòng ra, hai mắt Dương Lăng tỏa sáng. Nữ hải tử trước mặt cao cao gầy gầy, gương mặt trái dưa, đôi mắt to trong veo, chiếc cằm nhọn, mái tóc buộc đơn giản sau đầu, có mấy phần thanh nhã. Nàng đang mặc đoản sam phượng bay hình vai cuống hoa dệt bằng kim sa màu đỏ nhạt, hoa văn hình sen bao bọc xung quanh. Vai, tay áo dệt kim hình mây, lụa trắng trên cổ, lụa trắng ven tay áo, làm nổi bật lên gương mặt quả dưa trắng tuyết, đôi tay duyên dáng thon dài như ngọc. Bởi vì dáng người cao mà gầy, thắt lưng kia nhỏ kinh người, trên chiếc eo nhỏ nhắn mặc chiếc váy hoa văn nước hình hoa thạch lựu, khẽ nhúc nhích thì chân váy lay động, chiếc váy tương thủy vẽ ra từng cảnh thu, từng bước từng bước đạp sóng, xấu hổ vô cùng. Dáng người Phù Bảo cao mà gầy, chiếc cổ kia cũng tao nhã như thiên nha, Dương Lăng tiện tay mua một chiếc vòng cổ trân châu nhỏ trong suốt lung linh, hai chiếc hoa tai minh châu dài. Vốn dĩ Phù Bảo không muốn đeo trang sức, nhưng bị Tương Nhi ép buộc đeo lên cho nàng, vừa bước đi thì trên cổ trong suốt chói mắt, hai hàng châu dưới tay lắc lư, khoan thai mà đi lại mang theo mấy phần thẹn thùng, thật sự là động lòng người mà. Trương lão phu tử nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được là giai nhân uyển chuyển khí chất như vậy lại là vị cô nương dáng vẻ chật vật, thẳng thắt lưng mà thở phì phì giống như con cọp mẹ vừa rồi. Khí chất của Trương Phù Bảo khác với mấy vị công chúa, nhưng nếu nói là đẹp hơn mấy nàng thì cũng không phải, nhưng nàng là người chưa từng chải chuốt, sau khi tắm đột nhiên lại mặc y phục diễm lệ, trang điểm sơ qua, không khỏi sinh ra cảm giác kinh diễm. Phù Bảo rất không tự nhiên, thứ khiến nàng không được tự nhiên không chỉ là y phục nữ tính và ánh mắt kinh diễm của mọi ngượi, mà còn có hương phấn, hương phấn thượng đẳng của Kim Lăng Câu Hà phường. Nếu không phải nàng luôn cảm thấy trên người có mùi thối thì tuyệt đối sẽ không dùng. Hương phấn xoa lên da thịt sảng khoái trơn mướt, tỏa ra mùi hương cỏ thơm thanh u nhàn nhạt. Phù Bảo ngửi thấy mùi hương trên người mình thì càng không được tự nhiên, giống như là bị người ta ngửi được thì sẽ chê cười vậy. Nhưng bộ y phục này, trang sức đơn giản và mùi hương son phấn rõ ràng là vô cùng thích hợp với nàng, một vị hoàng phi, ba vị công chúa đều khen không ngớt miệng. Phù Bảo từ nhỏ đến lớn chưa từng được người ta coi như nữ hài tử mà khen ngợi vừa xấu hổ vừa túng quẫn, lại có cảm giác thỏa mãn và vui sướng không sao hiểu được, dường như thiên tính con gái bị nàng lạnh nhạt hoàn toàn đã dần dần thức tỉnh trong lòng. -Ha ha, tiện tay lựa chọn. Ừxem ra vẫn vừa người. Dương Lăng đứng lên mỉm cười tự đắc, Trương Phù Bảo không kìm nén được mà tươi cười đáp lại, nụ cười vừa mới nhoẻn ra, nàng lập tức thu lại: -Từ trước đến nay chưa từng cười như vậy, cảm giác cười như vậy thật kỳ lạ, đặc biệt là cười cho hắn nhìn. Phù Bảo không có dũng khí tiếp tục kiên trì dưới ánh mắt của mọi người, vội vàng xấu hổ nói: -Tahình như vẫn chưa ổn thỏa lắm, ta quay lại sửa sang lần nữa. Phù Bảo nói xong liền vội vàng chạy biến như một làn khói vào phòng trong, chọc cho đám người Vĩnh Phúc cười trộm không ngừng. Vội vàng chạy vào trong phòng cài cửa phòng lại, Trương Phù Bảo dựa vào cửa mà thở dốc phù phù, tay đặt lên trên trái tim, trái tim trong lòng đập liên hồi. -Ta mặc y phục như vậy, thật sự rất đẹp sao? Rõ ràng là vô cùng xấu hổ, nhưng suy nghĩ này không nén được mà nảy ra trong lòng. Y phục lót bên trong làm bằng bông vải, mềm mại, vừa người, hút mồ hôi, váy ngoài là tơ thật, nhẵn mịn, thoáng khí, cao quý. -Tên đó thật biết chọn y phục mà, không chỉ hợp với mình, mà ngay cả kích cỡ cũng vừa vặn nữa. Trương Phù Bảo không nhịn được mà nghĩ đến: -Y phục lót bên trong, quần lótđều do chính tay hắn chọn. Hắnhắn từng sờ qua sao? Vừa nghĩ đến đây, Trương Phù Bảo liền cảm thấy trên người mình giống như có một bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng lướt qua, ngực nha, đùi nha, ngay cả bờ mông đều nổi lên từng hạt từng hạt nhỏ li ti Phù Bảo vừa nảy lòng xuân đi đến bên thùng tắm, thò đầu vào mặt nước mà ngắm nhìn dung nhan mình, một đóa hoa đào nổi lên mặt nước, đoan trang tỉ mỉđoan trangmày liễu cong cong, sóng mắt mông lung, chiếc mũi cao thẳng Mắt sáng răng trắng, mày mỏng như khói, nhàn nhạt như họa, Bảo nhi luôn lười trang điểu chau chuốt, thậm chí ngay cả gương cũng không biết soi thế nào thảng thốt phát hiện, mặt mày khí sắc của mình rõ ràng là tướng động sao Hồng Loan, tiểu Phù Bảo ngây dại. Mỹ nhân trong nước chập chờn trong gợn nước, dung nhan khẽ lay động, giống như một người khác vậy, đang mìm cười trong nước nhìnnàng! Trương Đa Trọng nói với Dương Lăng và Chính Đức chuyện muốn cầu xin giúp đỡ. Hóa ra Trương Đa Trọng bình thường rảnh rỗi thường thích viết kịch mang đến câu lan cho nhóm con hát biểu diễn, có một vài khúc sau khi hoàn thiện mang ra biểu diễn rất được công chúng hoan nghênh, cho nên bây giờ ông ta đã trở thành biên kịch được một gánh hát đặc biệt mời viết kịch. Lúc đó Giang Nam dẫn đầu phong trào, có một vài gánh hát đã có con hát nữ. Đương nhiên, ban đầu những người này đa số là thê tử của con hát, nghe quen tai nhìn quen mắt nhiều rồi, có khi khẩn cấp thì chạy ra cứu vở diễn, dần dần cũng chính thức lên đài. Trương Đa Trọng nhận lời mời của nơi câu lan tên là "Thiên Sinh Tú", trong đó có một con hát nử tên là Tiểu Xuân Yến, dung mạo như nguyệt như hoa, xinh đẹp bất phàm. Nàng vốn là thê tử của một vai hề nổi tiếng hiệu là "Giả si bất điên" trong gánh hát. Người mày mặc dù không cao, dung mạo tuy xấu, nhưng lại đầy bản lĩnh, đặc biệt là diễn xuất khùng khùng ngốc ngốc, là nhân vật chọc cười xuất sắc nhất, là trụ cột trên đài của gánh hát. Nam nhân chỉ cần có bản lĩnh thì sợ gì chỉ cao ba tấc chứ, muốn lấy một người vợ xinh đẹp thì có gì khó? Khi đó gánh hát ca diễn, không phải là sắp xếp trước các khúc hát, mà là biểu diễn theo yêu cầu của khách nhân. Có một lần Giả si bất điên ở hậu đài uống chút rượu với mấy người bằng hữu, đang lúc vui mừng thì phía trước gọi gã lên đài biểu diễn. Giả si bất điên uống có chút say liền từ chối bầu gánh, nhưng khi đó người gọi hát lại là nhân vật quyền thế ở địa phương, thêm vào một đám lưu manh hò hét, bầu gánh cũng bất đắc dĩ. Giả si bất điên bị ép buộc chỉ đành lên đài ca diễn, kết quả là khi diễn đến đoạn xoay người nhảy khỏi cái giá được xếp từ bốn chiếc ghế thì đầu choáng váng, sống lưng rớt xuống đất trước hai chân, lần này ngã đến chảy máu, trở về kiểm tra thì sống lưng cũng bị gãy, trở thành phế nhân. Tiểu Xuân Yến kia nếu là nữ tử nhà bình thường thì việc chăm nom một trượng phu như vậy cũng chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, đóng cửa qua ngày thôi. Nhưng dù sao nàng cũng cần tập luyện thường xuyên, lên đài diễn, cơ hội lui tới tiếp xúc với nam nhân rất nhiều, nàng lại là nữ nữ trẻ trung xinh đẹp khiến người ta thương, sao lại không ai nhớ nhung chứ? Qua một năm, nàng liền trở thành một con hát chuyên đóng vai tiểu sinh trong gánh hát, qua lại thân mật với Chu Thành Bích. Hai người trên đài mắt đi mày lại, dưới đài thì song túc song phi, chỉ gạt được mỗi Giả si bất điên nằm trên giường, đừng nói là người trong gánh hát, mà ngay cả nhiều người thường xuyên đến xem kịch đều biết cả, thỉnh thoảng nhìn thấy hai người diễn xuất trên đài thì dưới đài lại bắt đầu vui đùa châm chọc, hai người cũng không để ý. Giả si bất điên ở sau đài sao có thể thật sự không nghe được chút phong thanh gì, nhưng dáng vẻ bây giờ của gã, hoàn toàn dựa vào Tiểu Xuân Yến nuôi gã, ngay cả xuống đất còn không được, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, còn có thể thế nào chứ? Chỉ có thể nuốt nước mắt vào bụng thôi. Chính Đức nghe đến đây thì đã đoán ra vài phần, y nhướng chân mày lên, cả giận nói: -Lẽ nào đôi gian phu dâm phu kia ngại tên điên ngốc hay không gì đó chướng mắt, nên bày kế hại chết hắn? Trương Đa Trọng thở dài: -Qua hai tháng, Giả si bất điên này quả thật là chết bất đắc kỳ tử. Tuy khi gã còn sống là rác rưởi, ai ai cũng ngại gã chướng mắt, nhưng chết rồi thì chính là một mạng người nha, người lại chết rất kỳ lạ, bầu gánh nào dám giấu diếm, lần này thì báo quan. Nếu nói đến hiềm nghi, thì còn ai khả nghi hơn Tiểu Xuân Yến và Chu Thành Bích đó chứ? Hai người này liền bị giam rồi. Chính Đức hừ một tiếng nói: -Cẩu nam nữ như vậy còn không đáng chết sao? Tiên sinh muốn nhờ chúng ta chuyện gì? Lẽ nào quan phủ nhận hối lộ, làm trái pháp luật mà thả bọn họ? Tiên sinh yên tâm, ta thật sự quen biết vài quan viên, nhất định nói bọn họ điều tra cẩn thận! Trương Đa Trọng ngây ngốc, cười khổ nói: -Công tử hiểu lầm, nói ra, Chu Thành Bích, Tiểu Xuân Yến này còn cả Giả si bất điên kia, lão hủ đều quen biết cả. Tháng ngày nghèo khó vốn dĩ không dễ qua, Giả si bất điên không ngã chết, Tiểu Xuân Yến vẫn không cải giá, mỗi ngày đều hầu hạ gã, muốn lão nói thì cũng đã tận hết tình nghĩa rồi. -Lòng dạ nàng ta cũng không xấu. Chu Thành Bích kia càng không cần phải nói, nhìn thấy chuột mà còn sợ, bảo y giết con gà mà còn run rẩy nữa, y làm sao dám giết người chứ. Hai người này có tư tình không phải là giả, nhưng bọn họ căn bản sẽ không muốn hại người bị liệt để kết thành phu thê. Vụ này trải qua ba tháng mà vẫn chưa định tội được. -Chuyện của bọn họô, ngay cả quan phủ cũng không rõ ràng, quản không được, bọn họ bị đám người bảo kê lừa gạt, là do số mệnh của bọn họ không tốt nha, bây giờ cũng chỉ có thể nhận thôi. Đám bảo kê chính là một đám lưu manh khiến người ta bó tay không còn cách nào mà, dính vào thì phải chịu xui xẻo. -Nhưng đám bảo kê này lại không mò được chút béo bở nào từ chỗ của bọn họ, bây giờ lại vơ vét gánh hát "Thiên Sinh Tú". Trên dưới trăm người chỉ dựa vào gánh hát này để mưu sinh, bầu gánh cũng không phải chưa từng báo quan, vô dụng, không thể trêu vào nha. Bây giờ mắt thấy gánh hát phải sắp dẹp, nếu hai vị công tử quen với người trong quan phủ, có thể mời đại nhân ra hòa giải, để bầu gánh "Thiên Sinh Tú" bày tiệc rượu, mời thủ lĩnh nhóm bảo kê ăn bữa cơm, tặng lễ vật, tha cho bọn họ đi. -Cái gì cái gìcái gì bảo kê? Chính Đức không hiểu ra sao cả hỏi. Dương Lăng đã loáng thoáng hiểu ra: -Dân chúng ra máu, quan viên hòa giải, mời lão đại xã hội đen uống rượu? Sao lại giống một vài cảnh trong phim chống tham nhũng thế. Theo sự phồn hoa từng ngày của thành Hàng Châu, dần dần hình thành đô thị thương nghiệp lớn mang tính quốc tế, sự đen tối che giấu dưới ánh sáng không ngờ cũng sản sinh nhanh như vậy? Trương Đa Trọng biết bọn họ là người bên ngoài, lại là bạn của huynh trường, cũng không có kiêng kỵ gì, liền nói rõ ràng ngọn nguồn tình hình mà ông ta biết ra. Những chuyện có máu có lệ, xưa cũng có, nay cũng có, càng là địa phương phồn hoa hưng thịnh thì càng có. Dương Lăng yên lặng lắng nghe, cũng cảm thấy những u nhọt ác tính của xã hội này vô cùng khó giải quyết, cho dù là để hắn thống trị Hàng Châu, e rằng cũng là ngàn cân đập muỗi, có sức mà không dùng được thôi. Dương Lăng nghe Trương Đa Trọng kể lại từng chuyện lạ một, đang ôm đầu gối thở dài, Chính Đức Hoàng Đế chưa bao giờ nghe thấy mắt thấy tiểu dân chịu tội mà ngay cả vương pháp cũng bó tay không còn cách nào đã tức đến sùi bọt mép, y vỗ bàn bốp một cái, mâm bàn lạch cạch vang lên. Dương Lăng và Trương Đa Trọng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy Chính Đức mặt mũi đỏ bừng, hai mắt hàm uy, đằng đằng sát khí nói: -Hình không thể chế tội, pháp không thể thắng gian, thế đạo gì chứ? Loạn thế dùng luật nặng, giết! Hàng Châu đánh xã hội đen, lập tức bắt đầu