Thái Nguyên phủ, tiết xuân lạnh lẽo, nhưng trên giáo trường các binh sĩ vẫn bất động đứng trang nghiêm, duy theo cờ lệnh lay động, binh sĩ vốn như khúc gỗ mới đột nhiên sống lại, giống như thủy triều cuốn về phía địa điểm tấn công đã được chỉ định.
Hiện giờ Trương Dần đã thăng chức làm Chỉ Huy Sứ của Thái Nguyên Tam Vệ, Trương Dần trị quân nghiêm khắc, quân lệnh như sơn, từ sau sự kiện một tướng canh phòng bởi vì làm lỡ quân lệnh bị phạt roi trước toàn thể mọi người đồng thời còng tay ba ngày thị chúng, trong quân trên dưới nghe thấy chỉ lệnh của Trương chỉ huy đều là nghiêm túc chấp hành, không một ai có gan làm trái.
Trương Dần ngồi trên xe ngựa, nhân mã của bộ doanh, kị doanh, xa doanh, quần nhu doanh, pháo doanh luân phiên thao luyện, xa kị hỗn chiến doanh là sắc bén nhất, một trăm hai mươi tám cỗ chiến xa, mỗi một chiếc chiến xa được trang bị hai khẩu pháo bắn xa trăm bộ, hỏa súng bốn nòng, hỏa tiễn thủ bốn người, chỉ chờ xung phong, dùng chiến xa võ trang đầy đủ xung phong, trong vòng trăm bộ, thiết sa tung hoành, sau đó dùng kị binh nhẹ đột nhập, cuối cùng là bộ binh, hỏa lực đủ mạnh để chống đỡ ba lượt tấn công luân phiên của thiết kị Mông Cổ.
Nếu quân đội Đại Minh cũng bố trí như vậy, có lẽ đủ sức đối kháng với thiết kị Mông Cổ ở trên Bình Nguyên, nhưng bởi vì lực cơ động, bố trí này thích hợp cho phòng thủ và quyết chiến, nếu dùng để tấn công, bị người Mông Cổ kéo lên thảo nguyên mênh mông bát ngát, vậy thì biện pháp coi như thất bại.
Trong khói lửa chiến tranh, một con ngựa phi đến, chạy đến bên cạnh Trương Dần, áp sát thì thầm mấy câu gì đó, Trương Dần giơ tay vẫy, gọi qua quan phất cờ lệnh trong quân nói:
- Hôm nay dừng ở đây, thu binh hồi doanh!
Cờ hiệu dựng lên, đại quân đang chém giết xung phong lập tức rơi vào yên tĩnh, quân đội bắt đầu ngay ngắn trật tự rút lui, cả đội, nhanh chóng hình thành một phương trận. Trương Dần hài lòng gật gật đầu, đại quân thế này mới là hổ lang chi sư, hương quân mà mình tổ chức lúc tạo phản ở Thiểm Tây, thật sự khó có thể chống lại đội ngũ tinh binh này.
Giáo chủ Di Lặc Lý Phúc Đạt, ban đầu cũng là đi lộ tuyến dân nghèo, phát triển thế lực ở nông thôn, tích thế tạo phản, đáng tiếc nhiều lần thất bại. Cuối cùng mang theo tiền tài cướp được bỏ đi cùng tinh anh trong giáo, dùng biện pháp khác, bắt đầu đi lộ tuyến thượng tầng, dụ dỗ một số đạt quan quý nhân nhập giáo, đồng thời sắp xếp cho phần tử tinh anh trong giáo trà trộn vào triều đình Đại Minh, đến bây giờ vẫn đang tiến triển thuận lợi.
Lý Phúc Đạt đối với chuyện này mừng rỡ như điên, nghĩ là cuối cùng đã tìm được thủ đoạn nhanh chóng mở rộng thế lực, chống lại triều đình, nhưng con đường này cũng không thể lâu dài. Chí ít đến bây giờ, hắn mặc dù có thể kỷ luật nghiêm minh, khiến toàn quân trên dưới cúi đầu nghe lệnh, nhưng không thể chắc chắn một khi phất cờ tạo phản, những tinh binh này có chịu liều mình đi theo hay không.
Đại quân chỉnh tề hồi doanh, Lý Phúc Đạt, với cái tên giả Trương Dần một mình một ngựa dẫn đầu, dẫn theo thân binh thị vệ của hắn đã ra khỏi thao trường. Là người đầu tiên hồi doanh.
- Đại nhân, quân hưởng đã chậm gần nửa tháng rồi, trong quân những tiếng oán hờn vang lên khắp nơi, hôm qua quan chỉ huy phải đánh phạt hơn mười binh tốt, mới áp chế được rối loạn. Nhưng cảm xúc bất mãn của các binh sĩ thì vẫn không ngừng gia tăng.
Người nói là thân binh của Trương Dần. Cận thân thị vệ của hắn đều là huấn luyện từ nhỏ trong Di Lặc giáo, trung thành tận tụy, võ công cao cường, bên cạnh mặc dù không có người ngoài, nhưng họ vẫn theo thói quen xưng hô theo kiểu quân đội, để đề phòng chẳng may lỡ miệng gọi ra xưng hô giáo chủ, bất luận là trước mặt có người hay không, đều nhất loạt gọi là đại nhân.
Trương Dần nói:
- Đợi thêm ba ngày, sau đó đem tiền lương phát xuống!
- Vâng! Lần trước đè ép một tháng, quân nhu quan lúc phát lương còn nói, tiền lương bị triều đình cắt xén lợi hại, lần đó phát có năm trăm lượng là đại nhân ngài móc hầu bao. Các quan binh đều cảm kích vạn phần, lần này ép được nửa tháng, cũng chính là tin tưởng ngài, sĩ quân binh mới chỉ càu nhàu, không có dị động.
Trương Dần mỉm cười không nói gì. Muốn tìm lý do trì hoãn phát lương đương nhiên rất dễ, huống chi quân nhu quan cũng là người của hắn, Đại Minh vận số chưa hết, lòng người chưa mất, nếu muốn có được sự ủng hộ tuyệt đối của các sĩ binh, thì phải làm ra đủ loại cố gắng. Đối với những sĩ binh bình thường này không cần nói đạo lý gì đó, cái họ để ý chỉ là miếng cơm mà thôi. Một miếng ăn, một lượng tiền lương, đó chính là quân tâm.
Đến lều chủ soái, Trương Dần nhảy xuống ngựa, một thị vệ bên cạnh lập tức chạy qua, nhận lấy dây cương, thị vệ báo tin vừa rồi thấp giọng nói:
- Đại nhân, đại pháp sư đang ở thư phòng đợi ngài.
Trương Dần gật gật đầu, trong mắt không có vẻ ngạc nhiên nhưng thoáng qua một tia căng thẳng.
Phía sau lều chủ soái chính là thư phòng, một lão nhân gầy gò mặc giáp bào làm bằng vải bông màu xanh đang ngồi trên ghế uống trà, người này chính là nghiệp sư của Lý Đại Nghĩa, từng ở Đại Đồng tham gia kế hoạch tiêu diệt Chính Đức hoàng đế, đại pháp sư của Di Lặc giáo Tiêu Duyệt Thư.
Nhìn thấy Trương Dần bước vào, ông liền vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Bái kiến giáo chủ!
Trương Dần cuộn tay áo đóng cửa phòng lại, khoát tay nói:
- Duyệt Thư đã trở về rồi, không cần câu nệ, ngồi đi!
Hắn ngồi xuống bên cạnh lão nhân bào xanh, siết chặt ngón tay vững vàng nói:
- Thế nào, có tin tức của Đại Nghĩa không?
Mặc dù Trương Dần tu vi thâm hậu, lòng dạ quá sâu, nhưng hỏi đến chuyện sinh tử của con trai mình, giọng nói vẫn không tránh khỏi có chút run rẩy, hắn vội lấy lại bình tĩnh, cầm chén tự rót trà cho mình, khẽ nhấp một ngụm ổn định tâm trạng.
Đại pháp sư Tiêu Duyệt Thư thần sắc buồn bã, thấp giọng nói:
- Thuộc hạ nghe ngóng khắp nơi, vì muốn có được tin tức chính xác, còn chạy đến Tứ Xuyên hỏi mấy người lúc đó cũng có mặt ở hiện trường, quan phủ mặc dù đã dán thông báo nói nhị thiếu chủ... nhị thiếu chủ đã phải đền tội, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng có ai nhìn thấy thi thể của nhị thiếu chủ, người của bản giáo ở Tứ Xuyên cũng không có ai nhận được tin tức hoặc tín hiệu cầu cứu của nhị thiếu chủ, nhị thiếu chủ... nhị thiếu chủ từ sau khi cướp ngựa bỏ trốn ở Chiêu Giác tự tung tích đã không còn rõ ràng...
Sắc mặt Trương Dần có chút tái nhợt, run rẩy nửa ngày mới mỉm cười thê lương nói:
- Nó đi giết Dương Lăng, là muốn dùng công lao này xoa dịu cơn giận của ta. Sắp thành lại bại, còn mang theo vết thương chạy trốn, có lẽ... có lẽ nó đã nản chí ngã lòng rồi, nói không chừng còn muốn cùng con gái Liễu gia ẩn cư...
Trong đôi mắt của kẻ một đời kiêu hùng mơ hồ xuất hiện lệ quang, hiển nhiên hắn cũng không tin những lời mình nói, chỉ là trong ba người con trai hắn thương đứa con thứ hai này nhất, trong lòng khó có thể chấp nhận sự thật rằng ái tử đã chết.
Lý Đại Nghĩa trái lệnh trở lại Đại Đồng, hy sinh một lượng lớn nhân thủ đi cứu một nữ nhân không liên quan, chuyện này đối với một hùng ưng dã tâm bừng bừng như Trương Dần mà nói, là sai lầm không thể bỏ qua, cho dù đó là con trai của hắn. Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn vẫn sẽ dựa theo quy định nghiêm khắc trừng phạt Lý Đại Nghla, nhưng thân là một người cha, hắn không thể ép mình lòng gan dạ sắt như vậy.
Tiêu Duyệt Thư nhìn thấy sắc mặt Trương Dần, không dám nói thêm gì nữa, vội vã chuyển đề tài, nói:
- Thuộc hạ rời Tứ Xuyên, xuôi dòng đông hạ, rồi lại men theo dòng nước bắc thượng. Từ Sơn Đông bên đó trở về, tình thế Thanh Châu hiện giờ hết sức căng thẳng, Dương Hổ đã liên lạc với Thái Hành quần đạo, phương diện quan phủ còn chưa phát hiện ra, xem ra Dương Hổ sắp khởi sự rồi.
Nhắc đến chuyện này, Trương Dần lập tức phấn chấn tình thần, tỉnh táo lại từ trong bi thương, hắn cười lạnh nói:
- Xem ra ta đã coi thường Dương Hổ rồi. Người này đến sơn môn cũng đã bị rút, lại có thể bắt đầu lại từ đầu, nhanh chóng tái khởi ở Đông Sơn, hắc! Cũng là củi dễ cháy.
Tiêu Duyệt Thư bị câu nói của hắn làm cho bật cười, ông nói:
- Có câu thời thế tạo anh hùng, dân chúng Sơn Đông bị tham quan ô lại hại cho khổ sở, chưa từng có lấy một ngày tốt đẹp. Thợ săn Thanh Châu thời gian trước giúp quan phủ bắt hổ, bị hổ cắn chết bao nhiêu người mà không nhận được tiền trợ cấp. Mọi chuyện trở nên ồn ào, kế tiếp lại bị trấn áp tàn nhẫn, phẫn nộ thù hận tích tụ vào tim, sớm đã có tâm lý muốn phản, chỉ còn thiếu một người dẫn đầu. Dương Hổ chỉ là lợi dụng thời thế mà thôi.
Trương Dần nghiêm mặt nói:
- Có thể lợi dụng thời thế này, Dương Hổ cũng không phải kẻ ngốc. Nếu Thanh Châu không rơi vào cục diện đó, Dương Hổ liệu có đem nhân mã chuyển đến Thanh Châu? Còn có thể ổn định chỗ đứng thu phục lòng dân nhanh như vậy? Tâm cơ, năng lực người này chưa đáng để tán dương. Nhưng nếu coi hắn như một kẻ không có năng lực, đó chính là sai lầm lớn. Người của chúng ta đã trà trộn vào chưa?
Tiêu Duyệt Thư cung kính nói:
- Nhận được chỉ thị của giáo chủ, ba vị trưởng lão truyền giáo của chúng ta ở Thanh Châu dùng thân phận thân hào địa phương quyên góp toàn bộ tài sản gia nhập vào nghĩa quân Dương Hổ, cho nên rất được hắn coi trọng.
- Nhưng... có một điểm thuộc hạ không rõ, thế lực của chúng ta ở Thanh Châu sớm đã bại lộ rồi, hơn nữa ba vị trưởng lão thu nạp giáo chúng, tài sản tích góp cũng không phải là con số nhỏ. Cái giá phải trả này có đáng không? Nếu người như Dương Hổ cũng có thể thành đại sự, vậy chi bằng chúng ta trực tiếp kêu gọi hương quân khởi binh, so với bồi dưỡng hắn không phải là mạnh hơn rất nhiều sao?
Trương Dần khẽ lắc đầu. Hắn vốn dùng tín ngưỡng tôn giáo mê hoặc dân chúng, lợi dụng dân chúng làm đội quân tạo phản, cho nên quảng nạp giáo đồ, hô hào một tiếng là có thể thuận lợi tạo dựng đại quân, giống như Minh Giáo năm xưa chống lại Đại Nguyên, thuận lợi lấy được thiên hạ. Nhưng từ sau khi tổng đàn Thiểm Tây bị quan phủ quét sạch, hắn không cho rằng là do mình và thúc thúc chuẩn bị không đầy đủ. Mà là bên trong có phản đồ mật báo, cho nên mới bị quan binh đánh úp bất ngờ thất bại thảm hại, còn tưởng là nông dân quân không chịu nổi một đòn. Chuyển sang dùng sự mê tín phá vỡ từ bên trong Đại Minh.
Nhất là sau khi hắn đảm nhiệm chỉ huy Thái Nguyên vệ, thống lĩnh biên quân Đại Minh tinh nhuệ, Trương Dần càng cảm nhận sâu sắc nông dân nghĩa quân chưa được trải qua hệ thống huấn luyện khó có thể chống lại quan phủ.
Trương Dần khinh miệt cười nói:
- Không, kế hoạch ban đầu của chúng ta vẫn không thay đổi, vẫn là tranh thủ để Ninh Vương có được ngôi vua, sau đó khơi mào tranh giành trong hoàng tộc Chu thị, thừa lúc loạn lạc mà thay thế. Nhưng đương kim hoàng thượng đang lúc thiếu niên, sau khi bị tập kích trên núi Bạch Đăng và Giải Ngữ Tu Hoa bại lộ thân phận, phòng bị cảnh giới bên cạnh y đã được tăng cường, rất khó tìm được cơ hội hành thích. Muốn để Ninh Vương bình an leo lên hoàng vị, xem ra không còn biện pháp.
- Ninh Vương hiện tại vừa có được ba vệ binh mã, đại nhân đang giúp hắn huấn luyện quân đội, hình thế thiên hạ bây giờ đang dần ổn định, nếu Ninh Vương bỏ ra ba đến năm năm ở đây, huấn luyện tốt binh mã, thiên hạ Đại Minh cũng giàu có an định, khi đó đương kim thiên tử cũng đã trưởng thành, đang vào độ tuổi xuân thu đỉnh thịnh, chúng ta muốn lấy được thiên hạ, không biết còn phải đợi thêm mấy trăm năm.
- Dương Hổ tạo phản, mặc dù đã chọn nơi bách tính dễ phụ tòng, nhưng Sơn Đông phía Bắc có biên quân trọng binh, phía Đông sát biển không thể dựa vào, phía Tây có mấy chục vạn đại quân Kinh Sư, ta đoán, nếu hắn khởi sự, sẽ không chống đỡ nổi ba tháng thời gian, chúng ta không cho hắn mượn nhân mã lương thảo, sao hắn có thể thay ta khuấy đảo giang sơn Đại Minh?
Trương Dần đặt chén trà xuống, từ từ đi lại trong phòng, Tiêu Duyệt Thư cũng đứng dậy theo. Trương Dần dừng bước chân, tay chắp sau lưng, từ từ nói:
- Kẻ anh hùng, có thể nhờ thời thế thiên hạ làm nên việc. Thế trong thiên hạ đâu có chuyện tất nhiên mà thành, còn kẻ anh hùng, lại biết lợi dụng kẽ hở, kiên nhẫn mà bất biến, lấy thời thế thiên hạ để làm nên chuyện.
- Dương Hổ đang lợi dụng xu thế Thanh Chân, còn chúng ta đang lợi dụng xu thế Dương Hổ. Ha ha, triều đình có Cửu Đỉnh, thiên hạ có Cửu Châu. Thanh Châu chính là một trong Cửu Châu, nói không chừng Dương Hổ này có thể thay chúng ta đánh gãy một chân Cửu Đỉnh này, khuấy đảo Cửu Châu, giúp chúng ta tranh thủ một chút thời gian, sáng tạo cơ hội.
Tiêu Duyệt Thư lo lắng nói:
- Chỉ sợ nuôi hổ thành họa, Dương Hổ không đáng khen ngợi, nhưng ngộ nhỡ dưới sự bồi dưỡng âm thầm của chúng ta, Dương Hổ có thể làm thành đại sự thì sao, chúng ta muốn loại trừ hắn lại phải cần một phen trắc trở nữa. Nếu giáo chủ quyết định nâng đỡ Ninh Vương trước, rồi mới dẫn chư phiên công, thừa loạn thủ lợi, song có cường địch Dương Hổ ở đây, chỉ sợ chủ ý này khó lòng được như ý nguyện.
Trương Dần mắt lóe lãnh mang, thản nhiên cười nói:
- Cái này... ta đương nhiên sớm có suy xét. Ta không những tặng Dương Hổ rất nhiều binh mã, lương thảo, giúp đỡ cho đám thảo mãng này làm nên chuyện, ta còn giúp hắn chuẩn bị một phần đại lễ, đại lễ này, hiện tại có thể giúp hổ mọc cánh, nhưng sau này cũng có thể nhổ đi răng nanh của hổ, thay thế vào vị trí hắn!
Đại Lễ?
Lý Đại Lễ?
Trong lòng Tiêu Duyệt Thư chợt thoáng qua cái tên này. Đang định lên tiếng hỏi thì nhìn thấy thần sắc khoe khoang của Trương Dần, ba chữ 'tam thiếu chủ' đã vọt tới bên miệng lại bị nuốt xuống, ông ta cúi đầu, cung kính hỏi:
- Vâng, giáo chủ tính toán chu đáo. À... lúc thuộc hạ trở về, Dương Lăng đang ở Bá Châu kê biên phủ đệ của một quan viên, không biết là bốn tên Thần côn địa phương đã đắc tội gì với hắn, bị hắn dùng một mồi lửa thiêu chết. Theo như những gì thuộc hạ tìm hiểu được Dương Lăng sẽ còn nghỉ ngơi ở Bá Châu một khoảng thời gian nữa, người này liên tục làm hỏng đại sự của bản giáo, hiện tại hắn mặc dù là quốc công, nhưng nanh vuốt bên cạnh hắn cũng không ít, hay là... phái người đi xử lý hắn?
Sắc mặt Trương Dần lại sầm xuống, hắn biết đây là Tiêu Duyệt Thư muốn vì Đại Nghĩa báo thù. Hắn là nghiệp sư của Đại Nghĩa, mình vì đại nghiệp thánh giáo bôn ba nhiều năm, thời gian Đại Nghĩa ở bên cạnh Tiêu Duyệt Thư còn dài hơn thời gian bên mình, hai người thực sự là tình như phụ tử.
Vả lại từ tiền đồ cá nhân mà nói, Tiêu Duyệt Thư đã là một trong bốn vị đại pháp sư chủ tọa của bản giáo, địa vị đã không thể tiến thêm được nữa, chỉ có Lý Đại Nghĩa lên làm giáo chủ, ông ta mới có thể vượt qua ba vị đại pháp sư kia, một khi lấy được thiên hạ, cũng có thể phong vương phong hầu, vị cực nhân thần. Đại Nghĩa chết, cũng coi như chặt đứt tiền đồ của ông ta. Hận ý của ông ta đối với Dương Lăng, không hề thua kém mình.
Trương Dần tính toán một chút, lắc đầu nói:
- Không, bây giờ khác lúc trước, Dương Lăng này không thể giết được. Bây giờ, chúng ta phải tận lực thúc đẩy Dương Hổ khởi binh, để giúp chúng ta sáng tạo cơ hội. Nếu Dương Lăng chết, triều đình tất sẽ lục soát thiên hạ. Nói không chừng Dương Hổ sẽ phải trốn ở Thái Hành sơn không thể ra ngoài, không thể mạo hiểm. Dương Lăng đã thành quốc công, rất khó can thiệp triều chính, chúng ta muốn làm đại sự, thì không thể tính toán ân oán chi li.
Hắn xoay người lại, thấy Tiêu Duyệt Thư trên mặt còn mang thần sắc không cam lòng, liền vỗ vỗ vai ông ta, dịu giọng nói:
- Muốn báo thù, chúng ta phải đoạt giang sơn Đại Minh, đem thù này báo một cách triệt để. Muốn thành đại sự phải biết xem xét thời thế, lợi dụng thời thế. Không được vì cái nhỏ mà để lỡ cái lớn, so với giang sơn này, một Dương Lăng có là gì?
- Dương Lăng là cái gì? Ngươi đừng vội không phục, để ngươi đến Đại Đồng, ngươi có thể đánh cho bảy vạn thiết kị của Bá Nhan Hỏa Si nghe gió mà chạy, bỏ lại hàng vạn đầu lâu hay không? Bọn họ là tập kích hàng năm, đánh từ hậu Vĩnh Lạc đến giờ, hơn một trăm năm với vô số danh tướng, chưa từng phải chịu thua thiệt.
- Lại nói Giang Nam, đảm chú lùn Oa quốc (*) năm nào cũng thuận gió xé buồm, chạy lên bờ gây sức ép, náo loạn cũng hơn một trăm năm rồi, mẹ kiếp càng náo càng đông, giết cũng không giết hết được, Dương Lăng dùng bao nhiêu thời gian diệt trừ tận gốc? Quý phủ của Trương đại ca mua liền bốn ả đàn bà Đông Doanh (*) hầu hạ, còn không phải là vợ và con gái của đám chú lùn đó, trước đây đều là họ bắt hết người của chúng ta.
(*) Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa.
- Còn có Tứ Xuyên, nghe nói toàn bộ nam nữ lão ấu của tộc Đô Chưởng Man cộng lại chỉ có hai ba vạn người, sống nơi rừng sâu núi hiểm. Đại Minh từng xuất hai mươi vạn binh, đến sơn khẩu của người ta cũng công không nổi, chặn sơn khẩu mất đến ba năm, lại gặp dịch bệnh chết hết năm sáu vạn quan binh, lỗ mãng thật khiến người ta không có biện pháp. Còn Dương Lăng dẫn theo bao nhiêu người, dùng thời gian bao lâu để tiêu diệt tộc người đó? Đây đều là "bách niên lão điếm (*)", ngươi không phục, có thể hay sao?
(*) chỉ phẩm cấp lâu đời và nổi danh.
- Là tà môn, đại ca, Trương gia huynh cũng là bách niên lão điếm, chẳng lẽ hắn chuyên khắc chế "bách niên" hay sao?
Phong Lôi cười hắc hắc nói.
Hình Lão Hổ mặc áo bào màu nâu non, đầu đội mũ quả dưa, hai bên mũ còn có hai miếng lông xù che tai, khoanh chân ngồi trên giường gạch như một thổ tài chủ, nói:
- Nghe nói tên tự của hắn là Vạn Niên, ừ, là hoàng đế ban tự cho đấy.
Lưu Thất vỗ "ầm" một cái lên bàn, chỉ vào chóp mũi gã mắng:
- Nếu hoàng đế ban cho hắn một cái tên tự là Võ Tòng, ngươi sớm muộn gì cũng bị hắn đánh chết!
Hình Lão Hổ lồng tay áo, nâng tay áo lên im lặng chùi nước mũi.
Phong Lôi cười sằng sặc:
- Tẩu tử Hình gia vừa khéo là họ 'Phan'.
Hình Lão Hổ trợn trắng mắt trừng gã, bộ mặt trông thật buồn cười, hai con mắt ti hí căng tròn, lỗ mũi củ tỏi đo đỏ, buồn cười hết sức.
Thời tiết còn lạnh, ngôi nhà bí mật này của gã lại chếch hướng tây, cả ngày không được ánh mặt trời rọi vào, trong phòng không có vách tường ấm để tựa, lò lửa dưới giường hun nóng hổi, nếu không có tấm đệm lót thì đã bỏng mông rồi, nhưng không khí quanh quẩn bên trên lại lạnh đến đông mũi."Hình Lão Hổ" nghe có vẻ vang dội, nhưng chủ nhân của cái tên này lại là một người không biết uống rượu, cho nên chóp mũi bị đông lạnh đỏ bừng.
Lưu Thất phẫn nộ mắng:
- Con mẹ nó, thần côn Bá Châu cho Dương Lăng cơ hội thu hết mọi vẻ vang rồi, hiện tại đổi thành hai người các ngươi đi giả thần giả quỷ, hắn gọi vạn niên, liền khắc chế bách niên, các ngươi... các ngươi...
Lưu Lục bưng lên bát lớn hớp một ngụm rượu, cầm đùi dê cắn xé một miếng to ngồm ngoàm nhai, hàm hồ nói:
- Chớ có ầm ĩ, đại ca nói cũng có đạo lý, chúng ta đi cướp bóc là vì cái gì? Là để ăn sung mặc sướng, nếu quả thật có thể làm quan, từ nay về sau ăn công lương, chẳng lẽ còn sợ cuộc sống sau này kém hơn hay sao?
- Các ngươi đều có suy nghĩ giống nhau, muốn có được cuộc sống tốt đẹp, có được chức vị đường hoàng, dù sao cũng dễ sống hơn phải làm kẻ trộm lén la lén lút? Các ngươi cũng thấy các nhà quan rồi đấy, chúng ta là đoạt, bọn họ không phải đoạt, nhưng của chìm trong nhà phong phú bằng với chúng ta đi cướp bóc cả đời. Đại ca, huynh nói rõ ràng xem, triều đình thật sự chịu bỏ qua chuyện cũ, còn hứa ban cho chúng ta chức quan ư?
Trương Mậu vuốt cằm nói:
- Đường đường là Uy quốc công, lớn tiếng nói ra những lời này trước mặt mọi người, còn có thể tin cậy. Uy quốc công đáp ứng, chỉ cần các ngươi ra mặt tự thú, lập tức xóa sạch các tội trạng trước kia, thu xếp vào đội ngũ Du Kích Bá Châu, ít nhất là được làm bách hộ, sau này kiến công lập nghiệp sẽ được phong thưởng thêm.
- Đại ca không phải hạng người ham sống sợ chết, chỉ là nghĩ đến trộm cướp dù sao cũng không phải là kế hoạch lâu dài, cơ hội được nhận chức quan là một cơ duyên hiếm có. Huống chi Bá Châu bây giờ đã bị hắn thanh trừ sạch sẽ, sự tồn tại của chúng ta đã bị triều đình phát giác, cho dù lần này bắt không được, ngày tháng về sau cũng sẽ không an lành. Người anh hùng đều nhờ thời thế mà hưng khởi, phải biết nắm chắc thời cơ, đây là một cơ hội khó được.
Y bưng chén rượu, bình tĩnh nói:
- Quyết định cuối cùng, mấy người các đệ thương lượng cho kỹ rồi nói sau. Bất kể thế nào, ta cũng phải trở về, biểu đệ và hai đứa con trai của ta còn đang bị giam trong ngục làm con tin. Các đệ yên tâm, dù các đệ không đồng ý, đại ca cũng sẽ không trách. Đã bước chân vào chốn giang hồ, vốn nên chuẩn bị trước sẽ có ngày bị đao kề cổ, vi huynh có bị đâm xuyên cũng quyết không nhíu mày một cái.
Lưu Lục mặt nhăn mày nhíu, nói:
- Đại ca đừng nói những lời xúi quẩy này, huynh là đưa tụi đệ đi nhậm chức vị, chứ có phải kéo chúng ta đi trảm thủ đâu. Đông Hải tứ đại cướp đã có hai thành thật quy thuận triều đình, hiện tại đã đứng trong hàng ngũ quan lớn một tinh, việc này tụi đệ có nghe nói qua, ừ... đệ nghĩ có thể đi gặp Dương Lăng, giáp mặt nói chuyện.
Hắn là đầu lĩnh của mấy người này, hắn vừa hạ quyết định, đám bọn họ liền thu về vẻ mặt cười cợt, trở nên nghiêm nghị. Lưu Thất tính toán một hồi rồi nói:
- Ca, chúng ta làm cướp đường, vốn liếng chính là không người nào biết được nội tinh, quan phủ đau đầu cũng chính vì điểm này, phải nói rằng tiền vốn của chúng ta không hùng hậu bằng Đông Hải tứ đại cướp. Nghe nói trong Đông Hải tứ cướp, Hải Cẩu Tử kéo dài không chịu hàng, rốt cuộc bị tịch thu hang ổ, Tuyết Miêu cũng là sau khi dẫn người chạy tới Phúc Châu lại tuyên bố mưu phản mới bị diệt trừ.
- Rời khỏi sào huyệt chạy tới Phúc Châu rồi lại ở dưới thành phát động tạo phản, các huynh đệ luôn cảm thấy chuyện này có chút khó tin được, nói không chừng là gặp Uy quốc công rồi, nhưng không có thành ý chân thành khẩn thiết như Vương Mỹ Nhân và Bạch Tiểu Thảo, nên bị Dương Lăng tiêu diệt. Một mạch chém hơn ngàn đầu người, tâm có thể không độc hay sao? Chúng ta có đi, cũng phải lưu lại một đường.
Lưu Lục đảo mắt, hỏi:
- Ý tứ của ngươi là?
Lưu Thất nói:
- Giữ lại một người, cùng với một đội ngũ. Nếu triều đình thật tâm muốn dùng chúng ta, vậy từ nay về sau chúng ta sẽ không làm trộm cướp nữa, nhưng chẳng may bọn họ lừa gạt chúng ta, có ý định sau khi chiêu hàng thì chậm rãi chi phối chúng ta? Có quân cờ ẩn này, ít nhất toàn bộ căn cơ của chúng ta cũng không bị quan phủ nắm giữ trong tay, làm gì cũng không được.
Ánh mắt của Lưu Lục sáng lên, nói:
- Đúng vậy, kế này rất hay, tiến có thể công, lui có thể thủ, giữ lại một chiêu hậu thủ để đối phó.
Hình Lão Hổ lại xoa xoa mũi, hỏi:
- Giữ lại một người cùng một đội ngũ để tiếp ứng, ừ, vậy ai ở lại?
Gã vừa hỏi, đám người nhất thời sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Đầu nhập vào quan phủ là muốn đi nhận chức vị đấy, người ở lại khẳng định mất đi cơ hội đó. Chẳng lẽ tính làm quan một năm nửa năm, rồi lại thú nhận với triều đình còn giấu người và một đội ngũ, xin triều đình bổ sung thêm cho một chức quan hay sao? Chức vị... ai ở lại đây?".
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời đều không có ý kiến. Bọn họ là những hán tử hào khí ngất trời không sợ sống chết, chú trọng nghĩa khí giang hồ, nhưng loại chuyện này liên quan đến đại sự cả đời, rốt cuộc không có khả năng không vì bản thân mà suy xét.
Thấy không khí có chút xấu hổ, Phong Lôi vỗ ngực nói:
- Để ta! Ta ở lại!
Lưu Thất lắc đầu, nói:
- Ngươi không được, lúc cướp xe tù, ngươi đã lộ diện, quan binh đều biết có một người gọi là Phong Lôi.
Hình Lão Hổ khụt khịt mũi, chậm rãi nói:
- Kỳ thực mấy huynh đệ chúng ta dù có để ai ở lại, tin tưởng sẽ không có ý kiến gì, ví như ta, hiện tại đặt mua trên dưới trăm mẫu đất, dù không làm quan được, làm một nhà giàu ở nông thôn cũng tốt. Ta cũng thấy đủ, vấn đề là đội ngũ giữ lại kia không được phân đất vườn, không có hộ khẩu, vĩnh viễn không được lộ ra ngoài sáng, những nỗi khổ này, ha hả, sẽ có ai đáp ứng? Đều là những huynh đệ đã cùng chúng ta vào sinh ra tử kiếm ăn, chúng ta biết trấn an bọn họ thế nào?
Lưu Lục nhíu mày:
- Không sai, mỗi người chúng ta đều sở hữu một phần gia sản xa xỉ, nan đề chân chính là làm sao khiến những bộ hạ kia cam tâm hy sinh. Những người này phần lớn đều dẫn theo gia đình, là vì được no bụng mới làm trộm cướp, buông tha cái mệnh để kiếm đường sống cho cả nhà, bây giờ trộm không làm nữa, lại không cho bọn họ hoàn lương, có ai chịu nuôi dưỡng nhiều người như vậy, phải nuôi đến ngày tháng năm nào?
Lưu Lục hít vào một hơi nói:
- Thôi đi, phương pháp này không khả thi. Huynh đệ chúng ta an bài xong, lại khó có khả năng trấn an nhiều huynh đệ như vậy, chúng ta vẫn luôn cùng tiến cùng lui, lần này là phúc hay họa thì cũng đồng tiến thoái!
Hắn đảo mắt hổ quét quanh:
- Quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai, ta và Phong Lôi sẽ theo Trương đại ca đi Bá Châu gặp Uy quốc công Dương Lăng. Nếu hắn thật có thành ý, sau khi thỏa thuận điều kiện, Tiểu Thất, ngươi và Lão Hổ mang các huynh đệ vào thành, nhận chiêu an!
Nha môn các nơi phụ thuộc vào sự giàu nghèo và phong tục tập quán dân tộc của địa phương mà có quy cách và hình thức xây dựng tương đối khác biệt, nhưng đại đường gần như là cùng một khuôn mẫu in ra, điểm khác biệt duy nhất là không gian đại đường lớn hay nhỏ tỉ lệ với kích thước của nha môn.
Đại đường là nơi xử án; nhị đường là nơi xử lý công vụ; tam đường là nơi thẩm vấn, nhưng chỉ dùng trong việc tra hỏi tin mật, những hình án trọng đại đòi hỏi thực hiện trọng hình, đều được tiến hành ở tam đường, thường là cấm dự thính.
Sáng sớm, Bá Châu phủ đã bắt đầu thẩm vấn phạm nhân, ra vào đều là tam đường, công khai trước dân chúng tội ác của quan viên tham nhũng. Triều đình chú trọng thể diện, vì thế rất hiếm khi cho phép dân chúng dự thính xét xử tham quan, tận tai nghe bọn họ tường thuật đã hãm hại nhân dân ra sao, để tránh khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng đối với triều đình.
Trời mới tờ mờ sáng, bên trong tam đường đèn đuốc sáng trưng, không khí căng thẳng nghiêm nghị. Tiếng cùm xích sắt leng keng vang lên, thước gõ công đường vừa vỗ, bắt đầu tiến hành tuyên án hình phạt, ba đội nha dịch toàn bộ đến đông đủ, nội đường ngoại đường đều có binh sĩ trải rộng.
Quan chủ thẩm là Tri Châu mới nhậm chức của Bá Châu Mộc đại nhân. Sáng sớm không khí lành lạnh, lại thêm khẩn trương trong lòng, sắc mặt của Mộc đại nhân tái xanh, chữ "Sát" tầng tầng hô lên, chân của ông ta run rẩy, sắc mặt xanh xao chuyển sang trắng bệch, trông rất dọa người. Từng chiếc thẻ lệnh mang chữ "trảm" bị ông ta uể oải ném ra.
Ở hai bên bàn xử án có hai người tay chống đao trang nghiêm đứng, người bên trái mặc quan bào, lông mày xâu thành một chữ nhất, miệng rộng mũi ưng, thế nhưng mặt lạnh tim lại nóng, người có bề ngoài khiến người sợ hãi này chính là Thôi Quan Bá Châu tân nhậm - Hoa Ngọc. Người bên phải vận một bộ áo giáp lưới sắt, đầu đội nón trụ trên đỉnh có chùm tua đỏ, hông giắt trường đao, thân hình gầy gò mặt nhọn gò má cao, vẻ mặt chua ngoa, đúng là Trương Đa Đa quan tướng dưới trướng của tướng quân Du Kích Bá Châu.
Hai hung thần ác sát phối hợp với vị Mộc Tri Châu mặt không chút sắc máu, thêm vào hai hàng nha dịch tay nắm Thủy Hỏa đại côn, còn có mấy chục quân binh cầm thương đeo đao, biến một tam đường nho nhỏ trở thành Diêm La điện.
Bên ngoài, quan binh nghiêm trang sắp hàng trước cửa lớn, khắp phố phường thành Bá Châu binh lính canh gác giăng kín, đội ngũ tuần sát mang Nhạn Linh đao rảo quanh. Pháp trường thành Tây ngày thường vắng vẻ hôm nay lại dùng vải bố trắng vây lại, số lượng quan binh tăng gấp ba nhanh chóng vây pháp trường chặt chẽ đến con kiến cũng chui không lọt, dân chúng liền biết đã xảy ra chuyện.
Tin tức cấp tốc lan rộng, vô số dân chúng từ trong chăn ấm trèo ra, trên đường phố tụm năm tụm ba hỏi thăm tin tức. Trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ là muốn giết người? Giả sử là giết ai đó, phải chăng là những tên tham quan vô lương tâm kia? Hoàng thượng ban tử hình không phải đều xử vào sau thu? Bọn họ đều là đại quan mà, cứ gọn gàng giết như vậy ư?
Mặt trời sáng rỡ rọi ánh nắng đầu tiên xuống cả vùng đất cũng là lúc từ đằng xa truyền đến một hồi xôn xao, thật lâu sau một chiếc xe tù bằng gỗ không được bôi trơn phát ra âm thanh "kèn... kẹt... kít... két...", rợn người: "Thật sự là giết tham quan!". Trên chiếc xe tù thứ nhất là thái giám trấn thủ Bá Châu Trương Bác Bì (Trương Lột Da); trên chiếc xe tù thứ hai là Tri Châu Bá Châu Phàn Hắc Tâm (Phàn Hiểm Độc); trên chiếc thứ ba... sau gáy mọi tên với vẻ mặt như tro tàn cắm một thẻ lệnh chữ "Trảm".
Dân chúng chỉ thoáng kinh ngạc trong chốc lát, tiếp đó là vui mừng như điên, nỗi thống khổ chua xót của nhiều năm chịu đủ áp bức bóc lột xông vào tim, không biết là ai bật khóc trước, âm thanh nức nở như kèn phát lệnh, lập tức những tiếng gào khóc dâng lên vang trời, dân chúng đầu phố cuối ngõ đều khóc nức nở. Nếu có người qua đường không hiểu chuyện, tất sẽ thầm than "không biết phạm nhân trong xe tù là quan tốt yêu dân như con thế nào mà được dân chúng kính yêu đến vậy".
Tiếng khóc than ai oán chưa dứt, những âm thanh phẫn nộ đã nổi lên, có người thuận tay quơ lấy gạch đá trên đất ném, trong tiếng chửi rủa rơi bủa xuống như hạt mưa, đám đàn ông ngồi xổm trên đầu tường nhà mình bưng tô húp cháo cũng tiện tay quăng tô quăng chén ra, sau đó khóc thét lên rồi truy đuổi xe tù đang đi về hướng pháp trường. Quan binh thủ vệ và nha dịch vì tránh tai bay vạ gió, vội vàng tách khỏi mấy chiếc xe tù, hình thành một bức tường người chắn trước đám dân nổi loạn, ngăn bọn họ truy đánh đến xe ở phía trước, nhưng không ngăn được bọn họ vung ném đồ vật này nọ.
Bọn tham quan còn chưa bị áp giải đến pháp trường đã bị đánh tới mất nửa cái mạng, khi bị kéo lên hình đài nghiệm chứng, bộ mặt bầm đen máu me đầm đìa, trên đầu bị ụp một đống canh thừa cơm cặn, ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra.
Ba hồi trống cổ ngân vang, Hoa Thôi Quan trợn cao hàng lông mày dính sát, khập khiễng đi lên đài giám trảm...
Dương Lăng tiên phát chế nhân trước khi thánh chỉ đến đã động thủ. Hắn lấy ý chỉ của Chính Đức hoàng đế cho phép cấp bách, giản lược xử lý án tham quan ở Bá Châu một cách khắt khe, lấy việc nhanh chóng dẹp yên địa phương ổn định lòng dân làm lý do, tuyên bố trảm thủ quan trấn thủ Bá Châu Trương Trung, Tri Châu Phàn Mạch Ly, Tri Châu Bá Châu Quế Đan cùng với ba mươi mốt người khác, không chờ châu phê vấn trảm sau thu, lập tức bêu đầu thị chúng. Hơn ba mươi người còn lại phân ra xử trí, hoặc là bãi quan, hoặc là sung quân, đi đầy, ngồi tù chờ hình phạt. Dao sắc chặt đay rối, bọn tham quan bị tiến hành xử trí một cách gọn lẹ.
Dương Lăng cũng không chờ ở nha môn Tri Châu, sau khi tuyên đọc ý chỉ cho Mộc Tri Châu chấp hành, hắn liền quay về hành dinh, mang theo hồ sơ thành án của quan lại tham nhũng ở Bá Châu. Mặc dù Chính Đức hạ chỉ cho hắn toàn quyền xử trí hết thảy sự vụ của Bá Châu, nhưng thân là thần tử, hành vi thỏa đáng nhất đương nhiên vẫn là báo cáo kết quả xử lý với Chính Đức, vốn dĩ chờ nhận phê chuẩn là thích hợp nhất, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, hắn cũng bất chấp.
Lưu Cẩn lợi dụng cơ hội thái hoàng thái hậu băng hà cố sức mượn thế, vừa hóa giải vừa phản công, sử chiêu rút củi dưới đáy nồi điều hắn trở lại kinh thành. Một khi Lương Hồng tiếp nhận những sự vụ này, bất kể là từ tình nghĩa cá nhân giữa y và Trương Trung, hay là tầng quan hệ kia với Lưu Cẩn, Lương Hồng đều có khả năng giải vây cho đám tham quan đó.
Hơn nữa một khi tin tức thái hoàng thái hậu băng hà truyền đến sẽ không tiện thi hành sát phạt nữa. Án này nếu lề mề kéo dài, dù là ai cũng không cách nào dự liệu được tình thế khi đó sẽ phát triển như thế nào, hiện giờ chỉ có "dao sắc chặt đay rối", trong vòng ba ngày đánh đòn phủ đầu giải quyết sạch sẽ vụ việc này.
Pháo hiệu vang lên, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Ba mươi mốt tên tham quan đã bị trảm, đầu người kết thành một chuỗi, treo trên cọc cao thị chúng, ba ngày sau mới đồng ý cho gia thuộc nhận về thi thể chôn cất. Đám dân chúng vẫn không rút khỏi, xúm lại dưới cột cờ như đang mừng lễ tết.
Lúc này, bỗng nhiên có sáu bảy chiếc xe con đổ lên bên đường cạnh pháp trường rao hàng, trên xe chất đầy pháo hoa. Những dân chúng không thể biểu đạt được sự vui sướng trong lòng đều mừng rỡ đổ xô tới trước mua pháo, tuy rằng giá bán mắc hơn cả lúc mở hàng đầu năm gấp mười lần, dân chung vẫn chen chúc không lùi.
Những phú thân tài chủ càng là căm hận sợ hãi Trương Trung, lúc này không chút e dè vung tiền mua cả một núi pháo, lệnh cho gia đinh châm ngòi nổ pháo chúc mừng. Khâm Sai Phó sứ Lương Hồng trốn trong chỗ tối mặt mày hớn hở mừng thầm, tên không tiền đồ này vừa nghe nói Dương Lăng muốn xử trảm tham quan Bá Châu, chịu ảnh hưởng của sự kiện tứ đại thần côn, phúc đến thì lòng sáng ra, lập tức nghĩ tới biện pháp kiếm tiền.
Hắn thu mua toàn bộ pháo hoa còn tồn ứ ở Bá Châu với giá bèo, lại phái người đi chung quanh phủ huyện vơ vét, mang về được ước chừng hơn hai mươi xe, hiện tại đang rao bán ở khắp phố lớn ngõ nhỏ Bá Châu.
Lương Hồng xoa xoa cái cằm bóng nhẵn, lòng rạng rỡ như hoa hướng dương nở rộ:
- Biết được tin tức nội tình thật là tốt mà!
Thời điểm ba tiếng pháo hiệu cất lên, động tác của Dương Lăng thoáng dừng, tiếp đó thân pháp như nước chảy mây trôi, hai tay ôm lại, xoay tròn theo ý, tiếp tục luyện Thái Cực quyền.
- Đúng rồi, chính là như vậy, chân đạp ngũ hành, là chỉ năm loại bộ pháp "tiến, lui, xoay, trông, tĩnh"."Đầu đội Thái Cực, ngực ôm Bát Quái, chân đạp Ngũ Hành", nếu có thể hợp ba làm một, mới tính là có chút thành tựu.
Ngũ Hán Siêu đón lấy khăn mặt Tống Tiểu Ái đưa qua lau chùi mồ hôi, cười nói:
- Tục ngữ có câu "Võ thuật thiên hạ là một nhà", kỳ thực bất luận là nội gia hay ngoại gia, môn nào phái nào, cũng đều chú trọng động tĩnh hư thực, âm dương cương nhu, chẳng qua là đặt trọng điểm trên phương diện nào thôi. Tiểu Ái, đao pháp Choang gia của ngươi cũng thế.
Bàn về Thái Cực, chú trọng nhất là âm dương, nhân thế tuần biến, trong âm có dương, trong dương có âm, biến hóa theo Bát Quái, vận hành quỹ Ngũ Hành, ứng biến không ngừng theo thế cương nhu đối địch. Thái Cực vốn không có pháp, động tức là pháp. Thái Cực mới đầu khuếch trương song không có thức. Là vì vô cực, động phân ra âm dương, âm dương tức là Thái Cực.
Dương Lăng cũng thu tay, chậm rãi thổ nạp khí đi tới bên cạnh Ngũ Hán Siêu, ba người đều mặc phục trang võ sĩ, tướng mao tuấn tú như ngọc thụ. Trên bàn đá nhỏ trong đình viện bày trà nóng, thời tiết bên ngoài rét lạnh, hiện giờ đã ấm hơn một chút, ba người đi đến bên bàn đá ngồi xuống, Tiểu Ái rót trà cho ba người.
Ngũ Hán Siêu nói:
- Đại nhân chuyên cần luyện tập không ngừng nghỉ đã đạt được cảnh giới như ngày hôm nay là một việc vô cùng khó được. Tuy nhiên đại nhân quá câu thúc với các chiêu thức ta truyền thụ cho ngài, từng chiêu từng thức đều để ý có bài có bản, không hề biến đổi, kỳ thực điều này không cần thiết. Thái Cực là từ Vô Cực mà sinh, là mẫu của âm dương, trong quá trình thi triển quyền thuật, căn bản không có chiêu số cố định hay lối mòn.
- Trong khi đối chiến, quyền thuật Thái Cực sẽ căn cứ theo chiêu thức của địch thủ là âm hay dương mà thiên biến vạn hóa, tức thời khai triển biến hóa, hoặc cương hoặc nhu, đặc biệt chuyên dùng để khắc chế thế của đối phương, lấy tĩnh chế động, lấy cương chế nhu, sử dụng lực đánh của đối phương vào mình đánh trả lại. Để cho đối thủ từng bước ép sát, khi đến thời khắc tự cho là đắc kế, kẽ hở trùng trùng đã hình thành, thế công cũng bị ta khéo léo dẫn dắt, trông như bá đạo ngoan độc, thực chất một kích cũng không chịu nổi.
Dương Lăng như thoáng chút suy nghĩ, khẽ cười nói:
- Thái Cực... lý của Thái Cực kể ra rất thích hợp cho đạo làm quan. Uyển chuyển như ý, khéo léo linh hoạt, tiến thoái tự nhiên. Động tĩnh âm dương, mỗi thời mỗi khắc đều ở lực chú ý, chú ý thế, lực của địch ta, thế biến hóa của địch ta, tức thời diễn hóa đối sách tương ứng, công địch tất cứu (đánh vào nơi yếu hại của địch để địch phải phòng thủ)!
Hắn nói tới đây, thấy Lưu Đại Bổng Chùy đứng ở góc tường, tạ đá trong tay tung bay lên xuống, nhẹ bẫng như không, không khỏi nhếch môi mỉm cười, đột nhiên quát lớn:
- Bổng Chùy, tiếp trà!
Nói xong tay rung lên, chén trà lập tức vọt về hướng Lưu Đại Bổng Chùy. Lưu Đại Bổng Chùy bất ngờ bị hắn gọi, không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đến lại nghe Dương Lăng bảo gã tiếp trà. Giơ tay đang muốn tiếp trà, tạ đá vừa mới ném lên đang trong quá trình rơi xuống, gã thoáng do dự tính bỏ qua chén trà đỡ lấy tạ đá, tạ đá đã rơi tọt qua đầu gối đập thẳng xuống mu bàn chân.
Đại Bổng Chùy đành phải chật vật lui về sau, 'Thịch" tạ đá rơi xuống đất, bụi mù tung bay, cái chén nện lên tường vỡ toang, nước trà văng tung tóe. Đại Bổng Chùy bày bộ mặt đau khổ trông về hướng Dương Lăng:
- Đại soái thật khách khí, mời tôi uống tà, ngài tưởng tôi là đồ ngu à, ôi chao, nếu có Tiểu Ngũ với thân thủ của đệ ấy...
Dương Lăng quay đầu mỉm cười nói:
- Đây là "thế", một chén trà đối với Đại Bổng Chùy thật sự không coi là gì, thế nhưng trà này là ta bảo gã tiếp, gã không thể không đi đón, đây là một loại "thế". Thời cơ tiếp trà không thỏa, gấp gáp ứng phó, kết quả tạ đá lớn vốn do gã nắm giữ trong tay, lập tức trở thành trợ lực của ta, khiến gã luống cuống tay chân, trở tay không kịp.
- Đây là lấy xu thế của ta, nhờ vào thế phát sinh biến hóa, như vậy ảnh hưởng phù phiếm của cái chén bị ném này, chỉ cần nắm giữ thời cơ tốt, dùng người thích hợp sử lực, sẽ gây nên những biến hóa liên tiếp, ví như tạ đá rơi xuống đất, cái chén nát, còn có...
- Đại soái, xin lỗi, tôi tay chân vụng về, không đón được...
- Các ngươi thấy chưa? Ha hả...
Dương Lăng gian trá cười:
- Chỉ là một cái chén, vỡ rồi thì thôi, ngồi xuống uống trà đi.
Sau đó tiếp tục nói với Ngũ Hán Siêu:
- Luận võ nghệ, huynh là sư phụ của ta, ta phải học hỏi nhiều hơn nữa. Còn trên quan trường, ta lại là sư phụ của huynh, ta gây áp lực ở Bá Châu, trong mắt Lưu Cẩn chẳng khác nào Đại Bổng Chùy vừa rồi tung hứng tạ đá.
- Bây giờ Lưu Cẩn đang tranh thủ thời cơ thái hoàng thái hậu băng hà, mượn lực của hoàng thượng, từng cỗ lực lượng nho nhỏ, sẽ giống như chén trà nhẹ bẫng kia, chẳng những đập rớt "tạ đá" trong tay ta mà còn buộc ta phải trở về kinh thành. Vì cắt đứt hậu họa, thậm chí tìm một thân tín tới đón tạ đá tung hứng nữa chứ, ha hả, có phải là ta nên quy quy củ củ chạy lên trước, nói một tiếng xin lỗi hay không? Ừ... nếu tay kia của ta giấu ở sau lưng, trong tay còn thêm một tạ đá, lúc chạy tới xin lỗi thì đột nhiên ném ra, không biết ông ta có tiếp được không?
Thần sắc Ngũ Hán Siêu khẽ động, hưng phấn nói:
- Lần này quốc công chuẩn bị hồi kinh, là muốn động thủ thu thập tên đại yêm tặc hại nước hại dân kia sao?
Dương Lăng cười nói:
- Ừ, nếu bọn cướp đường Bá Châu đồng ý quy hàng là tốt nhất, còn nếu không chịu, ta nhận thánh chỉ rồi cũng phải lập tức hồi kinh. Thái hoàng thái hậu băng hà, kéo dài không đi sẽ cho người ta cơ hội bắt thóp gây nên điều tiếng dư luận. Lưu Cẩn kính ta một chén trà, ta đương nhiên phải đáp lễ một chén rồi. Tuy nhiên... thời cơ kính trà, tất nhiên phải chọn một cơ hội thỏa đáng nhất.
Dương Lăng hơi nheo mắt lại, ánh mắt lóe sáng, lại nói:
- Anh hùng không chỉ nắm bắt thời thế, mà còn phải tạo nên thời thế. Chén trà này, ta nhất định sẽ làm cho Lưu công công vui vẻ uống. Có qua không có lại là vô lễ!
Đại Bổng Chùy nâng cằm dáng vẻ ngây thơ chất phác, nghe không hiểu ra sao. Tống Tiểu Ái cũng nâng cằm lên, lại là vẻ mặt nhàm chán:
- Ai da! Luyện võ cũng có thể chỉnh người, mấy tên đàn ông các người thật quá âm hiểm. Tiểu Ngũ ơi, bây giờ ngươi đang ở Binh Bộ, đó cũng là một đại nha môn, nhưng đừng đi theo đại nhân học thói xấu nha!