- Nào có, nào có, là bản quan tới gây nhiễu loạn, thật đa tạ đại nhân, phu nhân huyện chủ và Vương chi huyện đã thịnh tình khoản đãi. Dương Lăng cười dài khiêm tốn. Phu thê Chu Phán Phán cũng trên dưới ba mươi, tướng sinh phúc hậu nhưng cử chỉ văn nhã, nói năng không tầm thường.
Chu Phán Phán nghi tân (phu quân) họ Lý danh An, là cử nhân năm Hoằng Trị thứ mười hai, là tiến sĩ năm Hoằng Trị thứ mười lăm, có thể được coi là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Tứ Xuyên tuy là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng qua trăm năm Đại Minh lập quốc cũng chưa có một trạng nguyên nào.
Chính đương kim nội các đại học sĩ, Tân Đô người Tứ Xuyên được mệnh danh thần đồng, mười hai tuổi đỗ cử nhân, quả thực khiến vô số sĩ tư dùi mài kinh sử tới bẩy tám chục tuổi xấu hổ muốn chết, người này cũng không đạt Trạng nguyên, cho nên tiến sĩ ở Tứ Xuyên chính là tài tử bậc nhất, điều này có thể coi là dị sự tại nơi ba sơn thục thủy này, các sĩ tử cũng không tin quái lực loạn thần này, liền coi là vấn đề phong thủy đi.
Theo quy định của hoàng tộc Đại Minh. Đại trưởng công chúa xưng hoàng cô, tỷ muội của hoàng đế xưng trưởng công chúa, hoàng nữ xưng công chúa, đều được hưởng lộc hai nghìn thạch, kể cả vị hôn phu phò mã cũng đều được hưởng. Mà nữ nhi của thân vương xưng quận chúa, nữ nhi của quận vương xưng huyền chủ, cháu gái xưng quận quân, cháu cố gái xưng huyền quân, huyền tôn nữ xưng hương quân, hôn phu của các nàng được xưng nghi tân.
Từ trước đến giờ hoàng tộc tầng tầng nối tiếp được thụ tước, cho tới nay hậu duệ hoàng tộc trải khắp thiên hạ, tại các nơi đè lại phượng tử long tôn hiện tại cũng tới hơn mười vạn người, đều là ăn không ngồi rồi. Tồn tại của họ là một gánh nặng tài chính lớn của triều đình.
Dương Lăng đối với những người này không hề có hảo cảm, hành trình Tứ Xuyên này chính là điều tra mưu phản của vương tộc nơi đây. Trong lòng lại càng mang thái độ kính nhi viễn chi (tôn trọng nhưng không tỏ ra muốn giao hảo) nhưng với công phu ngoài mặt, Dương Lăng mười phần tạo bộ dáng khiêm tốn lễ độ, cũng tỏ ra rất cao hứng với khoản đãi của bọn họ.
Lí An thấy Dương Lăng hưng trí bừng lên, cười nói: - Dương đại nhân, ta có vài người bạn thân mấy ngày trước đã tới thăm, cũng đang ngụ tại trúc nhã hiên. Bọn họ nghe nói đại nhân văn thao võ lược, nhân tài xuất chúng, đã nghe trong kinh luận át quần thần, Bắc đuổi Thát Lỗ, nam bình giặc Oa, là trụ cột của Đại Minh ta, bởi vậy có chút muốn trèo cao, không biết đại nhân của nguyện ý nhìn qua?
Dương Lăng đến Tứ Xuyên chính là để điều tra Thục vương xem có hay không có tâm bất chính. Điều tra tuy rằng cần hết sức cẩn thận, nhưng với đủ hạng người, nếu có cơ hội kết thân với một số càng dễ tra ra đầu mối sơ hở, nghe vậy liền lập tức vui vẻ nói: - Bằng hữu của nghi tân, hẳn đều là danh sĩ tài tử, Dương mỗ chính là may mắn được kết bạn, thật là một phen cơ duyên, sao lại không được?
Lí An nghe vậy vỗ tay cười nói: - Ta sớm nói qua đại nhân chiêu hiền đãi sĩ, hảo giao bằng hữu, ha ha,... quả là không sai. Đại nhân mời bên này.
Ông ta giống như là thắng cược, vui vẻ dẫn Dương Lăng qua đường mòn. Không tương đồng mấy với trúc hiên, chỉ nghe trong phòng âm thanh cầm tiêu, Lí An cười nói: - Đại nhân xin chờ một chút, ta gọi vài hảo bằng hữu ra nghênh đón đại nhân.
Dương Lăng vội vàng ngăn lại nói: - Vào cửa chính là khách, khách liền tùy chủ, các vị bằng hữu đang cao nhã hứng sao dám quấy rầy? Trước xin nghe qua khúc này, chúng ta hãy nên vào, đó là quy củ quan trường, dù là không nói cũng nên thế.
Chu Phán Phán cười nói: - Mấy vị bằng hữu này của nghi tân, một khi luận tranh đàm thơ phê nhạc chính là một hai canh giờ cũng không dứt, đại nhân nếu không câu nệ tục lễ, liền mời vào, chớ để ý bọn họ. Đều là hảo hữu của phu thê tại hạ, còn có các vị phu nhân và nữ tử của thành đô sĩ tộc đang tại suối câu cá, ta đi mời các nàng.
Dương Lăng vội hạ mình nói: - Huyền chủ xin cứ tự nhiên.
Chu Phán Phán thi lễ, đem theo hai thị nữ đi sâu vào rừng trúc. Lí An tiến đến đẩy cửa phòng cười nói: - Các ngươi ở trong này thật tiêu diêu tự tại, ta đưa Dương đại nhân mà các người vẫn mong kết bạn tới, còn không mau tiến tới chào hỏi?
Dương Lăng cũng tùy ở phía sau Lí An bước vào phòng. Trúc lư này cực kỳ đơn sơ, bốn vách tường trổ cửa sổ, một bên nhìn ra dàn từ đằng xanh biếc, bên cạnh là một tràng kỉ bằng trúc, có ba người tay áo buông lơi, khoanh chân mà ngồi.
Một người tầm ba mươi tuổi, y phục trắng họa vài họa tiết như nét mực, ánh mắt có chút cuồng ý, rất có phong phạm hiền giả ẩn mình trong rừng trúc, trong tay đang vỗ về một khối đàn cổ, nghe Lí An nói vậy hai mắt vẫn khép hờ, mười ngón tay vẫn phiêu động, căn bản chưa từng để ý.
Tiếp tới là một thanh niên đang ngồi nghiêng người, tuổi xấp xỉ Dương Lăng, y phục đen tuyền, phong thần như ngọc, mái tóc dài chưa mang phát quan chỉ đơn thuần dùng sợi tuyến mầu tím buộc lại, cả người giống như một đóa hoa tinh thuần không chút bụi, càng giống như đóa sen phát quang trong nắng mai, nếu không phải thư sinh áo trắng kia đánh đàn không ngừng, Dương Lăng nhất định nhìn tới y trước tiên, không bao giờ ...liếc mắt người ngoài nữa.
Nghe Lí An nói, thư sinh áo đen dời môi khỏi tiêu trúc, hướng Dương Lăng mỉm cười, đôi mắt trong suốt như nước.
Dương Lăng vẫn là lần đầu nhìn thấy nam tử có khí chất xuất chúng, dung mạo tuấn tú như vậy, càng khó có được hơn là người này như thế cao nhã, Dương Lăng một thân áo bào ngọc đái, tướng mạo anh tuấn, khí chất ung dung so với người ta đã có chút hạ phong.
Dương Lăng cũng vô thanh chắp tay cười với y, lại đưa tay ngăn Lí An đang muốn gọi vị thư sinh áo trắng đang cao hứng đàn kia, ung dung hào phóng ngồi tại ghế trúc, lúc này một thiếu niên khác mới hướng Dương Lăng ý mỉm cười.
Thiếu niên này mặc dù tướng mạo thanh tú, nhưng so ra vẫn kém hai vị bằng hữu bên cạnh, y không như vị thư sinh áo trắng phong thái cuồng phong, cũng không như hắc y nhân thanh liên chi nhã, chính là một bộ dáng thanh y của người đọc sách thường thường, xem ra mới mười bảy mười tám tuổi. Là người ít tuổi nhất.
Y không cầm theo loại nhạc khí nào, chỉ có một chén trà xanh, thái độ cực kỳ bình thản, nhưng từ con mắt đảo qua đảo lại khi nhìn thư sinh áo trắng cuồng ý kia, lại tà tà khi nhìn Lí An kia cũng có thể thấy không hợp tuổi, rõ giảo hoạt.
Tứ đại tài tử Giang Nam danh khí như nào Dương Lăng cũng đã gặp qua, bốn người bọn họ bụng đầy kiến thức, nhưng đều không có ý làm quan, liền cố ý phóng túng thanh sắc, lấy rượu mua vui, khi biết thân phận của hắn cũng đã cố buông bỏ hồng trần, kiềm tính phóng đãng kia vài phần. Nhưng trước mặt ba vị này, rõ ràng đều biết thân phận hắn, cũng theo ý hắn hữu hảo, vẫn là tự đàn tự xướng, một bộ thản nhiên, không hề có cảm giác khô cứng.
Mọi người ngồi tại chỗ, vất vả lắm mới nghe vị áo trắng kia lưu loát đàn xong một khúc. Lí An lúc này mới xen vào nói: - Sĩ Kiệt huynh, vị này là...
Vị áo trắng này không để ý tới, hai hàng lông mày nhướng lên nói với vị thanh niên áo đen: - Một khúc này như thế nào? Ta trên núi Thanh Thành nghe gió đập vào vườn tùng, như sóng cuồn cuộn, trong lòng bừng tỉnh, liền ngẫu hứng một khúc sang hạ này, còn chưa đặt tên đâu, thế gian này vạn vật tương thông, từ khúc này cũng có thể nói, nhỏ là một nhà, lớn là một quốc gia, cũng như triều chính, Thi hành biện pháp chính trị phải ở gió thổi ban đêm, không tiếng động, trị đại quốc...
Lí An sờ sờ mũi, xấu hổ nói với Dương Lăng: - Vị nhân huynh này là Lô Sĩ Kiệt, là nhân vật nhất đẳng tại Ba Thục cuồng sĩ Thanh Thành, tính tình có chút nóng nảy, liên tiếp khoa cử đều có kiến thức thâm sâu về bát cổ văn, mặc dù nổi danh cả phủ đều biết, nhưng nhóm chủ khảo không cho huynh ta vui vẻ. Chính là có tài mà không gặp thời, cứ thế đến nay.
Dương Lăng trước kia cho rằng kẻ được gọi là cuồng sĩ, ẩn sĩ đều mang trong người tuyệt học, chính là đối với thế tục không dung hòa, quả là thiên tài tịch mịch, không thể thi triển hết sở tài. Hiện giờ hắn tại triều làm quan, kiến thức rộng rãi liền cảm thấy những người như thế đều thích nói lý thuyết suông, khoe khoang khoác lác, chỉ vì thế nhân không chấp nhận sở học mà tự xưng tác phẩm của mình xuất sắc, ôm tâm tình bàng quan, cảm thấy cả thế gian đều phải nhượng gã, những kẻ như thế coi là cuồng sĩ, thật không chấp nhận nổi là nhân tài.
Nghe Lí An giới thiệu, Dương Lăng ảm đạm cười, trên mặt không vui không giận, trong lòng nổi lên mấy phần chán ghét với danh sĩ Ba Thục này.
Lô Sĩ Kiệt tự biên tự diễn, thao thao bất tuyệt một hồi, Lí An vừa muốn xen mồm, gã lại quay ra nói với thiếu niên áo xanh: - Tiểu thận, ngươi cũng tinh thông âm khúc, cảm thấy khúc này của ta thế nào?
Dương Lăng vốn định kết thân vài người hiểu rõ hơn tình hình ở Ba Thục, không tưởng được lại gặp phải người như này, trong lòng chán ghét cực kỳ, hắn thanh giọng khụ một tiếng, chắp tay nói: - Lô huynh?
Lô Sĩ Kiệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, tựa hồ với tiếng chào của hắn không tình nguyện, nhướng mắt nói: - Dương đại nhân? Kính đã lâu kính đã lâu, từng nghe nghi tân nói qua đại nhân, ngài trong triều chính là trọng thần, nhưng tại trúc lư này, dù trong tam giới, ngũ hành gì ta không quản, kết giao cũng không chú trọng cái quy củ gì đó của quan trường, nếu không rừng trúc này lại nhiễm tục khí, đại nhân nghĩ thế nào?
Dương Lăng cười ha hả nói: - Như thế là tốt nhất, cùng tâm sự với nhau, thoải mái tự nhiên, nếu còn coi trong tôn ti thứ tự thì không còn gì thú vị nữa. Cứ như vậy thản nhiên đơn giản không dối trá phụng nghênh, đó là tốt nhất, Dương mỗ nghe Lô huynh đàn một khúc này, lại nghe kiến giải, Lô huynh thẳng thắn như thế ta cũng muốn không chút nào cố kỵ.
Lô Sĩ Kiệt kinh ngạc nhìn hắn một cái, trên mặt đã dịu đi một ít, tươi cười nói: - Dương đại nhân cũng thông thạo nhạc lí sao? Có lời cứ nói thẳng, quân tử rộng rãi phóng khoáng, vinh nhục không sợ hãi, Lô mỗ mặc dù được xưng Thanh Thành cuồng sĩ, dù không xứng, vẫn là hiểu rõ.
Dương Lăng cười nói: - Như thế, tại hạ xin được nói thẳng, ta nghe Lô huynh đàn một khúc này, âm thanh thập phần náo nhiệt, vốn vào nơi rừng trúc, gió thanh mát, tâm thanh thản, vừa nghe đến khúc này, hệt như nghe nghe tiếng leng keng vui vẻ.
Vương tri huyện 'vèo' một tiếng, mọi người hướng mắt nhìn qua, chỉ thấy Vương tri huyện cằm muốn rớt xuống ngực, nhíu mi nhíu má một phen, lại xoay mắt hướng người sang chỗ khác, lấy tay gãi gãi vách tường trúc vài cái, một bộ yêu thích không buông, mãi cũng không quay đầu lại.
Lô Sĩ Kiệt há mồm, cơ thể run rẩy một hồi cũng không nói ra lời.
Dương Lăng lại nói: - Dương mỗ có mấy mĩ thiếp, mỗi người một sở trường về nhạc lí, bản thân cũng nghe các nàng tấu qua vịnh phong nhập tùng, nhân cổ thiên kiều bá mị, chỉ hạ thanh phong từ lại, nghe đến cảnh vui ý đẹp. Lô huynh đàn một khúc, chẳng những cuồng phong nhập tùng, lại nghe đến mưa rào rách lá, thật không giống thường, không giống thường...
- Ngươi ...ngươi ngươi... Thanh Thành cuồng sĩ da mặt phát tím, không phải gã vừa nói qua quân tử phóng khoáng rộng rãi, vinh nhục không sợ hãi, nếu giận tím mặt chẳng phải tự tát mình một cái, ngồi tại chỗ cả người phát run mãi không nói ra lời.
Dương Lăng lại nói: - Vạn vật tương thông, bất quá là một câu dụ ngữ, trị quốc không thể theo ngộ ý. Nhưng theo về nhạc lí, không khỏi bỏ gốc lấy ngọn. Huống chi quốc sự và người luôn cần biến hóa, có khi cần trọng giáo hóa, khi lại trọng pháp luật, có khi trọng quân sự, khi thì trọng dân chính, có khi trọng nội chính khi lại phải trọng ngoại tình, một loại chính sách không thể dùng mọi lúc mọi nơi, cũng không phải phương pháp vạn năng.
- Biết mà đi thì thiện, biết mà không đi thì tủi thẹn, không biết không đi thì thường, không biết mà vẫn đi chính là đáng sợ (Tri nhi hành tắc thiện, tri nhi bất hành tắc xỉ, bất tri nhi bất hành tắc dong, bất tri nhi hành tắc khả phạ). Lô huynh từ một sự vật ngộ ra được đạo trị quốc cầm quyền, còn muốn một ngày kia phổ cập thiên hạ, thật là đáng sợ.
Nghe nói Lô huynh là kì tài Ba Thục, thi nhiều lần không đỗ, thật là vạn hạnh của triều đình, Dương mỗ thật muốn tấu lên Hoàng thượng, thay Đại Minh xã tắc cảm tạ quan viên chủ khảo bản địa.
Vách trúc lại vang lên càng nhiều âm thanh 'cọt kẹt' thật giống tiếng chuột rúc rích bên trong.
Lô Sĩ Kiệt tức muốn hộc máu, gã bản tính cuồng ngạo không coi ai ra gì, bất quá cũng không phải không ham danh lợi, càng muốn xuất sĩ làm quan. Hôm nay biểu hiện như vậy cũng chỉ có ý định nâng cao thân phận, muốn nổi bật, kiến cho Dương Lăng chú ý, nếu được còn lo gì về con đường quan lại sau này?
Thế nhưng gã tuy thường bộc lộ bản tính dù như Gia Cát Lượng, Dương Lăng lại càng không phải người tốt, nếu đã nhìn ra gã cuồng đại tự khoe khoang hay vì tuổi trẻ khí thịnh sẽ không như Lưu Bị để lại cho gã tí mặt mũi nào.
Lí An sắc mặt thập phần khó coi, một bên là ba vị bạn hữu, một bên Dương Lăng, kẻ mà ông ta còn muốn nịnh bợ lại càng không dám đắc tội, không thể tưởng được Lô Sĩ Kiệt bình thường cuồng ngạo cũng không sao? nhưng với vị chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến 6 tỉnh loạn chiến vẫn còn muốn tỏ ra ngang ngược? kết quả làm cho mọi người đều không thoải mái, liên lụy đến cả ông.
Lí An cố cười hòa giai nói:
- Hôm nay mời đại nhân tới, gặp mấy vị bằng hữu, Sĩ Kiệt huynh tình tính cuồng ngạo, ấy...Buổi trưa có uống qua chút rượu nhạt, có chút thất lễ, đại nhân chớ trách. Ha hả, ta còn chưa giới thiệu với đại nhân, vị tiểu hữu này họ Dưong danh Thận, cậu ấy là...
Vị tiều sinh kia mỉm cười thi lễ, cắt ngang lời Lí An nói với Dương Lăng: -Tại hạ là người mới, kính đại nhân đã lâu, nghe nói đại nhân tại phương Bắc dựng thành thị tại Lương Cáp, Nữ Chân, lại cô lập Thác Đát, phía nam dẹp yên bờ biển, thông thương với vạn quốc, tại hạ thật muốn tận mắt hạnh ngộ, hôm nay nhờ phúc Lí huynh được nhận thức đại nhân, thật tam sinh hữu hạnh.
Dương Lăng không biết Dương Thận trước mặt này cùng với đại học sĩ người Tứ Xuyên đương thời chính là những nhân vật được xưng tụng đại thần đồng, người này tuổi tuy nhỏ, nhưng kinh sử, tử, tập, thi văn, đàn xướng, âm vận từ khúc, kim thạch thi họa không chỗ nào không tinh thông, hơn nữa thiên văn, địa lí, sinh vật, y học cũng uyên thâm sâu sắc, vạn sự tinh thông, có thể nói là đệ nhất nhân từ ba trăm năm trước giờ của Đại Minh.
Thanh niên này mười hai tuổi tuân theo "quá tần luận" luôn luôn nghiêm khắc với con cháu, tổ phụ Dương Xuân vốn nổi tiếng trong giới thư học tại Hồ Quảng là người không dễ dàng khen ngợi cũng không nhịn được vỗ bàn tán dương. Dương Thận mười ba tuổi theo phụ thân vào kinh, được người đứng đầu thi phái Trà Lăng là Lí Đông Dương gặp được, tán tụng không thôi, mặc dù là thân phận học sinh nhưng được ông ấy kính xưng là tiểu hữu. Thanh danh lúc ấy của thiếu niên tài tử đệ nhất danh chấn kinh sư so với Thất công tử Vương Cảnh Long còn muốn gấp đôi.
Bất quá ba năm trước tổ phụ còn tại thế lúc đó thân thể không tốt, thiếu niên thay cha tẫn hiếu quay trờ về hương gia, Dương Lăng sau khi đến kinh cũng không tìm hiểu loại tin tức này nên hiển nhiên không biết thân phận của thiếu niên.
Huyền y nam tử cũng không chờ Lí An giới thiệu liền cười nói: - Tại hạ là Chu Huyền Y, kiến quá Dương đại nhân.
Dương Lăng là người ngươi kính hắn một thước hắn liền trả ngươi một trượng, hơn nữa vừa rồi đả kích không nể tình ngạo khí Lô Sĩ Kiệt, giờ lại đối với hai người không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ hòa khí, liền lấy lễ đãi lại.
Văn nhân nói chuyện với nhau, quá ba câu cũng không dời thi từ ca phú, đáng thương Dương Lăng với loại này dốt đặc cán mai, may thay hai người trước mặt này cũng không phải muốn làm khó hắn, lại còn thừa lễ kính, Chư Huyền Y cố ý dẫn tới dẫn lui liền quay ra nói chuyện triều chính, đại sự.
Việc này cũng không có gì phải giấu diếm, Dương Lăng mặc dù không nói được tới tinh ý gọn gàng, nhưng với kiến thức bất phàm, cũng khiến Chu Huyền Y và Dương Thận có chút xúc động.
Luận đàm đến việc Dương Lăng thượng tấu thỉnh lập Giảng võ đường, lại gặp đủ loại quan lại ngăn trở, Chu Huyền Y bóp cổ tay thở dài nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc, việc này tại hạ khi nghe đến đại nhân khởi xướng ý tưởng quả là đột phá tiền nhân, nếu triều đình theo lời đại nhân mở võ học chẳng những mở mang hàng hải, còn có thể khai phá lục địa, chỉ cần mười năm quân lực Đại Minh khẳng định biến hóa.
Dương Thận nhíu mi ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: - Đáng tiếc, tại hạ nghĩ tới, năng lực không đủ khởi nghiệp, việc học phải là tự học được, phải biết rằng trong thiên hạ, nhận thức thứ nhất là dựa vào tự mình trải nghiệm, nhì là dựa vào lịch sử để lại.
- Hiện tại quân nhân phải trải qua nhiều năm chiến trận, mới có đúc kết được. Khiến hậu nhân bớt được bao quá trình khai phá, tìm tòi, cũng từ đó hy vọng trở thành một thế hệ xuất chúng, tránh thất bại. Cái gọi là một tướng công thành vạn cốt khô, kỳ thực thành tựu của một vị tướng không phải được tạo bởi ngàn vạn tướng sĩ?
Đại nhân muốn xây dựng chiến lược quân đội, có thể điều động võ tướng thông hiểu chiến sự, lấy kẻ có kinh nghiệm chiến trận, liền dễ có được một đội quân xuất chúng đi. Theo ta chiến lực quân đội Đại Minh muốn cải thiện, tiếc thay, hiện tại văn nhân chỉ luôn câu nệ điển tịch tiền nhân (những bài học từ xưa) mà không biết kết hợp thực tế, chỉ nói suông, lại không biết đến vạn vật luôn thay đồi, chiến lược, quân sự, kinh tế mỗi thời mỗi khác, như ta thấy Đại Minh cố chấp không chịu tiến, đường học theo Trình Chu đạo cũ hại người rất nặng.
Dương Lăng nghe được trong lòng thật xúc động:
- Này tiểu thư sinh, đảm phách thật lớn, kẻ đọc sách đương thời có mấy ai dám coi rẻ Trinh Chu nhị thánh?
Phải tìm mới biết, thực sự quá khó khăn, đám người Tiêu Phương, cố Đại Dụng dù tận lực ủng hộ chính sách của hắn, nhưng nào hiểu được sâu ý đồ của hắn, cũng chỉ là vì lợi ích hiện thời thôi. Hồng nhan tri kỷ Thành Khởi Vận hoàn toàn là do tình cảm, nguyện ý theo hắn bất chấp đúng sai, vẫn một lòng một dạ giúp hắn.
Chỉ có hai người trước mặt này, càng tranh luận càng thấy nhiều điểm tương thông, có khi Dương Lăng mới nói được nửa câu, hai người đã vỗ tay tán thưởng, lập tức một lời nối tiếp, Dương Lăng lúc đầu nhìn thấy Lô Sĩ Kiệt không thực tế lại có bộ dạng cuồng ngạo, liền nghĩ đến hai vị bạn tốt của gã chắc cũng không khác loại, lúc này hiểu rõ, thật là hối hận sâu sắc.
Lô Sĩ Kiệt bị bỏ qua một bên, giờ lại không tiện phẩy tay áo bỏ đi, tránh cho kẻ khác nghĩ gã khí độ hẹp hòi, cứ ngồi tại đó ra vẻ nghe qua loa Dương Lăng giải thích, khuôn mặt cố vẻ bình tĩnh nhìn thật buồn cười.
Dương Thận trầm tư một lát, khẽ nói: - Kỳ thực việc này cũng không cần nóng vội, đại nhân khai thông thương hải, chi sách vạn quốc giao thông, theo ý tại hạ không chỉ bởi vì gia tăng thuế phú, việc này có ảnh hưởng sâu xa, dụng ý khắc sâu nha.
Dương Lăng vui vẻ nhìn y một cái, hôm nay được phu thê Lô Huyền Huyền chủ, tưởng có chút âm mưu quỷ kế gì, không tưởng được gặp mấy vị bạn tốt của huyền chủ Nghi tân cùng hắn thảo luận quốc sự một phen.
Hai người thanh niên trước mặt này nói năng bất phàm, tuy rằng tư duy so với hắn trải qua mấy trăm năm lịch sử chưa tân tiến bằng, nhưng so với đương thời, kiến thức đã thực vượt xa đương thời bị cái độc hại của Trình Chu lễ học, nếu không có chút tư duy lý giải theo hướng cố hữu, Dương Lăng thật hoài nghi bọn họ có phải cũng là huynh đệ đồng dạng với mình xuyên đến đây hay không?
Hai người nếu nhập đường quan đạo liền sẽ trở thành trọng thần triều đình, tuyệt đối có thể trợ thủ đắc lực của mình, Dương Lăng nghĩ đến đây, muốn dò xét ý đồ của hai người, chợt nghe bên ngoài lư trúc có một âm thanh nhu mềm ngọt ngào nói: - Phức tử, đem hai con cá này rửa sạch sẽ buổi tối làm canh măng cá.
- Vâng thưa tiểu thư, oa, đây là tự tiểu thư bắt được sao? Thật lớn! Một âm thanh giòn ngọt vang lên.
Người lúc trước 'ha ha' cười rộ lên:
-Ta mới không có tính kiên nhẫn thế đâu, mồi câu đều bị ta trực tiếp cho cá rồi, hại cá ăn no đến Phương muội một con cũng không câu được, đây là của Lưu phu nhân bắt, bị ta đoạt được, bằng không trở về nhận mất mặt?
Phức từ cũng cười ha ha rộ lên, lập tức nghe thanh âm tiểu thư nọ nói: - Chu công tử bọn họ đâu? Lại đi tới rừng trúc uống rượu?
Phức tử nói: - Ngay tại trong trúc phòng, nghe huyền chủ nói Khâm sai kinh thành Dương đại nhân tới, bọn họ đang cùng Dương đại nhân đàm đạo.
Tiếng bước chân vốn đang muốn hướng tới trúc lư, nghe thấy thế liền dừng lại, lập tức nghe âm thanh uyển chuyển hàm xúc nói: - Nga, ta đi về phòng trước.
Lí An nói với Dương Lăng: - Là Yên Nhiên tiểu thư, là nhi nữ của Trác cơ thổ ty quan Thác Bạt Vũ đại nhân. Lại đối với Chu Huyền Y cười nói: - Yên Nhiên tiểu thư tìm ngươi a. Còn không ra ngoài nhìn một cái?
Chu Huyền Y khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hướng Dương Lăng đám người hạ thấp người cười cười, đứng dậy đi hài rồi bước ra ngoài.
Dương Lăng gật đầu cười, hắn ngồi dựa vào cánh cửa, lúc này hơi hướng ra ngoài, chỉ thấy Chu Huyền Y đứng bên rừng trúc, bên cạnh một nữ tử đội nón trúc, tay cầm giỏ đựng cá. Bởi vì nghiêng người có thể nhìn qua nón trúc một chóp mũi thanh tú, đôi môi yêu kiều mọng đỏ tuyệt đẹp.
Nàng một thân thanh y bằng lụa mỏng, mái tóc buộc bởi một sợi khăn lụa trắng, lọn tóc theo gió buông, bóng hình xinh đẹp càng nổi bật trong rừng trúc thanh nhã, thật động lòng người...
Mĩ nữ Tứ Xuyên, phong thái thật giống thiếu nữ vùng Giang Nam sông nước. Một thân mềm mại đáng yêu, khuyết thiếu ...nga hiện tại Tứ Xuyên không trồng ớt, Dương Lăng lập tức nghĩ xem mình mang tới đây bao nhiêu mầm ớt.
Chỉ thấy Chu Huyền Y cùng nàng mỉm cười nói vài câu, sau đó liền trở về, khi bóng hình thiếu nữ thướt tha ẩn dần sâu vào rừng trúc, thủy chung vẫn chưa thay rõ diện mạo của nàng.
Chu Huyền Y vào cửa cười nói: - Mới rồi ta phân phó Phức tử, đem hai con cá kia làm canh, thịt kho tầu, và vài món cay mỹ thực của Tứ Xuyên, hôm nay cùng đại nhân tán gẫu, đêm nay cùng đại nhân túy lúy nha, ha hả Món cay Tứ Xuyên khởi nguồn từ ba nước cổ đại là Thục, Hán, Tấn từ hình dáng sơ khởi đến Tùy Đường thành hình nên tư vị mùi hương. Ngay cả khi cây ớt chưa du nhập, cũng sớm trở thành một trong tám món chính trong danh chấn Hoa Hạ. Chu Huyền Y là Thục nhân, khó tránh khỏi có chút tự hào muốn khoe.
Dương Lăng ngạc nhiên, vừa rồi mới chứng kiến, thấy cô gái xinh đẹp động lòng nói chuyện thế nhưng lại là tỳ nữ Phức Tử, nhìn tỳ nữ biết đến chủ nhân, chỉ nghe được âm thanh khồng biết thân hình, lại là loại nào nhân vật?
Tứ Xuyên xuất mĩ nữ a!
Dương Lăng trong lòng lập lại một câu.
Tống Tiểu Ái mang cung đao, tay phe phẩy cành trúc, cùng Ngũ Hán Siêu sóng vai đi trong rừng trúc.
- Ai, sẽ nhanh đến thành đô thôi, cha chàng có dễ không?
- Vì sao lại hỏi có dễ không? Ngũ Hán Siêu nhướng mi.
- Ai nha, Chính là... Tống Tiểu Ái đôi má đỏ lên, xấu hổ hỏi: - Chính là ... cha chàng thái độ thế nào? Tính tình ra sao? Có hay không phản đối chúng ta cùng một chỗ không? vân vân
Ngũ Hán Siêu yêu nhất bộ dạng nàng cuỗn bách, lúc này mục đích đạt được nhịn không được cười ha hả nói:
- Yên tâm đi, cha ta thực hiền lành, ông là tiến sĩ năm thứ mười hai Hoằng Trị, làm quan thanh liêm, thái độ làm người hòa ái, văn nhân tư nhã, nho nhã rộng rãi, diện mạo thì, cũng không hung dữ, ta là con của ông, nàng xem không phải là biết sao, không cần lo lắng.
Ngũ Văn Định là văn nhân, nhưng thiện văn thiện võ, hơn nữa thượng võ nếu không cũng đã không cho con trai đi tới Vũ Đương học, mà không ép đi thi khoa cử.
Làm quan thanh liêm, không giả, người này tính tình khẳng khái, thích đàm binh pháp, giỏi tra án, từng vì một vụ án đối chọi với công từ Ngụy
quốc hình tượng thật như gà chọi. Thái độ làm người hòa ái, cũng không giả, đó là chỉ đối với đứa con vài năm mới về nhà một lần. Tư nhã văn vận vẫn là không giả, đó là đối vói phu nhân của ông, về phần diện mạo, râu dài quá bụng, thắt lưng vây ba thước, mắt hổ mày rậm...Ngũ Hán Siêu là giống mẫu thân.
Tống Tiểu Ái điềm đạm nở nụ cười, trong tay cành trúc diêu diêu, trong lòng cũng phiêu phiêu, vui vẻ. Nàng bỗng nhiên dừng cước bộ, trụ lấy cổ Ngũ Hán Siêu nói: - Tiểu Ngũ, đến, hôn ta một chút.
Ngũ Hán Siêu hoảng sợ, vội vàng nhìn khắp noi nói: - Không được, nhóm quân binh đang đi tuần ha, muốn họ hông thấy sao?
- Không có việc gì, một chút thôi, ngoan! Tống Tiểu Ái chu đôi môi mọng đỏ, đã muốn hướng tới.
- Người nào? Đi ra! Ngũ Hán Siêu đột nhiên đẩy nàng ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm một bên rừng trúc, bàn tay đã nắm lấy chuôi kiếm.
- Ách, có người? Tống Tiểu Ái vừa thẹn vừa giận, thân binh của Dương Lăng đều đã trú tại trúc viên, mọi noi tuần ừa đều là người của nàng, nếu bị gia hỏa nào thấy nàng vừa rồi, nàng thật không muốn sống nữa. Lén cùng lang quân thần thiết nữ tử nào cũng dám, nhưng công khai biểu diễn cho người khác xem thì dù có dũng khí hơn nữa cũng không dám.
Rừng trúc mặc dù rậm rạp, nhưng là cành trúc nhỏ không gian vẫn luôn có chỗ hở, gần gần là không thể giấu người, chỉ có... ánh mắt hai người không tự chú đều hướng về một chỗ, nơi đó là một bụi trúc cao hơn nửa người, cành rậm rạp, người muốn chốn cũng chỉ thể ở chỗ đó.
Tống Tiểu Ái thẹn quá hóa giận quát: - Là kẻ khốn nào? Lập tức lăn ra đây nhận chết cho ta, bằng không chớ trách!
Gió thổi lá rào rạc, sau cả rừng trúc một mảnh tĩnh mịch, không hề có động tĩnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, rất nhanh ngưng trọng, Ngũ Hán Siêu chậm rãi rút kiếm khỏi vỏ, Tống Tiểu Ái cũng tháo xuống cung tên tra vào nỏ, hạ thấp thắt lựng rồi từ từ tiến tới gần.
Đột nhiên có động, chỉ nghe 'đinh' một tiếng giòn vang, Tống Tiểu Ái hoảng sợ, nhìn thấy trước mặt một đôi phi tiêu cắm xuống đất, lập tức lại leng keng hai tiếng, Ngũ Hán Siêu thị lực kinh người, đằng sau bụi trúc liên tiếp bắn ra phi tiêu. Tất cả đều bị y gạt ra.
Tống Tiểu Ái giận, lắp cung tiễn, bắn về phía giữa bụi trúc, cũng không có kẻ nào xuất hiện, bỗng một kẻ đội nón tung người lên không trung, tay cầm đao hướng nàng chém xuống.
Ngũ Hán Siêu lôi nàng ra, nghe đến răng rắc là kẻ nọ thu đao không kịp, một thân trúc nhất thời bị chém thành hai nửa. Người nọ phản ứng cũng cực nhanh, một kích không trúng lập tức đổi thế, một cành trúc dài còn đầy lá um tùm hướng Hán Siêu và Tiểu Ái.
Người nọ nhanh chóng xoay người chạy vào rừng trúc, thân ảnh chỉ kịp lóe lên đã thấy cách ra vài chục trượng, thân pháp thật kinh người. Tống Tiểu Ái chỉ cảm thấy bên người thân ảnh nháng lên, đã thấy Ngũ Hán Siêu mau chóng đuổi theo, động tác mau lẹ, hai người đồng loạt biến mất sâu trong rừng.
Kẻ nó đầu đội nón sát mi tâm (quá mắt) thân pháp vô cùng mau lẹ, từ đầu tới cuối Tống Tiểu Ái cũng chưa thể nhìn rõ kẻ đó là nam hay nữ, già hay trẻ. Nàng lo lắng cho Hán Siêu nên vội vàng đuổi theo.
Nàng đuổi theo một đoạn, lại thấy Hán Siêu nhanh chóng bay trở về.
Nàng ngạc nhiên hỏi: - Nhanh như vậy? Người đâu? Mất dấu hay đã giết? Ngũ Hán Siêu lắc đầu nói: - Mất dấu.
Tống Tiểu Ái đôi mắt châu chuyển vòng, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: - Có phải hay không sợ ta bị kẻ nọ bắt mất, lúc nãy mới như lửa thiêu mông mà chạy trờ về?
Ngũ Hán Siêu từ khi nếm qua một lần bi thảm, làm Dương Lăng bị kẻ khác bắt đi, đích xác đã giác ngộ. Bảo tiêu không nên đấu với giang hồ hiểm ác, lấy an toàn trên hết, nếu không bảo vệ nổi người, có giết được vạn kẻ khác vẫn là thất bại. Nên y vội vàng quay lại, chính là lo kẻ nọ có đồng bọn, hại nguy hiểm đến Tống Tiểu Ái, đồng thời quay lại cũng là vội bẩm báo cho Dương Lăng, để hắn đề phòng.
Nghe xong Tiểu Ái nói, y nghiêm mặt một tiếng nói: - Lắm miệng, cầu có kẻ bắt nàng đi, sau này tai được thanh tịnh! Đi mau, trở về bẩm báo đại nhân.
Tống Tiểu Ái không nghe được lời muốn nghe, bĩu môi rồi không cam lòng. Trong rừng trúc chỉ nghe tiếng nàng: - Khẩu thị tâm phi, giả mù sa mưa, ngụy quân tử, ngay cả câu dễ nghe cũng không thèm nói...ngay cả người nhà cũng không dám, cả...
Chỉ nghe 'bà' một tiếng giòn vang, Tống Tiểu Ải 'ai' một tiếng, lải nhải ngừng hẳn.
Ngũ Hán Siêu cười ha hả nói: - Gia pháp Dương đại nhân quả nhiên dùng được, ha ha, về sau nên thường dùng.
Tống Tiểu Ái thanh âm không thuận không buông tha nói: - Gia pháp nhà Dương đại nhân? đánh mông? tốt tốt, chàng dám nghe lén, xem ta thế nào nói cho đại nhân...