Chương 274: Quần anh hội

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:25

A Đức Ny trong lòng đã thấy hơi chua: Thành đại nhân quả nhiên là tình nhân của hắn, trên cổ có dấu hôn cũng không biết giấu kỹ, hắn thật là một còn mèo con ăn vụng mà không biết chùi mép! Cũng chẳng khác đám công tước, bá tước. Nam nhân mà... Thành Khởi Vận ngồi trong một cỗ xe khác. Như mèo con nằm trên giường, tay ôm má, ngọt ngào cười đầy thỏa mãn. Không thể tưởng được trời đất tác hợp, không uổng công ta đi theo hắn, dốc hết sức vì hắn. Thế này ta cũng đã đủ hài lòng. Nàng thỏa mãn thở dài, hai đầu lông mày vẫn đang dạt dào xuân ý. Đúng lúc này. Cửa sổ có tiếng người gõ, Thành Khởi Vận lười biếng nhìn ra ngoài nói: - Chuyện gì? - Bẩm đại nhân, nội ứng đảo Độc Long truyền tới tin tức. Thành Khởi Vận nghe vậy liền ngồi dậy, nét phong tình biến mất thay bằng vẻ nghiêm túc, nói: - Vào trong rồi nói. Kỵ sĩ lên tiếng, đạp hai chân lên lưng ngựa, vén rèm bước vào trong kiệu. - Dương Tuyền đã chết? Thành Khởi Vận cất giọng hơi cao, mơ hồ truyền ra ngoài xe, nàng vội giảm thấp âm lượng hỏi: - Sao lại như thế? Nghe kỵ sĩ kia cẩn thận thuật lại, Thành Khởi Vận lặng im lặng một lúc lâu, rồi thản nhiên mỉm cười đùa cợt: - Chết thì chết. Chỉ là không nghĩ tới, có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, hắn lại là chết theo kiểu này. Nói đến đây, nàng nhớ tới bản thân mình tối hôm qua mộng xuân cũng là vô tâm cắm liễu, không khỏi khẽ cười nói: - Gần đây... rất nhiều chuyện vượt khỏi suy đoán của ta, thật sự không nghĩ tới, bọn họ lại có thể biết chen tay vào. Hừ! Địa hình, hải tình, tuần tra đóng giữ của đảo Độc Long đã điều tra xong chưa? - Vâng! - Ừ, ta vốn định dùng Tào thiên sủng đến rung cây dọa khỉ, hiện tại lại thành một hòn đá ném hai chim rồi. Ngươi nghe đây... - Vâng! - Nhớ kỹ, hoặc là không làm, đã làm phải làm tuyệt tình, một tấc cỏ cũng không bỏ qua! Ta muốn họ mù mờ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thủy sư của chúng ta... hiện tại không thể chiến, ta muốn vì đại nhân tranh thủ chút thời gian, chỉ cần một tháng. Kỵ sĩ quỳ một gối ngẩng đầu nhìn Thành Khởi Vận, chỉ thấy dung nhan tuyệt mỹ như nước đang tràn đầy sát khí thì không khỏi sợ hãi ôm quyền nói: - Tuân mệnh! - - Ta nghĩ, nếu Bạch Tiểu Thảo nói không sai, như vậy chính là thuyền hải tặc không có sử dụng toàn bộ pháo tiến hành công kích. Loại thuyền ba cột buồm lớn ít nhất có thể an trí ba mươi sáu cửa pháo, bọn họ từ xa đến Đông Phương, nhất định là lo lắng đạn pháo tiêu hao nhiều không thể bổ sung. Dương, thuyền của các ngươi to hơn họ, nhưng pháo chỉ có thể ở trên boong thuyền, di động cũng khó khăn, đây là nhược điểm. A Đức Ny vô cùng thân thiết nói với Dương Lăng, nàng cũng nhập gia tùy tục gọi hắn đại nhân, nhưng nói lý ra, nàng lại gọi Dương Lăng vô cùng thân thiết là Dương, đó là xưng hô đặc biệt của nàng với vị hôn phu. Hai người so vai lần lượt xem một đống bản vẽ, đều là do A Đức Ny vẽ tay ra. - Ừ, loại pháo này lực chấn động quá lớn, boong tàu không thể đỡ được uy lực khi bùng nổ, nhưng nàng thiết kế loại giá pháo này... Dương Lăng xem qua bản vẽ, nói: - Đã lệnh thợ thủ công ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nó không chỉ có thể di động đại pháo linh hoạt trên dưới trái phải, phía sau còn có trượt giảm xóc giảm bớt chấn động boong tàu và sức thừa nhận mép thuyền, hơn nữa pháo thần công quản ngắn thể nhẹ, hẳn là... Có thể đặt hơn mười cửa pháo. A Đức Ny mỉm cười lắc đầu: - Dương thân yêu. Chiến hạm chủ lực có thể để đặt từ năm mươi đến tám mươi cửa pháo, loại thuyền đó tương tự với loại thuyền số hai của các ngươi, nhưng thuyền các ngươi không chứa được nhiều đại pháo như vậy, bởi vì mép thuyền không phải loại để trang bị đại pháo. Đương nhiên, chiến thuyền cải tạo cần chút thời gian, nhất là gia cố boong tàu. Tuy nhiên vì ứng phó cuộc chiến Malacca sắp phát sinh, tôi đề nghị lập tức cải tạo mấy chiến hạm chủ lực trước. Như vậy mới không thất bại... - Đứng ở thế bất bại! Dương Lăng cười tiếp một câu, nhưng sau đó xoay người đi đến bên bàn cầm ly nước ô mai ướp lạnh nói: - Nào, uống chút giải khát. Nói cả buổi chắc mệt chết rồi. Cải tạo chiến hạm nàng cứ vẽ bản đồ, ta sẽ lệnh thợ thủ công lập tức tiến hành cải tạo chiến hạm chủ lực. Đồng thời truyền đạt xuống các xưởng đóng tàu, sau này những chiến hạm chưa chế tạo xong sẽ ấn theo bản vẽ này chế tạo. - Pháo thử bắn thành công thì dễ làm rồi. Hiện tại khuôn đúc đã chế ra, các loại linh kiện chủ chốt cũng thống nhất chế định, quân khí cục hiện tại đang dừng nghiên cứu chế tạo những thứ khác, dốc nhân lực vật lực đẩy nhanh tốc độ đúc linh kiện chủ chốt của pháo. Đồng thời ta sai người cấp báo sáu trăm dặm cho Nam Kinh Tiền Ninh, bảo Nam Kinh quân khí cục tạm dừng mọi sự vụ ở dó, toàn lực đúc pháo thần công, ta nghĩ trong một tháng có thể trang bị cho Thủy sư Phúc Kiến rồi. Có lực lượng này, ta không cần phải lo về hải tặc Malacca. Nếu trong đoạn thời gian này bọn họ không làm khó dễ, ha ha, như vậy kéo dài thời gian, lực lượng của chúng ta càng hùng mạnh, không cần để họ ở trong lòng. - Những tài liệu kia không cần sửa lại quá mau, chuyện mở ngành hàng hải dù sao không phải chuyện ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải đợi chiến sự bình ổn. mở cấm biển. - Dương, chính sách thông thương, ta có vài ý tưởng, hy vọng có thể nói với ngươi. - Ngồi xuống nói đi. - Dương, quốc gia phương Tây phát triển hàng hải, chủ yếu là vì tìm kiếm hoàng kim, bạc trắng và hương liệu. Trong đó tầm quan trọng của hoàng kim và bạc trắng không thể bỏ qua, ta nhìn thấy trong kế hoạch của chàng có một phần lợi dụng thuế phú điều tiết, cổ vũ dân chúng lấy hàng đổi hàng, đưa vào lượng lớn nguyên liệu, đây là bất hợp lý. Dương Lăng không cho là đúng - Ta đương nhiên biết tầm quan trọng tích lũy tư bản, nhưng đưa vào nhiều nguyên liệu hơn, sản phẩm giá trị bất động sản, vừa có thể bán ra ngoài, đồng thời có thể tiết kiệm tài nguyên bản quốc, như vậy không đúng sao? - Ta nghĩ... Ít nhất lúc đầu là không đúng. Đầu tiên với dân chúng mà nói, được một đống nguyên liệu không bằng vàng bạc. Mặt khác, từ tư liệu ngài đưa ta xem, vàng bạc Đại Minh tự sinh ra không nhiều, một khi mở hải thông thương, kinh tế bắt đầu sống lại, nhân khẩu đến tăng trưởng, thành trấn buôn bán phồn vinh, bất kể là quan phủ hay trang viên chủ yếu đều dùng tiền thay thế lao động địa tô. Cái này mang đến một vấn đề nghiêm trọng: Tiền không đủ. - Vàng bạc tuy không thể ăn, không thể mặc nhưng lại có giá trị phồn vinh, cũng có thể hủy hoại kinh tế. Trong quá trình ở nước ta từng gặp bài học đau thương, ta không hy vọng ngươi... lại phạm sai lầm. Dương Lăng đối với kinh tế học vĩ mô, hóa tệ học rất hữu hạn, hơn nữa không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào, có thể nói học bằng cách nhớ một ít nguyên lý, hoàn toàn là vì ứng phó thi cử, tuy nói hắn đến từ hiện đại nhưng chưa chắc đã giỏi hơn những người ở thời đại này. - Phương diện này... Lại nói kỳ thật bản quan cũng không hiểu rõ, trên thực tế đại Minh chúng ta những quan viên hiểu biết về lĩnh vực này vô cùng có hạn, cho nên ý kiến đưa ra có thể không đúng, ta tính trong quá trình vận dụng từng bước hoàn thiện, nàng không ngại thì có thể giải thích qua cho ta một chút. - Quốc gia mậu dịch lúc mới bắt đầu. Tất nhiên sẽ có những người giàu tham dự trước tiên, mà mục tiêu là những mặt hàng xa xỉ, điểm này là không thể ngăn cản, có mậu dịch, lúc ban đầu tất nhiên sẽ có biến động, ngay từ đầu đã nghĩ tiến hành buôn bán nguyên liệu là nóng lòng cầu tiến, nóng lòng cầu thành. Như chúng ta, gần vài chục năm nay. Sản lượng bạc trắng tăng gần bốn lần, nhưng vẫn không thể thỏa mãn lưu thông, bởi vì vàng bạc không đủ, chỉ có thể giảm bớt tỉ lệ tiền, từ đó làm cho tiền bị giảm giá trị, giá hàng tăng cao, rất nhiều quý tộc do lạm phát mà khiến cho địa tô và công thương nghiệp phá sản, nguồn thu chính phủ giảm mạnh. Xã hội tăng cường mâu thuẫn, chúng ta thông qua hàng hải, mang vàng bạc cho quốc gia khác, rồi quốc gia gần như do khuyết thiếu vàng bạc mà diệt vong. Vật phẩm nhiều hơn nữa cũng không có tiền lưu thông. Cuối cùng cũng chỉ có thể làm cho người giàu có được vật tư, người nghèo tay trắng, cuối cùng kinh tế đình lại. Tiền Đại Minh không có năng lực tín dụng, đồng tiền lại làm từ vàng bạc, quốc gia khổng lồ như vậy, nếu kinh tế phát triển mà vàng bạc không đủ nhu cầu, cuối cùng khủng hoảng kinh tế càng thêm nguy hiểm. Dương Lăng biết đời sau các quốc gia có nguy cơ nguồn năng lượng, nguy cơ nguyên liệu, cho nên hắn đặt trọng điểm vào nguyên vật liệu, vàng bạc ở vị trí thứ yếu. Hắn không có ý thức được lấy năng lực gia công của Đại Minh, nguyên vật liệu còn cần nhập khẩu từ ngoại quốc. Nếu tài liệu giá rẻ bổn quốc không cần, dùng chính phủ can thiệp bắt buộc dân chúng sử dụng thì phí tổn sẽ tăng rất cao. Trong thời đại này là không thực tế, về phần đề xướng bảo vệ môi trường, tài nguyên, chưa nói đến lấy năng lực sản xuất bây giờ căn bản sẽ không xuất hiện di chứng này, hơn nữa dân chúng không hiểu, tất nhiên sẽ phản đối. Nếu vậy tiền không đủ, giá hàng dâng lên, dân chúng đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu bị hại. A Đức Ny nói còn nhẹ, vốn hắn một lòng vì dân ngược lại lại hại dân chúng. Xem ra kiến thức hiện đại của mình còn quá cứng nhắc, người hiện đại là người hiện đại, là mình vô ý, suýt nữa phạm vào sai lầm lớn. Hắn nhíu mày nói: - Lại nói, cải cách nên nghiên cứu nhiều hơn, tốt nhất là thử nghiệm trước ở khu bực... Phỏng đoán khả năng xuất hiện tình huống trong tương lai. Ừ, chuyện này ta sẽ nói với Cốc Đại Dụng, thừa dịp còn không chưa ban bố mà sửa chữa. Thấy Dương Lăng tiếp nhận ý kiến, A Đức Ny vui vẻ gật đầu nói: - Ừ, Đại Minh có rất nhiều món đồ hấp dẫn vàng bạc từ các nước khác tới, các quốc gia mặc dù muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Ngươi chỉ phải chú ý điểm này, đợi vàng bạc chảy vào đủ, chính phủ phải tiến hành điều tiết. Tơ lụa, đồ sứ, lá trà ở phương Tây là bảo vật từ thiên đường rơi xuống, có thể đổi lấy nguồn thu lớn, Đại Minh Thủy sư hùng mạnh rồi, còn có thể khống chế Nam Dương chư đảo và Ấn Dương. Dương, ngươi không thể tưởng tượng mấy thứ hồ tiêu, đinh hương, nhục quế, đậu khấu, Long Tiên Hương và hương liệu với phương Tây quan trọng thế nào. Nó có thể làm gia vị làm nước hoa, dược phẩm và nghi thức tôn giáo, trong đó chủ yếu là dùng làm gia vị, ở phương Tây thịt để ăn, nhưng thịt muối luộc, hương vị bình thản không có gì lạ, từ khi người Rome lần đầu tiên nếm được hương liệu, hương liệu đã trở thành thứ không thể thiếu của người phương Tây. Nhưng hương liệu sản xuất từ Đông Phương tuyệt hơn hương liệu ở những nơi khác, nơi khác giá rẻ nhưng ít người cao cấp dùng, nắm giữ mấy thứ này, ngươi đã nắm giữ dạ dày của người phương Tây. Dương Lăng cười hì hì, chợt nghe cửa phòng vang lên hai tiếng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thành Khởi Vận phong tình vạn chủng địa đứng cạnh cửa, như cười như không nhìn bon hăn. Hai người hiện tại đã có một tầng quan hệ ám muội, từ hôm qua trở về còn chưa có cơ hội tán gẫu, chợt gặp lại khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên. Dương Lăng đỏ mặt, đứng lên ho nhẹ một tiếng, đi đến ngồi xuống bàn nghiêm trang nói: - Thành đại nhân, có chuyện gì sao? - Vâng, đại nhân, có tin từ Đông Hải đảo Độc Long, cần bẩm báo! Dương Lăng giả vờ như đang giải quyết việc công, hoàn toàn khác với phong thái hôm qua. - Vào đi, A Đức Ny không phải là người ngoài, việc chuẩn bị mở Học Viện nàng cũng cần làm quen với tình hình quan phủ và dân gian, ta đang chuẩn bị an bài cho nàng ấy làm trợ thủ của nàng. Có chuyện gì cứ việc nói đi. - Vâng, đại nhân! Thành Khởi Vận khoan thai bước vào, đi đến bên bàn, đưa lưng về phía A Đức Ny thì đột nhiên chu môi làm động tác hôn. Yêu đương vụng trộm vui lắm sao? Dương Lăng hoảng sợ, trừng mắt nhìn nàng. Thành Khởi Vận rất hưởng thụ phản ứng của hắn, nàng nheo mắt cười, đôi mắt ngập xuân tình vô cùng mê người. Dương Lăng cũng không có cách nào, hắn buồn hừ một tiếng tựa lưng vào ghế hỏi: - Đảo Độc Long có tin tức gì không? Tào thiên sủng không phải đã hàng Vương mỹ nhân sao? Lại phản rồi hả? - Ừ, đại nhân đoán được một nửa. Thành Khởi Vận mềm nhũn dựa vào ghế, nhìn hắn cười quyến rũ. Thành Khởi Vận càng đùa hắn, Dương Lăng càng sa sầm mặt không để ý tới nàng: - Hắn thân cô thế cô. Có thể phản đi đâu? Ngược lại Hải Cẩu Tử... Có phải Hải Cẩu Tử sẽ không tiếp nhận chiêu hàng? Cho dù là trên danh nghĩa. Hải Cẩu Tử chẳng lẽ không hiểu thời thế sao? - Đại nhân, hắn phản rồi. Tuy nhiên không phải Hải Cẩu Tử, mà là... hải tặc Tây Dương! Dương Lăng lập tức ngồi thẳng, nghiêm nghị nói: - Mau nói rõ ràng, là chuyện gì xảy ra? Bọn họ làm sao tìm được Tào thiên sủng, có mục đích gì? Thành Khởi Vận không dám đùa cợt nữa: - Địa bàn Tào thiên sủng ở giữa Vương mỹ nhân và Hải Cẩu Tử, tây thông Phổ Đà sơn, đông hướng Song Tự Đảo, luôn là đội quân ngầm của Hải Cẩu Tử. Nếu Thủy sư muốn cưỡng ép thu phục song tự, việc xuất binh không thể giấu diếm họ. - Chiêu hàng Tào thiên sủng chính là hải tặc tây dương hiện ở Lã Tống, đầu lĩnh tên Pedro. Thành Khởi Vận nói đến đây ngừng lại. Thân thể của A Đức Ny quả nhiên chấn động, Dương Lăng thương tiếc nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Nói tiếp". - Mục đích họ lui tới Đông Hải chủ yếu là cướp bóc thương thuyền cùng giao dịch đồ buôn lậu, mà ngoại hình họ giống như người ăn thịt trong truyền thuyết nên rất khó tìm được người tín nhiệm, bởi vậy bọn họ cấp bách đi tìm một người quen thuộc tình hình Đông Hải và cường đạo, còn phải hợp tác với bọn người buôn lậu. Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu thực lực hùng hậu, Đại Minh Thủy sư đều không để vào mắt, tự nhiên sẽ không dây dưa với người Tây Dương. Người Tây Dương pháo thuyền tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao hạm chiến quá ít, hơn nữa lại xa Đông Phương, đạn dược tiếp tế khó khăn, bọn họ cũng không nguyện cùng hai đại hải tặc hoàn toàn trở mặt, vậy nên chỉ có thể tìm ứng cử viên khác. Tào thiên sủng vốn là người của Hải Cẩu Tử, mà Vương mỹ nhân đã cắt đứt đường lui của Hải Cẩu Tử. Mà Vương mỹ nhân lại không đưa hắn trở thành tâm phúc, đối với hắn cảnh giác rất sâu. Tình cảnh của hắn rất gian nan, đồng thời thế lực của hắn không tính lớn, nhưng dù sao cũng quen thuộc hải tình Đông Hải và các mối quan hệ khác. Pedro phái một tàu chiến hạm, khoe ra vũ lực và tiền vàng thu mua, chiêu hàng Tào thiên sủng. Sắp tới Tào thiên sủng đang bán của cải lấy tiền mặt, xử trí sản vật, phân phát cho người già rồi chuẩn bị rời khỏi đảo Độc Long, mang theo tinh binh và ba thuyền của hắn gia nhập hải tặc Tây Dương. Thành Khởi Vận do dự một chút, chuyện có liên quan tới Dương Tuyền vẫn là không nên nói ra. Dương Tuyền lấy thân phận nhị đương gia Phổ Đà sơn tuần tra đảo Độc Long, chơi với nữ nhân đến quên cả trời đất. Nữ nhân Đông Doanh, Triều Tiên, Lưu Cầu chỉ cần tư sắc xuất chúng sẽ được một số tiểu đầu mục thu làm thê thiếp. Hắn cũng cậy vào quyền thế áp bách khi nhục. Nhưng Tào thiên sủng một khi quyết định phản bội Vương mỹ nhân, liền lập tức giết hắn tế cờ, tự tuyệt đường lui, đã định quyết tâm. - Ừ... Nàng có đối sách gì? Dương Lăng trầm ngâm một lúc lâu hỏi. Thành Khởi Vận nói: - Có A Đức Ny ở đây, nhóm pháo đầu tiên trong một tháng là có thể trang bị cho quân đội, chúng ta cần một ít thời gian, Lã Tống hải tặc Tây Dương và Malacca có hợp tác hay không, chúng ta cũng không biết. Nếu bọn họ có liên lạc, hiện tại có Tào thiên sủng nội ứng, như vậy hai bên hợp tác, rất có thể sẽ chủ động khiêu khích Đại Minh. Ý của ta là: Thừa dịp Tào thiên sủng chưa rời khỏi đảo Độc Long, hãy đánh sạch sẽ gọn gàng. Thứ nhất có thể cho Vương mỹ nhân, Bạch Tiểu Thảo một lời cảnh cáo, ngăn họ chần chừ; thứ hai có thể mê hoặc Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Buộc bọn họ nhận điều kiện của chúng ta, thứ ba để hải tặc Tây Dương không nắm rõ thực lực của chúng ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho chúng ta thêm thời gian tranh thủ. - Như vậy... Do ai chấp hành? Chiết Giang Thủy sư? Dương Lăng cơ bản đồng ý ý kiến của nàng, tự hỏi. - Đúng, đảo Độc Long không tính là hiểm yếu. Hơn nữa Tào thiên sủng hiện tại đối với Hải Cẩu Tử và Vương mỹ nhân đều là phản đồ, bọn họ không chủ động phát binh thảo phạt cũng đã không tệ rồi, không có người viện trợ, thủy sư có thể đối phó bọn họ. Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: - Lã Tống hải tặc muốn người Hán phát ngôn, sẽ không ngồi xem bọn họ chịu tập kích mà không để ý, giữa hai bên nếu như không có ước định thực tế, loại người ngả theo gió như Tào thiên sủng căn bản sẽ không đáp ứng sảng khoái như vậy. Nếu chẳng may Tây Dương xuất hiện giúp đỡ bọn họ thì phải làm sao bây giờ? Người của nàng trên đảo, mặc dù đối với hành động của Tào thiên sủng rõ như lòng bàn tay, nhưng biển rộng mênh mông, hải tặc Tây Dương đã trở về Lã Tống hay đang ở gần đó, hắn cũng không biết. Vì an toàn, để Phúc Kiến Thủy sư phái người tham gia, vừa luyện binh vừa có thể kéo thêm vài ngày, trang bị hai tàu chiến hạm trước. Thành Khởi Vận ngẫm nghĩ một chút, cười nói: - Vẫn là đại nhân suy nghĩ chu đáo. Như vậy theo lời đại nhân xử lý. Ta phái người báo cho Chiết Giang Thủy sư luyện binh. Chúng ta ngụy trang tàu vây đảo Độc Long. Chi tiết ty chức phải xem kỹ lại đã. Gặp Dương Lăng vuốt cằm đồng ý, Thành Khởi Vận đứng dậy cáo từ, lấy thân che đi ngón út lướt qua lòng bàn tay Dương Lăng: - Đại nhân thật vô tình, đắc thủ liền lạnh nhạt Vận nhi, làm cho người ta trằn trọc, suy nghĩ đau thương hàng lông mày... A Đức Ny mơ hồ nghe được vài chữ, nghi hoặc hỏi: - Thành đại nhân nói cái gì? Cái gì lông mày? Thành Khởi Vận điềm tĩnh đứng thẳng người, nói với nàng: - Ta nói duy tương chung dạ trường khai hận, báo đáp bình sinh vị triển mi. - Có ý gì? A Đức Ny tuy hiểu Hán ngữ, nhưng thi từ thì chưa nghe hiểu được ý. Thành Khởi Vận thản nhiên nói: - Đây là một câu thơ, ý là... được đại nhân yêu thương, đề bạt trọng dụng, làm cấp dưới nguyện đem hết toàn lực, phụ tá đại nhân lập nghiệp. - Là như thế à. Dương Lăng nghe mà muốn cười. Nhưng khi nhìn thấy trong mắt nàng không có khiêu khích lỗ mãng, mà bên trong chất chứa thâm tình thuần túy. - Duy tương chung dạ trường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển mi... Đây là lời thề của nàng. Mình chỉ cho nàng chút cảm tình, một ít yêu thương, nhưng lại khiến nàng cảm hoài, thề sống chết sao? Trong lúc nhất thời, Dương Lăng lòng kích động, cũng có chút ngây ngốc. Thành Khởi Vận đã rời đi, xung quanh vẫn còn vương lại mùi thơm. A Đức Ny ra đến cửa còn xoay người lại, tức giận nói: - Dương, ta muốn theo ngài học tập thơ từ người Hán. - Nàng muốn học thi từ người Hán? - Đúng vậy, miễn cho bị người ta ở trước mặt mình tán tỉnh trượng phu mà còn ngây ngốc không rõ. A Đức Ny ghen tuông nhìn hắn. Dương Lăng giờ mới hiểu nãy giờ nàng giả vờ ngây ngốc chứ không phải loại đèn cạn dầu. Trong thư phòng của Xưởng đốc, chiều nay không hề truyền ra mệnh lệnh gì, chỉ nghe trong phòng một nam một nữ không ngừng đọc: - Hôm qua nghe tiếng mưa... Gặt lúa ngày giữa trưa... Đảo Độc Long ở chỗ cao nhất có một cột cờ cao cao. Trên cột cờ, không phải treo cờ của Tào thiên sủng mà là một xác nam khỏa thân. Cũng không biết thi thể kia đã bị treo bao lâu. Ngày ngày phơi nắng gió, hơi nước bốc hơi lên, xác chết đã khô quắt, nhưng vẻ ngoài trần trụi vẫn rất sáng bóng. Thi thể do mất nước mà nhẹ bỗng, bị gió biển thổi lắc lư không ngừng, thỉnh thoảng đụng vào cột cờ, phát ra âm thanh "Bang bang" rất nhỏ. Đó là thi thể Dương Tuyền. Do thi thể đổ nhựa thông bên ngoài nên không bị mục, nhưng đã bị phơi nắng thành thây khô. Cặp mắt của hắn bị hải âu mổ thành hai lỗ thủng tối om. Tào thiên sủng đứng dưới cột cờ, hai tay chống nạnh nhìn thuộc hạ đi tới đi lui. Thấy có người dắt nữ nhân, có người khiêng gánh nặng, trong tay vẫn luyến tiếc bỏ lại xoong chảo chum vại thì không khỏi nhíu mày: Một đám không có chí khí! Hắn muốn phát hỏa, ngẫm nghĩ một chút lại nhịn xuống, người Tây Dương nói ba ngày sau qua địa bàn Hải Cẩu Tử và địa bàn của Tuyết Miêu tới tiếp ứng hắn đi Lã Tống, nhưng ngày hôm qua đột nhiên lại thông báo hôm nay đến, gấp gáp khiến nhiều thứ không kịp xử lý! Hắn quay đầu lại nhìn nơi mình khổ tâm kinh doanh, thở dài thật lâu. Hôm nay, hắn phải chính thức treo cờ đầu lâu màu đen. Làm binh làm tốt cho đám quỷ phương Tây. Tào thiên sủng nhìn ra xa: Biển rộng sóng xanh nhẹ nhàng phập phồng, thời tiết tốt để xuất hành. Lúc này, hạm đội đến từ Hàng Châu, Phúc Châu, Lã Tống cũng đang cấp tốc tới cùng một chỗ: Đảo Độc Long. Bọn họ cũng không ước mà cùng định, lựa chọn hôm nay... - Mẹ ơi, khu trạch ta khổ tâm kinh doanh, mỗi môt viên gach đều là dựa theo "phong thuỷ bảo giám" tổ truyền lập nên, nhưng vẫn không thấy hữu hiệu, hóa ra là ứng với quỷ tóc đỏ Tây Dương. Đợi lão tử từ Lã Tống về, cầm hơn vài chục khẩu pháo Tây Dương, đến lúc đó, cái gì Miêu gia, Cẩu gia, ta nhô vao, ta tay trái nắm hải cẩu, tay phải cầm Tuyết Miêu, Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo hai con rùa phải đi giữ cổng cho Tào gia ta. Tào thiên sủng đắc ý, nhịn không được bật cười. Người Tây Dương hỏa khí như thế nào hắn là tận mắt kiến thức qua. Hắn là đạo tặc trên biển, vừa thấy người Tây Dương lửa đạn xạ tốc, liền hiểu ba chiếc thuyền của mình tuyệt không phải đối thủ của người ta, có hỏa khí như vậy, nếu trang bị cho mấy thuyền, Đông Hải tứ đại cướp cũng không phải đối thủ của người ta.