Chương 373: Giờ mẹo dụng binh

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:39

- Mẹ nó, ai tin thì tin! Dương Lăng thẹn quá thành giận, chẳng kiêng kỵ nữa. - Ta không thèm giải thích nữa. Chúng quan viên vốn vẻ mặt ám muội, nhưng Dương đại quan nhân vò đã mẻ lại sứt, bày ra tư thế "'Ta là lưu manh ta sợ ai", bọn họ thật ra đều đã không còn khí thế rồi. Những quan viên này tới cửa chỉ là chúc mừng, chỉ có La Chỉ huy là báo cáo chút quân tình, tiếp theo là trưng cầu ý kiến của Uy Quốc công về tác chiến. Lần này nói ngắn gọn vào nội dung chính, những câu khách khí đều lược bỏ hết. La Sĩ Quyền vội vàng hồi báo một lần, lại xin chỉ thị vài câu, liền binh bại như núi đổ, dẫn một đám tàn binh bại tướng chạy trối chết. Kiều Tứ Hải nhất thời nói lỡ, gọi phu nhân của Uy Quốc công thành "'Lão nương" lập tức cắp đít chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác. Dương Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên đại sảnh Diễn Võ, hiên ngang chắp tay tiễn các quan viên, ngực ưỡn lưng thẳng, vẻ mặt quang minh lỗi lạc. A Đức Ny như chim nhỏ dựa vào bên cạnh của hắn. Thấy đám người Ngũ Hán Siêu, Bành Tiểu Dạng, văn võ quan viên rắm cũng không thả lập tức tán đi như chim thú. Dương Lăng uy phong lẫm lẫm, ngạo nghễ, thấy bên cạnh ngoại trừ bốn thị vệ đang giả câm vờ điếc ở cửa phòng ra, đại sảnh trống không không một bóng người rồi, lúc này mới ôm đầu vai của A Đức Ny, quay nàng đối mặt với mình. Quốc gia của A Đức Ny, tính cách phụ nữ khá tự lập kiên cường. Với thân phận của nàng và những gì đã trải qua, đã khiến tính cách của nàng tự chủ và lý trí hơn so với những cô gái khác, cho nên lúc trước Dương Lăng mới giao tin quan trọng như vậy cho nàng, dù khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm. Bởi vì nàng kiên cường, từng từ ngàn dặm thuận gió lướt sóng đi vào Đông Phương, trời đưa đất đẩy mà trở thành A Lỵ, nữ nhân của hắn. Nam tước A Đức Ny, cũng là người Dương Lăng vướng bận ít nhất đấy. Nhưng mà hiện tại nhìn lại, A Đức Ny dường như thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), vẻ tự tin kiêu ngạo, ánh mắt cao quý kiên nghị đã không còn nữa. Đôi mắt lắng đọng xinh đẹp mờ sương kia khi ngắm nhìn hắn tràn đầy tình cảm sâu sắc không muốn xa rời. Một thiếu nữ xinh đẹp khi đã yêu, hoàn toàn không hề che giấu tình cảm của mình trước mặt hắn. Dương Lăng thấy, trái tim không khỏi rung động. Dù thời gian hai người bên nhau là ngắn nhất, nhưng nhớ lại, tâm linh đôi bên tựa như thật gần. Ánh mắt vô hạn nhìn nhau, như đã từng gặp ở kiếp trước. Tình yêu nam nữ vốn chính là một thứ tình cảm giao hòa mềm mại nhất, huống chi lại người lại vốn có tình cảm với nhau? Đương nhiên, thứ cảm này cũng dễ nổ bùng nhất. Trong mắt An Đức Ny ang áng nước mắt, khóe miệng lại ẩn chứa nụ cười thỏa mãn. Nàng áp đầu vào ngực Dương Lăng, dịu dàng ôm lưng eo hắn, đỉnh đầu chạm vào cằm hắn, áp sát vào ngực hắn nói hết nỗi lòng sâu kín: - Dương, cuối cùng đã gặp được huynh rồi. Sau khi nghe nói huynh gặp chuyện không may, ta vô cùng đau lòng. Những ngày đó, ta cảm thấy bị cả thế giới ruồng bỏ. Tại dị quốc tha hương này, huynh là người thân duy nhất của thiếp, là người duy nhất thiếp dựa vào, thiếp đã không thể rời xa huynh được rồi. Dương Lăng nhẹ nhàng nắm lấy đầu bờ vai của nàng, dịu dàng lau giọt nước mắt trên má nàng, mỉm cười trách yêu: - Nhìn nàng kia, phụ nữ các nàng, đều nhiều chuyện rồi, giờ còn rơi nước mắt được. A Đức Ny là thượng úy Hải quân, quân nhân chuyên nghiệp, hẳn là kiên cường hơn so với nữ tử bình thường, đúng không? A Đức Ny bĩu môi, khẽ đụng vào vai hắn: - Kiên cường đầu huynh ấy. Người ta ở trước mắt huynh, kiên cường cho ai xem chứ? Hán ngữ của nàng vẫn mang chút lơ lớ, lần này còn bao hàm cả giận hờn của chân tình thiếu nữ. Nhưng dùng ngữ điệu này nói ra, lại đủ loại ý vị rung động đến tâm can quyến rũ hồn phách. Dương Lăng nghe vậy trong lòng rung động, ôm eo nhỏ của nàng thật chặt. Nếu không phải đang đứng ở đại sảnh, đôi môi mọng kia đã bị hắn chà đạp rồi. Hắn cười khẽ nói: - Từ tướng công này, là ai dạy nàng? A Đức Ny chớp chớp mắt nói: - Là Liên Nhi ạ. Tỷ ấy nói hẳn nên xưng hô với huynh như vậy. Thiếp gọi huynh là vị hôn tướng công, bị tỷ ấy cười một trận, thiếp liền sửa lại, giờ sao lại thành Quốc tướng công nhỉ? Dương Lăng cười ha hả, giải thích đơn giản vài câu, lại hỏi tin tức của Mã Liên Nhi và con gái Phán nhi, mới buồn bã thở dài nói: - Làm quốc công, vốn không có nhiều cố kỵ như vậy, đang muốn tiếp nhận hết các nàng. Hiện tại binh hoang mã loạn, thật ra ở bên nhau an toàn nhiều hơn. Giờ ta chẳng có thời gian đi thăm họ nữa. À đúng rồi, nàng và Liên Nhi phụ trách sản nghiệp các vùng Giang Nam sao, sao lại vào kinh vậy? Tiểu Dạng nói nhất định phải đích thân hộ tống...chính là nàng ư? Dương Lăng cũng không hỏi thăm nhiều về tin tức của Liên Nhi, nữ nhân dù rộng lượng, nhưng trước một người lại hỏi thăm tình huống người khác, mà biểu hiện càng quan tâm, càng săn sóc, trong nội tâm nàng ấy cũng sẽ càng không thoải mái. Mã Liên Nhi ở Giang Nam, muốn nói thiệt thòi, chỉ sợ chính là không có phu quân là mình đây ở bên làm bạn mà thôi, còn những thứ khác như ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ như mây, cuộc sống càng không có vấn đề gì. Nếu nói mấy thứ này thì lại càng làm ra vẻ rồi. Vừa nhắc tới hộ tống gì đó, tinh thần A Đức Ny khẽ dao động, nhảy lên hưng phấn nói: - Dương, thiếp dẫn huynh đi xem. Giờ thứ này đặt ở tây sương tiền viện, chúng thiếp đã cho người canh giữ. Tuy nhiên...thật ra cũng không cần phải để ý như vậy. Thiếp và Trịnh lão vẫn cứ luôn tính toán mãi, rất an toàn đó. Dương Lăng thấy nàng hưng phấn đến hai má ửng đỏ, nói vừa nhanh lại vừa gấp, không rõ nàng đề cập đến cái gì, hỏi vội: - Thứ nàng nói rốt cuộc là gì? Trong mắt A Đức Ny lóe lên tia sáng, kéo tay hắn, đầu lông mày quyến rũ nhướng lên, cười ngọt ngào: - Nào, thiếp dẫn huynh đi xem, đảm bảo huynh sẽ chấn động cho mà xem. Dương Lăng mỉm cười để mặc nàng kéo tay mình đi đến tây sương. Tây sương đã được binh lính của Bành Tiểu Dạng trú đóng. Thấy A Đức Ny, bọn họ đều đứng trang nghiêm thi lễ, hiển nhiên đã thừa nhận vị nữ tướng quân này. Diện tích Diễn võ đường Bảo Châu khá rộng, trước sau tam tiến viện lạc giống như tòa đại công viên, hai bên chái nhà của tiền viện vốn chính là nơi đặt quân bị quan trọng, Bành Tiểu Dạng giữ công hàm của quân khí cục Phúc Kiến, Đô Chỉ Huy Sứ ti Phúc Kiến, chỉ huy Sứ ti Chiết Giang, cho nên có thể vào ở. A Đức Ny lôi kéo hắn đi vào một nhà kho, mệnh lệnh binh lính mở cửa kho, sau đó kéo Dương Lăng vào. Chỉ thấy bên trong nhà kho đặt ba hòm gỗ cực lớn. A Đức Ny gọi người mở giấy niêm phong của hòm gỗ ra, sau đó chắp tay sau lưng cười cười thong thả đi vòng qua hòm gỗ hai vòng, đắc ý nhìn Dương Lăng. A Đức Ny mặc quân trang, càng lộ vòng eo nhỏ nhắn chặt chẽ, bộ ngực căng tròn, vừa xinh đẹp lại có ba phần anh khí. Hơn nữa vóc dáng cao ráo, ngực eo, đường cong bắp chân nhắn mịn no đủ, có vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời. Cặp đùi thẳng tắp tròn lẳn kia, bị ống giày ống quần ôm lấy, tỉ lệ cực đẹp, vô cùng động lòng người. Dương Lăng tưởng tượng cặp đùi thon đẹp kia rắn chắc mềm mại, trơn mượt, trong lòng rung động, vội che giấu, cười nói: - Tiểu nha đầu, rốt cuộc muốn khoe khoang gì thế? Còn không mau cho ta xem? A Đức Ny hé miệng cười, bỗng nhiên cầm nắp hòm lên, cười nói: - Dương, huynh tự xem đi. Dương Lăng đến gần, nhìn vào rương, thấy bên trong có một lớp rơm bông. Hắn đẩy nhẹ vài cái, hô hấp bỗng ngừng lại, cầm lên một cái, nhìn sững ra, hạ giọng nói: - Lựu đạn! A Đức Ny cười khanh khách nói: - Đúng vậy. Là dựa theo lựu đạn mà huynh từng đề cập với thiếp lúc ở Phúc Châu, hình mẫu của nó là chấn thiên lôi trong quân. A Đức Ny cầm lấy một quả lựu đạn, nói: - Quân khí cục kinh sư thiết kế ra súng toại phát, tốc độ bắn nhanh hơn rất nhiều. Chỗ chúng ta lại phát triển nhiều thêm súng kíp ống. Với tốc độ bắn, không dưới cung tên. Tuy nhiên bây giờ còn tồn tại vấn đề nòng súng dễ nổ, nòng súng bị bịt kín, binh sĩ thường sợ súng pháo nổ nòng làm nổ tung mà không dám sử dụng hoặc cự tuyệt sử dụng. Ngoài ra hiện tại hỏa dược còn phải cần cải tiến thêm, nếu không sau mấy phát bắn, trong nòng súng sẽ đọng cặn, không lau sạch sẽ không thể sử dụng liên tục. Mà pháo lại quá mức cồng kềnh, dùng để công thủ thành trì thì dễ, dựa vào phương tiện giao thông hiện tại muốn mang theo dã chiến cơ hồ không có khả năng. Hơn nữa đồ quân nhu tiếp tế quá mức ỷ lại, tài chính quốc gia cũng khó có thể tiếp nhận. Dương Lăng gật đầu đồng ý, Hỏa thương cho đến thời đại Napoleon vẫn sử dụng đao kiếm, ưu thế góc bù. Trong niên đại hiện tại này hoàn toàn dùng hỏa thương thay thế kỵ cung căn bản chính là không thực tế. Ngoại trừ nan đề kỹ thuật còn có vấn đề tài lực, hiện tại trong triều vẻn vẹn Sơn Đông tiêu diệt phỉ tiêu hao binh mã thuế ruộng sắp vượt qua chín mươn vạn lượng. Nếu như là toàn bộ hỏa khí quân đội, thiên văn sổ tự kia sẽ khiến quốc gia phá sản (thiên văn sổ tự: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên), có nhiều thứ không phải ngẫm đơn giản như thế, tốt nhất dùng gì đó chưa chắc là thích hợp nhất, chiến tránh đánh chính là tiền. Ban đầu là hỏa thương, một phát bắn có thể bắn ra ít nhất sáu tiễn, mà kỵ binh xung phong, lâm chiến cũng chỉ không quá ba lượt bắn tên. Trong dã chiến chỉ cần bắn ra chỉ cần phóng ra ba tiễn, kỵ binh đối phương đã vọt tới trước mặt rồi, khi đó chỉ có thể dùng đao kiếm cận chiến mới có hiệu quả. Tốc độ bắn của hỏa thương hiện tại tương đương với cung tiễn, tức là chỉ ba lần bắn thôi, thích hợp thủ mà không thích hợp dã chiến. Huống chi vấn đề tầm bắn kém hơn cung tiễn trước mắt còn chưa thể giải quyết. A Đức Ny nói: - Mặc dù đối với khoái mã cung cứng mà nói, ưu thế của nó rước mắt cũng không rõ ràng, tuy nhiên sở trường của nó ở chỗ thời gian huấn luyện ngắn, kỵ sĩ thể lực gầy yếu một chút khi nắm giữ cũng có thể trở thành chiến sĩ đủ tư cách. Thiếp nghĩ, nếu Đại Minh quân trước mắt viễn chiến ngoại trừ pháo thì vẫn lấy cung tiễn là chính, không thể dùng hỏa thương thay thế được. Như vậy uy lực hỏa khí phát huy trong cận chiến, có thể thay thế đao kiếm thương mâu hoặc là trở thành hỗ trợ lớn trong cận chiến hay không? A Đức Ny cười tươi tắn nói: - Chấn thiên lôi vốn chính là một loại hỏa khí sử dụng trong quân, có điều ngòi lửa ban đầu sử dụng không tiện, hơn nữa phải đảm bảo uy lực, hình thể lại quá lớn, một người mang theo không được vài cái. Thiếp nhớ huynh ở Phúc Châu nói với thiếp một ý tưởng, thiếp đã bắt đầu thực hiện nó. Loại lựu đạn nhỏ này sử dụng toại phát nguyên lý dẫn lửa. Quy giáp ngoại xác mà huynh đề nghị tuy rằng dễ nổ tung, nhưng mang theo không tiện, hơn nữa dù hỏa dược được cải tiến, lực nổ vẫn không đủ. Cho nên thiếp quyết định không dựa vào ngoại xác đả thương người nữa, ngoại xác vẫn đúc thành hình trụ, như vậy mỗi người có thể mang theo mười đến mười lăm miếng. Thành hình trụ cố gắng đúc thật mỏng, để nó chỉ có phát huy tác dụng vật đóng gói, ở bên trang bị miếng sắt và bi thép hình câu, hình châm, như vậy một khi bùng nổ, trong vòng phạm vi năm trượng, cả người lẫn vật khó mà thoát khỏi. Miếng sắt, bi thép? Dương Lăng chợt nhớ tới lựu đạn trong quân Mỹ trong một bộ phim mà hắn từng xem, một khi bùng nổ cầu thép bắn ra bốn phía vô cùng khủng bố, da đầu chợt run lên. Hắn nhìn ba rương lớn, nói: - Vậy...ba rương này đều là lựu đạn à? A Đức Ny hé miệng cười nói: - Lựu đạn phí tổn thấp, kỹ thuật chế tạo đơn giản, nhưng chúng ta chỉ kịp làm hai rương, bản vẽ thiếp cũng mang đến, có thể cho Quân khí cục Bắc Kinh gần đây chế tạo. Cuối cùng một rương cũng không phải lựu đạn. A Đức Ny đắc ý nói: - Lựu đạn dựa vào lực cánh tay ném mạnh, vẫn không đủ xa. Ta đúc một loại lựu đạn hình chùy lớn hơn nữa. Nó mượn kỹ thuật kích phát hỏa pháo, trên thực tế là một loại pháo nhỏ, chỉ có một cây thiết đồng, từng binh sĩ có thể mang theo. Tuy phóng ra chậm chạp, tuy nhiên không trong dã chiến sẽ không dùng tới, có tác dụng vô cùng hữu hiệu dùng để phá huỷ chướng ngại vật và trận lũy phòng thủ lâm thời mà đối phương dựng lên, tầm bắn là ném mạnh gấp năm lần. Nàng cười nói với Dương Lăng: - Đây cũng là do huynh. Dựa vào lời nói và cách nghĩ của tướng công đại nhân thiên tài của thiếp, thiếp đã biến nó thành sự thật. A Đức Ny nói xong xốc hòm gỗ lên, vô số hỏa tiễn đồng phát xạ đồng bóng loáng phát ra, dùng bông để chặn, xếp chỉnh tề trong rương. Tuy nói hỏa tiễn đồng so với hiện đại chênh lệnh nhiều, thật ra Dương Lăng cũng chưa từng thấy kết cấu bên trong của hỏa tiễn đồng hiện đại, tuy nhiên nếu A Đức Ny đã làm được nó, vậy nhất định là trải qua thực chiến mà mô phỏng, hẳn là có thể sử dụng. Dương Lăng cười ha ha, hắn không kìm lòng nổi tiến lên, trùn xuống thân ôm thân thể của A Đức Ny, hai tay giữ cặp mông đầy đặn của nàng. A Đức Ny duyên dáng kêu to, vội vàng ôm cổ Dương Lăng, theo sát sau nàng đã bị Dương Lăng bế lên, quay nhanh ba vòng trong phòng, vui sướng nói: - A Đức Ny, nàng quả thật là mưa đúng lúc của ta, là gió như ý. Ha ha, thật sự làm khó nàng rồi. Đức Ny nhẹ nhàng từ trên người hắn trượt xuống, thâm tình chân thành nói: - Người ta không suy nghĩ vì ngài, thì suy nghĩ vì ai chứ? Nữ nhân thông minh, nên hiểu được làm thế nào để yêu nam nhân của mình. Dương Lăng cười vui vẻ, đậy nắp rương lại, nói: - Những vũ khí này giúp cho ta rất lớn. Ta sắp thực thi kế hoạch, có nhóm này vũ khí, thì càng thêm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn rồi. Đi, chúng ta trở về nói chuyện. Đúng rồi. Ta đảm nhiệm Tổng đốc tiễu phỉ, tin tức hẳn là vừa mới rơi vào tay Giang Nam, sao nàng lại đến, chớ không phải đã biết trước đó chứ? A Đức Ny nói: - Là Liên Nhi nói. Thiếp cùng Liên Nhi ở Giang Nam xử lý việc kinh doanh của chúng ta. Bên quân khí cục kia khi chạy thuyền rảnh rỗi ngài qua đó để ý. Đó là thiếp và Trịnh lão nghiên cứu ra, vừa mới làm ra một nhóm. Tin tức kinh kỳ hưởng mã tạo phản đã truyền tới. Liên Nhi thông qua ca ca của nàng và trấn phủ ti Tiền đại nhân mà biết được quân tình. Nàng ấy sau khi phân tích thì nói thiếp biết. Người dẫn binh bình định nhất định là ngài, muốn thiếp lập tức tạo vũ khí đưa tới cho ngài, giúp ngài một tay, đồng thời mang theo bản vẽ, do Quân khí cục kinh sư gần đây chế tạo, dễ dàng hơn chút. - Liên Nhi... Dương Lăng nao nao, có khoảnh khắc thất thần, trước mắt bỗng nhiên hiện lên mỹ nhân có má lúm đồng tiền mượt mà như ngọc kia, hàng lông mày xanh đen thanh tú, đôi mắt đẹp như nước, thân hình không chỗ nào là không quyến rũ... Thế gian an được lưỡng toàn pháp, bất phụ đại nghĩa bất phụ khanh. Liên Nhi...đợi ta, tướng công của nàng sẽ lập tức xuất binh bình định, tiêu diệt phỉ nơi đây xong, ta nhất định đón nàng về, đời này kiếp này, không xa nhau nữa. Thành Tế Nam cao cao đứng vững, tường thành cao và dốc, chứa nhiều cửa lầu, vọng lâu, lầu quan sát, tường chắn mái đan vào thành một đạo lưới công kích dày đặc. chiến hào hộ thành ngoài thànhvừa sâu vừa rộng, đủ để so sánh với thành trì của Đại Đồng phủ trọng trấn biên tái. Tòa thành trì này chiếm cứ chỗ thuỷ bộ xung yếu, là vùng binh gia ắt giao tranh, lại thêm nha môn chỉ huy tối cao của Sơn Đông nhất tỉnh, nếu như có thể phá được tòa thành trì này, không hề nghi ngờ, không chỉ ở trên quân sự, quan trọng hơn là có ảnh hưởng chính trị cực lớn. Thành trì các nơi Sơn Đông xem chừng thủ vững đem người sa vào mà không chiến tự tan. Thành Tế Nam luỹ cao hào sâu thọc sâu phòng ngự, mấy vạn binh mã đề phòng nghiêm khắc, canh giữ thành lũy này trở nên sừng sững như núi, khó có thể lay động. Khi Yến Vương phát động chiến dịch Tĩnh Nan, nơi này chính là một tòa pháo đài quân sự. Lúc ấy Yến Vương chiếm binh trạm Đức Châu trọng yếu, được lương thực hơn trăm vạn thạch, vũ khí vô số kể, chẳng những khiến bản thân mạnh mẽ, hơn nữa khiến Tế Nam trở thành một tòa cô thành. Mặc dù như thế, Sơn Đông tham chính Thiết Huyễn thu nạp một số tàn binh bại tướng quân lính tản mạn của triều đình, cậy vào tòa thành trì này giằng co mấy tháng với Yến Vương. Sau đó Yến Vương vận đến đại pháo công thành, Thiết Huyễn liền tìm họa sư vẽ cha của Chu Lệ là Chu Nguyên Chương, lại cắm vô số bài vị trên đầu thành, khiến cho Chu Lệ không có lợi khí nơi tay mà không dám oanh thành, cuối cùng buồn bực mà về. Sau đến lúc Chu Lệ lấy Nam Kinh, được thiên hạ, lại phát binh Bắc Phạt, vây thành thật lâu, Hao hết lương thảo trong thành, lúc này mới đánh hạ được thành Tế Nam. Chu Lệ cực hận Thiết Huyễn, vợ con sung đến Giáo Phường ti bị người người lăng nhục, sau lại vứt hài cốt cho chó ăn, vẫn không giải được nỗi hận này. Hiện giờ Dương Hổ tạo phản, quan binh thủ thành, bức họa của Chu lão đầu đương nhiên không thể làm tấm mộc đón đỡ được. Tuy nhiên may mắn Dương Hổ không có đại pháo. Ngay cả có cũng không chắc đã bằng số lượng đại pháo của thành Tế Nam, cho nên Dương Hổ căn bản không trực tiếp đến công Tế Nam, hiện giờ ngày đêm tấn công mạnh Thái An. Chỉ cần hưởng mã đạo chiếm Đức Châu, tướng lĩnh quân coi giữ thành Tế Nam chưa chắc có đảm lược và dũng khí của Thiết Huyễn kia, biến Tế Nam thành tòa cô thành, chưa chắc không đánh hạ được. Thành Thái An đã mấy lần phái người phá vây thành Tế Nam đi cầu cứu viện binh, nhưng Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hồng Mông vừa từ Tứ Xuyên điều đến phòng thủ Tế Nam lại án binh bất động. Đại quân của y thủ thành dư dả, nhưng sĩ khí quân tâm dù sao cũng không thể so sánh với một đám liều mạng, hơn nữa quan binh chiến mã không nhiều lắm, lấy mấy ngàn kỵ binh gấp rút tiếp viện Thái An, nếu xuất động đại đội bộ kỵ, kỵ binh của Dương Hổ chỉ cần tới một cánh quân đột phá, tất mặc người chém giết. Bánh bao thịt đánh chó, Trần Hồng Mông sẽ không đi làm. Mười vạn đại quân của Dương Hổ vây Thái An lâu như vậy lại không thể đánh hạ, cũng không phải thực sự không đánh hạ được, mà chính là muốn dụ y đi cứu viện, đến vây điểm đánh viện binh, xa như vậy so với đoạt Thái An vây Tế Nam nhanh hơn nhiều. Trần Hồng Mông nhìn thấu quỷ kế của Dương Hổ, còn lâu mới mắc mưu. Việc như vậy, y và Sơn Đông Bố chính sứ Lã Kế Thiện từng liên kết, Lã Kế Thiện cũng đồng ý với phán đoán của y, nhưng quân chính nhân viên Tế Nam chưa chắc đã có kiến thức này, đều cho rằng y sợ chiến sợ địch. Ngôn luận công kích không dứt, y từ Tứ Xuyên điều đến không lâu, thân sĩ quan liêu địa phương chưa quen thuộc y, nên không ngừng tạo áp lực với Bố chính sứ Lã Kế Thiện, buộc y xuất binh. Lã Kế Thiện cũng là quan viên rất có chủ ý, cho dù là kẻ lõi đời quan trường hay là một đám lưu manh gian xảo, cũng đều không làm gì được y. Y mới đến Tế Nam phủ mà đã có nhiều người đến "thăm hỏi", từ tác động tình thân đến danh dự, từ con đường làm quan đến tiền đồ không ngừng vừa đấm vừa xoa, uy bức lợi dụ. Luận điệu môi hở răng lạnh, Lã Kế Thiện đã nghe đến chán tai rồi. Y đã luôn miệng giải thích lý do của Trần Hồng Mông cho đám sĩ tử quan viên và đám thân hào đại tộc địa phương, đáng tiếc những người này này căn bản nghe không vào. Thân sĩ đại tộc giữa Thái An và Tế Nam có nhiều quan hệ thông gia, mắt thấy Thái An tràn đầy nguy cơ, bọn họ sao có thể yên tâm được. Đại hào Tế Nam Ông Chi tức giận nói: - Trần Hồng Mông ư? Lão đạo giả thần giả quỷ kia có bản lĩnh cái rắm, rõ ràng là sợ chết không dám xuất binh. Đại nhân à, ngài là Sơn Đông Bố chính sứ, quan giai còn cao hơn hắn một bậc, thời gian chiến tranh ngài phụ trách phụ toàn, ngài phải ép hắn xuất binh nha. Trần Hồng Mông tín ngưỡng đạo gia, chẳng những trong nhà cung phụng tượng tam thanh tổ sư, sớm hay tối đều thắp một nén hương, xưa nay còn lui tới với các đạo sĩ có đạo hạnh Tế Nam và danh sơn phụ cận. Bởi vậy danh môn vọng tộc, thân hào sĩ tử này mới gọi là Hồng Mông lão đạo. Lã Kế Thiện liên tục cười khổ, y mặt mày nhăn nhó mà nói: - Các vị, các vị, ta dù sao cũng là một văn nhân, nếu bàn về quân sự, không thể bằng Trần đại nhân được. Dương Hổ chí không ở Thái An, mà ở Tế Nam, xuất binh chỉ đem quân coi giữ Tế Nam tặng cho người ta. Trần đại nhân hiểu việc binh đấy, quân đội Tế Nam thích hợp thủ không nên công, đây cũng là hết cách. Người này đang dây dưa, bỗng có người chạy tới báo cáo: - Bẩm Bố chính sứ đại nhân, Thái An phủ phái đặc sứ tới cầu viện! Quan viên sĩ thân có mặt nghe vậy lập tức tỏa sáng hai mắt, cũng không đợi Lã Kế Thiện chỉ bảo, liên tiếp nói: - Mau, mau mời vào. Người bên ngoài căn bản không cần mời, đã đích thân đi vào. Lã Kế Thiện đang sứt đầu mẻ trán vừa thấy người nọ đi vào, lập tức kính cẩn đứng dậy, chắp tay lạy dài, nói: - Tiên sinh, ngài...sao ngài lại tới đây? Bên ngoài tới là một lão đầu nhi, nguyên là học chính Chiết Giang, tên là Trương Đa Khí, vốn từng là ân sư của Lã Kế Thiện. Sau khi thoái sĩ quay về quê nhà Thái An dưỡng lão. Lã Kế Thiện đảm nhiệm Sơn Đông bố chính Sứ ti ngày lễ tết vẫn thường đi thăm hỏi ân sư, nay thấy lão đến, không khỏi nghiêm nghị đứng dậy. Trên mặt lão đầu nhi có một đường đen một đường trắng, gầy gò, dưới cằm là một bộ râu dê, nhìn hết sức buồn cười. Vị học cứu này không phải là "cổ bản đông hồng", làm người khôi hài thú vị, hơn nữa bác học đa tài. Lúc trước đảm nhiệm Học chính rất được học trò kính mến. Trương Đa Khí thấy Lã Kế Thiện thì tức giận, hừ một tiếng, đặt mông xuống ghế vỗ đùi nói: - Tiên sinh? Lão đầu nhi ta sắp biến thành tiên tử rồi. Mấy chục vạn đại quân Thái Châu đang nghển cổ ngóng trông Lã Đại lão gia ngài phái binh cứu viện đó, trông mong đến mức cổ dài hơn ba tấc rồi, người cầu viện đến một thì bị đuổi về một, hiện tại lão đầu nhi ta cũng bị phái tới, nể mặt lão già ta là người quen, ngươi nói đi, rốt cuộc khi nào thì phái binh? Lã Kế Thiện đi tới bên cạnh lão, khép nép nói: - Tiên sinh, không phải học trò trơ mắt nhìn Thái An nguy nan, có điều Dương Hổ gian xảo, người người đều biết hắn vây công Thái Nguyên bấy lâu mà không đánh hạ, rõ ràng là muốn dụ Tế Nam xuất binh, lấy lệ dễ dàng lấy thành Tế Nam. Hiện giờ Uy Quốc công gia đã đến Đức Châu, hắn đánh bại phản quân Lưu Lục, nhất định dẫn Binh đến giúp. Thái An... Ngài lão... Ôi! Cố gắng chống đỡ nha. Trương Đa Khí há miệng, chỉ vào miệng nói: - Chống đỡ? Ngươi xem đi lão đầu nhi còn răng sao? Đã rụng sạch rồi, lấy gì mà cắn? Ngươi là Sơn Đông Bố chính sứ, không phải Tế Nam Bố chính sứ, Thái An cũng không phải là con dân của ngươi rồi hả? Ngươi cứ trơ mắt nhìn Thái An nguy nan, hơn mười vạn dân chúng bị phản tặc làm thịt à? Lã Kế Thiện liên tục cười khổ, đối mặt với vẻ tức giận của ân sư, đành phải ôn hòa giải thích. Một đám quan viên địa phương, thân sĩ học cứu đứng bên đều đứng ra hát đệm nói chuyện. Lã Kế Thiện đang lúc cảm thấy không chống đỡ được, Trương lão đầu thở hổn hển, đột nhiên nhảy dựng lên, quỳ xuống trước mặt Lã Kế Thiện: - Lã đại nhân, Lã lão gia, lão già ta van xin ngươi được không? Thái An sắp không thủ được rồi, ngươi phát binh đi, phát binh đi. Lã Kế Thiện vừa thấy ân sư quỳ xuống, y cũng lập tức quỳ xuống, lạy dài, nhưng kiên trì nói: - Từ bi có thể phát, nhưng binh không thể phát. Biết rõ là cạm bẫy, học trò không thể dẫn quân Tế Nam ngơ ngẩn nhảy vào trong cạm bẫy được. Trương Đa Khí tức giận run người, lão run run lấy một chồng gì đó trong người, vuốt vuốt nói: - Nhìn đi, nhìn đi, nhìn thấy không? Đây là lão phu viết, trên dưới Thái An, quan viên, nhân vật có tiếng tăm đều đã ký lên đó, là cáo trạng ngươi đấy. Ngươi cầm nhìn đi, nếu Thái An bị hạ, chúng ta sẽ đi kinh thành để tố cáo ngươi. Không tin không tố cáo ngươi được, khốn kiếp. Lã Kế Thiện ngượng ngùng nói: - Ân sư, lão nhân gia ngài cứ đứng lên trước đi, một chồng như vậy, ngài bảo học trò đọc như nào? Học trò biết ngài lão văn chương giỏi, muốn xem, vẫn nên đợi sau này đưa vào kinh để Hoàng thượng xem ạ. Trương Đa Khí chỉ vào mũi y quát lên: - Tốt, tốt! Ngươi không cần quan tâm có phải không? Ta...ta... Lão hết nhìn đông tới nhìn tây, đứng lên đi tới bên một cây cột, căm giận nói: - Ngươi rõ là muốn ép lão phu nha. Ngươi phát binh hay không? Ngươi không phát binh, lão nhân đập đầu vào cột luôn. - Đừng nha, đừng nha ân sư, ngài ở gần cây cột như thế, đụng vào cũng không ảnh hưởng mấy. Ngài ngồi xuống, chúng ta từ từ nói... - Từ từ nói cái rắm! Ngươi không đồng ý đúng không? Ta đây treo cổ ở ngay đây. Trương lão đầu cởi đai lưng xuống, chỉ vào xà nhà rít lên. Lã Kế Thiện cười mỉa nói: - Tiên sinh, đai lưng ngài nhỏ như thế, mà chưa dài tới hai thước, cho dù ngài với lên được, nhưng đai lưng này cũng không quấn được xà nhà, làm sao mà treo cổ được? Ôi, muốn cắn lưỡi? Đừng nha tiên sinh, ngài không còn răng, nhìn miệng ngài kia.. Lã Kế Thiện biết lão đầu nhi tâm nhãn rộng, làm nhiều hành động như vậy là ép buộc y xuất binh, căn bản không có ý tự tử. Y vừa nhạo báng ân sư vừa đi qua, kéo tay gầy gò của Trương Đa Khí, ấn lão ngồi xuống ghế. Lão nhân vỗ đùi, gào khóc: - Trên dưới Thái An đều ngóng ngươi nể chút mặt mo này của ta, mấy chục vạn người đều đang chờ cứu mạng...Ngươi tâm địa sắt đá không dao động, lão đầu nhi ta nào còn mặt mũi nữa, ta nào có thể diện nữa... Lão cầm chén trà lên, đưa lên cằm tiếp đó khóc lóc nói: - Trương Đa Khí ta nào có mặt mũi nữa, mặt mũi của ta trong mắt Lã đại nhân còn không bằng ngón tay cái, vùi mặt vào trong chén trà này, là có thể chết đuối đấy. Ta còn thể diện gì đi gặp phụ lão Thái An đây... Lão tự tử là giả, nhưng khóc là khóc thật. Lã Kế Thiện luống cuống tay chân, gã khuyên tiên sinh, đám quan liêu thân sĩ bên cạnh nhân cơ hội khuyên gã, mọi người đang ồn ào, bỗng nghe bên ngoài có tiếng binh khí va chạm, chỉ thấy hơn mười Giáo úy mặc minh giáp đằng đằng sát khi đi vào đại sảnh. Đi trước là một viên tì tướng, y thấy Lã Kế Thiện lập tức chào theo nghi thức quân đội, ôm quyền cao giọng nói: - Ty chức tham kiến Bố chính sứ Lã đại nhân, Đô Chỉ Huy Sứ Trần đại nhân điểm binh ở sàn đấu võ chuẩn bị đi cứu viện Thái An rồi, đặc biệt phái tôi tới mời Bố chính Sứ ti, Án Sát Sứ ti cùng các vị đại nhân tới sàn đấu võ, hiệp đồng an bài công việc phòng ngự Tế Nam. Mọi người trong phòng ngây ra, một lúc lâu sau, Lã Kế Thiện mới ngơ ngác nói: - Trần đại nhân muốn xuất binh rồi hả? Viên tì tướng kia cười cười nói: - Vâng! Uy Quốc công gia sớm bí mật hiểu dụ các phủ các đạo hiệp đồng xuất binh, cùng trừng phạt Bạch Y Đạo, thời gian định vào giờ mẹo ngày mai. Vì Tế Nam là trạm thứ nhất, đề phòng để lộ tin tức, cho nên vẫn giữ kín không nói ra. Y nhìn một vòng, Trương lão đầu Trương Đa Khí lau lau nước mắt trên gương mặt khô héo, chớp chớp mắt để lấy lại tinh thần. Tì tướng khẽ mỉm cười, khoát tay nói: - Chư vị đại nhân, xin mời! Trong doanh trướng tạm thời trong giáo trường, các tướng lĩnh được khẩn cấp triệu đến vừa lúc nghe được Chỉ huy sứ Trần đại nhân công bố bí mật kế hoạch của Dương Lăng, trong doanh trướng lập tức xôn xao, tiếng tranh luận nổi lên bốn phía. - Đại nhân, kế hoạch này quá mức mạo hiểm, Dương Hổ vẫn giám thị động tĩnh Tế Nam, chúng ta phải chịu trách nhiệm dụ địch, chỉ cần hơi có động tĩnh, Dương Hổ đều nhận được tin tức, thành Tế Nam có thể bị mất đó. - Đại nhân, các lộ viện quân chỉ có trước đó định thời gian công kích, hiện tại liên lạc cũng không thông, một khi các lộ đại quân không tới đúng giờ, quân coi giữ Tế Nam phải một mình chiến đấu, đánh bất ngờ lại không thể mang theo binh khí trọng hình, kỵ binh lại quá ít, bộ kỵ chúng ta chỉ sợ chống cự không nổi mã đội Dương Hổ công kích nửa ngày toàn quân tán loạn rồi, quá mức mạo hiểm. - Đại nhân, theo mạt tướng thấy, có nên phái thám mã đi thám thính tin tức các lộ viện quân trước hay không, phái một đội nhỏ ra khỏi thành dụ địch, đại đội nhân mã phát ra từ đâu? Nơi này cáchThái An cũng không khá xa, chúng ta hẳn là tới kịp. Trần Hồng Mông hai tay đặt lên án, giữ im lặng, lẳng lặng nhìn chăm chú các tướng lĩnh thủ hạ. Người này dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh quắc, hàm râu dài, nhất là chòm râu kia, khiến cả người toát lên vẻ thoát trần thanh dật, thật là một viên nho tướng. Thời gian dần qua, các tướng lĩnh rốt cục an tĩnh lại. Trần Hồng Mông mới nghiêm trang nói: - Ta biết chư vị cũng không hạng người ham sống sợ chết, mà là suy xét cho chiến sự. Nhưng đây là mệnh lệnh của khâm sai tiễu phỉ tổng đốc Dương đại nhân, giờ mẹo ngày mai binh mã chưa tới, chém tất cả đại tướng lãnh binh. Các lộ binh mã tề tụ Thái An, hiện tại đã có đội quân lên đường rồi. Dương Hổ một đường truy quét, nhiều lần thành công công thành chiếm đất, toàn bộ các lộ nhân mã bên ta điều động không linh, làm theo điều mình cho là đúng. Trong chuyện này khó không có tướng lĩnh ôm thái độ tảo môn tiền tuyết, mới khiến phỉ thế lớn. Chúng ta đều là tướng phòng giữ Sơn Đông, có trách nhiệm giữ gìn đất đai, không thể gạt bỏ, một mặt theo thành cố thủ, thủ lĩnh phản loạn chiếm mà không đi, ngày đó khó yên. Y chỉ một vị tướng quân trẻ tuổi đang đứng bên tướng soái, nói: - Còn đây là Binh bộ Kiêu Kỵ úy Ngũ đại nhân, là quan tướng đốc chiến của khâm sai Tổng đốc. Uy Quốc công gia lấy kế minh tu sạn đạo âm thầm đưa một nửa binh mã đã từ Đức Châu ngay trong đêm hành quân đến rồi, sẽ lập tức tới ngay. Chúng ta là mồi dục địch, khó không phải tiên phong quyết chiến. Các lộ binh mã, tấp nập như châu, liên miên mà không tuyệt, lo toan đã mất lo, còn có chỗ nào sợ? Dương Hổ, một thảo khấu, lại tàn sát bừa bãi Sơn Đông lâu rồi, thực là sỉ nhục cho tướng sĩ chúng ta. Ta mời các vị đồng tâm hiệp lực, thủ thành mà chiến, có tiến vô lui, còn sống vô tử, nhưng lâm chiến có người nói lui, giết không tha! Sắc mặt Trần Hồng Mông bỗng nhiên dữ tợn, hung ác nói: - Trung nghĩa lưu sử sách, thắng bại quyết cho ngày mai! Các ngươi nghe rõ chưa? Các tướng cả kinh, nhất tề chắp tay nói: - Mạt tướng hiểu được, cẩn tuân quân lệnh! Trần Hồng Mông gật gật đầu, sát khí trên mặt thu lại, y quay người, đi đến một góc lều lớn. Các quan tướng dài cổ nhìn, chỉ thấy Trần đại nhân từ trên bàn nhỏ cầm ba nhánh hương, đốt lên bái ba bái, sau đó cung kính cắm hướng trong lư hương, bên trong bàn thờ cúng Tam thanh Đại đế, bộ mặt ba vị lão thần tiên hiền lành dễ thân.