Chương 300: Huyện lệnh bực bội

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:28

Hiểu rõ được sự kiện lần này và mâu thuẫn xưa nay của bách tính nơi đây, Dương Lăng cảm giác sâu sắc lần diệt phỉ bình định này khó khăn trùng trùng, muốn hóa giải được cội nguồn của mâu thuẫn này mới càng khó hơn. Chủ ý của Yên Cao Tài có thể sẽ loạn một thời, nhưng cho dù trong thời gian mình nhậm chức loạn đến mười năm, nhưng có thể giữ được sự bình yên trăm năm, đây mới là đạo làm quan vì dân. Trong lòng hắn đã thầm có tính toán, tạm thời hoãn kế hoạch này lại, đang nghĩ muốn bàn bạc kỹ lưỡng một phen với chúng quan viên về điều kiện để chiêu an Đô Chưởng Man có thể nhượng bộ, thì bên ngoài cửa có một thị vệ vội vàng bẩm báo: - Bẩm Khâm Sai đại nhân, Cửu Ti thành A Đại tù trưởng phái sứ tới gặp! Dương Lăng rất bất ngờ, trông mong lâu như vậy, sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này thật cũng quá vừa khéo, hắn liền vội vàng chỉnh tư thế, nói: - Truyền hắn vào kiến! Dương Lăng nhìn lướt thấy Yên Huyện Lệnh một thân áo trắng, bèn nói: - Yên đại nhân, mời mặc quan bào và tạm ngồi xuống một bên. - Vâng! Yên Cao Tài đáp một tiếng, vội vàng mặc quan bào, quay đầu lại cửa ngồi xuống. Quan viên bên cạnh lặng lẽ dịch ghế vào bên trong, động tác tuy nhẹ khó nhìn thấy, nhưng Yên Cao Tài lại có thể cảm nhận được, trong lòng không khỏi thấy bi thương: "Địa phương bất ổn, thượng quan chỉ biết đè ta phạt ta, ta muốn làm gì đó, thượng quan lại muốn ngăn ta cản ta. Một kẻ làm quan uất ức như ta chỉ nói ra mấy câu trong lòng, đã bị các người ghét bó đến như vậy sao?". Chỉ chốc lát, có hai người đàn ông đằng đằng đi vào cửa soái trướng, vóc dáng hai người này cũng không vạm vỡ lắm, chỉ là ăn mặc thùng thình, trên người đeo đầy những thứ linh tinh, đầu tóc rối bời lại còn tết thêm vài bím tóc nhỏ, khuôn mặt màu đồng cổ, bắt mắt nhất là chiếc vòng bạc to bự trên cổ. Ngân sản nơi đây rất phong phú, chiếc vòng bạc đó xem ra cũng phải nặng tầm bảy tám cân (3,5 - 4kg). Hai người kia thông Hán ngữ, nghênh ngang đi vào soái trướng, thần sắc ngông cuồng, ngạo nghễ đảo mắt qua mọi nơi, đứng chống eo nói: - Thục vương không đến à? - To gan! Thị vệ hai bên tay bỗng kích động ấn chuôi đao. Dương Lăng xua tay cười, nói: - Vương gia quý thể long trọng, sao có thể đến nơi như thế này? Nơi này do bản quan làm chủ, thổ ty các người có gì cứ nói với ta! Hai kẻ người Man cười ha hả, một người trong đó cười nói: - Vương gia thì như thế nào, con trai của vương gia các người chẳng phải ngoan ngoãn đến cầu chúng ta, cầu chúng ta quay về thôn trại, và đưa ra một đống các bảo đảm? Người còn lại chỉ vào hắn nói: - Ngươi chính là tên Dương Chém Đầu đó sao? Nghe nói ngươi muốn tác chiến cùng với dũng sĩ Đô Chưởng Man chúng ta, chỉ dựa vào ngươi sao? Cho ngươi mượn đôi cánh cũng bay không nổi lên Cửu Ti thành. Gã nhìn Dương Lăng một lượt từ trên xuống dưới, hềnh hệch cười nói: - Dương Chém Đầu? Một đao của ngươi chém nổi đầu của A Cáp Bối ta sao? Họ A sao? Vậy hẳn là họ hàng của đại đầu lĩnh Đô Chưởng Man rồi. Dương Lăng khẽ mỉm cười, nói: - Bản quan chém đầu người, chỉ dùng miệng, không dùng đao! Hắn không đợi A Cáp Bối kia hỏi, liền lớn tiếng hỏi: - Trên trời có đức hiếu sinh, triều đình có ân giúp đỡ. Bản quan khai quân mấy vạn, cho tới nay không đụng đến cây kim sợi chỉ, chính là muốn cho các ngươi một cơ hội. Bản quan hỏi ngươi, thế tử hiện giờ có khỏe không? A Đại có nguyện hàng? Các ngươi đánh giết mấy huyện, đốt vô số nhà cửa, giết hại gian dâm dân chúng vô số, có thể nói tội ác tày trời. Nếu đến đây chịu buông bỏ vũ khí, giao nạp thế tử, ngoan ngoãn nhận chiêu an, bản quan có thể bỏ qua chuyện cũ, ân triều đình rộng lớn thì cùng lắm cũng như thế này thôi. Các ngươi đừng không biết tự ái, phụ ý tốt của triều đình. Dương Lăng thanh sắc đều mãnh liệt, quan viên hai bên hoảng sợ nín thở, không dám động đậy. Nhưng hai tên người Man kia lại không hề chớp mắt, vẫn nhìn hắn một cách không tự nhiên, dửng dưng nói: - Đại vương tử của các ngươi trong tay bọn ta, tin rằng các ngươi cũng không dám gây khó dễ tộc nhân chúng ta. Dương Chém Đầu, đại vương chúng ta đã hạ đại vương chỉ, nhiều thế hệ chúng ta sống ở nơi này, nơi này chính là nhà của chúng ta. Người của các ngươi lập tức rời khỏi vùng Tự Châu, từ nay không được can thiệp đến nhất cử nhất động của chúng ta, không được phái quan viên đến, không được trưng thu gạo. Lấy thêm ra một vạn gánh gạo, năm ngàn con trâu cày, chúng ta sẽ thả đại vương tử của các ngươi ra. Dương Lăng thần sắc lạnh lùng, như cười như không, nói: - Biết cái gì gọi là triều đình, cái gì là quốc gia, cái gì là trong thiên hạ, hay là vương thổ không? Dựa theo lý luận của ngươi, các phủ các đạo và bộ tộc trong thiên hạ đều có thể đem đất mà mình đang sinh sống cắt làm cái của riêng mình, bách tính trong các bộ các tộc cũng dựa theo đó mà suy ra, lớn cắt nhỏ, chiếm đất tự trị rồi sao? Nhìn như đúng lý hợp tình, kỳ thực vớ vẩn tuyệt luân! Sắc mặt A Cáp Bối trở nên dữ tợn, Phong Tham Chính vội vàng khuyên nhủ: - Khâm Sai đại nhân, người Man không biết quy củ, yêu cầu vô độ, có thể từ từ thương nghị, từ từ thương nghị. A Đại tù trưởng đã phái người đến, xem như có thành ý nghị hòa, có thể... - Phong đại nhân, hạ quan cho rằng, đây là chiêu an đối với bộ phận phản loạn, chứ không phải nghị hòa giữa hai nước mà cần tìm từ cẩn thận. Cái này căn bản không thể nhượng bộ. Yên đại thần nói rồi ngang nhiên đứng dậy. Anh ta ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn ra chuyện của Tự Châu, tiền đồ của anh ta cũng xem như đã xong rồi, đám quan viên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hớn hở với kẻ mạnh, cảnh thái bình giả tạo này, tuyệt sẽ không dung cho một thất phẩm Huyện Lệnh nho nho không hiểu "quy củ" này được sống an nhàn. Cái gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, con người một khi đã không còn gì để mất, thì cũng chẳng còn gì để phải sợ nữa, uất ức may năm, hôm nay sảng sảng khoái khoái mà đấu lại một trận, cũng coi như đã nhả được ác khí trong lòng, không chừng lại được Khâm Sai thưởng thức, không chừng lại có thể kéo anh ta ra khỏi những tháng ngày trong vũng bùn vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được. Cho nên Phong Tham Chính vừa dứt lời, thì một thất phẩm Huyện Lệnh luôn cẩn thận chặt chẽ, nhát gan yếu đuối này lập tức nhảy dựng lên giống như ăn phải thuốc súng. Con thỏ lúc tức giận còn cắn người cơ mà, huống hồ là một tiến sĩ như anh ta? Hơn nữa Yên Cao Tài cũng không hoàn toàn tính toán cho tiền đồ của mình. Anh ta ở đây lâu ngày liền biết rõ, nếu như hôm nay có tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà chiêu an được Đô Chưởng Man, thì cái vẻ kiêu ngạo của bọn họ cũng sẽ càng tăng lên, từ nay về sau hoành hành trái phép, giống hệt như có được lệnh đặc xá của triều đình, về sau sẽ càng loạn hơn. Duy chỉ có đánh chúng một đòn thật mạnh, đánh thật đau, thì chúng mới có thể phục tùng. Nhưng thế tử của Thục vương lại đang trong tay bọn họ, đây chính là điểm yếu lớn nhất của triều đình. Thế tử ở tận trong rừng rậm núi sâu, làm sao có thể cứu ra ngoài được? Vì ném chuột sợ vỡ đồ, lẽ nào muốn mặc chúng vơ vét tài sản? Yên Huyện Lệnh công tư song song, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Khi độ tinh thần lúc này của anh ta khác hẳn với bộ dạng khi nãy. Từng bước lớn anh ta đi đến trước mặt hai kẻ người Man cường tráng hơn anh ta rất nhiều, nghiêm nghị trách mắng: - Các ngươi bắt thế tử làm con tin, đã là tội lớn! Đốt giết đánh cướp, tập kích quấy rối chư huyện, càng ác hơn! Hoàng tán mãng y, lạm quyền xưng vương, đây là đại nghịch! Ý muốn phân biên cương, cắt đất tự theo, đáng giết cửu tộc! Đại nghịch bất đạo như thế, phản tặc tội ác tày trời, còn không sớm bó tay chịu trói, xin hàng với triều đình, không ngờ còn dám cò kè mặc cả? Tri châu Phùng Kiến Xuân vừa nghe xong liền quýnh đít. A Đại tù trưởng mặc mãng y quan bào, khi xuất hành trên đầu che lọng vàng, phỏng theo thiên tử Đại Minh, hành động lạm quyền giống như soán nghịch. Phải biết rằng cường đạo thổ phỉ chiếm núi làm vua trong thiên hạ nhiều không kể xiết, triều đình trị hạ cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng A Đại tù trưởng hoàng tán mãng y, lạm quyền xưng vương, điều này thì không phải bất kỳ một hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ. Ban ngày không có hai mặt trời, nước không có hai vua, tin tức này nếu rơi vào tay kinh thành, chắc chắn một điều rằng sẽ có mấy chục vạn đại quân đánh thêm vài năm nữa. Quan viên đất Thục hiện tại cố ý làm nhạt, lúc đề cập chuyện này thường dùng giọng điệu đàm tiếu trêu chọc, khiến người ta không chú ý đến sự thật A Đại đi quá giới hạn, mà coi nó là chuyện cười khi mặc y quan. Hiện tại Yên Huyện Lệnh nêu nó ra một cách long trọng, lại trong trường hợp như thế này, thì không còn ai dám cố ý giả bộ ngớ ngẩn nữa, vốn chỉ là xung đột bộ tộc, đã gây nên rối loạn đan xéo. Bây giờ tội danh như vậy rơi vào tai Khâm Sai, tính chất lập tức đã thăng cấp. Trong lòng Phùng Kiến Xuân nóng như lửa đốt, lại nhất thời không tìm được lý do làm lộ, chỉ đành quát lớn: - Yên Cao Tài, Khâm Sai đại nhân cùng lai sứ nghị sự, đâu đến lượt ngươi ra mặt, mau mau lui xuống cho ta!