Chương 197: Thằng ngang sợ thằng càn

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:18

Nếu Kinh Kha thật sự hành thích vua Tần thành công, thì những kẻ kế thừa đớn hèn như Phù Tô hay ngu đần như Hồ Hợi liệu sẽ có thể thống nhất sáu nước? Nếu thời Hán Sở tranh hùng mũi tên bắn trúng ngực Lưu Bang đó nhích lên thêm ba tấc nữa, thì lịch sử sẽ phát triển như thế nào? Nếu lúc Lý Thế Dân chinh phạt Vương Thế Sung không nhờ Uất Trì Kính Đức một mình một ngựa cứu chúa, thì lịch sử sẽ có cục diện ra sao? Nếu Triệu Tử Long chưa từng cứu sống A Đẩu ở đồi Trường Bản... Nếu... chỉ có thể là nếu... Lưu Đại Bổng Chùy hoàn toàn không hề hay biết lúc mình tranh chạy đến miệng hang khóc gào đã khiến cho một hòn đá nhỏ do hai tay gã vô tình chạm phải rơi xuống cũng suýt chút nữa đã làm thay đổi tất cả từ đây, song đôi chân khoẻ khoắn của Thôi Oanh Nhi trong nháy mắt đã kịp sửa chữa lại. Lúc Dương Lăng trượt xuống, y đã quơ trúng nhưng không kịp giữ chặt lấy áo nàng. Nhưng ngay khi giật mình phát hiện, trong nháy mắt Thôi Oanh Nhi đã đưa hai chân ra kẹp chặt y lại. Thân thể đang trượt xuống của Dương Lăng vì vậy mà giảm tốc, y liền vội lại ôm chặt lấy chân nàng. Hai bắp đùi của Thôi Oanh Nhi cực kỳ mềm dẻo và rất khoẻ, nàng cũng không ước lượng được y đã trượt xuống tới đâu, chỉ biết mình đã kẹp được người y, liền vội dồn thêm sức vào hai chân, hỏi vội: - Ngươi làm sao rồi? Dương Lăng thở gấp mấy hơi, màng nhĩ lùng bùng, khàn khàn đáp lại: - Tôi bám được vào cô rồi, nhẹ... nhẹ chút, đùi cô kẹp cổ tôi... chặt quá, thở... thở không... nổi... Hồng Nương Tử thoáng đỏ mặt, may mà hang tối như bưng mà cũng chẳng còn ai để nhìn thấy. Nàng hơi buông lỏng hai chân, Dương Lăng thừa dịp níu chặt lấy áo nàng rồi vội vã bò lên thêm chút, hai tay ôm chặt lấy vai nàng. Lần này y đã luồn vào phía trong Thôi Oanh Nhi, mặt đối mặt với nàng, tư thế rất là mờ ám. Dương Lăng thở hổn hển nói: - Đa tạ... đa tạ cô cứu mạng. Mặt nóng bừng bừng, Hồng Nương Tử quay đầu đi, giọng căng thẳng: - Không cần cảm ơn ta! Nếu như ngươi cứ như vậy mà chết đi thì cho dù giặc Thát có rút lui, mấy người chúng ta cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này. Chỉ mong đại nhân lời nói đáng giá nghìn vàng, chịu giữ lấy lời hứa là được. Dương Lăng từng thấy Hồng Nương Tử trong trang phục phụ nữ, biết nàng hào sảng oai hùng, mặt xinh dáng đẹp, nhưng nàng không những là nữ tặc mà còn là vợ người ta, mình và nàng ta ôm nhau như vậy quả thực chẳng ra thể thống gì. Y nghe vậy bèn vội đáp: - Cô yên tâm! Tôi là khâm sai triều đình, lời nói đại biểu cho đương kim Hoàng thượng và triều đình, sẽ không bao giờ thất tín. Mặc dù âm thanh từ dưới hang truyền ra bên ngoài rất nhỏ, nhưng ở trên miệng hang Lưu Đại Bổng Chùy vẫn lờ mờ nghe thấy có chút động tĩnh, gã bèn vội chổng mông thò đầu vào trong hang nhòm nhòm, song chỉ thấy một mảng tối om, chả thấy gì khác. Lưu Đại Bổng Chùy bất giác có phần hoảng sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh thấy toàn là binh sĩ cầm đao cầm kiếm, Ngũ Hán Siêu mặt mướt mồ hôi song vẫn mở to hai mắt đứng một bên, tư thế giống như muốn đá hắn một cú bắn xuống hố vậy. Lá gan Lưu Đại Bổng Chùy bất giác hơi to lên, hắn lấy hết sức gọi xuống dưới: - Đại soái! Ngài còn sống hay là chết rồi? Ngài hãy kêu lên một tiếng đi! Hai người Dương Lăng ở dưới hang nói chuyện nhỏ nhẹ còn không sao, hắn quỳ ở bên trên căng họng kêu lớn như vậy, âm thanh vang vọng tràn xuống ào ào như một hồi sấm sét, chấn động khiến cho bụi đất bám chung quanh vách hang rơi lả tả. Dương Lăng và Hồng Nương Tử vội nhắm nghiền hai mắt, cúi đầu dựa sát vào nhau để tránh. Đợi cho bụi bặm bớt rơi, Dương Lăng mới vội ngẩng đầu hét vọng lên: - Con bà nó, đừng có hét nữa! Suýt chút nữa ta bị ngươi hét chết rồi, mau kéo ta lên đi! Hét xong y lại vội nhắm nghiền mắt và cúi đầu, quả nhiên lại một đống bụi đất nữa rơi xuống. Ở bên trên Lưu Đại Bổng Chùy nghe rõ mồn một, thế là hắn bèn nằm bệt ra trước miệng hang, há miệng cười ha hả như một con ếch đang đớp lấy không khí, đồng thời nhìn ngang liếc dọc reo lên: - Đại soái còn sống, ha ha ha! Ta đã nghe được rồi, đại soái vẫn còn sống, ta nghe thấy đại soái mắng ta rồi! Nghe vậy Ngũ Hán Siêu mới khôi phục thần hồn, vội ra lệnh: - Mau lên! Mau kiếm dây thừng cứu đại nhân lên! Đám phiên tử đang mất hồn mất vía liền như gà mắc tóc, tên nào tên nấy hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn cả buổi song lại không thấy có cái gì có thể dùng để cứu đại soái. Bởi vợ mình cũng bị rơi xuống hố, sống chết không rõ, nên Dương Hổ thực nóng lòng không thua gì bọn Ngũ Hán Siêu, trông thấy vậy thì không khỏi phát bực. Hắn sải bước vụt sang, chụp lấy sợi dây thừng quấn móc câu của một viên phiên tử giắt bên hông xuống, giật mấy cái thử độ dai rồi liền quát: - Ai còn móc câu thừng chão lấy ra buộc vào nhau, nhanh chút đi! Mấy viên phiên tử khi nãy dùng móc câu kéo sập chòi trong Lý Gia tập lật đật bước qua, lấy bốn sợi thừng móc câu tết lại thành một sợi dây dài khoảng tám chín trượng. Dương Hổ ngồi xổm trước miệng hang, vừa chầm chậm thả dây thừng xuống vừa lấy hơi gọi lớn: - Nương tử! Nàng vẫn ổn chứ? Hắn vốn biết bản lĩnh thê tử tài giỏi hơn mình, nếu cái tên Dương Lăng vô dụng đó mà còn sống thì thê tử nhất định sẽ không đến nỗi xảy ra chuyện gì. Quả nhiên dưới hang vọng lên tiếng Hồng Nương Tử: - Trên đó thả dây xuống, dưới này sẽ không trông thấy rõ đâu. Hãy hơi đong đưa qua lại một chút! Dương Hổ mừng rơn, liền vội vừa thả dây thừng xuống vừa đong đưa nhè nhẹ qua lại, móc câu buộc ở đầu dây thừng chạm vào vách đá dưới hang phát ra những âm thanh lanh lảnh. Ngũ Hán Siêu lật tay cầm kiếm, nhìn Dương Hổ chằm chằm, nếu trong lúc cứu người hắn dám có dị tâm thì chàng sẽ lập tức rút kiếm chém chết hắn ngay. Dương Hổ chỉ liếc mắt nhìn chàng ta cười khẩy. Thôi Oanh Nhi nghe tiếng để nhận biết vị trí, đợi khi tiếng động phát ra ngay bên tai liền vội quơ tay tóm lấy. Nàng một tay vẫn bám chặt mỏm đá, một tay lấy dây thừng quấn quanh bụng Dương Lăng mấy vòng, sau đó đặt móc câu vào tay y rồi nói: - Ngươi nắm lấy dây thừng mà lên! Dương Lăng tự biết sở trường của mình không phải là võ nghệ cá nhân. Mặc dù đường đường là Xưởng đốc, song đến nơi này y lại như mãnh hổ xuống biển, hoàn toàn không có đất dụng võ, cho nên cũng không khách sáo với nàng, vội cảm ơn một tiếng rồi bám chặt lấy dây thừng để Dương Hổ kéo lên. Thấy Dương Lăng ló đầu ra khỏi miệng hang, các phiên tử không kiềm được reo hò hoan hô ầm ĩ. Ngay khi Dương Lăng vừa ngã xuống hang, Ngũ Hán Siêu liền như phát điên, xông thẳng vào giữa đám giặc Thát, liều mình chém giết gần hai mươi tên Mông Cổ kiêu dũng, cả người như tắm máu. Bản thân chàng cũng bị thương vài chỗ song vẫn không hề hay biết gì. Giờ trông thấy Xưởng đốc thoát ra được rồi, chàng mới trút được một hơi trọc khí, gần như ngã gục xuống đất. Lưu Đại Bổng Chùy toét cái miệng to đùng cười to, hai mắt tít lại như một đường chỉ. Dương Lăng mới được kéo ra hơn một nửa thì hắn đã liền nhảy bổ tới ôm lấy y kéo ra khỏi miệng hang. Dương Lăng vội tháo dây thừng ra, Dương Hỏ lại thả dây xuống dưới. Lưu Đại Bổng Chùy trông thấy giữa sống mũi Dương Lăng sưng lên một cục đỏ tấy thì lấy làm lạ hỏi: - Đại nhân! Ngài ngã xuống hang, thân thể không hề bị thương tích gì, cớ sao lại bị dập mũi thế? Dương Lăng tức mình trừng mắt nhìn gã. Lúc này y mới chợt phát hiện chung quanh không ngừng có tiếng chém giết, không khỏi ngạc nhiên hỏi: - Giặc Thát chưa lui sao? Sao bọn chúng không tấn công lên núi vậy, viện binh của chúng ta đã đến rồi ư? Ngũ Hán Siêu kéo người y giữ lại, báo: - Đại nhân hồng phúc tề thiên, quân cầu cứu đi đến nửa đường liền gặp được binh mã của Kinh thiên tổng dưới trướng Đỗ tổng binh đang trở về Đại Đồng. Giặc Thát thấy đại nhân rơi xuống hang cũng không còn hăng hái tiếp tục công kích núi Bạch Đăng nữa, hiện đang đại chiến cùng Kinh thiên tổng dưới núi! Nghe nói đó là một vị thiên tổng, Dương Lăng lúc này mới hơi yên tâm. Dưới trướng thiên tổng ít nhất có đến hàng nghìn binh đinh, cộng thêm hơn ba trăm người trên núi, so nhân số với bên địch cũng không kém cạnh gì. Có điều không biết dưới trướng vị thiên tổng này có bao nhiêu kỵ binh, nếu đều là bộ binh thì nên sớm bảo hắn lên núi mới được, bằng không bộ tốt đấu với kỵ binh, thắng thì thắng nhỏ, bại sẽ bại lớn. Dương Lăng quay đầu lại nhìn thấy Hồng Nương Tử Thôi Oanh Nhi đang nắm dây thừng bằng một tay đã được Dương Hổ kéo lên, toàn thân vẫn trong trang phục đàn ông, nhưng tóc tai tán loạn, hai má ửng hồng. Cặp mắt trong vắt xinh đẹp vừa ló khỏi hang vừa khéo chạm ánh mắt của y, bèn vội dời ánh mắt đi, nhún người nhảy lên miệng hang. Cử chỉ như thẹn như sợ, không ngờ lại rất có phong vị phụ nữ. Dương Hổ hiếm khi thấy vợ mình lộ ra dáng vẻ như vậy nên không khỏi sinh nghi; hắn liếc sang Thôi Oanh Nhi với vẻ hoài nghi, rồi lại liếc nhìn Dương Lăng. Dương Lăng chỉ vì muốn sống sót nên mới gạt bỏ mọi kiêng kị giữa nam nữ, tự thấy không thẹn với lòng, vì vậy thản nhiên đón lấy ánh mắt hắn, rồi quay đầu bảo Ngũ Hán Siêu: - Đi! Nhìn xem chiến cuộc thế nào. Phần lớn phiên tử thủ ở rìa đỉnh núi, đi theo bên cạnh y chỉ có mấy chục thân vệ, mọi người nghe đại nhân mở lời liền vây quanh hộ vệ y đi quan sát trận địa. Hoắc ngũ gia và mấy tên mã tặc ngơ ngác nhìn nhau, lúc này có ý muốn chạy, nhưng vừa rồi hỗn chiến một trận, ngựa còn vứt dưới sườn núi, khắp dưới chân núi lại toàn là lính, biết chạy đằng nào? Thôi Oanh Nhi tuy biết tình huống trong hang là bất đắc dĩ, song vẫn có phần hổ thẹn với trượng phu, cho nên vẻ mặt lúc mới ra khỏi hàng có hơi bối rối ngượng nghịu, lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại. Nàng vén tóc mai, điềm nhiên nói: - Dương Lăng đã nói rồi, hôm nay quyết sẽ không động thủ. Quan binh cũng không phải đều là hạng không giữ tín nghĩa, lời của người này muội tin tưởng được! Dương Hổ bất mãn hừ một tiếng. Có điều nếu thật sự muốn đi, hiện tại gã cũng chẳng có chỗ nào để chạy, nay cũng chỉ còn đành tin tưởng Dương Lăng sẽ biết giữ chữ tín mà thôi. Tình hình chiến đấu dưới núi có quan hệ đến sinh tử của bọn họ, mấy người bọn họ cũng đi đến rìa núi tìm chỗ bằng phẳng để đứng rồi cùng nhìn xuống dưới. Lúc này dưới núi đang triển khai một hồi đại chiến. Vị Đỗ Nhân Quốc này Dương Lăng chưa gặp bao giờ, nhưng lại đã nghe đại danh của lão từ lâu,vũ khí của lão là cây đại khảm đao sống dày, nặng phải sáu mươi cân hơn, nghe nói là đệ nhất dũng tướng của Đại Minh. Lão đã từng giữa chiến trường vung một đao bổ con ngựa đang phi nước đại làm đôi, được giặc Thát khiếp sợ coi là chiến thần. Chỉ tiếc là vị "chiến thần" này chỉ coi trọng võ nghệ cá nhân, chưa từng suy tính gì đến mưu lược chiến trận, vừa gặp quân giặc liền xung phong lên phía trước, dẫn đại quân ùa tới như ong vỡ tổ. Tuy lão dũng mãnh không gì sánh được, một cây đại đao vừa được vung lên, đúng thực là người cản giết người, Phật cản giết Phật, oai phong rất mực, nhưng lại không có chút tác dụng nào với thắng bại của cả cuộc chiến, vì vậy lão đánh trận phần thắng thì ít phần thua thì nhiều. Có điều sự sùng bái cá nhân của biên quân đối với lão lại lên đến đỉnh điểm, rất nhiều mãnh tướng coi lão là tấm gương vẻ vang của tam quan. Năm xưa huyện lệnh Mẫn Văn Kiến của Kê Minh từng là một thiên tổng dưới trướng lão, tác phong đánh trận cũng giống hệt lão ta. Mà hiện tại vị Kinh thiên tổng dưới núi này lại là nghĩa tử của Tổng binh Đại Đồng Đỗ phong tử (lão Đỗ điên) nọ, tuổi vừa tam tuần, tính tình khát máu hiếu sát hệt như nghĩa phụ Đỗ Nhân Quốc của hắn. Giặc Thát do hắn tự tay chém chết không tới một nghìn cũng có tám trăm, được tướng sĩ tam quan xưng là Quỷ vương. Kinh thiên tổng lấy đó làm vinh dự, liền cho làm một lá cờ to, trên viết ba chữ "Quỷ Vương Kinh" thật lớn; thực là có hiệu quả người lạ tránh xa, quỷ ma ra hóng. Hắn chạy tới vừa đúng lúc, tuy là trùng hợp song không phải không có nguyên nhân. Sau khi nhận được tin Đoá Nhan Tam Vệ đã khởi hành đi Đại Đồng, một mặt Dương Lăng cho tăng cường mật thám và trinh sát gián điệp trong thành, mặt khác lệnh cho Chỉ huy sứ Thái Nguyên Vệ là Trương Dần dẫn quân đi đến bãi Kim Sa chờ lệnh, đồng thời do quân chủ lực của Thát Đát đã chuyển hướng tấn công sang Hồ Khẩu, y bèn truyền lệnh điều đội quân tăng viện cho quan ải phía Bắc trở về Đại Đồng. Sau khi nhận được quân lệnh, Kinh thiên tổng dẫn quân trở về, đi đến nửa đường thì gặp được viên phiên tử do Dương Lăng phái đến Đại Đồng cầu cứu. Vừa thấy có quan binh, gã phiên tử đó lập tức bỏ yên xuống ngựa, lật đật chạy đến báo tin và thỉnh cầu chi viện. Không đợi nghe hết, Kinh thiên tổng liền đã hào hưng lên ngựa, dẫn đại quân rời khỏi quan đạo, thọc sườn đánh tới núi Bạch Đăng. Bộ hạ Quỷ Vương Kinh chỉ có ba trăm kỵ binh, khi tiền quân xông đến dưới chân núi Bạch Đăng thì bộ tốt ở hậu quân vẫn còn đang ở ngoài mấy dặm. Kinh thiên tổng cũng chẳng thèm bận tâm đến đến binh pháp "cánh trái vu hồi, cánh phải bọc sườn, chủ lực hợp công trung lộ" gì cả, cứ thế mà dẫn hơn ba trăm kỵ binh phân tán rải rác ùa tới như một cơn gió, hò hét đánh vào trong trận địa quân giặc. Bọn họ cậy vào nhuệ khí mà tràn tới, xung phong vỗ mặt, đội quân cầm đại đao đánh thốc tới không gì cản nổi, tức thì mưa máu tóe tung, giặc Thát bị giết đến trở tay không kịp. Dương Lăng đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy một vị tướng quân vận đồ đen toàn thân đẫm máu, áo choàng sau lưng hệt như một đám mây đen, đại đao trong tay vung cao, ánh sáng lạnh lẽo vừa loé lên, liền có một tên giặc Thát cản đường bị một đao chém cho cả người lẫn binh khí thành hai khúc. Đội kỵ sĩ sau lưng hắn cũng đều hung hãn vô cùng, liều mình chiến đấu, dáng như loài cọp điên. Dương Lăng kích động, hỏi: - Người này thực là dũng mãnh, hắn chính là Kinh thiên tổng dưới trướng Đỗ tổng binh ư? Một viên phiên tử đáp lời: - Dạ! Đại nhân, người này chính là Quỷ Vương Kinh danh vang khắp tam quan! Ngũ Hán Siêu khen ngợi: - Một đao chém cho cả người lẫn binh khí thành hai khúc, cây đao trong tay hắn ít nhất cũng xấp xỉ năm mươi cân, thực là một viên mãnh tướng! Dương Lăng quan sát chiến cuộc dưới núi, thấy giặc Thát đã không còn ham chiến, đang rút lui dần, xa xa còn có một toán quân Minh khôi giáp xiêu vẹo chạy lại, thì thoáng nhẹ nhõm trong lòng, cười nói: - Ừ! Người này xông pha trận mạc quả thực là một viên mãnh tướng, không thẹn tên gọi Quỷ vương! Chỉ không biết mưu lược chiến trận thế nào, nếu như hắn ta hữu dũng hữu mưu, ấy thực là phước cho Đại Minh ta vậy! Sách Lạp Địa nghe được tin báo rằng vị thanh niên nghi là tướng lĩnh trọng yếu của quân Minh đó đã rơi xuống hang núi. Hắn thấy ngọn núi tuy không cao lắm song cũng phải hơn trăm trượng, nếu rơi xuống sẽ không có hy vọng sống sót gì, thế là hài lòng thoả ý. Hắn vừa đang định cho quân rút nhanh thì bất ngờ bị một toán quân Minh đánh tới, mà toán quân địch đó còn không thèm dùng đến bất cứ binh pháp gì. Đây đúng thật là "quyền cước lung tung, trúng thầy thầy chết". Tuy hắn cũng là một tướng lĩnh Thát Đát từng trãi cả trăm trận lớn nhỏ, thế nhưng quân đội mệt mỏi, lại bị đối phương xông vào làm rối loạn đội hình, nhất thời không có cách nào phản kích hữu hiệu. Thế là hai đoàn quân quấn chặt vào nhau, tức thì sa vào khổ chiến. Quỷ Vương Kinh xung phong đi đầu, đại đao trong tay vừa vung lên, đầu người liền bay mất, một thân thể cường tráng ngã rầm xuống đất. Một tên giặc Thát trông thấy từ xa, bèn móc ra một sợi dây quăng quấn chân ngựa quay quay, nhắm chuẩn, buông tay ném tới. Kinh thiên tổng đang thúc ngựa đuổi theo một tên giặc Thát đã bị chém gãy binh khí thì thình lình đôi chân ngựa bị quấn vào dây thừng, chiến mã ngã rầm xuống đất. Mấy tên giặc Thát lợi dụng thời cơ lập tức múa may binh khí thúc ngựa chạy tới. Vị thiên tổng này phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt ngựa vừa ngã xuống, hai chân hắn đã rời khỏi bàn đạp, hai chân giẫm lên lưng ngựa một cái, mượn lực búng của chân cộng lực đàn hồi của lưng ngựa mà nhảy vọt lên. Lúc chiến mã ngã rầm xuống đất khiến cho một mảng tuyết bắn tung thì hắn cũng đã từ trên không đáp xuống, vung một chiêu lực phách Hoa Sơn, sức mạnh và tốc độ kết hợp một cách hoàn mỹ, trường đao từ trên cao bổ xuống giữa tiếng quát kinh thiên! Một tên giặc Thát đang thúc ngựa chạy ngang phía trước trông thấy một đao không thể đỡ được bổ xuống như sấm sét liền nghiêng người trượt nhảy khỏi chiến mã. Trong tiếng quát như sấm rền của Kinh thiên tổng, nhát đao của hắn đã bổ đứt yên ngựa, bổ gãy xương sống của nó. Một thớt ngựa lùn khoẻ mạnh của Mông Cổ cứ vậy mà bị bổ làm đôi, một cột máu phun lên, tức thì hắn biến thành một huyết nhân không rõ hình dáng. Chỉ thấy tên huyết nhân này lau mặt, xoay bước vặn lưng, đại đao vút ngang. Trong một tiếng gầm dữ tợn, "vù" một cái, lưỡi đao như cái quạt gió đã chém xéo đến một con tuấn mã đang đứng chồm trên hai chân trước, hí dài vì sợ hãi...